Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 16: Mất vị giác



Cũng trong khoảng thời gian đó, Tiêu Y cảm thấy bản thân đang dần có vấn đề, cô thường xuyên thấy đau bụng và buồn nôn. Ban đầu cô nghĩ có thể là mình có thai nên có chút hưng phấn, bảo Ngự Phong đưa đi bệnh viện khám. Khi đang ngồi phòng bác sĩ chờ kết quả, vì đã sắp quá giờ ăn trưa nên Ngự Phong đã ra ngoài mua đồ ăn. Vừa được một lúc thì bác sĩ đi tới, đưa kết quả xét nghiệm cho Tiêu Y, nói:

Cô Mộc Tiêu Y, theo kết quả và lời cô nói, tôi phải thông báo rằng không phải cô đang mang thai, mà là bị giảm vị giác.

Giảm...vị giác?

Đúng vậy! Điều này cũng gây nhiều hậu quả và khó khăn cho người bị nhất là trong ăn uống.

Nhưng tại sao? Trước đây tôi không có bị mà.

Vậy dạo gần đây cô có ăn uống gì đó quá nhiều hay làm gì ảnh hưởng đến lưỡi không?

Tôi...hình như không có...Nhưng nếu là sử dụng lâu dài thì tôi có thường xuyên uống loại thuốc tốt cho đường hô hấp của tôi.

Cô cho tôi biết loại thuốc đó được không?

Đợi tôi chút, tôi có chụp lại để tiện mỗi lần đi mua...Là đây ạ.

Là kháng sinh thuộc nhóm Macrolid sao! Loại này đúng là được dùng khá phổ biến để điều trị nhiễm trùng đường hô hấp. Nó sẽ giúp người uống giảm đau họng và ho khan hoặc ít có đờm. Nhưng tác dụng phụ của nó cũng có một phần làm giảm vị giác nhẹ.

Vậy có thể chữa trị không ạ?

Cô sử dụng trong bao lâu rồi? Bắt đầu từ bao giờ?

Khoảng...6-7 năm trước ạ.

Vậy thì khó rồi!

Nhưng thật sự...thuốc ấy có hiệu quả rất tốt đó ạ!



Ý tôi không phải do cô uống nó mà là vì cô lạm dụng nó quá nhiều nhưng cũng không phải là không có cách. Theo tôi, nếu cô muốn chứng này giảm hẳn đi thì trước hết cần tránh sử dụng trong một thời gian dài, ăn uống đủ chất và vừa vị, không thiên về một vị nào quá nhiều như cay quá hay mặn quá. Thời gian đầu bị giảm vị giác không ảnh hưởng quá nhiều đến cơ thể nhưng về mặt tâm lí thì phải phụ thuộc vào cô.

Ý bác sĩ là sao?

Nhiều người sau khi mắc phải vì không thích ứng được nên rất khó chấp nhận và thích ứng ngay, vì thế sẽ dễ trở nên cáu gắt hơn, hay còn bị rối loạn tâm trí, cảm xúc. Còn nữa, nếu có thể, cô tốt nhất nên để người nhà nấu cơm và nhớ phải nhắc họ nấu thanh đạm là được.

Về việc tránh sử dụng thì không được đâu ạ! Công việc của tôi đòi hỏi về giọng nói khá nhiều, tôi không muốn quay về khoảng thời gian năm đó đâu, vào làm được mấy tháng, khi ấy giọng tôi khản đặc, rất khó chịu. Tôi mà ngưng sử dụng là không ổn đâu bác sĩ.

Vậy nếu cô cứ tiếp tục lạm dụng như vậy thì e rằng nó không còn là chứng suy giảm vị giác nữa mà sẽ trở nên nặng hơn, người ta gọi đó là mất vị giác, rất khó điều trị và nguy hiểm hơn còn liên quan đến cơ thể đó. Đường hô hấp cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng. Chẳng lẽ cô muốn mất đi cả giọng nói?

Không phải! Ý tôi không phải vậy..nhưng...

Tôi khuyên cô nên nghỉ công việc đó hoặc xin chuyển đến vị trí khác ít phải nói hơn. Cô vẫn còn trẻ, cố gắng trị bệnh đi rồi sau này làm lại cũng chưa muộn. Còn hơn giờ cứ cố chấp để rồi sau này phải hối hận.

Tiêu Y rưng rưng, trầm tư cúi gằm mặt xuống, hai tay cô đặt trên đùi chỉ biết bóp chặt vào nhau. Cô mím chặt môi ngồi nghe bác sĩ nói, hơi thở mỗi lúc một nặng nề. Rồi cô ngước mặt lên trần nhà, hít một hơi thật sâu rồi thở ra đầy mệt mỏi và buồn bã, tay phải cấu mạnh tay trái ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Cô ép bản thân mỉm cười, nhìn bác sĩ, môi khẽ run mà nói:

Vậy...bác sĩ có thể giúp tôi giấu chồng của tôi chuyện này được không? Lát anh ấy quay lại, bác sĩ cứ nói là do tôi quá mệt mỏi nên mới vậy. Coi như đó là lời tôi cầu xin bác sĩ giữ bí mật này, đến lúc thích hợp tự tôi sẽ...cho anh ấy biết.

Haizz...Tôi sẽ nói lại với anh ấy như vậy. Cô cứ ngồi đó, tôi sẽ đi kê thuốc cho cô, tôi cũng sẽ viết lịch uống trên đó. Cô phải nhớ rằng, thuốc tôi kê cho cô chỉ bổ trợ thôi, muốn khỏi hẳn thì còn phụ thuộc vào bản thân cô.

Dạ, tôi biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ vừa đóng cửa thì Ngự Phong đi đến. Chưa đợi bác sĩ lên tiếng, anh đã hỏi tới tấp tình hình của vợ. Thấy anh sốt sắng như vậy, bác sĩ thấy áy náy, thầm xin lỗi Tiêu Y rồi kéo Ngự Phong sang phòng khác, đưa tay tập kết quả xét nghiệm trong tay rồi nói:

Thật sự cô ấy đã xin tôi giấu anh chuyện này, chắc sợ phiền anh phải lo lắng và chăm sóc. Nhưng tôi vẫn không thể làm được khi thấy anh như vậy. Anh là chồng cô ấy nên quãng thời gian này anh nên ở bên cô ấy nhiều hơn để khắc phục về mặt tâm lí.

Ngự Phong sau khi mở tập xét nghiệm, anh còn đang ngờ vực, nhìn thái độ bác sĩ có chút nghiêm trọng rồi lại nhìn xuống bản kết quả. Vừa nghe bác sĩ nói vừa căng thẳng đưa mắt đọc.