Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 35: Giới hạn là để khiêu chiến



Loại cảm giác bị động chạm này khiến Đàm Mặc lập tức tỉnh táo, hắn húc về phía trước, trán đập mạnh vào sống mũi Lạc Khinh Vân.

"A......"

Lạc Khinh Vân có phản ứng nhạy bén thế nhưng không tránh được đòn này, một cơn đau truyền thẳng từ xương mũi lên đến não.

"Ha ha......" Đàm Mặc lảo đảo lùi lại hai bước, "Đây là sự "nuông chiều" tôi dành cho anh."

Lần này cuối cùng hắn cũng thành công trong việc trả đũa cuộc tập kích của Lạc Khinh Vân ở gara.

Một chiếc xe chạy tới, mở cửa sau lưng Đàm Mặc, tiếng máy móc báo trạm vang lên.

Đàm Mặc loạng choạng xoay người, lên xe, cửa xe "cạch" một tiếng liền đóng lại.

Sau khi xe đi xa, Lạc Khinh Vân mới phục hồi tinh thần lại, y thấy Đàm Mặc dựa vào cửa sổ xe, giơ một ngón tay về phía mình.

Nét mặt hắn trông hơi uể oải nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự giảo hoạt sau khi thực hiện mưu đồ thành công.

Xe chạy đi rồi, Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, cười nhạt một tiếng.

"Vậy mà để cậu đánh lén thành công...... Tôi đúng là đã mất cảnh giác với cậu."

Đàm Mặc vừa dựa vào cửa sổ xe vừa nhìn cái búa đầu của mình, cảm thấy trán hơi đau.

"Ài...... Lỗ mũi của Lạc Khinh Vân cứng quá......"

Xe lắc lư, trong đầu Đàm Mặc như bị nước lấp đầy, càng ngày càng nặng. Nếu lần tới hắn mà còn uống rượu với người của đội một thì hắn làm chó!

Mới đầu hắn còn đếm trạm, nghĩ rằng đếm đến trạm thứ mười hai là có thể xuống xe, nhưng kiên trì đến trạm thứ ba, hắn đã ngủ thiếp đi.

Khi xe buýt chậm rì rì dừng lại trước Khu quản lý đặc biệt của Tháp Xám, cửa xe mở ra, Lạc Khinh Vân đã đến, y đứng ở trạm xe hút thuốc, ngón tay búng tàn thuốc, đã chờ đợi rất lâu.

Y dụi tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay, bước lên xe.

Lúc này toa xe đã trống, chỉ còn lại mỗi Đàm Mặc dựa vào cửa sổ ngủ rất say, thỉnh thoảng hắn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, tựa như con non trong thế giới động vật, vô hại và ỷ lại vào tổ của nó.

"Đợi một chút, tôi đưa người xuống xe." Lạc Khinh Vân nói.

Tài xế xe buýt quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Mặc, phát hiện thanh niên này trông khá đẹp trai, trai đẹp thời nay cũng gặp nguy hiểm.

"Anh là gì của hành khách đó?" Tài xế cảnh giác hỏi.

Người mặc đồng phục chưa chắc đã là sĩ quan của Tháp Xám, cũng có thể là học viên đặc thù, bị còng tay, giơ roi nhỏ chẳng hạn.

Lạc Khinh Vân bế Đàm Mặc từ chỗ ngồi lên, đầu Đàm Mặc ngửa ra sau, mày nhíu lại, hắn cảm thấy rất khó chịu.

"Tôi là đồng đội của cậu ấy."

Lạc Khinh Vân xốc Đàm Mặc lên trên một chút, một người đàn ông trưởng thành cao khoảng 1 mét 8 nặng ít nhất 60 đến 70 ở trong vòng tay của Lạc Khinh Vân vậy mà lại nhẹ như lông vũ.

Đầu Đàm Mặc tựa vào trong ngực Lạc Khinh Vân, mũi vừa vặn chạm vào nút kim loại trên ngực y, cảm giác lành lạnh khiến hắn rất thoải mái, liền cọ má vào đó.

Lạc Khinh Vân nở nụ cười, "Cậu là mèo à?"

"Là đồng đội thật không?" Tài xế xe buýt vẫn không yên tâm.

Y đi ngang qua người tài xế, cúi đầu, thiết bị quét sinh trắc học nhận diện tròng mắt của y, hiển thị: Lạc Khinh Vân, Đội trưởng đội một của đội hiện trường thành phố Ngân Loan.

Tài xế sửng sốt, lại nhìn đồng phục trên người đối phương, kết cấu của đồng phục, vai rộng lưng thẳng, y là một sĩ quan Tháp Xám chân chính, cấp bậc còn rất cao, cảm giác kính sợ tự nhiên sinh ra.

"Xin lỗi, xin lỗi......"

"Không sao. Trai đẹp say rượu cũng có thể gặp nguy hiểm, cẩn thận là đúng."

Lạc Khinh Vân vững vàng xuống xe, đi về phía trạm gác trong khu ký túc xá.

Sau khi đi qua hệ thống nhận dạng sinh trắc học của trạm gác, người trực ban nhìn thấy là Lạc Khinh Vân, phát hiện y còn ôm một người khác thì làm sao có thể không tò mò, cậu ta nhìn vào trong camera, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Hoá ra là Đàm Mặc, đội phó cũ của đội hai?"

Lạc Khinh Vân đưa Đàm Mặc về căn hộ, đứng ở cửa, y mới thả Đàm Mặc xuống, đặt tay hắn lên máy nhận dạng vân tay.

Ai ngờ còn có mật khẩu.

Lạc Khinh Vân túm gáy Đàm Mặc, ghé vào tai hắn, nói, "Đội phó Đàm, mật khẩu căn hộ là gì?"

Mí mắt Đàm Mặc giật giật nhưng vẫn không có tinh thần, nghiêng đầu tiếp tục ngủ, lại còn dựa vào cổ Lạc Khinh Vân mà ngáy nhỏ.

"Đàm Mặc, đêm nay có muốn ngủ với tôi không?"

Đàm Mặc một chút phản ứng cũng không có.

Lạc Khinh Vân khẽ thở dài một hơi, định nghiêng mặt nhìn Đàm Mặc một chút, lại không ngờ má của y và Đàm Mặc dán vào nhau.

Cảm giác ấm áp dọc theo hàng ngàn hàng vạn dây thần kinh cảm giác trên làn da xông lên đầu, Lạc Khinh Vân không hỏi hắn nữa mà để hắn tựa cằm lên vai mình, một tay ôm lấy chân Đàm Mặc, bế hắn như bế một đứa trẻ mẫu giáo.

Y mở cửa căn hộ của mình, toàn bộ không gian gọn gàng ngăn nắp đến không có bất kỳ đồ trang trí thừa thãi nào, sô pha cũng là màu xanh đậm theo phối trí thống nhất của Tháp Xám, cũng chẳng có gối ôm.

Sàn gỗ không có lấy một hạt bụi, bộ ấm trà và tách cà phê được đặt ngay ngắn trên bàn trà như bị chứng ám ảnh cưỡng chế.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cũng là tiêu chuẩn thiết kế của Tháp Xám, ga giường trắng noãn, vỏ chăn được gấp gọn không nếp nhăn, cho đến khi Lạc Khinh Vân cúi người, thả Đàm Mặc xuống, dấu vết sinh hoạt của con người mới xuất hiện.

Mái tóc ngắn mềm mại của Đàm Mặc tản ra trên gối, ngọn tóc theo hơi thở của hắn quét qua mặt gối, Lạc Khinh Vân vươn ngón tay ra theo bản năng, vuốt ve ngọn tóc của Đàm Mặc. Tiếc rằng cách lớp găng tay, y không cảm nhận được sợi tóc của Đàm Mặc.

"Ưm......"

Cảm giác mềm mại của đệm giường khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Đàm Mặc thoải mái, hắn chép chép miệng, xoay người định gác một chân lên thì Lạc Khinh Vân tóm lấy mắt cá chân của hắn, Đàm Mặc cau mày bực bội muốn đá văng Lạc Khinh Vân đi, nhưng Lạc Khinh Vân lại càng dùng sức.

Y tháo dây giày của Đàm Mặc, cởi giày và tất của hắn.

Ngón chân và mu bàn chân của Đàm Mặc lộ ra ngoài, làn da của hắn vốn đã trắng, mu bàn chân không phơi nắng lại càng thêm trắng nõn, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện, khiến hắn trông rất mong manh.

Lạc Khinh Vân chợt nhận ra rằng, đây chính là mắt cá chân bị gai hoa Adela đâm trúng.

Y luồn ngón tay vào ống quần Đàm Mặc rồi vuốt lên trên từng chút từng chút một, một vết sẹo nhỏ màu đỏ lộ ra, nơi đó chính là điểm khởi đầu cho sự lây lan độc tố thần kinh của hoa Adela trong cơ thể Đàm Mặc.

Ngón tay của Lạc Khinh Vân như muốn xác nhận điều gì đó, rồi lại không nỡ chạm vào, đầu ngón tay mới hơi sờ lên thì Đàm Mặc đã như bị điện giật, toàn thân hắn cong lên, dúi đầu vào trong chăn, chân còn lại nâng lên đạp lên người Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân vừa quay đầu liền tóm lấy hắn.

"Tính khí còn rất tệ."

Hoặc có lẽ đây là phản ứng sinh lý do hoa Adela gây ra cho hắn.

Tuy là ngoài miệng nói vậy nhưng Lạc Khinh Vân vẫn cởi giày và tất ở chân còn lại cho hắn, song khi y nhìn đến dấu vết uốn lượn như hoa mạn đà la đen trên mu bàn chân Đàm Mặc, cả người đều khựng lại.

Y kéo ống quần Đàm Mặc lên, những vệt đen kia như ăn sâu vào làn da của hắn, điên cuồng nở rộ, nhìn thấy mà giật mình.

Đây là dấu vết sau khi bị "hắc hỏa" thiêu đốt.

Lạc Khinh Vân không nói lời nào, cởi quần hắn ra.

Không còn gì trói buộc, Đàm Mặc trực tiếp tạo ra hình chữ cửu, nhưng Lạc Khinh Vân thì mở to hai mắt, hô hấp đột nhiên nghẹn cứng trong cổ họng.

Từ mắt cá chân đến đầu gối của Đàm Mặc trải đầy vệt đen, như một lời nguyền rủa hoặc vết khắc nào đó, những vệt đen này quấn quanh cẳng chân của hắn, tạo thành một bức tranh quyến rũ gợi tình, hơi thở của Lạc Khinh Vân bị thắt nút, đè nén ở trong lồng ngực, tầm mắt của y không thể tự khống chế mà nhìn những vệt đen ngoằn ngoèo kia bám trên đường cong thon dài và giàu sức dãn của Đàm Mặc.

Một vẻ đẹp kiêu ngạo và càn rỡ.

Nhưng cơn đau lại dọc theo thần kinh thị giác của Lạc Khinh Vân ăn mòn đại não của y hàng trăm hàng ngàn lần.

── Bởi vì y biết dấu vết này hình thành như thế nào.

Đàm Mặc đã từng rơi vào trong "hắc hoả" của sinh vật Kepler.

Không, hắn không rơi vào.

Nếu rơi vào, hắn sẽ không thể đứng vững, hắc hỏa sẽ không chỉ thiêu đốt đến đầu gối của hắn.

Hắn tự nguyện bước vào trong hắc hỏa, đồ tác chiến có thể giúp hắn chịu được sự thiêu đốt của hắc hỏa trong một đoạn thời gian ngắn, sau đó đồ tác chiến bị thiêu cháy từng chút từng chút một, cơn đau kịch liệt bén lên người hắn. Chắc hẳn là vì phải chấp hành nhiệm vụ nào đó mới có thể khiến hắn chọn cách chịu đựng nỗi thống khổ này.

Lạc Khinh Vân ngồi xuống bên giường, nhìn bộ dáng không hề phòng bị của Đàm Mặc, hồi lâu sau mới thở ra một hơi.

Y nhắm mắt, nhớ lại hồ sơ về Đàm Mặc mà y đã lật xem, Lạc Khinh Vân chợt nhận ra, có lẽ không phải do chấp hành nhiệm vụ, đây là vết sẹo vì cứu một người mà để lại.



Người kia chính là đội trưởng đội ba, Lý Triết Phong, cậu ta là học viên cùng khoá với Đàm Mặc, cùng Đàm Mặc được điều đến thành phố Ngân Loan, trong lần làm nhiệm vụ bị sinh vật Kepler cao cấp Hestia chọn để trở thành "ấu chủng". Chính Đàm Mặc đã giải quyết nó, khiến Lý Triết Phong trở thành một trong số những người dung hợp hiếm hoi có thể khống chế hắc hỏa.

Lạc Khinh Vân đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn lông nhúng vào nước nóng rồi trở lại phòng ngủ, nâng bắp chân Đàm Mặc nhẹ nhàng lau chùi, như thể làm vậy thì có thể xóa đi tất cả đau đớn mà hắn từng trải qua.

Những vết sẹo bị bỏng do hắc hoả sẽ không có cảm giác lồi lõm mà giống như những hình xăm, ngoằn ngoèo uốn lượn, lan tràn như muốn chinh phục cơ thể này. Song Đàm Mặc đã chinh phục được khu sinh thái cao cấp có thể phóng thích hắc hỏa kia.

Lực tay của Lạc Khinh Vân vừa phải, khăn lông nóng khiến Đàm Mặc thả lỏng, đầu của hắn vùi ở trong chăn phát ra âm thanh thỏa mãn, ngón chân cũng theo đó cử động.

Sau khi thay khăn lau mặt và cổ cho Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân mới đi vào phòng tắm, y nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước lạnh như băng từ đỉnh đầu chảy xuống.

Chờ y trở lại phòng ngủ của mình, Đàm Mặc đã dựa vào tường ngủ đến trời đất tối tăm, chừa lại một khoảng giường lớn.

"Cậu cũng tự giác thật đấy." Lạc Khinh Vân cụp mắt, ngón tay sờ nhẹ lên chóp mũi Đàm Mặc.

Hắn ngủ rất say, rèm mi để lại một hàng bóng mờ trên mí mắt.

Lạc Khinh Vân nằm xuống, kéo chăn đắp lên.

Y vốn tưởng rằng người say rượu sẽ náo loạn vào ban đêm, nhưng Đàm Mặc vẫn giữ nguyên tư thế kia không có lộn xộn. Lúc Lạc Khinh Vân sắp ngủ, Đàm Mặc mới nhúc nhích một chút, đại khái là hắn muốn duỗi người, không chút khách khí gác chân của mình lên người Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, định dời chân hắn ra thì phát hiện chẳng biết từ khi nào đầu của Đàm Mặc đã dựa về phía y.

Trên gương mặt là dáng vẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Lạc Khinh Vân thở dài, thôi, cho cậu gác đấy.

Ai bảo tôi chấm cho cậu điểm B.

Đàm Mặc ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại hắn duỗi người một cái, tinh thần sảng khoái.

"Đây là... Khách sạn sao?" Đàm Mặc gãi gãi gáy, tự hỏi phải chăng tối qua hát karaoke đến gục, bị Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng khiêng vào khách sạn?

Nhưng mà, cách bài trí của phòng khách sạn này...... Có vẻ hơi quen quen?

Đàm Mặc lại nằm xuống, định ngủ thêm một lát. Trùm chăn không đến mười giây, hắn bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, đột nhiên xốc chăn lên.

"Cái đệt?"

Quần của hắn mất tiêu rồi!

Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng sẽ không tốt bụng giúp hắn thay quần áo như vậy, có thể cởi giày cho hắn đã là cảm tạ trời đất rồi.

Đã thế tủ quần áo trong gian phòng này lại có cùng kiểu dáng với cái tủ của hắn?

Càng nhìn càng thấy giống một căn hộ ở Tháp Xám!

Đàm Mặc khịt khịt mũi, nhấc chăn lên, bịt mũi mình lại.

Đây là mùi bột giặt mà bộ phận hậu cần của Tháp Xám sử dụng mà?

Còn có...... Mùi sữa tắm nam thoang thoảng, rất nhẹ nhàng và sảng khoái, thậm chí còn có chút mát lạnh......

Đây là căn hộ của ai?

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, một giọng nói thành thục và dịu dàng vang lên.

"Đội phó Đàm thích mùi của tôi à?"

Đàm Mặc cảm giác như bị sét đánh, cả người cứng đờ ở nơi đó, cổ như bị mắc kẹt, từng chút từng chút quay về phía cửa.

"Lạc...... Lạc Khinh Vân? Sao anh lại ở đây?"

Lạc Khinh Vân dựa vào khung cửa, mặt nghiêng sang một bên, trên người mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc xoã tung, tay y cầm tách cà phê, cứ cười như vậy, nếp nhăn ở đuôi mắt giương lên, lười biếng mà gợi cảm.

Đàm Mặc sững sờ ở đó.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lạc Khinh Vân như thế này, quanh thân không có sát khí bị đè nén hay bị ẩn giấu, nhìn rất thích mắt.

Có lẽ vì nó thư giãn và chân thật.

Khi nhận ra mình đang ôm góc chăn hít hà, tư thế này trông quá ngốc nghếch, Đàm Mặc đột nhiên đẩy chăn xuống.

"Tôi không có ngửi mùi của anh... Tôi tưởng đây là phòng của tôi, nhưng kết cấu phòng bị ngược." Đàm Mặc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Không phải đêm qua tôi ở KTV sao? Sao lại... Sao lại đến phòng của anh nhỉ?"

Lạc Khinh Vân không nhanh không chậm đáp: "Đương nhiên là tôi đưa cậu về."

"Vậy...... Vậy quần của tôi đâu?" Đàm Mặc lại hỏi.

"À, hôm nay chủ nhật, bộ phận hậu cần đến thu quần áo cần giặt nên tôi đưa cho bọn họ rồi."

Anh giai, vấn đề không phải nằm ở việc quần bị người của bộ phận hậu cần mang đi!

"Vậy sao...... Cảm ơn anh đã thay quần áo cho tôi."

Đàm Mặc rất xấu hổ, trong chăn hắn chỉ mặc một cái quần boxer, dù lúc bơi lội với mọi người hắn còn mặc ít hơn thế này, nhưng không biết vì lý do gì, Đàm Mặc cứ không muốn bị Lạc Khinh Vân nhìn thấy.

"Không cần cảm ơn", Lạc Khinh Vân đáp: "Đội phó Đàm, cậu biết sau khi uống say mình sẽ làm gì không?"

Đàm Mặc nghẹn ngào, như Ngô Vũ Thanh từng nói, hắn uống say sẽ cởi quần áo người khác.

Nhưng đó đã là chuyện của mấy trăm năm trước, năm đó, lúc mới vào đội hai, Đàm Mặc còn là tân binh, uống hai ba chai bia là đã choáng váng đầu óc.

Bây giờ bàn về uống rượu, hắn đã là vua của đội hai.

Lần này say rượu pha, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

"Có phải tôi...... đã...... đã cởi quần áo của anh?"

"Ừ, đúng vậy."

Lạc Khinh Vân đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đàm Mặc, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.

"Cậu đẩy ngã tôi rồi dùng sức ngồi lên. Lục phủ ngũ tạng của tôi suýt chút nữa phun ra khỏi miệng, đội phó Đàm."

Ba chữ sau, hơi nặng nề.

"Anh đừng gạt tôi, tôi còn chưa say đến mức chẳng nhớ gì cả đâu."

Đàm Mặc không hề chột dạ tí nào, hắn mà đẩy ngã được Lạc Khinh Vân? Khi ấy chắc sao chổi Halley đâm vào Trái Đất, nước sông Amazon chảy ngược luôn.

"Chậc, một tay cậu ấn lên ngực tôi, tay kia kéo một cái, cúc áo của tôi liền văng lên tận giá sách." Lạc Khinh Vân nói như thật.

"Chậc... Cúc áo gì mà lỏng vậy?" Đàm Mặc dứt khoát ôm chăn dựa vào gối, tỏ vẻ "mời anh diễn tiếp".

Nhưng hình như hắn cũng hơi có ấn tượng về việc Lạc Khinh Vân mặc đồng phục Tháp Xám tới KTV.

Nút áo đồng phục... Vãi... Cứ tưởng Lạc Khinh Vân không có hứng thú với phim sếch của nhân loại chứ.

"Cậu còn phàn nàn sao lại nhiều cúc áo như vậy." Lạc Khinh Vân tiện tay đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, tay kia chống ở mép giường, nghiêng người tới gần Đàm Mặc.

Mùi hương trên người đối phương ngày càng rõ, sự trêu chọc trong nụ cười quá rõ ràng, không còn chút uy hiếp nào.

Đàm Mặc dịch vào trong một chút, không ngờ Lạc Khinh Vân lại cách một tấm chăn giữ chặt đầu gối Đàm Mặc.

"Lúc đội phó Đàm hung hăng kéo thắt lưng của tôi, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cậu muốn......"

Môi Lạc Khinh Vân cong lên, Đàm Mặc cũng nhếch khóe miệng, "Tôi muốn ướp muối anh."

"Cậu khen eo tôi đẹp. Cậu ước ao, muốn..." Lạc Khinh Vân chẳng tức giận chút nào.

Đàm Mặc tiếp lời: "Muốn xem anh tập yoga."

Vòng eo của người đàn ông này quả thực rất dẻo dai, Đàm Mặc còn nhớ rõ, trong ký ức của y, y có thể cong eo giết chết hai con Indira xông tới trong nháy mắt, đó không còn là vòng eo của con người nữa.

"Hiện tại Đội phó Đàm tính thế nào? Dù sao thì đồng phục của tôi cũng bị đội phó Đàm làm hỏng rồi." Lạc Khinh Vân lại hỏi.

"Tất nhiên là tôi nằm...... Thưởng thức màn trình diễn của Đội trưởng Lạc."

Lạc Khinh Vân chống cằm nhìn Đàm Mặc, nở nụ cười, "Tại sao không tin tôi?"

"Với thân thủ và năng lực của đội trưởng Lạc, đừng nói làm đứt nút áo đồng phục của anh, tôi muốn bứt một sợi tóc của anh rồi mang bán trên diễn đàn của Tháp Xám cũng không làm được nữa là. Về phần những thao tác có độ khó cao khác, thế thì càng không cần phải nói. Đàm Mặc tôi đây còn sống đến bây giờ, chứng tỏ tối hôm qua tôi rất an phận."

Nụ cười của Lạc Khinh Vân càng thêm rõ ràng.



Y buông tay Đàm Mặc ra, cầm lấy tách cà phê, đưa tách cụng nhẹ lên trán Đàm Mặc.

Đàm Mặc lui về phía sau nhưng không tránh được, hắn nhắm tịt hai mắt, ai ngờ tách cà phê chỉ còn hơi ấm, chứng tỏ Lạc Khinh Vân đã rời giường được một lúc lâu.

"Dậy đi, đã giữa trưa, bữa trưa tôi chuẩn bị xong rồi."

"Không cần, tôi về nhà mình." Đàm Mặc trả lời, "Dù sao bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(1)."

(1) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

"Sườn heo chua ngọt, thịt thăn chua ngọt và cá sóc. Đội phó Đàm có chắc là không ăn không?" Lạc Khinh Vân hỏi.

".... Anh đặt cơm hộp à?" Đàm Mặc còn tưởng rằng mỗi ngày Lạc Khinh Vân tiêm thuốc dinh dưỡng là được, dù sao đồ ăn bình thường cũng không thể bù đắp năng lượng y tiêu hao ở căn cứ số 0.

"Tôi tự nấu." Lạc Khinh Vân đáp.

"Anh còn biết nấu cơm?" Đàm Mặc nheo mắt lại, tỏ vẻ hoài nghi.

"Ừ." Lạc Khinh Vân hất cằm về hướng tủ quần áo, "Tôi đã giao quần của đội phó Đàm cho bộ phận hậu cần thật rồi. Quần toàn mùi rượu. Cậu chọn đại một cái quần của tôi mà mặc đi."

Nói xong, Lạc Khinh Vân liền đóng cửa ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Đàm Mặc cuối cùng cũng thở ra hơi thở bị nghẹn trong lồng ngực.

Ông trời ơi, hắn vậy mà ngủ trong ký túc xá của Lạc Khinh Vân!

Nếu là hồi còn làm học viên ở Tháp Xám, có khi hắn đã vừa gọi điện thoại phát điên với Lý Triết Phong, vừa ở trong phòng ngủ của Lạc Khinh Vân chạy vòng vòng.

Nhưng hiện tại, hắn lại rất bình tĩnh. Thậm chí còn hơi xấu hổ sau khi say rượu.

Đàm Mặc xốc chăn lên, đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ mới phát hiện quần áo của Lạc Khinh Vân cũng không nhiều, chỉ có hai bộ vest và áo sơ mi, còn lại chính là áo len mỏng và quần áo bình thường. Kiểu dáng rất đơn giản, không đua theo trào lưu thịnh hành hiện nay nhưng chất liệu rất thoải mái.

Đàm Mặc cầm một cái quần mặc vào.

"Đệt...... Từ cổ người này trở xuống chỉ toàn là chân hả trời?"

Chân Đàm Mặc vốn đã rất dài nhưng khi hắn mặc quần của Lạc Khinh Vân, ống quần vẫn che kín mu bàn chân của hắn.

Khi hắn mở cửa phòng, mùi thức ăn nồng nặc phả vào mặt, rất có mùi khói lửa, xem ra Lạc Khinh Vân nói bữa trưa là y làm cũng không phải nói dối.

Trên bàn ăn bày ba cái đĩa, còn có canh nóng hổi.

Lạc Khinh Vân cầm cái chén sứ trắng tới, đưa cho Đàm Mặc, "Cậu ăn canh trước hay ăn cơm trước?"

"Ăn canh trước đi."

Canh là canh trứng gà cà chua rất đơn giản, trứng đánh bồng bềnh, cà chua cũng chua ngọt vừa miệng.

Sườn xào chua ngọt có màu sắc óng ả, da thăn chua ngọt trông giòn rụm, nước sốt rưới lên cá sóc cũng khiến Đàm Mặc không khỏi chảy nước miếng.

"Nếm thử xem, đây là lần đầu tiên tôi làm." Lạc Khinh Vân nói.

"Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn à? Anh có giỡn không? Sườn xào chua ngọt và thịt thăn chua ngọt tạm không nhắc đến, nhưng cá sóc rất khó làm, ngoài cắt ra hoa văn còn phải bỏ vào dầu rồi chiên! Anh nói đây là lần đầu anh làm? Anh gọi đồ ăn ngoài thì có?" Đàm Mặc cầm đũa lên, gắp một miếng cá sóc bỏ vào miệng.

Giòn bên ngoài, mềm bên trong, chua ngọt nhưng không ngấy, nhìn như là mới làm ra, đồ ăn mang đi không có vị ngon như vậy.

"Tôi đang lấy lòng cậu đấy, đội phó Đàm." Lạc Khinh Vân nửa đùa nửa thật nói.

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(2)."

(2) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Ngoài miệng không trả tiền, ăn thì nhanh như gió cuốn mây tan.

A a a, sao lão Cao không có tay nghề tốt như vậy nhỉ? Không, bây giờ lão Cao có thể học được cách dùng máy lau nhà tự động là đã A Di Đà Phật rồi.

Ăn cơm xong, Đàm Mặc thỏa mãn dựa lưng vào ghế, híp mắt, lại có chút buồn ngủ.

"Đội phó Đàm, cậu có hài lòng về bữa trưa không?" Lạc Khinh Vân vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi.

"Ừm...... Nếu anh xuất ngũ mở nhà hàng, tôi đồng ý đầu tư." Đàm Mặc trả lời.

Nói xong câu đó, Đàm Mặc liền hối hận.

Nếu Lạc Khinh Vân nói y có thể giải nghệ hay không còn phải xem ý hắn thì sao?

Nhưng Lạc Khinh Vân chỉ nói một câu, "Lúc nào đội phó Đàm thèm ăn thì có thể tới tìm tôi. Mì ăn liền không tốt cho sức khỏe."

Lúc này, thiết bị liên lạc trên cổ tay Đàm Mặc rung lên, là tin nhắn từ Cao Chích: [Đội trưởng Trần của đội vận tải đang ở văn phòng chờ cậu, nếu cậu quyết định chuyển đến đội vận tải, trước ba giờ chiều hôm nay có thể đến tìm anh ấy để trò chuyện một chút.]

Đàm Mặc nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi chiều, chờ chạy đến Tháp Xám đã hơn hai giờ, hắn phải đi nhanh thôi.

"Đội trưởng Lạc, tôi có việc phải đi trước một bước, cảm ơn sự hiếu khách của anh!"

"Đi đi." Thanh âm Lạc Khinh Vân từ phòng bếp truyền đến.

Đàm Mặc trở về nhà mình, cầm chìa khóa xe máy, chạy vèo khỏi căn hộ.

Lạc Khinh Vân đi đến bên cửa sổ, cụp mắt nhìn bóng lưng Đàm Mặc đi xa, quay mặt đi, cười nhạt, "Tạm biệt, Đàm Mặc."

Đàm Mặc đến Tháp Xám, đội vận tải ở tầng mười, hắn vào thang máy, đi ngang qua tầng của bộ phận hậu cần, cửa thang máy mở ra, Hoàng Lệ Lệ đi vào.

Cô cứ nhìn chằm chằm Đàm Mặc, nhìn đến mức Đàm Mặc ớn lạnh.

"Lão Hoàng, có chuyện gì cứ nói thẳng..." Bản lĩnh lớn nhất của Đàm Mặc chính là trở thành anh em với tất cả người đẹp.

"Lão Hoàng? Cậu gọi ai là lão Hoàng?" Hoàng Lệ Lệ giơ chân lên muốn dùng gót giày cao gót giẫm lên mu bàn chân Đàm Mặc, may mà Đàm Mặc trốn nhanh.

"Tiểu Hoàng......"

"Cái gì?"

"Tiểu Lệ!"

"Ừ hử?"

"Chị Lệ Lệ, chị gái thân yêu của em ~"

Vất vả lắm mới đến được tầng của đội vận tải, Đàm Mặc tránh trái tránh phải ra khỏi cửa thang máy, không ngờ Hoàng Lệ Lệ cũng đến tầng này.

Cô túm lấy sau cổ áo của Đàm Mặc, kéo hắn đến chỗ rẽ, một tay đột nhiên chống bên người Đàm Mặc, tuy lùn hơn Đàm Mặc rất nhiều nhưng dựa vào khí thế vẫn trấn áp Đàm Mặc đến không dám thở.

"Đội phó Đàm... Nghe nói tối qua cậu qua đêm với Đội trưởng Lạc à? Lá gan của cậu lớn quá nhỉ, dám ngang nhiên khiêu chiến giới hạn của Inspector!"

"Cái gì? Không phải những thứ như giới hạn là để khiêu chiến sao? Và ai nói qua đêm sẽ......"

"Cậu không sợ bị cảm nhiễm sao? Dù hiện tại có nhiều biện pháp phòng tránh nhưng người dung hợp như Lạc Khinh Vân chắc chắn cũng có năng lực vượt trội ở phương diện kia, biện pháp có kiên cố đến đâu cũng không tránh được!"

"Phòng tránh cái gì?" Đàm Mặc rất muốn moi tất cả hàng tồn kho không đứng đắn trong đầu Hoàng Lệ Lệ ra.

"Cậu đã đi xét nghiệm chưa? Cậu có bị cảm nhiễm không? Lúc anh ta ở cùng một chỗ với cậu có cởi găng tay không? Biện pháp phòng tránh của Đội trưởng Lạc có khác với những người dung hợp khác không? Chất liệu bao cao su anh ta dùng có giống với găng tay của anh ta không? Cậu vi phạm quy tắc Inspector vì anh ta, thành Trung Tâm sẽ nhân danh Mặt Trăng trừng trị cậu(3)!

(3) Câu nói quen thuộc của Usagi mỗi khi hóa thân thành Thủy thủ Mặt Trăng thực hiện sứ mệnh diệt trừ hắc ám: "Nhân danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!"

Những câu hỏi của Hoàng Lệ Lệ như liên hoàn pháo, Đàm Mặc thậm chí còn không có cơ hội ngắt lời cô.

Ý của cô ấy là hắn và Lạc Khinh Vân có cái gì? Mặt Trăng thật đáng thương, tại sao lại bị thành Trung Tâm nhân danh?

"Tôi và Lạc Khinh Vân có mối quan hệ trong sáng, không có vượt quá giới hạn, là quan hệ đồng nghiệp ở Tháp Xám thành phố Ngân Loan." Đàm Mặc trả lời, "Còn nữa, chị Lệ Lệ, chị không cảm thấy chênh lệch chiều cao giữa tôi và chị không phù hợp với mỹ học à?"

"Ồ, đây là chị đang lo lắng cậu vượt rào đấy?"

Nếu nói vượt rào của người dung hợp là trở thành sinh vật Kepler hoàn chỉnh thì vượt rào của Inspector chính là sinh ra tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán khách quan với người dung hợp.

Đàm Mặc đen mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Trưởng phòng Hoàng, vụ "qua đêm" là vụ gì?"

"Không phải tối qua cậu bị Đội trưởng Lạc bế về sao?" Hoàng Lệ Lệ nói.

"Tối qua tôi uống say, là Đội trưởng Lạc đưa tôi trở về chung cư... Nhưng bế về là sao?"

"Thì là bế về đó? Bế cậu bằng hai tay, người ta hay gọi là "bế công chúa" ấy."