Sa Sa há mồm, sau đó gật đầu, đứng dậy muốn xuống dưới ngồi, nhưng mà dưới chân lại bị ai đó kéo lại.
Linh Tĩnh cười ôm lấy nàng:
"Sa Sa ngồi cùng tớ đi."
Sa Sa phải mất một lúc mới ngồi ổn định được vị trí, hai người cùng nhau ngồi ở vị trí phó lái.
Xe con chậm rãi di chuyển, sau đó yên ổn rời khỏi con đường.
Mấy con đường bên cạnh vẫn chưa thoát khỏi cảnh mất điện, cảnh sát, quân đội, phóng viên cũng đã đã tới.
Trong trường chiến đấu lúc trước, thấy Gia Minh cũng có thể điều khiển dị năng, Victoria liền lập tức lựa chọn rút đi, tuy rằng đánh tiếp nàng cũng chưa chắc thua vì có dị năng bất tử, nhưng ở trên địa bàn người khác cứ kéo dài mãi cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì.
Các nàng quyết định chủ ý muốn chạy trốn, từ nay về sau muốn truy kích rất khó khăn, hơn nữa cũng không mấy người có khả năng lưu họ lại. Dù sao đám người này toàn là phần tử cực đoan, chạm phải thứ gì cũng giết chóc lung tung.
Trước kia quân đội cũng không thể giữ chân họ được, nay mấy người họ chủ động bỏ đi, rất khó mà lưu lại.
Chiếc xe con bị vỡ cửa kính chậm rãi rời khỏi quảng trường, chỉ một lát sau, gió mát lùa tới, chiếc xe đã di chuyển vào con đường có ánh sáng, đi qua một số con phố vừa mới vừa cũ, bầu không khí có vẻ an tĩnh.
"Tớ..."
Muốn nói một chút, nhưng khi mới mở miệng nhìn sang phía hai cô gái, thấy Linh Tĩnh và Sa Sa ngồi với nhau cười cười, đành nói:
"A. Hay là trở về nhà trước đã..."
Câu nói này làm cho Linh Tĩnh và Sa Sa giật mình:
"Chỗ đó trước giờ không có ai ở...",
"Cái cửa hàng cháo trước kia vẫn còn ở đó...",
"Tiệm sách Tân Hoa đã đổi địa điểm rồi..."
Tuy nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng chẳng ai cưỡng nổi dụ hoặc, trong lòng bây giờ như có vô số con kiến bò đi bò lại, trái tim bình bình bình đập như trống quân, nhảy lên tận cổ, hai cô gái khẩn trương vô cùng...
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe di chuyển vào phạm vi của học viện Thánh Tâm, lúc này đã nghỉ hè lên sân trường không còn đông đúc nữa, nhưng vẫn còn tốp năm tốp ba đoàn người ở ven đường, một số thanh thiếu kiên kết đội đi chơi, một số đi vào cửa hàng Internet cạnh đường. Dù sao thì đây cũng là bên cạnh trường học, các loại hình giải trí không thiếu.
"Trong nhà đã không còn mấy thứ có thể dùng rồi." Sa Sa nói câu này xong, chiếc xe chậm rãi dừng ở bên đường, ba người mua một đồng đồ, nào là khăn mặt, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm... thực phẩm chế biến món ăn.
Linh Tĩnh hỏi một câu, mới phát hiện ra ba người chưa ai ăn cơm, vì vậy mua thêm một lọ dưa muối, dù sao bên ngoài có xe, muốn mang về nhà không khó.
Ba người cùng nhau đẩy một chiếc xe mua sắm đầy ắp, thoạt nhìn có chút dọa người, nhưng mà cái cảm giác ngày xưa đang yên lặng trở về. Khi tới quầy thanh toán, Linh Tĩnh đặt thêm một hộp "áo mưa" vào trong xe, người bán hàng là một thanh niên, nhìn một nam hai nữ này với ánh mắt có chút nghi hoặc.
Bốn năm trôi qua, Linh Tĩnh và Sa Sa càng lúc càng xuất chúng, chỉ có Gia Minh vẫn ngốc nghếch như xưa, lúc này hắn đứng ở bên cạnh hai người trông có vẻ không xứng.
Cứ im lặng, bọn họ mang đồ lên xe, lúc này Linh Tĩnh và Sa Sa nhất tề ngồi vào ghế sau.
Gia Minh khởi động ô tô, vòng qua sườn núi quen thuộc, chỉ chốc lát sau, con đường khi xưa đã hiện lên trước mắt.
Sa Sa nhớ tới chuyện bốn năm trước nàng muốn chuyển ra ngoài ở, Linh Tĩnh nhớ tới buổi sáng nàng tới Viên. Chỉ chốc lát sau, chiếc xe đã dừng lại trước căn nhà nhỏ.
Nhà, cuối cùng đã trở về...
Nhặt rau, bắc cơm, rửa chén, đổ rác...
Những thứ bị hỏng trong bốn năm quá nhiều, tất cả đều phải được thay.
"Bình ga này bốn năm rồi, có thể dùng được nữa không?"
"Trước khi rời đi tớ đã đổi bình mới, tớ nhớ kỹ... hình như là..."
"Không nổ đấy chứ."
"Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì..."
"TV không có sóng..."
"Cái thảm cũng sắp hỏng rồi..."
Gia Minh ngồi khoanh tròn ở trong phòng bếp sửa bếp ga. Linh Tĩnh ngồi ở trong phòng khách nhặt rau, Sa Sa vệ sinh nhà tắm, dùng khăn mặt lau chùi quạt điện, sau đó mở tủ lạnh làm mấy món ăn.
Gia Minh từ phòng bếp xuất hiện, mở ti vi nhìn một chút:
"Tớ xuống dưới bắt sóng."
"Không cần đâu..."
"Nhanh thôi mà."
Hắn từ cửa đi ra ngoài, Sa Sa đem bát đũa ra rửa, chưa rửa xong thì TV đã có tín hiệu. Lúc Gia Minh đi vào, hắn nhìn thấy ông chủ quán game phất tay chào, sau đó ngồi rửa bát với Sa Sa. Ba người nghiêm chỉnh ngồi xuống xem ti vi, cảm giác này đã lâu không có rồi.
Linh Tĩnh và Gia Minh vẫn tương đối như xưa, trong ba người biến hóa lớn nhất kỳ thực chính là Sa Sa, trước kia nàng tinh nghịch hoạt bát chẳng cố kỵ điều gì, thì nay đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Bây giờ đang giữa mùa hè, nàng mặc một cái trù bếp mỏng, mặc dù yên tĩnh ngồi đó, nhưng cũng để hở hai chân duyên dáng và thon dài. Nàng cúi đầu, Gia Minh thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng.
"Đang làm gì vậy?"
Nhận thấy ánh mắt Gia Minh thỉnh thoảng nhìn sang, Sa Sa chần chờ hỏi một câu.
Gia Minh đưa tay ôm lấy nàng, hôn một cái lên trán:
"Xin lỗi..."
Một tay tóm chặt lấy quần áo trên ngực Gia Minh, Sa Sa hít mũi một cái, trong chốc lát, nàng giãy ra một chút, cười:
"Có bệnh à!"
"Đã khỏi rồi."
Gia Minh chỉ chỉ vào đầu mình.
"Không biết vợ chồng bác Diệp phải nhìn thấy cậu sẽ có bộ dáng gì."
Sa Sa nói.
Linh Tĩnh nhún vai, há miệng cười:
"Phỏng chừng lại cho rằng người chết hiện về..."
Nấu nướng, ăn cơm, nói một chút chuyện, đêm hôm đó bọn họ lại ngủ chung, cách nhau 4 năm trời, tất cả có vẻ yên tĩnh hơn.
Cái áo mưa mua trong siêu thị không dùng tới, trải qua một ngày một đêm vừa rồi đúng là khiến người khác lao lực quá độ. Lúc ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, quạt vẫn quay vù vù.
Gia Minh ngủ ở giữa, hai cô bé ngủ hai bên, Linh Tĩnh mặc một cái áo ngủ dài màu trắng, hai chân như tuyết trắng, thỉnh thoảng co duỗi một chút. Sa Sa thì chỉ mặc áo ngực và quần con, ôm cứng lấy cánh tay Gia Minh, một tay đặt ở trên bụng không nhúc nhích.
Cứ như vậy ngủ thêm nửa tiếng nữa, Gia Minh mở mắt, thấy Linh Tĩnh đang nhìn mình với ánh mắt đầy lệ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Linh Tĩnh cắn chặt răng, đưa tay đấm một quyền vào ngực hắn,...ở bên cạnh, Sa Sa xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Gia Minh, nhưng cánh tay nàng đang rung động, hiển nhiên cũng khóc.
Ôm chặt vai Linh Tĩnh, tay kia cũng muốn ôm Sa Sa, nhưng Sa Sa lại xoay người rúc vào vai của hắn, sau đó ngồi dậy, đưa tay lau nước mắt, nhưng không có tiếng khóc.
Nàng cứ như vậy xuống giường, đi tới trong phòng khách, tiếng khóc mất bật lên, Linh Tĩnh để chân trần xuống giường, chỉ thấy Sa Sa hai chân khép lại ngồi ở trên ghế, hai tay ôm lấy hai đùi, cúi người xuống thấp giọng khóc nỉ non, nước mắt ròng ròng.
Linh Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Sa Sa:
"Sa Sa a..."
Gia Minh đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này, hít sâu một hơi, đi tới ngồi xuống phía bên kia, vỗ vỗ lưng nàng. Linh Tĩnh lau nước mắt, nghẹn ngào lớn tiếng nói:
"Bốn năm nay cậu thế nào? Con đau đầu không?"
"Hết đau rồi."
Gia Minh lắc đầu, giọng nói bình thản:
"Năm ấy khi chúng ta tốt nghiệp cấp 3, đầu tớ càng ngày càng đau, khi đó tớ cho rằng đã hết cách, lúc đưa các cậu đi, tớ đau không chịu không nổi, đầu óc trở nên hồ đồ, hai năm sau tớ biến thành một kẻ ngốc, đi vài nơi, làm một số chuyện tới bây giờ tớ cũng không rõ, hơn nửa năm trước mới khá hơn, gần đây mới có thể nhớ lại mọi chuyện."
"Trong đầu tớ có một vài thứ."
Hắn day day cái trán:
"Thứ đó... Không phải người, cũng không cần biết người khác có chịu được hay không, người bình thường thì đã xảy ra chuyện rồi, nhưng mà dù sao chuyện đã qua, sau này sẽ không có nữa..."
"Cái gì vậy?"
Nghe không hiểu, Linh Tĩnh nghẹn ngào hỏi.
"A..."
Gia Minh lắc đầu, trên mặt lộ nở một nụ cười bất đắc dĩ và cay đắng...