Ẩn Sát

Chương 493: Tất cả đã qua



"... Được rồi, quan trọng nhất là những bài tập này, những phần này phải ôn lại một lần, chỉ còn có 10 ngày nữa là thi rồi đấy... cô còn chưa nói hết các em đã đứng lên làm gì, ngồi xuống... Thời gian tuy không còn nhiều nhưng cũng đủ ôn tập chỗ này, trước khi thi 1, 2 ngày cô sẽ cho các em thả lỏng một chút, nhưng mà các em phải chú ý tự ôn tập, đây là kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời, được rồi, kết thúc... Chú ý nhớ những điểm này nha."

Cầm thước gõ một cái vào bảng, cô giáo cắp cặp đi ra ngoài, Gia Minh lập tức ập xuống bàn ngủ, Huân yên lặng ngồi bên cạnh, khuôn mặt thanh lệ lạnh lùng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đợi cho cô giáo ra ngoài lớp, Đông Phương Uyển từ phía sau đi tới, vỗ bùn bụp vào người Gia Minh.

"A, làm sao vậy?"

Gia Minh dụi mắt, ngẩng đầu.

"Oa, đại ca, cậu dùng thái độ này đón kỳ thi tốt nghiệp, thực là lợi hại."

"Có gì thì nói mau."

"Được rồi, tớ đã hỏi Linh Tĩnh và Sa Sa, cậu thực sự tới Bắc Kinh học?"

"Ước muốn là như vậy, bởi vì Linh Tĩnh muốn học ở Học viện nghệ thuật Trung ương, tớ và Sa Sa chỉ là đi học cùng mà thôi... Tớ biết cậu định đi đâu, nhưng mà muốn họp đồng hương thì tới Bắc Kinh rồi hãy nói, hiện giờ nói hơi sớm… thôi, nếu như cậu thích, cho cậu mượn vai khóc cũng được."

"Đi tìm chết đi, ôm đầu heo khóc cũng không ôm cậu."

"Ác, đã cho cậu cơ hội rồi đó nhé, không tận dụng đừng hối hận."

"Có gì mà hối hận... Được rồi, tớ tới đây là muốn chính thức thông báo với cậu một việc, cậu bị đuổi việc."

"Đuổi việc cái gì?"

"Thì là chuyện cửa hàng đồ chơi của chúng ta ấy, cậu biết đấu, hai năm qua nó buôn bán không tệ nắm, chúng ta sắp thi, hơn nữa sau này còn phải tới Bắc Kinh. Cho nên người của nhà tớ đã tới nghiệm thu, cho tớ một số tiền lớn, dù sao nó cũng không phải là chuyện của tớ, còn tiền lương của cậu... đến Bắc Kinh thì mới phát."

Nàng cười tủm tỉm, sau một lát dường như sợ Gia Minh mất hứng đành phải nói thêm:

"Dù sao lương bổng cũng sẽ làm cậu thỏa mãn."

"Ác, hóa ra còn có lương... Thành thật mà nói, nếu cậu mà không nói tớ cũng quên mất là mình có việc ở cửa hàng đồ chơi..."

Đông Phương Uyển cười nói:

"Cậu cũng biết mình không có trách nhiệm với công việc ư? Cũng chỉ có một bà chủ khoan hồng độ lượng như tớ mới có thể tha thứ cho một người có thái độ làm việc như cậu. Dù sao thì tới Bắc Kinh chúng ta vẫn có thể làm, Nghị Đình cũng dự định tới đó, trong tay tớ hiện giờ đang có một số lượng tài chính lớn làm vốn, đến lúc đó chúng ta làm lớn một chút, tớ là người bày mưu nghĩ kế, cậu giúp sức, Nghị Đình thi công, tớ rất có lòng tin vào tương lai sắp tới!"

"Khụ, nghe kiểu gì mà giống như Nghị Đình sắp bị bóc lột sức lao động, chẳng nhẽ cậu không cảm thấy áy náy với từ chị em tốt ư?"

"Nghị Đình còn thích ấy chứ, huống chi cậu ấy là em gái của cậu. Được rồi, tới Quế Lâm du lịch lần cuối trước khi nghỉ hè, cậu nghĩ sao?"

"Không có hứng thú."

"Này, này, du lịch lần cuối không được sao, chẳng nhẽ không cho tớ thể diện?"

"Chẳng cho ai thể diện cả."

"Phì, hiếm lắm đấy... Nhưng mà tớ vừa nói với Linh Tĩnh, hình như cậu ấy rất hứng thú, Sa Sa nói mình có chuyện, tớ biết cậu ấy bây giờ là đại tỷ... nhưng thôi, tới lúc đó nếu muốn đi thì nói với tớ là được."

Quen biết Gia Minh lâu như vậy, Đông Phương Uyển cũng học được cái khí chất chẳng quan tâm tới hơn thua, lúc nào cũng cười tủm tỉm, nói xong thì chuông tan học cũng vang lên.

Không bao lâu sau, kỳ thi tốt nghiệp cũng diễn ra.

Sau ba ngày thi khẩn trương tràn ngập áp lực, lúc này sân trường vắng vẻ vô cùng, học sinh ngoại trú thì ôm cặp ra về, học sinh nội trú thì đóng gói hành lý, mấy ngày nữa cũng rời đi. Đối với những người sống tập thể với nhau đúng là có chút cảm khái, phòng học, thao trường, ký túc xá, phòng hoạt động, sân vận động, từ nay về sau chỉ còn trong nỗi nhớ.

Có người hoài niệm, có người thương cảm, đương nhiên cũng sẽ có người cảm thấy hưng phấn khi thoát khỏi gông cùm trường học, về phần một cô gái như Đông Phương Uyển, trước khi tốt nghiệp thì dã tâm bừng bừng đi chơi, bây giờ nhìn sân trường vắng lặng, cũng cảm thấy lạc lõng.

Còn chị em tốt của nàng là Hứa Nghị Đình thì tới khu nhà giáo viên từ biệt cô giáo Nhã Hàm, cảm ơn nàng, cũng cảm tạ chị Tố Ngôn đã có lòng tốt trợ giúp, tuy rằng nói là thông qua Nhã Hàm, nhưng nàng cũng rất hi vọng, có thể một lần nữa gặp mặt cô gái kia, chính thức nói lời cám ơn.

Đông Phương Uyển sau khi động viên mọi người tham gia vào chuyến du lịch cuối cùng, thì đi chuẩn bị một số chuyện trong trường học.

Lúc này ở sân ký túc xá nữ có một chiếc Limousine đang đứng đợi, tài xế mặc âu phục đứng bên cạnh, trông như đang đóng phim. Không bao lâu sau, lại có hai gã trung niên mặc âu phục vác theo hai cái rương xuất hiện, đi theo sau là một thiếu nữ ôm gấu trúc, khuôn mặt trong sáng thanh khiết, mặc áo màu trắng, quần trắng, trông nàng người ta cảm thấy nàng có một sự cô đơn tinh thuần.

Khi đi được vài bước, nàng lại quay đầu lại nhìn về phía ký túc xá, khi gió thổi tới, mái tóc mềm mại nhẹ bay.

"Huân tiểu thư có quên gì không?"

Người trung niên cầm hành lý bỏ vào trong xe, đợi một lúc rồi tiến tới hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thiếu nữ không trả lời, sau một lát nàng lắc đầu, xoay người chuẩn bị lên xe, lúc này đột nhiên có mấy bóng người từ phía xa chạy tới.

"Huân, cậu định đi ư?"

Người chạy đầu tiên là Linh Tĩnh và Sa Sa, Gia Minh đút hai tay trong túi đi tới.

Nhìn thấy các nàng, sắc mặt cô gái trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng đặt gấu trúc vào chỗ ngồi, vừa mới quay người thì đã bị Sa Sa ôm trầm lấy, Linh Tĩnh kéo tay nàng:

"Sao đi nhanh vậy, hơn nữa còn không nói với chúng tớ một tiếng… tớ còn định mời cậu tới nhà của tớ đó, điểm thi còn chưa có, nguyện vọng vào trường nào cậu còn chưa điền mà..."

"Đúng vậy đúng vậy."

Sa Sa phụ họa nói:

"Cho dù phải về Nhật cũng không nhanh như vậy chứ, đến võ quán ở vài hôm, mọi người có thể đi chơi hè với nhau."

Trong khoảng một năm này, Huân thường ở với nàng, cho nên tình cảm của hai người rất sâu, vốn hai người định nghỉ hè là cùng nhau hành động, ai ngờ Huân phải trở về Nhật Bản, Sa Sa trở nên chán chường.

Cô gái đảo mắt nhìn Gia Minh ở phía sau, hơi lắc đầu:

"Nguyện vọng thì không cần điền cho tớ, nhưng mà biết đâu tương lai chúng ta lại gặp nhau ở Bắc Kinh thì sao."

"Nhưng mà bây giờ cậu trở về cũng đâu có làm gì."

"Đúng vậy, đúng vậy, ở lại đi chơi với chúng tớ."

"Có việc."

Huân gật đầu, sau đó ôm lấy Sa Sa, lại ôm lấy Linh Tĩnh, nàng hơi chần chờ đi tới trước mặt Gia Minh, không biết là có nên đưa tay ra không, Gia Minh cười ôm lấy nàng, vỗ vỗ vào lưng của nàng mấy cái, nói:

"Thuận buồm xuôi gió."

"Tôi sẽ ở Tokyo, chờ ngài tới."

Dùng tiếng Nhật nhỏ giọng nói một câu, nàng nhìn Gia Minh trịnh trọng bái một cái, sau đó nhìn Linh Tĩnh và Sa Sa ngồi vào trong xe, nàng hạ kính cửa sổ xuống vẫy tay, một lát sau, chiếc xe biến mất trong tầm mắt của ba người.

"Có phải gia đình Huân rất phức tạp không? Trước kia Gia Minh có nói mà."

Trở lại căn phòng thuê của mình, Linh Tĩnh nằm ở trên giường, có chút buồn vô cớ nói.

"Đúng vậy."

Gia Minh gật đầu:

"Tương đối phức tạp."

"Vậy không biết có gặp được cậu ấy ở Bắc Kinh không nữa..."

"Thời gian còn nhiều, chắc chắn sẽ gặp."

Gia Minh cười cười:

"Cho dù không gặp ở Bắc Kinh thì sau này mọi người đều ra ngoài xã hội cả, cơ hội gặp mặt rất nhiều, hơn nữa nếu nhớ chúng ta có thể tới Nhật Bản du lịch, đến lúc đó mời nàng làm hướng dẫn viên, đâu cần phải thương cảm như vậy."

"Cứ thương cảm đó, không được sao."

Linh Tĩnh hất cằm lên.

Sa Sa ở một bên nói:

"Tớ còn nhớ như in lần đầu tiên cặp cậu ấy, Gia Minh và tớ đang bị trói, có một tiểu cô nương mặc ki-mô-nô bị đánh thương tích đầy mình, nhưng sắc mặt lại như thường... Lúc đó chẳng ai nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè, chớp mắt một cái ba năm đã qua, thời gian nhanh thật..."

Huân rời đi khiến cho nàng không cao hứng, Linh Tĩnh nhìn trần nhà một lúc lâu, gật đầu:

"Đúng vậy, có nhiều chuyện xảy ra quá... Tớ còn nhớ rõ lần đầu chúng ta tới căn phòng thuê này, lần đầu quét dọn, sau đó lại liệt kê danh sách mua đồ, mọi người bố trí phòng như thế nào, rồi mua giường, mua tủ sách, có một tên đá bóng vào đầu tớ khiến cho Gia Minh tức giận, sau đó chúng ta học chung với Huân... Lần đầu tiên tớ đi làm thuê, sau đó đi du lịch trên du thuyền Tinh Mộng, Gia Minh hát, thành lập dàn nhạc..."

"Ba năm thời gian... cấp 3..."

Nàng dừng một chút, tay phải giơ lên không trung, năm ngón tay nắm lại.

"... Kết thúc."