Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 45: Gặp lại nhau



Lâm Vũ Phong vừa trở về liền đi gặp Mạn Ngọc. Hắn tiến đến ôm lấy Mạn Ngọc nói:" Muội muội ta xin lỗi bấy lâu nay ở gần muội như thế mà ta không nhận ra."

Mạn Ngọc vỗ vỗ lưng hắn. Lâm Vũ Phong thấy muội muội không nói gì lại hỏi:" Muội giận ta hay sao. Ta xin lỗi muội nói chuyện với ta được không."

Mạn Ngọc dơ tay chỉ vào miệng mình rồi xua tay ý chỉ mình không nói được. Rồi lại ra kí hiệu hỏi hắn có phải là

Lâm Vũ công tử không.

Lâm Vũ như không tin. Giữ hai cánh tay Mạn Ngọc hỏi:" Phải ta là Lâm Vũ công tử. Muội không thể nói chuyện được sao. Ta nhớ lúc trước muội vẫn nói chuyện được mà. Đã xảy ra chuyện gì sao muội lại thành ra thế này."

Lúc này sư phụ nàng đi vào bà giải thích cho hắn nghe. Biết được hắn đau lòng cho Mạn Ngọc. Hắn hận tên Diệp Quân Thanh kia đã làm muội muội hắn như vậy.

Giang Triệt từ ngoài chạy vào báo cáo:" Điện hạ, thuộc hạ có việc quan trọng muốn nói riêng với người."

"Có chuyện gì không thể nói ở đây được."

Giang Triệt nhìn sang Mạn Ngọc rồi lại nhìn Lâm Vũ Phong nói:" Việc quốc gia đại sự mong người theo thuộc hạ ra ngoài."

Lâm Vũ Phong tạm biệt muội muội hắn rồi rời đi cùng Giang Triệt.

Lâm Vũ Phong vừa đi vừa hỏi:" Có việc gì mà ngươi không thể nói trước mặt họ."

Giang Triệt đáp:" Điện hạ vụ việc một nhóm binh lính mặc quân phục Thanh Quốc chúng ta đi tàn sát người bừa bãi ở Thiên Nhai. Nam Quốc cho là chúng ta làm việc đó muốn khiêu khích họ. Đang dẫn binh tiến đánh chúng ta."

Lâm Vũ Phong hỏi:" Ai dẫn binh."

"Là nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh."

"Là hăn sao. Cho nên vừa nãy ngươi không dám nói trước mặt Mạn Ngọc sao.

Giang Triệt gật đầu:"vâng."

Lâm Vũ Phong lại hỏi:" Tình hình biên ải giờ thế nào rồi."

"Tình hình không được tốt lắm thưa điện hạ. Diệp Quân Thanh đang đánh thành Liên Sơn. Sợ là chúng ta không thể trụ được. Nếu Liên Sơn thất thủ có lẽ hắn sẽ cho binh tiến đánh thành Mộc Châu."

"Mau. Tập hợp binh mã. Ta sẽ xin ý chỉ phụ hoàng xuất phát lên đường đến Mộc Châu viện trợ. Không thể để Mộc Châu thất thủ. Nếu thất thủ chúng sẽ dễ dàng đánh bại mấy thành trì còn lại để tiến vào kinh thành.

"Điện hạ Diệp Quân Thanh tài dụng binh mưu lược hơn người. Lại chinh chiến sa trường với Bắc Quốc bao nhiêu năm. Được mệnh danh chiến thần của Nam Quốc. Theo thuộc hạ thấy người cần phải nghĩ ra đối sách đối phó với hắn. Không thể xem thường được."

"Được ta biết rồi. Ngươi đi lo việc của ngươi đi."

"Vậy thuộc hạ cáo lui."

Giang Triệt đi. Lâm Vũ Phong cũng đến gặp Lâm Minh Triết. Xin thánh chỉ dẫn binh đi đánh quân Nam Quốc. Sau khi nghe tin Liên Sơn thất thủ. Hắn ròng rã lên đường ngày đêm để đến Mộc Châu. Để mong kịp thời ngăn chặn quân địch.

Còn Mạn Ngọc từ ngày trở về đây Mạn Ngọc luôn được mọi người yêu quý. Phụ hoàng nàng luôn đến thăn trò chuyện cùng nàng. Huynh trưởng nàng vừa về được hai ngày lại xuất binh đi đánh giặc.

Mạn Ngọc ở trong cung không biết nên làm gì nên nàng lại điều chế và phối thuốc chữa bệnh cho mọi người ở trong cung. Tuy nàng không nói được nhưng mọi người không hề ghét bỏ hay xa lánh nàng

Hôm nay như thường lệ nàng lại điều chế thuốc. Có hai người hầu đang quét dọn vừa làm vừa nói chuyện.

Nữ tì kia nói:" Cô có nghe tin gì chưa. Nam Quốc tiến đánh chúng ta đã chiếm được một thành trì rồi. Nghe nói hình như là thành Liên Sơn. Giờ đang đánh vào Mộc Châu. Thái tử chúng ta dẫn binh đến đó trực tiếp dẫn binh.

Nghe nói quân Nam Quốc chiếm lợi thế hơn quân chúng ta.

Ta nghe nói nhà cô ở Mộc Châu phải không. Cô có gửi thư về nhà cho họ hỏi họ chưa. Xem họ có an toàn không.



Chiến tranh nguy hiểm không ai có thể biết trước được."

Nữ tì còn lại nói:" ta cũng không biết bọn họ ở nhà thế nào rồi. Lát về ta sẽ viết thư gửi hỏi họ xem sao."

"Ừ vậy thôi làm nhanh đi."

Mạn Ngọc nghe thấy chiến sự lại nghe thấy Nan Quốc tiến đánh nước mình. Mạn Ngọc khó tin được. Hèn gì hôm trước Giang Triệt không dám nói. Chỉ báo cáo riêng với hoàng huynh.

Mạn Ngọc đi gặp phụ hoàng nàng: (Phụ thân, tình hình hoàng huynh ở biên quan thể nào rồi.)

Lâm Minh Triết nói:" Con yên tâm mọi chuyện vẫn ổn. Hoàng huynh con đang cầm binh ổn định. Con đừng có lo lắng quá. nghỉ ngơi sớm cho khỏe."

Mạn Ngọc hiểu ông đang lo lắng cho nàng nên không nói ra sự thật. Nàng trở về liền kêu Nhược Ly đi thăm dò tình hình xem thế nào rồi.

Nhược Ly đi tim hiểu tình hình chiến sự. Báo lại cho Mạn Ngọc:" Tiểu thư, Nam Quốc đã chiếm được một thành trì.

Giờ đang công chiếm thành Mộc Châu. Quân Nam Quốc khí thế mạnh hơn. Nên chiếm lợi thế nhiều hơn. Quân của chúng ta bị bao vây quanh thành. Tình hình rất là bất lợi."

(Ai là người dẫn quân Nam Quốc tiến đánh chúng ta.]

Nhược Ly ngập ngừng:" Là nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh."

Mạn Ngọc tâm trạng hơi trùng xuống một chút khi nghe tên hắn. Rốt cuộc cũng phải chạm mặt. Nếu là hắn e rằng trên chiến trường hoàng huynh sẽ không thể đấu lại được hắn.

Mạn Ngọc làm dấu với Nhược Ly:[Em đi chuẩn bị một chút. Ta muốn đi gặp phụ hoàng.)

"Được người đợi em."

Trên triều hoàng thượng Lâm Minh Triết đang nghị luận cùng các quần thần Văn võ để đối phó với chuyện Nam

Quốc xâm lược. Có thái giám vào báo công chúa đang đợi ngoài điện xin được gặp.

Ông liền hỏi thái giám:" Con bé có việc gì sao lại đến tận đây. Nói con bé cứ về đợi ta bãi triều ta sẽ đến gặp."

Thái giám lại đi ra báo cho Mạn Ngọc. Nhưng Mạn Ngọc kiên quyết muốn gặp. Hoàng thượng phải đồng ý.

Lâm Minh Triết hỏi:" Con có chuyện gì mà lại đến đây vội như vậy. Ta đang nghị triều. Còn về trước đi xíu ta sẽ đến gặp con."

(Phụ hoàng con đến đây gặp người là muốn hiến kế sách cho người để đối phó Nam Quốc.)

Mạn Ngọc dâng lên một tấu chương trong đó là bản kế sách phòng và tấn công trong chiến đấu. Hoàng thượng đọc xong rất hài lòng. Liền chuyển xuống cho các vị tướng quân cùng xem. Ai cũng thầm khen Mạn Ngọc rất có tài điều binh.

Mạn Ngọc xin phụ hoàng nàng:(Phụ hoàng người có thể cho con đi tác chiến cùng hoàng huynh được không ạ.)

Lâm Minh Triết vội vàng ngăn cản:" Không được. Con là con gái. Chiến trường là nơi nguy hiểm ta không thể để con đi mạo hiểm được."

[Phụ hoàng lúc trước khi ở Nam Quốc. Con đã cùng Trần tướng quân ở Lĩnh Sơn Trấn đánh đuổi Bắc Quốc. Bây giờ nước ta gặp nguy. Thấy một mình hoàng huynh gánh trọng trách nặng nề như vậy con muốn chia sẽ cùng huynh ấy.

Nếu người do dự. Một khi Mộc Châu bị công phá. Các thành trì còn lại sẽ không trụ được lúc đó thật sự không cứu nổi thưa phụ hoàng. Lúc đó hoàng huynh sẽ gặp nạn con không thể trơ mắt nhìn huynh ấy cùng bá tánh gặp nạn. Khẩn xin phụ hoàng đồng ý."

"Thôi được rồi ta để con đi. Nhưng con phải hứa với ta đảm bảo an toàn cho bản thân trước. Được không.)

(Được người yên tâm.]

Lâm Minh Triết vẫn không an tâm để Mạn Ngọc đi. Ông phái ám vệ của mình đi theo bảo vệ Mạn Ngọc.

Mạn Ngọc lên đường mất 5 ngày đường mới đến nơi. Lúc đến Lâm Vũ Phong kinh ngạc và lo lắng hỏi:" Sao muội lại đến đây. Nơi này nguy hiểm lắm muội trở về kinh đi."

Mạn Ngọc ra dấu tay:"[Muội tới muốn đồng hành cùng huynh đánh giặc.)



Lâm Vũ Phong nghi hoặc:" Muội chắc chứ. Muội biết người đó là ai chứ."

Mạn Ngọc trùng xuống khi nghe hắn hỏi như vậy. Nàng trả lời:[ Muội biết nhưng đã là chuyện của quá khứ rồi.

Bây giờ là kẻ địch của chúng ta. Việc cần làm là mong làm sao chấm dứt chiến tranh để cho bá tánh được bình an.]

Lâm Vũ Phong hiểu muội muội của hắn đang rất buồn nhưng vì sự an bình của bá tánh. Cũng vì hắn và cha hắn nên muội muội hắn mới cố gắng tỏ ra như vậy.

Hắn nhìn Mạn Ngọc hỏi:" Vậy muội có phương án gì để đối phó họ không?"

(Có. Muội tới gặp huynh cũng muốn bàn chuyện này.)

Hai người bàn luận hơn hai canh giờ. Phân tích đường đi nước bước. Địa hình, phân bố quân ra sao. Tình hình kẻ địch như thế nào.

Sau đó Lâm Vũ Phong gọi các vị tướng quân cùng phó tướng hội họp cùng nhau bàn luận. Mới đầu thấy Mạn Ngọc là nữ bọn họ không phục. Nhưng sau khi Mạn Ngọc trình bày cách bố trận, cách dẫn binh điều binh thế nào.

Nắm được mặt lợi hại kẻ địch. Lúc đó họ mới chấp nhận Mạn Ngọc.

Tuy Mạn Ngọc không thể nói được có hơi bất tiện nhưng nhờ có sự thấu hiểu của Lâm Vũ Phong mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi Mạn Ngọc đến hai hôm. Diệp Quân Thanh lại dẫn hai vạn đại quân tiến đến thành Mộc Châu. Mạn Ngọc đeo mặt nạ bên ngoài đội nón có rèm che mặt. Đứng cùng Lâm Vũ Phong ở trên thành.

Diệp Quân Thanh thấy hiếu kì về người đeo mạng che mặt trên thành kia liền hỏi Lâm Vũ và Lâm Xuyên:" Hai ngươi có biết người đeo mạng che mặt trên kia là ai không."

Lâm Vũ và Lâm Xuyên đều đáp không biết.

Lâm Vũ nói:" Điện hạ mấy ngày hôm nay chúng ta tập kích ở thành Mộc Châu đâu hề thấy người này đâu."

Lâm Xuyên cũng theo vào nói:" Điện hạ theo dáng dấp có vẻ như là nữ tử."

Diệp Quân Thanh khó hiểu nói:" Trước giờ bên cạnh Lâm Vũ Phong làm gì có phó tướng nào là nữ đâu. Nhưng nhìn dáng người đó có lẽ là nữ tử thật. Nhưng tại sao khi nhìn thấy cô ta ta không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc."

Lâm Xuyên cười:" Điện hạ có nhầm gì không. Trước nay chúng ta có mấy khi qua Thanh Quốc bao giờ sao điện hạ quen cô ta được."

Diệp Quân Thanh lườm hắn một cái. Hướng về phía Lâm Vũ Phong nói:" Lâm Vũ Phong, chỉ cần ngươi đầu hàng mở cổng thành ta sẽ tha chết cho ngươi cùng binh sĩ của ngươi. Ta cũng sẽ không làm hại bá tánh ngươi yên tâm."

Lâm Vũ Phong hừ lạnh:" Ngươi đừng có nằm mơ."

Nói rồi hắn hạ lệnh cùng Đại tướng quân La Thành là người trấn thủ thành ở Mộc Châu. Cùng hai vị phó tướng khác ra nghênh chiến.

Diệp Quân Thanh không ngờ hôm nay hắn lại trực tiếp đem binh ra nghênh chiến như vậy. E là hắn đã có sự chuẩn bị rồi. Diệp Quân Thanh càng dò xét cấn thận hơn. Hắn cho quân tiên phong tiến lên.

Lâm Vũ Phong hô to:" Bày trận."

Mạn Ngọc đứng trên thành giơ cờ hiệu lệnh điều khiển trận pháp. Sau khi Diệp Quân Thanh cho quân tiên phong tiến vào trận. Tất cả quân đều bị tiêu diệt nhanh chóng.

Diệp Quân Thanh cau mày không tin được. Đây là trận pháp gì sao hắn chưa từng thấy qua.

Hắn lại cho thêm một cánh quân nữa chia làm hai. Một trực diện một bọc hậu phía sau. Sau đó tiến vào phá trận.

Nhưng cuối cùng kết cục chẳng khác gì lúc đầu.

Hắn nhìn lên nữ tử đeo mạng che mặt trên thành đang dùng cờ điều khiển trận pháp kia. Hắn lấy một mũi tên giương cung nhắm vào Mạn Ngọc mà bắn tên.

Mạn Ngọc nhanh chóng né được. Chỉ sượt qua mạng che mặt của nàng. Mạn Ngọc nhìn mũi tên. Rồi lại nhìn xuống Diệp Quân Thanh vừa hạ cung tên xuống. Nàng cảm thấy trống rỗng. Nhưng sau đó Mạn Ngọc nhanh chóng hồi tỉnh. Tiếp tục điều khiển trận pháp.

Vì không thể phá trận lại tổn thất binh lính khá nhiều. Diệp Quân Thanh đành cho lui binh về doanh trại.