Áng Thơ Tình Tặng Em

Chương 3: Một mét vuông, chục tình địch



Miên man qua suốt những đêm dài Thương em nỗi nhớ xẻ thành haiNửa để lại mình tôi gặm nhấmNửa gửi cho đất giữ trăm năm.

10.5.24.

Nam nghĩ nó phải tìm kế gì đó để rút ngắn khoảng cách của nó với Thi thôi. Hôm nay có một chuyện khiến nó thấy nguy cơ ghê gớm!

Số là nó được cô giao chấm hộ bài kiểm tra mười lăm phút môn Sinh. Vì toàn là trắc nghiệm nên chỉ cần ghi chú đúng sai theo bảng điểm mẫu là được rồi. Và đoán xem nó đã nhìn thấy gì kia? Tờ giấy nháp được kẹp trong bài làm của thằng Duy, có lẽ là nó quên lấy ra, vẽ góc nghiêng của một người con gái. Tuy chỉ là vài nét phác họa đơn giản, nhưng cái kẹp tóc quả đào bên trái tóc mai thì còn ai trong lớp này có ngoài Thi nữa?

Gớm, cái thằng Duy này bình thường tẩm ngẩm tầm ngầm mà bây chừ nhìn thấy ghê quá luôn!

Cũng vì sự kiện bức tranh đó, mà Nam nhận ra không chỉ mỗi nó mới phát hiện ra "kho báu" An Thi. Xem nào, tính lại cho kĩ thì nó cũng có kha khá tình địch đấy.

Đầu tiên là thằng Duy tổ bốn, ngồi cách xa nó và Thi tận hai dãy bàn. Thằng này tuy mặt mũi bình thường, nhưng được cái nét lãng tử, vẽ đẹp, đánh đàn hay, cũng hút gái phết. - Đối tượng cần theo dõi đặc biệt.

Tiếp theo là thằng Trung lớp bên, dân chuyên Hóa - đúng cái môn mà Nam ghét nhất. Trung thì ngon trai, cao ráo, cúc áo lúc nào cũng cởi hai cái trên cùng, phù hiệu không bao giờ đeo và thích đá lông nheo với gái. Thằng này thường xuyên bày trò trêu Thi. - Đối tượng diện tình nghi.

À, còn ông anh khối trên từng bị Thi từ chối, thằng nhóc lớp dưới úp úp mở mở hình mẫu của mình giống hệt em... Còn cả nhỏ Phương, nhỏ Nhung tổ hai suốt ngày nhìn lén Thi nữa. Đúng đó, con gái cũng không loại trừ!

Nam gần như trông gà hóa cuốc, nhìn quanh mình đâu đâu cũng thấy tình địch. Hai con mắt nó mở thao láo cả sáng, quan sát từng nhất cử nhất động của mấy đứa tiếp cận Thi.

Thấy Thi đang cầm một cuốn sách dày, nó bắt chuyện:

- Thi đang đọc cái chi đó?

- Không gia đình của Hector Malot.

- Hay không?

- Hay lắm.

Nhưng Thi khoái truyện đấm nhau, bắn phép đùng đùng hơn.

- Đọc xong cho Nam mượn với được không?

Nam hỏi suông chứ nó ngán mấy quyển dày dày vậy lắm. Ai ngờ Thi chẳng suy nghĩ mà đặt cuốn sách vào tay nó luôn.

- Nè, Nam đọc đi, khi mô trả Thi cũng được.

Nói rồi Thi đi qua dãy bàn bên cạnh, nơi hai nhỏ bạn thân của em ngồi, để lại Nam với cuốn sách dày cộp trên tay và hàng trăm câu hỏi xoay vòng trong não.

Thi không muốn nói chuyện với nó nên bỏ đi? Thi ghét nó tới mức quẳng đại cho nó cuốn sách để nó ngậm miệng lại? Thôi rồi... Nó phải làm gì đây?!

Nam mắc bệnh suy nghĩ nhiều giai đoạn cuối, Nam quằn quại, Nam đau đớn, nhưng tai vẫn dựng lên hóng hớt cuộc nói chuyện giữa Thi và đám con gái.

- Ê, hôm qua ảnh trả lời tin nhắn tao, ảnh nói là mấy bữa trước ảnh bận. Bọn mày nghĩ ảnh là cờ xanh hay cờ đỏ?

- Cờ hó.

Giọng nhỏ Hân the thé vang lên, nó tưởng nó nói nhỏ nhưng thật ra ai cũng nghe cả. Lập tức, Giang - đứa con gái cá tính với mái tóc ngắn cập vai - bâng quơ đáp lời.

- Nè! - Hân léo nhéo. - Mày cứ nói xấu "ảnh" của tao miết. Còn "ảnh" của mày thì răng, xem tin nhắn mày chưa?

- Đang ở trong danh sách chặn của tao đó.

- Chà, bạn tôi, bạn quá tồi luôn!

- Chớ thả thính mấy câu vừa vô duyên vừa vintage*, ai chịu cho nổi.

*cổ điển.

- Vintage? - Mặt nhỏ Hân nghệch ra.

- Ờ, cổ lỗ sĩ đó. Kiểu "mình phỏng rồi, phỏng lài cậu", hay "ba cậu là tên trộm hả, trộm sao gắn vào mắt cậu". - Giang thở dài. - Thôi, không nói chuyện này nữa. À nè Thi ơi, hôm bữa cái cha chi đó lớp 12 hẹn mày đi chơi mà, mày có đi với chả không?

Thấy câu chuyện đột nhiên dời sang mình, Thi ngẩn một lúc để nhớ xem Giang nó đang nhắc đến thằng cha nào, mãi mới đáp:

- Không. Có quen biết đâu, đi làm chi...

- Ờ, đúng rồi. Gái nhà lành, sao đi chơi với trai lạ được, nhờ?

Đứa vừa lên tiếng móc mỉa Thi là Thùy - lớp phó lao động của 11/6. Nhỏ này không ưa Thi từ ngay đầu năm lớp mười. Mà phải nói chính xác hơn là nó không ưa mọi đứa con gái sở hữu cái vẻ ngây ngô, tồi tội, lúc nào cũng trông như con nai vàng ngơ ngác, mà rơi vào trong mắt bọn con trai là dịu dàng, thục nữ giống Thi.

Thùy tự nhận mình là một đứa có cá tính đặc biệt trong số đông nữ sinh. Nhỏ có thể quàng vai bá cổ thân thiết như anh em với tụi nhiễm sắc thể XY, có thể một mình khiêng thùng nước, thường xuyên đánh game và đam mê bóng banh, những thú vui mạnh mẽ. Đúng là Thùy đặc biệt thật. Đặc biệt theo cách riêng của nhỏ và sẽ càng thêm tốt đẹp nếu Thùy không có sở thích đâm chọc, móc mỉa mọi đứa con gái nhẹ nhàng, hiền lành khác.

Từ bao giờ nét dịu dàng, nữ tính là biểu hiện cho sự thảo mai, giả tạo?

Từ bao giờ mà những bạn nữ có thể lực yếu một tí lại bị gán cái mác không độc lập, tự tin?

Thùy vốn đã không ưa Thi, nay lại càng thêm ghét cay khi em chuyển sang ngồi với Nam vào đầu học kỳ. Vì theo những nguồn tin mà thám tử bánh tráng trộn thu thập được, nhỏ này đang "bồ kết" lớp trưởng.

- Mày bóng gió cà khịa ai đó Thùy? - Nhỏ Giang, đứa thẳng tính nhất bọn, lập tức đứng lên đối chất với Thùy.

- Tao có cà khịa chi đâu, mày nhột hả? Tao đang khen Thi nó đàng hoàng mà. Con gái tụi mày nhạy cảm ghê quá ha?

Giang vặn lại ngay:

- Mày nói như mày không phải con gái á!

- Tao đâu có "ô dề thinking" như tụi mày. - Thùy chớp mắt, khinh khỉnh.

Thấy Giang bực mình đứng lên, Thi và Hân vội vàng ngăn nhỏ lại, sợ nhỏ với Thùy sẽ sinh sự to thêm. Giang ngồi xuống, trừng mắt nhìn Thùy một cái, không cam lòng mà thỏ thẻ với Thi:

- Cái con này nó ngứa miệng hay chi đó. Nè Thi, đợi tốt nghiệp cái, mày nhớ cho nó vài vả "báo chù" nghe chưa!

- Đúng đúng! - Hân phụ họa. - Sút nó bay lên cây cột điện, đừng để nó tưởng bê được thùng nước không nhờ ai phụ là ngon. Thi nhà mình khiêng cả cục tạ nặng trịch còn chẳng thở dốc!

Giang với Hân kẻ xướng người họa, không để ý đứa bị tụi nó đem ra đấm trong đầu đã tót sang chỗ thằng Nam.

- Có chi không? - Nam hờ hững nhìn Thùy, vai nghiêng đi một bên tránh cái bá cổ của nhỏ.

Bình thường Nam thân thiện cực, hình tượng người đàn ông ấm áp trưởng thành mà lị! Nhưng nó không ưa nhỏ Thùy này lắm, vì ngoài việc nhỏ cứ đâm chọc Thi, thì còn vì nhỏ khoái đụng chạm theo kiểu "anh em" (như lời nhỏ nói) với nó nữa. Mà với người nó không ưa, nó chẳng buồn đeo mặt nạ làm gì.

Thùy làm như không để ý đến sự thờ ơ của nó, sấn sổ ngồi vào chỗ của Thi, mồm mép tía lia:

- Lớp trưởng có biết chơi game không?

- Không.

Thật ra là có. Hồi đi đánh PUBG cấp phường, cái ID "Mặt nạ vô tình" của nó từng "đại sát tứ phương", suýt thì cuỗm cả giải quán quân, cho tới khi bị ban tổ chức túm đầu vì khai gian tuổi.

- Rứa lúc rảnh ông làm chi?

- Học.

Sai. Nó ngủ, đọc truyện tranh hoặc quẩy game trên nền nhạc nonstop.

Câu trả lời dối trá của Nam khiến mắt Thùy nổi đầy trái tim. Ôi, đúng là hoàng tử của nhỏ, vừa tao nhã lại còn siêng năng!

Thùy hỏi thêm mấy câu, lúc đầu Nam còn đáp gọn lỏn, nhưng lúc sau nó bực mình không thèm trả lời luôn, mắt dí vào cuốn tập trên bàn làm như đang giải toán. Mà cái nhỏ Thùy này hình như thiếu mất cọng gân nào. Nhỏ không biết ý mà cứ bô lô ba la hoài bên tai Nam.

Má này nhiều chuyện ghê, muốn đổ keo kiến dán mồm lại cho rồi! - Nghĩ trong đầu là thế, nhưng Nam chỉ lạnh lùng nói:

- Bạn về chỗ bạn được không? Tôi đang làm bài.

- Nam cứ làm đi, Thùy ngồi yên đây không ảnh hưởng Nam đâu.

- Bạn thở thôi cũng ảnh hưởng tôi rồi, bạn về chỗ đi!

Nam tức ngực, nó cảm thấy nó không còn giữ được hình tượng với nhỏ này nữa rồi, người đâu mà lì quá trời! Ngay trước khi nó nổi sùng lên, gương mặt ấm áp cất công xây dựng hai năm suýt bị vỡ thì Thi đột nhiên quay lại bàn.

- Thùy ơi, trả chỗ cho Thi với.

Thùy nó bực dọc lườm nguýt Thi, nhưng đuối lý nên cũng chỉ đành đứng lên ra chỗ khác. Lúc Thi lom khom bước vào bàn, nhỏ đột nhiên đẩy hông một cái, đụng trúng phía sau của Thi, khiến em mất thăng bằng ngã chúi về đằng trước.

- Ủa, xin lỗi ha...

Thùy vui vẻ quay lại, chờ mong hình ảnh Thi đập mặt xuống bàn, nhưng tình cảnh lúc này chỉ khiến nó cay mắt đến điên đầu - Nam giang tay ôm vòng lấy sống lưng Thi, khuôn mặt em dúi hẳn vào lồng ngực dày rộng của nó.

Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập như trống bỏi vang lên bên tai Thi, trong mũi em là hương thơm dìu dịu của nước xả vải, lại đượm chút mùi nắng hanh hanh.

Sao tim lớp trưởng đập nhanh thế nhỉ? Cứ như muốn phá vỡ khung xương, trào khỏi lồng ngực, xé toạc manh áo trắng mỏng tang mà áp kề ngay bên gò má Thi vậy.

Bỗng trống báo hiệu vào giờ, cả hai hoàn hồn lại vội buông nhau ra, còn nhỏ Thùy mặt mày xanh mét đi về chỗ của mình.

- Thi... Thi cảm ơn Nam nghe!

- Ờ, không có chi đâu. - Nam đáp, gần như ngay tắp lự, nhưng chỉ có trời mới biết, nó giờ như một cái máy phản ứng theo trình tự, linh hồn đã rời khỏi thể xác mà nhảy tưng tưng trên sao hoả từ lâu.

Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi!  Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi! Nó ôm Thi!

Trong đầu Nam spam một đống chữ ôm, não nó biến thành cái màn hình lớn, không ngừng tua đi tua lại khoảnh khắc Thi ngã vào lòng nó, còn tay nó lại vòng qua lưng em.

Nam nghĩ, ngày hôm nay xứng đáng được ghi vào lịch sử, trở thành một mốc son chói lòa trong cuốn hồi ký của nó. Sau này, ngoài kỷ niệm ngày yêu nhau, kỷ niệm ngày kết hôn, nó còn sẽ tổ chức cả kỷ niệm lần đầu tiên ôm nhau với Thi!

Gửi nhật ký theo đuổi Thi: Hôm nay ngày 11/5/2024, mình nghĩ mình nên đi chọn nhẫn cưới là vừa.