Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 109: PN



Đàm Mặc ngồi trên phi hành khí, chống cằm không nói một lời nhìn mây ngoài cửa sổ.

Từng tầng mây rất dày, giống như những viên kẹo bông gòn khổng lồ, ánh nắng mặt trời không thể xuyên qua được.

Giang Xuân Lôi dùng khuỷu tay chọt chọt Ngô Vũ Thanh bên cạnh, cười nói: “Đội phó Đàm chúng ta đây là làm sao vậy? Còn không phải là hộ tống học sinh của Giáo sư Hà đi khảo sát đàn Trùng Minos sao? Nhiệm vụ này chẳng khác du lịch lắm mà, nhàn nhã lại có phong cảnh có thể nhìn, Đội phó Đàm sao lại toàn bộ hành trình buồn bực không vui chứ?”

Ngô Vũ Thanh khẽ hừ nhẹ, “Còn có thể là vì cái gì, nghe nói đóa hoa của đội phó lại đi dại rồi.”

Mí mắt của Giang Xuân Lôi giật giật, “Ồ, chính là Đội phó Đàm cảm thấy trên đỉnh đầu mình lại xanh rồi.”

“Ài…… lần thứ mấy rồi? Lần thứ nhất là Đội trưởng Lạc đụng phải một nhân viên thông tin nữ phía trước kệ ở siêu thị. Kết quả là người ta đã đặc biệt đến nói giải thích với Đội phó Đàm, cái trên kệ phía trên đầu để nước uống bị đập xuống, Đội trưởng Lạc chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi.” Giang Xuân Lôi nói.

Sở Dư bên cạnh cũng gia nhập nói chuyện phiếm, “Còn có lần trước nữa, nói Đội trưởng Lạc quần áo bất chỉnh ra từ chung cư của Hạ Thừa Phong, một tay giữ khung cửa, hình như đang hôn Hạ Thừa Phong. Kết quả là đường ống nước trong nhà Hạ Thừa Phong bị hỏng nên call Đội trưởng Lạc đi sửa. Quần áo bất chỉnh là bị nước xối. Lúc ấy Hoàng Lệ Lệ cũng ở chung cư của Hạ Thừa Phong đó!”

Trang Kính cũng thở dài một hơi, “Còn có lần trước trước nữa, chúng ta đến Thành Trung Tâm diễn tập, có nhân viên y tế tò mò cơ năng thân thể của dung hợp giả, hỏi riêng Đội trưởng Lạc có thể lưu lại cho cậu ta quét cơ thể không. Đội trưởng Lạc đứng dậy khỏi máy, nhân viên y tế đã tốt bụng kéo đội trưởng Lạc một phen, vừa lúc bị Đội phó Đàm chúng ta thấy được, ai……”

“Mọi người không phát hiện sao? Đội phó Đàm chấp nhất chuyện đội nón xanh. Không có nón xanh cũng muốn sáng tạo nón xanh, như thể trên đầu không nặng chút thì cản trở cậu ta phi ngựa ấy?” Sở Dư làm vẻ mặt nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Nhưng lúc này hình như là thật!” Giang Xuân Lôi ngoắc ngón tay, ý bảo mọi người đều tới xem diễn đàn Hôi Tháp thành phố Ngân Loan.

Vừa mở ra, bài đăng cố định trên top chính là 《nguy cơ to! Cặp đôi xứng đôi nhất Hôi Tháp bị đe dọa! 》.

Trang Kính nhún vai, “Ai bịa đặt không chê chuyện lớn thế? Cặp đôi xứng đôi nhất Hôi Tháp chính là trải qua sinh tử sáng tạo lịch sử nhân loại đó! Dao động sự xứng đôi đó chính là dao động cơ sở sinh tồn của chúng ta.”

Sở Dư sờ sờ cằm, nhíu mày, vẻ mặt không lạc quan mấy: “Nhưng thấy thế nào lại hơi thật. Chuyên gia Thành Trung Tâm, bạn học của Đội trưởng Lạc ở Hôi Tháp, nhìn cũng không giống nghiên cứu viên …… hoặc là ngồi lâu thì bụng to, hoặc là giống gà luộc. Ai da, người này nhìn cũng khá xinh đẹp……”

Mọi người đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn về phía Đàm Mặc.

Lần này Đàm Mặc sầu lo cũng là chính đáng.

Đàm Mặc đã giữ tư thế này rất lâu, mọi người càng lúc càng lo lắng.

“Cổ cậu ấy không đau sao?”

“Chẳng lẽ hình tượng nam tử u buồn trợ giúp anh ấy được sự ủng hộ của chúng ta rồi lấy được thắng lợi?” Giang Xuân Lôi nói.

Trang Kính cho đối phương một ánh mắt “Nếu ngu ngốc có đẳng cấp, cậu chắc chắn là vương giả”.

“Đội phó Đàm của chúng ta làm mấy tên mơ ước Đội trưởng Lạc nghe tiếng sợ vỡ mật là dựa vào hình tượng u buồn à?”

Giang Xuân Lôi lắc lắc đầu: “Không, anh ấy dựa vào vũ lực.”

Cứ như vậy, mọi người đều yên tâm, nên làm gì thì làm đó. Bọn họ không tin khi viên đạn của Đàm Mặc xẹt qua mặt nghiên cứu viên kia rồi làm thủng một lỗ lớn sau lưng, nghiên cứu viên này sẽ lại còn ôm ảo tưởng gì với Lạc Khinh Vân.

Chờ đến khi phi hành khí đáp xuống, Đàm Mặc cuối cùng cũng cử động, lắc lắc cổ: “Chậc chậc, chậc chậc… Tốt nhất chúng ta nên bàn bạc với tập đoàn Thâm Trụ một chút, phải điều chỉnh công năng ngủ của ghế dựa! Một chỗ chống cổ cũng không có! Ngủ mà muốn sái cổ!”

Giang Xuân Lôi nhìn thoáng qua vệt đỏ trên trán Đàm Mặc, xác nhận là dấu vết bệ cửa sổ.

Nói cách khác không có u buồn hay ghen ghét gì cả, Đội phó Đàm của bọn họ căn bản không để tên tình địch kia vào mắt.

Thật đúng là tình địch nước chảy, Đàm Mặc bằng sắt.

Lúc này, trong nhà hàng xoay có tên “Tân sinh” trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại cao nhất thành phố Ngân Loan, Lạc Khinh Vân mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, đang ăn trưa với nghiên cứu viên Thành Trung Tâm phái tới Hàn Vân.

Trong ba năm này, thế giới nhân loại đã khôi phục cực kì nhanh chóng, bao gồm thành phố Ngân Loan bị nổ tung cũng đã thay đổi từ diện mạo cũ sang diện mạo mới.

Vẻ ngoài điển trai của hai người này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà hàng, dù là nhân viên phục vụ hay khách hàng ở xa đều không khỏi nhìn về phía họ.

Hàn Vân là một ngôi sao đang lên trong lĩnh vực sinh học Kepler, chưa đến 30 tuổi đã là giáo sư. Hàn Vân mấy năm nay thường xuyên tiến hành nghiên cứu sinh học tại dã ngoại, thân hình anh ta gầy gò mảnh khảnh hơn nghiên cứu viên khác, ngũ quan lại có vài phần nội liễm cùng trí thức của học giả, đặc biệt là gặp phải chuyện có hứng thú, anh ta quen khẽ cười một tiếng, dùng ngón trỏ gõ cằm.

“Đội trưởng Lạc, thoạt nhìn anh rất tự tại, rất quen đối với tầm mắt thưởng thức thậm chí còn ái mộ của người khác.” Hàn Vân nâng ly rượu trước bữa tối lên nhấp một ngụm.

Lạc Khinh Vân mỉm cười nhẹ nhàng, giống như mực dày bôi lên mặt nước trong vắt tạo nên một vẻ quyến rũ khác.

“Không phải là tôi quen. Phải biết rằng khi tôi với Đàm Mặc đi cùng một chỗ là những tầm mắt này sẽ càng cực nóng. Dù sao thưởng thức sự vật tốt đẹp là bản năng của người đương thời, tôi không ngại bọn họ thưởng thức tôi.” Lạc Khinh Vân nói.

Hàn Vân hơi nhướng mày, “Sao tôi lại cảm thấy anh là đang ám chỉ hai chúng ta không xứng đôi bằng anh cùng Đàm Mặc ở bên nhau vậy?”

Chiếc thìa của Lạc Khinh Vân lướt qua bề mặt món súp và trả lời: “Tôi không phải ám chỉ, tôi nói thẳng.”

Hàn Vân lại không hề tức giận, nhìn quanh rồi nói: “Nếu anh không quan tâm đến tôi chút nào thì tại sao lại mời tôi đến nhà hàng tốt nhất thành phố Ngân Loan ăn chứ? Nơi này chính là nơi cao nhất thành phố ngoại trừ Hôi Tháp, quan sát hơn phân nửa thành phố Ngân Loan, tiêu phí xa xỉ. Đầu tư như thế mà anh lại nói anh không có ý gì với tôi, có phải là miệng trái lòng, quá mức dối trá không?”

Lạc Khinh Vân vẫn giữ nụ cười duyên dáng, “Tôi vốn là một kẻ đạo đức giả, nếu công việc yêu cầu, tôi có thể ân cần phong độ trước một đống phân thì tôi cũng có thể làm được.”

“Anh……” Hàn Vân cau mày.

“Tôi chọn nơi này không phải vì nó có bầu không khí cao cấp, mà vì 360 độ đều là cửa kính sát đất, hơn nữa còn xoay tròn, là nơi bị ngắm bắn tốt.” Lạc Khinh Vân nói.

“Hả?” Hàn Vân thật sự không hiểu Lạc Khinh Vân đang nói cái gì.

Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhưng thứ anh nhìn không phải là Hàn Vân, mà là Hôi Tháp thành phố Ngân Loan ngoài 3000m.

Hàn Vân theo ánh mắt của anh quay người lại, mỉm cười nói: “Lạc Khinh Vân, anh đang ám chỉ tôi là anh đưa tôi tới đây, là để có người ở Hôi Tháp bắn chết tôi sao?”

Lạc Khinh Vân hơi khom về phía trước, đây là lần đầu tiên từ khi vào nhà hàng anh nhìn Hàn Vân.

“Em ấy không giết người, nhưng tôi cực kì thích em ấy dùng cách này biểu thị công khai chủ quyền.”

Lạc Khinh Vân hơi nhếch khóe môi, hoàn toàn khác với nụ cười giả tạo như mặt nạ trước đó, trái tim của Hàn Vân bị nụ cười này khơi mào, ngay sau đó “Đùng” một tiếng, ly rượu vang đỏ trong tay anh ta nứt ra rồi.

Các mảnh thủy tinh văng tung tóe, rượu đỏ tràn ra, phủ kín tay anh ta, không thể phân biệt được đó là rượu đỏ hay máu.

Còn Lạc Khinh Vân thì giơ tay phải lên chộp lấy thứ gì đó.

Âm thanh vỡ vụn khiến những vị khách khác trong nhà hàng nhìn sang.

Người phục vụ cũng đi đến cạnh Hàn Vân nói: “Tiên sinh, xin hãy cẩn thận với những mảnh vỡ. Chúng tôi sẽ đổi ly rượu cho ngài.”

“Được… cảm ơn…” Hàn Vân mất một lúc mới định thần lại.

Những vị khách đang thì thầm xung quanh.

“Này, lạ thật. Tại sao ly của anh ta lại bị vỡ?”

“Đúng vậy, còn là vỡ trong tay anh ta, không phải rớt trên mặt đất ……”

“Gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại à? Cũng không phải vỡ thế mà!”

Một người phục vụ đi ngang qua cửa sổ sát đất giữa bàn ăn của Lạc Khinh Vân và Hôi Tháp, cảm thấy có thứ gì đó thổi vào, cậu ta bước tới nhìn nhìn thì phát hiện có một lỗ tròn nhỏ trên cửa sổ sát đất.

“Sao thế này?” Người phục vụ dùng ngón tay chọc chọc nhẹ, cảm giác như đang chọc vào Hôi Tháp cách xa hàng ngàn mét.

Ly rượu của Hàn Vân đã được thay, trên người cũng lót khăn ăn mới, khúc dương cầm theo dòng nước nhân tạo trong nhà hàng cùng nhau chảy xuôi, nhà ăn đã xoay tròn qua góc khác.

“Vừa rồi…… Đó là cái gì?”

Lạc Khinh Vân mở tay phải ra, bên trong có một viên đạn, “Cảnh báo tình yêu.”

Đồng tử Hàn Vân run rẩy, anh ta lập tức hiểu ra cái gọi là “cảnh báo tình yêu” đến từ đâu.

“Inspector của anh là kẻ điên sao? Sao cậu ta có thể…… sao……”

Lạc Khinh Vân bình tĩnh đặt đầu đạn vào ly rượu vang đỏ của Hàn Vân, ý “Mời cậu ăn đạn” rất rõ ràng.

“Em ấy không phải kẻ điên, nhưng tôi phải. Tôi ghen ghét khi em ấy được người thân bạn bè vờn quanh, hâm mộ em ấy có vô số chiến hữu, bất an với…… em ấy ngoại trừ tôi còn có rất nhiều người quan trọng khác. Cậu cho rằng đây là do em ấy ghen ghét sao?”

Hàn Vân nhìn Lạc Khinh Vân, hỏi lại: “Không phải ghen ghét còn có thể là cái gì?”

Lạc Khinh Vân dựa vào lưng ghế, nụ cười càng rõ ràng, “Là trấn an tôi. Em ấy đang nói với tôi, em ấy cũng có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với tôi, để tôi biết tình yêu giữa chúng tôi là ngang nhau. Em ấy sẽ không bởi vì có người tiếp cận bạn bè thân thích của em ấy mà bóp cò súng, nhưng nếu có người dụng tâm kín đáo với tôi, em ấy sẽ làm người kia cảm nhận cái gì gọi là ‘ không trật một phát ’.”

Hàn Vân cười lạnh, cởi khăn ăn ra nặng nề ném nó lên bàn.

“Lạc Khinh Vân, anh vì từ chối tôi thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào.”

“Không còn cách nào, cậu hứng thú với tôi như thế khiến tôi rất phiền não. Cậu là chuyên gia Thành Trung Tâm, tôi vừa không tiện nói lời tàn nhẫn lại không có cách trực tiếp vặt đầu cậu cho xong hết mọi chuyện, dù sao tôi còn muốn ở Hôi Tháp lãnh tiền lương về hưu mà. Cho nên để Inspector của tôi ra tay, tương đối……”

Lạc Khinh Vân còn chưa nói xong, Hàn Vân đã né khỏi anh rời đi.

Lạc Khinh Vân không có ý định đứng dậy tiễn mà thay vào đó gọi người phục vụ dọn đi những món ăn thừa ở phía bên kia nhân tiện thay thế bộ đồ ăn.

“Tiên sinh, còn người sắp tới dùng cơm sao?” Người phục vụ hỏi.

“Đúng vậy. Một phần món khai vị và tráng miệng ngọt nhất ở đây.”

Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc đồng phục rằn ri đút túi bước vào.

Dáng người cậu mạnh mẽ, đặc biệt đôi chân kia bước ra, không ít khách nữ đều không dời mắt được.

Lạc Khinh Vân không quay đầu lại nhưng đường cong của môi anh ngày càng rõ ràng.

Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân vân đạm phong khinh liền có hơi tức giận, rõ ràng biết ông đây tới mà hơn nữa ông đây còn bắt được anh ăn cùng tiểu bạch kiểm khác, anh chẳng giải thích gì mà còn tiếp tục ăn à?

Đàm Mặc đi đến cạnh Lạc Khinh Vân, từ góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy trán cùng mũi của Lạc Khinh Vân, ai, chứng nhan cẩu tổng hợp lại sắp phát tác, vừa rồi còn muốn bắn đầu Lạc Khinh Vân giờ lại cảm thấy khuôn mặt đẹp thế này mà bắn mất thì đúng là phí phạm của trời mà.

“Lạc Khinh Vân, nón xanh trên đầu ông đây dệt từ len à? Trời nóng thế này em mang đến độ đổ mồ hôi đó!”

Lạc Khinh Vân ngẩng mặt, nhẹ nhàng kéo góc quần áo của Đàm Mặc về phía anh.

Đàm Mặc lắc lư một chút rồi lười động.

Lạc Khinh Vân trực nắm sau eo cậu, lần này dùng sức hơn, Đàm Mặc thiếu chút nữa ngã vào ngực đối phương, chỉ có thể chống bả vai Lạc Khinh Vân để đứng vững.

Ai ngờ tay kia của Lạc Khinh Vân ôm lấy gáy cậu, ấn xuống rồi hôn lên.

Đàm Mặc vô thức mở miệng, rượu đỏ bị đối phương hâm nóng rót vào môi răng của Đàm Mặc.

“A……” Đàm Mặc ùng ục uống xuống, yết hầu đột ngột như bị thiêu đốt, cậu khó tin nhìn Lạc Khinh Vân, “Anh…… anh…… em không uống rượu vang đỏ……”

Lần này họ thực sự là tâm điểm của toàn bộ nhà hàng.

Đàm Mặc thậm chí hoài nghi trong văn phòng ở tầng cao nhất Hôi Tháp, Cảnh Kính Nhu nói không chừng đang dùng kính viễn vọng nhìn bọn họ hơn nữa còn cảm thán lần sau anh ta có thể sử dụng văn phòng của mình để làm một việc nguy hiểm như vậy không, tuy rằng dùng đạn giấy nhưng lỡ trên đường có chim chóc đáng yêu bay qua, bắn chết thì không tốt.

Mấy người Hoàng Lệ Lệ có khi đang mở cược, cược coi nón xanh lần này có phải thật không.

“Thật sự không uống?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Không uống.”

“Vậy…… Sữa bò Vượng Tử?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.

“Anh mới sữa bò Vượng Tử cả nhà anh đều là sữa bò Vượng Tử!”

Cậu lại không phải trẻ em, chẳng mê sữa bò Vượng Tử!

“Cả nhà anh vốn dĩ cũng chỉ có anh và em mà.” Lạc Khinh Vân cười đến mức đôi mắt cũng cong lên.

Lúc này bài đăng top diễn đàn Hôi Tháp là 《nón xanh của Đội phó Đàm rốt cuộc ở đâu 》.

Bình luận đáp lại đều là “Thẳng đến khi giống loài diệt sạch”, “Thẳng đến khi địa cầu nổ tung”, “Thẳng đến tận cùng của thời gian”……

Còn có một bình luận không theo kịp “Không tồn tại”.