Áng Thơ Tình Tặng Em

Chương 10: Đôi lúc Nam rất đáng sợ (1)



Thuyền về còn chở theo trăngEm về em nỡ vứt phăng tim chàngTrái tim ai để giữa đàngTình chàng em trót mơ màng bỏ quên.

19.6.24

Sáng Thứ Sáu, trời ráo hoảnh, nắng không xuyên qua được hàng mây dày đặc, nhưng ít ra thì phố biển đã có thêm một ngày thở dốc sau cả tuần liền mưa liên miên.

Tiếng trống trường vang lên giục giã, Nam bước vội băng qua mấy vũng nước tù đọng lại, gấu quần dính ướt mà nó cũng không còn thời gian đâu để chú ý nữa. Qua mười lăm phút đầu giờ, Nam mới có mặt tại lớp, mang đến không biết bao nhiêu là ánh nhìn kỳ lạ.

Thứ nhất, ban cán sự phải làm gương nên trong cuộc đời lớp trưởng của mình, Nam gần như bao giờ đi học trễ.

Thứ hai, Nam mới cắt tóc!

Suốt một tiết học sau đó, tụi 11/6 không hề tập trung vào bài giảng mà cứ liên tục đảo mắt qua lại chỗ ngồi của Nam, đến cả Thi cũng phải liếc sang hai, ba lần gì đó. Nam vốn là đứa không ưa sửa soạn, cả năm chỉ thấy nó mang đúng hai cái áo khoác, tóc tai bao đời một kiểu không hơn, nên việc nó đổi sang cái kiểu tóc kỳ lạ kia, cả lớp không ai là không cảm thấy thắc mắc.

Trống hết tiết, cô giáo vừa bước khỏi phòng học, Huân là đứa đầu tiên vọt tới, vỗ đánh bốp một cái vào lưng Nam.

- Vãi, chớ răng bữa ni chơi quả đầu lạ rứa? Ai dựa mày?

Nam vờ ho khan vài tiếng, hơi nghiêng người nửa tựa lên thành ghế, hỏi thằng bạn:

- Xấu hả?

Huân nhìn cái đầu chẻ hai mái kiểu Đan Trường của Nam, gật gật gù gù, mắt lập lòe sáng lên:

- Không. Thề với mày, nó chắc chắn là mốt của trường mình năm ni! Đẹp vãi lúa bạn ơi. Cắt ở đâu dắt tao đi cắt với, tao không cắt kiểu Tommy Xiaomi nữa, tao cắt hai mái Đan Trường.

Huân vừa dứt lời, một cái giọng vịt đực nào đó đã xen vào, cười phá lên:

- Thằng Nam nó cắt thì thành "Nam" thần, chứ mày mà cắt chỉ còn lại chữ thần thôi... thần kinh!

- Hoặc thần đằng.

Bọn con trai kẻ xướng người họa trêu Huân, khiến nó nổi sùng lên cầm chổi đuổi đánh quanh lớp, chọc cho cả bọn được một trận cười no nê. Bầy con trai đương tuổi lớn nên năng lượng dư thừa vô cùng, nhưng cái "năng lượng" đó dường như không truyền đến cho Nam. Nó chống cằm, nhìn chúng bạn loi choi lóc chóc, vò rối mái tóc mình, thở dài một hơi:

- Không biết khi mô mới lớn nổi.

Nghe Nam than vãn như ông cụ non, Thi buồn cười, quay sang nói với nó:

- Thi thấy làm trẻ con vui mà, thế giới người lớn mệt lắm. Nam cũng cười nhiều vô, cho trẻ lâu.

- Ừ, tính ra tụi nó cũng hài ha?

Nam quay ngoắt qua một trăm tám mươi độ, cả cái mặt lẫn thái độ của nó. Nó nhìn Thi, môi nhếch lên, nở nụ cười đần thối. Nam hay cười, nhưng chỉ cười mỉm chi kiểu công nghiệp, nên Thi dường như rất ít khi thấy cái răng khểnh của nó.

Cũng dễ thương phết, Thi nghĩ thầm, dù trông hơi khờ.

- Mà răng Nam cắt tóc tầm ni? Muốn thay đổi hình tượng hả?

Nương theo câu chuyện, nó bẽn lẽn đánh bạo hỏi em:

- Ờm, tại lâu quá để có kiểu một nên chán. Thi thấy được không?

Nó cố ra vẻ tự nhiên hết sức, nhưng nếu Thi để ý sẽ thấy hai lỗ tai đỏ rực đã bán đứng Nam. Thực lòng, nó hy vọng nhận được câu trả lời từ chính Thi là quả đầu của mình xấu, xấu tàn canh, xấu đau xấu đớn, xấu xúc phạm mắt người nhìn, chứ nó không tin tưởng vào thị giác của Huân lắm, thằng đó đến tóc cắt moi nó còn khen được nữa là!

- Đẹp, hợp với Nam lắm.

Trời đất nứt vỡ, gió gào sóng dâng, trái tim lâng lâng của Nam bị nuốt vào lòng biển cả. Ôi chao, trong cái may có cái rủi là đây hả?

May mắn, Thi thấy nó đẹp.

Xui xẻo, Thi không thích người đẹp.

À thì, khen tóc đẹp cũng là gián tiếp khen nó đẹp mà nhỉ?

Nam không biết nên vui hay nên buồn. Từ khi cảm mến Thi, tâm trạng nó cứ phập phồng lên xuống như chơi trò cảm giác mạnh, lúc thì múa may quay cuồng trên tàu siêu tốc, lúc lại giật giật rung rung với tháp rơi tự do. Chỉ một ánh mắt nàng cũng có thể khiến điện tâm đồ nó rối thành một cục. Nam nghĩ nếu không học được cách kiểm soát trái tim, nó sẽ sớm nhập viện vì nhồi máu mất!

Chết tiệt cái ông anh cắt tóc, sao bảo kiểu đầu này xấu lắm cơ mà? Nam thở dài, lôi cuốn sổ nhỏ trong ngăn bàn ra, lén lút ghi chép.

"Cảnh báo: Kế hoạch chiếm lấy trái tim em kéo dài thêm khoảng hai tháng ngoài dự kiến.

Lý do: T không thích cái mặt của mình nên phải dùng nhân cách tuyệt vời để tán nàng. Mà yêu vì tâm hồn bao giờ cũng tốn nhiều thời gian so với yêu nhờ vẻ bề ngoài.

Chốt: Trái tim của nàng còn khó lấy hơn cả điểm mười môn Hóa."

Nam ngẫm ngẫm, lại xóa đi mấy chữ.

"Trái tim của nàng khó lấy y chang điểm mười môn Hóa."

Đúng rồi, Nam cũng đã đạt điểm mười cái môn khó nhằn ấy bao giờ đâu...

***

Cuối tuần được hôm trời đẹp, Huân xuống tận Ngũ Hành Sơn, vừa lôi kéo vừa dụ dỗ Nam đi chơi với mình. Sắp có đợt kiểm tra tập trung môn Hóa, Nam sợ liệt, cả tháng trời chỉ ru rú trong nhà ôn bài, Huân lo bạn tự kỉ nên hôm nay mới lôi nó ra ngoài bằng được.

- Đi đâu? Mắc không? Tao không có tiền đâu.

Nam bực bội vò tóc, lòng vẫn còn nhớ thương mấy bài Hóa chưa giải xong. Huân cười hề hề lôi cái điện thoại từ trong túi ra, mở ứng dụng Tiktok cho bạn coi cái video mà bản thân lưu lúc trưa.

- Chợ đêm dưới chân cầu Rồng, vui lắm.

- Thôi, khu đó chán ngấy.

- Ê, giỡ chơi à, gần đây mới mở ra thêm mấy trò vui lắm.

Nam ghé mắt liếc qua cái màn hình, chợt mắt sáng quắc lên. Nó chộp lấy điện thoại Huân, phóng to góc trái của video, nhìn chằm chằm. Huân thấy kỳ lạ, cũng chèn đầu vào xem.

- Ủa, nhỏ Thi lớp mình nè.

Trong clip Tiktok giới thiệu chợ đêm, Thi xuất hiện thoáng qua khoảng vài giây, mặc áo thun quần bò, tay cầm một mớ vòng đứng cạnh sạp ném vòng trúng thưởng. Huân đăm chiêu như nghĩ đến gì đó, chợt vỗ tay à lên một tiếng:

- Nhớ rồi, hình như nhà họ hàng nó mở quầy ở đây hay chi nè, nó xuống phụ miết. Đợt rồi đi chơi tao thấy mấy lần. Mà mày không thích đi chỗ ni hả? Rứa đi bida với tụi thằng Liêm không?

- Đi. - Nam đáp gọn lỏn, vào nhà xách cái mũ bảo hiểm ra.

- Đi bida hả? Quán cũ nghe.

Nam leo lên con xe cub, quẳng cái nón cho Huân, đề pô nổ máy.

- Đi chợ đêm.

Bảy giờ tối, khu chợ đêm đông người dần, chủ yếu toàn khách du lịch. Hồi mới mở ở đây sầm uất lắm, nhưng qua vài năm dịch bắt đầu thưa thớt dần, kì rồi ban quản lý phải mở thêm mấy gian hàng trò chơi mới kéo khách nổi. Nam và Huân loanh quanh khắp nơi không có mục đích. Thật ra thì, đứa không có mục đích duy nhất là Huân.

- Ăn thịt xiên không? - Huân hỏi.

- Thịt không hôi thì ăn.

- Thôi về nhà uống ensure đi mày, lề đường mà đòi hỏi quá.

Huân vứt Nam ở đó đi mua đồ ăn, tất nhiên chỉ mua một xiên cho mình. Lúc về, cậu chàng thấy Nam đang đứng bần thần trước một quầy hàng bán mấy món bé bé xinh xinh cho con gái. Nghe Huân gọi, nó nhét vội nhét vàng thứ gì đó vào trong túi, mặc kệ Huân gặng hỏi mãi vẫn không trả lời. Huân gặm xiên thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừa lên án:

- Mày ưng sống thật với bản năng công chúa thì cứ nói đi, tao không có cười đâu mà.

Nam lạnh mặt đáp:

- Hoặc là mày câm, hoặc là tao nhận đầu mày xuống sông Hàn cho cá rỉa.

Huân biết điều, lập tức ngậm mồm lại ngoan ngoãn nhai đồ ăn. Chừng khi xiên thịt chỉ còn lại cái que tre, cậu mới phát hiện ra hai đứa đã đứng trước mấy gian hàng trò chơi từ lúc nào. Nam híp mắt nhìn về cái quầy trong góc, nơi mấy thằng con trai ốm nhom, người đầy mực đang ve vãn quanh thiếu nữ cầm vòng. Đứa nào cũng mặt mày tếu táo, quần áo lố lăng.

- Đẹp rứa đứng bán hàng uổng em?

Một thằng tóc vàng lên tiếng trêu cợt, ngay sau đó cả bọn còn lại cũng hùa theo.

- Đi với anh đêm năm xị, chớ phơi nắng phơi sương đen da hết.

- Đang đêm, trời không nắng. - Thi bình tĩnh đáp.

- Mỏ hỗn rứa em gái?

Thằng đầu vàng tiến lên, rướn người định chạm vào tóc Thi. Mớ vòng trên tay Thi rơi xuống, nắm tay giơ lên sắp sửa cho gã mấy đấm thì đột nhiên, từ đâu lao tới một bóng người, giáng cú đạp khiến đầu vàng ngã sấp xuống đất. Thi sửng sốt quay đầu, bắt gặp thiếu niên áo đen đang banh mặt, đôi mắt long lên, đồng tử trừng trừng như muốn nứt vỡ ra ngoài.

- Răng không muốn giữ nhai cơm thì để tao bẻ giùm cho!

Nam cắn chặt quai hàm. Ánh sáng màu vàng của đèn đường và mấy cái bóng chớp xanh đỏ của gian hàng tô tượng đối diện chiếu vào, càng khiến dáng vẻ tức giận của nó thêm đáng sợ. Mất vài giây để hoàn hồn lại, đám lưu manh lập tức đỡ thằng đầu vàng còn đang chổng vó dưới đất dậy, chỉ thẳng mặt Nam, văng ra hàng đống từ chửi thề tục tĩu.

- Mày đi khắp cái đất Sơn Trà ni hỏi tên Tuấn Đầu Bò thử có ai dám chọc không? Mày quậy địa bàn anh, tin anh gọi hội tới chơi chết mẹ mày không?

Việc xé to ra, sự ầm ĩ lôi kéo không biết bao nhiêu là ánh mắt ghé đến, nhưng không ai dám ra mặt, chỉ âm thầm đi báo cho ban quản lý. Sau vài phút sững sờ vì hành động của Nam, Huân thầm than không ổn, vội vàng chạy lên đứng cạnh bạn mà chẳng kịp suy nghĩ.

- Ê, manh động tui gọi công an à!

- Mày ngon mày gọi tới công an thành phố đi, chắc tao sợ mày. Mày a-lô một cái là anh gặp bọn mày ở đâu anh đập ra bã ở đó!

Huân run cả người, đếm đếm nhân khẩu đối phương. Bọn lưu manh năm thằng cả thảy, mà cậu với Nam thì tính gộp lại một người rưỡi còn nhiều, thêm Thi nửa sức mạnh nữa là vừa tròn hai, trời ơi đấu sao lại?!

Đang lúc căng thẳng, Huân cho rằng cậu và Nam sắp phải vào cấp cứu hâm nóng tình bạn tới nơi thì một ông chú cao phải gần mét chín, trên mặt có cái sẹo to đùng kéo dài từ khóe miệng đến dưới mắt phải lù lù xuất hiện. Hai chân Huân đánh đu càng lúc càng nhanh, giọng nói run như sắp khóc:

- Má ôi, phải đại ca tụi nó tới không Nam?

Chuyến này cu cậu với Nam chắc "tàn canh gió lạnh", răng rớt mắt bầm. Không biết lúc ông chú đó đấm thì đấm lên mặt trước hay đấm vào bụng trước, thôi đấm bụng đi chứ đời Huân chỉ có mỗi cái mặt đẹp này làm vốn, cậu phải trân quý nó chứ!

Vừa phát hiện "Áng thơ tình tặng em" bị con truyenfull reup, còn xoá bà nó chương cảnh báo đầu truyện. Đứa ất ơ nào reup truyện t mà đọc tới dòng này thì biết luôn đi là t cầu cho chúng m hằng ngày cắm cơm quên bật nút, đi ẻ không có giấy chùi, vòi xịt luôn luôn hỏng, trưa nóng thì nhà cúp điện mà trời lạnh phải lết đi làm. Chúc m ship OTP nào thuyền chìm lần nấy, NOTP confirm yêu nhau, con đàng cháu đống, fanfic đẻ tằng tằng. Cả đời m sẽ bất ổn vì cứ hễ mỗi lần reup truyện nào là bụng lại đau!