Ân Sủng

Chương 27: 27





Tan rã trong không vui, Mộ Tiểu Tình tiễn đám người Hoa phi lên kiệu liền trở về Dục Chiêu cung, cả quãng đường đều nhíu chặt mày suy tư.
Đi được một quãng xa, lúc chỉ còn cách Dục Chiêu cung tầm mười thước, chính là đoạn vườn mai mà Mộ Tiểu Tình yêu thích nhất, chợt có một bóng hồng y nấp sau tàng cây vụt xuất hiện.

Mộ Tiểu Tình kinh ngạc giật lùi mấy bước, cả đám cung nhân Dục Chiêu cung cũng bị dọa cho sợ, nhưng theo bản năng chạy tới chắn phía trước bảo vệ chủ tử.

Có tiểu thái giám còn run giọng thét về phía bóng hồng kia, “Người nào? Ban ngày ban mặt dám hù dọa Hoàng hậu nương nương, muốn chết đúng không?”
Tú Tú nom có vẻ là người bình tĩnh nhất lúc bấy giờ.

Ở trong hậu cung canh phòng nghiêm ngặt, vả lại trời còn sáng, nếu là thích khách sẽ không xuất hiện lúc này.

Chưa nói tới hồng y nữ tử dáng người yếu ớt không có một phần uy hiếp nào cả.

“Ngươi là người cung nào?”, Tú Tú hỏi.

Nữ tử vận hồng y soát một tiếng quỳ rạp xuống đất, chiếc khăn che mặt theo động tác của nàng ta buông rơi, để lộ dung nhan tuyệt sắc xinh đẹp.

Làn da trắng mịn, đôi môi đỏ thắm, sóng mắt lưu chuyển tựa như viên hắc bảo thạch quý giá.

Nhan sắc xinh đẹp nhường này vốn không nhiều, Mộ Tiểu Tình chỉ nhìn một lần cũng có ấn tượng, nhưng dù biết rõ đối phương là ai, vẫn không rõ mục đích nàng ta xuất hiện ở nơi này.
Nữ tử hồng y hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Tiểu Tình.

Xưa nay Mộ Tiểu Tình nàng không có kỹ năng đọc hiểu lời nói qua ánh mắt, thế nên nữ tử kia không nói, Mộ Tiểu Tình cũng sẽ không nói, bầu không khí im lặng tiếp diễn một hồi lâu.

Tiểu thái giám nọ chực đi tới kêu gọi binh lính tuần tra, Mộ Tiểu Tình liền phất tay ngăn cản.

Người kia sau một hồi im lặng tìm lời cuối cùng cũng có được can đảm, cúi đầu bái lạy.


Mộ Tiểu Tình dường như nghe được tiếng va chạm của trán nàng ta với mặt đường băng lạnh, trong lòng hơi xót xa.
“Nương nương… xin nương nương cứu nô tì, van xin nương nương cứu nô tì…”
Mộ Tiểu Tình: “...”, nàng như thế nào vừa mới làm chủ hậu cung liền hết người này đến người nọ tìm nàng kêu cứu? Nàng cũng không phải quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn a~
Nữ nhân kia không thấy Mộ Tiểu Tình có phản ứng liền ngẩng đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu bái lạy.

Một cái, hai cái, rồi ba cái, cái sau so với cái trước còn dùng lực hơn.

Miệng không ngừng nức nở cầu xin.

Mộ Tiểu Tình nhìn cái trán trơn bóng trắng mịn của nàng ta dần chuyển đỏ, có xu hướng muốn rách da, đau lòng quá đỗi mới lên tiếng nói nàng ta dừng lại.
Nữ tử kia giống như bấm nút tạm dừng, không tiếp tục dập đầu, thế nhưng gương mặt vẫn chôn ở trên đất chưa dám ngẩng lên.

Mộ Tiểu Tình hạ lệnh cho đám cung nhân lùi lại một đoạn, chỉ để Tú Tú đứng sát bên cạnh.

Đoạn nói: “Ngươi vì sao lại đến cầu bổn cung cứu ngươi?”
Nữ tử bấy giờ mới từ từ ngẩng đầu, nhưng không trực tiếp nhìn vào mắt Mộ Tiểu Tình.

Nàng ta nhìn chằm chằm mặt đất lạnh lẽo, nước mắt tựa như hoàng hà vỡ đê tràn đầy hai má.

Nàng ta biết rõ nếu như muốn cầu Hoàng hậu cứu giúp nhất định phải thành thật nói ra mọi chuyện, còn suy tính đến việc bản thân phải đánh đổi rất nhiều thứ, run giọng kể lể.
“Nương nương… đêm yến hội ngày mười lăm nô tì bị Mai phi nương nương làm khó, may nhờ có nương nương đứng ra cứu giúp mới bảo toàn được tính mạng.

Thế nhưng Mai phi nương nương chưa từng có suy nghĩ bỏ qua cho nô tì.

Sau ngày đó đến nay Mai phi thường trong tối ngoài sáng tìm cách trừng trị nô tì.


Tuy rằng đại nhân chưởng quản quý trọng tài năng của nô tì nên bất chấp mà ra tay hỗ trợ…”
Nàng ta hơi dừng lại, bộ dạng đau đớn đến khó thở khiến nàng ta không thể tiếp tục, đành phải dừng lại hít thở bình ổn tâm tình.

Mộ Tiểu Tình hơi nhíu mày, nàng không nghĩ tới Mai phi là người nhỏ mọn như vậy, chuyện đã qua vẫn bám riết không tha cho vũ nữ này.
“Đại nhân chưởng quản… đại nhân bởi vì giúp đỡ nô tì nên bị Mai phi phát hiện… giờ đã bị giáng cấp, bản thân cũng lo không nổi.

Đại nhân nói với nô tì đi tới cầu Hoàng hậu nương nương cứu giúp… chỉ có nương nương mới cứu được tiện mệnh của nô tì.

Nương nương… van cầu nương nương cứu nô tì, nô tì nguyện kiếp này làm trâu ngựa báo đáp ân cứu mạng của nương nương…”
Nữ nhân này cố gắng nói hết lời liền cúi rạp xuống khóc cầu, bộ dạng tuyệt vọng giống như Mộ Tiểu Tình dám từ chối nàng ta liền ngay tại đây kết liễu tính mạng.

“Ngươi tên là gì?”
“Nô tì… nô tì họ Yến...!tên một chữ Thanh”
“Yến Thanh, vì sao ngươi nghĩ rằng bổn cung sẽ đồng ý cứu giúp ngươi mà không phải giao ngươi cho Mai phi?”
Mộ Tiểu Tình tựa tiếu phi tiếu nhìn Yến Thanh.

Chỉ thấy Yến Thanh nghe được lời này liền ngừng khóc im lặng, bóng dáng nhỏ gầy run run trong gió nhìn vô cùng đáng thương.

Nàng ta nghĩ một hồi, rồi đem ánh mắt hướng về phía Mộ Tiểu Tình.

Trong mắt thế nhưng có một tia kiên định bất chấp.

Nàng nói: “Nô tì tin tưởng nương nương nếu không cứu giúp cũng không giao nô tì cho Mai phi.


Chỉ là nếu nương nương sợ bị liên lụy không muốn cứu, nô tì chỉ đành tìm một nơi nào đó tự sát.

Dù sao ở trong bốn bức tường vây nô tì muốn chạy cũng không thể chạy, đau đớn chết dưới tay Mai phi, chi bằng tự kết liễu, dù sao cũng giữ được một thân vẹn toàn.”
“Hỗn xược!” Tú Tú giận dữ quát một tiếng.

Nữ nhân này sao dám nói những lời bất kính như vậy với nương nương, nghĩ rằng nương nương không dám trừng phạt nàng ta sao?
Mộ Tiểu Tình giơ tay ngăn cản Tú Tú, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện nét cười nhàn nhạt.

“Ngươi có biết chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi, bổn cung có thể đem ngươi ném vào hình phòng, để cho ngươi cảm nhận đau đớn hơn cả những gì Mai phi gây ra cho ngươi không?”
“Nô tì tin tưởng nương nương có thể, nhưng sẽ không làm như vậy”, bóng dáng nữ chủ nhân đứng trước yến tiệc ra mặt bảo hộ cho nàng, Yến Thanh vẫn còn nhớ như in.

Nàng ấy xinh đẹp là vậy, cao quý là vậy, còn nàng chỉ là một vũ nữ thấp hèn, nàng ấy vốn có thể bàng quan không quản sống chết của nàng.

Thế nhưng con người cao quý điễm lệ ấy lại đứng ra, dùng chính bản thân mình để moi mót một chút hi vọng giải thoát cho nàng.

Yến Thanh vô cùng kinh ngạc, vô cùng cảm động, vô cùng biết ơn.

Đối diện với đôi mắt sáng rực hi vọng của Yến Thanh, Mộ Tiểu Tình chỉ đành thở dài.

Nàng vốn muốn nghe lời Tú Tú không quản việc thiên hạ chỉ cầu những ngày sống an nhàn, tuy nhiên hết người này đến người khác tìm đến nàng lúc gian nan, chỉ đành coi như tiễn phật tiễn đến tây thiên, lại giúp nữ nhân trước mặt một lần.

Nghĩ kỹ rồi Mộ Tiểu Tình cũng không tiếp tục đắn đo, lệnh cho Yến Thanh đứng dậy.

“Đứng lên đi! Cho ngươi theo ta cũng được, cứu giúp ngươi một mạng đối với ta cũng không phải quá khó khăn.

Thế nhưng bổn cung nhắc nhở ngươi, người của ta xưa nay tác phong dè chừng, ngươi theo ta thì yên phận mà làm việc, đừng gây thêm phiền phức.

Nếu như lại mắc lỗi, ta sẽ mặc kệ không quản.
Yến Thanh chỉ mới nghe đến mấy từ “cho ngươi theo” liền sáng rực hai mắt, đợi Mộ Tiểu Tình nói hết lại dập đầu tạ ơn.


Mộ Tiểu Tình tiến lên hai bước đỡ lấy khuỷu tay nàng ta ngăn cản, dù sao cùng là nữ nhân, nhan sắc bậc này mà chỉ vì cúi lạy mà hỏng mất, nàng sẽ rất nuối tiếc.
Tú Tú đứng bên cạnh hiển nhiên không đồng tình với quyết định của nương nương, nhưng là người có phép tắc nàng ấy cũng không ra mặt phản đối bấy giờ.

Nghe theo mệnh lệnh mà thu xếp công việc cho Yến Thanh, lại đem một bản thư điều chuyển gửi tới nội vụ phủ, nói là vũ nữ Yến Thanh được Hoàng hậu yêu quý, muốn cất bên người hầu hạ, kể từ giờ phút này trở thành cung nữ Dục Chiêu cung.
Tin tức vừa ban ra, bên phía Mai phi ắt hẳn cũng đã biết, giống như trong dự liệu, nàng ta không dám làm ra hành động gì quá đáng.

Bởi lẽ việc Hoàng hậu muốn thu nhận cung nữ không đến lượt nàng ta quản, mà Yến Thanh vốn là vũ nữ cũng không thuộc quyền cai quản của Mai phi.

Sau này Mai phi cũng không thể ngang nhiên định tội hay trừng phạt nàng ấy.
Yến Thanh thoát được một kiếp, sau khi trở về Dục Chiêu cung tỏ ra vô cùng hiểu chuyện, Tú Tú giao cho nàng ta việc gì nàng ta nhất định làm theo, không dám trái lệnh.

Do xuất phát điểm của nàng ta không phải cung nữ thế nên có rất nhiều cái không rõ, Tú Tú liền giao trách nhiệm cho Tiêu Vân tận tay chỉ dạy.

Yến Thanh mới đầu còn tưởng rằng bản thân ở dưới cánh tay Hoàng hậu không thể thoải mái qua ngày như trước đây, không ngờ người ở cung Hoàng hậu chẳng ai khó dễ nàng, có người còn coi nàng như tỷ muội lâu năm mà đối đãi.

Nàng gặp khó khăn bọn họ sẽ giúp, không biết họ sẽ dạy, mỗi cuộc chuyện trò vui vẻ cũng không bỏ quên nàng.
Tiểu Trúc tỷ tỷ, người mà mỗi ngày đều dắt Yến Thanh đi tới thư phòng của Hoàng hậu dọn dẹp có nói một câu thế này, “Tiểu Thanh không cần phải căng thẳng, nương nương của chúng ta là một chủ nhân tốt.

Ở nơi này muội chỉ cần hoàn thành tốt việc của mình, nương nương sẽ không vô duyên vô cớ mà trách phạt muội.

Còn có chúng ta ở đây không tranh như cung khác, ngoại trừ Tú Tú cô cô và Tiểu Vân là cận thân cung nữ, những người khác mỗi tháng đều được nhận thưởng như nhau.

Nương nương ban thưởng vô cùng hậu hĩnh.”
Tiểu Trúc tỷ tỷ nhắc đến chủ nhân thế nhưng không có dáng vẻ e dè sợ sệt, bộ dạng vô cùng thoải mái mà kể lể, còn không ngại bày tỏ lòng kính yêu với nương nương.

Yến Thanh trải qua mấy ngày, tuy rằng tiếp xúc với nương nương không nhiều, nhưng chỉ vài lần vô tình nhìn thấy chủ tử cũng khiến nàng hiểu được Tiểu Trúc nói thật.
Yến Thanh sâu kín thở phào nhẹ nhõm.

Cũng coi như nàng xưa nay không làm việc ác độc nên trời thương xót, mèo mù vớ được cá rán, trong lúc nguy khốn vô tình có được một chủ nhân tốt.