Hàn Bái thấy con trai của mình phản ứng mạnh mẽ như vậy thì trong lòng đã chắc như đinh đóng cột đứa con gái mà ông đã gặp là con gái của Đường Diệp, ban đầu ông còn băn khoăn không chắc chắn bởi vì vết bớt trên gương mặt, nhưng bây giờ ông biết mình phải làm gì rồi.
Hàn Bái bật cười, vỗ vỗ lên vai của Hàn Gia Tường: “Con bảo vệ cho chị gái con quá nhỉ? Điều này thật đáng khen, ba đang suy nghĩ xem có nên nói cho chị gái con biết rằng nó không phải là con ruột của mấy người trong nhà đó hay không và… con là em trai của nó. Ba luôn mong mỏi có một đứa con gái, xem ra điều này sắp thành hiện thực rồi.”
Hàn Gia Tường bước tới nắm cổ áo của Hàn Bái, đôi mắt màu đỏ hiện rõ sự giận dữ, lạnh lẽo, hận không thể giết chết người trước mặt mình: “Tôi cấm ông, nếu ông dám nói cho chị ấy biết mấy chuyện này tôi nhất định sẽ không tha cho ông, ông dẹp ngay cái ý nghĩ ghê tởm của mình đi. Tôi cảnh cáo ông lần cuối, ông mà dám gặp chị ấy, làm tổn hại đến chị ấy dù chỉ là một sợi tóc tôi cũng không tha cho ông.”
Hàn Bái vẫn dửng dưng, cười khiêu khích rồi huýt sáo xoay người rời đi, không ai biết ông ta đang nghĩ gì, định làm gì cả.
Hàn thiếu gia ngước mắt lên nhìn về phía căn phòng của Phương Châu Hoa, ánh mắt cực kỳ lo lắng, có chút hoảng hốt, không biết phải làm thế nào mới có thể bảo vệ cho cô thật tốt: “Hoa Hoa! Em nhất định sẽ bảo vệ cho chị thật tốt, em như thế nào cũng được chỉ cần chị sống tốt, bình an là được, chị là ngôi sao nhỏ, là bảo bối của mẹ, là người mà mẹ dùng cả tính mạng để bảo vệ, em tuyệt đối sẽ không để chị xảy ra chuyện gì.”
…………………………………………………….
Ngày hôm sau, Phương Châu Hoa nhốt mình ở trong phòng, đến giờ ăn cô vẫn xuất hiện nhưng chỉ ăn được vài miếng sau đó lại quay trở về phòng. Lạc Cẩm Oanh thấy con gái nhỏ của mình im lặng, buồn bã bà đau lòng không thôi, bà không biết phải làm sao để có thể khiến cho cô quay trở về như lúc trước.
Phương Hà Uy nắm tay vợ của mình, chậm rãi cất tiếng: “Hoa Hoa cần phải có thời gian để chấp nhận chuyện này, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đừng quá lo lắng.”
Phương Châu Hoa nằm như người vô hồn, đầu óc của cô trống rỗng không suy nghĩ được gì, điện thoại có tin nhắn, cuộc gọi đến cô cũng không để tâm đến. Nằm được một lúc thì cơn buồn ngủ bỗng ập đến, đôi mắt của cô dần nhắm lại sau đó hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.
Phương Châu Hoa đã nằm mơ, một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, cô nhận thức rất rõ bản thân đang mơ nhưng không có cách nào tỉnh lại được, xung quanh cô toàn là màu trắng không thấy được cái gì ở phía trước cả. Bỗng, mọi thứ xung quanh thay đổi biến thành một cánh đồng hoa hồng màu đỏ rực, cô bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của cánh đồng hoa.
Từ phía xa Phương tiểu thư nhìn thấy có một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu tím nhạt đang bước về phía của mình. Khi người phụ nữ ấy đứng trước mặt của Phương Châu Hoa cô đã đứng thần người ra bởi vì người phụ nữ quá đẹp, cô không biết phải diễn tả vẻ đẹp ấy như thế nào cho đúng, có thể nói là người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng gặp, đẹp đến mức khiến người khác phải đắm chìm, mất hồn trước vẻ đẹp đó.
Người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp, cả người toát ra khí chất cao quý, thanh khiết, bà mỉm cười dịu dàng vuốt tóc của Phương Châu Hoa, giọng nói của bà trong trẻo, hay vô cùng: “Cuối cùng thì mẹ con chúng ta cũng gặp nhau rồi, mẹ không nghĩ là sẽ có ngày này.”
“Mẹ?” Phương Châu Hoa mở to hai mắt, khó tin thốt lên. Người trước mặt cô là mẹ ruột của cô sao? Không phải bà đã chết rồi sao?
Đường Diệp nghe được suy nghĩ trong đầu của con gái thì khẽ cười: “Phải, mẹ đã chết rồi, nhưng linh hồn của mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, mẹ đã tự giam mình vào trong mặt sợi dây chuyền để có thể đi theo bảo vệ cho con suốt đời.”
Phương Châu Hoa giật mình, trong ánh mắt có chút hoảng sợ, cô vội lùi về phía sau: “Sao bà lại có thể đọc được suy nghĩ của tôi? Bà là ma cà rồng? Nếu bà là ma cà rồng thì bà không thể nào là mẹ của tôi được.”
“Mẹ thật sự là mẹ của con, mẹ là nửa người nửa ma cà rồng, sau khi sinh con ra được ba tháng thì mẹ bị cắn và bị biến thành ma cà rồng. Đáng lẽ ra mẹ sẽ không xuất hiện cho con thấy, vốn dĩ mẹ định âm thầm bảo vệ cho con đến hết đời, nhưng bây giờ con đã biết mọi chuyện rồi thì mẹ nghĩ mẹ nên xuất hiện, mẹ muốn nói cho con biết tuy rằng con không phải là con ruột của anh chị cả nhưng bọn họ vẫn rất yêu thương con, chưa bao giờ để con chịu bất kỳ tổn thương nào, con đừng hành hạ bản thân mình như vậy, đừng để họ buồn. Bây giờ con không chỉ có ba mẹ, hai người anh trai mà còn có cả mẹ yêu thương con, đừng buồn vì chuyện này, con phải vui lên vì hiện tại con đã có tận hai người mẹ yêu thương, cưng chiều con.”
Phương Châu Hoa mếu máo, cuối cùng không kiềm được nữa mà bật khóc chạy đến ôm chầm lấy Đường Diệp, nghẹn ngào gọi bà: “Mẹ!”
Đường Diệp vuốt tóc rồi lại vỗ về con gái nhỏ: “Con gái ngoan của mẹ.” Nghe được tiếng mẹ từ Phương Châu Hoa, bà không khỏi xúc động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, có trời mới biết bà đã mong mỏi nghe được tiếng mẹ này từ lâu lắm rồi, cứ tưởng cả đời này đến khi bản thân hoàn toàn tan biến cũng không được nghe, bây giờ nghe được bà đã mãn nguyện lắm rồi.
Đường Diệp thấy cánh đồng hoa dần tan biến thì biết sắp hết thời gian rồi, năng lực của bà có hạn không thể nói chuyện với con gái được lâu, trước khi để Phương Châu Hoa tỉnh giấc bà vội dặn dò: “Thời gian để mẹ nói chuyện với con sắp hết rồi, con hãy luôn nhớ rằng mẹ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho con, chỉ cần con muốn mẹ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của con. Hoa Hoa! Con nhất định phải cẩn thận, đừng bao giờ đi đâu một mình bởi vì hiện tại con đang gặp nguy hiểm, không chỉ có Dương Hoài Châu mà còn có Hàn Bái muốn bắt con đấy.”
Lời nói vừa dứt Đường Diệp liền biến mất, cánh đồng hoa cũng tan biến, Phương Châu Hoa tỉnh dậy ở thực tại, nước mắt vẫn còn giàn giụa trên mặt, cô lau nước mắt nâng sợi dây chuyền lên rồi mỉm cười. Trong đầu nhớ lại những lời mà bà đã nói, chuyện của Dương Hoài Châu thì cô đã biết rồi, nhưng còn Hàn Bái là sao? Hàn Bái là ai?