Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 14



Tiêu Niên cảm thấy chính mình hưng phấn có hơi quá. 

Lục Tri Chu đã đi mở họp, mà cậu thì một mình ngốc nghếch nằm sấp ở trên giường, không ngừng nghe đi nghe lại hai đoạn giọng nói mà Lục Tri Chu gửi tới. 

Hết lần này đến lần khác. 

Hết lần này đến lần khác.

Mãi đến khi đồng hồ báo thức đến giờ đăng tải video vang lên, cậu mới bừng tỉnh khỏi tình huống chẳng hiểu ra sao này. 

Tiêu Niên mày đang làm gì??? 

Video là Tiểu Minh bảo cậu truyền lên, cho nên vừa truyền xong, Tiểu Minh cũng gọi điện thoại lại đây. 

Hai người nghiêm túc thảo luận vài câu về công việc, sau đó lại nhanh chóng chuyển đề tài sang Lục Tri Chu. 

Tiểu Minh nghe xong Tiêu Niên này này nọ nọ, buồn cười không chịu được: “Tui đệt tui đệt, hai cái người này, rốt cuộc là đã tiến triển hay là chưa tiến triển vậy? Hai người đang yêu nhau đấy à?” 

Tiêu Niên nhéo giữa mày: “Yêu cái rắm.” 

Tiểu Minh: “Ha ha ha ha ha ha.” 

Tiểu Minh: “Tớ hỏi nghiêm túc đó, có phải cậu thích hắn rồi không?” 

Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Tớ cũng vừa nghĩ tới chuyện này.” 

Tiểu Minh: “Vậy thế nào?” 

Tiêu Niên: “Cảm tình thì chắc là có, nhưng cũng chưa tới mức thích đi?” 

Tiểu Minh: “Thiệt?”

Tiêu Niên buông tiếng thở dài, chịu thua: “Đàn ông thế này cho ai thì ai lại không thích chứ, mẹ nó, tớ với hắn còn sớm chiều ở chung.” 

Tiểu Minh cười: “Cũng đúng.” 

“Mà nói,” Tiểu Minh nói: “Tớ thấy ông Lục Tri Chu này cũng rất không tồi nha.” 

Tiêu Niên: “Không tồi thì đúng là không tồi, nhưng tụi tớ không hợp.” 

Tiểu Minh: “Sao lại không hợp?”

Tiêu Niên cười: “Cậu cảm thấy hợp sao? Cách sống, trình độ văn hóa, hành vi thói quen, vừa nghĩ đã thấy không hợp rồi, ngay cả buổi tối mấy hôm trước, chỉ có mỗi chuyện xem TV, chuyện có tí xíu như vậy, cũng đã không hợp rồi.” 

Tiểu Minh: “Ai dô, cậu nghĩ sâu xa quá, chưa gì đã nghĩ đến chuyện chung sống dài lâu rồi.” 

Tiêu Niên: “Ài, dù sao cũng là đính ước từ bé, gia đình hai bên đều quen biết, nếu thật sự ở bên nhau cũng không phải giỡn chơi đâu.” 

Tiểu Minh: “Cũng đúng.” 

“Nhưng mà người với người nào có tuyệt đối không hợp.” Tiểu Minh thử đưa ra chút ý kiến: “Cậu không muốn nắm chắc một chút sao?” 

Tiêu Niên: “Nắm chắc chỗ nào?” 

Tiểu Minh: “Ha ha ha ha ha ha đệt.” 

Tiêu Niên: “Thú thật, cũng chỉ có ở trên giường là hợp với tớ.” 

Tiểu Minh: “Ha ha, vậy chúc hai người tính phúc nhá.” 

Tiêu Niên: “Cảm ơn ngài.”

Cúp điện thoại rồi, Tiêu Niên lại tự kiểm điểm một lúc, sâu sắc cảm thấy tình trạng hiện tại của bản thân rất không ổn. 

Nếu cứ làm tiếp, nhỡ cậu bị chìm đắm thì làm sao bây giờ, đừng chờ đến cuối lại cược cả bản thân vào đó, rất không đáng. 

Trọng điểm là, Lục Tri Chu căn bản không thích cậu mà, đến lúc đó thua sạch sẽ rồi, thì cũng không phải là chuyện của một ngàn khối thôi đâu. 

Màn hình điện thoại lại quay về giao diện trò chuyện với Lục Tri Chu, Tiêu Niên lướt đến phía dưới cùng, click mở đoạn giọng nói cuối cùng mà cậu gửi cho Lục Tri Chu. 

“Nghe lời lão công, em đặc biệt nghe lời, buổi tối nhất định sẽ đi ngủ sớm một chút, em chờ anh về đó, anh nhớ về sớm chút nha.” 

Tiêu Niên nghe xong, mặt nhăn lại như cái bánh bao. 

Nói cái gì vớ va vớ vẩn……

Nửa tiếng rồi, có rút về được không nhỉ?

Tối nay, Tiêu Niên thấy hơi nhàm chán, chuyện có thể làm cũng chỉ có lướt điện thoại, với lại trầm tư thôi. 

Trầm tư xong, cậu lại nghiêm trọng nhận ra rằng, ở chung với Lục Tri Chu lâu rồi, người này đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến sự xã giao của cậu. 

Bây giờ cậu mà nhìn đến ai, cũng sẽ âm thầm so sánh với Lục Tri Chu một phen. 

Sau đó lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị. 

Với lại, hình như đã mấy ngày rồi, tới tối cậu đều ngoan ngoãn về nhà không ra ngoài chơi, rõ ràng ở nhà cũng chả có chuyện gì. 

Tiêu Niên vô ngữ nhéo lên người mình một cái, nói với bản thân phải nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh này. 

Này quá không ổn rồi.

Cậu lập tức nghĩ tới năm cậu soái ca thêm nick mấy hôm trước ở A đại. 

Vì thế, cậu lướt khung trò chuyện trên WeChat xuống tận cùng. 

Phùng Xuyên thì thôi, cảm thấy dính quá. 

Hai cậu thêm nick ở trong lớp Lục Tri Chu thì thôi vậy, dù sao cũng là học sinh của Lục Tri Chu, vẫn là không có liên quan thì tốt hơn. 

Cái cậu gặp được ở trên đường…… Trông thế nào ấy nhỉ? 

Thôi bỏ qua. 

Cái cậu cơ bắp bên hồ bơi. 

Tiêu Niên cố nhớ lại hình dáng của cậu ta, sau đó ấn vào bắt đầu trò chuyện. 

“Xin chào bạn học.” 

Đánh bốn chữ này xong, Tiêu Niên lại bỏ điện thoại qua một bên, cũng không gửi đi. 

Sau đó, cậu cười.

Bây giờ cậu đã thoái hóa đến độ phải dùng câu “xin chào bạn học” để chào hỏi rồi sao?

Tiêu Niên cảm thấy bản thân không bình thường, quá không bình thường. 

Có thể là Lục Tri Chu cho cậu kích thích quá lớn, lần này, người ta phải hoạt bát lên, eo không xót, chân không đau. 

40 phút sau, Tiêu Niên xuất hiện ở quán bar mà Tề Nghệ chia định vị. 

Cậu bước vào, đám người đang ngồi đều giơ tay cùng cậu chào hỏi, Tiêu Niên quơ quơ tay, ngồi xuống bên cạnh Tề Nghệ. 

“Chuyện gì thế? Không phải nói tối nay không ra sao?” Tề Nghệ rót rượu cho Tiêu Niên. 

Tiêu Niên lắc đầu: “Thì tại cô đơn ấy mà.”

“Không tồi không tồi!” Tề Nghệ cười rộ lên: “Cô đơn cứ tìm tớ, chuẩn không sai đâu.” 

Tính của Tề Nghệ là chỉ làm bạn với soái ca, y như dự kiến, trong phạm vi có thể nhìn thấy, tất cả đều là cảnh đẹp ý vui. 

Ai không biết còn tưởng là đi tới chỗ nào ấy chứ. 

Nghe nói, hôm nay là sinh nhật của một cậu nào đó, bất quá ở trong cái vòng này, sinh nhật gì đó cũng đừng cho là thật, đều là mượn cái cớ ra để ra chơi thôi. 

Rất nhanh, Tiêu Niên cũng hoà nhập vào bầu không khí này, hát ca, uống rượu, tám nhảm. 

Nhưng thái quá chính là, bánh sinh nhật vừa mang lên, người ăn sinh nhật lại biến thành Tiêu Niên? 

Một vị soái ca không biết từ đâu chui ra, đội vương miện thọ tinh lên đầu Tiêu Niên, sau đó một đám người liền hướng về cậu hát bài mừng sinh nhật. 

Tiêu Niên ngây người nửa giây, rồi lập tức nhập diễn nhân vật của chính mình, nâng tay lên.

“Cảm ơn mọi người!”

Kiểu không khí tự quen thuộc trong quán bar thế này, rất dễ dàng từ một người ồn ào biến thành cả đám ồn ào, huống chi bọn họ còn đang ngồi trong ghế lô kiểu mở. 

Cho nên vừa nói xong, cả quán bar đều chúc Tiêu Niên sinh nhật vui vẻ, DJ đứng trên sàn cũng vui vẻ chơi bài hát sinh nhật. 

Hơn nữa, Tiêu Niên có tự giác người một dancer, dẫn dắt mọi người nhảy vài đoạn, bầu không khí cũng vì Tiêu Niên mà trở nên sôi động hơn. 

Nhưng Tiêu Niên không biết chính là, tối hôm nay, thầy giáo Lâm Nhạc Phàm cũng ở trong quán bar này. 

Khi cậu trở thành tiêu điểm của quán bar, thầy Lâm đã quay video lại chia cho Lục Tri Chu. 

“Vị này nhà cậu hôm sinh nhật nay à.”

“Trâu bò a, Tiêu Niên giỏi thật, toàn trường đều bị cậu ta kéo high!”

“Tớ đệt! Thật sự có tài!”

Trường hợp này thật sự khó có được, sau khi kết thúc, giám đốc quán bar đưa tặng ghế lô của Tiêu Niên một rương rượu cùng với một ít ăn, chúc Tiêu Niên sinh nhật vui vẻ. 

Vừa chơi liền trực tiếp chơi tới hai giờ sáng, Tiêu Niên nghĩ sáng mai còn phải dậy sớm đi làm, cân nhắc một chút, cậu vẫn là rời đi trước. 

Uống rượu có hơi nhiều, ra quán bar, bên ngoài gió đêm xào xạc, Tiêu Niên có chút choáng váng. 

Lúc này, trên điện thoại là tám cuộc gọi nhỡ từ Lục Tri Chu, cùng với ba tin nhắn WeChat. 

Bắt đầu từ lúc 10 giờ, Lục Tri Chu đã gọi điện thoại cho cậu. 

Gọi hai cuộc, Tiêu Niên không bắt máy, liền nhắn tin qua WeChat. 

“Hôm nay sinh nhật em?” 

Một tiếng sau, Lục Tri Chu lại gọi thêm hai cuộc. 

Lại nhắn một tin khác.

“Về sớm một chút.”

Lại thêm hai cuộc gọi, là lúc gần 12 giờ. 

Sau đó, nhắn nhanh một tin WeChat. 

“Sinh nhật vui vẻ.” 

Hai cuộc gọi cuối cùng, là của mười phút trước. 

Thật ra, mỗi lần Lục Tri Chu gọi điện thoại tới, Tiêu Niên đều biết, không phải cậu không bắt, cậu chỉ là…… 

Cậu chỉ là không bắt thôi. 

Đúng vậy.

Cậu chính là không bắt điện thoại của Lục Tri Chu đó, vậy thì sao? 

Tiêu Niên vì chuyện lần nào cũng cảm thấy động lòng với hắn mà bực bội. 

Cũng khéo thật, trong quán bar cũng có người quen Lục Tri Chu. 

Thật mất hứng.

Tiêu Niên cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhắn tin trả lời Lục Tri Chu. 

“Đang đi về.”

Không nghĩ tới, tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của cậu đã vang lên. 

Tiêu Niên do dự một lát, vẫn là nhận. 

Cửa quán bar phảng phất như một cái kết giới, cửa vừa đóng lại, mọi thứ cũng bị ngăn cách. 

Giờ phút này, bên ngoài rất yên tĩnh, chỗ này không phải trung tâm thành phố, ngẫu nhiên chỉ có một ít tiếng xe từ nơi xa truyền đến. 

“Uhm.”

Tiêu Niên lười nhác phát ra một âm đơn với người ở bên kia điện thoại. 

Lục Tri Chu hỏi cậu: “Đã về chưa?”  

Tiêu Niên nói thật: “Vẫn chưa, đang gọi xe.” 

Lục Tri Chu: “Mấy giờ rồi?”

Tiêu Niên cười thầm trong lòng, rất muốn dỗi lại một câu, hỏi Lục Tri Chu ‘anh quản tôi?’. 

Nhưng miệng cậu lại không làm được, cậu theo bản năng mà sợ Lục Tri Chu. 

“Hai giờ mười lăm.” 

Lục Tri Chu ở bên kia yên tĩnh trong chốc lát. 

“Buổi tối không phải mới hứa với anh, sẽ nghe lời, sẽ đi ngủ sớm một chút à.” 

Lục Tri Chu lúc nói câu này rất nhẹ nhàng, giống như hắn đang khuyên bảo Tiêu Niên vậy, từng chút từng chút một liệt kê ra Tiêu Niên không đúng chỗ nào. 

Tiêu Niên thấy hơi buồn cười. 

“Thế mà anh cũng tin à.” 

Lục Tri Chu trầm mặc. 

Tiêu Niên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, đầu càng choáng váng, cũng lập tức cảm thấy chính mình quá đáng. 

Cậu nhẹ giọng nói: “Em biết, anh cần phụ trách sự an toàn của em, nhưng em không có sao, em lớn như vậy rồi, sẽ không có việc gì, con người của em lúc vui chơi dễ dàng không có cảm giác thời gian, cho nên sau này em có ra ngoài chơi anh cũng đừng tìm em mãi, em sẽ về sớm một chút, anh đi ngủ sớm đi, được không ca ca.” 

Tiêu Niên cố gắng nói chuyện thật dịu đàng. 

Nhưng Lục Tri Chu nghe xong lại hỏi: “Trong lời của em có câu nào là thật không?” 

Tiêu Niên hơi khựng lại. 

Cậu đang muốn nói gì đó, trên vai đột nhiên bị khoác một chiếc áo. 

Tiêu Niên hoảng sợ, hô lên một tiếng, vội vàng tránh ra. 

Lục Tri Chu ở trong điện thoại hỏi: “Sao thế?” 

Tiêu Niên thấy rõ người tới: “Không có gì, là một người bạn.” 

Là Phùng Xuyên, hôm nay cậu ta cũng ở đây, không biết là tới lúc nào, có thể là thấy Tiêu Niên mặc ít, nên khoác áo cho cậu. 

Tiêu Niên nhìn cậu ta cười cười, cởi áo gió ra: “Không cần, không lạnh, cảm ơn.” 

Phùng Xuyên: “Tôi thấy anh ra đây lâu rồi, cứ nghĩ anh đã đi rồi.” 

Tiêu Niên: “Không có, đang gọi điện thoại.” 

Phùng Xuyên: “Chuẩn bị về à? Tôi đưa anh về nhé, tôi có gọi xe.” 

Tiêu Niên vẫn chưa trả lời đâu, trong điện thoại, Lục Tri Chu đã lên tiếng. 

“Từ chối cậu ta.”

Tiêu Niên cười.

Thật ra, dù Lục Tri Chu không nói, Tiêu Niên cũng không định đồng ý. 

Nhưng Lục Tri Chu vừa nói như vậy, Tiêu Niên không nhịn được hỏi một câu. 

“Tại sao ạ?” 

“Tại sao?” Lục Tri Chu giống như nghe thấy một câu rất buồn cười: “Không được lên xe của người lạ, không biết sao?” 

Tiêu Niên: “Không phải người lạ mà, là bên A đại của mấy anh đó, nghe nói hình như là giáo thảo, còn là học bá nữa.” 

Lục Tri Chu nghe xong vẫn là: “Từ chối.” 

Vừa lúc, tài xế xe mà Tiêu Niên gọi có gọi điện thoại tới, Tiêu Niên đưa mắt tìm kiếm lại không thấy xe đâu, liền nói với Lục Tri Chu: “Biết rồi, em cúp máy trước a.” Xong, cúp điện thoại. 

Cũng cắt ngang Lục Tri Chu đang ở bên kia gọi tên cậu. 

Tiêu Niên nhận điện thoại của tài xế, báo cho vị trí cụ thể xong liền nói với Phùng Xuyên: “Tôi gọi xe rồi, cảm ơn cậu.”

Phùng Xuyên cũng không ép buộc: “Được, về đến nhà thì nhắn cho tôi một tiếng.” 

Tiêu Niên: “Ừ.” 

Xe Tiêu Niên gọi rất nhanh đỗ ở ven đường, Phùng Xuyên một hai muốn đi qua đó với cậu, còn trước một bước giúp Tiêu Niên mở cửa ghế sau. 

Nhưng Tiêu Niên còn chưa kịp bước vào, phía sau đột nhiên lao tới một người, trực tiếp kéo Tiêu Niên qua, ‘phanh’ một tiếng, đóng cửa xe lại. 

“Tiêu Niên theo tôi về.” 

Người nọ nói một câu như vậy. 

Tiêu Niên lúc này bị kéo đến sau lưng người nọ, cậu duỗi đầu nhìn ra trước, mới thấy rõ người nọ là ai. 

“Lâm Nhạc Phàm?” 

Tiêu Niên có hơi kinh ngạc.

Lâm Nhạc Phàm: “Là tôi.”

Phá án, hoá ra chính là người này méc cậu.

Lâm Nhạc Phàm bảo hộ Tiêu Niên thật kỹ, vẻ mặt trung nhị kiểu ‘trời sập tui đỡ’ vậy: “Cậu đừng sợ, Lục Tri Chu bảo tôi tới bảo vệ cậu, để lát nữa tôi đưa cậu về.” 

Tiêu Niên đầy đầu dấu chấm hỏi: “Không phải đâu anh, anh hiểu lầm, cậu ấy không có đi chung với tôi, đây là xe tôi gọi mà.” 

Lâm Nhạc Phàm ngốc: “A?” 

Tiêu Niên cười: “Lục Tri Chu nói gì với anh vậy?”