Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Chương 12: [ Kỳ Kỳ làm ngon hơn. ]



Giang Kỳ vừa bận rộn nấu mì trong bếp, vừa cao giọng hỏi Lục Cẩn Trạch: "Anh thích nhiều mì hay nhiều nước? Anh muốn ăn hành không?"

Lục Cẩn Trạch trả lời không ăn.

Hắn cũng không biết nên thêm mì hay thêm nước, cái nào cũng được.

Hắn đã ăn ở công ty từ trước rồi, lần trước bệnh dạ dày phát tác làm hắn không thể không đề phòng.

Lục Cẩn Trạch là người rất nghiêm khắc và cẩn thận trong công việc, nếu để trợ lý tăng ca với mình thì hắn không cho phép lúc đó xuất hiện tình huống vì đau dạ dày mà không thể xử lý công việc, nếu có thì đó là lỗi của cấp trên là hắn.

Cho nên thà rằng hắn để trợ lý đi mua một cơm hộp để lấp bụng còn hơn.

Nhưng mà vì Giang Kỳ nấu cơm tối quá thơm, hai ngày này không biết cậu hầm cái gì mà hương thơm của canh vẫn luôn tràn ngập biệt thự, làm Lục Cẩn Trạch rất muốn nếm thử.

Đương nhiên, thật ra hắn chỉ muốn nếm thử tay nghề của Giang Kỳ nhiều hơn mà thôi.

Theo ý kiến của hắn, không ai nấu ăn ngon bằng Giang Kỳ, vì cậu là người đặc biệt nhất.

"Tới đây!"

Giang Kỳ bưng khay đi ra từ phòng bếp, hai chén mì còn đang bốc hơi, Giang Kỳ nói: "Tôi bỏ thêm nước cho anh, hôm nay nước dùng mới là ngon nhất, chén này không bỏ hành là của anh, để không phá hủy đi hương vị nguyên bản của nước canh, anh ngồi đi, để tôi bưng... qua cho."

Một đôi tay cầm lấy cái khay Giang Kỳ đang bưng.

Giang Kỳ khựng lại một chút.

Vừa rồi hắn hành động quá nhanh, suýt chút nữa cậu đã đụng phải tay của Lục Cẩn Trạch, cũng may mà hắn giữ vững tay nên Giang Kỳ không làm đổ hai chén mì.

Nhưng lúc nãy cậu chỉ lo vùi đầu mà đi, lúc gặp Lục Cẩn Trạch, trán cậu đụng vào cằm hắn.

Cậu hoảng sợ vì xém nữa đã làm đổ chén là chuyện nhỏ, mà tại sao xương cằm của Lục Cẩn Trạch cứng thế, làm trán cậu đau quá!

Lục Cẩn Trạch bưng cái khay, im lặng quay người đi đến nhà ăn.

Giang Kỳ giơ tay xoa cái trán đau nhói của mình, nghĩ thầm, cao thì ngon quá ha!

A!

Cảnh tượng hai người ngồi đối diện nhau ăn mì vẫn nặng nề, nhàm chán như cũ.

Nếu Giang Kỳ ăn với Úy Lâm, chắc chắn hai người sẽ vừa ăn vừa tám nhảm.

Nếu Giang Kỳ ăn một mình thì có lẽ cậu sẽ mở TV hoặc điện thoại, vừa xem vừa ăn.

Nhưng Lục Cẩn Trạch thật sự là quá ông cụ non. Phong cách trang hoàng của biệt thự này là, nhà ăn thì là nhà ăn, phòng khách thì là phòng khách, phân chia khu vực rất rõ ràng, nhà ăn không có TV, ngay cả nhìn chếch qua TV phòng khách cũng không được.



Giang Kỳ cũng không thể công khai làm trò trước mặt Lục Cẩn Trạch mà lấy điện thoại ra chơi.

Bởi vì cách ăn của Lục Cẩn Trạch được dạy dỗ quá cẩn thận, như thế sẽ làm cậu trông như đứa con nít.

Thú vui duy nhất chính là xem hắn vừa ăn vừa nghe tiếng khen của hắn trong lòng: [ Ngon quá. ]

[ Nước lèo này được nấu kiểu gì? ]

[ Hình như đã từng ăn ở một nhà hàng rồi. ]

[ Không, không, Kỳ Kỳ làm ngon hơn. ]

Giang Kỳ vừa âm thầm đắc ý vừa nghi hoặc: Rốt cuộc là cái biệt danh Kỳ Kỳ này được Lục Cẩn Trạch gọi từ khi nào vậy nhỉ?

Trong số những người cậu biết thì không ai gọi cậu là Kỳ Kỳ cả, tên lúc nhỏ của cậu cũng không phải là Kỳ Kỳ.

Chỉ có fans sẽ gọi anh bằng tên trên mạng là 77.

Kỳ quá ta.

Cơ mà xem ông chú Lục Cẩn Trạch nghĩ một đằng nói một nẻo thú vị thật sự. Hắn nghiêm túc ăn cơm, vẻ mặt căng thẳng giống như đang xử lý chuyện gì quan trọng lắm, nội tâm lại điên cuồng khen lấy khen để.

"Phụt!" Giang Kỳ không nhịn được mà cười thành tiếng.

Lục Cẩn Trạch nghi hoặc ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mày kiếm đen nhánh hơi nhếch lên, như đang hỏi cậu có chuyện gì.

"Không có gì không có gì!" Giang Kỳ vội nói, "Chỉ là nghĩ tới chuyện cười thôi, anh ăn nhanh đi, nguội rồi thì không ngon."

Cơm nước xong, Lục Cẩn Trạch chủ động đứng dậy thu dọn chén.

Hắn nói: "Cậu nấu cơm, tôi rửa chén, rất hợp lý."

Đúng là hợp lý thật, dù sao thì trong phòng bếp có máy rửa chén âm tường cơ mà.

Nhưng mà được làm ít việc hơn thì Giang Kỳ vẫn vui, cậu ngồi xuống, thoải mái duỗi người.

Nhớ tới buổi tối còn phải chỉnh sửa video, Giang Kỳ lại không vui.

Nhưng video hôm nay cần phải chỉnh khá nhiều, không thể lười được, nếu không thì có khi phải thức cả đêm.

Giang Kỳ đứng lên, rót cho mình một ly cà phê, vội vàng lên phòng cắt nối video.

May mà cậu làm nhanh, thành công tránh khỏi thức đêm, hơn ba giờ sáng, Giang Kỳ đăng video.

Nhưng lúc này quá buồn ngủ rồi, uống cà phê cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, đăng video xong thì Giang Kỳ nhìn khu bình luận, báo cáo mấy bình luận củ anti như thường lệ, định nào tỉnh lại thì lại xem các bình luận khác.

Ngủ một giấc, trời đã sáng choang rồi, Giang Kỳ cầm điện thoại bên gối nhìn, đã mười một giờ.

Giang Kỳ đến nhà vệ sinh đánh răng xong thì xuống lầu, dì Trương đang nấu cơm trưa.

"Ngài Giang tỉnh rồi ạ?" Vừa thấy Giang Kỳ đi xuống, dì Trương vội nói, "Cậu uống ly sữa ấm lót bụng trước nhé, cơm trưa gần xong rồi."

Giang Kỳ có hơi ngại, xoa đầu tóc rối tung của mình: "Cháu đi thay quần áo cái đã."

Thay quần áo, chải đầu xong, cậu cầm laptop xuống lầu, ngồi ở bàn ăn vừa uống sữa vừa mở Nhạc Trạm và Weibo, bắt đầu xem bình luận của fans về video mới.

Bình luận trên Weibo vẫn hài hòa như cũ, tất cả đều là ôm ấp hôn hít nâng cao cao.

Giang Kỳ tắt đi, mở Nhạc Trạm.

Lần này số lượng bình luận của Nhạc Trạm thế mà lại tăng thêm rất nhiều.

Cậu mở xem lượt chia sẻ (*), so với bình thường thì tăng gấp đôi, còn chưa ngừng lại.

(*) Raw: 江祈打开前台看了看播放量



Cậu đăng video lúc nửa đêm, ngày hôm sau lượt chia sẻ thường là từ tám nghìn đến mười nghìn, hôm nay thế mà lại có tận hơn hai mươi nghìn, lượt thích và số tiền donate cũng nhiều hơn trước.

Giang Kỳ vội mở khu bình luận.

Nhưng ở đó cũng không thái bình chút nào.

Những lời khen trong tưởng tượng của cậu cũng không tồn tại, thay vào đó là bình luận của anti và các fan lâu năm.

Giang Kỳ vội đọc kỹ.

Quả nhiên, nguyên nhân gây ra vẫn là do một tiếng "giám đốc Lục" của trợ lý Trần.

Thật ra Giang Kỳ cũng không phải là không đoán được tình huống này, cậu chỉ cảm thấy là hẳn sẽ không có người chán đến nỗi phân tích, cậu đã giảm âm lượng của trợ lý Trần xuống, lại chèn nhạc vào, nếu không có kỹ thuật thì sẽ không nghe ra tiếng đó.

Nhưng rõ ràng Giang Kỳ đã đánh giá thấp sự nhàm chán của người nào đó, hơn ba giờ sáng rồi, rốt cuộc là ai rảnh tới mức xem đi xem lại video của cậu, phân tích từng chút một cơ chứ?

Giang Kỳ chỉ có thể nói, người kia không đầu quân cho FBI làm chút chuyện gì đó lớn lao thì thật là đáng tiếc.

Ban đầu có rất nhiều tin đồn nửa thật nửa giả trên mạng, nói rằng thân phận thật sự của Giang Kỳ, blogger trên Nhạc Trạm là con cả của Giang Thịnh Hoa, tập đoàn Giang.

Tin này thì đúng là thật, nhưng mấu chốt là, người tung tin có ý đồ thâm độc, nhằm công kích Giang Kỳ là con của kẻ thứ ba.

Chuyện này, nói thật là đến bây giờ Giang Kỳ đúng là không lấy ra được chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mẹ mình.

Nhưng cậu là con của Tô Chí Thấm, không phải là con của Lê Minh Nguyệt, không thể không tin mẹ của mình mà đi lựa chọn tin tưởng mẹ kế được.

Hơn nữa Giang Kỳ lớn tuổi hơn Giang Tử Dực, con trai của Lê Minh Nguyệt, nếu nói mẹ của cậu thật sự là con giáp thứ mười ba, sao bà lại sinh ra Giang Kỳ sớm hơn Lê Minh Nguyệt sinh Giang Tử Dự một năm cơ chứ?

Không phải là quá nhảm nhí rồi à?!

Cậu tin tưởng nhân phẩm của mẹ mình.

Nhưng tin thì tin, con người có tình thân, không có chứng cứ thì không bắt người ta im miệng được.

Thậm chí Giang Kỳ còn nghi ngờ những người công kích cậu có liên quan tới Lê Minh Nguyệt, là thủy quân bà ta mua.

Cậu lập cái tài khoản này vốn dĩ là để, thứ nhất là chia sẻ cuộc sống, chia sẻ việc nấu ăn và những món ngon, thứ hai là nếu cậu giành được Chí Thấm thì lợi ích về lưu lượng của tài khoản và hiệu quả quảng cáo kèm theo đó sẽ là một sự giúp đỡ lớn lao, hơn nữa cậu không biết blogger nào ở Nhạc Trạm cả, đến lúc đó đi móc nối quan hệ thì... chỉ có tốt chứ không xấu.

Nhưng bây giờ hành động của cậu vẫn quá chậm, không giật được Chí Thấm về tay, tất cả đều là lời nói suông.

Giang Kỳ nghĩ, quyết định buổi chiều sẽ đến nhà họ Giang gặp Giang Thịnh Hoa.

Ăn trưa xong, Giang Kỳ lên taxi.

Cậu mở Nhạc Trạm lên, tiếp tục đọc bình luận.

Đọc một hồi lâu, cậu đã hiểu được.

Khu bình luận có ba loại tranh luận chính.

Một là sau cái tài khoản này có phải là Giang Kỳ hay không.

Hai là Giang Kỳ có phải là con trai của Tuesday hay không.

Ba là Giang Kỳ có ly hôn với Lục Cẩn Trạch hay không.

Chuyện Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch kết hôn là chuyện gây chấn động giới kinh doanh năm đó. Lục Cẩn Trạch là nhân vật kiểu gì hả, tổng tài bá đạo, chủ nhân của công ty Lục, là đại biểu ưu tú cho doanh nhân thanh niên trên tạp chí kinh tế tài chính hàng năm. Gương mặt đó còn phụ trách trang bìa của tạp chí, cho dù tin tức về hắn chỉ chiếm một góc nhỏ, nhưng tổng biên tập lại rất thích dùng gương mặt đó để lên trang bìa.

Nếu quyền chụp chân dung của Lục Cẩn Trạch có chế độ hội viên á hả, mấy trang tạp chí kinh tế lớn chắc chắn sẽ xếp hàng đăng ký thẻ hằng năm luôn.

Bởi như thế nên hôn nhân của cậu và Lục Cẩn Trạch có thể nói là tin tức động trời trong giới, mấy cô gái trẻ khóc thút thít tại sao giám đốc Lục lại kết hôn sớm như vậy, mà mấy ông lão hay chú ý đến tin tức tài chính thì liên tục thở dài, cho rằng thương nhân lập gia đình quá sớm không phải là chuyện tốt.

Tin tức còn được giữ trên tạp chí tận mấy kỳ.

Nhưng Giang Kỳ nghĩ không ra, việc cá nhân của cậu và chuyện Lục Cẩn Trạch và cậu có ly hôn hay không, hoặc là khi nào ly hôn thì có liên quan gì đến nhau.



Là vì tất cả mọi người đều cảm thấy cậu không xứng với Lục Cẩn Trạch à?

Giang Kỳ suy tư mãi, mở Weibo lên đăng một bài.

[77 sành ăn: Trả lời ba vấn đề: 1. Tôi là Giang Kỳ, 2. Đừng bịa đặt, 3. Không ly hôn.]

Một bài được đăng lên, phần bình luận bùng nổ.

Fans hài hòa với nhau như trước không thấy nữa, dưới Weibo bỗng nhiều thêm vài người nói tào lao, không biết chui từ đâu ra mà lại sôi nổi phát biểu ý kiến của mình:

[Mày là Giang Kỳ thật à? Thừa nhận mình là con của Tuesday thì khó vậy luôn? Bịa đặt? Mày lấy chứng cứ ra, tao với mày thẳng tiến tới tòa án nhé?]

[Ui thật à? Sao lúc trước nhiều bình luận hỏi mày có phải là Giang Kỳ không thì mày không trả lời? Bây giờ sắp ly hôn với Lục Cẩn Trạch thì tới ké fame anh ta à? Tởm muốn chết, mới nổi trên mạng thôi đã biết che che giấu giấu rồi, cái loại như này tao thấy nhiều rồi, cũng không biết ly hôn với Lục Cẩn Trạch thì mày nhận được bao nhiêu tiền cấp dưỡng ấy nhỉ, không đủ tiền nên mới lén lút giở trò trong video phải không? Tiếc quá không ai nuốt được cái diễn xuất của mày đâu!]

[Lúc đấy mới là ai nhỉ, chỉ là đứa con nhà giàu bị ruồng bỏ thôi hahaha]

Giang Kỳ hối hận, lúc nãy cậu không nên bốc đồng như vậy, mấy người công kích cậu đều mang ác ý, muốn xem trò cười của cậu, lúc trước cậu giấu thân phận chính là vì tránh chuyện như vậy phát sinh, bây giờ tự tiết lộ rồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, quả nhiên chỉ nhận lại nỗi đau cho người thân, còn kẻ ghen ghét thì sung sướng.

Fans không hiểu bình luận hỏi Giang Kỳ sao lại thế này, còn có người nhắn tin khuyên cậu bình tĩnh một chút, không cần cãi nhau với anti, người thích cậu sẽ tiếp tục thích cậu, từ nay về sau cậu chỉ cần chăm chỉ tiếp tục đăng video vả mặt mấy đứa anti đó là được rồi.

Giang Kỳ cảm thấy vô cùng áy náy, đang định xóa bài này đi thì vô ý mở thông báo chia sẻ, bỗng nhiên thấy một thông báo mới.

Vì ngày thường có rất nhiều người chia sẻ Weibo của Giang Kỳ nên cậu tắt thông báo chia sẻ bài đăng, chỉ có những công ty có tích xanh và bạn tốt được đánh dấu chú ý là sẽ gửi thông báo, vì đôi khi cậu sẽ nhận một ít quảng cáo, cần phải tương tác với công ty đó.

Giang Kỳ mở thông báo ra, cậu tưởng là có bạn tốt nào chia sẻ bài của cậu, nhưng lại phát hiện ID Weibo của người chia sẻ kia là "@Công ty Lục tập đoàn V".

Giang Kỳ vội mở ra xem.

[@Công ty Lục tập đoàn V: @hối hối bất hối, @người dùng 089, xét thấy hai người đã đăng những thông tin sai sự thật lên mạng, phỉ báng và bịa đặt lãnh đạo cấp cao của chúng tôi và người nhà của ngài ấy, bây giờ đã thu thập chứng cứ, ít ngày nữa gặp lại trên tòa án.]

Giang Kỳ: "..."

Cậu vội bấm mở ID của chủ bài.

Tích xanh, official Weibo của tập đoàn Lục????

Tập đoàn Lục mở Weibo từ khi nào thế?!

Tác giả có lời muốn nói: Giám đốc Lục: Xông một đường phản hắc giúp bà xã.