Thanh âm của Gia Minh vang lên, đồng thời kẻ bắt cóc kia cũng buông tay của thiếu nữ, dùng tay khua chủy thủ, hướng về phía đường ra vọt tới, nói:
"Tránh ra! Tránh ra!"
Linh Tĩnh đương nhiên hiểu đối phương là kẻ cướp, trong lúc nhất thời muốn xuất thủ, thế nhưng người này lại cầm trong tay thanh chủy thủ sắc bén. Linh Tĩnh tủy rằng cũng học qua công phu đao kiếm mấy năm, nhưng mà cũng chỉ là lý thuyết, lúc này thấy vậy thì trong lòng hoảng hốt, buộc Gia Minh phải kéo nàng lại, đèn pin trong tay của hắn vung lên, dường như cũng sợ hãi.
Cảnh tượng trông thì mạo hiểm, nhưng mà nếu có những người có bản lĩnh như Trần Cô Hạ ở bên cạnh, thì nhất định sẽ phát hiện, trong khi đèn pin vung lên, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt của kẻ cướp, nhưng mà đèn pin với chủy thủ vẫn cách nhau một khoảng cách nhất định, nếu như mà chủy thủ có khả năng gây nguy hiểm cho Linh Tĩnh, chắc chắn cái đèn pin kia sẽ giáng một đòn.
Cũng may người nọ chỉ lướt qua thân hình hai người, sau đó trốn ra ngoài ngõ, hóa ra tên cướp này cũng là loại nhát gan.
"Gia Minh cậu không sao chứ."
Linh Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, đầu tiên nắm tay phải Gia Minh khẩn trương nhìn tới nhìn lui, Gia Minh cười:
"Tớ không sao, xem cô gái kia thế nào đã."
Hai người đi vào trong ngõ hẻm, chỉ thấy thiếu nữ kia ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay lục lọi cái gì đó.
Linh Tĩnh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
"Người mù?"
Gia Minh chiếu đèn pin lên mặt đất, thấy một chiếc kính tròn đang nằm một chỗ thì nói:
"Mắt bị cận thị."
Linh Tĩnh lúc này mới cười thè lưỡi, chạy tới cầm cái kính kia lên, lúc thiếu nữ kia đeo kính vào, Gia Minh đột nhiên lại cảm thấy đối phương hình như có chút quen mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Không sao chứ?"
"Ừ, hắn muốn tiền, nhưng trên người của tớ không có tiền... Không có chuyện gì, cảm tạ các bạn."
Thiếu nữ đeo kính gật đầu, khi đưa mắt về phía Gia Minh thì cũng ngẩn người: " Gia Minh biểu ca (biểu ca là anh họ, mình thấy hay nên để nguyên)?"
"Ách?"
Linh Tĩnh nghi ngờ nhìn hai người, nói:
"Các người quen nhau?"
Gia Minh nhíu nhíu mày, sau đó nở nụ cười:
"Tết năm ngoái có gặp, Hứa... Nghị Đình?"
"Ừ, nghĩ không ra Gia Minh biểu ca còn nhớ tới em..."
Thiếu nữ đeo kính hài lòng gật đầu.
Trên thực tế, hai người cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, Hoàng gia là đại tộc giàu có, quan hệ thân nhân rất đông, nhà của Hứa Nghị Đình cũng có chút tương tự như nhà của Linh Tĩnh, có quan hệ vãng lai với Hoàng gia.
Cho nên, chỉ khi nào năm mới gia đình này mới tới bái phỏng một lần, Gia Minh tuy rằng ở tại Hoàng gia, nhưng tuổi tác dần dần trưởng thành, thời gian ở nhà càng lúc càng ít.
Tết năm kia, hai người gặp nhau, Hứa Nghị Đình theo lời của cha, tới bắt chuyện với Gia Minh, Gia Minh có thể nhớ được là do khi làm sát thủ hắn đã bồi dưỡng được một trí nhớ siêu cường, trong lòng hắn cũng bất ngờ vì đối phương còn nhớ tới hắn.
Nếu đã quen nhau thì chuyện phía sau không cần phải nói, Hứa Nghị Đình kể lại chuyện của mình. Chẳng là sau khi tan học, Hứa Nghị Đình tới nhà bạn học, trên đường về nhà thì gặp kẻ cướp, vừa lúc Linh Tĩnh và Gia Minh đi tới. Sau khi nói chuyện một thời gian, Gia Minh và Linh Tĩnh mới biết cô gái này cũng học lớp 10 ở Thánh Tâm học viện, nhưng mà ở ban 2.
Ba người từ biệt nhau ở đầu phố, sau khi xác định Hứa Nghị Đình đã đi xa, Linh Tĩnh mới cười tại vỗ trên vai Gia Minh một cái:
"Năm kia mới gặp có một lần, mà cậu còn nhớ kỹ, đại sắc lang này coi trọng người ta rồi phải không?"
"Đâu có... Cậu và Sa Sa không cắt đứt mới là lạ, huống chi cô ấy cũng không đẹp..."
"Khi bỏ kính xuống trông rất đẹp."
"Tớ không chú ý..."
Buổi chiều hôm sau, khi hắn mở cửa phòng làm việc của Trương Nhã Hàm, thấy vị cô giáo xinh đẹp này đang phải vất vả ứng phó với một thầy giáo nam:
"Xin lỗi, quốc khánh không rảnh, tôi đã có hẹn, lần sau đi."
"Đừng nói giỡn, Nhã Hàm, quốc khánh này cô đâu có tiếp nhận lời mời nào của ai đâu, tôi đã hẹn cô nhiều lần như vậy rồi. Lần này tôi phải vất vả lắm mới kiếm được phiếu trên con tàu du lịch xa hoa, trong khi đó tôi lại không dùng tới lực lượng của gia đình, đủ thấy tôi rất thành tâm, nếu như cô không đi thì thật là đáng tiếc."
Thầy giáo nam này Gia Minh đã từng gặp, trước kia hắn cũng tới Trường trung học Tinh Huy thăm qua, tên gọi là Hứa Mặc, là nhị thiếu gia của một tập đoàn tàu vận tải viễn dương. Lúc đó Gia Minh còn nói Nhã Hàm là cô dâu từ nhỏ, biểu tình của người này lúc đó rất kỳ dị, nhưng mà lúc này hắn đã quên mất.
"Vậy thì thực sự xin lỗi, ngày quốc khánh tôi thực sự đã có hẹn rồi."
Vẫn duy trì thái độ lạnh như băng, Nhã Hàm không lưu tình chút nào cự tuyệt, nói:
"Học sinh của tôi tới rồi, thầy Hứa, nếu như không có chuyện gì thì sau nói chuyện được không?"
"Ai, vậy lần sau đi."
Hứa Mặc gật đầu, nói:
"Từ giờ tới lúc quốc khánh, tôi lúc nào cũng đợi cô đổi ý"
Đợi hắn đi ra cửa, Gia Minh thuận tay đóng cửa phòng làm việc, ánh mắt của Nhã Hàm mới hạ xuống, thái độ có vẻ chán nản, Gia Minh thở dài một hơi:
"Ai, lúc hắn đi, em nghe thấy tiếng lòng của ai tan nát."
"Có phải vậy không? Vậy thì đó là một chuyện vô cùng tiếc nuối... Được rồi, em mau tới đây, trò chơi này còn một cửa chị không tài nào thắng được..."
Sau khi thu nhỏ lịch dạy xuống, chính là hình ảnh của một trò chơi, Gia Minh bĩu môi:
"Em tưởng là chuyện gì mà phải tìm em, hóa ra là vì chuyện này, chỉ cần đi cửa sau là được, còn cần em phải hỗ trợ nữa không?"
"A?"
Nhã Hàm hai mắt sáng ngời, giống như là mây tan trăng sáng, sau đó nở nụ cười, nói:
"Hừ hừ, em muốn chị đi cửa sau..."
Nói đến đây, hai người đều có cảm giác là có gì đó không đúng, gương mặt của Nhã Hàm đỏ hồng, một lát sau mới ho khan hai tiếng:
"Ách, nói đi, chuyện gì, chỉ cần chị có thể làm được, hắc hắc... thì sẽ không để em phải làm."
"Ấu trĩ..."
Gia minh liếc nàng một cái, sau đó lấy một tờ giấy trong túi quần ra, nói:
"Mấy hôm trước Sa Sa chẳng phải đã nói là muốn lập hội hay sao? Hôm qua chúng em tìm được người thứ 5 đồng ý tham gia, hiện đã ký, em lười tìm người khác, cho nên trực tiếp cầm tới đây cho chị xem, chị xem xong rồi hãy nói."
"A, các em muốn lập hội làm gì?"
"Chẳng biết làm gì, chỉ là tùy tiện nghĩ ra, có lẽ là Sa Sa chỉ muốn đùa mà thôi."
Sau khi cầm tờ giấy, Nhã Hàm nhìn lướt qua một cái nói:
"Ngô, Hứa Nghị Đình... thực ra cô bé này có quan hệ với Hoàng gia, mà tại sao ngoài em ra toàn là con gái thế, tên... Ngô, khụ khụ khụ khụ..."
Khi đọc tới cái tên đó, Trương Nhã Hàm giống như là bị một vật gì đó làm cho bật ho, trông rất là khổ sở, qua hồi lâu, nàng mới rưng rưng ngẩng đầu lên, cười liên tục, nói:
"Em.. cái tên biến thái, là em cố ý..."
"Cho nên em mới nói là chỉ tùy tiện nghĩ ra, không thì chị lại cho rằng đó là một hội nghiên cứu tiểu thuyết viễn tưởng thì không tốt rồi..."
Hai tay Gia Minh làm động tác vô tội, trên tờ giấy kia có ghi rõ dòng chữ:
Thời gian tới, khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, việc khai thác tài nguyên trên trái đất chính là một nguy cơ toàn cầu.
Tôn chỉ của Hội: Dự đoán những nguy cơ lớn với trái đất, dẫn dắt hướng đi của khoa học kỹ thuật, giữ gìn hòa bình của thế giới.