Lúc bước vào cánh cửa, Gia Minh mở mắt mèo nhìn xem tình hình của Hứa Mặc thì bị Nhã Hàm đẩy ra, cô nàng ngồi ở một bên nhìn, rốt cục thở dài:
"Chuyện này xong rồi, toàn bộ danh dự của chị bị em làm hỏng lên rồi."
"Thôi xin đi, chính chị tìm em thì có, đây không phải sơ suất của chị hay sao."
Gia Minh trợn mắt nhìn nàng, nói:
"Hơn nữa, chị hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này."
"Vì sao?"
"Bởi vì không có ai biết được."
"Không có…"
Nhã Hàm ngây người một lúc, sau đó cười tung cước đá qua, Gia Minh vội vã chạy lùi lại, cũng nàng tạo một giới tuyến nhất định, rồi nói:
"Đừng làm rộn, đừng làm rộn, đừng làm rộn, muộn thế này, chị chạy tới đây có chuyện gì không?"
"Ngàn vạn lần đừng nói không ngủ được đấy nhé, ngàn vạn lần đừng nói khong ngủ được, ngàn vạn lần đừng nói không ngủ được"…
Ngồi nói chuyện với Nhã Hàm trên ghế, Gia Minh nhìn hai khuông mặt tàn bạo trong phòng vệ sinh, tạo ra khuông mặt vô tội.
Sau một lúc, Nhã Hàm mới thở dài một hơi:
"Chị không ngủ được…."
"Ách, chị không ngủ được… em đâu có bị mất ngủ, đã bào là đừng có xem phim kinh dị rồi mà…"
"Thật ra.. .chị nhớ lại câu nói của em trên boong thuyền, thế nhưng không biết hỏi em thế nào cho phải."
"Trên boong thuyền?"
"Em nói nếu cúp điện, rất có khả năng thuyền sẽ chìm…"
"A, ách, ách…"
Gia Minh nở nụ cười, nói:
"Chuyện này thuần túy chỉ là đùa giỡn mà thôi, chị lại tưởng thực à?"
"Thế nhưng làm gì có chuyện đúng lúc như vậy, em vừa mới nói xong, thì thuyền cúp điện, đây là thuyền mới, xảy ra chuyện này thì không thể tin được, hơn nữa em …"
Nhã Hàm rốt cuộc biết nội tình câu chuyện của Gia Minh , trong lúc nhất thời muốn thốt ra, hỏi hắn có cái gì.. là tin tức thế lực ngầm không, nhưng mà Gia Minh lại sợ hãi, vội vã cắt ngang, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn sang"
"Đó là trùng hợp thôi, ha ha … Là trùng hợp, không sai, tin tưởng em đi."
Thấy ánh mắt Linh Tĩnh và Sa Sa từ trong phòng vệ sinh nhìn ra, Gia Minh ngồi im nhìn Nhã Hàm một lúc, Nhã Hàm chần chờ nói:
"Ngữ khí của em.. có chút kỳ quái…"
"Ách, ngoài có kỳ quái, dù sao chuyện đó em cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, dù sao …. A…"
Hắn ngáp một cái, nói:
"Yên tâm đi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như em nói linh như vậy, thì đã sớm hành nghề thầy bói, chị đừng suy nghĩ nhiều, trở lại ngủ một giấc đi … Chắc là chị bị ảnh hưởng của phim kinh dị rồi, đã nói đừng có xem mà…"
"…"
Nhã Hàm nhìn hắn một lát, sau đó bật cười, nhìn xung quanh, làm cho Linh Tĩnh và Sa Sa giật mình phải lui lại vào bên trong, nói:
"Em đúng là không thành thật, muốn đuổi chị ra ngoài, lẽ nào trong này giấu con gái? Linh Tĩnh hay Sa Sa ?"
Gia Minh liếc mắt:
"Cô gái này tên là Natalie, con gái của công tước Anice, em vừa mới dẫn trở về, hiện giờ đang ngủ bên trong, chị nhìn xem một chút thì biết, nhưng mà ngàn vạn lần đừng đánh thức người ta. Chị cũng biết, tính cách của con gái công tước luôn có chút kênh kiệu, cô ta đương nhiên không dám phát tác với em, nhưng chưa chắc lại không làm với chị ."
"Thật là, em lại nói khoác."
Nhã Hàm hướng về phía phòng ngủ nhìn một cái, đánh giá một chút gương mặt mệt mỏi của Gia Minh, nói:
"Được rồi, em đã nói không có việc gì thì chị đi trước, em ngủ ngon."
"Nghe lời này thì hình như nếu có chuyện gì thì em chịu trách nhiệm à?"
"Em không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm!"
Không biết nghĩ đến cái gì, Nhã Hàm trên mặt hơi đỏ lên, sau đó ánh mắt nhìn ra phía ngoài.
Nàng nhìn vào khoảng không một hồi lâu, lại còn xem Hứa Mặc có ở ngoài cửa hay không, một lát sau, nàng kéo cửa ra, nói tiếng chúc ngủ ngon, lén lút chạy ra ngoài.
Đúng là hữu kinh vô hiểm, rất may là nàng không nói tới các chuyện thần thông quảng đại của mình. Phun ra một hơi thở, Gia Minh cười đi về hướng hai cô bé, nói:
"Thế nào? Hiện tại đã chứng minh tớ trong sạch chưa?"
"Không trong sạch"
Linh Tĩnh cười, cùng Sa Sa chạy về giường nói:
"Chúng tớ nghe cậu giấu cô gái Natalie, hơn nữa còn chịu trách nhiệm với chị Nhã Hàm, hừ, cậu còn dám nói mình trong sạch!"
"Đúng vậy"
Sa Sa để lộ nữa thân người trong chăn, đang muốn vung quyền phụ họa, đã thấy Gia Minh trước tiếp đánh tới , hai người hét lên một tiếng, hóa thành hai con cừu nhỏ chui vào trong chăn, chiếc chăn đơn bị lật lên, tạo thành chiến trường vô cùng xuân sắc ấm áp….
Dừng như là sau bão tố và hắc ám thì là sự im lặng … Núp trong chăn, hai cô gái đều thỏa mãn mệt mỏi, gương mặt trong giống như cún nhỏ núp vào ngực Gia Minh , Sa Sa nhro giọng lẩm bẩm:
"Gia Minh đừng quên ôm chúng ta về phòng, tránh bị chị Nhã Hàm phát hiện, còn nữa, ngày mai phải mua thuốc chống say tàu…."
Gối đầu lên một cánh tay khác của Gia Minh, Linh Tĩnh nghe Sa Sa nói vậy, mơ mơ màng màng :
"Thuốc chống say tàu? Sa Sa cậu bị say tàu…"
"ừ, đúng vậy.. đôi khi tớ muốn nôn, tớ …"
Nói đến đây, Linh Tĩnh rồi đột nhiên từ bên kia bò dậy, Gia Minh cũng ý thức được cso chuyện gì không đúng, há to miệng ra, Sa Sa đang vốn có chút mơ hồ, lúc này thấy biểu tình Linh Tĩnh , đột nhiên mở to hai mắt, không còn chút buồn ngủ nữa, ba người nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, rốt cục vẫn là Sa Sa chần chừ nói:
"Không thể nào, chẳng lẻ là … tớ mang thai?"
Sáng sớm ngày thứ hai, với đôi mắt thâm quầng, Linh Tĩnh cùng Sa Sa từ trong phòng mình đi ra, chỉ có Gia Minh coi như bình thường, đêm qua về chuyện mang thai, ba người nói tới quá nữa đêm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cái chuyện có hay không vẫn là chủ đề chính, nếu có như vậy thì nhất định phải sinh, điều này khiến hai cô bé sầu lo. Tuy rằng chuyện bây giờ còn khó xác định, nhưng đang bình thường mà bị một chuyện như vậy, lại thêm không có manh mối gì, nên hai cô bé đều nghĩ là thật.
Đối với Gia Minh mà nói, đột nhiên nghe nói một cô gái mang cốt nhục của mình, hắn có một cảm giác xa lạ khó xác định. Nếu kiếp trước, hắn nhất định sẽ coi như đây là một vấn đề không đáng có, để khiến hắn thoát khỏi tâm chướng, hắn sẽ đích thân giết cô gái kia, nhưng bây giờ không còn giống nữa, đối với Sa Sa, hắn có tình cảm rất sâu đậm.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết trước khi chưa có xác định thì không nên kết luận, nhưng cái loại cảm giác này thực sự là rất kỳ diệu, thật ấp áp, hắn muốn có đứa bé nà, bởi vậy … Hắn không chính diện phát biểu bất luận ý kiến gì, bởi vì hành động này dường như rất ích kỷ.
Tìm một bệnh viện, bỏ đứa trẻ đi, đương nhiên là một biện pháp tốt nhất, bởi vì độ tuổi các nàng sinh con đúng là vô cùng nguy hiểm, chỉ sơ suất một chút là có chuyện đáng tiếc. Nhưng mà khi Sa Sa đưa ra ý kiến phá bỏ, Linh Tĩnh lập tức phản đối, Linh Tĩnh nói:"Ba người chúng ta rời khỏi nơi này là được."
Đây là một suy nghĩ vô cùng lãng mạn, Gia Minh thì lúc nào cũng có thể bỏ cái thân phận của Hoàng Gia, nhưng mà Linh Tĩnh làm sao rời khỏi được cha mẹ của mình. Thường ngày Sa Sa không ở cùng cha nhiều lắm, nhưng bảo bỏ đi, thì không thể nào thực hiện được.
Đêm hôm đó Sa Sa ôm Gia Minh khóc òa, Linh Tĩnh ở bên cạnh rơi lệ, Gia Minh thì an ủi là không có việc gì, nhưng chẳng đem lại hiệu quả gì cả.
Đợi sau khi hai cô gái khóc xong, ba người lại nằm trong chăn nói chuyện khi đứa bé sinh ra, tưởng tượng ra một cảnh gia đình nhỏ, ba người nên làm như thế nào, đặt tên đứa nhỏ là gì….
Những chuyện này khiến cho ba người gần nhau hơn, một cảm giác ấm áp ập tới, nhưng trong lòng người nào cũng biết, nếu như Sa Sa thực sự có mang thì đây là một khảo nghiệm lớn nhất đối với ba người.
Đại khái nói tới hơn 3h sáng, hai cô gái mới mệt mỏi thiếp đi,Gia Minh mặc áo ngủ cho các nàng, sau đó ôm hai người trở lại phòng, trong lòng hắn loạn như ma.
Trong mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác mình vô lực, tạm thời không nói tới chuyện giả như có thai, mà hắn cảm thấy trong cuộc sống có nhiều chuyện có lực lượng cường đại không thể nào làm được, nếu như có con, cũng chỉ còn biện pháp là bỏ mà thôi …
Mong rằng đây chỉ là say tàu….
Sau bữa sáng, hắn lập tức đến phòng y tế trên du thuyền.