3
Ngoài cơn mưa gió đột ngột đêm qua, mọi thứ khác vẫn như bình thường.
An Ninh đã ngủ, nhưng ta thì trở mình mãi không yên.
Vào lúc tờ mờ sáng, ta dậy đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Ngoài kia mưa rơi tí tách, theo mái nhà trượt xuống thành màn mưa.
Trời dần sáng, tiếng gà trống trong sân bắt đầu gáy.
Ta đun nóng sữa dê trên bếp, vừa mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Ta múc một bát đặt cho nguội bớt, rồi bưng đến xem An Ninh đã dậy chưa.
An Ninh đã dậy rồi, không khóc không quấy, ngồi trên giường ôm chân chơi.
Thấy ta đến, mặt bé lại nở một nụ cười thật tươi.
Nhìn mà lòng ta mềm nhũn, bế bé lên rồi vừa hôn vừa nựng.
Nhưng chẳng bao lâu, bụng An Ninh bắt đầu kêu ọc ọc, bé mếu máo, trong mắt đã bắt đầu hiện lên một vũng nước nhỏ.
Ta vội vàng đem sữa dê đến đút cho bé. An Ninh cũng dùng tay nhỏ nắm lấy bát, liên tục đổ vào miệng.
"Chậm chút, chậm chút." Ta nhẹ nhàng dỗ dành.
Đợi đến khi An Ninh no bụng, ta tết tóc cho bé. Tối qua tắm rửa, ta đã thay quần áo cho An Ninh, bây giờ bé đang mặc bộ y phục mà ta đã thức cả đêm để sửa nhỏ lại, nhưng vẫn không vừa vặn. Ta nghĩ hôm nay nên đóng cửa sớm, dẫn An Ninh đi mua đồ.
Nhà ta mua nằm sát đường, phía sau là chỗ ở, phía trước mở tiệm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta vừa trông tiệm, vừa chăm sóc An Ninh.
Khách quen đến tiệm nhìn thấy An Ninh, ai nấy đều khen bé xinh xắn như ngọc, hỏi rằng bé là con nhà ai, ta đáp rằng là muội muội cùng mẹ khác cha, vì gia đình khó khăn nên ta đưa bé về nuôi.
Mọi người đều nói trẻ con hay khóc quấy, nhưng An Ninh lại ngoan ngoãn, ta bận rộn, chỉ cần đưa cho bé một cái bánh nhỏ, bé liền ngồi bên cạnh ôm ăn.
Ngày hè dài dằng dặc, nghe tiếng ve kêu, chẳng mấy chốc một ngày đã trôi qua.
"An nương tử, hôm nay đóng cửa sớm vậy sao!"
"Phải, ta định dẫn đứa trẻ đi mua vài bộ y phục."
"Ta nói cho nương tử biết, hãy đến chỗ thợ may Trương ở phố Vân Tước, vừa rẻ lại vừa đẹp."
"Được rồi…"
Hoàng hôn đầy rực rỡ, lời dặn dò của bà Thôi bán hoành thánh bên cạnh lan tỏa trong gió chiều.
Tiếng rao hàng của những người bán rong hai bên đường vang lên không ngớt, đôi mắt trong trẻo của An Ninh như không thể ngừng lại, nhìn đâu cũng thấy những điều mới mẻ hấp dẫn.
Ta mua cho bé một chiếc trống lắc, bé liền cầm lắc lư trong tay, tóc tết đung đưa, chơi mãi không chán.
Mất khá nhiều công mới mua được vài bộ quần áo cho trẻ con, ta còn mua thêm vài thước vải về để tự may đồ.
Tối đến, ta thay y phục mới cho An Ninh, nhưng lại thấy bé ủ rũ.
Ta nhẹ nhàng hỏi: "An Ninh, sao muội không vui vậy?"
An Ninh mếu máo, nước mắt lăn dài: "Muội muốn nương!"
4
An Ninh nhớ mẫu thân rồi.
Bé khóc như mèo con, miệng không ngừng gọi: "Muội muốn nương."
Ta lần đầu tiên dỗ trẻ nhỏ, bối rối không biết làm sao, chỉ biết ôm bé vào lòng, vỗ về lưng bé mà dỗ dành:
"An Ninh ngoan, nương đã đi đến một nơi bí mật, tạm thời chưa thể gặp muội, sau này muội sẽ ở với tỷ nhé."
"Vậy… An Ninh… An Ninh có còn được gặp nương nữa không?" An Ninh vừa dùng tay nhỏ lau nước mắt, vừa nấc nghẹn.
Trong lòng ta chua xót, nhưng vẫn phải an ủi An Ninh: "Có chứ, An Ninh ngoan ngoãn lớn lên, lớn rồi sẽ hiểu."
Lớn lên, sẽ biết hết mọi sự thật.
An Ninh chớp chớp đôi mắt: "Tỷ ơi, ca ca đã nói rồi, bảo An Ninh theo tỷ, phải ngoan ngoãn, An Ninh sẽ ngoan."
Lòng ta bất chợt mềm lại: "An Ninh ngoan nhất rồi, ngày mai tỷ sẽ dẫn muội lên núi hái quả mơ xanh nhé?"
"Dạ!"
Cảm xúc của trẻ nhỏ đến nhanh đi cũng nhanh, nghe kể chuyện, bên ngoài là tiếng dế kêu, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, những bông hoa dành dành trắng muốt đung đưa theo gió, hương thơm ngọt ngào len lỏi vào mũi.