Bức tường ấy vừa cao ngang ngực đủ độ an toàn khi nhìn từ trên xuống nhưng độ rộng chỉ đặt đủ hai bàn chân, ngay ở vị trí cô gái đang ngồi, Lâm Diệp nhìn thấy một chiếc ghế.
Có lẽ nó dùng để trèo lên kia, phát hiện thấy phía xa đó có hơn hai người bác sĩ, lại thêm hai cô y tá đeo bảng tên bệnh viện.
Trên gương mặt bọn họ hiện rõ trận lo lắng, miệng liên tục gọi tên người ngồi trên ban công, còn cô gái ấy cứ như không nghe thấy, mặc cho bản thân nguy hiểm vẫn ngồi yên đó đung đưa chân, dù cơn gió thổi bay mái tóc vô tình hay cố ý lướt qua thân thể làm quần áo bệnh bay bay cũng không thiết để ý.
Nhìn cảnh tượng này người bình tĩnh đến mấy cũng đâm ra sợ hãi.
Chẳng biết cơn gió vô hình kia lúc nào sẽ đẩy thân thể ấy xuống.
Lâm Diệp nhận ra mấy bác sĩ ở hiện trường này, người khẩn trương nhất là Chu Cảnh Nhã, tiếp đó là Đàm Điềm bên trái, bên phải là Lư Lị.
Họ gọi cô gái hai ba lần, đến lần thứ tư cô gái lúc này mới phản ứng lại với tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã, cô ấy quay mặt lại quát lên đầy giận dữ: "Im miệng!"
Mấy người bị quát sợ không dám mở miệng, cô gái kia trong tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã tên là Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc tiếp tục những câu nói trong cơn điên dại: "Tôi giết người rồi! Không phải! Tôi không giết người, là... anh ta tự mình té. Tôi không đẩy anh ta! Tôi... Tôi không có làm! Không đúng, tôi đã làm! Tôi đã đẩy anh ta! Nhưng nếu anh ta không đánh tôi, tôi sẽ không đẩy anh ta… Tôi chỉ đẩy một cái! Anh ta chết rồi? Chết rồi! Máu... rất nhiều máu! Aaaaaaaa..."
Tiếng kêu thét như tiếng gào tuyệt vọng của một con thú bị thương, giữa ban ngày nhưng đầy u ám.
Lâm Diệp nhìn nhận vấn đề qua những yếu tố xung quanh bằng đôi mắt của người bác sĩ, khả năng cô ấy đã bị kích thích trong lúc điều trị bệnh là rất cao.
Nhưng Chu Cảnh Nhã lại không biết mà đã cố dồn ép, bây giờ não bộ Hạ Ngọc đã bị tổn thương, có thể nghĩ quẩn bất cứ lúc nào.
Ở sở cảnh sát, Dục Minh sau khi nhận được điện thoại của Lục Hàn Thuyên liền triệu tập mọi người, phân chia công việc để điều động lực lượng cứu hộ, cả đội người tình sự cùng lên xe tiến đến hiện trường.
Lục Hàn Thuyên đi thang máy lên tầng, trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Diệp sẽ không làm bừa, cũng sẽ không có tình huống nguy hiểm nào phát sinh.
Lâm Diệp rút điện thoại trong túi quần mở một bài hát thiếu nhi với giai điệu dễ thương, vừa phát nhạc vừa đi đến chỗ Hạ Ngọc.
Nghe âm thanh mọi người đều quay đầu nhìn đến hướng phát ra tiếng, dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ, Lâm Diệp với chiếc váy mỏng màu trắng tinh khiết, tóc dài uốn xoăn xõa tận eo, xinh đẹp như một thiên thần đang cầm điện thoại mang âm nhạc đi đến.
Chu Cảnh Nhã đứng im cùng hai người còn lại, chờ đợi xem Lâm Diệp muốn làm gì.
Rõ ràng là bệnh nhân của cô ta nhưng lúc này người có thể giúp cô ta chỉ có Lâm Diệp, càng nghĩ Chu Cảnh Nhã càng cảm thấy không cam tâm.
Bài hát với giai điệu về một chú ếch vào ngày khai giảng cùng mẹ đến trường, trên đường đi chú liên tục hỏi mẹ tại sao mặt trời lại cao, tại sao con lại đi trên đất, rồi còn hỏi mẹ tại sao cây lại màu xanh.
Hạ Ngọc nghe tiếng nhạc cũng im bật, xoay đầu nhìn Lâm Diệp đang đi đến.
Khi Lâm Diệp và Hạ Ngọc ở một khoảng cách đủ am hiểu lẫn nhau, đầu Lâm Diệp nhảy số, tiềm thức bảo cô nên lựa chọn 'đủ' thay vì 'đường đột'... Lâm Diệp lựa chọn dừng bước.
"Cô vừa mở bài gì đấy?" Hạ Ngọc hỏi Lâm Diệp.
Cô đưa điện thoại xoay màn hình cho Hạ Ngọc xem, trên màn hình là bài hát 'Ếch con đi học'.
Hạ Ngọc cười: "Tôi rất thích bài này!"
Lâm Diệp cũng cười: "Tôi cũng thế! Giai điệu rất dễ thương!"
"Ếch con thật ngốc! Cái gì cũng không biết!" Hạ Ngọc đồng ý cùng Lâm Diệp giao tiếp.
Cô ấy đối với Lâm Diệp không có một sự cảnh giác nào, không biết có phải vì bài hát 'làm quen' của Lâm Diệp quá dễ thương hay không nhưng cô đã đúng khi dùng âm nhạc tiếp cận bệnh nhân.
Âm nhạc là chất xúc tác cho tâm hồn cũng là sợi dây cột chặt với cảm xúc, con người giải tỏa nỗi buồn bằng âm nhạc, đón nhận niềm vui cũng bằng âm nhạc.
Có thể nói, âm nhạc là nơi kết nối những trái tim lại với nhau.
Chu Cảnh Nhã nhìn Lâm Diệp đang nói chuyện với Hạ Ngọc, đáng ra là bệnh nhân của cô ta thì trong lòng ghen ghét liền nảy sinh cảm giác muốn phá hoại, đột nhiên lại nói xen vào: "Hạ Ngọc! Cô mau xuống đi! Ở đó rất nguy hiểm."
Tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã khiến Hạ Ngọc cảnh giác, cô ấy quay đầu nhìn lại đám người bên kia, lại nhìn về hướng Lâm Diệp, gương mặt vốn bình tĩnh lại thay bằng giận dữ khi hướng đến Lâm Diệp.
"Cô muốn bắt tôi? Các người đều muốn bắt tôi?" Hạ Ngọc gào lên.
Chu Cảnh Nhã nhếch khóe môi, nhìn Lâm Diệp lúng túng đối phó với Hạ Ngọc.
"Cô tên Hạ Ngọc sao? Tôi chỉ vừa biết tên cô, sao tôi lại muốn bắt cô?" Lâm Diệp cười, giọng hòa nhã vô tội.
Hạ Ngọc ngẩn ra: "Cô không biết tên tôi?"
Lâm Diệp gật đầu: "Cô nói có phải đây là lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Trong suy nghĩ của Hạ Ngọc không có mớ ký ức nào liên quan đến cô gái đang nói chuyện này, nhưng với đám người bên kia thì có.
Nhưng Lâm Diệp không đứng cùng họ, Hạ Ngọc lúc lâu mới gật đầu với Lâm Diệp.
"Vậy cô nói tại sao tôi lại phải bắt cô?"
"Tôi tên Hạ Ngọc, còn cô?" Hạ Ngọc chấp nhận tin tưởng, đột nhiên lại tự mình giới thiệu tên. . truyện teen hay
Lâm Diệp cũng không nghĩ nhiều, đáp lại: "Lâm Diệp!"
Ở một nơi thế này mà làm quen nhau hình như không đúng, nhưng Hạ Ngọc đã chịu hợp tác, Lâm Diệp cũng không thể phản ứng quá khích.
"Tên của cô rất hay!"
"Tên của cô cũng rất hay mà! Ngọc của phỉ thúy, không phải rất đẹp sao?"
"Thế cô là Hạ Ngọc! Tôi sẽ là Lâm Diệp! Cô thấy thế nào?"
Lâm Diệp gượng gạo cười, cố gật nhẹ đầu đồng ý.
Hạ Ngọc giống như trị bệnh đến phát điên, tình trạng tâm lý không những không tốt lên lại còn vô cùng bất thường.
Điều này không thể đổ hết cho bác sĩ tâm lý của cô ấy, chỉ có thể là do Hạ Ngọc đã cố giấu diếm bệnh của mình.
Cũng có thể, một phần là do Chu Cảnh Nhã không trang bị kiến thức chuyên ngành tốt.
Cô ấy mất ngủ vì chuyện gì đó, chẳng hạn như cô ấy nói, chính cô ấy đã giết người, cũng có thể điều đó đã gây ám ảnh.
"Hạ Ngọc! Cô là Hạ Ngọc sao có thể nhận mình là Lâm Diệp!" Chu Cảnh Nhã lại kêu lên.
Hai người bác sĩ còn lại thì không ai nói gì, cả y tá cũng không dám lên tiếng nhưng Chu Cảnh Nhã cứ chờ khi Lâm Diệp tiến gần Hạ Ngọc một chút lại phá hỏng mọi chuyện.
"Tôi là Lâm Diệp! Tôi không phải Hạ Ngọc! Tôi không giết người, không có giết người!" Hạ Ngọc kêu lên những câu phủ định về chính mình, còn cho rằng mình là Lâm Diệp.
Ban nảy cô ấy liên tục khẳng định mình giết người, sau đó cô ấy lại nói điều đó dường như là sự cố, bây giờ câu trước câu sau đều phủ định việc mình làm.
Điều này nói lên cái gì? Nói lên Hạ Ngọc đã không muốn đối mặt với sự việc đáng sợ trong tiềm thức.
"Lâm Diệp! Cô không giết người, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện có được không?" Lâm Diệp gọi Hạ Ngọc bằng tên của chính mình.
Trong lòng ngực có chút bất an.
"Tôi không giết người, tôi là Lâm Diệp! Lâm Diệp không giết người, Hạ Ngọc giết người. Cô ta giết chết bạn trai mình, cô ta giấu sát anh ta ở trong thùng giấy đổ đầy xi măng."
Ngực Lâm Diệp đập nhanh liên hồi, Hạ Ngọc đang làm gì vậy? Kể lại quá trình cô ấy giết người, tự mình đứng ra vạch trần chính mình?
Lục Hàn Thuyên từ khi nào lại đi đến đứng bên cạnh Lâm Diệp, sự xuất hiện của anh khiến mọi người phải đưa mắt nhìn, sau đó họ lại nhìn nhau rồi thầm ngưỡng mộ.
Tình thế này, giấu không được những ánh mắt ngưỡng mộ đến quá đáng của mình là một chuyện khiến người khác xấu hổ, vậy mà đám người Chu Cảnh Nhã lại trắng trợn đến nỗi bỏ mặc bệnh nhân của mình chỉ vì một người đàn ông.
Lâm Diệp không quay đầu nhìn anh, cô biết Lục Hàn Thuyên ở đây là để giúp cô.
Ánh mắt của Lâm Diệp trước sau đều nhìn Hạ Ngọc, một giây cũng không rời hành động và biểu cảm của cô ấy.
Hạ Ngọc cũng đang hướng về Lục Hàn Thuyên.
"Anh ta? Cô có quen anh ta không? Các người có quen anh ta không?" Hạ Ngọc cao giọng hỏi khi Lục Hàn Thuyên bước gần đến chỗ Lâm Diệp.
Câu hỏi được đổi lại là cái lắc đầu từ chối.
Lâm Diệp lén lút đưa tay ra sau ra hiệu cho anh đừng bước tới gần thêm, Lục Hàn Thuyên nghe theo cô nên dừng bước, đứng lại tại vị trí cách Lâm Diệp hai nước chân.
Sân thượng chỉ có mấy người, nhưng không khí căng thẳng đến lạ. Phía dưới chân, mọi người tụ tập để xem náo nhiệt, dường như họ không hình dung được, chỉ cần một người ngã xuống từ độ cao này liền sẽ không thể sống được.
Camera điện thoại cứ thế mà đưa lên, không phải một mà là vô số.
Thời đại của công nghệ, con người ta dần bị tha hóa bởi chính thứ gọi là tình người.
Báo chí cũng nghe tin lùm xùm mà kéo đến, họ còn dựng cả một chương trình trực tiếp, chiếu thẳng lên tivi.
"Tôi..." Lâm Diệp không biết nên nói gì lúc này.
Cửa sân thượng bị một đám người xông vào, trên tay họ là máy ảnh, còn có máy thu âm, tất cả đều hướng về Lâm Diệp và Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc giật mình vì sự xuất hiện của đám người, Lục Hàn Thuyên ngăn lại đám đông ồn ào bằng thẻ cảnh sát.
Họ vì thế nên sợ hãi mà không dám ồn ào náo loạn, nhưng họ khiến Hạ Ngọc không còn tin tưởng Lâm Diệp như trước.
Chu Cảnh Nhã cũng nhận ra điều này vì cô ta cũng là bác sĩ tâm lý, nhưng do còn nhỏ tuổi nên kinh nghiệm không nhiều.
Thay vì học hỏi từ chỗ đàn chị, Chu Cảnh Nhã lại không ưa thích Lâm Diệp, thường xuyên chống đối, còn thường xuyên gây chuyện, Lâm Diệp lại không chấp nhất.
Đối với suy nghĩ trong đầu Chu Cảnh Nhã, Lâm Diệp chính là đang thể hiện.
Còn với Lâm Diệp, trẻ con không hiểu chuyện thì vẫn là do trẻ con nên cô trước nay không chấp nhất.
"Rốt cuộc là cô có quen họ không? Tôi đang hỏi cô, cô phải trả lời tôi đi chứ?" Hạ Ngọc quát lên với Lâm Diệp.
Tâm lý Hạ Ngọc bây giờ đang không ổn định, thường rơi vào tự hỏi và trốn tránh, nếu Lâm Diệp nói cô không quen Lục Hàn Thuyên, sự xuất hiện của anh ở đây sẽ khiến cô ấy nghi ngờ, nếu cô nói cô có quen Lục Hàn Thuyên, Hạ Ngọc sẽ hỏi đến mối quan hệ của hai người.
Hạ Ngọc đang trông chờ câu trả lời của Lâm Diệp, sự giận hiện rõ qua cái nhíu mày.
Lâm Diệp chỉ vào Lục Hàn Thuyên, gật đầu: "Có quen! Tôi quen anh ấy!"
"Còn họ? Đám người đó?" Hạ Ngọc chỉ tay vào đám phóng viên.
Lâm Diệp viện lý do: "Họ... Họ đang giúp cô!"
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh gật đầu.
Sau khi cảm thấy đám phóng viên không gây trở ngại cho mình, Hạ Ngọc nhìn Lục Hàn Thuyên lại nhìn Lâm Diệp: "Cô và anh ta có quan hệ thế nào?"
"Anh ấy là anh trai của tôi! Anh ấy lo lắng tôi gặp nguy hiểm, cho nên lúc nào cũng ở bên cạnh!"
"Anh trai?" Hạ Ngọc nghi hoặc.
Đến Lục Hàn Thuyên nghe xong cũng phải há hốc, anh từ 'bạn trai' lại trở thành 'anh trai' một cách bất định từ bao giờ?
Lâm Diệp gật đầu: "Là anh trai! Anh ấy chẳng may lái xe bị tai nạn, cánh tay bị gãy, hôm nay được tháo bột nên tôi đưa anh ấy đến!"
Hạ Ngọc dường như không tin, Lâm Diệp lập tức lục lọi điện thoại, tìm tấm ảnh chụp chung gia đình bốn người: "Cô nhìn xem! Đây là ảnh gia đình tôi! Anh ấy là anh lớn, dưới tôi còn có một cậu em trai!"
Tuy rằng chứng cứ không khả quan lắm, nhưng để lừa gạt người có tâm lý không tốt như Hạ Ngọc, Lâm Diệp tin cô có khả năng.
Tấm ảnh đó là dạo trước Lục Hàn Thuyên đến nhà cô ăn cơm, Lâm Hạo đã táy máy nên chụp lại.
Lục Hàn Thuyên ôm vai Lâm Diệp, mẹ Lâm đứng bên cạnh cô, người cầm máy ảnh không ai khác là Lâm Hạo, khi về nhà thì Lâm Diệp phát hiện tin nhắn Lâm Hạo gửi đến có đính kèm một cái ảnh.
Hạ Ngọc nhìn Lục Hàn Thuyên: "Em trai của anh tên gì?"
"Tại sao trong ảnh không có bố hai người?" Hạ Ngọc có rất nhiều câu hỏi, chung quy đều là muốn xác nhận cho đúng sự việc.
Lâm Diệp đột nhiên đỏ hoe đôi mắt, ép mình phải rơi một giọt nước mắt đau lòng.
"Ông ấy... Sớm đã bỏ mẹ con chúng tôi!" Uất ức, tủi thân, bao nhiêu cảm giác cần phải diễn Lâm Diệp đều diễn rất thành thạo.
Để ý thấy Lâm Diệp đang cấu bắp tay mình, Lục Hàn Thuyên tiến đến trong ánh mắt đau thương gần như là đồng cảm của Hạ Ngọc.
Khi cánh tay kéo cô vào lòng ngực ấm áp, Lâm Diệp biết phạm vi của mình an toàn.
Lục Hàn Thuyên giả vờ an ủi: "Diệp Diệp ngoan! Có anh đây rồi!"
Lâm Diệp ôm lấy anh rồi gào lên: "Anh hai! Bố bỏ chúng ta rồi!"
Lục Hàn Thuyên cứng ngắt, khóe môi anh giật mấy cái, mặt cũng đen lại, nếu không phải vì tình thế ép buộc anh có khi đã đè Lâm Diệp ra, đánh vào mông cô.
"Nhìn hai người thật đáng thương, tôi cũng có anh trai... Tôi muốn gặp anh ấy..." Hạ Ngọc nói trong dáng vẻ đau buồn, dường như những giọt nước mắt 'chống chế' của Lâm Diệp đã đánh gục tâm lý đề phòng của cô ấy.
Lục Hàn Thuyên và Lam Diệp cùng nhìn về hướng Hạ Ngọc, cô gái ngồi trên ban công xoay người nhìn thẳng về phía trước.