Khương Hoài Oanh chính là người anh em đáng tin của bọn họ, cậu đi hợp tác đàm phán với Thành Trung Tâm, nói trắng ra là chính là mấy người Đàm Mặc yêu cầu cái gì, Khương Hoài Oanh liền nói chuyện đó.
Hà Ánh Chi cũng mỉm cười, “Tập đoàn Thâm Trụ đã bày tỏ sẵn sàng chia sẻ thông tin với chúng ta và cung cấp mọi hỗ trợ về công nghệ và vật chất.”
Hà Ánh Chi nói chính là “Chúng ta”, mà không phải Thành Trung Tâm. Nói trắng ra là chính là Thành Trung Tâm nếu vẫn bế tắc, bảo thủ, chỉ cầu sống tạm bợ, như vậy tập đoàn Thâm Trụ cũng sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của Đàm Mặc.
Xe đưa họ thẳng đến sân bay, nhiều phi hành khí đang chuẩn bị cất cánh.
Hạ Lang mở cabin ra, tiếp nhận hành lý của Hà Ánh Chi, thấy Đàm Mặc thì khẽ gật đầu.
Đàm Mặc thò đầu nhìn vào trong cabin, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đang ngồi ở phía trước.
Bọn họ vừa trải qua trận đại chiến đó, không giống như Lạc Khinh Vân có sen tịnh đế trong cơ thể, bọn họ đang tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Lý Triết Phong tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn. Không phải Đàm Mặc chưa từng thấy anh ngủ trên phi hành khí, anh luôn khoanh tay như đang đề phòng điều gì đó. Nhưng bây giờ có lẽ đã quá mệt mỏi nên hai tay buông thõng xuống.
Bộ dáng Chu Tự Bạch ngủ mấy trăm năm nay vẫn không thay đổi, trên xe bọc thép, thậm chí trên phi hành khí hai người đều như vậy, ngửa đầu ra sau, miệng hơi há ra, ngáy như trẻ con. Đàm Mặc thỉnh thoảng sẽ chơi xấu bôi một ít sa tế hoặc mù tạt lên khóe miệng cậu ấy, bởi vì việc đầu tiên Chu Tự Bạch tỉnh dậy là liếm khóe miệng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị cay đến ho khan, còn chảy nước mắt.
Đàm Mặc ngồi xổm ở trước ghế của hai người, sờ cằm, trong lòng bổng nổi ý xấu.
Cậu ôm mặt Lý Triết Phong, nghiêng về phía Chu Tự Bạch, tạo dáng chụp ảnh, ai không phải chuyên gia chứ? Đến lúc đó một tiêu đề mới của Hôi Tháp sẽ ra đời.
Ngay khi hai người sắp chạm vào nhau cách một centimet, một người đột nhiên duỗi tay trái, người kia đưa tay phải ra, tóm lấy tai Đàm Mặc kéo lên.
“Ai da! Hai cậu không ngủ à!”
“Hai chúng tôi nếu ngủ rồi thì cậu muốn làm gì?” Lý Triết Phong mở mắt, ánh mắt sắc bén trước sau như một.
Chu Tự Bạch cũng hừ nhẹ, “Mặc ca, xem ra Đội trưởng Lạc thật sự không được lắm, nhìn anh mỗi ngày không gây chuyện sinh sự liền khó chịu ấy.”
Lạc Khinh Vân đã ngồi ở hàng sau, anh sớm đã đoán trước Đàm Mặc sẽ có kết quả như vậy liền cười nói: “Tối nay anh sẽ cố gắng.”
“Anh cố gắng cái rắm á! Đêm nay đã đến Thành Trung Tâm!”
Lạc Khinh Vân trả lời: “Thành Trung Tâm cũng không thể giết chết dục vọng của con người.”
Cao Chích ngồi bên cạnh ho khan một tiếng.
Trên mặt Đàm Mặc không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy xấu hổ như bị phụ thân đại nhân bắt gặp đang chơi hôn hôn xấu hổ với bạn trai nhỏ ngay trước cổng trường.
Cậu đi đến chỗ ngồi của Lạc Khinh Vân trực tiếp đá anh một cái.
Lạc Khinh Vân chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ngày thường đẩy đều đẩy không động, bẻ cũng bẻ không ra, Đàm Mặc chỉ dùng mũi chân chạm nhẹ lên đùi anh, tên này thế mà yếu ớt lắc lư như liễu trong gió.
Đàm Mặc trừng mắt nhìn qua.
Giả vờ, giả vờ nữa đi.
Ai ngờ Cao Chích bên cạnh lại ho khan một tiếng, Đàm Mặc tự nhiên nghe ra tiếng ho có ý cảnh cáo: Nhóc lại quậy nữa ba ba đây đánh nhóc đó!
Bên cạnh Cao Chích là Ngô Vũ Thanh, anh cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là mỉm cười.
Hàng phía sau là Hạ Lang và Trần Cửu.
Đàm Mặc đứng lên, cung kính gọi Hạ Lang một tiếng: “Chú Hạ.”
Hạ Lang ít khi nói cười hiếm khi giãn ra, đáp lại: “Ừm.”
Đàm Mặc mỉm cười ngồi xuống.
Bên cạnh Hạ Lang chính là Trần Cửu, anh dùng khuỷu tay chọt chọt Hạ Lang, nhỏ giọng hỏi: “Ai, Đội phó Đàm kia khắp thiên hạ đều là làm như thủ hạ bại tướng của ta, sao tới ông lại ngoan thế?”
Hạ Lang cúi đầu, mỉm cười, “Chắc là ngoại trừ Giáo sư Hà, tôi xem như là trưởng bối duy nhất của nó.”
Đàm Mặc đương nhiên nghe thấy Trần Cửu nói, trực tiếp cuộn giấy nện lên mặt Trần Cửu.
“Đội trưởng Trần, anh nói xấu tôi như thế có thích hợp không?”
Trần Cửu thực ra là người rất hợp khẩu vị của Đàm Mặc, điều quan trọng nhất là cả hai người đều ăn nói rất “Xem xét thời thế” và không có nguyên tắc.
“Ai da! Đội phó Đàm, sao tôi có thể nói xấu cậu được? Cậu chính là ân nhân của tôi, cha mẹ tái sinh của tôi đó! Không có cậu thì giờ tôi còn là tên quê mùa hoàn toàn không biết gì là năng lượng Kepler chân chính cả! Chắc đến khi tôi chết cũng còn đầy hạn chế mà cho rằng cái gì không gian cao duy, thế giới Kepler, tinh thần thể linh tinh đều là vọng tưởng đó! Là cậu, mở rộng tầm nhìn của tôi, cải thiện mức sống của tôi! Cậu chính là……”
Đàm Mặc nghe mà hăng say, Hà Ánh Chi đi đến ấn lên đầu Đàm Mặc một phen.
“Đủ rồi đó. Tổng cộng thời gian bay chỉ có ba giờ năm mươi phút. Mọi người nên tranh thủ thời gian và nghỉ ngơi thật tốt.”
Đàm Mặc gật đầu, cả đêm cậu không nhắm mắt lại bởi vì lo lắng cho Lạc Khinh Vân mà căn bản không ngủ được nên hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Trên đài có nhắc nhở máy bay cất cánh, Đàm Mặc quay mặt sang một bên, sau đó nắm lấy cánh tay của Lạc Khinh Vân, đặt lên vai cậu.
Toàn bộ cabin tối sầm lại, Đàm Mặc chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mùi hương của Lạc Khinh Vân xông vào mũi, hơi thở và nhịp tim của Lạc Khinh Vân ở bên tai, Lạc Khinh Vân tựa hồ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu.
Tư duy của Đàm Mặc trở nên lười biếng và dần dần mất tập trung.
Cậu dường như đã rời khỏi cabin, tinh thần của cậu dường như đã hòa nhập với sông hồ, cậu mơ hồ có thể nghe thấy nhịp sống của tất cả sinh vật Kepler.
Cho đến khi cậu đến ranh giới giữa hệ sinh thái Kepler đã tiến hóa và những sinh vật cơ hóa, cậu mới thấy những sinh vật cơ hóa đang phát động cuộc tấn công vào hệ thống phòng thủ của con người.
Bức tường cách ly bị phá hủy, chiến hỏa nổi lên bốn phía, tên lửa được phóng ra dữ dội nhưng không thể ngăn cản những sinh vật cơ hóa tàn sát bừa bãi.
Ma Quỷ Đằng bóp cổ các đội viên tiền tuyến, thậm chí nuốt chửng họ vào bụng, Indira đang săn đuổi điên cuồng, Li Vẫn run rẩy nhẹ, những chiếc vảy đen rơi xuống như một cơn mưa lớn, lực xuyên thấu mạnh mẽ phá hủy những chiếc xe bọc thép không kịp rút lui.
Nhân loại không còn cách nào khác là phải sơ tán, sinh vật cơ hóa cùng sinh vật Kepler đánh giáp lá cà, sinh vật Kepler từ các phương hướng vọt tới, đối kháng cùng sinh vật cơ hóa, chiến sự to lớn, sinh vật cơ hóa bị hạn chế, không thể tiếp tục xâm lấn. Không ngừng có sinh vật Kepler tiến hóa không ngừng kéo đến, và đây cũng là cuộc chiến sinh tồn của chúng.
Chúng vô cùng dũng cảm đóng giữ một tuyến phòng thủ, tạo thành một cuộc đối đầu giữa hai thế giới.
Đàm Mặc lướt qua tuyến phòng thủ này, tư duy của cậu tiếp tục rong ruổi, xuyên qua thế giới cơ hóa.
Thỉnh thoảng, những sinh vật cơ hóa sẽ đột kích và săn lùng cậu.
Đằng xà há to miệng, răng nanh xuyên qua bên người cậu, cắn một con Li Vẫn khác.
Đàm Mặc kinh hồn táng đảm, nghe thấy Li Vẫn chấn động vảy công kích đằng xà, mà cái đuôi của đằng xà hung hăng đâm vào trong cơ thể Li Vẫn, xuyên qua xương sống của Li Vẫn, bỗng nổ tung trong bụng nó, nội tạng cùng máu của Li Vẫn phun tung toé ra, Đàm Mặc cả kinh đổ mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó là Hồng Vực chạy như điên hướng tới cậu, Đàm Mặc tránh được khoảnh khắc ngay khi lưỡi hái xương của nó đập vào đầu cậu, sau đó Đào Ngột bất ngờ lao tới và va chạm với Hồng Vực, Đàm Mặc trong chốc lát đã bị đâm thành bánh nhân thịt.
Nhịp tim của cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại, một Đế Giang bỗng nhiên lao tới, đạn luồng khí phóng tới với một lực cực mạnh, bay thẳng vào mặt Đàm Mặc.
Không khí xung quanh bị luồng khí này nghiền nát, Đàm Mặc ngã sang một bên, vang lên một tiếng động lớn, một cây Hồ Cấm bị trúng đạn, quỳnh tương bên trong bắn tung tóe!
Đã không còn quỳnh tương để tiêu hóa cùng ăn mòn sinh vật khác, Hồ Cấm không còn lực phản kháng, Đế Giang một ngụm đã mổ Hồ Cấm thành một cái động lớn.
Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được, những sinh vật cơ hóa này cũng không phải đang truy đuổi cậu, mà là đang săn giết nhau.
Vì gần một nửa số sinh vật Kepler đã được kết nối với nguồn gốc năng lượng và thoát khỏi ảnh hưởng của nguồn gốc cơ hóa nên những sinh vật mà nguồn gốc cơ hóa có thể điều khiển là có hạn, nếu còn là những cá thể riêng lẻ sẽ bị sinh vật Kepler và con người vây công, tiêu diệt từng bộ phận.
Chờ đến cuối cùng, “Anh ta”…… Không đúng, Tạ Vân Viễn liền thành kẻ cô độc!
Tại sao cậu lại nhìn thấy hết thảy những điều này?
Đây là mộng sao?
Đàm Mặc ngẩng đầu lên, Hồng Vực bị Đào Ngột giết chết rũ đầu, vô số xúc tu thần kinh rơi xuống, nếu là bản thể Đàm Mặc ở chỗ này đã sớm bị đè sụp.
Này tuyệt đối không phải Tạ Vân Viễn đang khoe ra năng lực cơ hóa của anh ta, tuy anh ta cuồng vọng nhưng không đến mức vô tri.
Hơn nữa thứ cộng cảm cùng Đàm Mặc chính là Nguồn gốc năng lượng Kepler mà không phải nguồn gốc cơ hóa, Tạ Vân Viễn căn bản không thể cộng cảm với cậu, không thể cho cậu trải nghiệm lạc vào trong cảnh thế này.
Cho nên…… Đây là Lăng Dụ?
“Mẹ…… là mẹ sao? Mẹ ở đâu?” Đàm Mặc hỏi.
Nhưng không ai trả lời cậu.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, thấy được vô số chém giết cùng cắn nuốt, sinh vật cơ hóa đang hình thành thể khảm hợp, toàn bộ quá trình thảm không nỡ nhìn.
Nếu là trước đây, cậu sẽ phải đối mặt với cảnh tượng như vậy khi được Thành Trung Tâm gọi vào đội tiên phong.
Về phần nhân loại bình thường, cho dù tài thiện xạ của họ có tốt đến đâu, những phát bắn của họ có hoàn hảo đến đâu thì họ cũng hoàn toàn vô dụng trước sự cơ hóa điên cuồng và toàn diện như vậy.
Chung quanh có vô số đằng xà, Ma Quỷ Đằng to lớn đang hướng về căn cứ Linh Hào, nếu chúng nó đều không thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu thì đi nhờ chuyến xe vậy!
Đàm Mặc chạy theo đuôi của đằng xà, nhảy lên đầu đằng xà, sinh vật cơ hóa này di chuyển cực kì nhanh chóng, tựa như sóng thật lớn ập đến hướng trung tâm duy nhất ——căn cứ Linh Hào.
Cảnh tượng trước mắt khiến Đàm Mặc mở to hai mắt, căn cứ Linh Hào đã trở thành một thể khảm hợp thật lớn, vươn thẳng lên trời.
“Đây là……cây Phù Tang sao?”
Thể khảm hợp này chứa đầy năng lượng xanh lam dày đặc và ngày càng dày đặc hơn.
Nhưng trong năng lượng màu xanh lam, Đàm Mặc nhìn thấy một tia sáng vàng nhàn nhạt chiếu xuyên qua, đó chính là năng lượng của Lăng Dụ!
Lăng Dụ ở ngay trong này!
Tâm trí của Đàm Mặc đột nhiên bị kéo đi.
“Em trai thân ái của anh, sao em lại tới đây?”
Một giọng nói trêu đùa tà tứ vang lên sau lưng cậu.
Đàm Mặc đột nhiên quay lại và nhìn thấy một tên khác trông giống hệt mình.
Là Tạ Vân Viễn.
Anh ta đứng trên lưng đằng xà, trọng lực như không hề ảnh hưởng tới anh ta, anh ta dường như đang lơ lửng và đi dọc theo lưng của đằng xà, mỗi một bước đều thực nhẹ nhàng.
Trên người anh ta còn mặc áo ngụy trang, Đàm Mặc chú ý đến biểu tượng ngôi sao sáu cánh trên cánh tay anh ta.
Tạ Vân Viễn nhìn theo Đàm Mặc quay mặt lại, mỉm cười kéo băng tay, “Quần áo của người khác không vừa vặn, nhất là vai và eo, chân cũng không đủ dài. Nhìn thế này, dáng người của cha chúng ta thực sự rất đẹp so với con người nhỉ.”
Đàm Mặc lui nửa bước về phía sau, cậu muốn sử dụng năng lượng Kepler nhưng ở chỗ này cậu không cảm ứng được sự tồn tại của Lạc Khinh Vân, cũng không thể mượn năng lượng từ nguồn gốc năng lượng.
“Anh nhốt mẹ ở bên trong, anh muốn làm gì?” Đàm Mặc lạnh giọng hỏi.
Tạ Vân Viễn cười, tràn đầy kiêu ngạo cùng với cô lãnh không thèm để ý với vạn vật thế gian.
“Anh không nhốt bà ấy, rõ ràng là bà ấy nhốt anh ở nơi này.” Tạ Vân Viễn đi tới trước mặt Đàm Mặc, bỗng nhiên một phen bóp lấy cổ Đàm Mặc, dùng ánh mắt cố chấp mà điên cuồng nhìn cậu, “Có lẽ bà thật sự nhớ em cho nên dẫn tinh thần thể của em tới trước mặt anh đấy!”
“A……”
Đàm Mặc bị Tạ Vân Viễn nhắc lên.
Nói cách khác, hiện tại đứng trước mặt Đàm Mặc không phải bản thể Tạ Vân Viễn, mà là tinh thần thể của anh ta.
“Để anh hủy diệt em trước mặt mẹ. Miễn cho bà cứ nhớ thương em, không chịu đưa năng lượng của bà cho anh.”
Nụ cười của Tạ Vân Viễn trở nên điên cuồng.
Ngón chân của Đàm Mặc không có điểm tựa, nhẹ nhàng đá một cước.
Mẹ kiếp, Lạc Khinh Vân, cộng cảm với em coi! Cho em mượn chút… cho em mượn chút năng lượng! Nếu không anh phải thủ tiết đó!
Đúng lúc này, có thứ gì đó từ trong hư không kéo dài ra, đánh bay vô số sinh vật Kepler rồi đột nhiên nở rộ.
Tạ Vân Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức buông Đàm Mặc ra.
Đó là một chai Klein thật lớn tản ra năng lượng Kepler mãnh liệt, cánh hoa giống như cánh chim xoay tròn đột nhiên bao phủ Đàm Mặc trong đó.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc em tỉnh tỉnh! Đàm Mặc!”
Bên tai Đàm Mặc truyền đến giọng Lạc Khinh Vân, cậu đột nhiên hít một hơi, che lại cổ mình, cảm giác bị Tạ Vân Viễn thiếu chút nữa bóp chết còn ở trong đầu, từ cổ đến lưng đều là mồ hôi lạnh.
“Ha…… Ha……” Đàm Mặc mở to hai mắt, phát hiện cậu bị Lạc Khinh Vân ôm.
“Thở đi, Đàm Mặc. Thở chậm thôi! Anh ở đây! Em ở cạnh anh, đừng lo lắng, em đã trở lại!”
Lạc Khinh Vân không ngừng an ủi Đàm Mặc.
Ánh đèn trong phi hành khí sáng lên.
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch từ trước vòng lại đây, bọn họ đều bị bộ dáng của Đàm Mặc làm sợ hãi.
“Đàm Mặc, cậu thế nào? Không phải cậu mơ thấy ác mộng đúng không?” Lý Triết Phong rất hiểu Đàm Mặc.
Tên này tim quá rộng, đừng nói ác mộng, ba giây đi vào giấc ngủ, mộng đẹp không thực tế có thể mơ hết cái này tới cái khác, ác mộng chưa từng gặp qua.
Hà Ánh Chi nghe thấy tiếng động liền chạy tới nhìn Đàm Mặc, vội vàng gọi bác sĩ trên máy bay.
“Nhịp tim của cậu ấy rất nhanh! Điều gì đã kích thích cậu ấy?” Bác sĩ kiểm tra nhịp tim của Đàm Mặc, khi định kiểm tra đồng tử, Đàm Mặc xua tay đi.
“Tôi…tôi không sao…chỉ là tôi nhìn thấy Tạ Vân Viễn…”
“Tạ Vân Viễn? Ai vậy?” Chu Tự Bạch chưa nghe qua tên này.
“Người ở căn cứ Linh Hào.” Lạc Khinh Vân giải thích.
“Tôi thấy được thể sinh mệnh cơ hoá đều đang tụ tập đến căn cứ Linh Hào, Tạ Vân Viễn muốn sáng tạo một thể khảm hợp! Mà mẹ tôi…… Chính là Lăng Dụ, ở bên trong thể khảm hợp kia! Tạ Vân Viễn nói…… Là mẹ tôi nhốt anh ta ở căn cứ Linh Hào …… Tôi tuyệt đối không phải mơ thấy ác mộng, mà là mẹ tôi cảm thấy sắp không được cho nên gọi tôi đến…… Tạ Vân Viễn phát hiện ra tôi, thiếu chút nữa bóp chết tinh thần thể của tôi ngay tại chỗ.” Đàm Mặc một hơi đổ hết tin quan trọng ra.
“Sao con trở về được?” Hà Ánh Chi hỏi.
Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, “Là anh hả?”
“Là anh.” đáy mắt Lạc Khinh Vân còn mang theo một tia bất an cùng sợ hãi, bởi vì anh chính mắt thấy Đàm Mặc bị Tạ Vân Viễn bóp chặt, chỉ cần chậm một chút nữa, Đàm Mặc sẽ không còn tri giác.
“A…… Thật là lợi hại, chúng ta cách xa thế cũng có thể cộng cảm ……” Đàm Mặc nâng tay lên, đụng nhẹ ngực Lạc Khinh Vân.
“Em còn giỡn? Em có biết nếu Tạ Vân Viễn giết tinh thần thể của em thì em sẽ thành xác! Em sẽ không thể tỉnh lại nữa!”
Lạc Khinh Vân vốn đang ôm Đàm Mặc, người yêu ngủ trong ngực anh vốn là một chuyện rất thỏa mãn, nhưng khi Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, lúc đó lại có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng Lạc Khinh Vân.
Anh cộng hưởng với Đàm Mặc thông qua nguồn gốc năng lượng Kepler, đồng thời dùng chai Klein làm cầu nối giữa hai thế giới để đưa Đàm Mặc trở lại, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Anh… chai Klein thật sự rất đẹp… giống như anh…” Đàm Mặc mỉm cười.
Lạc Khinh Vân “Chậc” một tiếng, anh thiếu chút nữa đã mất hết phong độ la hét với cậu, nhưng một câu nhẹ như gió của Đàm Mặc đã dỗ được anh.
Hà Ánh Chi lại trầm mặc, sau hai ba giây, ông bỗng nhiên xoay người.
“Giáo sư Hà, em muốn đi đâu?” Hạ Lang đứng lên, đi theo phía sau Hà Ánh Chi.
“Căn cứ Linh Hào đang hình thành thể khảm hợp, thể khảm hợp này không phải để đối phó nhân loại hoặc là Nguồn gốc năng lượng Kepler, mà là dùng để đối phó Lăng Dụ!”
Nghe thấy những lời này, Đàm Mặc bị đánh thức.
Lần cộng hưởng tinh thần thể này rất có thể là thông điệp cuối cùng mà Lăng Dụ muốn truyền tải đến Đàm Mặc.
“Chú nói…… sen tịnh đế lúc trước muốn dung nhập con và Lạc Khinh Vân vào sinh thái cơ hóa, nhưng chúng nó thất bại. Đối tượng cơ hóa của chúng lúc này, là mẹ con sao?”
“Đúng!” Hà Ánh Chi trả lời.
“Như vậy hiện tại nên làm gì mới có thể cứu giáo sư Lăng đây?” Hạ Lang hỏi.
Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân đều nhìn qua, chờ đợi đáp án từ Hà Ánh Chi.
Hà Ánh Chi nhìn đôi mắt Đàm Mặc, trả lời: “Đây là cuộc chiến sinh tồn. Hãy để các sinh vật Kepler tiêu diệt càng nhiều sinh vật cơ hóa càng tốt. Càng ít sinh vật cơ hóa có thể khảm vào căn cứ Linh Hào thì càng làm suy yếu khả năng của nó! Chúng ta không được để nó phát triển nữa!”