Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 62: Tình thân và tình yêu



Thông tin mới này khiến Tư Nghị vô cùng bất ngờ.

- Cháu đã nghiên cứu hồ sơ vụ án rất kỹ, nhưng không hề thấy ghi chép lại ba của cháu có nằm trong diện tình nghi.

- Tất nhiên là không được lưu lại rồi. Trần Uyển Khanh nói rằng nhìn thấy chồng mình ngồi trên xe của Doãn Minh, sau đó không thấy ông ấy về nhà, cho đến tối cùng ngày thì Chương Thuần bị giết. Nhưng trong khoảng thời gian đó Doãn Minh luôn ở trong phòng thí nghiệm thì làm sao có thể ra ngoài gây án được. Cái bà ấy đưa ra chỉ là chứng cứ miệng, trong khi ba của cậu có người làm chứng trực tiếp, nên lời tố cáo kia đã bị bác bỏ ngay lập tức.

Lúc đó Đội điều tra còn nghĩ là do dạo trước giữa Trần Uyển Khanh và Doãn Minh có những khúc mắc về tình cảm nên bà ấy mới cố tình lấy chuyện này để trả thù riêng. Sau khi được phân tích và khuyên nhủ hết lời cuối cùng bà ấy cũng không cố chấp nộp đơn tố cáo nữa.

Lời của Cục trưởng Lộ khiến Tư Nghị hết sức hoang mang, anh sống bên cạnh dì Chương từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ tâm tính của bà, nếu sự việc không chắc chắn thì bà sẽ không tùy tiện mà khẳng định. Nhưng giả sử những điều bà ấy nói là thật thì lẽ nào kẻ sát nhân khiến người người khiếp sợ lại chính là ba ruột của anh?

Suy xét trước sau, cuối cùng vẫn là bế tắc…

Doãn Tư Nghị không biết mình đã rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng như thế nào, bộ não anh lúc này lông bông nhức nhối. Vừa ngồi vào xe, anh nhận được điện thoại của Huỳnh Lẫm cho hay đã có kết quả xét nghiệm DNA từ thi thể hai em nữ sinh.

Anh vội lái xe về cơ quan. Mang kết quả DNA vừa được gửi đến nhanh chóng đối chứng với dữ liệu trên hệ thống. Tư Nghị ngồi trước màn hình máy tính, những thành viên khác vây kín xung quanh, sắc mặt ai cũng đều căng thẳng hồi hộp.

DNA là "vũ khí" đắc lực hỗ trợ trong quá trình phá án, nhưng từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại loại "vũ khí" này giống hệt như một chiếc boomerang di chuyển lắt léo rồi lại quay về điểm xuất phát ban đầu. Nếu hôm nay chuyện cũ lặp lại lần nữa, thì thật hổ thẹn với sự cố gắng mà Tiểu Hạ đã cả dùng tính mạng của mình đổi lấy để khai thông thế bế tắc trong bọn họ.



Nhưng thật may, điều đó đã không xảy ra.

Mẫu DNA thu được từ chiếc nhẫn mắc kẹt trong thực quản của Tiểu Hạ hoàn toàn trùng khớp người đàn ông tên Lôi Kiện, hắn ta là thầy giáo dạy môn sinh học của trường trung học cơ sở Bình Minh.

Kết quả này khiến những người có mặt vỡ oà vì xúc động, vụ án hơn hai mươi năm tưởng chừng như rơi vào ngõ cụt cuối cùng cũng đã xuất hiện lỗ hổng. Tư Nghị đứng bật dậy khỏi ghế, lập tức bảo Lâm Thiên Nhật đi thông báo với trưởng phòng Đàm, tập trung mọi người tới phòng họp.

Cuộc họp khẩn được diễn ra trong tâm thế hết sức căng thẳng. Sau khi Doãn Tư Nghị trình bày về kết quả DNA của Lôi Kiện thì một cuộc bàn luận sôi nổi đã nổ ra. Đội kỹ thuật nhanh chóng tổng kết thông tin của nghi phạm, hắn ta là giáo viên được nhà trường phân công làm chủ nhiệm của lớp 8B vào năm học tới. Điều này cũng đã giải đáp được lý do vì sao hai em nữ sinh lại theo người đàn ông lạ lên chiếc xe Jeep kia mà không hề đề phòng, người đàn ông đó không ai khác chính là Lôi Kiện.

- Hiện tại Lôi Kiện đã rời khỏi nơi cư trú, có lẽ hắn đã nhận ra sơ suất nghiêm trọng của bản thân khi để sót lại vật chứng nên đã bỏ trốn. Nhưng nhóm sát thủ Đầu lâu tinh quái và tỉ mỉ như vậy, chiếc nhẫn đó lại không phải là đồ vật nhỏ, tại sao chúng dám liều lĩnh để lại trong cơ thể Tiểu Hạ mà không lấy ra?

Trưởng phòng Đàm nói ra thắc mắc của mình, đây cũng là thắc mắc chung của nhiều người. Để giải đáp điều này Doãn Tư Nghị chỉ có một suy đoán:

- Nội bộ của bọn chúng có vấn đề!

Khi phát hiện thi thể của hai nữ sinh trên cầu vượt, manh mối bọn họ nhìn thấy đầu tiên chính là vòng dây buộc vào cổ chân Tiểu Hạ có phần lỏng lẻo so với bên còn lại. Đến bây giờ đã phần nào khẳng định được sợi dây đó là do Lôi Kiện thắt nút, bởi vì tay của hắn bị thương nên mới không thể xiết mối nối cho chắc chắn. Mà một băng nhóm có tổ chức kỷ luật và nhân lực hùng hậu như bọn chúng thì điều này rất khó để xảy ra, trừ khi là nội bộ thiếu thành viên, không có sự nhất quán, hoặc vắng "bộ não đầu tàu" chỉ huy.

- Lôi Kiện đã kết hôn, nếu không tìm được hắn thì chúng ta truy tìm manh mối từ vợ của hắn. Hiện giờ chúng ta cần phải siết chặt địa bàn đã khoanh vùng và xin chỉ thị để truy vết diện rộng.

Ghi nhận ý kiến của Doãn Tư Nghị. Trưởng phòng Đàm nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho các Tổ, Đội. Mở rộng điều tra và tổ chức vây bắt, bằng mọi giá phải tóm được Lôi Kiện và đồng bọn về chịu án.

Vụ án trên trước mắt đã tìm được cách để giải quyết, nhưng vấn đề của Lê Thừa thì lại khá nan giải. Doãn Tư Nghị vẫn giữ vững lập trường rằng hai vụ án trên không có mối liên kết, thủ phạm hoàn toàn độc lập không dính líu đến nhau, nhưng DNA của gã ta vì sao lại trùng khớp với nghi phạm giết Quách Ánh vẫn còn là một ẩn số.

***

Tin tức truy lùng Lôi Kiện nhanh chóng đến tai Doãn Minh. Ông ta thấp thỏm bước ra khỏi phòng bệnh dặn dò đồng chí gác cửa không được để bất cứ ai lại gần Trần Uyển Khanh rồi gấp rút tới cơ quan.

Vừa rẽ vào khúc ngoặt cầu thang lên tầng hai tìm trưởng phòng Đàm thì cửa phòng thẩm vấn trước mặt đột ngột mở ra. Nhìn thấy gã đàn ông đi phía sau thanh tra viên Doãn Minh không giấu được sự thảng thốt. Mà Lê Thừa nhìn thấy người trước mặt cũng vô thức rét run, sau đó vội vàng lảng tránh đi như chẳng quen chẳng biết.



Sự gượng gạo trong thầm lặng ấy bị Doãn Tư Nghị dễ dàng nhìn thấu, biểu hiện sửng sốt kia đã tố cáo rõ ràng họ có quen biết nhau từ trước. Từ lúc phát hiện xác chết của hai nữ sinh đến nay ba của anh vẫn chưa quay lại cơ quan lần nào, mà kế hoạch lừa Lê Thừa sập bẫy lại được thực hiện bí mật, nên ánh mắt vừa rồi của ông có thể là bất ngờ lẫn cả bất an. Điều này lẽ ra đừng nên xuất hiện.

Anh bước phía sau lưng Lê Thừa rồi dừng trước mặt ba mình. Đợi cho nghi phạm được dẫn đi khuất mới nhẹ lên tiếng:

- Dì thế nào rồi ba?

Doãn Minh là người rất giỏi điều chỉnh cảm xúc, một giây trước còn là bộ dạng thất kinh, một giây sau đã trở về vẻ mặt điềm đạm thường thấy.

- Đã làm xong xét nghiệm tổng quát rồi, cơ thể không có vấn đề, nhưng tinh thần thì vẫn chưa bình thường trở lại, phải tiếp tục theo dõi thêm.

Ông nhìn tờ giấy ghi chép trong tay Tư Nghị, làm vẻ mặt tò mò, hỏi:

- Có thêm vụ án mới nữa sao?

- Dạ không, là vụ cắt đầu ở nghĩa trang. Đã tìm ra hung thủ rồi, DNA của ông ta cũng trùng khớp với DNA của nghi phạm giết chết Quách Ánh.

Tư Nghị vẫn dùng chất giọng nhã nhặn đối đáp với ba, không hề để lộ ra những ngờ vực, cũng không giấu giếm hay gài bẫy để tìm ra sơ hở trong ánh mắt lo lắng kia. Nhưng Doãn Minh thì lại không thẳng thắn được như thế, ông cười sốt sắng mà vẫn rất gượng gạo:

- Ba đã đoán thủ phạm là cùng một người mà, xem ra vụ án này đã sắp khép lại được rồi.

Không biết từ lúc nào mà giữa hai cha con lại luôn xuất hiện những nghi ngờ và phòng bị, mỗi lời nói ra đều chẳng biết là thành thật hay giả vờ. Tư Nghị cười khổ, khẽ hỏi:

- Ba thật sự nghĩ như thế sao?

Câu hỏi ấy khiến Doãn Minh khựng lại vì chột dạ. Một khoảnh khắc ngắn ngủi lẫn hiếm hoi ông chẳng biết phải đối diện với con trai như thế nào, có lẽ vì sợ những góc tối được cẩn thận giấu giếm bị nhìn thấu, còn sợ mất đi vị trí đáng kính trong lòng đứa con mà mình yêu thương nhất.



Khoảng lặng ấy được kéo dài cùng những hoang mang. Từ níu kéo chút niềm tin mỏng manh cuối cùng Tư Nghị chẳng dám mong chờ điều gì quá đỗi xa vời nữa. Anh hít sâu một hơi, nặng trĩu lòng bày tỏ:

- Con vừa từ chỗ của Cục trưởng trở về, ba có biết ông ấy đã nói với con những gì không?

Anh nhìn vào đôi mắt xập xệ mệt mỏi của ba mình, buồn bã nói tiếp:

- Những điều về mẹ, những câu hỏi mà ba trả lời qua loa về bà khi con còn bé, Cục trưởng Lộ đã thay ba tường thuật lại rất hoàn chỉnh rồi.

Sự căng thẳng lan rộng khắp cơ mặt của Doãn Minh, ông định mở miệng nói gì đó nhưng bị Tư Nghị cắt ngang.

- Thật ra con chẳng quan tâm, cũng chẳng có chút đau khổ nào về hoàn cảnh mà mình được sinh ra cả. Con có được chào đón để có mặt ở trên đời này không chẳng quan trọng, con chỉ sợ rằng mai này bị ba tước đoạt đi quyền được báo hiếu của con mà thôi. Ba dạy con phải sống một đời công minh liêm khiết, con mong ba cũng sống trọn một kiếp người không hối tiếc… và không bỏ rơi con.

Doãn Tư Nghị không đủ can đảm để tiếp tục ở lại, anh xoay người rời đi, mỗi cái nhấc chân nặng nề như gông xiềng trì kéo. Phụ - tử là máu thịt, là khúc ruột dính liền không thể cắt, dẫu ông có như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là ba ruột của anh không thể khác. Sự việc đến nước này dù chưa quá rõ ràng nhưng những góc khuất tối tăm đang dần dần được rọi sáng. Anh không sợ bức tường vững chắc trong lòng bị xô đổ, chỉ sợ khi mọi thứ không còn nguyên vẹn nữa anh sẽ mất hết những thứ mà mình đang ôm ấp nâng niu.

Cả tình thân, lẫn tình yêu...

Nhìn theo bóng lưng của con trai, Doãn Minh trút một hơi thở nặng nhọc, ông biết rõ những lời mà Tư Nghị gửi gắm điều có ý tứ riêng. Trong đầu ông chợt vang lên câu nói "quay đầu là bờ", nhưng thế giới trong ông không còn bờ để mà về nữa.
— QUẢNG CÁO —