Hồng Kông, sáng sớm, Mân Côn đi khởi cổng cục cảnh sát, sắc mặt âm trầm.
Đám bang chúng tới đón hắn đã đứng đợi ở ngoài cửa từ lâu, hắn lên xe, nhìn cục cảnh sát dẫn biến mất trong tầm mắt, sau đó quay đầu lại nói một câu nói đầu tiên, giọng nói vô cùng khàn khàn:
"A Chiến đến từ khi nào?"
"Đêm qua... 11 giờ 56 phút..."
"Đám Cường ngốc đâu?"
"Còn, còn chưa bắt được..."
Mân Côn sầm mặt, ánh mắt đảo qua mấy người bên trong xe, trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong chiếc xe giống như là băng đá.
Sau một lúc, Mân Côn mới lên tiếng:
"Thông báo cho toàn bộ những người phụ trách tập hợp, hôm nay tao muốn quét sạch địa bàn của Đại Phi, trong vòng 3 ngày, ta muốn cho hắn chết..."
"Dạ, đại ca..."
"Thông báo cho mọi người, tao dùng 1000 vạn mua tính mạng của Cường ngốc, nếu được muốn hắn sống."
"Dạ..."
"Gọi điện thoại cho người bên Thái trợ giúp..."
Hắn vừa nói xong, một tên tiểu đệ đã rút điện thoại di động ra bấm số, sau đó đưa lên.
Một lúc sau, Mân Côn mở miệng:
"Tô Lạp Phổ tiên sinh, tôi là Mân Côn, tôi có việc, không biết gặp ông bằng cách nào đây..."
"... Con của tôi đã chết, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa. Chuyện lần trước ông nói, không có vấn đề gì, nhưng mà tôi muốn ông hỗ trợ, nếu như lực lượng của tôi thiếu, tôi muốn ông tìm cho tôi một nhóm lính đánh thuê... tôi muốn giết một số người, chuyện có lẽ sẽ phiền phức... Thế nhưng Trung Quốc có một câu nói, phú quý hiểm trung cầu (vào nơi nguy hiểm tìm phú quý)... Sau khi chuyện thành công, thị trường thuốc phiện ở Hòa Nghĩa Thắng sẽ giao cho ông một nửa, từ sau về sau, chúng ta hợp tác!"
Hắn cúp điện thoại, ánh mắt của mấy tên tiểu đệ trong xe mỗi người một khác, những người này sống lâu trong giang hồ, khứu giác đều nhạy cảm.
Đám người từ Thái Lan do Tô Lạp Phổ kiếm tới đều là máng liều mạng, có người nói chúng trước đây là lính đánh thuê, thực lực cường đại, thủ đoạn độc ác, nhưng mà ở một số mặt độc ác chưa chắc đã thành công.
Khẩu vị của bọn họ lớn, nhưng thị trường thuốc phiện ở Hồng Kông đã có xu hướng ổn định, hợp tác với một số bang phái nhỏ không thỏa mãn được khẩu vị của bọn họ, mà muốn hợp tác với bang phái lớn thì thực lực của họ lại không đủ, bởi vậy luôn gặp phải khó khăn.
Trước đây họ cũng tới tìm Mân Côn, nhưng mà ở Hòa Nghĩa Thắng đã có những con đường tiêu thụ ổn định, hắn không muốn khai chiến với các bang phái khác tranh giành định mức, cho nên cự tuyệt đám người này.
Thực lực của Hòa Nghĩa Thắng hùng hậu, nếu như muốn động thủ với ai thì không cần đám kia nhúng tay.
Nhưng hiện giờ Mân Côn đã ra điều kiện đàm phán, có thể dự đoán, sự tình lần này chắc chắn sẽ ồn ào, hoặc có thể tới mức không thể cứu vãn...
***
Sáng sớm, Phương Vũ Tư và Mục Thanh Thanh đã thảo luận một số chuyện, mà chuyện này cũng tương đối đơn giản, người đại diện công ty từ sáng hôm qua đã muốn nàng rời khỏi Hồng Kông, nàng muốn mang Gia Minh đi, nhưng mà nghĩ như vậy, nhưng thực hiện lại không dễ.
"Không có cách nào cả... Tôi không có CMND và tư liệu của hắn, khi dẫn hắn tới đây toàn bộ đều dùng giấy tờ giả, việc đối phó với kiểm tra thì không vấn đề gì, thế nhưng muốn qua cục xuất nhập cảnh... rất khó..."
"Vậy... Vậy cô tới đây bằng cách nào?"
"Đầu tiên là phải định ngày, tôi có một người bạn biết cách đi, nếu như chúng ta nói trước ngày dự định, cô ấy có thể sắp xếp hỗ trợ, hiện giờ muốn đi ngay thì chỉ còn cách... nhập cư trái phép..."
Đối với chuyện này, Mục Thanh Thanh tương đối vướng bận, nàng tới đây là vì việc chung, việc mang theo Gia Minh tới khám bệnh đã mag tính phiêu lưu mạo hiểm.
Hiện giờ lại đột nhiên phải đi, một khi sự tình vỡ nở, đừng nói là thăng chức, việc nàng không bị cách chức cũng đã là may lắm rồi.
Nàng lại càng không muốn một đại minh tinh như Phương Vũ Tư dính vào rắc rối.
"Bên phía tổ trọng án đã theo dõi chặt Mân Côn, nếu như hắn dám có hành động, bên đó họ sẽ không bỏ qua, hơn nữa chúng ta bây giờ đang ở chung, tuy rằng không có nhiều người quan trọng, nhưng lần này liên hợp phá án, chúng tôi đại biểu cho bên Đại lục, thành thật mà nói, một ngày chúng ta gặp chuyện không may, toàn bộ Hòa Nghĩa Thắng đều sẽ không gánh nổi, đây là vấn đề thể diện... Xã hội đen có thể lách luật, đút lót để người khác mắt nhắm mắt mở, thế nhưng nếu như họ dám bạt tai chính phủ, thì tôi đảm bảo rằng, toàn bộ hắc bang ở Hồng Kông cũng không gánh nổi trách nhiệm, không có chuyện gì đâu... Chẳng phải cô có những mối quan hệ khác hay sao, chỗ chú Lực... còn những người khác nữa, bọn họ nói sao?"
"Vấn đề là họ đều khuyên tôi tạm thời tránh mũi nhọn, không sợ người có lý trí, chỉ sợ nhất người điên, hiện giờ con hắn đã chết, hắn hành động như thế nào không ai đoán được..."
Phương Vũ Tư cau mày, nói:
"Huống chi, bên công ty cũng muốn tôi mau chóng rời đi, rời Hồng Kông là chúng tôi tới Giang Hải, Gia Minh hắn..."
Gia Minh vốn ở Giang Hải, mang hắn đi là tốt nhất, việc này nàng chưa nói với Mục Thanh Thanh, miễn cho nàng điều tra kinh động tới người trước đây Gia Minh đắc tôi.
Nàng còn chưa nói hết lời, thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Gia Minh tiến lên ngồi xuống.
Mục Thanh Thanh vừa ăn cháo vừa nhìn hắn:
"A, Gia Minh hôm nay hình như có chút gì đó không giống hôm qua."
"Không cần lo lắng cho tôi, tôi nhớ được một chuyện."
Khi Mục Thanh Thanh ngạc nhiên xong, Gia Minh đã mở miệng, nói một câu hoàn chỉnh và lưu loát. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Điều này làm cho hai người giật cả mình, giọng nói của hắn khác với trước đây.
Khi còn là người bán hạt dẻ rang đường, hắn có thể coi là người bình thường, nhưng mà có chút ngẩn ngơ, vậy mà làn này đã hoàn toàn nói được một câu hoàn chỉnh.
"Tôi là Cố Gia Minh."
Mục Thanh Thanh nháy mắt:
"Chẳng phải trước đây cậu cũng biết vậy hay sao."
"Ăn cơm."
Gia Minh không trả lời nàng, cầm chiếc đũa bắt đầu tấn công bữa sáng.
Phương Vũ Tư và Mục Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau, không rõ hiện giờ hắn đang ở trạng thái nào, có lẽ hắn không còn là người trầm mặc nữa rồi...