Lúc này trời đã sẩm tối, những đám mây cũng dường như sa xuống mặt đất. nơi này là một cái nhà xưởng chế tạo máy đã bỏ hoang nằm bên cạnh bờ biển. Những năm gần đây. cùng với sự phát triển như vũ bão của thành phố Giang Hải. những công ty, xí nghiệp đua nhau mọc lên.
Tất nhiên song song với nó. cũng có những nhà xưởng bị đào thải. chúng hoặc bị những công ty xí nghiệp mới thôn tính. hoặc bị thay thế. có khi bị bỏ hoang một xó, do không kịp dời tới chỗ khác. hoặc không kịp xây mới, cũng giống như cái nơi trước mắt chúng ta bây giờ đây.
Dưới tác động của mưa gió, những tấm ngói phía trên nhà xưởng đã nhuốm màu rêu phong, và giữa trong cái nhà xưởng vắng tanh này. chỉ còn lại những cái bệ xi măng vốn dùng để xếp đặt máy móc mà thôi. và một vài cái giá sắt rỉ sét mà nhất thời không thể mang đi được.
Tiếng sóng biển đánh vào những mỏm đá từ xa vang vọng tới, đơn điệu nhàm chán mà cũng nặng nề trầm uất, cộng với bầu không khí ở đây, càng khiển cho cái nhà xưởng đó thêm phần rợn người.
Xa xa trên đường, một chiếc xe Jeep đang vun vút lao tới. rồi sau thắng cái " két" ngay trước cổng nhà xưởng. Từ trẽn xe một người đàn ông cường tráng, thân cao gần hai mét bước xuống, hắn vận một cái quần rằn ri kiểu lính. nhưng lại chỉ mặc mỗi một cái áo may ô đơn giản. Trên vai trái của hắn đã bị thương, mà chỉ được băng bó sơ sài bằng một miếng vải trắng, máu đã thấm ướt hết ra ngoài, lan thành một vết máu to như cái miệng chén trên tấm vải trắng đó. Hắn khó nhọc đóng lại cửa xe. rồi tay phải vác một cái bao lớn. tay trái cầm khẩu súng tự động. tiến thẳng vào bên trong nhà xưởng.
Không bao lâu sau. hắn đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen mà Bạch Na Na thường lái. Thế nhưng bẽn trong xe lại không có một ai. hắn ta cau mày, bổng khịt mũi. ngửi thấy mùi xăng xe. Bình xăng của chiếc xe đã bị phá hủy, xăng đang chảy tràn khắp mặt đất. Lập tức. hắn buông cái túi xuống, động tác nhanh nhẹn. như thể một con báo.
Hắn ta nhẹ nhàng lôi từ trong bao ra nào là súng tự động. súng ngắn. đạn. lựu đạn. rồi sau hắn đem cái túi giấu ở một góc gần đó. bản thân hắn thì cũng dần biến mất sau nhà xưởng.
Nhẹ nhàng không một tiêng động di chuyển qua hai dãy nhà xưởng trống không, hãn ta rốt cục cũng thấy Bạch Na Na đang trốn ở một góc phòng không xa. Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh không có ké thù nào. hắn mới cất bước hướng về Na Na. không ngờ chỉ mới bước ra một bước. cảm giác khẩn trương chợt hiện lên.
"Đoàng"
Tiếng súng chát chúa nổ lên, vết đạn rõ ràng ghim ngay vị trí mà hắn vừa bước qua, mà người đang nhằm bắn hắn, lại chính là Bạch Na Na. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Thì ra cô là kẻ phản bội?"
"Thản... Thản Khắc..."
Nghe thấy thanh âm của đối phương, Bạch Na Na dường như có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm. nói:
"Ta quá căng thẳng, ngươi cũng phải cẩn trọng, nơi này hình như còn có người."
Cùng với lời nói. cô ta cảnh giác quan sát khắp xung quanh, họng súng của gã lực lưỡng kia đã áp sát vào lưng cô ta. hắn ta gằn giọng:
"Căng thẳng? Ai đã làm cho cô căng thẳng đến vậy? Là Thôi Quốc Hoa tới. hay là Nữ Hoàng tới? Cô đang đùa giỡn cái gì vậy?"
"Ta cũng không biết. hắn rất mạnh. trên chân của ta và trên tay phải đều trúng đạn rồi, hắn hình như là... cố ý đang chờ chúng ta... Ta hoàn toàn bị hắn lừa..."
Thủ đoạn Bùi La Gia trừng trị kẻ phản bội vô cùng tàn nhẫn. bởi vậy khi phía sau lưng bị đối thủ tấn công. cô ta cũng không dám lộ ra chút nào phản kháng, cho tới lúc này. Thản Khắc cũng nhìn thấy hai nơi vết thương đạn bắn trên người của đối phương, mới thu súng về. nói:
"Được rồi, chuyện này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Ta... Ta cũng không rõ lắm. thế nhưng, đối phương có thể là một đứa nhóc mười lăm. mười sáu tuổi..."
Bạch Na Na nói tới chuyện mình vừa ra khỏi cửa, đã phát hiện có kẻ trộm lén vào trong xe, tất nhiên những tâm sự trong lòng của cô ta không được nhắc đến. chỉ nói chuyện đối phương đã vào trong xe, phát hiện những món vũ khí bọn họ đặt ở trong xe, cô ta không còn cách nào phải đánh ngất nó đi. Sau đó cô ta nhận được diện thoại, vội vàng chạy thẳng tới chỗ này. Sau khi dừng xe, vội đi tiếp cứu cho người đánh tín hiệu. khi trở về; thì thằng nhóc đã biến mất một cách khó hiểu. liền đó cô ta bị rơi vào ổ phục kích.
"Là một thằng nhóc sao. làm sao có thể được? Hay lại là một tên có năng lực đặc biệt?"
"Không biết... nhưng hắn lâu lâu lại bắn một phát. ta hoàn toàn không thể biết rõ vị trí của hắn. hắn như tan biến vào không khí vậy, đúng rồi... sao ngươi cũng bị thương? Mấy tên cảnh sát kia...?"
"Ta gặp Thôi Quốc Hoa. xem ra bọn Viêm Hoàng Giác Tinh đã sớm biết nội tình chúng ta. theo lý mà nói ta đã ngăn cản đám người Thôi Quốc Hoa. ba người còn lại hắn phái đến đây sớm hơn ta mới phải. bây giờ vẫn không thấy, nói không chừng là đã xảy ra chuyện..."
Thôi Quốc Hoa. vốn là người của Viêm Hoàng Giác Tinh. hiện nay hắn vẫn là đặc công cấp cao của Cục Quốc An Trung Quốc. Mỗi sự kiện nào có hẳn tham gia. điều đó có nghĩa rằng Viêm Hoàng Giác Tinh đối với sự việc đó vô cùng xem trọng.
Nghe Thản Khắc nói thế. trong lòng Bạch Na Na đột nhiên cảm thấy hoảng sợ kinh khiếp, may là Thản Khắc phát hiện dấu vết hành tung của bọn chúng trước khi bọn chúng hành động. nếu không để cho Thôi Quốc Hoa an bài xong xuôi mọi chuyện. năm người bọn họ cầm chắc cái chết. Nhưng mà. nếu xét theo tình hình hiện tại cũng đã hết sức thảm hại rồi
"Xem ra ba người bọn họ không đến đây được rồi. chúng ta phải chuẩn bị thôi..." Thản Khắc lấy ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số.
Sau khi chắc chắn là không ai nghe máy, hắn mới quay sang Bạch Na Na dặn dò kế hoạch rút lui. ai ngờ lời còn chưa nói xong, đã nghe một âm thanh khác từ bức tường sau lưng vọng tới.
"Thật sự không đến được sao? Vậy thì bọn ngươi chỉ còn nước đi chết thôi..." Liền sau đó. tiếng súng như tiếng sấm vang lên.
Hai người bọn họ vội nhảy về hai hướng khác nhau. xoay người giữa không trung, toàn lực nã đạn. nhất thời xi măng. gạch ngói bay tung tóe.
Bên kia trong bóng tối bao trùm. bóng người ẩn hiện.
Hai người bọn họ sau khi rớt xuống đất. một người lăn mình. lập tức đứng dậy, sau đó trèo lên một bức tường cách đó không xa có vẻ như là một chỗ an toàn. Thản Khắc thì một tay cầm súng dè chừng chung quanh, một tay ôm lấy tai, trong lòng bàn tay máu chảy dầm dề. hình như đã bị đạn của đối phương cắt đứt đi tai trái.
Bạch Na Na lúc này cũng đã vô cùng hoảng sợ, trong lòng cô ta hiểu rõ, mới chỉ có nửa khắc. mà có thể khiến cho hai sát thủ hàng đầu bị bức bách tới mức độ này, cô ta chỉ từng cảm nhận được trên thân một người, đó chính là đệ nhất sát thủ của Bùi La Gia. Nguyên Lại Triều Sang.
Đột nhiên, trong bóng tối của nhà xưởng đối diện. chậm rãi truyền đến một thanh âm, lúc đó Thản Khắc cũng cầm lên một trái lựu đạn thủ sẵn.
"Cái ngoại hiệu ""Đái tiểu pháo tháp đích thuần khiết tiểu Thản Khắc" sau này sẽ phải đổi thành Nhất Trích Nhĩ Lâu (lâu la một tai) rồi. ta đoán ngươi cũng không thích cái ngoại hiệu này đâu!"
Tai nghe thấy cái câu" Đái tiểu pháo tháp đích thuần khiết tiểu Thản Khắc", Thản Khắc đột nhiên ngẩn người, sau đó rút chốt an toàn. thẳng tay ném lựu đạn đi.
"Ngươi là ai?"
Giữa tiếng ầm ầm vang dội, xà nhà trụ gỗ của nơi đối diện nhà xưởng bị gãy đôi. dẫn tới một tới một cơn chấn động nhẹ. bụi đất bay mù mịt. Thế nhưng cả Thản Khắc và Bạch Na Na đều biết rõ, đối phương vẫn chưa chết.
Sau một lúc. Thản Khắc lại hét to một lần nữa:
"Trừ người của Bùi La Gia. không một ai biết được cái ngoại hiệu này của ta. Ngươi chính là phản đồ của Bùi La Gia!"
Lần này nghe thấy tiếng nói, đối phương không có phản ứng gì. Còn ở bên ngoài xưởng, có một thứ tiếng động ngày càng nghe rõ ràng. sau đó một chiếc xe hơi điên cuồng chạy thẳng vào trong xưởng, theo sát sau nó là một chiếc xe hơi khác đang đâm vào đuôi xe trước. Cả hai xe đều hướng thẳng về phía này vọt tới.
"Là Nạp Tạp
Bạch Na Na kêu lên một tiếng, người tài xế của chiếc xe đằng trước, chính là Độc Xà Nạp Tạp. Chiếc xe đuổi sát theo sau cũng đã bể nát không ra hình thù gì. người tài xế có thể thấy là con gái. sắc mặt có vẻ rất lạnh lùng. Điều khiến hai người bọn họ chú ý đầu tiên hết. chính là đôi mắt cố chấp tựa như phát ra tia sáng.
Trong sự đơn thuần, cố chấp. cực đoan. lạnh lùng có cả thêm sự điên cuồng, đôi mắt kia. giống như đang muốn biểu đạt ý nghĩa: "Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!"'