Ẩn Sát

Chương 551: Con rất nhớ hắn (1)



Khi tiếng khóc vang lên, đám người Diệp Hàm, Julian đang nói chuyện, thấy tiếng con gái khóc thì dừng lại

Diệp Hàm đã có chuẩn bị từ trước với tình hình này, lúc này hắn ngồi im một hồi, thở dài, đám người Julian đương nhiên cũng biết ý, Linh Tĩnh tương đối xuất sắc, nhưng lại khó hòa đồng khi học ở học viện.

Từ trước tới giờ mọi người đều đoán nàng có chuyện thương tâm, chỉ là nàng chưa bao giờ biểu hiện thương tâm ra ngoài như lần này. Việc này bọn họ không có quyền can thiệp, sau khi ngồi một lúc thì xin về.

Sắc mặt của Julian có chút phức tạp, nhưng tóm lại cũng không biết làm gì, sau khi nói với Diệp Hàm là bảo Linh Tĩnh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cũng đi về.

Đoàn người dần dần ra về, Diệp Hàm tắt điện bên ngoài, đến cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, sau lại đi chỗ khác, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn lấy một cái bình rượu bên cạnh tivi, ngồi trên sa *** rót cho mình một chén, ngửa đầu uống sạch.

Tiếng khóc ở trong phòng kéo dài rất lâu, sau đó mới chuyển thành nghẹn ngào, đã nhiều năm qua rồi, có lẽ đây là lần nàng khóc kinh khủng nhất.

Nhưng mà ở phương diện lý trí, sau khi khóc xong nàng liền tỉnh táo, nước mắt vẫn không cách nào ngừng lại được, nàng đưa tay lau nước mắt như đê vỡ.

Vừa khóc, nàng vừa xem những giấy tờ này, tiếng khóc vẫn vang lên.

Ánh mắt của mẹ nàng cũng đỏ hoe, nhìn nàng lắc đầu, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị nghẹn lại.

Sau một lúc lâu, Linh Tĩnh lại tiếp tục lắc đầu:

"Con... con không tin..."

Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay lau nước mắt, lắc đầu, thanh âm êm dịu:

"Mẹ cũng không muốn tin..."

"Vậy sao lại thế này..."

Thanh âm của Linh Tĩnh nghẹn ngào, giống như là nàng đã trở lại thời trẻ con, nàng nhìn mẹ mình, nói với giọng nói bướng bỉnh. Đoàn Tĩnh Nhàn hơi cúi đầu:

"Từ trước tới giờ cha mẹ cũng không nhìn thấy Gia Minh bị bệnh, tháng 9 vẫn còn đi gặp hắn vài lần, tới giữa tháng 10 thì hắn không còn gặp chúng ta nữa... Ba con thông qua quan hệ hỏi thăm, mới biết hắn bị bệnh, nhưng lại không chịu gặp bất cứ ai, tính cách của đứa nhỏ này..."

Hiện giờ mới chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, đương nhiên không thể nào hình dung ra tình hình lúc đó. Sau khi trải qua nhiều suy nghĩ, cũng sử dụng nhiều phương pháp, 4 năm qua đi, họ vẫn không dám nói cho con gái mình biết. Cho dù hai người có nhớ thương thế nào, cho dù có đau đớn bao nhiêu, họ cũng không dám gọi điện thoại bảo nàng trở về…

Đoàn Tĩnh Nhàn chỉ biết lau nước mắt

"Nó đúng là như vậy, từ nhỏ tính cách đã tốt, chuyện gì cũng đồng ý, nhưng khi gặp khó khăn không chịu nói bao giờ, biết mình có bệnh cũng không nói cho người khác biết, đưa cả con và Sa Sa ra nước ngoài, có lẽ nó đã cảm nhận bản thân không còn được kiên cường nữa. Mẹ và cha con không dám nói cho con biết chuyện này, bởi vì tính cách của con quật cường, vì giận nó mà con ở Viên 4 năm không trở về... Lần cuối cùng khi chúng ta gặp nó, nó nói nó xin lỗi con, nó không đúng với con. Đồng thời nó cũng xin lỗi chúng ta, nhưng nó cũng giống như con của cha mẹ, nó nói nó muốn viết một bức thư để lại cho con, nhưng mà không viết được điều gì..."

"Qua tháng 9 năm 2001, có người tới đây nói cho chúng ta biết… Gia Minh... đã qua đời... chính là bạn học trước kia của con, là Đông Phương Lộ, hắn mang tới thông báo của nhà tù, giấy chứng nhận của bác sĩ, kèm theo một đống giấy tờ linh tinh. Hắn nói... trước khi Gia Minh qua đời không chịu gặp ai... Mộ của nó ở trên Quan Âm Lĩnh ngoại thành, ngày mai mẹ mang con đi thăm nó..."

Trong phòng trở nên yên tĩnh, ánh sáng vàng vọt của bóng điện chiếu rõ những hạt bụi trôi nổi trong không khí.

Linh Tĩnh ngồi im, trên mặt thê mỹ vô cùng, ánh mắt nàng nhìn mẹ mình nhưng lại giống như nhìn vào hư không, nước mắt cứ lặng im rơi xuống.

Lúc này, giống như không khí cũng thê lương, tất cả như ở trong một thế giới thương cảm…

***

Cũng vào thời khắc này, cách Diệp Thị Võ Quán hơn 10 dặm.

Dưới ánh trăng, mặt đất im lìm, trong một biệt thự lẻ loi ở sườn núi, ánh đèn sáng chưng, giống như một tòa cung điện tọa lạc giữa núi non.

Đây cũng không phải khu biệt thự nổi tiếng của Giang Hải, nhưng mà người dân ở quanh đây ai cũng biết, ngôi biệt thự này là của một phú thương.

Sau khi quy hoạch xong, họ bắt đầu động thổ, nhưng mà sau này phú thương đó phá sản, bị người ta mua lại, nhưng rồi không thấy nhắc tới gì nữa.

Chỉ là trước đây họ đã xây dựng được một số biệt thự mẫu, mấy năm nay có một số người mua, thường thì người ra vào những căn biệt thự này có thân phận khác nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mỗi tối, những biệt thự trong khu bật đèn, làm sáng nên những kiến trúc khác nhau, mang lại phong thái xa xỉ, có một chút cảm giác hiện đại.

Hôm nay, trong một gian phòng ở lầu 2 của biệt thự, một nam tử đang ngồi trước màn hình lớn nghe báo cáo công việc.

"... Hiện nay chúng ta vẫn không thể xác định Không Kiến Chi Trần ở đâu. Căn cứ theo tin tức có được bây giờ, mấy tiểu tổ bên Châu Âu gặp phải một địch nhân vô cùng cường đại. Tất cả tổ viên của họ yểm hộ Lý Vân Tú mang theo Không Kiến Chi Trần mở đường máu, nhưng mà vẫn bị đuổi kịp, hiện ở trong trạng thái nguy hiểm. Không Kiến Chi Trần tung tích không rõ, có thể xác định là địch nhân vẫn chưa có được nó. Về phần nó xuất hiện ở Giang Hải là dựa theo dự cảm của Đông Phương Nhược tiểu thư. Phương tiên sinh đã cùng Đông Phương tiểu thư đến đây vào chiều hôm nay. Có người nói... đi theo họ còn có một vị Tuệ Thanh lão sư ẩn cư lâu năm ở trên núi Nga Mi..."

"Tuệ Thanh..."

Nghe thấy tên này, Ứng Hải Sinh ngồi trước màn hình nhíu mày.

"Với thái độ quan tâm tới tiểu cô nương kia, điều này cũng không kỳ quái, chuyện các ngươi trở nên khó giải quyết, không thể cho bọn họ biết mục đích của các ngươi. Ta sẽ tiếp tục sai một tổ 5 người khác tới, do Kha Phương Vũ đầu lĩnh, ngươi nên hợp tác tốt với hắn."

"Dạ... Ngoài ra, chúng tôi phát hiện Diệp Linh Tĩnh đã về tới Giang Hải chiều hôm qua..."

"Diệp Linh Tĩnh? Đó là..."

"Là một trong những bạn gái của Cố Gia Minh, cô ta học đàn dương cầm tại Học viện âm nhạc ở Viên đã 4 năm rồi, ngài đã từng bảo chúng tôi chú ý tới người này."

Ứng Hải Sinh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói:

"Cố Gia Minh đã chết, trước tiên mặc kệ nàng, các ngươi đem toàn lực làm tốt chuyện kia đã, Không Kiến Chi Trần... tuyệt không thể để cho con bé có khả năng tiên đoán kia có được..."

"Dạ."

Tắt màn hình, người đàn ông trầm mặc một lát, hơi nhíu mày, nhìn về phía cửa sổ:

"Kha Phương Vũ... Hừ..."

Hắn quay đầu đi được hai bước, đang muốn tắt đèn thì dừng lại ở cạnh cửa, quay đầu nghe ngóng cái gì đó, sau đó lắc đầu, đột nhiên ánh đèn tắt ngúm, một tiếng súng vang lên, kèm theo đó những tiếng động lớn...

Rút súng lục, vọt tới trước cửa sổ, ánh sáng truyền tới những bóng người chi chít. Phía dưới trở nên hỗn loạn, trong hồ bơi có một thi thể, máu tươi loang lổ mặt nước, một tiếng sung khác lại vang lên.

Hắn giơ tay lên, đè xuống micro, giảm thấp thanh âm:

"Chuyện gì vậy..."

"Không, không rõ ràng lắm..."

"Không thấy địch nhân..."

"A Tường và A Nhạc đã chết..."

Lời còn chưa dứt, phía dưới rồi đột nhiên truyền đến sự rung động cực lớn, giống như là một chiếc ô tô đâm vào tường, khiến cho toàn bộ căn biệt thự lay động.

Hắn xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên ở phía sau truyền tới tiếng cửa kính vỡ tan, một cảm giác sắc bén xuyên qua thân thể hắn, mũi kiếm sáng rực đâm vào, máu tươi nhỏ ra...

"Á..."

Sau một khắc, chiếc kiếm kia được rút ra, máu trào lên miệng, hắn chậm rãi xoay người, ngoài cửa sổ im lìm, ánh trăng nhu hòa vẫn treo trên cửa sổ.

Một nam tử mặc áo bành tô Châu Âu đứng trên hư không ngoài cửa sổ, mái tóc màu vàng hình đuôi ngựa, hai tròng mắt màu xanh, một chiếc kiếm màu bạc phản chiếu ánh trăng, nam tử này đang dùng khăn chùi nó, gật đầu cười như một thân sĩ ---- đây là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy được.

Trong sự hỗn loạn, một bóng người nhỏ bé tả xung hữu đột, đây là một ngày đặc biệt.