Tiếng hít thở vang lên trong yên lặng, khi thi thể không đầu của sát thủ kia ngã xuống, hắn nín hơi mất hai ba giây mới kịp phản ứng lại, người ngoài cửa kia có lẽ chính là mục tiêu phải tìm được và phối hợp trong nhiệm vụ lần này.
Súng bắn tỉa biến mất tại cửa sổ, tiếng súng từ rất xa vọng lại, ngoài cửa sổ, trên ban công đều hoàn toàn yên tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, đưa tay rút dao găm ra, đang muốn đuổi theo ra phía ngoài thì một điểm sáng ngoài cửa sổ chợt lóe lên giữa mưa đêm.
"Mẹ nó..."
Hắn vội vàng xoay người nhảy ra. Ầm một tiếng, sóng chấn động và ngọn lửa ập tới từ phía sau. Hắn bị bắn ra ngoài cửa, thậm chí còn bị sóng chấn động khổng lồ đẩy ra, qua hành lang, xô tung cánh cửa gỗ ở đối diện rồi ngã vào một gian phòng khác.
Hắn phản ứng nhanh chóng, lúc trước gặp mưa ở bên ngoài khiến toàn thân ướt đẫm, lúc này gặp phải vụ nổ vừa rồi cũng không bị vết thương trí mạng nào, nhưng dù sao thì cũng bị chấn động. Hắn nằm trên mặt đất choáng váng không dậy nổi, trong tầm mắt đều là lửa cháy, trong tai ông ông, vất vả lắm mới cầm súng giãy dụa bò dậy được, vừa mới quay người lại nhưng lại lập tức mất năng lực hành động, bay ngược về phía sau, đụng rầm vào bức tường.
Trong nháy mắt, dường như có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy hắn vậy!
Hiện tượng khó hiểu mang đến sự sợ hãi khó tả, có điều đã tham gia nhiều nhiệm vụ bí mật như vậy, hắn cũng dần tiếp xúc với một số chuyện mà con người khó có thể tưởng tượng nổi. Ánh lửa hắt vào từ một căn phòng khác, hắn cố gắng bình tĩnh lại, chỉ thấy ở một góc khác trong căn phòng này, một gã thấp bé mặc áo choàng rách tả tơi, hệt như trang phục của Tử thần trong những bộ phim của phương Tây đang đứng đó, một tay hướng về phía mình, ngón tay trên bàn tay còn lại nhẹ nhàng chuyển động, chiếc dao găm lúc trước rơi xuống đất lúc này đang chầm chậm bay lên.
Ngón tay kia dừng lại giữa không trung một chớp mắt, mũi đao chỉ về phía hắn. Toàn thân không cách nào động đậy được, hắn bỗng nhắm chặt đôi mắt lại, nhưng ngay sau đó thân thể lại mất điểm tựa, ngã thẳng xuống đất. Dao găm nện vào đầu hắn nhưng không đâm vào. Trong phòng lúc này chỉ vang lên một tiếng mắng bao hàm sự tức giận vô cùng, nỗi oán hận và không cam lòng:
"Shit!"
Mở mắt ra, tên thấp lùn kia vội vàng tông vỡ cửa sổ ở đối diện, nhảy vụt ra ngoài.
Nơi này vốn là một công xưởng, phía trên là một loạt phòng làm việc hoặc phòng điều khiển, một bên là hành lang, qua cửa sổ có thể thấy phòng máy móc nơi công nhân làm việc. Tên thấp lùn kia vừa mới lao qua cửa sổ thì một bóng đen bỗng từ bên cạnh đánh tới. Hai bóng người dừng lại trong tầm mắt hắn trong chớp mắt rồi rơi ầm xuống phân xưởng phía dưới.
Hắn nâng súng máy lên vọt tới bên cửa sổ, trong không gian tối đen phía dưới có thể loáng thoáng thấy hai bóng người đang truy đuổi nhau, lúc ẩn lúc hiện giữa những thùng gỗ và tạp vật chồng chất.
Vừa rồi hắn bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, lúc này đầu lại bị đập mạnh một cú nên những thứ có thể nhìn rõ rất có hạn, chỉ có thể loáng thoáng thấy giữa đống tạp vật bên dưới, tên thấp lùn mặc áo choàng rách nát kia hình như muốn chạy trốn, mà người phía sau thì đuổi theo rất sát. Hai người đều nhanh nhẹn đến khó tưởng tượng nổi, tên thấp lùn kia không có lòng dạ nào tham chiến, nhưng mỗi lần lao ra đều bị đối phương đuổi theo, tung quyền, quét chân, đánh khuỷu, lên gối nhanh như ảo ảnh. Tên thấp lùn gắng sức tránh né, đón đỡ, thậm chí còn cứng rắn lĩnh trọn mấy quyền của đối phương nhằm nhân cơ hội chạy trốn.
Thân hình hắn thấp nhỏ, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ. Thỉnh thoảng không tránh nổi, không đón đỡ được liền bị một quyền nặng nề của đối phương đánh bay ra ngoài nhanh như đạn pháo, vùi lấp trong một đống thùng gỗ cũ nát. Người kia cũng theo sát lao vào, trong tiếng ầm ầm, thùng gỗ, mảnh gỗ bị đánh vỡ vụn tung bay lên tựa như nổ tung. Người kia theo sát địch nhân, bất kể phía trước là chướng ngại gì đều bị hắn đánh bay tất cả. Nhìn cảnh tượng như vậy, Thường Ngạn Phong há hốc mồm, thật lâu không ngậm lại được. Không chỉ vì sức phá hoại điên cuồng của người trước mắt, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là thứ gì mới có thể chịu đựng được những đòn tấn công như vậy, tên thấp lùn kia còn chưa biến thành thịt vụn hay sao? Hắn thậm chí còn nghe được âm thanh mấy thùng mỡ lợn bằng kim loại bay ra ngoài, từ âm thanh này có thể đoán được, có lẽ những chiếc thùng đó đều bị đánh lõm sâu vào.
Thoạt nhìn, giống như có một con chuột to liều mạng chạy loạn trong phòng, người chủ nhân thô bạo cầm cây búa lớn không ngừng đuổi theo. Cây búa kia vung lên như máy xay gió, tạp vật trong phòng đều bị phá hủy, con chuột cũng bị thương nhưng vẫn liều mạng chạy trốn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng sự thật là tên thấp lùn kia lại thật sự không chết. Trong bóng tối liên tục vang lên tiếng kêu đau đớn và tiếng chửi mắng uất nghẹn của hắn, nhưng mỗi lần hắn trốn ra được từ đống gỗ vụn hỗn loạn thì ngay sau một giây đã bị người vừa xông lên vùi lấp vào giữa đống tạp vật.
Trong chớp mắt khi đến sát biên của phân xưởng, rốt cuộc tên thấp lùn kia cũng bắt được cơ hội. Trong tiếng hét lớn, thân thể hắn bay ra ngoài nhanh như mũi tên, xô tung cánh cửa bên dưới. Người phía sau hắn hơi dừng lại một lát, rồi ngay sau đó lại theo sát xông lên. Trong nháy mắt khi người kia lao vào phòng, tiếng súng vang lên ở bên trong, có vẻ lại có một tên sát thủ ẩn nấp trong đó.
Tiếng súng kịch liệt vang lên vài giây, sau đó lại biến thành tiếng đánh nhau hỗn loạn. Người vừa mới đuổi theo vào vụt lui ra ngoài, hai tên sát thủ một trước một sau lao ra, quyền cước vung lên với tốc độ thật nhanh. Tên sát thủ ở phía sau trở tay rút dao găm ra, có điều thế tiến công của bọn họ chỉ duy trì được hai giây. Sau khi đỡ mấy lượt quyền cước bằng tốc độ thật nhanh, tên sát thủ phía trước còn đang lao lên, bóng đen kia bỗng chuyển lùi thành tiến, hai tay đan chéo vào nhau. Hai người đổi lại vị trí, tên sát thủ phía trước đầu quay ngược một trăm tám mươi độ, tiến thêm vài bước rồi ngã rầm xuống.
Tên sát thủ phía sau còn chưa kịp chém dao xuống thì lồng ngực đã bị bóng đen kia dùng bả vai đụng mạnh một cú. Sát thủ đâm đao nhanh như chớp, bóng đen kia nâng tay phải lên trước ngực, tay trái đánh mạnh từ dưới lên trên. Dao găm rời khỏi tay, bay ra ngoài.
Tiến công không được, tên sát thủ còn muốn phòng thủ nhưng đã chậm, trán bị đánh một cú, đưa tay lên đỡ thì ngực lại trúng một quyền, sau đó là một khuỷu tay hung hăng đánh lên mặt hắn. Lúc này hắn đã bị dồn đến góc phân xưởng, đứng ở vị trí của Thường Ngạn Phong có thể thấy được người nọ bị dán sát vào tường, trong vài giây đồng hồ, trên đầu không biết đã trúng bao nhiêu quyền. Từng quyền nhanh như gió điên cuồng đánh lên đầu hắn, đến khi bóng đen kia dừng tay lao ra cửa phòng để đuổi theo, thân thể người này trượt xuống dọc theo bức tường, mềm nhũn như một sợi bún.
Mấy phút sau, khi hắn đuổi theo từ trên lầu xuống, nhìn thoáng qua, thi thể này không chỉ thất khiếu đổ máu, khuôn mặt cùng máu thịt lẫn lộn, xương sọ không biết đã bị vỡ thành mấy trăm mảnh, thoạt nhìn giống như một bọc đựng đầy gạch men vỡ vụn...
Đến thời điểm này, tất cả các tiết mục căn bản đều đã sắp kết thúc, tất nhiên, các loại hình giải trí như đánh bài, chơi mạt chược, xem phim... chỉ cần có người muốn thì chơi suốt đêm cũng không thành vấn đề. Nhưng đối với những người phần lớn đều sống có quy luật, cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề trở về đi ngủ.
Đứng ở bên cạnh gian lều lớn, Linh Tĩnh căng mắt nhìn ra bên ngoài. Căn lều nhỏ của Gia Minh tối đen, thoạt nhìn có vẻ không có ai ở bên trong. Nhìn xung quanh một lát, nàng hơi thất vọng thu hồi ánh mắt, khẽ mấp máy miệng. Nàng xoay người đi qua từng căn lều, hữu ý vô ý quan sát bốn phía, cuối cùng đi vào một căn lều đang dùng làm sòng bạc. Sa Sa đang ngồi bên trong chơi xì tố với mấy cô gái, trước mặt đặt mười mấy tờ mười đồng - mặc dù mọi người đều có chút bối cảnh, nhưng đều là những cô gái, hơn nữa hiện giờ còn chưa xảy ra chuyện đại loại như tranh giành đàn ông nên cũng không cần thiết phải đánh cược quá bạo lực. Thần thần bí bí xem lá bài tẩy của mình, nàng che lại rồi ngẩng đầu lên cười thần bí với mấy người xung quanh:
"Bỏ!"
"Hừ... Bỏ mà cũng ra vẻ như vậy... Tôi cũng bỏ..."
"Thắng bao nhiêu rồi?"
Đi đến phía sau Sa Sa, Linh Tĩnh cúi xuống lật lá bài tẩy của nàng lên nhìn, sau đó buồn bực nói:
"Thế này..."
"Ha hả, một đôi năm thực ra cũng rất lớn mà..."
Sa Sa cười đáp, sau đó nói.
"Thôi, tôi không chơi nữa, mọi người từ từ chơi đi."
"Sao lại không chơi nữa?"
Linh Tĩnh nghi ngờ.
"Hơn mười một giờ rồi, không còn sớm nữa.
Sa Sa vung vẩy đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn quanh.
"Đúng rồi. Gia Minh đâu? Không phải lại có việc gì chứ? Giờ này rồi?"
"Không quấy rầy hắn, chỉ là xem hắn đang ở đâu mà thôi.
Trong các lều nhỏ có rất nhiều tiết mục giải trí, cũng có một số dùng để nghỉ ngơi, hai thiếu nữ đi tìm từng gian một, sau khoảng mười phút thì đến căn lều lớn, lúc này vẫn còn rất nhiều người ở đây. Sa Sa kéo tay Linh Tĩnh:
"Nhìn kìa, chị Nhã Hàm ở bên kia, đi hỏi chị ấy thử đi."
Nàng vừa chỉ tay sang thì Nhã Hàm ở bên kia đã trông thấy các nàng, cười vẫy tay rồi bước về phía bên này. Đến khi còn cách khoảng tám, chín mét, sắc mặt Nhã Hàm đột nhiên thay đôi, tay phải nâng lên, một khẩu súng chĩa về phía bên này:
"Đứng lại! Không được động đậy! Giơ tay lên!"
Trước nay Nhã Hàm vẫn luôn ôn hòa, mấy người quen biết nàng ở gần đó trong chốc lát đều không hiểu là chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn sang phía bên này. Nhưng với loại súng màu xanh đen này, Linh Tĩnh và Sa Sa đều khá quen thuộc, do Mỹ chế tạo, súng máy SWM459 đời thứ 9 của Mỹ, các nàng mỗi người đều có một khẩu.
Tưởng rằng Nhã Hàm đang đùa, Linh Tĩnh cười nói:
"Chị Nhã Hàm, em đầu hàng là được, đừng... Ách..."
Nói đến đây, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái tên Hà Vân kia đang đứng cách mình khoảng hai mét, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, hai tay chậm rãi giơ lên, trên tay phải thình lình có một thanh dao găm sắc bén...