Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 24



Lúc rời khỏi cửa hàng trang sức, Tâm Dao vừa cảm thấy vui vừa thấy lo. Vui vì ánh mắt ngưỡng mộ mà những nhân viên và những người khách khác trong cửa hàng nhìn cô, như thể cô là người may mắn nhất trần đời khi có một người chồng như thế. Lo là vì không biết tại sao hắn lại thay đổi quá nhiều, không biết còn có ẩn tình gì hay không. Nếu là trước đây, có lẽ nam chính nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

“Sao… sao đột nhiên lại tốt với tôi như vậy? Tôi không quen…”

“Không thể sao?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại. Tâm Dao lắc đầu: “Không phải. Chỉ là cảm thấy anh rất lạ mà thôi. Khai thật đi, có phải anh làm gì có lỗi với tôi nên muốn chuộc lỗi không?”

Dịch Thành im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Tâm Dao trố mắt nhìn hắn, ngay khi cô định hỏi hắn đã làm cái gì thì hắn đã dừng xe lại trước một nhà hàng. Hắn bước xuống xe, mở cửa xe rồi dẫn cô xuống. Tâm Dao nhìn bàn tay hắn chìa ra trước mắt mình, bĩu môi rồi không thèm đặt tay vào. “Anh làm gì sai?”

Nếu bây giờ hắn dám nói thật là muốn ly hôn, vậy một nửa tài sản của hắn sẽ chuyển về tay cô.

“Xin lỗi em vì chuyện trước đây.” Dịch Thành cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào. Hắn mặc kệ cô đang không tình nguyện, tay nắm tay cô đi vào trong gọi món. Bây giờ cô không cần hiểu hắn, chỉ cần chậm rãi thích nghi rồi lần nữa mở lòng với hắn là được.

Tâm Dao không hiểu rõ ý hắn, nhưng rất nhanh sau vấn đề kia đã bị cô ném ra sau đầu. Tâm Dao thuộc loại người đơn giản, rất dễ bị những cảm xúc và suy nghĩ tạm thời chi phối làm mình quên đi mục tiêu ban đầu. Nhưng cô không biết chính điều đó vô tình đã trở thành điểm thu hút của cô trong mắt Dịch Thành, giống như một điểm sáng khác biệt trong thế giới của hắn – một thế giới bị những mưu mô và tranh chấp vây quanh.

----------------------------

Ngày diễn ra bữa tiệc, Tâm Dao cẩn thận ở nhà trang điểm. Chiếc váy hôm trước dường như được may chỉ để dành riêng cho cô, nó tôn lên từng nét đẹp trên cơ thể và khí chất của riêng cô. Tâm Dao chọn bộ trang sức được đính đá sapphire xanh, cẩn thận đeo lên. Những viên đá với kích thước nhỏ lấp lánh như làm nổi bật thêm nước da trắng nõn của cô. Mái tóc dài được cô vấn cao, gương mặt được trang điểm kĩ càng và có phần tinh xảo hơn bình thường.

Lúc cô chuẩn bị xong thì cũng đã qua buổi chiều, Dịch Thành mặc âu phục đứng chờ cô ngoài cửa. Lúc cô đi ra, trên mặt hắn thoáng qua vẻ bất ngờ. Không biết có phải Tâm Dao tưởng tượng hay không, nhưng cô lại thấy trong đôi mắt hắn ẩn chứa chút nhu tình.

Cô cụp mắt, dằn lòng không được nghĩ ngợi linh tinh nữa. Con gái khi động lòng thường rất hay mơ mộng, cô không muốn để mình sa lầy vào những mơ mộng vô căn cứ đó. Tâm Dao né tránh ánh mắt hắn bằng cách giả vờ kiễng chân, giúp hắn chỉnh lại cà vạt.



Ngặt nỗi, để phù hợp với hoàn cảnh, Tâm Dao hiện đang mang giày khá cao. Lúc cô kiễng chân lên thì mất đà, trực tiếp bổ nhào vào lòng hắn. Dịch Thành dang tay ôm cô vào lòng, một mùi hương thanh nhẹ xộc vào cánh mũi làm hắn hơi ngây người, có chút không muốn buông ra.

“Anh… buông… muộn rồi… đi thôi đừng để mọi người chờ.” Tâm Dao ngượng đỏ mặt, vội vàng đẩy hắn ra rồi đi xuống lầu. Dịch Thành bất đắc dĩ cười, sau đó đi theo sau lưng, cẩn thận đỡ để cô không bị ngã.

Lúc hai người tới nơi, bãi đỗ xe chỉ còn lại vài chỗ trống. Không phải họ đến muộn, mà là bởi khách quá đông. Lúc này, Tâm Dao lại có chút run rẩy. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đối mặt với “sóng to gió lớn” trong xã hội thượng lưu từ lúc xuyên tới đây. Những nhân vật có mặt ở đây ngày hôm nay chắc chắn không tầm thường, một điều chắc chắn hơn nữa là họ sẽ không để cô yên.

Nhưng cô còn phải bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Khương và nhà họ Dịch, cô cũng không thể để cho hình tượng mà nguyên chủ vất vả xây dựng trong mười mấy năm qua cứ thế bị hủy hoại trong tay cô. Bởi thế, từ khi bước xuống xe, cô vẫn luôn cố duy trì sự bình tĩnh, gương mặt nghiêm túc toát vẻ uy quyền mà không nhận ra rằng mình đang bám víu lấy hắn thật chặt.

Dịch Thành đưa mắt nhìn cô, cũng không rút tay ra như trước đây. Hắn nhẩm tính, cũng ngót nghét gần cả năm nay cô không dự tiệc, cộng thêm gần đây lại có bệnh nên có thể cô không quen. Nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt, hắn tự nhiên kéo cô lại gần, ung dung như không có gì mà đi vào trong.

Để tổ chức bữa tiệc mừng long trọng này, nhà họ Dịch đã thuê hẳn một tầng trong một khách sạn cao cấp. Lúc hai người đẩy cửa đi vào ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, nhiều người mang theo rượu đi qua chào hỏi. Tâm Dao điều chỉnh tâm trạng lại, nở “nụ cười công nghiệp” chào hỏi người khác. Dịch Thành cũng bắt đầu bận rộn tiếp khách, nhưng vẫn không rời cô nửa bước.

Được một lúc, bỗng có một người đàn ông đi lại gần hai người họ. Người này có vài nét giống Dịch Thành, nhưng lại thiếu đi nét cương nghị quyết đoán của hắn, thay vào đó là bộ dáng có chút ôn tồn nho nhã lễ độ.

“Anh họ, đã lâu không gặp.” Người đó lên tiếng, Tâm Dao chợt nhớ về một nhân vật xuất hiện ở phần sau của quyển truyện – Dịch Thế Huân, có thể xem là một trong những nhân vật phản diện có uy hiếp lớn.

Nói sơ một chút, nhà họ Dịch trước giờ con cháu không đông, vì muốn bồi dưỡng người tài nên thường chỉ sinh một hoặc hai đứa con, sau đó tập trung bồi dưỡng cho thật tốt. Cộng thêm việc có lẽ bản tính của các thành viên trong gia đình đều khá lạnh nhạt nên họ hàng ít giao du với nhau, thành thử ra dù có là anh em họ cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy.

Ông bà Dịch trước đây có hai đứa con trai, một người là ba Dịch, một người nữa là ba của Thế Huân. Bởi vì ba Dịch sinh trước, hơn nữa lại là đứa thông minh hơn nên công ty được chuyển lại cho ba Dịch, còn cậu con trai thứ hai thì cho làm chủ một chi nhánh ở nước ngoài. Tuy cùng một công ty, nhưng cũng tạm xem như là nước sông không phạm nước giếng. Sau đó, hai người đều lập gia đình rồi chỉ sinh một cậu con trai. Dịch Thành hiển nhiên trở thành người thừa kế công ty, còn Dịch Thế Huân từ nhỏ đã sống ở nước ngoài.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu tham vọng của Dịch Thế Huân không quá lớn. Hắn ta không hài lòng về địa vị hiện tại của mình, luôn cho rằng mình thông minh hơn Dịch Thành và vị trí tổng giám đốc Dịch thị nên thuộc về hắn ta. Từ suy nghĩ đó, hắn ta bắt đầu hành động và về sau sẽ gây ra không ít sóng gió. Song bởi vì theo nguyên tác, cô và hắn ta ngay cả một chút quan hệ cũng không có nên trước giờ cô không nhớ tới.