Đứng trước cửa căn phòng quen thuộc, cả người Mộc Y Y trở nên cứng ngắc như tượng. Nhớ lại những ngày tháng gần như chỉ một mình cô ở trong căn phòng này, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Bạc Quân bên cạnh gọi cô vài lần cô mới sực tỉnh. Y Y quay sang nhìn Bạc Quân rồi lại nhìn vào tay nắm cửa, hít một hơi rồi mở ra.
Căn phòng bên trong sực lên mùi thuốc lá. Cô khó chịu bịt chặt lấy miệng ho khan vài tiếng rồi nuốt nước bọt xuống để ngăn cơn buồn nôn sắp ập đến.
Mộc Y Y bước vào trong, tay đẩy cửa đóng lại, Bạc Quân đứng bên ngoài của, không có ý định theo vào.
Màu chủ đạo của căn phòng là xám và đen. Căn phòng được thiết kế đơn giản, không cầu kì nhưng mỗi món đồ được bày biện trong đây phải lên tới vài trăm triệu.
Mộc Y Y chậm rãi bước tới đầu giường. Ánh mắt bần thần chưa rời khỏi An Vũ Nghiêm dù chỉ một giây. Cô ngồi xổm xuống, khẽ giơ tay ra đặt lên trán hắn.
“Không sốt?”
Cùng lúc đó, cô cảm thấy dường như có thứ ý đó chọc nhẹ vào tay mình. Nhìn kĩ mới thấy, An Vũ Nghiêm đang tí hí mắt nhìn cô.
Mộc Y Y đứng bật dậy, xoay lưng bỏ đi nhưng không quên để lại lời nhắn:
“Giả vờ thì giả vờ cho chót.”
Song, An Vũ Nghiêm vẫn nằm im không nhúc nhích. Còn Y Y thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Cô hậm hực quay lại chỗ An Vũ Nghiêm đang nằm, giọng nói như kìm nén sự bực tức trong người.
“An Vũ Nghiêm, mau dậy, dậy đi. Dậy mở cửa cho tôi. Đừng có giả vờ nữa.”
Vừa nói, cô vừa lay lay người hắn.
An Vũ Nghiêm nhịn cười mở mắt, hắn ngóc đầu dậy, chống hai tay trên nệm rồi từ từ ngồi dậy dựa lưng vào gối.
“Sao vậy?”
“Cửa khóa rồi! Mở đi!” Cô gằn giọng.
“Đến để thăm tôi mà đã về sớm như vậy?”
“Anh có sao đâu mà tôi phải ở lại.”
“Tôi có.”
Mộc Y Y không đáp lại, liếc An Vũ Nghiêm một cái rồi đi ra chỗ cửa rồi lấy tay đập lên đó liên tục.
“Mở cửa.”
“Bạc Quân, mở cửa.”
“Có ai không? Quản gia Lâm mở cửa giúp cháu với.”
Mộc Y Y cố gắng gào thét nhưng đáp lại cô chỉ là sự yên tĩnh đến kì lạ.
“A…” An Vũ Nghiêm nhíu mày kêu lên.
Y Y theo phản xạ ngoảnh lại. Áo sơ mi đen trên người hắn bị loại bỏ, để lộ làn da màu đồng khỏe khoắn. Ở trước ngực hắn được băng gạc phần nào bị nhuộm đỏ bởi máu quấn quanh. Phần dưới là cơ bụng rắn chắc, múi nào ra múi đó.
“Ngắm đủ rồi thì lại đây giúp tôi thay băng đi.” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Cô khẽ “ừm” một tiếng rồi lại gần giúp An Vũ Nghiêm.
Trong suốt quá trình, An Vũ Nghiêm tỉ mỉ nhìn cô không rời mắt.
“Xong rồi đó.”
“Vết thương của anh…”
Chưa đợi cô nói hết, hắn đã mở miệng:
“Đỡ nhiều rồi.”
Mộc Y Y thở phào. May là hắn không sao.
“Vậy tôi có thể về rồi?”
“Không thể, vết thương chưa lành mà em đã làm nó nghiêm trọng hơn…em phải ở lại đây chăm sóc tôi tới khi tôi khỏi mới được đi.” An Vũ Nghiêm dùng chất giọng hờn dỗi nói.
“Được, tối tôi lại qua. Bây giờ anh có thể bảo bọn họ mở cửa cho tôi được không?”
“Không. Em phải bên cạnh tôi 24/7.”
Mộc Y Y trố mắt nhìn hắn.
“Nhưng tôi chưa ăn sáng.”
“Bữa sáng tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho em.”
“Nhưng tôi cũng không thể ở lại đây như vậy được.”
“Lý do?”
“Bởi vì tôi là vợ cũ của anh.” Mộc Y Y lấy ly do khác để thương lượng.
“Vợ cũ thì không thể ở lại sao?” An Vũ Nghiêm hỏi lại.
“Đúng vậy.”
“Nhưng tôi bảo được thì nhất định sẽ được. Nếu em không đồng ý ở lại tôi sẽ không mở cửa cho em ra.” An Vũ Nghiêm cố chấp nói.
“Được…được, tôi đồng ý ở lại.” Mộc Y Y bất quá đành đồng ý với điều kiện của hắn.
An Vũ Nghiêm nhìn cô mỉm cười hài lòng rồi ra lệnh cho Bạc Quân mở cửa.
“Tất cả các người đứng ở mọi ngóc ngách trong biệt thự coi chừng cô ấy. Không để cô ấy bước chân ra khỏi cổng biệt thự khi chưa có lệnh của tôi. Càng không thể để cô ấy trốn thoát. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cẩn thẩn mấy cái mạng nhỏ của các người đi.”
Hắn nghiêm giọng ra lệnh cho những người mặc bộ vest đen có mặt ở đó.