Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 115: PN



Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc đến thành phố Bắc Thần một chuyến, tập trận với đội dã chiến của  Trần Cửu, kết quả diễn tập không thể nghi ngờ, Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc ưu thế áp đảo, cuối cùng còn liên thủ xử lý Trần Cửu.

Trần Cửu tuy rằng không cam lòng nhưng cũng bội phục hai người bọn họ vô cùng, mời bọn họ ăn một cái lẩu, đương nhiên còn có một thùng bia.

Uống nhiều rồi Đàm Mặc cũng choáng váng, cuối cùng vẫn là Lạc Khinh Vân cõng cậu về.

“Em…… Không ở ký túc xá! Em muốn ở thành phố Bắc Thần tốt nhất…… Khách sạn!” Đàm Mặc ghé vào lưng Lạc Khinh Vân ra lệnh.

Lạc Khinh Vân buồn cười thở dài một hơi, “Em đã say thành như vậy, đến chỗ nào mà không phải ôm bồn cầu ói mửa hoặc là chui vào trong chăn ngủ chứ? Khách sạn tốt nhất chỉ tổ —— lãng phí tiền.”

Đàm Mặc còn không thẳng đầu lưỡi lại còn không quên đi cắn lỗ tai Lạc Khinh Vân, cười hì hì nói: “Hoàn cảnh tốt mới có thể mơ đẹp a!”

“Mơ đẹp làm gì?”

“Kéo anh vào đó!”

Nói cho hết lời, cằm Đàm Mặc đã gác lên vai Lạc Khinh Vân, hơi thở cũng càng lúc càng ổn định.

Lạc Khinh Vân cười bất đắc dĩ, “Em cứ ngủ say thế này, chỉ có anh mời em vào mộng chứ em mà mơ cái gì?”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Lạc Khinh Vân vẫn cõng Đàm Mặc tới khách sạn tốt nhất thành phố Bắc Thần, đặt phòng đắt nhất.

Này nếu như bị Trần Cửu biết chắc cũng đến cười nhạo Lạc Khinh Vân nhắm mắt ném tiền vì Đàm Mặc, lam nhan thật sự họa thủy a!

Sau khi vào khách sạn, Lạc Khinh Vân súc miệng cho Đàm Mặc và lau người, thậm chí cả đầu ngón tay cũng tinh tế lau khô rồi mới đi tắm.

Vừa định xoay người, cổ tay Lạc Khinh Vân bỗng nhiên bị Đàm Mặc bắt được, người say rượu còn ngang ngược hơn bình thường, tuy là ngày thường Lạc Khinh Vân vững như núi mà cũng bị cậu kéo lại.

Lạc Khinh Vân xoay người đang định chống bên tai Đàm Mặc, lại không ngờ Đàm Mặc vô tình đan tay mười ngón với anh.

“Ưm…… ưm…… Đừng đi……”

Lạc Khinh Vân cười, “Em nói em còn không thanh tỉnh mà còn muốn tới trêu chọc anh, chờ anh hứng thú lên rồi em ngủ tiếp không để ý tới anh, như vậy có quá đáng không hả?”

“Anh…… nhìn thật dâm……”

Lạc Khinh Vân sửng sốt, hơi cau mày, hoài nghi bản thân nghe lầm, vì thế tiến đến bên tai Đàm Mặc, “Em nói cái gì?”

“Em nói anh cực kì…… dâm! Không hề giống mối tình đầu bạch nguyệt quang!” mặt Đàm Mặc đỏ đến lợi hại, trong giọng nói đều là oán giận.

“A, thật sự rất xin lỗi nha! Anh không có khuôn mặt mối tình đầu rồi.” Lạc Khinh Vân muốn rụt tay lại nhưng lại bị Đàm Mặc gắt gao ôm chặt không thể buông.

“Nhưng anh cũng là mối tình đầu của em…… Chúng ta chưa từng làm chuyện mối tình đầu…”

Lạc Khinh Vân sửng sốt, thật ra đã sớm nghe nói Đàm Mặc độc thân từ bụng mẹ, cũng không nghe Lý Triết Phong nhắc tới thời niên thiếu Đàm Mặc có ở bên ai. Nhưng nghe Đàm Mặc chính miệng nói anh là mối tình đầu của cậu thì trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ lạ, thực thỏa mãn, còn có một chút ngọt.

Giây tiếp theo, suy nghĩ của Lạc Khinh Vân đã bị một sức mạnh quen thuộc kéo đi, khi anh phản ứng lại anh nghe thấy được tiếng chuông tan học, vô số thiếu niên mặc đồng phục cấp hai đi ngang qua anh, trong không khí tràn mùi hương ngập cỏ xanh cùng ánh nắng, ngoài hành lang là sân chơi với đường chạy dài 400m, ở giữa sân, các bạn nam cởi đồng phục chạy qua chơi bóng vui vẻ.

Lạc Khinh Vân hơi sửng sốt, anh bỗng nhiên ý thức được đây là thế giới khách ngã của Đàm Mặc.

Lạc Khinh Vân nhìn cửa sổ phòng học bên cạnh, dung mạo của anh phản chiếu trong kính, ngũ quan so với hiện tại còn trẻ con hơn, mấy cô gái đi ngang qua anh, nhanh chóng liếc nhìn anh, hoặc là cúi đầu hoặc nhìn nhau, có người che miệng cười rồi đỏ mặt rời đi.

Lạc Khinh Vân nhìn khắp nơi, chẳng lẽ đây là trường học của Đàm Mặc thời trung học?

Giờ cậu hẳn là được cặp vợ chồng nhân phẩm cũng không tệ lắm nhận nuôi, sống cuộc sống của một thiếu niên bình thường.

“Giờ em đang ở đâu chứ?” Lạc Khinh Vân đi dọc theo hành lang, lặng lẽ quan sát tất cả các phòng học từ cửa sổ, tìm kiếm dấu vết của Đàm Mặc.

Lúc này Đàm Mặc đang nằm trên bàn, tay trái làm gối, tay phải đang nghịch máy liên lạc dưới gầm bàn.

“A Triết! A Triết! Cậu có nghe nói tên Lạc Khinh Vân này chưa? Đm, tên này cũng thật trang bức!”

“Chưa từng nghe qua.” Lý Triết Phong ngồi bàn bên đang đọc sách, “Đàm Mặc, đề hóa học cậu làm chưa?”

“Chưa làm! Tôi với cậu giờ không phải thảo luận đề hóa học, là vấn đề bảo tọa giáo thảo của chúng ta bị người khác bá chiếm!”

“Bảo tọa giáo thảo của ‘ chúng ta ’ là chuyện gì?” Lý Triết Phong hỏi lại.

“Sao lại không liên quan chuyện của chúng ta chứ! Cậu nói các nữ sinh không chọn tôi làm giáo thảo, đó là bởi vì mặt tôi có vấn đề sao? Đó là bởi vì tôi quá quen với mấy cổ, tôi quá dễ nói chuyện, có vẻ không có cảm giác khoảng cách! Nhưng cả cậu cũng không giữ được bảo tọa giáo thảo, quả thực không thể tưởng tượng! Lạc Khinh Vân này có thể đẹp tới mức nào chứ? Có thể hơn mặt cậu sao? Có thể hơn dáng người cậu sao? Có thể làm đóa hoa cao lãnh hơn cậu sao?”

Đàm Mặc lòng đầy căm phẫn như là mình mua một ly trà sữa một tặng một bỗng nhiên bị người ta đụng hất văng mà đối phương không chỉ không xin lỗi mà còn thái độ!

“Nguyên nhân cậu không đảm đương nổi chức giáo thảo chẳng lẽ không phải bởi vì thành tích học tập của cậu kém à?” Lý Triết Phong lại nói.

Đàm Mặc cứng đờ, dùng mũi chân đá đá chân bàn của Lý Triết Phong, “Cậu ý gì hả? Cậu có còn là anh em của tôi không?”

“Chính là bởi vì là anh em của cậu nên tôi không phụ trách khen cậu, tôi chỉ phụ trách làm cậu thanh tỉnh.”

Đàm Mặc vẫn đang đắm chìm trong cuộc tuyển chọn trong vườn trường không thể tự thoát ra, “Mấy cổ lại nói Lạc Khinh Vân kia khí chất sạch sẽ, ôn tồn lễ độ, tựa như ánh nắng ôn nhu sáng sớm nhẹ nhàng rơi trên cành cây? Đm? So sánh quỷ gì thế này? Nắng sớm quỷ gì? Chưa từng nghe qua ‘ đẹp nhất bất quá hoàng hôn hồng, ấm áp lại thong dong ’ sao? Nắng sớm nghĩa là phải dậy sớm để đi học, đẹp chỗ nào? Cực hình cỡ nào chứ?”

“Im đi.” Lý Triết Phong hạ giọng nói.

“Không im! Cậu không phải giáo thảo thì không có nữ sinh đưa trà sữa cho cậu! Không có nữ sinh đưa trà sữa cho cậu thì tôi không có trà sữa uống! Lạc Khinh Vân kia rốt cuộc là ai chứ! Khẳng định là tên tiểu bạch kiểm!”

Đàm Mặc còn đang xem bình chọn trong diễn đàn của trường thì một bóng đen đổ xuống đầu cậu, vang lên một tiếng cười khúc khích.

“Xin lỗi, tôi chính là tên tiểu bạch kiểm tên là ‘ Lạc Khinh Vân ’ kia.”

Đàm Mặc đột nhiên ngẩng đầu liền thấy một thiếu niên thân hình cao gầy đút tay trong túi đồng phục màu xám, đường môi hơi cong lên, nhìn Đàm Mặc.

Đàm Mặc ngẩn ra chắc một giây, cậu trăm triệu lần không nghĩ tới Lạc Khinh Vân mới chuyển đến này sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.

Nhưng Đàm Mặc phản ứng rất nhanh, hơn nữa da mặt cũng rất dày, lập tức cười chào hỏi: “Chào bạn, lần đầu gặp mặt, dung nhan đẹp trai của cậu mang lại màu sắc tươi sáng cho buổi học nhàm chán của tôi.”

Lý Triết Phong bên cạnh bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Lạc Khinh Vân hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi tôi ngược sáng, chắc là cậu không nhìn rõ khuôn mặt ‘mang lại màu sắc tươi sáng cho buổi học nhàm chán’ của tôi này. Cậu xác định tôi đẹp trai à?”

Khi mặt Lạc Khinh Vân ghé sát vào, Đàm Mặc dừng lại, cậu không biết nên hình dung như thế nào, nhưng bạn học trước mắt này đúng thật…… Rất tuấn tú.

Hơn nữa nhìn rất sạch sẽ, sự sạch sẽ này không có nghĩa là đồng phục học sinh của anh chỉnh tề, mà là cả người anh có một khí chất rất thuần khiết, không thể giải thích được.

Mẹ nó…… Đàm Mặc gần như có thể hiểu được “ Gương mặt mối tình đầu” mà mấy nữ sinh nói là ý gì.

“Ừm, anh không học lớp chúng tôi phải không? Tới tìm đàn em là cần hỗ trợ gì sao?”

Lạc Khinh Vân gật đầu nói: “Ừm, đúng là có việc. Cậu chính là Đàm Mặc phải không?”

“Là tôi.”

“Trường học muốn tổ chức đội bóng rổ, thi đấu hữu nghị với trường kế bên. Cho nên liền tới tìm cậu.” Lạc Khinh Vân nói.

“Hả? Sao anh biết tôi chơi bóng rổ giỏi?” Đàm Mặc nghĩ thầm, cậu nổi danh thế sao? Cả Lạc Khinh Vân mới chuyển đến còn không cùng cấp cũng nghe nói tới cậu sao?

Lý Triết Phong thở dài nói: “Trường chúng ta ai không biết cậu là Đàm Mặc số một chứ?”

“Hả? Số một gì? Tuần trước tôi xếp thứ 88 trong bài kiểm tra hàng tháng!”

“Chính là ngoại trừ học tập tốt thì môn gì khác cũng có thể số một.” Lý Triết Phong trả lời.

Đàm Mặc chậc lưỡi trong lòng, “A Triết, làm phiền cậu cho tôi chút mặt mũi trước mặt học trưởng được không?”

Lạc Khinh Vân lại hỏi: “Như vậy, chuyện đội bóng rổ quyết định thế nhé?”

Đàm Mặc gật đầu: “À, được. Tôi bảo đảm ném rổ đến mức trường kế bên khóc lóc thảm thiết!”

“Ừm.” Lạc Khinh Vân gật đầu, thẳng lưng lui về phía sau non nửa bước, nhìn Đàm Mặc nói, “Tôi hiểu đẹp nhất bất quá hoàng hôn hồng, thời gian tan học ấm áp lại thong dong. Nhưng cho dù giáo thảo không phải Lý Triết Phong trà sữa của cậu vẫn có thể giữ được.”

“Hả?” Đàm Mặc 囧, xem ra vừa rồi cậu phun tào Lạc Khinh Vân đều nghe thấy được mất rồi!

Lạc Khinh Vân thả một ly trà sữa lên bàn Đàm Mặc, “Khen thưởng cho trận bóng rổ.”

Chờ đến khi Lạc Khinh Vân xoay người đi rồi, Đàm Mặc cắm ống hút vào, dùng sức hút một ngụm, “Đm! Thật ngọt!”

Cậu quay lại nhìn nhãn trên cốc trà sữa, có dòng chữ “gấp ba đường”.

“Này, sao anh ta biết tôi uống trà sữa gấp ba lần đường?”

Các cô gái đưa trà sữa cho Lý Triết Phong trước đó đều biết khẩu vị của anh, toàn gọi ít đường, khiến Đàm Mặc sau khi uống xong cảm thấy cực kì nhạt nhẽo.

Mà Lạc Khinh Vân này, rất biết điều!

Lý Triết Phong gõ gõ ngón tay lên bàn hai lần: “Bài tập hóa học làm xong chưa?”

Đàm Mặc sửng sốt, “A Triết! Sao giờ cậu mới nhắc tôi? Xong rồi xong rồi, không còn kịp rồi!”

Lý Triết Phong trả lời: “Vừa rồi tôi đã nhắc nhở cậu.”

“Cậu nhắc lúc nào?”

“Tôi nhắc nhở cậu rằng tiết tiếp theo là hóa học.”

“Này cũng coi như nhắc nhở à? Cậu có thể nhắc trực tiếp hơn không?”

“…… Là cậu bị khuôn mặt mối tình đầu của Lạc Khinh Vân mê hoặc tâm trí, liên quan quái gì tới tôi?” Lý Triết Phong lạnh lùng nói.

Đàm Mặc lập tức nhào tới, chỉ kém không ôm lấy đùi Lý Triết Phong, “Cho tôi mượn chép một chút! A Triết! Khuôn mặt mối tình đầu đời này của tôi chỉ có mặt cậu! Người khác đều là hàng giả!”

Lý Triết Phong đẩy đầu Đàm Mặc ra, “Lăn xa một chút, ai mẹ nó phải làm mối tình đầu của cậu!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Khinh Vân: Anh đã là mối tình đầu hoàn hảo.

Đàm Mặc: Hoàn hảo chỗ nào?

Lạc Khinh Vân: Không hói đầu, không lớn bụng, thể năng hạng nhất, liên tục lâu dài, nếu em muốn thì anh có thể thiên hoang địa lão. Bất kể là tóc tai hay là ngũ quan, đều vĩnh viễn là thẩm mỹ của em.

Đàm Mặc: Được rồi, anh là mối tình đầu hoàn hảo, thiên hoang địa lão thì không cần.