Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 53: Đêm kinh hoàng



Lưỡi dao sắc bén lóe sáng lên trước khi cắm phập vào lưng của người đàn ông. Mùi máu tanh nồng lập tức lan ra, Trần Uyển Khanh rút mạnh cán dao, máu phụt lên văng tung tóe trên mặt bà, lọt cả vào tròng mắt khiến giác mạc nhoè đi cay rát. Máu lẫn vào nước mắt rồi nhỏ giọt tuôn ra, trông kinh dị tựa như loài quỷ ma khát máu.

Người đàn ông nằm trên giường không chút giãy giụa, còn Trần Uyển Khanh thì giống như người đàn bà khốn khổ bị cuộc sống dồn ép đến bước đường cùng, không ngừng vung dao lên rồi đâm xuống để tìm đường giải thoát.

Đêm mù mịt nặng tiếng mưa rơi, xung quanh đều tối tăm đen đúa chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có lưỡi dao sắc bén vẫn chen lấn vào thịt da tạo ra âm thanh nhầy nhụa vô cùng ghê rợn. Trần Uyển Khanh đay nghiến hàm răng đang nhức nhối, vừa ghì chặt con dao còn mắc kẹt ở giữa những thớ thịt và xương, vừa kêu gào ai oán:

- Ông nói yêu tôi, vậy mà lời cầu xin của tôi ông lại chẳng màng tới. Bọn họ có tội tình gì, tại sao các người lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy? Doãn Minh, ông luôn lừa tôi, bao nhiêu năm nay ông vẫn không hề thay đổi. Tại sao vậy? Tại sao vậy?

Trần Uyển Khanh từ từ gục đầu vào cán dao, nấc lên thảm thiết:

- Tại sao lại là ông cơ chứ?

Bà đã vứt bỏ nhân phẩm của người đàn bà, vứt bỏ hai chữ "tiết phụ" để mong cầu đổi lại sự sống cho hai đứa trẻ vô tội, nhưng cuối cùng lại chẳng thay đổi được gì, kẻ sát nhân còn trơ trẽn muốn cùng bà đi làm hôn thú. Trần Uyển Khanh bật cười thê lương, mắt đờ đẫn như một kẻ vô hồn.

- Doãn Minh, ông đáng chết! Ông nhất định phải chết! Đợi tôi khai hết tội ác của ông cho cảnh sát rồi… sẽ xuống địa ngục để tìm ông. Lúc đó tôi nhất định sẽ bắt ông quỳ trước mặt Chương Thuần và những vong linh vô tội khác, dập đầu cầu xin được làm trâu làm ngựa ở kiếp sau để trả nợ cho bọn họ!

Hai mắt Trần Uyển Khanh trợn lên trắng dã, hơi thở dốc hổn hển giống hệt như tiếng rít của cơn giông ngoài cửa sổ. Bà giật mạnh nửa thân trên kéo người đàn ông lật ngửa trở lại, con dao tắm ngập máu lần nữa vung lên, chuẩn bị đâm nhát kết liễu vào tim để chấm dứt đoạn tình ngang trái.

Trần Uyển Khanh cắn chặt răng mình, không chút lưu tình dứt khoát đâm dao xuống, chợt một tia chớp sáng rực giáng lóa khắp màn trời, xuyên qua tấm rèm màu xanh lục hắt luồng sáng mờ mờ lên gương mặt của người đàn ông trên giường khiến bà chết điếng tại chỗ.

Mũi dao chỉ vừa chạm tới lớp áo liền gấp rút thu về, Trần Uyển Khanh sợ hãi thụt lùi mấy bước rồi tự vấp chân mình ngã xuống sàn, điên cuồng giãy giụa.

- Không phải, không phải… Doãn Minh… Doãn Minh…

***

Tuệ Ngọc bó gối ngồi trên giường, ôm áo cảnh phục của Doãn Tư Nghị nhìn mưa rơi bên cửa sổ, sấm vẫn rền rĩ lảng vảng trên mái nhà không dứt. Cô áp gò má lên cánh tay, lòng buồn não nề như cơn giông ngoài kia đang thấu vào trong ruột.

Chẳng biết có thứ gì đó đang ngự trị ở trong cô, mà khiến nhịp tim cứ hụt hẫng chênh vênh không đồng điệu, tiếng thở dài trong vô thức lại khe khẽ vang lên. Những lúc tâm trạng hỗn độn bồn chồn như thế này, hai mắt cô chẳng khi nào yên, cứ chốc chốc lại liếc nhìn sang căn phòng bên cạnh, chờ dáng dấp quen thuộc xuất hiện ở ban công.

Tuệ Ngọc nghe trái tim mình thổn thức chán chường, dường như không có anh bên cạnh cô sẽ luôn mắc kẹt trong trạng thái mông lung như vậy. Mà "căn bệnh" này ngày qua ngày lại càng biến chứng, đến hiện tại nó đã chẳng còn đơn thuần như lúc mới vừa khởi phát nữa, mà đã sâu đậm đến mức chẳng thể tách rời.

Cô yêu anh rồi. Yêu từ lúc nào cô cũng không rõ nữa, chỉ nhớ cô còn chưa kịp mở lời đáp lại tình cảm của anh thì mọi chuyện đã rối ren như hiện tại. Cô cứng miệng nói với mẹ chỉ cần mẹ có lý do chính đáng thì bảo cô đi đâu cũng được, nhưng nếu nơi đó không có Doãn Tư Nghị… thì cô có sống tốt được không, hay sẽ vật vờ như không người không xương không tủy?

Qua cơn giông bão này, ngày mai bầu trời có trong xanh trở lại không? Hay sẽ lại tối tăm mù mịt? Nếu thời gian đóng băng rồi quay ngược trở về lúc mà cô có thể vô tư không lo không nghĩ thì tốt biết mấy, khi ấy cô sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì đe doạ, bên cạnh là mẹ che mẹ chở, còn khắp bốn bề là Doãn Tư Nghị liều mạng nâng niu.

Nỗi ưu tư của Tuệ Ngọc bị tiếng chuông tin nhắn cắt đứt, cô cầm điện thoại lên nhìn rồi ngay lập tức nhảy xuống giường, lấy chìa khóa mở cửa ban công để trèo sang phòng bên cạnh. Tư Nghị nói lát nữa anh sẽ về nhà lấy quần áo, cô muốn biết vụ án đã tiến triển tới đâu rồi, có tìm được manh mối quan trọng nào hay không.

Cơn mưa giữa đêm vẫn không ngừng nặng hạt, Tuệ Ngọc mở được cửa phòng Tư Nghị thì tóc tai đã ẩm ướt. Cô loay hoay lục tìm máy sấy tóc của anh cắm vào ổ điện, nút "on" còn chưa kịp bật thì chợt nghe thấy âm thanh gì đó giống như tiếng kêu la ở dưới nhà.

Vì ngoài trời đang mưa lớn nên cô không nghe rõ đó là tiếng gì, chẳng lẽ bác Doãn đang ở nhà sao? Tuệ Ngọc bỏ máy sấy tóc trên bàn rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra bên ngoài xem thử. Xung quanh tối đen như mực, cô nắm được tay vịn cầu thang rồi lần theo nó đi xa hơn một chút, tiếng la hét kia càng lúc càng rõ ràng, cô hồi hộp đứng sững lại lắng tai nghe, rồi bỗng hai mắt mở to hốt hoảng bởi âm giọng ấy chính là của mẹ mình.

Tuệ Ngọc vội vàng quờ quạng khắp nơi tìm chỗ bám víu chạy xuống cầu thang, tiếng gào la của mẹ càng lúc càng thảm thiết khiến cô cuống cuồng suýt chút nữa đã vấp chân té ngã. Trước mắt cô là một mảng tối âm u rất khó xác định được phương hướng, nhưng ngõ ngách của ngôi nhà này cô đã thuộc lòng từ nhỏ nên rất nhanh đã tới được cửa phòng của bác Doãn, cũng là nơi phát ra tiếng hét kinh hoàng kia.

Mùi máu tanh nồng ập vào mũi khiến Tuệ Ngọc vô cùng sợ hãi, cô run rẩy lần tay lên tường tìm công tắc đèn, ánh sáng trắng vừa phủ xuống, một cảnh tượng kinh khủng hiện lên rất rõ ràng khiến hai mắt Tuệ Ngọc đau điếng, tựa như mảnh thuỷ tinh của ngọn đèn trên trần rơi xuống đâm sâu vào giác mạc.

Trên chiếc giường màu trắng, Vương Thông nằm đè lên vũng máu đỏ đen lẫn lộn, sắc mặt tái nhợt không còn bất cứ dấu vết của sự sống nào. Tuệ Ngọc sợ đến mức hai hàm răng run rẩy va đập vào nhau, tay chân bủn rủn như ai đó đã rút gân trong tứ chi đi mất. Cô nghiêng đầu nhìn mẹ mình đang ngồi rạp dưới sàn nhà, tay còn cầm con dao dính đầy máu liên tục gào la những âm thanh vô nghĩa.

- Mẹ… Xảy ra chuyện gì vậy?

Tuệ Ngọc từ từ bước lại gần, Trần Uyển Khanh hoảng sợ khua con dao về phía trước, bà giống như một người điên chẳng còn nhận thức được thứ gì, đến con gái của mình đang đứng trước mặt mà còn tưởng là quỷ ma tới đòi mạng.

- Mẹ, con là Tuệ Ngọc đây mà, mẹ không nhận ra con sao?

Trần Uyển Khanh đay nghiến hàm răng, khuôn mặt bành ra dữ tợn nhìn Tuệ Ngọc như thù địch, hai chân đạp loạn, liên tục thụt lùi về phía sau.

Tuệ Ngọc không biết tại sao chú Vương lại ở trong phòng của bác Doãn, càng không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì mà một người chết, còn một người thì phát điên, nhưng cô có thể nhận ra mẹ mình chính là hung thủ.

Cô chậm rãi áp sát bà, rồi bất ngờ lao tới nhanh tay giật lấy con dao đang lăm le trước mặt mình, sau đó ôm mẹ thật chặt, liên tục trấn an:

- Không sao, không sao đâu mẹ. Có con ở đây rồi, con sẽ bảo vệ cho mẹ mà…

Trần Uyển Khanh giãy giụa gào lên một tiếng rồi gục đầu lên vai Tuệ Ngọc, rên rỉ thảm thiết:

- Nhầm rồi… nhầm rồi…

Toàn thân bà run lên bần bật, nhìn trừng trừng vào khuôn mặt của Vương Thông rồi lại bùng lên cơn dại. Tuệ Ngọc không hiểu mẹ đang nói tới cái gì, hỏi thì bà không đáp, cứ luôn miệng nói "nhầm rồi", sau đó lại phát điên, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ có rắc rối lớn.

Cô quay đầu nhìn xác chết ở trên giường, đầu óc rối bời không biết phải làm sao. Chợt một suy nghĩ bạo gan lóe lên trong đầu, Tuệ Ngọc nhắm chặt mắt lại, lồng ngực nhồi ép đến không thở nổi. Cô không kịp nghĩ thêm giây nào nữa, vội siết lấy hai bên cánh tay của mẹ, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:

- Mẹ đừng sợ, để con đưa mẹ ra khỏi chỗ này, mẹ nghe theo con, nhất định sẽ không sao đâu.

Trần Uyển Khanh vẫn vùng vẫy không thỏa hiệp, Tuệ Ngọc phải nài nỉ hết lời mới kéo được bà ra khỏi phòng. Cô phải nhanh lên vì Tư Nghị sắp sửa về tới nơi rồi.

Sợ camera ở trước cửa nhà thu được hình ảnh, Tuệ Ngọc dẫn mẹ chạy ngược lên cầu thang, thông qua phòng ngủ của Doãn Tư Nghị để về nhà mình. Trần Uyển Khanh vẫn đang còn trong cơn điên loạn, cô gấp rút kéo mẹ vào phòng tắm rửa sạch máu trên người bà, thay cho bà quần áo sạch, rồi đưa bà lên giường đắp chăn lại.

- Mẹ nằm ở đây đừng đi đâu cả… Ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tuệ Ngọc vừa xoay lưng đi Trần Uyển Khanh liền tốc chăn tuột xuống giường, cô quay ngoắt lại nhìn bà, tức giận quát lên:

- Mẹ ngồi yên một chỗ đi!

Trần Uyển Khanh sững sờ thu người lại, bà khúm núm sợ hãi tựa như đứa trẻ con bị người lớn ức hiếp. Nước mắt giàn giụa trên mặt bà và cả Tuệ Ngọc, cô bước nhanh tới ôm chầm lấy mẹ mình, nghẹn ngào nói:

- Con đi chữa bệnh cho người bị thương lúc nãy, mẹ ở yên đây đừng đi đâu hết, ai hỏi gì cũng không được nói, ai nói gì cũng phải lắc đầu. Mẹ phải nghe lời con thì người ta mới khỏe lại được... Mẹ đã nhớ rõ chưa?
— QUẢNG CÁO —