Áng Thơ Tình Tặng Em

Chương 1: Gã thi sĩ gà mờ



Có thi sĩ gà mờĐem lòng yêu nàng thơGã mơ môi chạm tócTay đan tay mặn nồng.

9.5.24.

Hôm qua phố biển đón thu bằng một trận mưa to. Có lẽ nước mưa đã trút hết khỏi những áng mây sẫm màu, thế nên hôm nay bầu trời xanh trong, ráo hoảnh. Nắng rơi lên cành bàng, ùa xuống sân trường, xuyên qua cửa sổ, phủ lên mái tóc đen nhánh, hơi khô của thiếu niên miền biển.

Nó chống má, một tay cầm bút, mày rậm chau nhẹ, có lẽ là vì gặp một đề toán khó. Chợt, đôi mắt hơi xếch đằng đuôi ẩn dưới hàng mi dài bỗng sáng rực lên, hình như nó đã tìm ra cách giải rồi! Thế là cậu chàng cúi đầu, hí hoáy ghi chép trên cuốn vở mỏng, nửa khuôn mặt góc cạnh chìm trong ánh sáng, dáng dấp điển trai, phóng khoáng cứ thế theo nắng mà ùa vào lòng của những thiếu nữ đang tuổi mộng si.

Đó là Bùi Chí Nam, lớp trưởng lớp 11/6 trường THPT Đông Giang, đồng thời là đối tượng được nhiều bạn gái thích thầm. Cũng dễ hiểu thôi, đang trong độ tuổi dậy thì đầy xao động, Nam lại là một hình mẫu gần như bước ra từ phim thần tượng, ai mà không thích cho được?

Nam học giỏi, Nam đẹp trai, Nam hăng hái tham gia hoạt động ngoại khóa là những gì mà bọn học sinh nhắc nhiều nhất về nó. Lại nghe đâu, nhà nó còn mở một xưởng điêu khắc đá khá nổi tiếng ở Ngũ Hành Sơn. Đầy ưu điểm là thế, nhưng Nam cũng không phải đứa tự kiêu mà hết sức khiêm tốn, hiền lành. Chẳng riêng gì con gái, đến cả lũ con trai cũng thích giao du kết bè kết bạn với cậu chàng.

- Thưa thầy, em xin vào lớp ạ.

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía cửa, khiến đám học sinh không khỏi ngẩng đầu nhìn sang.

Cô nàng vừa cất giọng có vóc dáng không cao lắm, đứng ngược nắng nên không rõ khuôn mặt. Cố gắng nhìn cũng chỉ thấy được mái tóc cập hông, đen mượt rũ bên tà áo dài trắng, khiến em thoạt trông dịu ngoan vô cùng.

- Ừ, nhanh đi em. - Thầy giáo đẩy đẩy gọng kính, đáp.

Cô nàng vội nghiêng người bước vào, ngồi xuống bên cạnh Nam - người đã sớm dời sự chú ý khỏi mấy bài toán từ khi em xuất hiện ở cửa lớp. Bây giờ dù vẫn đang giả vờ cặm cụi với sách vở, nhưng tâm trí nó như muốn bứt khỏi cơ thể, lăn xăn bám dính lấy người bạn cùng bàn.

Lê An Thi, người cũng như tên, êm dịu và nhẹ nhàng tựa một áng thơ. Chẳng thế mà vào ngày bầu ban cán sự năm lớp mười, tất cả đã đồng loạt bỏ phiếu cho em giữ vị trí lớp phó bộ môn Văn. Có lẽ, người ta thấy cái nét đẹp dịu dàng, cổ điển đó rất hợp với môn học cần sự sáng tạo, trữ tình này chăng?

Thi ăn nói nhỏ nhẹ, hay ngẩn ngơ nhìn đất nhìn trời, một phiến lá rơi cũng có thể khiến em tức cảnh sinh tình viết tròn hai đôi giấy. Có người say nắng sự mềm mại, nữ tính kia của Thi, nhưng cũng có người cho rằng con bé giả tạo, bánh bèo thảo mai.

Còn riêng Nam, nó thích tất cả về em. Dù là một An Thi dịu dàng, nhạy cảm hay là một An Thi mạnh mẽ, giỏi giang.

Nam biết Thi từ rất lâu về trước, nó biết về Thi nhiều hơn tất thảy những người bạn trong lớp 11/6 cộng lại. Lê An Thi cũng chính là lý do để nó quay đầu, chuyên tâm học hành, bước chân vào ngôi trường có điểm đầu vào cao tốp đầu thành phố này.

Nhưng em không nhớ nó. Có lẽ nó chỉ là một hình bóng mờ nhạt trong ký ức của Thi.

Nghĩ đến đây, Nam suy sụp, vục mặt xuống bàn. Khuỷu tay nó vô tình huých trúng Thi, khiến cây bút của em vạch một đường dài trên trang giấy trắng.

- Ấy, Nam xin lỗi! Có sao không? - Nam hoảng hốt, rối rít xin lỗi.

Thi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Em lấy cây bút xóa ra bôi đi vết mực xanh rồi lại cặm cụi làm bài tiếp, chẳng nói với nó một câu. Thấy thế, Nam chỉ đành âm thầm ảo não.

Hình tượng của nó trong lòng Thi tàn rồi! Thi không thèm để ý tới nó! Nó sẽ bị Thi ghét mất thôi!

Nam nuốt nước mắt vào dạ, quay đầu nhìn về phía cây bàng ngoài sân, cảm thấy mấy phiến lá vàng đương rơi rụng đó hệt như trái tim của mình vậy, bị người ta giẫm lộp bộp chẳng chút tiếc thương.

Trống đánh báo giờ ra chơi vang lên. Mấy thanh thiếu niên giam mình trong ba tiết học dài đằng đẵng đã sớm mệt nhoài, giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, tụi nó lập tức náo loạn như bầy ong thợ vỡ tổ. Có đứa tót xuống sân chơi đá cầu, có đứa lại "đóng đô" ở căn tin làm vội bát mỳ tôm sa tế.

Thật ra Nam cũng nóng người muốn xuống sân vận động, đánh bóng chuyền với bọn lớp bên lắm, nhưng nó muốn tranh thủ thêm thời gian ở cạnh Thi. Vả lại, chơi thể thao mồ hôi ra nhiều, nó sợ người mình ám mùi khiến em khó chịu.

Ngồi cạnh nhau từ đầu học kỳ, nhưng cả hai vẫn chỉ dừng lại ở bước bạn cùng lớp bình thường. Thi ít nói quá, mà Nam lại gần như bị tắt tiếng khi đối diện với nàng.

- Thi có khỏe hơn chưa mà lên học lại rồi?

Hồi tiết một Thi nói đau bụng, mặt mũi tái nhợt nên xin thầy xuống phòng y tế, mãi gần hết tiết ba mới lên lại. Nam lo lắng, đánh bạo hỏi thăm.

Thi ngẩng đầu, rời mắt khỏi cuốn tập trên bàn, nhìn về phía Nam. Đôi mắt đen láy cong cong lên khi cười, như muốn ngốn lấy linh hồn nhỏ bé yếu ớt của nó. Nam nuốt nước miếng, trái tim đập loạn nhịp, cố kìm để tay mình không run lên.

- Thi khỏe rồi, cảm ơn Nam nghe!

Lời nói khách sáo thông thường, với ai Thi cũng như thế cả. Nhưng cho dù chỉ nhận được một lời cảm ơn suông từ con bé, Nam vẫn sướng rơn cả người. Nó thấy mình hơi hèn thật, mà hình như cũng không phải là hơi đâu. Trước mặt Thi, nó hèn đến phát bệnh lên được, nhưng nó còn có thể làm được gì hơn nữa đây?

Nó thích Thi từ năm lớp tám, trời ơi hẳn gần bốn năm lận đó! Mà Thi có biết gì đâu chớ, vì nó không mảy may lộ ra cho em hay cho bất kỳ ai một tí xíu nào. Nó thích Thi trời biết đất biết, và cuốn vở "sáng tác" đầy dấu bút bi của nó biết.

Nam không phải đứa giỏi văn thơ, song vì em, nó đã biến thành một chàng thi sĩ lãng mạn. Suốt dăm đêm trường miên man toàn hình bóng Thi, câu chữ tình tứ cứ thế bật ra trong đầu Nam hết sức tự nhiên. Hơn ba năm, nó đã viết kín cả quyển tập bốn ô ly, toàn là những bài thơ con cóc cả, nhưng ấp ôm đầy tâm tình cuồng si, ngây dại của chàng thiếu niên tuổi dậy thì.

Trời ơi, nó muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng: Bùi Chí Nam thích Lê An Thi!

- Nam ăn không? - Thi đột nhiên hỏi nó.

Ừ, nó sẽ hét, nhưng không phải bây giờ.

Nam vội vã nhe răng, giở cái nụ cười "thương hiệu" đã làm điêu đứng bao nữ sinh ra, thứ mà nó dành suốt ba tháng hè năm lớp chín để tập sao cho ra dáng ra hình nhất.

- Ăn chi rứa* Thi?

*gì vậy

- Kẹo.

- Cho... cho Nam thật hả?

Thi gật đầu, hơi nghiêng má một chút, thể như không hiểu chỉ có mấy viên kẹo thôi, việc gì nó phải tỏ ra thận trọng như thế. Nó đón lấy kẹo từ tay Thi, ngẩng đầu nhìn em rời khỏi bàn, mang theo túi kẹo lớn đi chia cho mấy cô bạn thân thiết khác trong lớp.

Tin buồn, nó không phải đứa duy nhất được Thi cho kẹo.

Tin vui, nhưng nó là thằng con trai duy nhất nhận đồ từ Thi.

Vị ngọt ngào lan mãi đến tận tim khi Nam xé gói kẹo chanh cho vào miệng. Nó ăn một viên, để lại một viên trên bàn định đem về làm kỷ niệm. Chuyện, lần đầu nó được Thi tặng quà mà!

Nam thấy má mình nóng ran lên, để tỉnh táo lại chút, nó bèn đi rửa mặt. Mang theo mái tóc hơi rũ xuống vì ẩm ướt, nó lại thành công câu một đống ánh nhìn của tụi con gái. Nó bước về lớp, mỗi bước chân êm nhẹ như đạp trên mây, mặt mày banh ra che giấu đi nét hạnh phúc khờ dại. Nếu Nam biết niềm vui nhỏ bé ấy của nó kéo dài không lâu, nó sẽ không đời nào rời khỏi bàn học nửa bước!

Từ thiên đàng rơi xuống địa ngục tốn bao nhiêu thời gian? Với Nam, nó chỉ cách đúng năm phút đi vệ sinh.

Ngay lúc này, Nam đứng ở cửa lớp, dại mặt ra nhìn Huân - thằng bạn chí cốt của nó - xé cái kẹo mà nó tính để dành, cho vào miệng nhai rôm rốp.

- Ẹc, kẹo chanh hả... Chua lè. - Huân lẩm bẩm. Thấy Nam, cậu ta lập tức chạy lại quàng vai bá cổ nó một cách thân thiết. - Ủa bạn mình, đi đâu về đó? Nói mày nghe, bữa ni mày không xuống sân, mình tao xử đẹp tụi 11/5...

Cái miệng Huân vừa chóp chép nhai kẹo, vừa bô lô ba la đủ thứ về "chiến tích anh hùng" của cậu ta trong trận đá cầu với tụi lớp bên. Nam không nghe lọt chữ nào cả, trong đầu nó bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất rằng:

"NÓ PHẢI VẶT TRỤI TÓC THẰNG HUÂN RA LÀM THÀNH TRÁI CẦU ĐỂ ĐÁ!"

—-------------------------

Lớp học phương ngữ miền Trung (cụ thể là Đà Nẵng).

Cái chi: Cái gì

Ở mô: Ở đâu

Răng rứa: Sao vậy/Sao thế

Chỗ nớ: Chỗ kia/chỗ đấy

Bữa ni: Bữa nay

Chỗ ni: Chỗ này

Nớ tề: Đó kìa

Mô chừ: nào giờ

... Bổ sung sau khi mình nhớ