Đợi lát nữa đến thành phố A, Tiêu Niên mới biết được hoá ra mấy ngày nay, Lục Tri Chu là rất bận.
Vừa xuống máy bay, hắn đã liên tục nhận vài cuộc điện thoại; vừa đến nhà, hắn thu dọn vài thứ xong liền nói với Tiêu Niên là phải đến trường học.
Ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, trước khi đi còn có thời gian quan tâm đến vấn đề bữa cơm của Tiêu Niên, bảo cậu nhớ phải ăn tối.
“Anh mới phải nhớ ăn cơm đấy.” Tiêu Niên tiễn Lục Tri Chu đến cửa: “Lát nữa có ăn nhớ nói cho em biết, không được gạt em.”
Lục Tri Chu cười cười, kéo cằm Tiêu Niên qua hôn một cái: “Được.”
Hắn lại nói: “Ở nhà ngoan.”
Tiêu Niên gật đầu: “Ngoan.”
Mới nói hai câu này xong, điện thoại của vị người bận rộn này lại vang lên.
Lục Tri Chu vừa tiếp điện thoại, vừa nhìn Tiêu Niên cười cười, rồi rời khỏi nhà.
Cho nên, người này dành ra nhiều thời gian như vậy để đến xem Tiêu Niên thi đấu, để chúc mừng Tiêu Niên thì thật đúng là không dễ dàng.
Tiêu Niên hơi bĩu môi, quay đầu liền mở điện thoại nhắn một cái emoji ‘yêu anh lắm’ cho Lục Tri Chu.
Mà ngoài cửa, Lục Tri Chu đi xuống lầu, nhận điện thoại không phải của ai khác, mà là của Lâm Nhạc Phàm.
Lục Tri Chu đi về phía thang máy, cũng hỏi Lâm Nhạc Phàm: “Sao vậy?”
Lâm Nhạc Phàm ‘a’ một tiếng: “Tớ tới trường rồi, cậu không cần tới đón tớ đâu.”
Lục Tri Chu không khách khí: “Ai nói tớ muốn đi đón cậu.”
Lâm Nhạc Phàm cắn răng vài giây: “Quả nhiên quen Tiêu Niên xong cậu liền thay đổi.”
Lục Tri Chu cười: “Có vấn đề?”
Lâm Nhạc Phàm: “Thôi, chủ yếu cũng không phải nói chuyện này với cậu.”
Thang máy tới, Lục Tri Chu bước vào: “Chuyện gì?”
Lâm Nhạc Phàm: “Chính là cái cậu tên Trịnh Lĩnh, tớ vừa mới xem lại…. cậu ta……”
Lục Tri Chu nhìn con số trên bảng điều khiển: “Thang máy, tín hiệu không tốt.”
Bên chỗ Lâm Nhạc Phàm càng đứt quãng, cũng không nghe thấy Lục Tri Chu nói gì, cũng không truyền đi lời nói của chính mình.
Chờ thang máy mở cửa, Lục Tri Chu đi ra ngoài, hắn nghe thấy Lâm Nhạc Phàm gọi vài tiếng: “Alo lo lo.”
Lục Tri Chu: “Đây, cậu nói đi.”
Lâm Nhạc Phàm: “…… Tớ nói xong.”
Lục Tri Chu hỏi: “Nói gì vậy?”
Lâm Nhạc Phàm bất đắc dĩ: “Trịnh Lĩnh.”
Lục Tri Chu: “Cậu ta làm sao?”
Bên kia, Lâm Nhạc Phàm há mồm lại ngậm miệng, ngậm miệng lại há mồm: “Thôi.”
Rõ ràng, Lục Tri Chu cũng không phải rất muốn biết.
Lâm Nhạc Phàm sâu sắc hoài nghi, ngoại trừ chuyện của Tiêu Niên ra, Lục Tri Chu cũng không thấy cái gì đáng để ý.
Lâm Nhạc Phàm vì thế liền nói: “Cậu ta với Tiêu Niên đấy.”
Quả nhiên, ngữ điệu người này liền thay đổi: “Cậu ta với Tiêu Niên làm sao vậy?”
Lâm Nhạc Phàm: “Cậu ta với Tiêu Niên đều là nhân loại trên địa cầu này, đều là người ở thành phố A.”
Lục Tri Chu: “……”
Lục Tri Chu: “Không có việc gì thì tớ cúp.”
Lâm Nhạc Phàm bất đắc dĩ: “Bái bai.”
Nhưng cúp điện thoại rồi, Lâm Nhạc Phàm vẫn là cảm thấy, có một số việc nên nói cho Lục Tri Chu biết.
Cho nên hắn chờ a chờ, chờ đến lúc xe của Lục Tri Chu chạy đến dưới lầu, rồi lập tức đến cửa thang máy nghênh đón hắn.
Hắn nhìn thang máy ngừng ở lầu 1, lại thầm cảm thấy có phải chính mình đã hơi quá mức xen vào việc của người khác hay không? Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì.
Nhưng khi thang máy từ từ đi lên, trên người hắn phảng phất như được khoác vào một chiếc áo dũng sĩ, trời giáng sứ mệnh cho hắn.
Không lâu sau, thang máy đing đong một tiếng mở ra, bên trong chỉ có mỗi Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu nhìn thấy hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc lắm, còn hỏi hắn: “Đi đâu?”
Lâm Nhạc Phàm cười: “Tớ đang đợi cậu đấy, tin không?”
Lâm Nhạc Phàm xít xoa một tiếng: “Cậu không cảm thấy dạo này tần suất cậu ta xuất hiện ở khoa chúng ta có hơi cao sao?”
Lục Tri Chu: “Chắc là vậy đi.”
Lâm Nhạc Phàm: “Cậu không cảm thấy tần suất cậu ta xuất hiện bên cạnh cậu có hơi cao sao?”
Lục Tri Chu rõ ràng không phát hiện: “Phải không?”
Lâm Nhạc Phàm: “Đúng vậy.”
Lâm Nhạc Phàm: “Tuy là tình huống như này trước kia cũng xuất hiện rất thường xuyên, nhưng hiện tại cậu có Tiêu Niên, không giống nhau.”
Lục Tri Chu nện bước chậm hơn: “Có ý gì?”
Lâm Nhạc Phàm: “Nói thế này, trước kia cậu đối với ai cũng là không nóng không lạnh, cái gì cũng không muốn nói liền đuổi mấy người đó đi.” Hắn a một tiếng: “Đương nhiên, bây giờ cậu cũng không nóng không lạnh.”
Lục Tri Chu: “Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
Lâm Nhạc Phàm ai thán, nghĩ cần gì phải vòng vèo với Lục Tri Chu chứ, nói thẳng ra không phải được sao.
“Chính là tớ nghi ngờ cậu ta cứ tìm cậu là có mục đích không thuần, khả năng là cậu ta thích cậu.” Lâm Nhạc Phàm nói.
Lục Tri Chu nghe thấy lời này, trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Này thì có liên quan gì đến Tiêu Niên?”
Lâm Nhạc Phàm: “Đương nhiên là có liên quan, nếu cậu xử lý không tốt, nếu như bị Tiêu Niên biết được, Tiêu Niên chắc chắn sẽ không vui.”
Lục Tri Chu chính là Lục Tri Chu, sẽ không giống với những người mà hắn quen biết, nói ra những câu như ‘tớ với cậu ta lại không có gì, sao cậu lại biết cậu ta thích tớ, cậu ta thích là chuyện của cậu ta, tớ không khống chế được.’
Mà hắn liền trực tiếp nói: “Đã biết, tớ sẽ xử lý.”
Trái tim của Lâm Nhạc Phàm cuối cùng cũng buông xuống, việc này hắn có muốn quản cũng chỉ có thể đến đây.
Còn có một đoạn đường, Lâm Nhạc Phàm liền chọn nói những chuyện khác: “Nghe nói, lần này Tiêu Niên thi đấu giành giải á quân.”
Lục Tri Chu lập tức nở nụ cười, giống như giải thưởng này là chính hắn giành được vậy: “Lợi hại không?”
Lâm Nhạc Phàm: “Lợi hại, lợi hại,” Hắn lại nói: “Tớ mới biết được Tiêu Niên ở trong giới này cũng rất nổi danh đấy.”
Lục Tri Chu gật đầu: “Em ấy có rất nhiều fans, rất nhiều người thích em ấy.”
Lâm Nhạc Phàm hỏi: “Này, cậu có cảm giác nguy cơ không?”
Lục Tri Chu: “Có.”
Lâm Nhạc Phàm: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lục Tri Chu nghiêm túc nói: “Trói em ấy ở trong nhà.”
Lâm Nhạc Phàm kinh ngạc: “Hả?”
Lục Tri Chu: “Nói giỡn.”
Lâm Nhạc Phàm: “……”
Lâm Nhạc Phàm lại chợt nhớ tới buổi tối hôm đó, Lục Tri Chu uống rất nhiều rượu, sau đó ở trên xe hỏi “người thú vị là trông thế nào?”.
Hắn không có nói cho Tiêu Niên biết hết, vì thật ra Lục Tri Chu còn hỏi Lâm Nhạc Phàm rằng: “Khả năng em ấy thích tớ là bao nhiêu?”, “Tớ không có phương hướng”, “Lúc em ấy ở bên cạnh tớ cũng nhớ em ấy”……
Nói sao nhỉ.
Thì……
Hiếm khi thấy Lục Tri Chu chìm đắm như vậy, thật con mẹ nó thú vị, ha ha ha.
Chỉ tiếc là, tối nay hắn rốt cuộc không nhìn thấy Trịnh Lĩnh xuất hiện, bằng không lại có dưa để ăn.
Bên này, Lục Tri Chu bận rộn, nhưng bên kia….
Trong nhà, cơm nước xong, tắm rửa xong, cái gì cũng dọn dẹp xong, Tiêu Niên bổ nhào lên giường, lại phát hiện bây giờ mới có 9 giờ.
Đêm dài đằng đẵng, phòng không gối chiếc.
Thật ra cũng không phải là không có chuyện gì, có rất nhiều người hẹn cậu ra ngoài chơi.
Chỉ là cậu đều từ chối, cậu muốn đợi Lục Tri Chu về.
Giờ không có chuyện gì, cậu một chốc thì lăn đến bên kia giường của Lục Tri Chu, một chốc thì cuộn mình vào trong chăn, một chốc thì ghé vào gối đầu của Lục Tri Chu, cuối cùng mới cầm lấy máy tính bảng.
Nhưng xem mấy tập gameshow xong lại cảm thấy nhàm chán.
Sau đó, cậu liếc sang điện thoại của mình.
Băn khoăn hồi lâu, cậu vẫn là cầm điện thoại lên.
Chết thật chứ, cậu thật sự quá tò mò.
Tiêu Niên vừa mắng chính mình, vừa một lần nữa ấn vào đường link mà Trịnh Lĩnh gửi cho cậu.
Trang web mở ra, một tấm ảnh ánh vào mi mắt.
Tiêu Niên trực tiếp ném điện thoại.
Nhưng vài giây sau lại nhặt trở về.
Ảnh chụp là cái gì, là ảnh chụp chung của Lục Tri Chu cùng với một người con trai khác.
Không phải ảnh chụp chung chính thức, rõ ràng là chụp trộm, hai người đi trên hành lang khu dạy học, không biết Lục Tri Chu nói gì đó, người con trai nọ đang mỉm cười.
Ảnh chụp bỏ thêm hiệu ứng, vô cùng có bầu không khí.
Này có lẽ chính là vị giáo sư Chương Vũ kia đi.
Tiêu Niên muốn phóng to ra xem dáng vẻ của thầy Chương, nhưng trang web này lại không thể trực tiếp phóng to, Tiêu Niên đành phải tải xuống.
Tải ảnh xuống rồi, Tiêu Niên mới phát hiện phía dưới có ảnh chụp riêng của Chương Vũ, vì vậy cậu chỉ tải về tấm ảnh đơn này, sau đó nhanh chóng xoá tấm ảnh chụp chung vừa rồi.
Sau đó, cậu ấn vào album cẩn thận quan sát vị giáo sư nọ.
Có lẽ là vì liên quan đến Lục Tri Chu, cho nên công năng đo lường thẳng cong 1 0 của Tiêu Niên lại mất đi hiệu lực, nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra xu hướng tính dục của người này là gì.
Tiêu Niên lại cẩn thận quan sát hình dáng của hắn.
Là…… Là rất soái……
Tiêu Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, một lần nữa quay lại trang web kia.
Ngoại trừ ảnh chụp, bên trong còn viết lại một vài cuộc trò chuyện của hai người họ.
Tiêu Niên đoán không ra là tác giả tự mình biên hay đây là thật nữa……
Còn chưa kịp đoán xong, Tiêu Niên liền nhìn thấy một câu: “Thầy Lục bởi vì câu nói của thầy Chương mà cười cả một đường.”
Trong người Tiêu Niên rất không tự chủ được mà phân bố ra bong bóng chua, trực tiếp xông lên xoang mũi của cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, ấn nhân trung của mình một lát.
Cậu lại lướt lên đầu trang xem ngày đăng bài, là ba tháng trước.
Khi đó, cậu với Lục Tri Chu còn chưa quen biết.
Còn được, còn……
Tiêu Niên vừa mới bắt đầu tự an ủi mình thì lại phát hiện, hoá ra bài viết này là có đổi mới.
Mới nhất chính là ngày hôm qua.
Thời gian kế tiếp, Tiêu Niên nghiêm túc mà xem hết nội dung phía trên cùng với toàn bộ phần bình luận.
Xem xong, cậu lại buông điện thoại, nằm dang tay dang chân ở trên giường.
Giờ phút này, trái tim cậu đang đập rất mạnh.
Thật ra cậu cũng biết, mấy cái này, không phải là Tiêu Niên chưa từng nhìn thấy.
Chèo CP ấy mà, trước kia cậu cũng chèo rồi, giả cũng muốn nói cho thành thật, hai người vô tình chạm tay nhau cũng có thể não bổ thành ám hiệu yêu đương.
Cậu cũng biết, nửa tiếng vừa rồi, thật ra là cậu đang tự rước bực vào người.
Nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn mở đường link thứ hai mà Trịnh Lĩnh chia cho cậu.
Không những thế, cậu còn download phần mềm kia, xem hết những bài luận văn của thầy Chương.
Thầy Chương, thật sự rất ưu tú.
Rất thú vị, rất tuấn tú, cũng rất có thành tựu.
Trong đầu Tiêu Niên đột nhiên loé lên một câu mà Lục Tri Chu từng nói rất lâu trước kia: “…thích người làm học thuật, có thể trò chuyện cùng, thời gian làm việc có thể khớp với nhau.”
Tiêu Niên liếm liếm môi, lại nuốt nước miếng.
Cậu gửi tin nhắn cho Lục Tri Chu nhưng Lục Tri Chu vẫn chưa trả lời, chắc là bây giờ vẫn còn đang bận.
Tiêu Niên đơn giản liền ngồi dậy, trực tiếp lên thư phòng lầu hai.
Lần trước, cậu mua mấy cuốn sách vật lý đó, Lục Tri Chu sau lại giúp cậu sàng lọc một chút, nói rằng cơ bản cũng không cần đọc, Lục Tri Chu còn nói chính hắn cũng không có đọc mấy cái này.
Nhưng Lục Tri Chu cũng không có đề cử cho cậu cuốn nào, thái độ phảng phất như đang nói em không cần làm mấy cái này vậy.
Khi đó, Tiêu Niên bị sự ngọt ngào của Lục Tri Chu bao bọc, Lục Tri Chu không cần cậu đọc nên cậu đương nhiên liền không đọc.
Tiêu Niên không biết tâm tình hiện tại của cậu là thế nào, tóm lại là rất trầm trọng.
Tuy cậu đã mắng lại Trịnh Lĩnh, nhưng câu nói “cậu chỗ nào có tư cách đứng bên cạnh thầy Lục” đó của Trịnh Lĩnh vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cậu.
Tiêu Niên ngửa đầu nhìn kệ sách của Lục Tri Chu, dãy sách có mới có cũ, cậu lấy ra một quyển sách trông có vẻ như đã lật mở nhiều lần.
Nếu bị lật ra nhiều lần như vậy, vậy chứng minh Lục Tri Chu rất thích đọc nó.
Sau đó, Tiêu Niên ngồi trên ghế của Lục Tri Chu, mở ra trang thứ nhất.
Đọc phần giới thiệu, là một quyển tiểu thuyết văn học nước ngoài đã được phiên dịch lại.
Tiêu Niên có nghe nói về mấy cuốn sách này rồi, khó gặm lắm.
Nhưng cậu vẫn mở đèn bàn, bắt đầu từ chương 1.
Giống như có Lục Tri Chu chống đỡ cho cậu, Tiêu Niên cũng không cảm thấy khó đọc đến vậy.
Đọc hết từng hàng từng chữ, cũng đều là tiếng Trung, không có gì là đọc không hiểu.
Nhưng chính là hơi chậm.
Nửa tiếng mới lật được vài tờ.
Tại sao cậu lại biết đã qua nửa tiếng à, là vì Tiểu Minh gọi điện thoại cho cậu.
Cậu trước nhìn giờ, lại kiểm tra xem Lục Tri Chu đã trả lời tin nhắn chưa, rồi mới nhận điện thoại.
“Alo.”
Chỉ một tiếng, Tiểu Minh liền hỏi cậu: “Nha, làm sao vậy?”
Tiêu Niên: “Cái gì làm sao vậy?”
Tiểu Minh: “Sao nghe như không có hơi thế.”
Tiêu Niên cười gượng một tiếng: “Làm sao vậy? Gọi điện thoại cho tớ.”
Tiểu Minh a lên: “Cậu không trả lời trong nhóm nên tớ gọi tới.”
Tiêu Niên: “Không thấy tin nhắn, chuyện gì vậy?”
Tiểu Minh: “Thì chuyện đi ăn cơm chung đấy, thế nào, là mừng thoát kiếp FA hay là được giải á quân, hay là muốn quỵt?”
Tiêu Niên cười: “Tớ là loại người này sao?”
Tiểu Minh không trả lời câu này của Tiêu Niên, mà là hỏi lại: “Rốt cuộc thì cậu làm sao vậy? Cậu cãi nhau với Lục Tri Chu?”
Tiêu Niên: “Không có.”
Tiểu Minh: “Vậy là làm sao?” Cậu ta thử nói: “Không tiện nói sao?”
Tiêu Niên theo bản năng mà gẩy mép sách, nhưng lại chợt nhận ra đây là sách của Lục Tri Chu, phải bảo vệ cho tốt.
Cho nên dù chưa có gẩy, cậu vẫn nhẹ nhàng vỗ về nó dưới lòng bàn tay.
“Tiểu Minh.” Tiêu Niên thấp giọng gọi một tiếng.
Cậu cảm thấy, bản thân như đang luẩn quẩn trong một cái vòng kỳ quái, suy nghĩ đến nỗi chóp mũi chua xót.
Cậu hỏi Tiểu Minh: “Cậu nói xem, tại sao Lục Tri Chu lại thích tớ?”