Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 40: chuyện về Cửu hoàng tử



Mạn Ngọc được cửu hoàng tử cứu ra. Tới hôm sau mới tỉnh lại. Lúc tỉnh nàng giật mình kéo tấm trăn kên phủ người đảo mắt nhìn quanh không thấy ai nàng mới buông lỏng chút ít. Mạn Ngọc cố gắng nhích thân thể đau đớn ngồi dậy. Cơn đau ập đến khiến nàng phải nhíu mày.

Cửu hoàng tử từ ngoài đi vào. Mạn Ngọc thấy liền lấy chăn phủ lên người nhìn hắn cảnh giác. Cửu hoàng tử thong thả đi vào liếc nhìn Mạn Ngọc nói:" Cô tỉnh rồi à."

Mạn Ngọc chăm chú nhìn hắn. Không trả lời câu hỏi hắn mà hỏi lại:" ngươi là ai?"

Cửu hoàng tử ngồi xuống nhàn nhã uống trà nhìn Mạn Ngọc hỏi:" Cô không nhớ ta là ai sao."

Mạn Ngọc nhìn kỹ hắn cố nhớ lại:" Ngươi là người đã đánh ma cầm trong dịp Yến thọ thái hậu."

"Xem ra trí nhớ của cô cũng không tệ nhỉ."

Lúc này một người hầu bưng thuốc vào nhìn thấy hắn liền hành lễ :" Cửu hoàng tử thuốc người dặn có rồi ạ"

Cửu hoàng tử nói:" Được rồi để xuống đó đi."

Người hầu bỏ bát thuốc xuống bàn cho hắn rồi lui ra.

Mạn Ngọc nghe người hầu gọi hắn là cửu hoàng tử liền xửng xốt. Sau đó chuyển sang ghét bỏ.

Hắn nhìn thấy biểu hiện của Mạn Ngọc cũng biết Mạn Ngọc suy nghĩ gì.

Nhưng hắn không bận tâm bưng chén thuốc đưa tới trước mặt nàng nói:" thuốc còn nóng cô uống đi."

Mạn Ngọc không thèm để ý chén thuốc hắn đưa. Cố gắng lết người muốn xuống giường. Nhưng không lết được nhiều cơ thể đau nhức khiến Mạn Ngọc không thể dịch chuyển thêm được.

Cửu hoàng tử thấy Mạn Ngọc như thế liền đặt chén thuốc bên bàn nhỏ cạnh giường rồi nói với Mạn Ngọc:" Cơ thể cô đã yếu ớt rồi lại còn đang mang thai. Đứa con trong bụng cô đã rất yếu rồi. May thay lúc đó kịp thời nên còn giữ được. Cô không quý trọng thân thể thì cũng nghĩ đến đứa con trong bụng cô mà uống thuốc đi chứ."

Mạn Ngọc bất giác đưa tay sờ lên bụng đứa con mệnh khổ của nàng. Từ lúc nó đến như một niềm an ủi động viên. Nó cùng nàng vượt qua bao nguy hiểm nó vẫn ở cạnh nàng.

Cửu hoàng tử lại nói:" Cô yên tâm thuốc không có độc đâu. Nếu muốn mạng của cô ta lấy dễ như trở bàn tay vậy.

Mạn Ngọc suy nghĩ lại nhìn xuống đứa con của mình. Nàng cắn răng uống chén thuốc. Hắn nói đúng dù nàng không nghĩ đến bản thân cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng mình. Nó có cùng nàng chịu khổ nhiều rồi không thể để nó chịu khổ nhiều thêm được nữa.

Uống thuốc xong Mạn Ngọc hỏi hắn:" Tại sao lúc đó ngươi lại cứu ta"

Mạn Ngọc nhìn hắn nhếch miệng không nói gì.

Hắn thấy vậy hỏi:" Cô cười cái gì?"

Mạn Ngọc đáp:"Không có gì" Mạn Ngọc biết câu trả lời của hắn không phải thật lòng nhưng nàng cũng không vạch trần làm gì.

Mạn Ngọc nhìn biểu hiện trên người của hắn. Hình như hắn đang trúng độc trong người nhưng ở dạng mãn tính kéo dài.

Mạn Ngọc hỏi hắn:" Ngươi bị trúng độc à."

Hắn nheo mắt nhìn nàng hỏi:" Cô nói vậy là ý gì?"

"Chẳng lẽ ngay cả bản thân mình trúng độc ngươi còn không biết?"

"Cô biết y thuật à?"

"Ta chỉ biết một chút thôi. Nhưng nhìn qua biểu hiện của ngươi mọi khô nứt. Da nhợt nhạt. Tuy rằng nhìn ngươi thấy khỏe mạnh nhưng sẽ rất hay bị đau đầu, thỉnh thoảng lại không nhìn rõ có phải như vậy không.

"Sao cô biết?"

"Nể tình ngươi cứu ta để ta bắt mạch cho ngươi. Ta không muốn nợ ân tình của người khác"

Hắn đến gần chỗ Mạn Ngọc để nàng bắt mạch cho hắn.

Mạn Ngọc bắt mạch cho hắn một lúc lâu trầm ngâm nói:" Loại độc ngươi trúng là độc Mạc ma. Loại độc này không phát tác nhanh chóng. Chỉ cần một ngày ngươi tiếp thu với một lượng nhỏ ngươi sẽ không biết gì. Cứ từ từ độc sẽ ngấm vào lâu dần mới chỉ có vài biểu hiện đơn giản. Tới khi độc đạt đến một độ nhất định thì hẳn đã ngấm vào xương tủy của ngươi. Lúc đó có thần y tái thế cũng không cứu được ngươi.



Cửu hoàng tử sa sầm mặt mày không nói gì.

Mạn Ngọc tiếp tục nói:" Chắc ngươi đã từng nghe qua độc Mạc ma rồi phải không. Loại độc này đến khi khảm vào xương tủy khiến ngươi đau đớn mà chết đi lúc phát độc cả người sẽ trở nên đen kịch không khác gì một con ma. Cho nên người ta mới gọi nó là độc Mạc ma."

Cửu hoàng tử hỏi:" Vậy cô có điều chế được thuốc giải không?"

"Được thì được nhưng hiện tại ta không viết được. Ta đọc ngươi viết đi. Trong đó có một loại thuốc quý hơi khó tìm. Nếu ngươi có thì thôi còn không đợi ngươi đi tìm xong ta lúc đó đã khỏe lại sẽ phối thuốc cho ngươi."

"Vậy được cô đọc đi."

Mạn Ngọc đọc cho hắn hai đơn thuốc. Liều lượng và cách dùng.

Đọc xong Mạn Ngọc nói với hắn đưa hai tờ đơn thuốc lại cho nàng rồi nói:" Đơn thuốc này là thuốc giải trong đó có Thược dược là loại cây quý rất hiếm có. Còn đơn thuốc này phải uống trong hai tháng để ngăn ngừa độc còn sót lại với ngăn ngừa độc tố phát tác khi chưa uống thuốc giải.

"Được cảm ơn cô. Sau khi cô khỏe lại ta sẽ đưa cô về Nam Quốc."

"Được hi vọng ngươi giữ lời."

Ở Lĩnh Sơn Trấn, Diệp Quân Thanh đang chuẩn bị cùng người Lãm Nguyệt Các sang Bắc Quốc cứu Mạn Ngọc. Nhưng có thuộc hạ đến báo Cao Uyển Như bị bắt cóc . Hắn liền về kinh để tìm Cao Uyển Như. Hắn chỉ phải ba bốn người gì qua Bắc Quốc điều tra tin tức Mạn Ngọc. Hắn vừa phái người đi khắp nơi tìm Cao Uyển Như nhưng không có tin tức gì.

Ngoài mặt thì vậy nhưng trong lòng hắn lại cứ nghĩ đến Mạn Ngọc hắn lo sợ nàng ở Bắc Quốc sẽ gặp chuyện. Một A Mã La tàn nhẫn độc ác, một cửu hoàng tử thâm sâu khó lường hắn không tài nào yên tâm được.

Tuy vậy hắn vẫn cố dằn lòng mình cứu Cao Uyển Như và đứa con trong bụng mới là quan trọng.

Lâm Xuyên thắc mắc hỏi Lâm Vũ:" Rõ là điện hạ lo lắng cho thứ phi vậy mà cứ cố tỏ ra bình tĩnh là sao vậy?"

Lâm Vũ đá hắn một cái:" Ngươi ít thắc mắc lại đi. Đi lm việc đi. Lo tập trung tìm Vương phi."

Lâm Xuyên xoa xoa chỗ bị hắn đá nói:" Ngươi đúng là nhẫn tâm mà"

Qua mấy ngày sức khỏe Mạn Ngọc cũng đã tốt hơn. Nàng đã điều chế thuốc giải cho Cửu hoàng tử. Trước hôm hắn đưa Mạn Ngọc trở về. Tối hôm đó hắn đến tìm Mạn Ngọc.

Cửu hoàng tử nói:" Ngày mai ta sẽ đưa cô về Nam Quốc. Mai đi rồi tối nay cô có thể hàn huyên cùng ta một lát có được không.

Mạn Ngọc đồng ý với hắn.

Cửu hoàng tử cầm vò rượu và một ít mồi nhắm và hai cái bát đi ra phía trước lều. Mạn Ngọc cũng theo hắn đi ra rồi ngồi xuống.

Nàng hỏi hắn:" Ngươi đã tìm ra được người hạ độc ngươi chưa."

Hắn nhìn ra bầu trời ngoài kia im lặng không nói gì. Mạn Ngọc biết hắn biết ai là người hạ độc nên cũng không hỏi thêm nữa.

Mạn Ngọc nói với hắn:" Có nhiều lúc tình thân đứng trước quyền lực và tiền tài người ta sẽ chọn quyền lực và tiền tài. Ta nghĩ ngươi sống trong vương tôn quý tộc từ nhỏ hẳn ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết."

Hắn tâm sự cùng nàng:" Mẫu thân ta năm đó chỉ là một người đánh đàn. Đánh rất hay. Lại có nhan sắc. Có một lần một phi tần của phụ hoàng ta muốn nghe đàn mời bà ấy về trong yến tiệc. Phụ hoàng vừa mắt bà ấy nên nạp bà ấy làm phi. Từ đó sinh ra sự ganh ghét đố kỵ của những phi tần khác.

Sau đó mẹ ta mang thai ta, bà liên tục bị người khác ám hại. Mẫu thân ta đối với ông ta mà nói có cũng được không có cũng không sao. Đối với người khác mẹ ta thân phận thấp hèn nên khinh rẻ.

Nhưng với ta bà ấy là người rất yêu thương ta, tôn trọng ta. Luôn dạy cho ta học những thứ tốt đẹp. Cũng vì bảo vệ cho ta mà bị người ta sát hại. Lúc đó ta thật vô dụng khi không thể bảo vệ được bà ấy. Cho nên ta rất ghét hoàng quyền ghét sự tranh đoạt của đám người kia."

Hắn nói đến đó đôi mắt đã đỏ hoe.

Mạn Ngọc nói:" Không ai có quyền được chọn nơi mình sinh ra. Dù sao cũng phải cố gắng sống thật tốt để không phụ lòng những người đã hết sức bảo vệ mình."

Hắn hỏi Mạn Ngọc:" Tên Diệp Quân Thanh đó thấy cô bị bắt đi cũng không thấy đi tìm cô luôn nhỉ? Dù gì cô cũng là thê tử của hắn kia mà. Cô không thất vọng sao?"

Mạn Ngọc buồn buồn nói:" Có gì phải thất vọng chứ. Ta và hắn từ lâu đã hoà ly. Ta không còn là thê tử của hắn lấy quyền gì mà thất vọng"

Hắn thấy nàng buồn liền rót hai bát rượu. Mạn Ngọc định cầm lên uống. Cửu hoàng tử chợt nhớ ra gì đó ngăn cản Mạn Ngọc:" Cô đang mang thai tốt nhất đừng nên uống rượu. Sức khỏe cô cũng vừa mới bình phục dừng nên uống. Ta có ít mứt hoa quả cô lấy ăn đi"

Mạn Ngọc cầm lấy cảm ơn hẳn. Nàng thấy hắn không hề như lời đồn đại. Hắn là một người không hề xấu. Mà lại hiểu chuyện và tinh tế.



Mạn Ngọc hỏi hắn:" Ngươi tên gì? Từ ngày đó đến giờ ta vẫn chưa biết tên của ngươi."

Cửu hoàng tử đáp:" ta tên A Liệt Diễm.

"Còn tên ta chắc ngươi biết rồi nhỉ?"

Hắn gật đầu:" Ta biết. Mạn Ngọc ta và cô có thể trở thành bằng hữu không?"

Mạn Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn:" Sao ngươi lại muốn làm bằng hữu với ta"

A Liệt Diễm giải thích:" Trước giờ ta chưa có được một bằng hữu đúng nghĩa. Những kẻ tiếp cận ta đều có mục đích vụ lợi. Còn không thì cũng toan tính cho bản thân. Chẳng ai thật lòng kết giao với ta cả."

Mạn Ngọc hiểu người càng ở vị trí càng cao càng khó tìm được người thật lòng. Nếu có cũng chỉ lợi dụng mà thôi.

Mạn Ngọc hỏi hắn:" Ngươi không sợ ta cũng giống như họ hay sao?"

"Ta tin tưởng cô không phải người như vậy."

Mạn Ngọc hỏi hắn:" lúc trước ngươi làm một thương nhân. Không xem vào chuyện triều chính tranh chấp. Vậy tại sao lần trước lại dẫn binh đánh Nam Quốc chúng ta vậy?"

Hắn đáp:" là ông ta ép ta. Ông ta lấy thi hài của mẹ ta ép ta phải xuất chinh. Nếu không ông ta sẽ cho người sử dụng cổ thuật lên mẫu thân ta khiến bà chết cũng không được yên.

Trước giờ ta chỉ muốn tìm được di hài của mẫu thân ta. Đưa bà ấy về quê hương đó là nguyện vọng lúc bà ấy còn sống."

Mạn Ngọc thấy thương xót cho hắn:" Phụ hoàng ngươi..."

"Từ lâu ta đã không còn xem ông ta là phụ thân của ta nữa rồi."

Mạn Ngọc nghĩ mình đáng thương. Giờ thấy hắn còn đáng thương hơn cả mình. Mạn Ngọc không biết hắn làm thế nào để vượt qua được cuộc sống như thế. Cùng là con người với nhau lại còn là người thân tại sao lại đối xử xử tàn nhẫn như vậy.

"Ngươi đánh ma cầm giỏi như vậy có phải được mẫu thân ngươi dạy cho không?"

"Phải là bà ấy đã dạy cho ta. Lúc nhìn cô dáng ma cầm lần đó thực sự rất giống mẫu thân ta khiến ta nhớ đến bà ấy."

Hắn thấy trời đã khuya liền nói:" Trời đã khuya cô đi nghỉ sớm đi mai còn lên đường."

"Vậy ta đi nghỉ trước nhé." Mạn Ngọc nói xong liền đi vào trong lều nghỉ ngơi.

Hắn nhìn theo nàng cho tới khi khuất bóng. Hắn quay lại cầm vò rượu tu một hớp lớn. Thật ra hắn thích nàng ngay từ ngày gặp mặt đầu tiên. Nhưng vì hắn còn việc phải làm. Không muốn nàng gặp nguy hiểm. Nên chỉ có thể bảo vệ nàng như thế nà thôi.

NOVELTOONHôm sau A Liệt Diễm hộ tống Mạn Ngọc rời đi. Đi mất bốn ngày mới đến được biên giới Nam Quốc.

A Liệt Diễm nói với Mạn Ngọc:" Qua khỏi đây là đến Nam Quốc rồi. Cô được an toàn rồi. A Mã La sẽ không làm gì được cô nữa."

Mạn Ngọc nói:"Đa tạ huynh đã đưa ta về. Sau này gặp lại chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của huynh.

"Cô cầm lấy miếng ngọc bội này. Nếu sau này cô có việc gì cần ta giúp đỡ cứ đến tìm ta." Hắn nói rồi đưa cho nàng một miếng ngọc bội.

"Vật này của huynh sao ta có thể cầm được."

Hắn dúi vào tay Mạn Ngọc:" Cô cứ cầm lấy đi. Cô mau đi đi. Để người của A Mã La tìm đến thì không hay."

"Vậy cảm ơn huynh. Ta đi nhé. Huynh phải bảo trọng đó.

"Được cô cũng phải bảo trọng. Thượng lộ bình an."

Mạn Ngọc cưỡi ngựa đi. Hắn cũng quay trở về.Hắn cho bốn người cải trang đi theo hộ tống nàng.

Mạn Ngọc đi được một ngày đường thì bị nhóm người của Hắc phong sát bao vây.

Mạn Ngọc đã bị phế võ công chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Mạn Ngọc nhanh chóng bị hắn khống chế dùng thuốc mê bắt đi.