Ký ức gần nhất liên quan đến hội thao của Lục Tịnh An là phải lội ngược dòng về tiểu học xa xôi.
Về phần cấp 2, ở ngôi trường như Trung học Số 14, nếu tụ tập tất cả các học sinh lại cùng một chỗ thì rất dễ gây ra sự cố không hay, tất nhiên nhà trường sẽ không tổ chức.
Tuy đã lâu rồi không tham gia hội thao nhưng cô cũng không khẩn trương gì mấy, thậm chí còn có chút tản mạn.
“Chị An, cố lên cố lên, chị nhất định sẽ được hạng nhất!”
Trước cuộc thi, Mạc Xảo Xảo đứng bên cạnh ra sức cổ vũ tinh thần cho cô, dáng vẽ gào gào hét hét kia, còn phấn khích hơn cả chính chủ là cô.
Lục Tịnh An đang ép chân, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô ấy, kết quả lại liếc về bóng dáng phía sau lưng Mạc Xảo Xảo, động tác của cô thoáng ngừng, rồi lại mất tự nhiên cúi đầu.
“Phỉ Minh Sâm, sao giờ cậu mới đến?” Mạc Xảo Xảo quay đầu nhìn lại, phát hiện là bạn ngồi cùng bàn của chị An nhà cô, liền oán giận hỏi.
“Tôi đi mua nước.” Phỉ Minh Sâm trả lời, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía Lục Tịnh An.
Thiếu nữ gác một chân lên lan can, cẳng chân thon dài thẳng tắp phô ra, cho dù mặc quần thể thao rộng thùng thình cũng không hề mất đi vẻ đẹp.
Mạc Xảo Xảo nhìn cậu, lại nhìn Lục Tịnh An, lén che miệng cười.
Cô tinh mắt nên đã sớm nhìn ra giữa bọn họ có dấu hiệu, có điều có chuyện Liên Vũ trước kia làm cho e ngại nên cô không dám tùy tiện nói lung tung nữa.
“Tôi đi tìm đám lớp trưởng.” Tìm đại một cái cớ, Mạc Xảo Xảo liền chạy ngay đi, Lục Tịnh An muốn ngăn lại cũng không ngăn kịp.
Sau khi cô ấy đi rồi, Phỉ Minh Sâm đi tới hai bước, đứng bên cạnh Lục Tịnh An.
Cô gái đăng ép chân căng cơ, mặt dán vào đầu gối, không nhìn cậu.
“Tịnh An.” Cậu khẽ gọi cô, trong giọng nói mang theo ý cười.
Lục Tịnh An ngẩng đầu liếc cậu, ánh mắt xen lẫn xấu hổ.
“Đi ra!” Cô hầm hừ.
“Còn đang giận hả?” Phỉ Minh Sâm lấy một chai nước từ trong túi nilon ra, vặn nắp rồi đưa cho cô, “Thấm giọng trước đi đã.”
Lục Tịnh An do dự một chút rồi vẫn đứng thẳng dậy, nhận lấy chai nước từ cậu, dời qua bên cạnh một bước giãn khoảng cách với cậu.
Cô ngước đầu lên uống một miếng nước, khóe mắt nhìn chàng trai đột nhiên tới gần.
Cô vội hạ chai nước xuống lùi qua bên cạnh.
Bởi vì lùi quá nhanh nên suýt chút nữa bị sặc nước.
Ý cười bên khóe môi Phỉ Minh Sâm càng sâu hơn.
Cậu hơi ngoẹo đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội.
“Cách mình xa một chút đi!” Lục Tịnh An vất vả lắm mới bình ổn lại, nhìn trái phải không có ai mới nhìn chằm chằm cậu rồi thấp giọng nói.
“Không phải là lén hôn cậu một cái thôi sao? Lại không có ai phát hiện, tức giận vậy làm chi?”
“Đó là trong lớp học!”
Lục Tịnh An trừng cậu, chưa từng nghĩ tới cậu học sinh ngoan trong mắt thầy cô, học thần của khối trong miệng bạn học này lại có thể làm ra chuyện như thế.
“Được rồi được rồi, đều là mình sai, lần sau mình sẽ kìm chế một chút, Đừng giận nữa được không? Lát nữa còn phải thi mà.”
Phỉ Minh Sâm khẽ mỉm cười, ra vẻ chịu đánh chịu mắng, khiêm tốn nhận sai khiến Lục Tịnh An thoáng cái chẳng còn tức tối.
“Hừ, nếu lần sau cậu còn dám như vậy…”
“Rắc rắc…” Lục Tịnh An hơi dùng sức, chai nước trong tay liền móp méo, nước tràn ra khỏi miệng chai tung tóe đầy đất.
Phỉ Minh Sâm cười khổ, vừa muốn nói chuyện thì chợt nghe bên cạnh có người đi tới, nói: “Tịnh An, Phỉ Minh Sâm, hai cậu đang nói gì đấy?”
Quay đầu nhìn lại, phát hiện là hoa khối lớp Thư Nghiên.
Cô ấy đã thay bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa.
Bởi vì mỗi ngày đều kiên trì đến võ quán tập luyện nên giữa hai ch ân mày nhiều thêm vài phần hào sảng.
Phỉ Minh Sâm thu lại vẻ mặt, khôi phục vẻ xa cách lạnh lùng bình thường, như cách một lớp vải, nhưng vẫn tuấn tú khôi ngô như vậy, làm cho người ta không dám đến gần.
Thư Nghiên thấy nhưng không thể trách, cười nói: “Bạn Phỉ, có phải cậu lại chọc giận Tịnh An nhà chúng ta rồi đúng không?”
Cô ấy đi tới tiếp nhận cái chai trong tay Lục Tịnh An, vặn nắp lại để xuống đất, sau đó kéo tay bị ướt của cô, lấy khăn tay ra giúp cô lau khô.
Lục Tịnh An khoát tay, tỏ ý không cần phiền phúc như vậy.
Cô vẫn cảm thấy Thư Nghiên là một cô gái rất thần kỳ, giống như trên người mang theo hộp đồ nghề, cứ mỗi khi cần là có thể móc ra đủ loại vật dụng nhỏ bé hữu dụng.
“Vẫn nên lau một chút, tay áo cũng ướt rồi.”
Thư Nghiên cầm tay cô, cẩn thận giúp cô lau chút nước dính trên tay.
Nhìn cô ấy kiên trì như vậy, Lục Tịnh An cũng mặc cô ấy.
Hai người đứng chung một chỗ, giống như sự tương tác giữa những người bạn gái bình thường.
Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt ai đó thì không phải như vậy.
Phỉ Minh Sâm bĩu môi, tay đút túi quần đứng một bên tỏa khí lạnh, nhưng hai cô gái cũng chẳng màng đến cậu.
Lục Tịnh An là căn bản không nghĩ nhiều.
Còn Thư Nghiên, cô ấy liếc mắt thăm dò cậu, sau đó làm bộ như không phát hiện.
“Tịnh An, lát nữa cố gắng lên nha!”
Cô cười híp mắt nhìn Lục Tịnh An, dịu dàng lại thân thiết.
Ở gần đó có nam sinh lén nhìn qua bên này, bị nụ cười của làm lóa mắt, vừa định huýt sáo một cái, đột nhiên lại phát hiện Lục Tịnh An đứng bên cạnh cô ấy quăng qua đây một ánh mắt sắc lẹm.
Nam sinh kia lập tức nín bặt.
Thế này Lục Tịnh An mới thu hồi tầm mắt, cong môi cười với Thư Nghiên.
Ngoài Mạc Xảo Xảo ra thì cô chẳng có bạn bè gì.
Thư Nghiên không mang theo ánh mắt khác thường như người khác nhìn cô, cô cũng sẵn lòng chơi với cô ấy.
Về phần mấy con ruồi nhặng dám cả gan quấy rầy cô ấy, cô cũng không ngại giúp đỡ diệt sạch.
Bỗng nhiên nhận thấy được gì đó, cô quay đầu qua, liền đối diện với tầm mắt của Phỉ Minh Sâm.
Cậu nhìn cô chằm chằm, đáy mắt toát lên ý cười, lộ ra vẻ tán thưởng và nhiệt tình khiến cho cô đỏ mặt.
“Phỉ Minh Sâm, tới đây một chút!”
Lúc này, xa xa có người gọi cậu một tiếng, cậu đứng tại chỗ giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta chạy tới kéo đi.
Thư Nghiên nhìn bóng lưng cậu bị lôi đi, len lén tiến đến bên tai Lục Tịnh An hỏi: “Tịnh An, bạn Phỉ đang theo đuổi cậu đúng không?”
Cô ấy hỏi thẳng thừng như vậy, khiến cho Lục Tịnh An chuẩn bị uống miếng nước lại bị sặc một cái.
“Khụ khụ … cậu… cậu đừng nói linh tinh…”
“Thật không phải?”
Trên mặt Lục Tịnh An giăng đầy mây hồng, mím môi không phủ nhận nữa.
“Làm sao cậu biết?” Cô thấp giọng hỏi.
Rõ ràng ở trường học bọn họ rất biết ý, ngoại trừ hôm nay trong tiết số học…
“Nhìn thái độ cậu ấy đối với cậu là biết thôi.” Thư Nghiêng khẽ nói.
“Thái độ?” Lục Tịnh An chớp chớp mắt.
“Lẽ nào cậu không phát hiện?” Thư Nghiêng có chút kinh ngạc.
Lục Tịnh An lắc đầu, ánh mắt phóng ra xa nhìn về phía thiếu niên đang bị lớp trưởng chỉ huy giúp đỡ vẽ vời trong thao trường.
Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh, cách xa như vậy không thể nhìn rõ mặt mũi nhưng cô vẫn có thể lập tức tìm được chính xác cậu giữa một đám nam sinh ở đằng kia.
Thư Nghiên nhìn qua theo ánh mắt cô, khẽ cười nói: “Cậu xem đi, đứng nói đối với nữ sinh, đối với nam sinh cậu ta cũng rất lạnh nhạt.”
Lục Tịnh An lẳng lặng quan sát, cuối cùng phải thừa nhận là Thư Nghiên nói thực sự có lý.
“Sau đó?”
“Thế nhưng cậu ấy đối xử với cậu rất đặc biệt nha.”
Tim Lục Tịnh An khẽ vọt lên, nhưng cô ngửa đầu uống nước, giả vờ như không thèm để ý mà hỏi: “Là sao?”
“Trời ạ! Thế mà cậu còn không nhìn ra?” Thư Nghiên bày ra vẻ mặt thật đúng là hết cách với cô.
“Nhìn ra gì cơ?” Lục Tịnh An lại uống thêm một ngụm, tuy đáy lòng cũng biết rõ là Phỉ Minh Sâm rất tốt với cô nhưng cô vẫn có chút hiếu kì, ở trong mắt người khác cậu ấy có dáng vẻ thế nào.
“Cậu ta ấy hả, vừa nhìn thấy cậu là ánh mắt như phát sáng ý.” Thư Nghiên nhỏ giọng nói.
“Hơn nữa, người kiêu ngạo như cậu ta lại chỉ cười với mình cậu, còn luôn tới trêu chọc cậu, không phải thích cậu thì còn là gì nữa?”
Mặt Lục Tịnh An nóng lên, có điều lại hơi nghi hoặc: “Cậu ta rất kiêu ngạo à?”
Cái hình dung này trái lại làm cho cô khá ngạc nhiên.
“Ôi An An nhỏ bé của tôi, cậu ta là học thần đứng đầu khối đó nha, người thông minh như vậy đương nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo rồi.”
Thưa Nghiên tranh thủ lúc thiếu nữ đang ngây người, đưa ngón tay ra nhéo nhéo má cô.
Da Lục Tịnh An vừa trắng vừa mịn, không có chút tì vết nào, cô ấy đã thèm sờ vào lâu rồi, chạm vào quả nhiên làm mềm mềm mịn mịn.
Lục Tịnh An hồi phục tinh thần lại, vỗ tay cô ấy ra.
Cũng không biết có phải do học võ hay không mà cảm giác như lá gan Thư Nghiên càng lúc càng lớn, hiện tại còn dám táy máy tay chân với cô, tuyệt đối không còn rụt rè như lúc mới quen.
Thư Nghiên cười hì hì: “Được rồi, tớ nghĩ bạn Phỉ này cũng khá lắm, nếu cậu thích cậu ta thì không ngại cân nhắc thử xem sao.”
Lục Tịnh An mím môi, hơi do dự xem có nên nói cho cô ấy biết là thật ra cô đang hẹn hò với cậu ta rồi hay không…
“Tớ đi làm nóng người đây, thi đấu cố lên nhé!”
Chưa đợi cô kịp mở miệng thì Thư Nghiên đã vẫy vẫy tay với cô, sau đó chạy đi xa.
Cô nhún vai, tiếp tục ép chân, ánh mắt lại không tự chủ được dõi theo bóng dáng ở xa xa kia.
Cậu ta kiêu ngạo lắm sao?
“Rõ ràng là vừa xấu xa vừa bám người…”
Nhớ tới chuyện sáng nay cậu ta trộm hôn mình, cô gái vừa lầm bầm.