Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 11



Dịch Thành tuy đã say khướt nhưng vẫn nghe được tiếng làu bàu của cô. Nhịp tim tăng nhanh một chút, có chút vui vẻ vì cô vẫn quan tâm tới mình. Song sự quan tâm của cô lại không kéo dài được lâu. Sau khi chật vật đỡ hắn lên phòng, cô khinh bỉ nhìn hắn nằm như xác chết ở trên giường.

“Uống gì ghê thật, biết thế mình qua đêm bên ngoài cho rãnh nợ.” Tâm Dao lầm bầm rồi để mặc hắn ở đó, trở về phòng mình tắm rửa. Thái độ của cô rõ ràng là không muốn quan tâm tới hắn, ban nãy giúp hắn cũng chỉ là vì chút lòng trắc ẩn mà thôi. Tâm trạng Dịch Thành nặng nề theo từng bước chân cô.

Hắn còn tưởng cô sẽ nhân cơ hội này làm chút trò tiểu nhân gì đó, nào ngờ đâu cô lại chẳng có chút để tâm tới. Trong mắt cô lúc này, có lẽ hắn đã trở thành một thứ của nợ phiền phức rồi cũng nên.

Dịch Thành mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Giấc ngủ đến với hắn không quá sâu, trời hửng sáng là hắn đã thức giấc. Hôm nay là ngày nghỉ, Dịch Thành bỗng muốn nói chuyện với Tâm Dao, nếu được thì đưa cô tới gặp Vương Việt ngay trong ngày. Chẳng hiểu sao, hắn không tài nào chịu nổi thái độ của cô mấy ngày qua.

Thế nhưng, khi hắn xuống lầu thì trên bàn ăn chỉ có một phần ăn sáng. Dì Trần vừa lau dọn vừa mỉm cười phúc hậu chào hắn. Ăn được hơn nửa bữa ăn vẫn chưa thấy cô đâu, hắn hỏi: “Tâm Dao đâu?” Thật không ngờ, chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi bốn giờ mà hắn đã hỏi câu này tận hai lần.

Dì Trần có vẻ ngạc nhiên khi hắn gọi cô bằng tên chứ không phải là “cô ấy”. Dì trả lời: “Dạ sáng nay tiểu thư đã ra ngoài từ sớm rồi ạ.”

Dịch Thành gật đầu không nói nữa, không gian lại chìm vào tĩnh mịch. Bẵng đi một lúc nữa, hắn lại hỏi tiếp: “Gần đây… dì có thấy Tâm Dao có biểu hiện lạ gì không?”

Lần này, sự ngạc nhiên được thể hiện rõ ràng trong đôi mắt của dì Trần. Dì mang trà lên cho hắn, sau đó ở một bên kể lại: “Dạ… ông chủ hỏi thì tôi nói luôn, gần đây tiểu thư đúng là rất lạ. Tiểu thư thay đổi khẩu vị ăn uống, thích ăn đồ cay nóng và uống nước có gas, hơn nữa phong cách ăn mặc cũng thay đổi rất nhiều.”

“Ngoài ra?” Dịch Thành hỏi. Những thay đổi đó thì hắn cũng nhận ra được, đặc biệt là khi khí chất của cô thay đổi một cách chóng mặt. Từ phong cách trưởng thành điềm đạm lại trở nên trẻ trung năng động, đó là một cú lột xác ngoạn mục khiến ai cũng phải bất ngờ. “Còn gì khác nữa không?”

“Dạ… cái này…” Dì Trần hơi ấp úng, không biết có nên nói hay không. Song lại nghĩ về những gì mà tiểu thư phải trải qua trong suốt thời gian trước, dì quyết định phải nói: “Dạ… gần đây tiểu thư không mấy quan tâm tới việc trong nhà và… và ông chủ nữa.”

Quả nhiên, khi nghe tới điều này, đôi lông mày Dịch Thành liền chau lại tỏ ý không vui. Dì Trần hơi run run đứng gần hắn, không biết có nên tiếp tục hay không thì hắn lên tiếng: “Dì cứ nói rõ ra đi.”

“Dạ… trước đây tiểu thư thường tự mình chuẩn bị phần ăn trưa, quần áo và tài liệu cho ông chủ. Mấy đêm ông chủ về muộn tiểu thư đều chờ ông chủ về mới đi ngủ, còn chuẩn bị thức ăn khuya. Lúc ông chủ đi ra ngoài xã giao, tiểu thư luôn chuẩn bị sẵn thuốc với trà giải rượu cho ông chủ. Mọi thứ ông chủ thường sử dụng đều do một tay tiểu thư chuẩn bị. Nhưng gần đây, tiểu thư đều không quan tâm tới chuyện đó nữa mà để cho tôi làm. Tiểu thư cũng thường xuyên ra ngoài với bạn bè chứ không chờ ông chủ nữa.” Dì Trần kể lại.

Dịch Thành xoay xoay tách trà trong tay, trong lòng vốn đã rối rắm nay lại càng rối hơn. Thì ra cô vì hắn mà âm thầm làm nhiều thứ như vậy, trong khi hắn chỉ xem cô là một người xa lạ sống cùng mình dưới một mái nhà, là một người quen không hơn không kém. Phải chăng bởi cho đi quá nhiều mà không được nhận lại nên cô mới buông xuôi?

Dịch Thành trầm tư ở nhà cả ngày, mãi cho đến khi mặt trời đã lặn mà vẫn chưa thấy cô về. Nhác thấy trời đã nhá nhem tối, hơn phân nửa mặt trời đã khuất đằng sau hàng cây, hắn bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nhưng sự lo lắng ấy chẳng mấy chốc lại trở nên dư thừa. Khoảng mười phút sau, một chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự.

Người con trai bước xuống xe, cẩn thận mở cửa xe rồi dìu thiếu nữ bên trong ra. Cô gái cũng phối hợp đặt tay vào lòng bàn tay cậu, bàn tay thon nhỏ trắng ngần vừa vặn ở trong bàn tay to lớn mang hơi ấm. Trong mắt người khác, đây có lẽ là một hình ảnh đẹp khó tả, nhưng trong mắt Dịch Thành, nó lại trở thành một hình ảnh xấu xí khiến người ta gay mắt.

Chàng trai dịu dàng vén lại tóc mai cho cô gái, mỉm cười nhìn cô gái vào trong nhà. Cô gái tuy đã vào trong nhưng vẫn quay lại mỉm cười rồi vẫy tay chào chàng trai. Người không biết còn tưởng đây là một cặp tình nhân, người bạn trai đưa người bạn gái về nhà song vẫn lưu luyến nhìn người thương. Nhưng không! Đây là kẻ thứ ba đưa vợ người ta về nhà còn không biết liêm sỉ!

Khung cảnh ấy cứ tiếp tục cho tới khi Tâm Dao đã vào trong nhà, Đức Huy đã lái xe đi khuất, Dịch Thành mang tâm trạng nặng nề nhìn ra cửa chờ cô. Lúc cô vừa bước vào cửa, hắn đã thấp giọng hỏi: “Cả ngày hôm nay cô đi đâu?”

Tâm Dao ngơ ngác nhìn hắn, sao có cảm giác giống như cô là một đứa con gái đi chơi về muộn bị ba trách mắng vậy? Nhưng hắn là gì của cô đâu? Ừ thì là chồng, nhưng cũng chỉ là chồng trên danh nghĩa thôi mà.

“Đi chơi.” Tâm Dao thản nhiên trả lời. Dịch Thành không kiềm được tức giận nhìn cô. Đi chơi? Cô đi chơi với tên kia cả ngày á? Có phải là cô quên luôn việc mình đã có chồng rồi không?

Tâm Dao như không để ý tới thái độ của hắn, cô bình tĩnh đi vào nhà. Dì Trần chạy ra hỏi: “Tiểu thư về rồi ạ? Tiểu thư đói không? Để tôi hâm đồ ăn cho tiểu thư nhé?”

“Không cần đâu ạ. Dì cứ nghỉ ngơi đi, lúc nãy con có ăn rồi.” Tâm Dao xua tay từ chối, bây giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Cả ngày lo việc ở quán, cô đã mệt lắm rồi.
Tâm Dao đi lên lầu, một giây cũng không thèm nhìn tới chỗ Dịch Thành. Hắn nhìn cô chằm chằm, cho tới khi thân ảnh nhỏ nhắn khuất sau cảnh cửa. Dì Trần cũng xoay người đi vào trong. Khi ấy, dì loáng thoáng nghe tiếng Dịch Thành nói: “Sau này đừng gọi tiểu thư nữa, gọi phu nhân đi.”

“Dạ.”

Hắn không biết tại sao lúc đó lại không muốn người trong nhà và trong công ty gọi cô là phu nhân, mặc dù hai người đã kết hôn với nhau. Khi ấy, hắn cảm thấy cô không xứng được gọi bằng hai tiếng phu nhân này, hoặc là nói, khi ấy hắn vốn cũng chẳng muốn cô trở thành phu nhân của hắn. Chỉ là bây giờ, hắn lại cảm thấy tiếng “tiểu thư” càng trở nên khó nghe hơn, tiếng “phu nhân” cũng không khó nghe như hắn nghĩ. Ít nhất, tiếng “phu nhân” sẽ giúp nhắc nhở rằng cô đã là vợ hắn!