Giang Thừa Nguyệt ngồi bên đài phun nước trước quảng trường Âm Nhạc, đếm chim bồ câu dưới đất cho đỡ chán.
Tai nghe đang phát tin nhắn ngoại: “Giang Thừa Nguyệt hả? Cô gọi cho cháu không được nên để lại lời nhắn. Cháu ở nhà có thoải mái không? Tầm nửa cuối năm nay Lộ Hứa nhà cô về nước, khi nào có dịp cô sẽ giới thiệu nó với cháu.”
Một tuần trước, Giang Thừa Nguyệt nhận được giấy báo trúng tuyển Khoa Công nghệ thông tin của Đại học D, đồng thời trải qua chuyện ban nhạc giải tán.
Các ban nhạc trường học thường là thế, đến khi tốt nghiệp là mỗi người một ngả.
Còn một tháng nữa mới nhập học, cậu khoác ba lô đựng trống lẫy bay đến Thành Đô sớm thế này là vì nhận được lời mời của một ban nhạc tên là Trì Phong. Đối phương bảo rằng đang thiếu một tay trống tài hoa hơn người, tâng cậu lên tận trời.
Có mấy con bồ câu béo múp vừa sà xuống bên cạnh tay cậu, mổ lấy mổ để vòng tay của cậu để vòi ăn. Tụi nó cứ mổ như thế, ủn cậu từ đầu này bậc thang sang đầu kia.
“Tụi nó thích cậu đấy.” Người bán hàng rong bảo, “Cậu đẹp trai mua ngô tách hạt không? 20 tệ thôi.”
Bữa trưa hôm nay của Giang Thừa Nguyệt là hai cái bánh bao, hết có 5 tệ.
Cậu lắc đầu, cảm thấy đám bồ câu ăn một bữa những 20 tệ trông thật là đáng ghét.
“Tụi nó thích tôi thì nên tiêu tiền cho tôi mới đúng.” Cậu đáp rất chân thành.
Người của ban nhạc kia chưa tới, nhưng cứ một mực giục cậu soạn nhạc cho phần trống. Tuy không hiểu họ vội cái gì, nhưng cậu vẫn ôm laptop ngồi trên bậc thang, mở phần mềm Cubase1 sửa nhạc.
“Đoạn này cảm xúc chưa tới, đổi thành tiếng chũm chọe làm nền thì âm thanh sẽ thanh thoát hơn.” Giang Thừa Nguyệt nhắn tin cho ban nhạc.
Bỗng một tiếng khóc lanh lảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Có một cặp vợ chồng trẻ dắt con đi chơi, chẳng biết vì lý do gì mà lại cãi nhau. Cô con gái đòi cho chim bồ câu ăn, bị bố đẩy ra, thế là vừa khóc vừa đi loạng choạng, va vào người Giang Thừa Nguyệt.
Cậu cứng ngắc người mất một lúc, sau đó đỡ cô bé dậy. Cậu vẫy tay gọi người bán hàng rong ban nãy, mua một phần tư suất ngô tách hạt đưa cho cô bé.
Bé gái ngơ ngác nhìn mặt cậu, nước mắt vẫn rơi lã chã, rớt lên mu bàn tay cậu.
Giang Thừa Nguyệt thu tay lại: “Đi chơi đi. Bảo bố mẹ em đừng cãi nhau nữa, không sợ ngày mai người ta tung video lên mạng, cắt ghép chỉnh sửa thành mấy chục phiên bản à?”
Nói rồi cậu phẩy tay, vội vàng rời đi.
Lúc Mạnh Triết tới, Giang Thừa Nguyệt đang ngồi trên băng ghế ngoài tiệm cà phê, dùng một tờ giấy ăn lau đi lau lại mu bàn tay, vừa lau vừa xuýt xoa. Tay cậu đỏ lựng một mảng, trông như bột son ngấm nước.
“Sao vậy? Mày bị dị ứng cái gì thế?” Mạnh Triết hỏi.
“Không sao.” Giang Thừa Nguyệt đáp, “Không ảnh hưởng đến việc chơi trống là được.”
Vốn là bạn qua mạng nên trước đây, Mạnh Triết chỉ từng thấy Giang Thừa Nguyệt qua video tự quay của fans. Hồi ấy cậu 16 tuổi, ngồi sau dàn trống, bị quây bởi những tấm chắn mica. Màn hình giật lắc điên cuồng, thi thoảng mới thấy được cái tay tinh tế, trắng nõn cầm dùi trống vung vẩy trong không trung cùng mái tóc màu sợi đay sẫm.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khi không còn ống kính rung lắc và tấm chắn, Mạnh Triết mới giật mình hiểu ra vì sao Giang Thừa Nguyệt lại có nhiều fans như vậy: Ai mà chẳng thích người có khuôn mặt đẹp.
Mạnh Triết nhớ lại chuyện chính, tức anh ách bảo: “Cái bọn Trì Phong đúng là vô liêm sỉ, nhận một tay trống ất ơ gà mờ, tên gì tao quên rồi. Bố nó đầu tư 20 vạn, thế là Trì Phong nhận vội.”
“Thế… tao bị cho leo cây à?” Giang Thừa Nguyệt chớp mắt đầy ngơ ngác.
Nhân tài không có, tiền tài cũng không nốt. Đã thế còn không được thanh toán tiền vé máy bay.
Mạnh Triết đưa di động cho cậu xem nhóm chat của ban nhạc Trì Phong.
[Mọi người biết Giang Thừa Nguyệt không? Bị Trì Phong chúng ta từ chối rồi nha.]
[Trước kia cậu ta chơi nhạc dân tộc mà, định chuyển sang rock à?]
[Bọn tôi đều nhất trí cho rằng mấy người mặt mày thanh tú đều không giỏi chơi trống. Fans cậu ta chủ yếu cũng chỉ hâm mộ vì cái mặt đó thôi, không có bản lĩnh gì, chỉ được cái danh hão.]
[Giới chơi rock ghét nhất cái loại chỉ được mã ngoài. Hừ, đừng có đem mấy chiêu trò giải trí tới làm ô nhiễm giới này.]
Đúng lúc đó, giọng ca chính của Trì Phong gửi tin nhắn cho Giang Thừa Nguyệt.
“Sửa xong chưa? Rất mong chờ tác phẩm của cậu đấy.”
Giang Thừa Nguyệt câm nín. Định ăn không một bản nhạc à, không kiếm được ai mặt dày như bạn đâu.
Măng: Sửa xong rồi, chuyển khoản hai vạn rồi tôi gửi bản gốc cho.
Trì Phong – Hát chính: Đắt thế? Không cho giá hữu nghị được à?
Măng: Ai bảo tôi chỉ được cái danh hão lại còn đông fans, thêm mặt đẹp, đây là cái giá bố mày cho đấy con ạ.
Giang Thừa Nguyệt chặn luôn anh ta.
“Gần đây có live house nào không?” Cậu hỏi Mạnh Triết. “Muốn mượn rượu giải sầu.”
“Mày đến tuổi thành niên chưa mà đòi.” Mạnh Triết dở khóc dở cười. “Lại còn mượn rượu giải sầu. Đi, tao kiếm cách khác tìm ban nhạc cho mày. Thích trai bara cơ bắp không?”
“Thế thôi tao về nhà ngủ sớm cho lành.” Giang Thừa Nguyệt nói rất đứng đắn.
12 tiếng sau, cậu lật người rồi rơi bịch xuống sàn.
Cậu xoa đôi mắt nhập nhèm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bình thường cậu ngủ ngoan lắm mà, sao lại rơi xuống sàn được? Cậu dọn vào nhà, ngủ trên cái giường này cũng một tuần rồi, cảm thấy rất thoải mái. Thế mà chẳng hiểu sao tối qua nó cứ xa lánh cậu, một mực đẩy cậu ra rìa thế giới, cứ như thành tinh vậy.
Không đúng, không phải giường thành tinh, mà là trên giường có yêu tinh.
Một người đàn ông xa lạ đang nằm trên giường, đắp hờ cái chăn mỏng dính, một tay gối sau đầu, cái chân dài tăm tắp vắt ngang giường, bắp chân săn chắc, đường cong gợi cảm.
Nhưng đây chính là đầu sỏ làm cậu rơi xuống sàn.
Người này đường nét khuôn mặt rất sâu, mũi cao thẳng, cằm thon gọn, môi mỏng hơi mím, thở đều đều trông rất yên bình.
Giang Thừa Nguyệt vừa quan sát vừa kéo chăn của mình, đến khi chăn rơi xuống đất thì vô tình lướt mắt qua cơ bụng săn chắc của đối phương và phần dưới eo…
Cậu trầm mặc, nghĩ bụng đời thật bất công.
Cậu gọi một cuộc điện thoại: “Nghe này, Mạnh Triết, nguy to rồi mày ạ. Hình như tao vừa ngủ với một anh mãnh 1.”
“Thật hả?” Mạnh Triết ở đầu bên kia nói với vẻ hí hửng. “Chúc mừng mày nhá, vừa tới Thành Đô đã tìm được top rồi.”
“Nhưng tao có quen người ta đâu. Vẫn đang nằm trên giường tao đây này. Giờ tính sao?”
Tối qua cậu không uống rượu, không chạy lung tung, ăn xong kẹo dẻo Melatonin2 là lên giường đi ngủ luôn. Biết tìm ai nói lý bây giờ?
“Có phải tối qua mày giấu tao đi tìm vui không?” Mạnh Triết cũng không hiểu nổi, “Còn thế nào nữa, đưa ít tiền rồi đuổi khéo người ta đi thôi.”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy.” Giang Thừa Nguyệt hoảng rồi. “Tao vã thật nhưng đã bao giờ dám đâu!”
Cậu nói chuyện điện thoại cũng không nhỏ giọng. Người đàn ông trên giường chau mày một lúc rồi mở mắt.
Một màu xanh lam rất ít gặp.
“Wieviel Uhr ist es?” (tiếng Đức, nghĩa là “Mấy giờ rồi?”)
Giọng anh rất trầm, hơi khàn.
Nhưng Giang Thừa Nguyệt nghe xong chỉ biết ngơ ra đấy, miệng méo xệch, tự dưng muốn khóc.
“Lại còn là người nước ngoài mày ạ! Phải đền bao nhiêu cho đủ bây giờ?”
Mạnh Triết nghe cậu nói thế cũng ngớ ra, không nghĩ được cách nào.
Nhưng Giang Thừa Nguyệt đã bình tĩnh lại rồi. Cậu vẫn mặc quần áo đầy đủ, trừ cái mông bị đau do ban nãy ngã xuống sàn, không còn chỗ nào thấy đau nhức hết. Cậu không có kinh nghiệm, nhưng cũng không ngu. Ban nãy cậu vừa soi gương, không thấy dấu vết khả nghi nào cả.
Người đàn ông vừa tỉnh dậy dường như cũng không rõ tình hình. Cậu cau mày nhìn anh một lúc lâu, mãi đến khi anh cài lại từng nút áo, mặc quần bò đàng hoàng rồi mở miệng hỏi với giọng cao ngạo: “Mấy giờ rồi?”
Trong lúc cậu đang đếm nhẩm số tiền còn dư trong tài khoản, anh mở miệng lần nữa: “Tôi là trai thẳng.”
“À.” Giang Thừa Nguyệt ngượng ngùng đáp.
Người đàn ông nọ thu chân lại, ngồi tựa đầu giường, quen thuộc cứ như đang ở nhà mình. Anh nhướng mày nhìn cậu một lúc rồi lắc đầu: “Với lại, trông cậu cũng được đấy, nhưng gu ăn mặc không phải kiểu tôi thích, nên tôi không ngủ với cậu đâu.”
Vừa nói, anh vừa liếc xuống phần thân dưới của mình như có điều ám chỉ.
Chẳng hiểu vì sao Giang Thừa Nguyệt lại cảm thấy khí thế cao ngạo ập thẳng vào mặt.
“Chắc là không đâu… nhỉ.” Cũng tại anh có thói quen ngủ nude nên tình hình bây giờ mới khó giải quyết. “Thế cậu… tôi không có ham muốn trần tục đó đâu, cậu đi đi.”
Nói rồi, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Tôi đi?” Từ lúc bị đạp xuống sàn đến giờ, Giang Thừa Nguyệt đã thấy tủi thân lắm rồi, giờ người ta còn muốn đuổi cậu ra ngoài nữa.
“Đây là nhà tôi.” Cậu kháng nghị. “Anh như thế là không đúng.”
Người đàn ông nọ nãy giờ vẫn thản nhiên như không, đến lúc này bỗng hơi hoang mang: “Nhà cậu?”
Đúng lúc này, một cuộc gọi xuyên quốc gia phá tan cục diện bế tắc giữa hai người.
“Kyle? Lộ Hứa?” Giọng ở đầu dây bên kia nghe có vẻ gấp gáp. “Con làm sao thế? Về nước trước thời hạn à? Tối qua con ở đâu?”
“Con về rồi.” Lộ Hứa đáp. “Về nhà cũ tìm cảm hứng, tiện thể chuẩn bị cho show diễn xuân – hè năm sau. Chắc sẽ ở lại đây tầm nửa năm. Mẹ có việc gì không? Không có việc gấp thì con cúp máy nhé, con còn có việc phải giải quyết.”
Sau đó, anh bẻ tay răng rắc: “Mẹ nói gì cơ?”
Lộ Hứa?
Lúc này Giang Thừa Nguyệt đã tỉnh hẳn. Cậu từng nghe đến cái tên này. Người trước mặt cậu chính là con trai của cô Lộ với ông chồng người Đức.
Hồi còn nhỏ, Giang Thừa Nguyệt từng nghe mẹ kể đôi ba câu về “chiến tích huy hoàng” thời thơ ấu của Lộ Hứa. Nhỏ thì là xưng vương xưng bá ở nhà trẻ, lên tiểu học đánh nhau như ngóe, lớn thì là tự tay đuổi ông bố bạo hành gia đình ra khỏi nhà. Nhận thức của cậu về Lộ Hứa vẫn dừng ở mức đây là một người rất đáng sợ.
Bên kia, Lộ Hứa và Lộ Niệm nói với nhau thêm mấy câu bằng tiếng Đức. Trong lúc đó, anh cứ nhìn cậu suốt.
“Giang… Thừa Nguyệt?” Anh hỏi.
Giang Thừa Nguyệt vội gật đầu: “Nguyệt, thanh bốn3, đừng đọc thanh ba. ‘Thừa Nguyệt’ trong ‘Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy’4.”
“Mẹ tôi bảo cậu nghe điện thoại.” Lộ Hứa đưa điện thoại cho cậu.
Cậu vội vàng nhận lấy: “Cháu chào cô.”
“Thừa Nguyệt à, thật là ngại quá.” Lộ Niệm nói với vẻ áy náy. “Cô không biết Hứa về nước sớm như thế, cũng không biết nó định ở nhà cũ. Nhưng không sao đâu, cháu cứ ở chung với nó nhé, để nó chăm sóc cháu trước khi nhập học.”
Giang Thừa Nguyệt len lén liếc Lộ Hứa đang nhìn với ánh mắt khinh bỉ, tự dưng thấy rùng mình.
Lộ Niệm nói tiếp: “Không sao đâu, thằng Hứa ngoan lắm. Nó lớn lên ở nước ngoài, lâu rồi không về nước, tiếng Trung không thạo lắm, cháu giúp nó nhé, tiện thể đưa nó đi dạo loanh quanh cho quen.”
Cậu cảm thấy Lộ Hứa nói tiếng Trung rất lưu loát. Nhất là ban nãy lúc định đuổi cậu ra khỏi nhà, phát âm rõ ràng, chuẩn chỉ.
Cậu cúp máy, dè dặt nhìn Lộ Hứa.
“Nói xong rồi? Vậy cậu cũng hiểu tình hình rồi đấy, ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi.” Lộ Hứa lên tiếng trước. “Tôi không muốn ở cùng cậu, nhưng càng không muốn ở khách sạn, nên đành vậy. Từ bây giờ trở đi, tôi là chủ hộ của cậu.”
“… Vâng, thưa chủ nhà.” Giang Thừa Nguyệt chân thành sửa lại.
*
[1] Cubase: Phần mềm âm nhạc do công ty Steinberg phát hành, chuyên hỗ trợ thu âm, phối khí và soạn nhạc.
[2] Kẹo dẻo Melatonin là một loại kẹo hỗ trợ giấc ngủ trong các trường hợp mất ngủ, khó ngủ mức độ nhẹ, không gây nghiện và không có nhiều tác dụng phụ như các loại thuốc an thần.
[3] Thanh điệu tiếng Trung: tổng cộng có bốn thanh, cụ thể như hình dưới đây. Thanh ba đọc gần giống thanh hỏi của tiếng Việt, nhưng nặng hơn.
[4] Trích thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư. Nhất Lang dịch thơ câu này là “Cỡi trăng về được mấy người?”.