Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 12: "Anh dám không?"



Vừa quay ra để đi vào chung cư thì Tiêu Y thấy Ngự Phong đang đứng dựa vào tường nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút tức giận, nói:

- Em về muộn quá đó! Điện thoại thì không nghe?

- Hết pin rồi màa.

- Lại được cả Yên Nhiên, gọi bao nhiêu cũng không nghe.

- Ơ nãy cậu ấy còn sử dụng điện thoại mà.

- Con nhỏ đáng ghét này! < Muốn chọc tức ông đây mà\> ( khi ấy Yên Nhiên đang lái xe thì hắt xì, cô nói :" Mình bật điều hòa nhỏ mà, chắc đang bị nói xấu rồi")

- Mà anh đợi em lâu chưa, chồng ơi?

- Vừa xuống thưa cô nương...từ 30 phút trước ạ.

- Aw thích quá đi~ Mà anh ăn gì chưa...

Tiêu Y nhanh chóng chạy lại khoác tay Ngự Phong, vừa đi lên vừa nói chuyện. Cả ngày được đi chơi vui vẻ nhưng đến lúc đi ngủ, cô lại có chút trằn trọc không thể ngủ, cô nhớ lại những lời nói của Yên Nhiên hồi trưa:

( - Y Y à, cậu có bao giờ nghi ngờ Ngự Phong chưa?

- Là sao?

- Kiểu ở trước mặt cậu thì tình cảm như thế nhưng sau lưng lại khác hay kiểu...có người con gái khác ấy.

- Vậy cậu nghĩ sao về anh ấy? Dù gì cậu cũng biết anh ấy từ lâu rồi mà.



- Thật ra...từ lúc cậu ấy gặp mình, hỏi mình nên làm như nào với cậu các kiểu, với cả lúc cầu hôn cũng nhờ tớ thì tớ cũng đã cẩn thận hỏi han người khác, mấy người bạn của cậu ấy. Vì dù sao tớ không muốn một đứa ngốc như cậu bị trêu đùa. Mấy người đó nói Ngự Phong là người ít nói, khá hiền lành nhưng nếu làm cậu ấy tức giận thì rất đáng sợ, chắc do chọc vào nỗi đau của cậu ấy. Cậu ấy cũng khá kín tiếng, thích âm thầm chịu đựng, có thể cũng vì độc lập từ bé, kiểu hướng nội ấy.

- Anh ấy đã từng như vậy sao? Tớ hình như chưa từng thấy...( Tiêu Y nhớ lại những lần anh làm nũng, cười nói vui vẻ)

- Thì đó! Tớ nghe xong cũng thấy lạ. Có người bạn cũ đã nói rằng thấy cậu ấy thay đổi nhiều sau khi theo đuổi ai đó. Hẳn là nói cậu đó.

- Ồ! Mà hôm mẹ chồng tớ có tâm sự về anh ấy, từ nhỏ đã phải trải qua nhiều buồn tủi và sự bàn tán của mọi người. Thương anh ấy quá đi, ước gì tớ được gặp anh ấy từ nhỏ để ở bên cạnh anh.

- Cậu bày bộ mặt gì vậy hả? Gớm chết. Mà không biết ai đó để người ta theo đuổi tận 5 năm nhỉ?

- Hì ( Cô đưa tay lên gãi mặt)

- Đúng yêu vào nó thế!

- Ể? Cẩu độc thân...nói gì cũng đúng mà!

- Cậu!

- Nhưng mà sao tự dưng hỏi tớ như vậy?

- Tại tớ nghe được dạo này có nhiều vụ bắt gian tại trận hay đánh ghen các thứ. Trong khi đã yêu nhau bao lâu rồi, mà toàn mấy người tử tế lắm. Mấy đứa bạn học cũ của tớ cũng hay than trời than đất về chồng, cũng có đứa li hôn rồi...

- Cậu lo cho tớ lắm sao?

- Chả lo! Cơ mà thấy các cậu hạnh phúc như vậy, tớ thấy đúng là lo xa. Hai cậu cũng đều là tình đầu của nhau mà, nên bù trừ cho nhau đúng hợp.

- Vậy cậu nhớ học hỏi đó! )



Tiêu Y ngước lên nhìn Ngự Phong đang ngủ say ( đang ôm nhau ngủ), cô đưa tay vuốt má anh, nói nhỏ:

- Anh dám không? Đồ ngốc!

Và rồi cô cũng dần chìm vào giấc ngủ sau khi suy nghĩ những điều ấy. Hai vợ chồng ngày qua ngày cố gắng làm việc, đến năm hai người bước sang tuổi 30, ai cũng đều có bước tiến triển trong công việc. Nhất là Ngự Phong, anh đang cố gắng để được thăng chức lên làm trưởng phòng sau bao lần bị đối xử bất công bởi trưởng phòng cũ. Nhưng từ khi có người khác thay thế, năng lực của anh mới được giải thoát. Một lần đang ngồi nói chuyện với Bảo Phát ở công ty, Bảo Phát nói:

- Công nhận con bé Gia Hân này xuất sắc thật! Từ khi vào làm, tổ ta hầu như toàn đứng nhất về mảng ý tưởng thiết kế, công ty cũng nổi lên đáng kể, số lượng hợp tác với các công ty khác cũng tăng. Mà hôm qua tớ còn nghe lỏm được, chi nhánh của ta muốn cô ấy chuyển qua làm ở công ty chính. Làm ở đó lương cũng cao, vì toàn nhân viên xuất sắc mà.

- Ồ vậy sao?

- Cậu cũng từng được điều qua đó còn gì. Mà tớ vẫn thắc mắc tại sao cậu không chấp nhận?

- Thì phải đi xa.

- Công ty cung cấp nhà ở còn gì?

- Tớ không thích thôi ( Ngự Phong đã từ chối lời mời vào 2 năm trước vì anh không muốn sống xa vợ. Tiêu Y cũng không thể theo anh đi đến nơi đó sống, cô còn công việc ở đây. Anh cũng không nói cho cô nghe, anh biết cô sẽ đồng ý không muốn anh từ bỏ cơ hội này nhưng rồi sẽ âm thầm mà chịu đựng. Anh tự quyết định từ chối rồi ở lại cố gắng làm việc, và rồi sự cố gắng ấy đã được đền đáp khi mà anh ở vị trí cao nhất được chọn thăng chức)

- Mà con bé đó cũng nói xem xét lại, vẻ mặt cũng không mấy phấn khích. Chẳng lẽ lại muốn từ chối? Chi nhánh ta bộ có gì hay sao mà nhiều người muốn ở vậy. Nếu là tớ, tớ đã dẫn vợ đi liền rồi.

- Nói thì hay lắm, xa tớ bộ không thấy buồn hả? Tớ vì cậu mới ở đó.

- Thiệt hả trời? Mà nói mới nhớ, 2 năm làm việc ở đây rồi mà cô ấy thân với cậu nhất luôn ấy.

- Ai?

- Gia Hân ấy!