Áng Thơ Tình Tặng Em

Chương 7: Ký ức ngày mưa



Ta thấy nhân gian nghiêng trong đáy mắtHai má em hồng nhuốm giọt sầu chiều hômTịch dương hoang hoải rũ hồn ta say khướtƯớt đôi mi dài khóc tang chuyện tình si.

2.6.24

Buổi chiều Thứ Hai, mây đen xô từ phía Nam về giăng kín cả bầu trời, che khuất đi ánh hoàng hôn còn chưa kịp le lói. Mưa đến rất nhanh, trắng xóa dòng nước đổ từ cao xanh, quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ chín ô bỗng trở nên mịt mờ, xa xôi, phiền muộn.

Bàn học chỉ còn mình Thi, vì giờ chào cờ bị hủy nên Nam và bí thư phải xuống phòng đoàn trường lấy những thông tin cần phổ biến về cho lớp. Trời tối sập nên đèn đóm phải bật lên cả. Cái bàn Thi sát mép phòng học, nửa bên mặt em được ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, hòa vào làm một với màn mưa dữ dội ngoài kia. Bỗng nhiên, em cho người ta một cảm giác nào đó xa xôi, khó tả quá.

Lúc này, đám học sinh mới lờ mờ nghĩ đến rằng, Thi thoạt nhìn trông rất thân thiện, nhưng hình như trong lớp em chỉ chơi với mỗi Hân và Giang, còn lại chẳng có ai biết thêm gì về hoàn cảnh gia đình hay sở thích, sở ghét của em cả. Phải từ độ hay tin thằng Trung lớp bên thề tán Thi cho bằng được, sự chú ý của mọi người về em mới dần tăng lên.

Hôm nay Hân nghỉ ốm, còn Giang xin về từ tiết ba, nên Thi lại một mình, tách biệt hẳn với đám đông ồn ào. Không phải mọi người xa lánh Thi, mà vì họ thấy em có cái gì mông lung, khó gần quá.

Ngồi không trong lớp mãi cũng chán, đám học sinh bèn kiếm đủ thứ chuyện luyên thuyên với nhau, mà cầm đầu tất nhiên là hội bà tám bên phía tổ ba, nơi nhỏ Thùy ngồi.

- Dạo ni Nam nó nổi quá ha mày?

- Ờ, chớ còn chi nữa! Tao nói nó mà mở Facebook ra đăng bài câu tương tác như thằng Trung 11/5 một cái hả, lễ hội Văn hóa dân gian tới lớp mình còn ăn bám vô cái mặt nó để bán hàng dài dài.

Trận chung kết bóng đá đợt trước, hình chụp Nam bị rải đầy group và confession trường để săn tìm thông tin. Sau khi mò được Facebook của Nam, một làn sóng fangirl dũng mãnh tiến vào, và chưa đến hai phút sau lại phải tiu nghỉu trào ngược ra lại.

- Đậu xanh trái thanh long ruột đỏ! - Một con bé đeo kính cận, mặt hơi tròn chửi thề. - Nó đẹp trai, nó học giỏi, nó đá banh hay thì mắc chi cái ảnh đại diện Facebook của nó phải là hình củ cà rốt từ tận ba năm trước chưa thay, đã vậy còn trắng trơn chẳng có miếng thông tin nào nữa! Stalk được cái vẹo chi đâu mà không thất vọng?!

- Chắc nó thích ăn cà rốt. - Huân bỗng xen mồm vào.

Hội chị em đang bàn tán râm ran, thấy một thằng đực rựa bỗng từ đâu lọt tới cũng không dừng lại mà càng thêm hăng say hơn. Huân là bạn thân của đối tượng trong "phiên tòa mổ xẻ" này, nguồn tin lớn đây chứ còn đâu nữa!

Qua hơn mười phút, câu chuyện đã bắt đầu đến bước "lột" cả gia phả họ hàng của nhà thằng Nam ra. Đứa tỏ vẻ hào hứng nhất chắc phải kể đến nhỏ Thùy. Trong lớp cũng có vài bạn gái nữa thích Nam, nhưng Thùy là đứa thẳng thắn và bạo gan nhất.

- Ê Thùy, kể lý do mày thích thằng Nam nghe coi!

- Kể đi! Kể đi!

Cả bọn phụ họa theo người đề nghị, nhưng có đứa lại tỏ vẻ không quan tâm lắm:

- Thì có chi đâu mà tò mò. Nhìn cái mặt lớp trưởng đi, chừ nó có học dốt, để tóc xoăn, ăn mặc phong cách "đôn chề", áo kẻ sọc quần evisu chân đi dép lào thì cũng có đứa thích nó thôi.

- Tầm bậy!

Nhỏ Thùy đột nhiên gằn giọng, quát nhỏ. Thấy mọi người giật mình trố mắt nhìn, hình như Thùy cũng biết mình lỡ lời mới bèn dịu lại. Nhỏ hắng giọng, mắt mơ màng như nhớ về chuyện gì đó, vẻ thẳng thắn bạo gan thường ngày bỗng biến đâu mất. Thì ra, khi nói về đối tượng mà mình thích, người cứng rắn nhất cũng có thể trở nên mềm mại, dịu dàng vô cùng.

- Tao biết là Nam đẹp trai, cũng học giỏi, mấy cái đó từ đầu lớp mười đã hiện rõ mồn một rồi mà. Nhưng hồi đó tao chưa có cảm xúc chi hết, tao thấy lớp trưởng bình thường như bao đứa khác thôi. Rồi...

Thùy đột nhiên liếc mắt về phía Thi, giọng nói to lên như cố để ai nghe thấy. Trong câu chuyện của nhỏ, ngày mưa cuối thu từ một năm trước hiện lên, cũng trắng xóa và mịt mờ hệt như hôm nay.

Khi đó, Thùy vừa trực nhật xong, chuẩn bị đi xuống nhà xe thì phát hiện quên đem theo ô, cả áo mưa cũng không có. Nhỏ đang loay hoay không biết phải làm thế nào, mặt nhăn nhó nhìn trời thì đột nhiên Nam từ đâu bước đến, dúi vào tay nhỏ một cái áo mưa tiện lợi màu xanh còn chưa xé bọc. Thùy ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào cậu bạn lớp trưởng thường ngày ngoài việc trường việc lớp ra thì chẳng có chút giao lưu gì với nhau.

- Bạn không đem áo mưa đúng không? Nè cầm về đi, tôi xuống căn tin mua lại cái khác.

Nói rồi, chẳng đợi Thùy trả lời, Nam nâng cái cặp đeo chéo lên che đầu, chạy vụt vào trong màn mưa trắng xóa. Hôm ấy mưa rất to, chẳng mấy chốc mà những tia nước mịt mờ đã che khuất bóng dáng vững chãi của Nam. Song, giọng nói ấm áp và tấm lưng rộng ấy vô tình vướng mãi trong lòng Thùy, tựa như vũng nước đọng lại sau khi cơn mưa đã tạnh. Chỉ khác là, nước sẽ thấm vào đất, khô đi, còn Nam trong lòng Thùy vẫn ở mãi đó, trở thành vùng thánh địa để thiếu nữ tuổi mộng mơ tôn thờ, nhung nhớ - vùng thánh địa mang tên tình đầu.

Câu chuyện của Thùy còn lấp lửng, nhưng nó không có cơ hội kể tiếp vì lúc này Nam và bí thư đã quay về lớp, bắt đầu phổ biến một số hoạt động cũng như kết quả khen thưởng Hội khỏe Phù Đổng đợt vừa rồi. Nam vừa gập cuốn sổ ghi chép lại cũng là lúc trống trường vang lên, báo hiệu giờ ra về.

Vì mấy hôm nay hay mưa nên bọn học sinh gần như đều chuẩn bị sẵn ô dù với áo mưa cả, chẳng mấy chốc mà sân trường đã vắng hoe. Nam và Thi ở lại trực nhật, nó đổ rác còn em lau bảng.

Thi đứng tần ngần trước cái bảng một lúc, thở dài. Thầy dạy Toán cao gần mét bảy lăm, sải tay lại rộng nên thầy thích ghi chữ trên cùng của bảng để cho có không gian. Trong khi Thi thì không cao, hoặc thậm chí có thể nói là hơi thấp so với chúng bạn đồng trang lứa. Lúc này, bỗng sinh ra một nan đề.

Đề bài: Nữ sinh một mét năm mươi ba và nơi cao nhất trên tấm bảng chắc cũng phải gần mét tám, hỏi phải làm cách nào để lau sạch?

Đáp án A: Nhảy lên lau. - Hơi khó thực hiện.

Đáp án B: Bắt ghế đứng lau. - Loại trừ, bởi ghế ở lớp là kiểu ghế dính liền với bàn học, còn dùng ghế giáo viên thì lại thiếu tôn trọng quá!

Đáp án C: Nhờ một anh chàng cao mét bảy tám nhưng khai gian lên thêm hai xăng ti nữa cho tròn mét tám lau hộ. - Khả thi, vì Nam vừa đặt cái sọt rác xuống cuối lớp, cười tít mắt đi gần về phía bảng đen.

Nhưng ở đời, đâu phải cứ đáp án trông có vẻ khả thi nhất sẽ luôn được chọn lựa đâu đúng không? Một số người hơi khác so với quan niệm đại chúng thường hay có tư duy ngược, trong đó phải kể đến Lê An Thi - hoàng đai đệ nhất cấp, huy chương đồng nội dung đối kháng hạng cân 45kg trong giải Vovinam học sinh phổ thông toàn quốc năm 2022.

Nam đắm mình trong cơn mơ, tưởng tượng cảnh mình tiến đến gần từ phía sau, vòng tay lấy miếng giẻ từ Thi, giúp em lau vết phấn trên cao. Còn em bị bọc trong lồng ngực nó, nhịp tim dần tăng lên vì hành động đầy nam tính, lãng mạn này. Chân vừa nhấc được một nửa, nó bỗng há hốc mồm khi thấy nàng thơ của mình lấy đà bật cao lên, giẻ lau trong tay quét lượn một vòng, hàng phấn trên cao biến mất hơn phân nửa. Lại thêm vài cú bật, cái bảng cũng hoàn toàn sạch trơn.

Thi để cái giẻ lên bàn, vừa quay lại thì suýt giật mình trẹo chân vì thằng Nam đứng tồng ngồng ở đó chẳng biết từ bao giờ. Em gãi mặt, hơi ngượng một chút, mở lời:

- Thi lau bảng xong, mình về được rồi đó Nam.

Nam gật đầu, cầm lấy cặp sách, cứng đờ đi theo sau lưng Thi, trông như con robot được lập trình sẵn.

Phải làm sao đây? Hình như nó nhận ra càng ngày nó càng thích Thi hơn, thích phát điên, thích phát ốm, thích muốn bệnh lên được!

Trời vẫn mưa, mịt mù, trắng xóa. Bên ngoài bao nhiêu giọt nước thì trong lòng Nam bấy nhiêu phần thích Thi.

- Thi không đem dù hay áo mưa chi hả?

- Ừm, áo mưa Thi để trong cốp xe rồi.

- Rứa đi chung dù với Nam nè.

Nam bung tán ô màu xanh nhạt ra, Thi cũng chẳng nghĩ nhiều mà sải bước bên cạnh nó. Cái ô hơi bé nên cả hai đi khá gần, hai cánh tay thi thoảng chạm đến, cọ xát với nhau. Nam cảm thấy vùng da thịt ở khuỷu tay mình nóng rát, mấy thớ cơ giật giật, từng tế bào như rên xiết lên vì hưng phấn, vui mừng.

Bỗng dưng, nó cảm thấy chọn cái ô bé tí này sao mà đúng đắn quá!

Nhớ lại cả năm trước, khi chưa có quá nhiều cơ hội giao lưu với Thi, Nam còn chẳng dám mơ tới việc che chung cùng em một chiếc ô nữa. Ngày ấy, nó chỉ có thể đem cái áo mưa mới coong ra cho đại đứa nào đó, bản thân thì lầm lũi đội mưa theo sau Thi đi vào căn tin, giả vờ mình cũng quên mang áo mưa như em để có thêm vài câu chuyện trò đứt quãng.

Nó khi đó hèn mọn đến đáng thương, lại chẳng hay biết bản thân cũng vô tình gieo tương tư cho kẻ khác.

Nam không nhớ cái áo mưa mà Thuỳ trân quý. Tương tự, Thi chẳng hề để tâm đến cuộc gặp mặt thoáng qua ở căn tin - cơ hội mà Nam năm mười sáu tuổi đã vắt hết óc ra để chắt chiu, dành dụm được.

Đời không phải lúc nào cũng công bằng. Nhưng lúc này đây, đột nhiên nó lại công bằng đến đớn đau.