Lục Tịnh An chớp chớp mắt, tiếp tục vặn chìa khóa mở cửa lớn, gọi con bé vào trong nhà, thảy cho nó một đôi dép, hỏi: “Làm sao em biết?”
Phỉ Minh Sâm ở thành phố S, Phỉ Tân Nguyệt lại là học sinh lớp 9, việc học nặng nề, thế nào cũng không thể chạy đến thành phố S được nhỉ?
“Xem Weibo Weibo!”
Phỉ Tân Nguyệt lôi kéo cô ngồi cuống sô pha, đưa điện thoại của mình đến trước mặt cô, mở ra một đoạn video cho cô xem.
Hình ảnh đầu trong video rất tối, truyền ra tiếng người ồn ào, dường như có rất nhiều người, từ từ theo màn hình chuyển hướng, lúc này hình ảnh mới sáng lên.
Đó là một thao trường lớn, trên phía sân khấu có đèn chiếu sáng nhưng ánh đèn cũng không sáng sủa cho lắm.
Trên bãi đất trống trước sân khấu có những ngọn nến được xếp thành hình trái tim, ở giữa là một cô gái tóc dài phấp phới.
Cho dù bởi vì vấn đề ánh sáng nên trên màn hình đầy điểm nhiễu, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô gái kia trông rất đẹp, dáng người đường cong đầy đủ, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, rực rỡ động lòng người.
Ánh mắt Lục Tịnh An rơi vào bóng dáng người đứng đối diện cô ta.
Chàng trai bị vài người đẩy lên đằng trước, ánh sáng lờ mờ, anh như một vì sao nổi bật lên, liếc mắt là có thể nhận ra anh.
Vài người xung quanh đang ồn ào nhốn nháo ở bên cạnh anh, nhìn ra được là có quan hệ không tệ với anh.
Lòng tốt không thể chối từ, anh cắm tay vào túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt đi tơi trước mặt cô gái kia.
“Chị An An, cái chị đó là hoa khôi giảng đường mới lên của Đại học S, mấy ngày trước được lưu truyền rầm rộ trên Weibo, tên là Liễu Yên.”
Đúng là một cái tên dễ nghe, Lục Tịnh An gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Video đã chiếu tới đoạn Liễu Yên đưa ra lời đề nghi hẹn hò với Phỉ Minh Sâm, hi vọng anh cho cô ta một câu trả lời thuyết phục.
Phỉ Minh Sâm vẫn cắm tay trong túi quần, vẻ mặt bình tĩnh lại xa cách, trong một đám âm thanh ồn ào, giọng nói của anh lại được điện thoại thu lại rõ ràng.
“Tôi nói rồi, tôi đã có bạn gái.”
Hiện trường im thin thít, không khí náo nhiệt bị những lời này của anh làm cho dập tắt.
Người không biết bọn họ có vẻ như không ngờ là chàng trai được tỏ tình kia lại là hoa đã có chủ, hớn nữa đối mặt với cô gái như vậy tỏ tình mà vẫ rất thờ ơ.
Chỉ là ngay khi mọi người cho rằng Liễu Yên sẽ biết khó mà lui, lại không ngờ rằng cô ta lại tiến thêm một bước, tức giận nói: “Nếu đàn anh không muốn nhận lời em thì hoàn toàn có thể nói thẳng ra, cớ sao phải mượn cớ như thế?”
“Mượn cớ?” “Cô ta đang nói gì vậy? Gì mà mượn cớ?” “Đúng vậy, Phỉ Minh Sâm từng nói cậu ấy có bạn giá, tụi mình đều biết mà.”
Trong một mớ âm thanh bát nháo, Phỉ MInh Sâm nhìn chằm chằm Liễu Yên, chân mày nhíu chặt, ánh mắt kia rõ ràng toát lên vẻ không vui khiến cô ta có chút chùn bước.
Nhưng mà rất nhanh cô ta đã lấy lại dũng khí.
“Đàn anh cứ một mực nói là anh đã có bạn gái, thế nhưng đã ai gặp qua chưa? Em biết anh lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy bạn gái anh tới trường học thăm anh.
Cho dù thật sự có người này, cô ấy không quan tâm anh như vậy, anh còn thích cô ấy làm gì?”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của cô ta lại càng trở nên kiên định.
“Luận bằng cấp, luận bề ngoài, em tin là chắc chắn em ưu tú hơn.
Quan trọng nhất là tình cảm em dành cho đàn anh càng chân thành và sâu sắc hơn cô ấy!”
Lời của cô ta dường như nhận được sự tán đồng của mọi người xung quanh, tất cả mọi người đang chờ Phỉ Minh Sâm trả lời.
Có điều video quay đến đây liền kết thúc, hình ảnh dừng lại tại khuôn mặt không có biểu cảm gì của Phỉ Minh Sâm, sau đó tối đi.
“Chị An An…”
Phỉ Tân Nguyệt cùng cô xem xong, sau đó tức giận nhìn cô, chỉ là thấy cô có vẻ suy nghĩ đến mất hồn thì cô bé lại có chút thấp thỏm.
“Hình như chị… đúng là chưa từng tới trường học của anh trai em.” Lục Tịnh An để điện thoại di động xuống, cầm gối ôm vào lòng, ngẩn người ra.
Hơn một năm qua, cuối tuần là Phỉ Minh Sâm đều về nhà, thỉnh thoảng không có tiết còn đến trường học tìm cô.
Với tần suất gặp mặt như vậy, quả thực là cô chưa từng muốn đến trường học thăm anh ấy.
Có phải là cô quá vô tâm với anh ấy không nhỉ?
“Ặc, chị An An, chị không thể để khí thế yếu đi được, tuy là chị ta xinh đẹp, dáng người cũng tốt, là kiểu nhiều con trai thích nhưng chị cũng có ưu thế của chị!” Phỉ Tân Nguyệt vỗ vỗ đầu vai của cô, khích lệ.
“Cô ta rất đẹp, dáng người rất tốt à?” Lục Tịnh An ngoẹo đầu một chút, cầm điện thoại di động lên đọc bình luận dưới bài Weibo kia.
Chỗ bình luận có cái mắng Liễu Yên không biết xấu hổ, cũng có cái ủng hộ cô ta theo đuổi tình yêu của mình, còn có cái mắng Phỉ Minh Sâm mắt mù được rất nhiều like.
Bỗng nhiên thấy khó chịu.
Lục Tịnh An thoát khỏi Weibo, trả điện thoại lại cho Phỉ Tân Nguyệt.
“Chị An An, chúng ta phản kích thôi! Không thể để cho loại con gái xấu xa này cướp anh hai của em đi được!” Phỉ Tân Nguyện nắm chặt tay.
Lục Tịnh An chớp chớp mắt, “Hở?”
***
Tầm mười giờ sáng, một chiếc xe hơi đen dừng ở cổng trường đại học S, cửa xe mở ra, một đôi chân vừa trắng vừa thon dài giẫm xuống mặt đất, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.
Cô gái không hề có cảm giác gì, khom lưng về phía người lái xe nói chuyện.
“Bác Lâm, bác đi trước đi, buổi tối cháu sẽ tự mình quá giang xe về.”
“Vâng, cô An.”
Nhìn chiếc xe hơi nghênh ngang rời đi, Lục Tịnh An đứng ở bên cạnh lối đi vào trường, cúi đầu nhìn một chút quần áo trên người mình, đưa tay kéo kéo một chút chiếc áo cổ thấp.
Phỉ Minh Sâm thật sự sẽ thích cách ăn mặc này của cô sao?
Một chiếc quần soóc ngắn chỉ tới đùi, để lộ ra đôi chân đẹp nhiều năm bị bó buộc trong chiếc quần thể thao dài.
Một chiếc áo chiffon trễ vai tay lỡ, phô bày ra hết đường cong của chiếc cổ dài thanh mảnh và xương quai xanh đẹp đẽ gợi cảm.
Đứng dưới ánh mặt trời mùa hè, cả người cô trắng như phát ra ánh sáng.
Lục Tịnh An còn nhớ rõ khi Phỉ Tân Nguyệt lôi kéo cô đến cửa hàng quần áo, lải nhải ở bên tai cô.
“Chị An An, không phải nói đại học là viện thẩm mỹ tốt nhất sao? Mọi cô gái lên đại học đều trở nên xinh đẹp, tại sao chị thì ngoài việc tóc dài ra còn lại đều chẳng thay đổi gì vậy?
Hình như đúng là các bạn cùng phòng ở khoa khác đều có thay đổi rất lớn...
Tuy là Lục Tịnh An học ngoại trú nhưng vì để buổi trưa có chỗ nghỉ nên vẫn xin vào ký túc xá, lại bởi số sinh viên nữ khoa Toán rất ít nên cô ở chung với các sinh viên nữ khoa khác.
“Ngày mai sẽ lôi hết tất cả quần áo thể thao trong ngăn kéo của chị ra vứt hết.
Mặc váy vào, trang điểm nữa, còn cả giày cao gót… thôi bỏ đi, chị đã đủ cao rồi, vẫn nên đi giày đế bằng.
Nhưng tuyệt đối là không được đi giày thể thao nữa!”
Cô còn nhớ như in vẻ mặt của cô bé khi mở tủ quần áo của cô ra và phát hiện trong đó tất cả đều là quần áo thể thao.
Lục Tịnh An bĩu môi, kéo lại chiếc mũ lưỡi chai trên đầu, lấy điện thoại di động vừa xem vừa đi vào cổng trường đại học S.
Là trường đại học top 1 toàn quốc, nó có diện tích không hề nhỏ, Lục Tịnh An nhìn sơ đồ, nghĩ đi thế nào để đến kí túc xá của Phỉ Minh Sâm ở.
Dọc theo đường đi cô bị không ít người nhìn, cô cũng không để ý, dù sao bắt đầu từ cấp 2 cô đã tập thành thói quen, cũng biết rõ ánh mắt của người khác chẳng liên quan gì tới cô.
“Bạn ơi.”
Càng đi càng hẻo lánh, khó khăn lắm mới gặp được một sinh viên, cô lên tiếng gọi anh ta lại.
“Có… Có chuyện gì không?” Anh chàng kia vốn có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng khi quay đầu lại thấy cô thì lại rõ ràng tỏ ra cẩn thận hơn, trên mặt dường như cũng hơi đỏ.
“Xin hỏi chỗ này đi thế nào?” Lục Tịnh An báo địa chỉ.
“À, ở đây ahả, bạn đi ra khỏi khuôn viên trường rồi, phải đi vào lại cái cửa kia, đi thẳng rồi quẹo phải ở ngã rẽ đầu tiên, đi thẳng tiếp về phía trước, thấy một sạp nhỏ bán sữa chua thì quẹo trái…”
Lục Tịnh An gật đầu, cực kỳ nghiêm túc ghi nhớ toàn bộ lời nói của anh ta.
“Bạn là sinh viên trường khác? Đến tìm ai hả? Đúng lúc tôi cũng ở trong khu kí túc xá kia, hay là để tôi dẫn bạn đến đó nhé?”
Chàng sinh viên tướng mạo điển trai, nhệch miệng cười, trông rạng rỡ lại phóng khoáng, mang theo chút nhiệt tình và ân cần kì lạ.
Lục Tịnh An nhìn anh ta một cái, vừa định lắc đầu từ chối thì chợt nghe được tiếng thét chói tai của con gái ở đằng xa.
“Ăn cướp! Mau bắt nó lại!”
Quay đầu nhìn lại thấy bên đường đối diện có một bóng dáng đang chạy nhanh qua, một cô gái tức tối hổn hển đuổi theo sau hắn ta.
Văn Kiếm Bân nhìn thấy cảnh như vậy ở xa xa, vừa định đứng ra thể hiện hình ảnh anh hùng trước mặt Lục Tịnh Anh thì đã thấy một cái bóng đen vụt lên ở bên cạnh.
“Aaaa…” kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết.
Tên cướp đang vắt chân lên cổ mà chạy kia hét lên rồi ngã gục xuống, do bị một cái ba lô đập trúng!
Ngay sau đó, dường như anh ta nghe được tiếng gió vụt qua ở bên tai, đại mỹ nhân yêu kiều như hoa đứng bên cạnh anh ta đột nhiên dùng một tay vịn lấy lan can, tung một cú nhảy vượt rào thật ngầu rồi cứ thế chạy tới.
“Bộp…” một đấm khiến tên cướp nằm bẹp dí, nắm lấy hai tay hắn ta bẻ ngược lại kẹp lấy, vững vàng chế trụ được hắn ta.
Văn Kiếm Bân sững sờ tại chỗ, cô gái bị cướp kia cũng đồng dạng ngây ra.
Tên cướp vùng vẫy kịch liệt, đáy mắt Lục Tịnh An lóe lên tia sắc bén, dùng tay chặt mạnh vào gáy hắn ta.
Thế là tên cướp chưa kịp thấy được mặt của người chế trụ hắn, đã cứ thế lăn ra bất tỉnh.
Thấy hắn không có động tĩnh gì nữa, lúc này Lục Tịnh An mới buông ra, đứng dậy, vỗ vỗ tay, nhặt túi của mình và cô gái kia lên.
“Bạn ơi, cám ơn bạn nha! Bạn học khoa nào thế? Bạn ngầu quá đi!” Rốt cuộc cô gái kia đã kịp phục hồi tinh thần lại, chạy tới rồi hưng phấn nói với Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An đưa túi của cô ta lại cho cô ta, chỉ là khi ngước mắt lên nhìn thấy rõ mặt cô ta thì không khỏi khựng lại một chút.
Đây không phải là nữ sinh đã tỏ tình với Phỉ Minh Sâm đó sao? Hình như tên là Liễu Yên?
Đúng là cô nàng này rất xinh đẹp, theo như lời Phỉ Tân Nguyệt nói, con trai đều thích kiểu như này.
Lục Tịnh An mím môi, chỉ nhìn cô ta vài lần rồi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn gã đàn ông ngất trên mặt đất kia, nói: “Báo cảnh sát đi.”
“Đúng đúng đúng, báo cảnh sát!” Liễu Yên liên tục gật đàu, “Tuy ở đây không phải khuôn viên trường nhưng dù gì cũng là kế bên trường học.
Dám ở đây cướp bóc, lá gan người này thực sự quá lớn rồi!”
“Đàn em Liễu, em không sao chứ?” Văn Kiếm Bân đứng ngây người bên đường cái cuối cùng cũng chạy tới.
“Đàn anh Văn.” Liễu Yên cúp điện thoại, thấy anh ta thì không khỏi vui vẻ.
Lục Tịnh An thấy bọn họ quen biết nhau, liên kéo thấp mũ xuống, chuẩn bị rời đi thì kết quả lại nghe được bọn họ nói chuyện: “Chỉ có mình anh à?”
“Thế nào? Không thấy Minh Sâm thì rất thất vọng hả? Có muốn anh gọi cậu ta tới đây không?”
Lục Tịnh An dừng bước chân, bỏ ý định rời đi.
Hiển nhiên là Liễu Yên rất vui mừng, cô ta cười cong mắt nói: “Vậy thì làm phiền anh! Nếu bọn em có thể thành đôi, đến lúc đó nhất định mời anh ăn cơm!”
Bỗng nhiên chú ý tới Lục Tịnh An đứng bên cạnh, cô ta lại ngại ngùng cười cười, “Bạn ơi, ngại quá, nếu bạn có chuyện thì cứ đi trước.
Có thể để lại số điện thoại, hôm nào mình mời bạn đi ăn.”
Đây là cô ta khéo léo đuổi người.
Đại mỹ nhân trước mắt này khiến Liễu Yên sinh ra vài phần cảm giác nguy cơ, hơn nữa có cô ở đây, cô ta cũng không tiện bày ra vẻ yếu đuối trước mặt người trong lòng.
Lục Tịnh An khoanh tay, thản nhiên nhìn xuống cô ta.
Liễu Yên cao 1m65 nhưng trước mặt cô thì vẫn chỉ là lùn một khúc, nháy mắt khí thế liền bị ép xuống.
“Bạn… Bạn ơi?”
“Cùng đến cục cảnh sát thôi.”
Nghe vậy, Liễu Yên cắn cắn môi, vẫn cố gắng nặn ra dáng vẻ tươi cười: “Sẽ không làm phiền bạn quá chứ? Nếu đi còn phải ghi lời khai đấy.”