Ẩn Trung

Chương 31



Tan tiết đọc sáng thứ hai, Đường Chung kéo ghế đến bàn sau cùng của tổ bốn: “Hôm nay lại không ăn sáng à?”

Doãn Kham vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, tựa lưng vào ghế ngồi miễn cưỡng nói: “Ăn rồi.”

“Em không tin, chủ nhật anh sẽ không ăn sáng.” Đường Chung móc chiếc bánh bao nóng hầm hập ra khỏi ngực, “Em mới hấp hai cái, ăn chút nhé?”

Doãn Kham chỉ có ngày nghỉ mới không ăn sáng dao động: “Em làm à?”

“Ừm, em nặn bột bánh, gói nhân thịt bà nội mang về, bỏ lên hấp, mất cả tối đấy.”

Doãn Kham đưa mắt nhìn, bánh bao trong nilon tròn trịa xinh đẹp, mỗi cái đều có mười lăm nếp gấp trở lên: “Vậy để anh nếm thử.”

Đường Chung hí hửng lấy một cái bánh bao đưa đến bên miệng Doãn Kham, Doãn Kham đến tay cũng lười nhấc, bánh vừa tới gần là há miệng cắn.

“Ngon không?” Đường Chung hỏi.

Doãn Kham gật đầu: “Ừm.”

Hạ Gia Huân muốn chạm vào mép đồng phục cũng không được: “…”

Gọi Tô Văn Uẩn đến, mấy người lại bắt đầu bàn xem cuối tuần đi đâu chơi.

“Lần trước mời cơm mọi người làm mất vui, xin lỗi các cậu.” Hạ Gia Huân nói, “Không bằng cuối tuần này chúng ta đi tới nơi nào không có trường học, không có thầy cô chơi một bữa nhé?”

Tô Văn Uẩn tiếp lời: “Công viên thì sao? Thời tiết kiểu này hợp với hoạt động ngoài trời nhất.”

Đường Chung xua tay: “Mấy tuần rồi tớ chưa mở sạp ngày nghỉ, các cậu đi đi, tớ không đi được.”

Tô Văn Uẩn thúc cùi chỏ sang cậu, lại nháy mắt với Doãn Kham: “Không phải cậu chưa từng đi công viên à?”

“Chưa đi thì sao?” Đường Chung thả tay, bộ dáng dửng dưng như không, “Đó là nơi cho đám học sinh tiểu học, tớ thành niên rồi, không đi đâu.”

Hạ Gia Huân: “Cậu mới là học sinh tiểu học.”

Đường Chung cãi nhau với cậu ta: “Do cậu muốn đi thì có.”

Hạ Gia Huân: “Rõ ràng cậu cũng rất muốn đi!”

Đường Chung: “Tôi không có!”

Hai người suýt chút nữa thì làm ầm lên.

Thở phì phò quay về chỗ ăn nốt bánh bao, qua tiết đầu tiên của buổi sáng, Đường Chung nhận được mẩu giấy của Doãn Kham: Anh cũng chưa từng đi công viên.

Đường Chung ngạc nhiên trả lời: Thật à?

Doãn Kham: Ừm, làm học sinh tiểu học một lần với anh nhé?

Nhìn thấy hàng chữ này, trong lòng Đường Chung vừa chua xót vừa mềm mại, cứ như cậu chưa từng đi công viên là chuyện không thể bình thường hơn, còn Doãn Kham chưa đi thì không được.

Có người nào cam lòng không đưa Doãn Kham đi công viên chứ!?

Đường Chung lập tức dấy lên ý chí chiến đấu: Được, em đưa anh đi!

Cuối tuần Đường Chung dậy thật sớm, bận bịu sắp xếp đồ đạc, ô che mưa, khẩu trang, mũ che nắng, tiền lẻ, đồ ăn vặt, nước khoáng, đến cả thức ăn tiện lợi cũng chuẩn bị, một hộp bánh bao một hộp cơm, đủ cho Doãn Kham ăn.

Thay đôi giày năm trước vừa mua mới, đeo túi lớn đầy ụ rời nhà, nhìn thấy Doãn Kham đứng trước cửa hai tay đút túi không mang theo gì, Đường Chung chợt cảm thấy lúng túng: “Cái đó… Mang mấy món đồ đề phòng ấy mà.”

Đối với việc cậu đeo theo chiếc túi còn lớn hơn cơ thể nhỏ bé của mình mấy số, Doãn Kham vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên, quay người bước đi.

Bọn họ đi tàu điện ngầm, đi tuyến số một rồi chuyển qua tuyến số hai ngồi tới trạm cuối cùng. Vừa mới lên tàu, túi đã bị Doãn Kham dựa vào ưu thế chiều cao vượt trội ôm lấy, Đường Chung xuống tàu rồi muốn lấy túi về để anh nghỉ một lát, anh còn không chịu: “Đeo vào sẽ không ngủ gật.”

Đến cổng công viên, Đường Chung vẫn chưa rõ mối liên hệ giữa việc đeo túi và không ngủ gật, thấy Doãn Kham ngày hôm nay tới tận giờ mà vẫn chưa gà gật mới tin được một chút.

Công viên ngày chủ nhật chật kín người đi, Doãn Kham xòe tay với Đường Chung: “Thẻ học sinh, anh đi mua vé.”

Đường Chung vừa lấy ra vừa nửa tin nửa ngờ: “Thẻ học sinh được giảm giá thật à?”

Doãn Kham “Ừ” một tiếng, một tay nhận lấy thẻ học sinh, một tay lôi bịch bánh quy rau củ ra khỏi ngăn ngoài chiếc túi: “Đừng chạy lung tung, ở đây chờ anh.”

Đi vào trong công viên, Đường Chung vừa vặn ăn xong bịch bánh quy rau củ.

Khu vườn có cây xanh mọc cao bao phủ làm bóng mát, không khí hợp lòng người, dõi mắt nhìn lại, bóng bay, đèn màu, lâu đài, khắp nơi đều nhiều màu rực rỡ, bầu trời cũng bị nhuộm thành dải màu tươi sáng.

Tận mắt nhìn thấy công viên chân thực lớn hơn rất nhiều so với trong ảnh, Đường Chung chỉ từng thấy cảnh này trên TV không khỏi “Oa” một tiếng, thấy Doãn Kham trầm ngâm nhìn mình, lập tức thu lại vẻ mặt u mê: “Cái đó, anh muốn chơi gì? Em chơi với anh.”

Doãn Kham chọn chơi vòng quay ngựa gỗ.

Người chơi lúc này không nhiều, Đường Chung chọn một con ngựa trắng xinh đẹp, lúc leo lên thì phát hiện con ngựa này không chỉ xoay tròn mà còn có thể nhấp nhô trên dưới, quay đầu nói với Doãn Kham cưỡi con ngựa đen: “Nó còn bay được này!”

So với Đường Chung đang kích động, phản ứng của Doãn Kham có thể nói là không chút gợn sóng. Thậm chí mặt còn hơi xụ xuống, đặc biệt là khi bên cạnh có đứa nhóc mới chỉ năm, sáu tuổi vừa cười vừa chỉ cho mẹ xem, nói “Anh trai lớn vậy rồi còn chơi cái này”.

Quay đầu nhìn kỹ, quả thật phần lớn người chơi đều là trẻ con, còn có mấy nữ omega, Đường Chung cảm thấy hình tượng beta anh minh thần võ của mình sắp sụp đổ, kéo tay Doãn Kham: “Hay là chúng ta đi tìm cái nào không phải của O… Ừm, thích hợp với beta hơn đi?”

Vì vậy hai người đi chơi tàu lượn siêu tốc cao nhất, tốc độ nhanh nhất.

Nhìn từ bên dưới không có cảm giác gì, Đường Chung còn cảm thấy mấy du khách kia gào khóc cũng khoa trương quá.

Chờ tới lúc ngồi lên, tàu dần dần chạy tới đỉnh đường ray, cảm giác gió tạt từ độ cao này mạnh hơn nhiều so với bên dưới, Đường Chung bắt đầu sợ, siết chặt tay áo Doãn Kham run rẩy nói: “Đã đã đã tới chưa? Có phải sắp xong rồi không?”

Doãn Kham vẫn bình tĩnh: “Ừm, sắp rồi.”

Đường Chung sắp bị dọa khóc: “Em em em giờ xuống được không?”

“Không được.” Doãn Kham nói, “Nhưng em có thể nắm tay của anh.”

Qua một tiếng gào thét tan nát cõi lòng, Đường Chung nắm chặt lấy tay Doãn Kham, trượt xuống từ phần đường ray cao nhất, đón lấy gió xuân ấm áp dịu dàng.

Ngồi trên tàu lượn siêu tốc một lượt, chân Đường Chung như nhũn ra, ngồi xuống uống cốc nước mới tạm bình tĩnh.

Bàn bên cạnh có một đứa bé gọi cậu là “Anh xinh đẹp”, Đường Chung không lộ mặt còn được khen trong lòng rất thỏa mãn, chia mấy gói đồ ăn vặt mang theo cho nó, đùa giỡn: “Cho anh mượn bóng bay chơi chút được không?”

Đứa bé ngẩng đầu nhìn bóng bay của mình, lắc đầu nói: “Không được đâu, cái này là ba ba mua cho em đấy.”

Sau đó Doãn Kham cũng mua cho Đường Chung một quả bóng bay hình cún con, Đường Chung vui vẻ nhận lấy, đôi mắt hơi chuyển động, nghịch ngợm gọi anh: “Ba ba!”

Doãn Kham: “…”

Thừa dịp anh quay người, Đường Chung lặp lại xưng hô này thêm một lần nữa, dù không dám lớn tiếng nhưng vẫn bị nghe được.

Doãn Kham quay lại: “Sao?”

Đường Chung ngửa đầu nhìn bầu trời, liếc trái liếc phải nói với anh: “Em bảo, sao chỗ này không có chim bồ câu?”

Bữa trưa được lựa chọn ở khu ăn trong vườn, Đường Chung mang quá nhiều đồ ăn, Doãn Kham bèn mua mấy xiên que nướng, hai người ngồi trên băng ghế dài, anh một miếng em một miếng chia nhau ăn.

Ăn xong đi chơi bắn súng, Đường Chung mười phát trúng một, Doãn Kham mười phát trúng chín, hai người gộp lại vừa vặn có thể lấy một món quà nhỏ.

Chủ sạp để cậu tự chọn, Đường Chung muốn con gà đang kêu trên tầng cao nhất, vóc người không đủ cao, nhảy hồi lâu vẫn chưa với được, Doãn Kham hỏi: “Muốn cái nào, anh lấy giúp em.”

Đường Chung cứ khăng khăng muốn tự lấy: “Anh không biết cái nào đâu, ấy!”

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai chân đột nhiên nhấc khỏi mặt đất, cơ thể bay lên, cả người được Doãn Kham ôm từ phía sau bồng lên.

Lấy được đồ chơi theo ý muốn, mặt Đường Chung nóng đến mức có thể chiên được trứng, dì mở sạp cười không ngừng nổi: “Đừng ngại thế chứ, thời giờ alpha nào cũng cưng omega của mình vậy mà.”

Hai người trăm miệng một lời: “Cháu là beta.”

Dì chủ sạp hơi ngạc nhiên, sau đó cười rộ lên: “Được được được, beta cũng cưng hệt thế.”

Đi ra trước vườn, Đường Chung ngồi vòng quay ngựa gỗ thêm một lần nữa.

Trên mái khu quay mở bóng đèn màu lúc chạng vạng, trong tiếng nhạc êm dịu, bầu không khí vừa an tường lại có chút mộng ảo.

Cứ qua mỗi một vòng, Đường Chung sẽ vẫy tay với Doãn Kham chờ ở bên ngoài. Tay trái Doãn Kham cầm bong bóng, tay phải đút túi, ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên khiến khuôn mặt của anh trông rất dịu dàng, cảm giác lạnh lùng tản ra từ bên trong cũng giảm đi không ít.

Đường Chung ngồi trên ngựa gỗ nhìn anh, khi thì cảm thấy mình đang mơ, khi thì cảm giác có chút chân thật khó giải thích được.

Người tốt như vậy lại là bạn trai của mình. Mình thích anh ấy, anh ấy cũng thích mình.

Trên đời còn có chuyện nào may mắn hơn chuyện này không?

Không, chỉ có duy nhất điều này, còn lại không có nữa.

Trên đường về nhà, Đường Chung trì độn phát hiện ra da mình bị giày chà xước, nhỏ giọng hít sâu một hơi, bị Doãn Kham nghe thấy được.

“Sao thế?” Doãn Kham đỡ lấy vai cậu cúi xuống xem, thấy gót chân chảy cả máu, cau mày nói, “Đau lắm à?”

Đương nhiên Đường Chung nói không đau, đầu tiên là cậu không yếu ớt như vậy, hơn nữa nếu để Doãn Kham biết cậu đau, ngoại trừ có thêm một người lo lắng thì không còn bất cứ tác dụng gì.

Doãn Kham cũng không ngốc, rõ ràng vết thương này trông đã thấy rất đau.

Xuống khỏi tàu điện còn phải đi bộ một quãng, Doãn Kham đỡ Đường Chung đi một đoạn, cảm thấy tốc độ như vậy quá chậm, hơn nữa rất vướng víu, bèn thả cậu ra đi về trước hai bước, cơ thể nửa ngồi nửa quỳ: “Lên đi, anh cõng em.”

Đường Chung xua tay: “Không cần không cần, em tự đi được.”

“Nhanh lên.” Doãn Kham nói một không nói hai, “Trời sắp tối rồi.”

Bị anh thúc giục như thế, Đường Chung luống cuống không thôi, vội vã trèo lên.

Sau đó trời vẫn tối, bởi vì đường còn rất dài.

Bong bóng đổi thành Đường Chung cầm, một tay khác khoác lên vai Doãn Kham, nghe từng nhịp thở dốc và tiếng bước chân đều đều, Đường Chung cảm thấy mình như cậu bé bướng bỉnh làm chân mình bị thương, chỉ có thể để anh trai cõng về nhà.

Bị ví dụ không đâu vào đâu của mình chọc cười ra tiếng, Doãn Kham nghiêng đầu hỏi: “Cười gì?”

Đường Chung vội vã nghiêm túc lại: “Không có gì, cảm thấy anh giỏi thật, bắn súng ngắm chuẩn như vậy, thể lực cũng rất tốt, đạp một cái làm vỡ luôn cả gương của em.”

Doãn Kham: “…”

Chuyện này không cho qua được sao?

Mặc dù không nhìn thấy, Đường Chung vẫn có thể tưởng tượng ra nét mặt của anh lúc này, nhịn không được cười rộ lên: “Khen anh đó, chạy ba ngàn mét mà như đi chơi, cõng người ta cũng nhẹ nhàng như vậy, đúng là quá giỏi.”

Doãn Kham miễn cưỡng nhận câu khích lệ này.

Trên đường đi về, Đường Chung nghĩ tới hỏi lại: “Vé vào cổng bao nhiêu tiền thế, đến nhà rồi em đưa cho anh.”

Doãn Kham: “Năm đồng.”

Đường Chung trợn trắng mắt: “Trông em dễ lừa vậy hả?”

Doãn Kham: “Thế mang cho anh mấy bữa sáng đi.”

Cánh tay vòng qua cổ Doãn Kham, Đường Chung bắt đầu gảy bàn tính: “Một cái bánh bao xem như một đồng, mỗi ngày hai cái bánh bao, vé vào cổng chắc là tám mươi nhỉ, thế thì đưa bốn mươi ngày, làm tròn số bằng một học kỳ, được rồi, bữa sáng của anh về sau sẽ do em phụ trách!”

Doãn Kham: “…”

Đường Chung cười hì hì: “Giá vé bao nhiêu em không biết, em chỉ biết anh tốt với em.”

Cho nên em cũng sẽ đối tốt với anh, đối với anh rất rất rất tốt.

Đến cửa tiệm may, Đường Chung câu giờ không chịu xuống, ngồi trên lưng Doãn Kham được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cuối cùng vẫn là bị Kẹo Hồ Lô cắn ống quần kéo xuống, Đường Chung vừa mắng đồ chó ranh vừa vào nhà đổi dép lê đi ra, lấy từ trong túi hai tấm hình, đưa một tấm cho Doãn Kham: “Này, anh một tấm em một tấm.”

Sau đó đưa ra dưới ánh đèn trên mái hiên cúi đầu nhìn, là ảnh chụp lúc ngồi tàu lượn siêu tốc, có lẽ là thừa dịp Doãn Kham đi mua đồ uống, quay đầu lại bảo nhân viên chụp giúp một tấm.

“Một tấm mười đồng, hai tấm không bớt, đúng là dân gian thương.” Đường Chung mắng, “Nhưng mà anh ăn ảnh lắm, em sợ không chụp sẽ hối hận mất.”

Quả thật là chụp được góc rất đẹp cho Doãn Kham, bởi vì anh vẫn luôn treo một khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt cũng không hề chớp lấy một cái. Không như Đường Chung, sợ tới mức chui hẳn vào lòng anh, trên ảnh chụp còn có thể thấy rõ hai người đang nắm chặt tay.

Tấm ảnh hài hước lại ngọt ngào như thế, bỗng nhiên khiến Doãn Kham nhớ tới chút chuyện không liên quan.

Anh hỏi: “Em có hối hận không?”

Nếu biết anh giấu giếm thân phận, biết anh lừa em, em có hối hận không?

Đường Chung bị sự nghiêm túc đột ngột của anh dọa cho ngây ngẩn, sau đó lại cười: “Hối hận gì? Em không hối hận với lựa chọn của mình đâu. Nhưng mà, từ lúc quen anh tới nay, đúng là có chuyện khiến em rất hối hận.”

Trái tim Doãn Kham thoáng cái căng chặt, thấy Đường Chung nhếch môi cười ranh mãnh, lập tức bình tĩnh lại: “Chuyện gì?”

Đường Chung lấy tay chỉ lên mặt mình: “Hối hận vì lần đầu gặp anh không biết mà hôn thêm mấy cái… Anh cũng chẳng biết chủ động gì cả.”

Trong giọng nói còn hàm chứa mấy phần oán giận, một chút hờn dỗi vô ý, cùng với sự mong đợi mà đến cả cậu cũng không nhận ra.

Mùi của cỏ cây ngày thường nhạt đến mức không ngửi thấy bỗng dâng lên cuồn cuộn, hương thơm ngào ngạt ập vào xoang mũi, thẩm thấu vào mỗi tấc máu thịt trong cơ thể.

Cho tới nay, Doãn Kham cho là mình đã che giấu rất tốt, người xung quanh đều bị anh lừa gạt qua mắt, cho rằng anh chỉ là một beta có thân hình cao lớn. Chỉ có anh biết, tất cả những hành động của alpha, toàn bộ đều lộ tẩy trước mặt Đường Chung.

Ý muốn bảo hộ, dục vọng chiếm hữu, bao gồm cả cái gọi là “Chủ động” mà anh cho rằng từ lúc ra đời tới nay vẫn không tồn tại.

Nhìn omega đứng dưới đèn xấu hổ tới mức không ngẩng nổi đầu, Doãn Kham hơi khom người, đôi môi ấm áp khô ráo chạm nhẹ vào má trái cậu, sau đó chầm chậm lướt sang bên phải chạm thêm cái nữa.

Trên tay Đường Chung vẫn còn cầm bong bóng, một tay khác trong bóng tối sắp nắm rách cả quần, thầm nghĩ cũng may chỉ hôn mặt, bằng không sẽ ngượng lắm.

Nhận thấy Doãn Kham thoáng lui lại, Đường Chung thở dài một hơi, mặt nóng bừng lên, nói một câu cố gắng vứt bỏ cảm giác căng thẳng: “Có ai từng nói với anh, trên người anh có mùi biển không?”

“Không có.” Doãn Kham nói, “Em là người đầu tiên.”

Đường Chung lại ngửi một cái, còn chưa chắc chắn lắm: “Mặn mặn, hơi chát, còn mang theo hơi ẩm, là biển đúng không?”

Doãn Kham khàn giọng nói: “Em thử xem.”

Nói xong nghiêng người tới gần lần nữa, một tay nâng sau đầu Đường Chung để cậu hơi ngẩng lên, hôn xuống đôi môi khẽ hé mở của cậu.

****************