Thông tin phòng thi cuối kỳ rất nhanh được công bố, đáng kinh ngạc đó là lần này Lục Tịnh An và Phỉ Minh Sâm lại được sắp xếp cùng một phòng thi.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
"Chị An, chị và Phỉ Minh Sâm rõ là có duyên nhỉ? Sao hai người luôn cùng phòng nhau thế?"
Mạc Xảo Xảo cười cợt nhìn Lục Tịnh An rồi lại nhìn qua Phỉ Minh Sâm trêu ghẹo.
Thực ra cô nàng đâu có nói sai, học kỳ đầu tiên của trường cấp ba, bao gồm tất cả các bài kiểm tra thì cũng phải đã năm lần, trong đó tới ba lần hai người được phân cùng phòng, tỉ lệ này coi như rất cao rồi.
Lục Tịnh An nhún vai cúi đầu đọc sách, còn Phỉ Minh Sâm thì đang nhếch miệng cười thầm, lộ rõ sự âm thầm hả hê.
"Chị An, nghỉ đông này chị định làm gì?"
Sau cuộc thi cuối kỳ, tiếp đó sẽ là kỳ nghỉ đông.
kỳ nghỉ vào lớp mười một dài hơn kỳ nghỉ vào lớp mười hai một chút, bọn họ phải biết quý trọng ngày nghỉ ít ỏi này mới được.
Lục Tịnh An chưa muốn nghĩ tới chuyện này bởi đối với cô, cuộc thi cuối kỳ chính là một cửa ải khó, trước tiên cô phải vượt qua rồi mới có thể suy xét tới những việc khác.
"Chắc là tới võ quán!" Cô thuận miệng trả lời.
Thấy Lục Tịnh An có vẻ mất tập trung, Mạc Xảo Xảo không quấy rầy nữa, lần gần nhất Mạc Xảo Xảo thấy chị An nghiêm túc như này chính là khi chị chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba.
Chị An thuộc loại người một khi đã có mục tiêu thì sẽ bài trừ mọi tạp niệm, dốc toàn lực để hoàn thành, Mạc Xảo Xảo vô cùng bội phục điểm này ở chị.
Phỉ Minh Sâm liếc nhìn cô gái ngồi cạnh, không biết cậu đang suy nghĩ điều gì.
Buổi chiều sau khi tan học, Lục Tịnh An tới bãi đỗ xe lấy xe.
Bác Lâm có chút chuyện ở nhà cho nên phải năm sau mới quay lại, thời gian gần đây cô toàn tự mình cưỡi xe đạp đi học, cô cũng nhanh chóng thích ứng với cuộc sống như thế.
Phỉ Minh Sâm ra trước đứng đầu đường đợi cô.
Sở dỉ như vậy bởi bọn họ không công khai, tuy thỉnh thoảng bắt gặp bạn học nhưng ai mà liên tưởng tới chuyện yêu sớm được chứ, hầu hết đều cho rằng bọn họ là bạn thân.
Kể từ hội thao lần trước Lục Tịnh An đã trở nên nổi tiếng ngoài ý muốn cho nên bình thường đi trên đường thường có nữ sinh cất tiếng chào hỏi với cô, nếu được cô đáp lời, mấy cô nàng sẽ thét lên chạy đi, tựa như đãi ngộ của hot boy vậy.
Thời tiết ngày một lạnh, khi hai người về tới nhà thì tóc cũng đã tí tách từng giọt nước rơi xuống.
Phỉ Minh Sâm quen thuộc bật hệ thống sưởi rồi đi vào phòng tắm cầm khăn mặt ra, sau đó kéo cô vào phòng.
Bây giờ sau giờ học tới trước giờ ăn tối Phỉ Minh Sâm đều ở bên nhà Lục Tịnh An, với danh nghĩa tốt đẹp là cùng nhau học tập, vả lại tránh cho hai người thân mật bị Lục Tuyết Cầm bắt gặp cho nên cả hai toàn trốn trong phòng.
Lục Tịnh An mặc kệ cho cậu xử lý, mắt cô vẫn dán chặt vào quyển sách trong tay lặng lẽ ghi nhớ.
Phỉ Minh Sâm giúp cô lau khô nước trên tóc rồi ngồi xuống ghế đối diện trước bàn học, chống cằm nhìn cô không chớp mắt.
Cô hơi cúi đầu, mái tóc ngắn ẩm ướt để lộ ra vành tai xinh xắn trắng ngần, hàng mi dài cong vút hơi cụp xuống tạo thành hình bóng quạt mờ bên dưới mí mắt.
Khi cô yên lặng lại có một sức quyến rũ khác hẳn.
Phỉ Minh Sâm len lén cầm điện thoại, nhấn nút chụp ảnh cô gái của mình.
Sau đó cậu cất điện thoại đi, tiếp tục ngắm cô, có ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Rốt cục Lục Tịnh An không chịu nổi ánh mắt nóng rực ấy nữa, cô thò tay che đi đôi mắt cậu.
Phỉ Minh Sâm chớp mắt, hàng mi cong chạm vào lòng bàn tay cô khiến cho cô cảm thấy ngứa ngáy phải rụt về, nhưng lại bị cậu bắt được, nắm lấy hôn chụt lên đó.
"Mình phải học thuộc lòng mà." Lục Tịnh An đỏ mặt lườm cậu.
"Cậu quay lưng lại đi, mình không quấy rầy cậu nữa." Phỉ Minh Sâm cong môi, vẻ mặt vô tội.
Lục Tịnh An có chút tức giận ra sức giãy dụa, "Cậu ngồi trước mặt mình chính là sự quấy rầy lớn nhất."
"Vậy sao?" Phỉ Minh Sâm dí sát người lại gần cô, chớp mắt nhìn, "Tại sao vậy?"
Sắc mặt Lục Tịnh An đỏ lên, còn vì sao nữa chứ?
"Cậu mà còn vậy mình giận đó nha."
Thấy cô gồng mình sừng sộ, Phỉ Minh Sâm cũng nghiêm túc, duỗi tay chạm lên quầng thâm xanh nhạt dưới mắt cô nói, "Chỉ là kỳ thi bình thường thôi, đừng tạo áp lực lớn quá."
Sau đó cậu lại vén vài sợi tóc lộn xộn trên trán và vài sợi tóc rớt xuống gọn vào.
Sắc mặt Lục Tịnh An có vẻ dịu đi, thấy cậu lo lắng, cô nắm lấy bàn tay cậu, dùng gò má mình chà sát vào lòng bàn tay ấy.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
"Mình ổn mà, cảm ơn cậu."
Cô khẽ nói, rồi nhanh như chớp thơm lên đôi môi Phỉ Minh Sâm, tranh thủ lúc ai đó còn ngẩn người bèn duỗi tay vỗ lên đầu cậu.
"Mình khát, mình muốn uống nước."
Phỉ Minh Sâm khẽ bật cười phối hợp đáp, "Vâng, chủ nhân của tôi."
Bộ dạng cậu lúc này chẳng khác nào một con cún nhỏ được chủ nhân âu yếm mà vẫy đuôi tận trời.
Nhìn theo bóng dáng cậu ra ngoài, Lục Tịnh An cảm thấy hỉnh ảnh mà mình vừa nghĩ tới có vẻ hơi kỳ cục, cô xốc lại tinh thần tiếp tục đọc quyển sách trong tay.
Kì thi cuối kỳ, Lục Tịnh An không hề sợ mấy môn tự nhiên, cô chỉ thấy nhức đầu với Ngữ văn và tiếng Anh, nhưng đó lại là hai môn chính, có chạy trời cũng không thoát.
Một lát sau, từ cửa truyền tới tiếng động, biết là Phỉ Minh Sâm nên cô cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Một cốc nước được đặt trên bàn sách, cách Lục Tịnh An hơi xa, ai đó tiện thể ngồi xuống cạnh cô luôn.
Cô đành đặt quyển sách xuống, vừa định đưa cốc nước tới gần miệng thì cổ tay bị ai đó nắm lấy.
Cô ngước mắt tỏ vẻ khó hiểu.
"Mình ngoan thế này có phải cậu nên khen thưởng không nhỉ?" Phỉ Minh Sâm xích lại gần, hơi thở phả lên mặt cô mang theo mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Nhiệt độ trên gương mặt Lục Tịnh An khó khăn lắm mở tản đi bớt, bây giờ lại bị hun nóng trở lại.
Cô thấp giọng nói, "Vừa rồi không phải đã..."
"Đó vẫn chưa đủ."
Phỉ Minh Sâm một tay ôm lấy mặt Lục Tịnh An, đặt lên môi cô một nụ hôn, bàn tay còn lại không quên đặt cốc nước trên tay cô xuống bàn.
Nụ hôn của cậu vừa dịu dàng quyến luyến lại vừa mang theo vài phần mạnh mẽ, hôn tới nỗi khiến cho đầu óc Lục Tịnh An phải choáng váng, cô thầm nghĩ, cậu ta nào phải cún con, rõ ràng là con sói đuôi to luôn nắm lấy cơ hội để đánh úp cô thì có...
Cuối cùng, kế hoạch ôn tập của Lục Tịnh An đã bị đứt quãng bởi sự phá hủy của người nào đó.
Có điều đêm đó, cô đã ngủ một giấc rất ngon và thoải mái, không hề bị những công thức ám ảnh.
***
Kỳ thi nhanh chóng kết thúc, sau khi thi xong, Lục Tịnh An chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi, kỳ nghỉ đông cũng đã lặng lẽ tới.
Lục Tịnh An vẫn giống như ngày xưa ở võ quán tập luyện cả ngày, vì quen biết Lục Tịnh An cho nên Phỉ Tân Nguyệt và Phỉ Triêu Dương cũng tham gia vào tiểu đội tập luyện do Lục Tịnh An đích thân chỉ đạo.
Hôm đó, bên ngoài võ quán có một thanh niên xa lạ tới.
Cậu ta không đi vào, chỉ đứng ngoài hành lang xem buổi tập luyện, Lục Tịnh An cảm nhận rất rõ ánh mắt của cậu ta chiếu tướng vào mình.
Cô cau mày nhìn qua, chính xác bắt được ánh mắt của người thanh niên đó.
Cậu ta quả nhiên đang nhìn cô.
"Cậu tìm ai?" Cô đi thẳng tới hỏi.
"Ấy, cậu có phải Lục Tịnh An không?" Cậu ta nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên cười nói.
Người thanh niên này có mái tóc cắt kiểu layer, ngũ quan khá đẹp trai, làn da ngăm đen, toàn thân cơ bắp, vóc dáng cao lớn, có vẻ là người khá đoan chính, nhưng khi cười lại mang theo vài phần du côn.
Lục Tịnh An nhíu mày thật chặt, người này gợi cho cô nhớ tới về mấy tên du côn lưu manh thường gặp ở trường Trung học Số 14, ấn tượng đầu tiên đã không tốt rồi.
"Cậu quen tôi à?"
"Không quen, chỉ là từng nghe nhắc tới tên cậu." Bộ Soái toe toét nói, "Nghe nói bây giờ cậu đang ngồi cùng bàn với người anh em của tôi?"
Lục Tịnh An ngẩn người, nghi ngờ quan sát người này.
"Cậu nhận lầm người rồi." Cô khó có thể liên hệ cậu thanh niên trước mắt này với Phỉ Minh Sâm.
"Không thể lầm được, không phải cậu ngồi cùng bàn với Phỉ Minh Sâm hả?"
Lục Tịnh An nhìn chòng chọc cậu ta, vẫn chưa tin tưởng cho lắm, đúng lúc này, sau lưng bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân, cùng lúc đó, giọng nói thanh thúy của một bé gái.
"Anh Bộ Soái, là anh hả?"
Cô bé mặc một bộ võ phục màu trắng, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp, tràn đầy nhựa sống.
Đó chính là Phỉ Tân Nguyệt.
Cô bé ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên gọi là Bộ Soái, ánh mắt tỏa sáng.
"Ái chà, Tân Nguyệt, em cao hơn rồi nhỉ." Bộ Soái vỗ đầu cô nhóc, có vẻ rất quen thuộc, "Triêu Dương cũng ở đây hả?"
Cảm nhận được bàn tay lớn của người ấy trên đầu mình, gương mặt Phỉ Tân Nguyệt ửng đỏ, hốt hoảng gật đầu đáp, "Vâng, ở trong kia kìa."
"Hôm qua anh có nói chuyện điện thoại với anh hai em, cậu ta nói bọn em tham gia huấn luyện ở đây, hôm nay anh về vừa khéo đi ngang qua nên vào thăm luôn."
Bộ Soái vừa nói vừa thu tay lại, "Anh hai em đâu? Cậu ta không ở đây hả?"
Thấy anh rút tay lại, ánh mắt Phỉ Tân Nguyệt có vẻ toát ra sự thất vọng, nhưng cô nhóc đã cười đáp, che giấu rất tốt, "Không ạ, nhưng lát nữa anh ấy sẽ tới đón bọn em, anh có muốn ở lại chờ anh ấy không?"
"Vậy đợi một lát đi, đúng lúc anh đang rảnh."
Lục Tịnh An đứng cạnh nghe hai người trò chuyện mà cảm thấy khó mà tin nổi, không ngờ người này thật sự là bạn của Phỉ Minh Sâm.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Lúc này Phỉ Tân Nguyệt mới ý thức được sự tồn tại của Lục Tịnh An, cô bé vội vã giới thiệu với cô.
"Tôi đã nói tôi không nhận lầm người mà."
Bộ Soái vươn tay muốn chụp lấy bả vai Lục Tịnh An, kết quả chưa kịp chạm vào thì đã bị một bàn tay vững vàng bắt lấy cổ tay.
Lục Tịnh An ngoảnh đầu nhìn người vừa mới xuất hiện che chắn trước người mình, phát hiện ra đó là Phỉ Minh Sâm với gương mặt tối sầm, cô không khỏi ngây người.
Bộ Soái nhìn Lục Tịnh An, rồi lại nhìn Phỉ Minh Sâm, bỗng nhiên bật cười bởi trong lòng đã thông suốt, cậu ta không hề giãy dụa, dùng tay còn lại thuận thế nắm lên vai Phỉ Minh Sâm.
"Cái thằng này, đã lâu không gặp, vẫn nóng tính quá cơ."
Phỉ Minh Sâm bình tĩnh liếc nhìn cậu chàng, rồi cúi đầu nói với em gái, "Tân Nguyệt, đi thu dọn đồ đi."
Sau khi Phỉ Tân Nguyệt đi, Phỉ Minh Sâm mới né tránh khỏi bàn tay của Bộ Soái, kéo Lục Tịnh An lại nói, "Chính thức giới thiệu nhé, bạn gái em, Lục Tịnh An."
"Đây là Bộ Soái, là sinh viên năm nhất đại học, đang nghỉ đông nên về chơi.
Cậu thích thì gọi cậu ta một tiếng anh, nếu không thì cứ gọi là Bộ Soái, anh ta không ngại đâu."
"Ấy ấy ấy, ai bảo anh không ngại chứ?" Bộ Soái lập tức kêu la, "Nào nào nào, em gái, mau gọi anh một tiếng Soái ca đi!"
Nhìn vẻ mặt vô lại du côn của Bộ Soái, Lục Tịnh An chỉ biết mím môi, gật đầu nói, "Xin chào Bộ Soái."
Cuối cùng, mặc kệ Bộ Soái kháng nghị thế nào thì Lục Tịnh An vẫn không chịu đổi cách xưng hô, về sau cũng vậy, thậm chí ở một ngày nào đó trong tương lai, anh chàng này còn phải đổi giọng gọi Lục Tịnh An một tiếng chị dâu nữa.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.