Gần đây Samuel Hassan nhận dc 1 vụ làm ăn lớn, hiện tại xem như chỉ chờ nhận thành quả, trần ai lạc định, chỉ chờ thu tiền, hắn phi thường cao hứng.
Kế hoạch nguyên bản xem như có chút vội vàng, bất quá vụ làm ăn này lợi nhuận rất cao, cao… Có thể nói chỉ cần làm xong, có thể nói là bước ngoặc nhân sinh, đại biểu cho sự nghiệp của hắn tiếp nhập 1 giai đoạn mới, thế lực của hắn khả dĩ có thể bắt đầu nhanh chóng khuếch trương, hắn ở Somali càng có tiếng nói, càng có địa vị. A, phía trước 1 là ánh rạng đông.
Sự tình an bài xong xuôi, làm tương đối thuận lợi, thuận lợi đến mức làm hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, bọn họ từ Saudi thuận lợi bắt dc đối tượng, tiếp đó thông qua tuyến Yemen thuận lợi đưa đến nơi này, chỉ cần về tới Somali này thì ko còn gì phải lo ngại nữa. Tuy buổi sáng hôm nay phát hiện ko thể liên lạc dc với bên Yemen Irqah, đoán chừng tuyến đường này đã có người mò ra dc, thế nhưng cũng ko sao, tạm thời vứt bỏ là dc. Yemen rất loạn, chính mình quen biết rất nhiều người, chỉ phải trả giá nho nho đã đạt dc thành quả lớn như vậy – đáng giá, chỉ cần sau này nghĩ biện pháp mốc nối lại là dc, chẳng lẽ đối phương có thể mò dc tới Somali này, làm gì mình hay sao?
Nguyên bản là định đêm này cuồng hoan 1 trận, nhưng ngẫm lại tốt nhất chờ sự việc hoàn toàn kết thúc thì hơn, buổi tối hôm nay mở 1 tiệc liên hoan cao tầng, có lẽ tốt nhất nên duy trì 1 chút tỉnh táo. Hắn cứ nghĩ, ngay cả yến hội đêm nay cũng hủy bỏ, phải tĩnh táo, phải bảo trì tâm lý bình tĩnh, chờ xong việc rồi hãy tính.
Tiếp theo là nên suy tính an bài con đường tương lai sau này, giành giật từng giây, trí giả sở dĩ là trí giả, kẻ thành công sở dĩ có thể thu được thành công, là bởi vì người khác vừa thu dc thành quả là bắt đầu trụy lạc, còn bọn họ là tính nhửng bước tiếp theo, hắn ngồi tại lầu 2 biệt thự, lúc nhìn đám vợ con chơi đùa ngoài bể bơi chính là đang suy tính mấy thứ này.
Có lẽ sau này mình thật sự sẽ có cơ hội chi phối vận mệnh của Somali cũng ko chừng, thời điểm lúc còn trẻ, bắt đầu suy nghĩ hiểu chuyện của thế giới này, đại khái là khi hơn 20t hắn từng cân nhắc qua vấn đề này, khi đó hắn đã là 1 chiến sĩ rất mạnh mẽ. Có cach nhìn bất đồng với những người Somali khác, thấy người người đạt dc 1 trình độ nhất định có thể chi phối nhân sinh của mình, dùng vũ lực thu hoạch các loại vật tư, hắn chọn lựa tiếp thu bài học, hắn như đói khát hấp thụ thêm càng nhiều tri thức. Lúc đó cho dù hắn có lợi hại cách mấy, chung quy vẫn mới hơn 20t, địa vị chỉ là 1 binh sĩ, muốn có dc 1 cơ hội chuyển mình cũng ko dễ dàng, hắn chung quy vẫn cố gắng học, về sau hắn gia nhập quân kháng chiến Rahanwein, trên ý nghĩa nào đó xem như là vì lý tưởng, nhưng theo địa vị càng ngày càng cao, hắn phát hiện dù cho là chổ nào cũng đều là hỗn loạn khó bề xoay chuyển.
Theo người khác lăn lộn, sao bằng chính mình xông pha?
Dựa vào chính mình tuy khó bề đạt dc địa vị chân chính cao vợi, dù sao mình khởi đầu quá muộn. Hắn hiểu dc điểm này, nhưng hắn lúc này đối với mấy thứ lý tưởng gì đó đã rất phiền chán, làm 1 thủ lĩnh phiến quân cũng ko tệ. Hắn cho tới bây giờ là người độc lập độc hành, lúc những người khác ở Somali đều hướng tới mấy chiếc thuyền ở vịnh Aden, ánh mắt của hắn đã vượt qua Aden, đến tận Saudi, hướng cái nhìn về phía Trung Đông.
Tới hiện tại, hắn lại đem 1 vài ý tưởng chắp ghép lại, bởi vì khả năng thu lợi những kế hoạch này rất khó lường a…
Tiếp đó tiếng súng vang lên.
Đám binh lính dưới tay hắn ở Somali mà nói dc xem là tố chất ko tệ, bất quá dù sao cũng là do mình tố chức nên biết rõ, nó ko có khả năng nghiêm khắc như mấy doanh trại lính Mỹ trong mấy phim Hollywood, bên trong tự nhiên là có chút phóng túng, nhưng chỉ cần ko giống đám hải tặc lỏng lẻo ô hợp là dc. Nhưng ở trong quân doanh này, quản chế súng ống ko nghiêm khắc, có đôi khi khó tránh khỏi 1 vài người nổi nóng xung đột bắn nhau, hoặc giả trường hợp súng ống cướp cò cũng đã từng có tiền lệ. Lúc hắn vừa nghe dc ko quá để ý, đang tính kéo người phụ trách qua mắn 1 trận rồi bắt đi xử lý, song tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, hắn biết rằng đã có chuyện.
“Xem koi 2 thằng điên nào bắn nhau? Ai với ai? Hay là có kẻ xâm nhập?”
Nếu mâu thuẫn nội bộ, chỉa súng bắn nhau hắn thường ngăn chặn và xử phạt rất nghiêm khắc, trong căn cứ ko ai dám làm vậy, nhưng hắn vẫn hy vọng tình huống lần này chỉ đơn giản là vậy, nhưng ko lâu sau, đã có xác nhận là người ngoài xâm nhập.
“Có bao nhiều người? có bao nhiêu người? lai lịch ra sao?”
Nơi xảy ra bắn nhau là tại lầu 3 bên kia. Tại sao lại là lầu 3, thực sự nghĩ ko thông, chỉ chốc lát sau, có người qua báo cáo.
“Không rõ là người nào… người của chúng ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đối phương đã áp chế lầu 3, đang hướng về lầu 2, hình như… hình như chỉ có 1 người…”
“Một người?” thời trẻ Samuel cũng là 1 binh sĩ tương đối lợi hại, những năm này sinh hoạt ko tệ, bụng có hơi phát tướng, hắn mở to 2 mắt sững sờ hồi lâu: “Fuck, có chắc là chỉ có 1 người? mày nghe 1 chút, có đúng là 1 người?”
Hắn vừa dứt lời, xa xa cửa sổ lầu 3 bên kia lộ ra 1 bóng người, cầm tiểu liên bắn cả băng đạn quét ngang quãng trường ngoài cửa sổ, tức thì nhiều người ngã xuống đất, lúc đạn ập tới cày nát cửa sổ bên kia, người nọ đã ko thấy đâu nữa.
Samuel hít sâu 1 hơi, cau mày: “Tao bất quản hắn là ai, cũng bất quãn tổn thất thế nào, bắt nó lại cho tao.”
Hắn lúc này đã tỉnh táo lại, bất kể như thế nào, koi như là mình bị đánh cho trở tay ko kịp, nhưng đối phương tuyệt đối ko có nhiều người, vấn đề ko lớn, đã bị vây ở trong này, hắn chết chắc. Vấn đề ở chổ đối phương vì sao tới? rốt cuộc là ai sai phái?
Kẻ thù của hắn hơi nhiều. Mấy ngày gần đây dc xem trọng nhất đại khái là vụ sinh ý bắt cóc mới đây, nhưng vụ làm ăn này có phần vội vàng, dù người bên kia thật có thể vươn tay đến tận Somali, cũng ko thể nào nhanh như vậy dc, người từ ngoài đến ko có khả năng tùy tiện xong vào, tổng hợp lại các suy đoán,. Ý niệm này trong đầu hắn chợt lóe lên, lại lắc đầu phủ định.
Somali có quá nhiều thế lực, bình thường cũng đắc tội khá nhiều người, hắn thật ko biết ai bỗng nhiên phái người động thủ, trong đầu hắn ko ngừng loại trừ những kẻ ko có khả năng, suy đoán chân hung. 1 mạch đi vào trong phòng, 1 bầy nữ nhân cùng hài tử đều có chút kinh hoảng, hoặc giả có chút khẩn trương, hắn ghét nhất là như vậy, vì vậy hắn hua hua tay.
“Không có chuyện gì hết, Alient về phòng xem TV đi, các người, tự mình về phòng đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, Kita con cầm súng làm gì đó, con còn nhỏ, bây giờ thì ko dc, qua vài năm nữa rồi nói, bỏ súng xuống về phòng đi…” đuổi mấy nữ nhân cùng tiểu hài tử về phòng, hắn vổ mạnh bả vai con trai lớn, đi đến bên cạnh nói: “Ngươi ra nhìn thử, ta ko biết có phải bên ki muốn động thủ với chúng ta hay ko, hoặc giả là ai, nhưng đã gây náo loạn bên trong chúng ta, rất có thể bên ngoài cũng có mai phục đang chuẩn bị tấn công, ngươi đi tụ tập bọn chúng lại, chú ý 1 chút, bất quá phải giải quyết mấy tên bên trong này trước, ko nên tùy tiện xong ra ngoài… Fuck, bọn ăn hại giờ này còn chưa giải quyết xong.”
Hắn vừa mới nổi nóng, lại cảm thấy có chút ko hợp lý, cư nhiên còn đang đánh nhau, đối phương khó đối phó như vậy sao?
Tiếp đó qua thêm vài phút đồng hồ, có 1 thủ hạ chạy qua báo cáo tình hình, vốn còn đang suy xét xem ai là kẻ đứng sau, hắn bị tiếng súng quấy nhiều thật sự phiền não: “Sao còn chưa xong? Rốt cuộc có bao nhiêu người?”
“Không biết, chúng ta ko rõ ràng tình huống bên trong, tiểu đội của Sieger đã tiến vào, nhưng mà chưa có tin tức truyền ra… có người nói… có người nói chỉ có 1 người…”
“Tiểu đội của Sieger có hơn 30 người, bên trong chỉ có 1 người, bọn nó tiến vào cư nhiên lại ko có tin tức truyền ra. Mày nghe thử xem, tiếng súng bên trong đang giảm dần, mày định nói với tao là, bọn Sieger sắp bị giết sạch?”
Hắn còn chưa dứt lời, ngoài cửa sổ 1 vệt khói xẹt qua, theo sau là tiếng nổ rung trời. Samuel lao ra cửa phòng, mới biết đó là 1 quả tên lửa bắn ra từ lầu 4 bên kia, tên lửa đó hiển nhiên là hắn dùng tiền mua, nó kéo theo đuôi lửa bay ngang qua quãng trường, trực tiếp bay vào bãi đổ xe nhỏ bên kia, mấy chiếc xe nổ tung sinh ra phản ứng dây chuyền, lửa hừng hực bốc lên thật kinh người.
Ở phía dưới ko có cách nào để bắn trúng dc người nọ, thậm chí ko thấy dc cả bóng dáng, ko lâu sau, thêm 1 quả đạn tên lửa từ 1 cửa sổ khác rít rào mà ra, lại lần nữa bắn vào mớ xe cộ còn sót lại, Samuel trừng to 2 mắt: “Súc sinh.” Hắn mắn 1 câu, từ phòng trong lôi ra 1 cây súng máy hạng nhẹ, hướng bên kia điên cuồng bắn phá trút hết cả băng đạn.
Nhưng ngoài trừ góp phần làm tăng thêm âm thanh điên cuồng hỗn loạn ra, hiển nhiên nó ko có hiệu quả gì.
Từ xế chiều khoảng 2h rưỡi bắt đầu, âm thanh xung đột từ từ giảm thấp xuống, đây ko phải bởi vì người xâm nhập đã bị trấn áp, mà bởi vì từ hỗn loạn ban đầu đã chuyển sang chiến đấu có tổ chức. Tiếng súng từ lầu 3 bắt đầu vang lên, thì lô cốt đen 4 tầng – nói đúng ra là tầng 5, vì có 1 tầng ngầm còn có người, vừa mới bị tập kích, dĩ nhiên phản ứng đầu tiên là cầm súng tố chức phản kích, tiếp đó là từng tầng một bị càn quét qua, cũng ko biết lưu lại bao nhiêu thi thể, bọn họ cư nhiên lại bị đối phương từ bên trong đó đuổi ra.
Lục tục đã có 3 tiểu đội xông vào, tiếng súng lúc này đã biến đổi kịch liệt, tiếp đó ko lâu sau lại bắt đầu giảm xuống, ko ai có thể từ bên trong đó đi ra, chỉ có 1 người trọng thương cố lao ra dc đến cổng, 1 đạo hắc ảnh bên trong hướng hắn xã 1 loạt đạn, đem cả nữa người tên bị trọng thương này bắn nát tan tành.
Đại bộ phận đạn dược cùng vật trong căn cứ Samuel đều để chứa trong tầng ngầm bên kia, đối phương hiển nhiên là sử dụng vũ khí của hắn để đối phó hắn, nghĩ tới đây khiến Samuel đặt biệt phẫn nộ ko thể ức chế.
Lúc ko có người tấn công vào, người nọ tựa theo lô cốt xả súng ra ngoài, lúc hướng ra ngoài bắn phá có thể thấy dc bóng dáng, hoặc giả nâng óng phóng rocket oanh tạc trụ sở của hắn, quả thật giống như là đang chơi đùa, nhưng bên ngoài công kích đủ kiểu lại luôn ko có cách nào tạo thành sát thương tới hắn. Thủ hạ Samuel cũng có vài tay súng bắn tỉa, hắn an bài 1 tên tốt nhất đến tầng thượng biệt thự để áp chế 1 khi đối phương xuất hiện, song ko lâu sau, trán tên bắn tỉa này đã găm 1 viên đạn, căn cứ của Samuel nhiều năm kinh nghiệm chiến tranh, lúc hắn qua xem mới phát hiện viên đạn đối phương bắn qua cư nhiên lại là đạn súng ngắn (súng lục), cũng ko biết tên bên kia là siêu cấp thần súng hay bởi vì là bên này ko 1 chút may mắn, trúng 1 phát đạn lạc quỹ đạo hình cung. (đạn súng ngắn tầm bắn hiệu quả thấp, đa số <100m, bắn xa cũng dc, cứ nâng súng lên bắn kiểu nhiễu đạn, khả năng trúng tự hiểu).
Cả 2 khả năng đều khó thể xảy ra.
Số lượng kẻ địch bên trong đó đến cùng là bao nhiêu người, đến bây giờ đã có nhiều giả thuyết, ban đầu 1 nhóm người nói chỉ thấy có 1, tiếp đó lại nói khả năng là 2 3 người, tiếp đó lại thành 1 tiểu đội, thậm chí còn nói kẻ địch mặc trang phục lính biệt kích Mỹ, như y như trong phim Hollywood. Samuel ở bên này thấy rõ ràng, người nọ nào có mặc trang phục lính Mỹ gì.
Tiếp đó ko lâu, lời đồn về nhân số kẻ địch lại biến thành 1 người… nhìn nhìn đồng hồ, Samuel ở trong biệt thự đi tới đi lui, phát hiện 1 nữ nhân của mình cư nhiên là đang cầu nguyện, bởi vì đám người bên ngoài kia đã đồn đãi kẻ đến chính là quỷ thần, chỉ có 1 mình, có thể làm ra như vậy, ngoài quỷ thần ra còn có thứ gì?
Samuel ko tin, hắn sẽ ko trở thành người ko có lý trí như vậy.Bây giờ khả dĩ hắn đã chấp nhận rằng người xâm nhập rất mạnh, có lẽ là 1 tiểu đội, cũng có thể là 2, ko biết bọn họ làm sao vào dc, nhưng bọn họ đích xác là rất lợi hại.
Bất quá lợi hại ra sao thì chung quy vẫn có giới hạn, cứ xem như là 2 tiểu đội đi, hắn vẫn tin tưởng bên mình chiếm ưu thế như cũ, đối phương xem ra là dân chuyên nghiệp, nhưng trước mắt vẫn là đang bị áp chế, bên trong đó khẳng định là không có tốt đẹp gì. Mà nhìn đám người kia ko chút kiêng kỵ phát nát căn cứ của hắn, trước mắt hắn lại ko có khả năng vứt bỏ chổ này, thứ quan trọng nhất ở Somali này chính là vật tư cùng vũ khí, cái căn cứ này hao phí quá nhiều tâm huyết, 1 khi buôn bỏ hết thảy rời chổ này muốn Đông Sơn tái khởi thật sự rất khó.
Trước mắt hắn đã xem những người xâm nhập bên trong thành kẻ địch phụ cận tiến công mà đối phó, chỉ cần nghĩ thoáng 1 chút, sự tình đã rõ ràng rành mạch, vô luận như thế nào cũng phải đánh bại kẻ địch, đây là thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ cần hiện tại có thể giữ vững, tương lại vẫn còn hy vọng.
Buổi chiều… ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như cũ, từ bên này nhìn qua, lô cốt đen to lớn kia ngập tràn khói thuốc súng, như thể 1 con cự thú viễn cổ đang nằm úp trên mảnh đất này, từng đám từng đám sinh mệnh bị cắn nuốt vô tình, cho dù là dưới ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, nó cũng đang tản ra 1 cổ khí tức tử vong âm trầm nồng đậm, đồng thời ko 1 ai có thể biết nó sẽ còn thôn phệ bao nhiêu sinh mệnh nữa mới đạt đến bão hòa.
“Andrew mang tiểu đội của mày từ cửa hông tiến vào, Boris, người của mày theo sau, hổ trợ tấn công, đem đám tạp chủng kia giết hết cho tao, đem chổ của chúng ta đoạt về.”
Hắn vẫy tay, hô lớn.
----
Hơn 4 giờ chiều, thần sắc phẫn nộ ban đầu trên mặt của Samuel đã từ từ biến mất, ánh mắt của hắn đã có chút ngốc trệ, nhìn tòa pháo đài màu đen ở xa xa. Hắn bây giờ có tụ tập người lại ko biết còn dc 100 người hay ko, trên quãng trườn nằm la liệt vô số thi thể, lô cốt đen kia thôn phệ sinh mạng càng lúc càng nhiều hơn. Bây giờ mọi người đã tin tưởng kẻ đến là 1 ác ma chứ ko phải là người, bởi vì vô luận thế nào, trên trong tuyệt đối ko có bao nhiêu kẻ địch, có lẽ thực sự chỉ có 1 người, song cứ tiếp tục như vậy, người trong căn cứ đã sắp bị giết sạch.
Không 1 ai còn dám dẫn đội xong vào, trong lòng Samuel bắt đầu cân nhắc đường lui, nếu có 2 đứa bé kia, có lẽ còn có thể… Gregg Hassan con trai lớn của hắn cầm AK 47 trong tay, tên này cũng là chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm, song lần này còn chưa có tham dự chiến đấu, trên đầu mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên cũng đang chịu đựng tâm lý dày vò và áp lực to lớn, hắn đi qua nói: “cha, con vào.”
Không dc… Samuel dùng ánh mắt ngăn cản hắn, song hắn nghiêng đầu qua: “con bất quản bên trong đó là cái gì, nhưng đánh lâu như vậy, hắn nhất định là đã bị thương, chúng ta là chiến sĩ chứ ko phải lũ đàn bà, ta ko tin ma quỷ, dù cho hắn có thật là ma quỷ con cũng muốn dùng vũ khí trên tay, đem căn cứ của chúng ta đoạt về.”
Hắn quay đầu ôm lấy Samuel: “Nếu như bọn con cũng ko thể đi ra, cha, người mau chóng rút lui…”
Theo sau, hắn đẫn 1 đám người xong vào.
Tiếng súng ở bên trong lại kịch liệt vang lên….
Súng ống, thi thể, máu văng khắp nơi, tường nám lại thì khói lửa, ánh mặt trời từ cửa sổ 4 phía rọi vào, hình thành từng đạo ánh sáng như mâu như kiếm dạng mắt cáo, trong ánh sáng đó, bụi bay múa, bên trong lô cốt đen tựa như 1 bức họa cũ kỹ xám tối.
Thi thể ngổn ngang lộn xộn chiếm hết hành lang, đây là nơi bọn chúng từng quen thuộc, song đạn đã bắn qua, tử vong cũng đã đến gần, 1 đám binh lính xong vào đang chiến đấu kịch liệt, mất đội hình, nguyên 1 đám tìm kiếm chổ ẩn nấp, xong thân ảnh kia đã nhanh chóng tới gần, nhảy vào đám người, ở bên trong 1 rừng súng ống tựa như nhảy múa, ko biết máu tươi từ người ai bạo phát bắn ra, đồng bạn bị đá bay, thân thể cơ hồ như bị gập lại bay ra ngoài, có người xoay súng bắn, nhưng lại bắn trúng đồng đội xung quanh.
Súng nổ quấy động không khí, bụi bặm loạn chuyển khắp nơi, đạn bay xuyên qua thân thể phún ra tia máu, trộn lẫn vào bụi bặm trong ánh sáng, lại từ đó bay vào bóng tối, cứ qua qua lại lại cho đến tận cuối cùng. Nhìn đám hỗn loạn, Gregg lớn tiếng hét to, nắm chặp súng, từ chổ núp lao tới.
Tên đồng bạn bên cạnh hắn xương sọ bị bắn thủng, hắn lại ko kịp nổ súng, đạo thân ảnh trước mắt hắn đột nhiên phóng đại, lao thẳng phía hắn, thân ảnh kia 2 tay giao thoa, trong đó 1 tay giơ lên đang nắm chạy 1 thanh dao găm tà tà chém qua…
Thân thể bay lên giữa không trung, bay qua lưới ánh sáng bụi bặm, đầu cùng thân thể bắt đầu ly khai…
Tiếng súng trong lo cốt đen lại lần nữa giảm xuống, Samuel kiềm chế ko cho thân thể mình run rẩy, chuyển thân hướng biệt thự: “chuẩn bị… rứt lui.”
Trong nháy mắt hắn vừa đi vào cửa phòng, hậu phương đột nhiên vang lên tiếng la hét.
“Hắn xong ra….”
“Hắn hướng bên này xong qua.”
“Chỉ có 1 người… chỉ có 1 người…”
“Coi chừng…”
Tiếng nổ ầm ầm chấn động, ở sau lưng hắn súng ống sôi trào đến đỉnh điểm.
----
Một khắc sau, trong rừng cây bên ngoài căn cứ, 1 cái smartphone cũ nát vang lên, cô gái nhỏ đen gầy chần chờ trong thoáng chốc rồi đè xuống phím nghe.
----
Tiếng súng cùng tiếng nổ chấn động sôi trào bên ngoài biệt thự, tiếp đó dần dần ly tán, Samuel mang theo 1 đám gia nhân thủ hạ trong phòng lớn, hắn đã thử 2 lần, song phát hiện ko thể xông ra.
Lúc này, hắn bắt đầu tin tưởng có lẽ mình đã chọc phải ma quỷ nào đó.
Bên ngoài đó chỉ là 1 người, song thủ hạ của hắn ở gần biệt thự ko ngừng bị đồ sát, hắn mang theo 1 đám gia nhân chuyển qua mấy gian phòng, bên ngoài chống cự đang giảm dần, ko biết đã có bao nhiêu người chết, ko biết còn sót lại bao nhiêu người, chống cự dần dần trở nên suy yếu, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng súng, ác ma đang du đãng thu hoạch tính mạng sau cùng ngoài biệt thự, thời gian đã qua 5h rưỡi, cuộc thịnh yến này chuẩn bị kết thúc.
1 khắc sau, bên ngoài trở nên im ắng, đã ko còn tiếng súng. Tiếng bước chân phản phất như từ thiên ngoại truyền tới, lớn dần, bỗng ngừng lại 1 chút rồi dần dần biến mất, tiếp đó, chỉ nghe rầm 1 tiếng, cửa bị phá tan.
“A….”
Samuel nâng súng tiểu liên, kêu to rồi bóp cò, mấy đứa con cũng hét lên chói tai rồi hướng bên kia bắn phá điên cuồng, đạn bay tứ tung, hồi lâu mới ngừng lại, ngoài cửa chỉ có ánh tịch dương rọi vào hòa lẫn khói súng lãng đãng.
Không lâu sau, tiếng súng lại 1 lần nữa vang lên.
----
Dưới trời chiều, cô gái đen nhỏ gầy ôm điện thoại tiếp cận khu căn cứ, trợn mắt há mồm trong chốc lát, tiếp đó mới chần chờ đi vào trong.
Trong tầm mắt, trong ngoài quân doanh đều như trải qua tàn sát cùng phá hoại, đại môn sụp đổ, dây kẽm hàng rào nhiều chổ như bị oanh tạch, lửa cháy khắp nơi, 1 cái tháp canh bị đạn pháo phá sập, tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Khắp nơi trong căn cứ đều có lửa cháy, dưới trời chiều khói bụi dày đặc, xông thẳng lên mây, tòa lô cốt màu đen kia đều chi chít lổ thủng đang bốc khói mù mịt, hắc cô nương tiến vào đại môn, phát hiện xung quanh trên quãng trường, trên đường ngỗn ngang lộn xộn vô số thi thể.
Nói là vô số, tự nhiên là ko có khả năng, song nàng ko cách nào đếm dc, bọn họ đều là binh lính thủ hạ của Samuel, lúc này nhìn phía trước 1 mảng trãi rộng, thi thể cùng máu tươi chảy xuôi, các loại vũ khí tán loạn trên mặt đất, phản phất như kéo dài đến tận cùng tầm mắt, tại đây ngoài trừ nàng đang ôm chiếc smartphone, ko còn ai có thể đứng lên.
Nàng từng thấy qua xác chết rất nhiều lần, song chưa bao giờ thấy qua nhiều như vậy. Địch nhân của bọn họ thật chỉ có 1 người sao? Đó là người sao?
Cuộc gọi từ smartphone còn chưa chấm dứt, vì vậy nàng nâng chiếc smartphone cũ nát lên hướng người bên kia kể rõ tình cảnh thấy dc, trước đó bởi vì có chỉ thị từ smartphone mới có dũng khí đi qua. Không lâu trước đó khi nàng tiếp nhận cuộc gọi hiện tại, bên trong vang lên giọng nói rất hòa khí, hình như là 1 đại nhân vật nào đó, có lẽ cũng rất trẻ tuổi, tuy chất lương cuộc gọi từ cái smartphone ko dc tốt, tín hiệu cũng ko ổn định, nhưng những cái này vẫn có thể phân biệt ra dc. Ngay từ đầu nàng rất khẩn trương, song đối phương rất kiên nhẫn an ủi nàng, hướng nàng hỏi thăm cả quá trình sự việc, người kia xuống xe lúc nào, tiếng súng khi nào vang lên, nghe có kịch liệt hay ko, hiện tại như thế nào, đủ loại câu hỏi, tiếp đó mới nói cùng nàng: “đoán chừng ko sai biệt lắm, đi qua nhìn 1 chút đi, cẩn thận 1 chút.”
Vì vậy nàng rất cẩn thận đi qua nên mới nhìn thấy cảnh này.
Nàng từ trong đống thi thể đi qua, có 1 người còn chưa chết, nằm trên mặt đất rên rĩ, lúc nàng đi qua bỗng nhiên bị chụp lấy chân, sợ hãi đến mức làm nàng lui lại 1 bước dài, bất quá người này ko có chút khí lực, tay cũng theo đó buôn ra.
Thân hình hắc cô nương run rẩy, sau đó nhỏ giọng khóc lên. Nguyên bản nàng rất hy vọng những tên phiến quân giết chết lão sự này đều bị chết sạch, nhưng khi thấy bọn họ thực sự bị giết hết, ko biết vì sao nàng lại nhìn ko dc mà khóc lên.
----
Gian phòng tan tành, khói mịt mù lượn lờ, ngọn lửa nho nhỏ đang lan tràn trên vách tường, trên mặt đất có máu, có thi thể, có người bị thương, nam nhân, nữ nhân, tiểu hài tử, đây là 1 nhà Samuel, đương nhiên bây giờ ko còn nguyên vẹn.
Chân Samuel bị 1 viên đạn xuyên qua, đầu hắn bây giờ đang bị ấn trên mặt bàn, cũng đã thấy dc hình dáng của kẻ xâm nhập, đây là 1 người phương Đông, xem chừng khoảng 2 30t, trên người vết máu loang lổ, tóc có chút rối loạn, ánh mắt lạnh lùng ấn họng súng 1 khẩu súng lục bẩn thỉu vào đầu của hắn.
“Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Samuel hô lên, song đối phương ko nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, Samuel biết đây là đối phương cố tình gây áp lực tâm lý, bất quá dù biết tại sao đối phương làm như vậy, nhưng hắn cũng ko cách nào áp chế dc nổi sợ hãi đang lan tràn toàn thân.
Qua rất lâu, rốt cuộc đối phương cũng mở miệng: “Mày bắt cóc 2 đứa trẻ.”
“Mày, mày… mày tới là vị bọn chúng.”
Hắn căn bản là ko ngờ đối phương lại nhanh như vậy, nếu như ngay từ đầu nghĩ tới thì đã có nhiều lựa chọn, có thể dùng để uy hiếp ngược lại hắn, sẽ ko phải thảm hại như bây giờ. Ý niệm này chỉ mới lóe lên trong đầu, hắn bỗng nhiên hô: “Không nên.” Bởi vì trong tầm mắt, 1 đứa con của hắn đang quơ lấy súng chuẩn bị suất kì bất ý phản kích, song đã muộn, máu bắn tung tóe, tiếp đó 1 gã khác gào thét xông lên cũng bị đá bay ra ngoài.
“Không sao, mày còn mấy đứa mà.”
“Mày làm như vậy đừng mơ tao đem người trả lại cho mày.” Samuel tức giận rống lên, tiếng nói của hắn vừa dứt, tiếng súng lại lần nữa vang lên, 1 người vợ của hắn vốn đã bị thương ngã xuống.
“Đã càng ngày càng ít.”
Ngữ khí đối phương lạnh lùng, Samuel liều mạng gật đầu, chuyện này ko có cái gì có thể thương lượng, hắn gọi tên 1 nữ nhân, xem ra người đàn bà này cũng là 1 quân nhân, chỉ có điều lúc này người nào cũng biết ko có chổ cho sự dũng cảm, nữ nhân kia mắt đỏ bừng đứng lên, đẩy ra 1 cái tủ bên cạnh, đằng sau có 1 cánh cửa ngầm khóa bằng mật mã, sau khi nhập mật mã xong, cửa dần dần mở ra, đằng sau là 1 gian phòng nho nhỏ. Người phương Đông nọ thở ra 1 hơi, nhìn qua hài tử dần lộ ra sau cánh cửa, tiếp đó, hắn mở trừng 2 mắt, miệng cũng há ra, sững sờ tại chổ.