Ẩn Sát

Chương 535: Nhà nhỏ cạnh bờ sông (2)



Nàng là con người không thích thiếu của người khác thứ gì, buổi tối thứ 8, nàng tan tầm tương đối muộn, khi tới cái ngã tư kia đã là 10h15 phút, người bán hạt dẻ rang đường đã đẩy xe nhỏ rời đi.

Nàng suy nghĩ một chút, liền lái xe đi theo.

Tuyết vẫn rơi, vết bánh xe lưu lại còn rõ, khi tới một sườn núi tuyết đọng kín đường, nàng dừng lại, đoạn đường tiếp theo tương đối khó đi, chắc phải đi bộ.

Phủ thêm áo khoác ngoài, mang theo mũ, khăn quàng cổ, tuyết nơi này dày chừng 10 phân, bước chân lên phát ra những tiếng sa sa, nàng đi theo vết xe hàng, không khỏi cảm thán, nơi này nàng chỉ đi một mình cũng rất khó khăn rồi, vậy mà hắn còn phải đẩy cả một chiếc xe hàng.

Đi qua một sườn núi lại là một sườn núi, hiện giờ đã tới biên giới thành phố, không xa là một con sông đen ngòm, hai bên bờ cây cối rất nhiều.

Nơi xa kia có một căn nhà, có hàng rào tre khoanh lại thành một cái vườn nhỏ, đèn đường rất ít, phải cách một đoạn xa mới có một cái, trong căn nhà kia cũng có ánh sáng, hiện giờ đã đóng cửa, mơ hồ còn nghe thấy thanh âm của tivi.

Tóm lại, con đường này hơi tối, gió từ bờ sông thổi tới tuy rằng có chút trong lành nhưng lại lạnh thấu xương.

Đi dọc theo vết bánh xe, bên bờ sông có một căn nhà nhỏ hai tầng, nàng đi tới gần mới phát hiện vết bánh xe quẹo vào trong nhà. Căn nhà này vẫn mở cửa, bên cạnh là một cái quầy tạp hóa nhỏ, có một bà già đang ngồi sưởi ấm xem tivi, thấy Mục Thanh Thanh đi qua, người này liếc mắt nhìn nàng.

Đột nhiên, một thanh âm a a từ trong căn phòng kia vang ra, giống như tiếng rên rỉ thống khổ, lại giống như tiếng dã thú gào thét đêm khuya.

Mục Thanh Thanh ngây ra một lúc, mắt thấy bà già kia vẫn xem phim nàng đành đi tới:

"Bà ơi, bên kia có chuyện gì vậy?"

Tính khí của bà già này tương đối tốt, liếc mắt nhìn sang bên, nói:

"A, đại khái là có một tiểu tử đau đầu..."

"Ách?"

"Cô không biết đâu... Căn phòng kia là một căn phòng rách, trước đây có một số kẻ ăn xin thường ở lại, xin cơm thừa về đó ăn, nhưng mà do căn phòng này xây ở bên cạnh bờ sông, nhiều khi rung động người khác phát sợ, chẳng biết lúc nào sẽ đổ xuống, cho nên không còn ai dám ở nữa. Năm ngoái tiểu tử này tới, không biết từ nơi nào có được một chiếc xe bán hạt dẻ rang đường..."

"... Ai, đầu óc của hắn không biết bị bệnh gì, bình thường thì hơi rõ ràng một chút, có một số buổi tối hắn đau đầu, không phải một lần hai lần, tôi đã tới xem rồi, đau ghê gớm lắm, hành hạ người khác vô cùng... Rất may là bây giờ ít hơn một chút, nhưng mà thời gian lại kéo dài hơn. Một lát nữa hắn sẽ khỏi thôi, ai, thực ra tiểu tử này tốt lắm, mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, không ai quan tâm tới hắn nên hắn chỉ có thể như vậy... Cô quen hắn ư?"

Mục Thanh Thanh nghe bà lão kia nói xong, từ chối cho ý kiến gật đầu, sau đó xoay người đi về phía căn nhà nhỏ, thấy tối nàng mở đèn pin cho sáng hơn.

Căn nhà nhỏ này được xây sát bờ sông, tuyết rất nhiều, thoạt nhìn nó đã bỏ hoang rất lâu rồi, đất nền hơi xốp, gió thổi u u, quả nhiên là sắp đổ.

Đi lên bậc cửa, mở căn phòng không khóa, đẩy cửa ra mới biết là gió thổi ù ù, hóa ra bốn phía đều có gió cả, trông vô cùng đơn sơ.

Một bức tường đã đổ thủng một lỗ to đùng, kính trên cửa sổ đã không còn, ngay cả khung gỗ cũng chẳng ra hình thù gì nữa, sàn nhà đã bắt đầu nghiêng, cái đèn sắc quy vẫn sáng, trong phòng có hai cái giá nhỏ, hiện đang nằm lăn lóc, góc phòng có một cái chăn nhỏ, đại khái có thể coi đó là giường, bên cạnh có một bao hạt dẻ.

Nam nhân bán hạt dẻ hiện đang rúc vào góc tường, hai hàm răng cắn chặt, thân hình run rẩy, mồ hôi như tắm, không ngừng tuôn ra trên trán.

Hoa tuyết từ bên ngoài không ngừng bay vào trong phòng, gió thổi từ sông vào, nhìn thấy nam tử kia nhịn đau dưới ánh đèn, Mục Thanh Thanh sửng sờ một chút, vội vã chạy tới.

"Này... Cậu..."

Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, đã từng tận mắt chứng kiến nhiều hình ảnh đau đớn hoặc khí chịu, nhưng mà bây giờ nhìn thấy nam nhân này cắn chặt răng, toàn thân kịch liệt run rẩy, thậm chí ngay cả máu tươi từ môi cũng chảy ra, tim nàng đập kịch liệt.

Cho dù như thế nào, hắn cũng rất đau, nếu không tự trải qua sẽ không biết nó đạt tới mức độ nào.

Khi nàng chạm tay vào đối phương, trong trời đông giá rét vậy mà thân thể đối phương như một cái lò lửa, đây là một hiện tượng vô cùng không bình thường.

"Này..."

Vốn thấy người con trai này mặc không nhiều quần áo cho lắm, nàng đưa tay sờ vài cái, mới thấy là quần áo mỏng tới mức nào, cảm giác nóng hổi từ trong người hắn phả ra càng mạnh hơn, mồ hôi như mưa, giống như máu trong người hắn đang sôi sùng sục.

Nàng hít sâu hai cái, đi tới cạnh cửa, lấy điện thoại di động ra.

"Này, trực ban hôm nay là... Tiểu Trì phải không? Tôi là Mục Thanh Thanh, lập tức gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương tới đây, con đường ven sông, số... cứ bảo hắn tới đây là được, đi dọc theo bờ sông có một tòa nhà hai tầng, tôi đứng chờ ở chỗ này..."

Nàng gọi điện thoại xong, đứng ở bậc cửa hít một hơi, lại quay đầu lại, nhưng mà nam tử này đã khôi phục lại bình thường, hai tay đang chống trên mặt đất, thở phì phò, mồ hôi không ngừng rơi xuống.

"Đây là..."

Nàng đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, người con trai kia chắc là đang điều chỉnh hô hấp, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, sau đó hắn lảo đảo đứng lên, rùng mình khoảng 10 giây, sau đó cầm lấy một cái thùng, đến cái bể nước bên ngoài, múc một thùng, ném khăn mặt vào trong đó lau mặt.

Ban đêm nước lạnh tới mức đóng băng, vậy mà hắn chẳng thèm để ý, sau kh lau mặt xong, mơ hồ có thể cảm thấy hơi nước bốc lên từ trên mặt.

Mục Thanh Thanh há miệng nhìn cảnh tượng này, thân thể người này đúng là biến thái, đau đầu tới mức lăn qua lăn lại, vậy mà sau đó đã đi rửa mặt.

Hắn quay trở lại chỗ có ánh đèn, cầm lấy dao, bắt đầu gọt hạt dẻ, từ đầu tới cuối không thèm nhìn nàng tới một lần.

Tuy không rõ sức khỏe đối phương như thế nào, nhưng nếu như mỗi ngày đều bị sự đau đớn này hạnh hạ, lại không có người thân bên cạnh, chắc là sẽ bị điên mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mục Thanh Thanh đứng ở cửa thở phì phì, sau mấy phút, ánh đèn xe cứu thương xuất hiện trong màn đêm...

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, tuyết vẫn rơi như cũ, lúc nhỏ lúc lớn, thỉnh thoảng có dừng một hôm.

Dụ Giang là một thành phố gần núi, xung quanh không có khu công nghiệp, tuyết rơi là chuyện bình thường, nhưng mà kéo dài liên tục như năm nay đúng là bất thường.

Ở ngoại thành lúc này đã có không ít căn nhà bị sụp, cách tết chỉ còn có hơn một tuần lễ, cục công an đã có sự phân hóa, một nhóm người chuẩn bị buông bỏ công việc đón tết, nhóm người còn lại thì trở nên bận rộn hơn nhiều so với trước đây.

Mục Thanh Thanh vừa liên tục truy tìm những nơi ấn náu của Ngư Đầu, hôm trước đã tra ra địa chỉ lẩn trốn của hắn, nhưng mà khi chạy tới thì đối phương đã trốn thoát.

Tuy rằng mất dấu đối phương nhưng cũng khẳng định được một điều, chí ít đối phương không bỏ trốn.

Ngư Đầu đã dính một viên đạn, thương thế nghiêm trọng, mấy hôm nay lại không được trị liệu, đúng là rất là đau khổ.

Qua tổng hợp hết các tin tức, nàng cảm thán:

"Chịu đựng tới bây giờ mà không chết, đúng là kiên cường."