Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 29: khuyên nhủ chừng mực



Trên triều vào hôm sau những báo cáo liên tục về việc Dụ Châu và Tô Châu gặp lũ lụt mất mùa xảy ra nạn đói người dân chết la liệt dân tị nạn tha hương cầu thực rất nhiều. Lại xuất hiện bệnh dịch số người chết mắc bệnh không ít. Hoàng thượng quyết định để nhị hoàng tử cùng hộ bộ giải quyết chuyện nạn đói với dịch bệnh. Còn về đại hoàng tử và tam hoàng tử sẽ giám sát quân đội để đề phòng Bắc Quốc xâm lược.

Nhưng trong lòng ai cũng hiểu hoàng thượng nghi kị nhị hoàng tử từ trước nên muốn mượn dịp này để cho tam hoàng tử tiếp xúc với binh lính. Cũng nhằm giảm đi khí bớt quyền lực trong tay nhị hoàng tử.

Diệp Quân Thanh tiếp chỉ không nói gì. Bỗng nhiên hoàng thượng lại nói:" Quân Thanh trước đây ta nghe nói lúc

Hiền phi bị mắc bệnh dịch. Thứ phi của khanh biết y dược cùng Miêu thần y dốc tâm nghiên cứu thuốc cho Hiền phi có phải không."

Diệp Quân Thanh sửng sốt rõ là chỉ truyền ra ngoài là Miêu thần y cứu hiền phi. Còn truyện Mạn Ngọc giúp Miêu Thành Vũ điều chế thuốc chỉ người trong phủ mới biết được. Xem ra phụ hoàng hắn đã đề phòng hắn từ sau cái chết mẫu thân hắn cùng gia tộc hơn trăm mạng người của mẫu thân hắn. Lúc đi ra biên cương nói rằng ông là muốn bảo vệ hăn. Nhưng thực tế có phải như vậy không hay vì điều gì khác.

Diệp Quân Thanh đáp:" Dạ đúng là có việc này không biết hoàng thượng hỏi chuyện này có việc gì không?"

Hoàng thượng:" Vậy lần này con cùng Khương Mạn Ngọc cùng tới Dụ Châu và Tô Châu đi. Ở đó có dịch bệnh

Mạn Ngọc biết y thuật sẽ hỗ trợ được con."

Diệp Quân Thanh tiếp nhận ý chỉ của hoàng thượng. Rồi trở về phủ.

Trong sảnh phủ Hiền phi cùng Diệp Quân Thanh và Diệp Tử Minh có Mạn Ngọc cùng Cao Uyển Như đang ngồi bàn chuyện.

Hiền phi hỏi Diệp Quân Thanh:" Vậy rồi con định tính thế nào?"

"Cứ thuận theo ý chỉ thôi ạ."

Diệp Tử Minh bực bội nói:" Rõ ràng trước kia là nhị ca chiến đấu cùng Bắc Quốc đem về chiến thắng. Không có

công lao cũng có khổ lao. Người hiểu Bắc Quốc nhất là nhị ca. Nếu một khi Bắc Quốc xâm lược nhị ca có ưu thế hơn khi từng giao đấu với Bắc Quốc. Còn đại xa và tam ca họ chưa từng trải qua sao có thể bằng nhị ca được chứ.

Không biết phụ hoàng nghĩ thế nào mà lại để nhị ca đi hỗ trợ dân bị nạn còn cho đại ca và tam ca đi huấn luyện binh sĩ."

Hiền phi quát:" Không được nói lung tung. con không được nói bậy để người khác nghe được sẽ trách tội con, con có hiểu không." Diệp Tử Minh vẫn không cam lòng vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt của Hiền phi hắn không dám nói nữa. Thấy sắc mặt Nhị ca cũng không tốt là bao hắn đành ngậm miệng.

Diệp Quân Thanh nhìn hắn nói:" Tử Minh đệ hãy lo chăm chỉ luyện võ rồi đọc sách kinh thư, quân vụ, trị gia và cả binh thư nữa. Lo học cho nghiêm túc vào ta sẽ thường xuyên kiểm tra đệ đó."

"Học học học lúc nào huynh cũng bắt ta học mấy cái thứ khô khân đó. Ta chẳng muốn học tí nào cả." Diệp Tử Minh nghe đến học liền chán nản.

Hiền phi thấy vậy liền nói:" Con lo học tập cho nghiêm túc vào. Sau này còn lo tương lai còn có trách nhiệm giúp huynh con trong nom phủ. Giúp đỡ mọi người đừng để mọi người lo lắng cho con mai chứ."



"Thôi được rồi con biết rồi. Hễ cứ thấy con là mọi người cứ bắt con học rồi nói mãi như thế. Chán thế không biết

ทนีล."

Hiền phi va Diệp Quân Thanh nghe vậy cũng bất lực nhìn hắn. Diệp Tử Minh này mồm miệng nhanh nhẹn hoà đồng hoạt bát. Lại trong sáng đơn thuần nghĩ gì nói đó. Không có chút dụng tâm nào. Ở trong cung đấu đá lẫn nhau với tính tình như vậy e sẽ gặp nhiều thiệt thòi càng dễ bị người ta lợi dụng mà không hay biết.

Diệp Quân Thanh quay qua nói với Mạn Ngọc:" Lần này phụ hoàng kêu cô đi cùng ta để hỗ trợ cho những người mắc bệnh dịch."

Hiền phi thấy vậy nói:" Con bé nó mới bệnh xong còn chưa khỏi hẳn sao lại điều nó đi như vậy."

"Đây là ý chỉ của phụ hoàng con cũng không còn cách nào khác."

Cao Uyển Như thấy vậy lên tiếng:" Hay để con cùng đi với Quân Thanh. Con sẽ giúp chàng ấy. Lần trước vì con bị nhiễm phong hàn chưa khỏi nên không thể chăm sóc người được. Nên giờ con muốn đi cùng giúp đỡ cho Quân Thanh."

Cao Uyển Như biết hai lần vừa rồi cô ta đã mất điểm rất nhiều nên lần này cô ta muốn nhân cơ hội này để làm tốt hình ảnh của mình tốt hơn trong mắt hiền phi một chút.

Hiền phi nhìn cô ta:" Chuyện này để Quân Thanh quyết định ta không quyết định được."

Diệp Quân Thanh nói:" Không được đâu. Nàng ở nhà đi đến đó dân đói loạn lạc lại dịch bệnh rất nguy hiểm. Mà ý chỉ phụ hoàng đưa xuống không trái lệnh được."

Mạn Ngọc lúc này mới lên tiếng:" Được rồi mọi người không cần lo. Ta sẽ đi."

Diệp Quân Thanh nhìn nàng không nói gì.

Hiền phi nói:" Được rồi mọi người ra ngoài hết đi ta có chuyện cần nói với Quân Thanh."

Mạn Ngọc đi ra ngoài vườn hoa cạnh bên trước sân. Diệp Tử Minh theo nàng tới đó

Diệp Tử Minh lên tiếng gọi nàng:" Nhị tẩu cảm ơn tẩu hôm trước đã giúp ta chăm sóc mẫu thân."

Mạn Ngọc cười:" Ngũ hoàng tử người không cần cảm ơn ta. Bà ấy cũng là mẫu phi của ta. Ta chăm sóc bà ấy cũng là lẽ thường tình mà."

Tử Minh nói:" nhị tẩu người cứ gọi ta là Tử Minh hoặc ngũ đệ là được. Đừng gọi ta ngũ hoàng tử này ngũ hoàng tử

kia nua."

Mạn Ngọc cười:" Như thế nếu để phụ hoàng cà mọi người biết sẽ trách ta. Với lại ta chỉ là thứ phi. Không hẳn là tam tẩu của người. Cao Uyển Như mới thực sự là người nhị điện hạ yêu thương mới là tam tấu của người."



"Ta không quan tâm chuyện nhị ca thích ai. Đối với ta tẩu mới chính là nhị tẩu mà ta coi trọng nhất. Cũng là người duy nhất ta công nhận là thê tử của nhị ca ta."

"Tử Minh có đôi khi người quan tâm chúng ta sẽ có phương thức quan tâm không giống nhau. Có người thân thiết, có người ôn hòà, có người nghiêm khắc, Có người không nói cũng có người lại dấu trong từng câu chữ. Có nhiều khi không cần để ý họ nói những gì mà hãy để ý những gì họ làm."

Diệp Tử Minh ngước nhìn Mạn Ngọc. Nàng lại nhìn về hướng phòng Hiền phi và Diệp Quân Thanh đang nói chuyện. Mạn Ngọc tiếp tục nói:" Giống như lần dự tiệc trước nhị ca đệ vốn không cần đi. Nhưng vì người thân, đối với người hắn quan tâm hắn vẫn một mực bảo hộ, vì sợ đối phương một mình không ổn. Rõ ràng đang mệt nhưng vẫn ở cùng hắn sợ hắn chịu thiệt thòi."

Diệp Tử Minh khựng người nhớ đến buổi tiệc hôm chào đón mình. Nhị ca hắn luôn một mực gần hắn không rời.

Mạn Ngọc lại nói:" Hậu cung trước giờ không phải nơi gió yên biển lặng. Có kẻ thích quyền lực có kẻ khát danh vọng và tiền bạc nên sẽ tồn tại một vài thủ đoạn. A dua nịnh hót mượn cơ hội mưu lợi cho chính mình. Có khi những tưởng bản thân đang sống cuộc sống tốt nhưng kì thực đều là vở diễn người khác dựng nên. Còn bản thân mình chỉ làm nền pha thêm mà thôi."

Tử Minh bình thường nói nhiều nay lại trầm Mặc lắng nghe gọi:" Nhị tẩu."

" Hẳn có lẽ nhị ca không nói cho ngươi biết chuyện yến tiệc hôm đó thái hậu cho người bỏ thuốc ngươi. Muốn ngươi thành hôn cùng con gái Lữ Lại bộ. Một phần muốn làm nhục ngươi và hiền phi. Mặt khác tiện có người giám sát Thanh phủ chúng ta."

Diệp Tử Minh kinh ngạc nhớ đến hôm đó nhị ca thay hắn tráo và uống ly rượu đó. Nếu lúc đó nhị ca không uống thay hắn không biết hiện giờ cuộc sống hắn có còn bình yên như bây giờ nữa không.

Mạn Ngọc lại nói:" nhị ca ngươi vì ngươi là đệ đệ hắn. Cho nên hắn bảo hộ che chở cho ngươi khắp mọi nơi. Thái nãi nãi và hiền phi cũng vậy. Nhưng ngươi đã không còn nhỏ nữa. Sống trong hoàng cung hay ở ngoài ngươi cũng nên học cách nhìn người, biết người, bảo vệ tốt cho bản thân mình. Cũng như bảo vệ tốt những người mà ngươi yêu thương. Nhân tâm hiểm ác ngươi không thể sống mãi dưới sự bảo hộ của họ mãi được. Bọn họ cũng không thể mãi đi theo bảo vệ ngươi cả đời. Có những đoạn đường ngươi phải tự đi. Cho nên ngươi phải học cách trưởng thành để có thể khiến họ bớt lo lắng cho ngươi."

Mạn Ngọc cười hiền nhìn hắn nói:" Tử Minh ta biết đệ là người thông minh hoạt bát vui vẻ, ở cạnh ngươi ngươi sẽ biết cách khiến mọi người rất vui vẻ. Vậy ngoài vui vẻ ngươi có thể khiến cho bọn họ an tâm không?"

Mạn Ngọc dừng một chút lại nói "Khi một người đối xử tốt với ngươi. Ngươi cần dừng lại suy nghĩ xem tại sao hắn đối xử tốt với ngươi. Khi một người nói quá có lý ngươi cũng nên nghĩ xem tại sao hắn lại nói điều đó. Có nhiều người lời nói ngươi cần phải hiểu ngược lại những lời họ nói. Cũng đừng quá tin vào những lời nhiệt tình quá mức.

Đệ làm việc gì hãy suy nghĩ rồi mới làm. Hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm. Được không."

Diệp Tử Minh đáp:" Được ta hiểu rồi nhị tẩu."

•••••

Bên trong Hiền phi hỏi Diệp Quân Thanh:" Con biết rõ ngụ ý của phụ hoàng con phải không."

Diệp Quân Thanh gật đầu đáp:" Vâng con biết. Ông ấy là muốn giảm binh lực trong tay con. Mặt khác muốn con về Dụ Châu là để quan sát biểu hiện của con về chuyện gia tộc mẫu thân con năm đó bị sát hại. Ông ấy muốn thăm dò con xem con có ý định gì không."

Hiền phi nghe vậy cũng gật đầu:" Con biết được là tốt. Ta nghĩ con tự biết nên làm thế nào. Hoàng đế đã nghi kị con như vậy e là sau này sẽ khó khăn hơn rất nhiều."

Diệp Quân Thanh đáp:" Vâng con sẽ cẩn thận tùy cơ ứng phó. Người yên tâm."

"Được rồi con về nghỉ ngơi đi ngày mai còn xuất phát nữa." Hiền phi nói. Diệp Quân Thanh cáo từ rồi rời đi.