"Thế cậu có "kinh nguyệt" cho tôi xem, tôi sẽ lập tức chọn cậu để gây giống, sau đó chúng ta có thể cùng nhau sáng lập một khu sinh thái vô cùng lớn mạnh."
Bọn họ đã tiến vào trung tâm của khu sinh thái Kepler này, Diệp Khinh Vũ vốn đã ít nay lại càng thưa thớt, thay vào đó là những cây bụi thấp bé nhưng tầm nhìn trên không của bọn họ vẫn rất thoáng đãng.
Có thứ gì đó nhô lên ở cách đấy không xa, một số sinh vật Kepler đang lang thang gần đấy.
Khi bay đến gần hơn, Đàm Mặc mới phát hiện đó là một chiếc máy bay vận tải, kích thước nhỏ hơn so với máy bay vận tải thông thường, hình như không có buồng lái.
Căn cứ vào địa hình khu vực phụ cận và định vị trên thiết bị liên lạc, Đàm Mặc chắc chắn bọn họ đã đến khu sinh thái B027, còn chiếc máy bay vận tải này... Chính là máy bay vận chuyển dược phẩm của Tập đoàn Thâm Trụ.
Đàm Mặc nhìn bóng lưng của Lạc Khinh Vân trước mặt, không khỏi thắc mắc liệu Lạc Khinh Vân có cố ý đến đây không? Y có biết trong đó có thuốc giảm đau không?
Ý tưởng này thực sự rất tự phụ, vì ngoài thuốc giảm đau, trong máy bay còn có thuốc dinh dưỡng nồng độ cao.
Nhưng chiếc máy bay vận tải này không hề lẻ loi, một đám sinh vật Kepler đang lang thang xung quanh nó... Hình như đấy là Indira.
Có sự hiện diện của Indira chứng tỏ gần đây có một hạt giống đang đói, nó điều khiển Indira ra ngoài để kiếm thức ăn.
"Indira hợp khẩu vị của anh không?" Đàm Mặc hỏi.
"Vừa khó coi vừa xấu xí." Lạc Khinh Vân hỏi ngược lại, "Cậu nuốt trôi nổi không?"
Đàm Mặc thở ra một hơi, "Thế thì được, nếu không tôi sẽ đạp anh vào nước khử trùng, để anh ngâm đến thiên hoang địa lão(1)."
(1) thiên hoang địa lão: một thời gian lâu dài đằng đẵng
"Nhưng ở đâu có Indira thì ở đó có sinh vật cấp bậc hạt giống. Tôi muốn đi xuống một chuyến."
Mắt thấy Lạc Khinh Vân đã nới lỏng dây an toàn, nghiêng người chuẩn bị rơi tự do, Đàm Mặc liền túm lấy y.
"Chờ đã!"
"Chờ cái gì? Cậu không biết lái máy bay à?" Lạc Khinh Vân ngửa người ra sau, nhìn đôi mắt của hắn qua lớp kính quang lọc, cảm thấy không chân thật.
Gió thổi tóc hắn tung bay, nụ cười của hắn vẫn thiếu đánh như cũ.
"Không phải anh nói là anh đã cạn năng lượng Kepler rồi sao?"
Thế thì anh còn mấy phần bản lĩnh?
Ngón tay Lạc Khinh Vân búng lên mu bàn tay Đàm Mặc, "Ngốc ạ ── lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa."
Nói xong, Lạc Khinh Vân liền trượt thẳng xuống theo dây trượt, tốc độ của y có thể sánh ngang với việc rơi tự do.
"Vội gì thế ── vội vàng đi đầu thai à!"
Những Indira đang nán lại bên cạnh máy bay vận tải giật giật lỗ tai, đồng loạt ngẩng đầu, vừa thấy Lạc Khinh Vân, mắt chúng liền sáng lên, như thể có bách quỷ dạ hành dưới ánh trăng.
Lạc Khinh Vân mới hạ xuống hai phần ba độ cao thì đám Indira đã tranh nhau bám lên, những Indira ở bên ngoài giẫm đạp thân thể đồng loại rồi nhảy lên mà không thương tiếc, trông như một kim tự tháp bỗng chốc mọc lên.
Ngay cả Đàm Mặc đang quan sát giữa không trung cũng không khỏi căng thẳng theo, hắn nhanh chóng giơ súng lên, sẵn sàng bắn chết con Indira thứ nhất muốn cắn Lạc Khinh Vân.
Bên tai truyền đến tiếng ma sát giữa không khí và sóng điện, rất khẽ, là Lạc Khinh Vân đang cười.
Y đột nhiên mở khóa, dây trượt nhanh chóng rút về máy bay, máy bay lập tức bay lên khi không cần chịu sức nặng của Lạc Khinh Vân nữa, chân trái của Lạc Khinh Vân giơ cao, lúc rơi xuống gót chân mạnh mẽ đạp vỡ đầu con Indira nhảy lên hăng nhất.
Đám Indira còn nhào tới, ánh sáng lạnh lẽo của con dao chiến thuật lóe lên, đầu của ba con Indira tức khắc bị tách ra.
"Rầm" một tiếng, Lạc Khinh Vân đã đáp xuống nóc của máy bay vận tải.
Lúc này đã có bảy tám con Indira lao đến trước mặt y, Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng rút súng từ thắt lưng, bóp cò nhanh như chớp, ánh lửa toé ra bốn phía, đám Indira vươn móng nhe răng đều bị đánh bay ra ngoài.
Có mấy con chỉ bị thương cố gắng dùng đuôi tấn công Lạc Khinh Vân, chúng bị y đá quét một cái rồi đạp xuống trước.
Vô cùng nhanh, góc độ chính xác, cảm giác như về tới trận chiến ở mỏ quặng trong ký ức.
Đàm Mặc bật chế độ bay lơ lửng, máy bay hai người của bọn họ bay vòng quanh bầu trời phía trên Lạc Khinh Vân, một tay Đàm Mặc chống cằm, tay kia cầm súng, hoàn toàn là dáng vẻ đang xem trò vui.
Chỉ một giây trước, Lạc Khinh Vân đã dùng một cước đá bay bốn, năm cái đầu của Indira, với năng lực hiện tại của y, đám Indira này chắc cũng đủ để y làm nóng người.
Xa xa lại có một đàn Indira ngửi mùi mò đến, tuy cấp bậc Kepler của Lạc Khinh Vân rất cao nhưng đám Indira này lại không sợ hãi y chút nào, điều này chứng tỏ hạt giống của chúng hoặc là đang trong giai đoạn sinh sản và đã đói khát đến mức dám thèm muốn người dung hợp cấp cao, hoặc là cấp bậc Kepler của nó và Lạc Khinh Vân kẻ tám lạng người nửa cân.
Nếu là vế sau, họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đàm Mặc giơ súng lên, nhắm về phía xa.
Lạc Khinh Vân từ trên nóc máy bay trượt xuống, đi đến cửa khoang, giọng nói của y vang lên bên tai Đàm Mặc: "Đạn không có nhiều đâu Inspector của tôi ơi ── mục tiêu của cậu không phải nên là tôi à?"
Đàm Mặc nhíu nhíu mày, lúc hắn cầm súng lên cũng thấy hơi nhẹ, mở băng đạn ra thì thấy, hay lắm ── chỉ có ba viên đạn!
Đủ để làm gì!
"Anh cảm thấy chỉ với ba viên đạn là đã đủ để tôi giết anh rồi à? Anh là đang quá tự tin về tôi hay bản thân anh vốn đã huênh hoang?"
"Thưa ngài Inspector, tôi chỉ huênh hoang trong phạm vi ngài cho phép."
Đàm Mặc khựng lại một chút, sao câu này nghe vặn vẹo thế?
Lạc Khinh Vân ấn một máy phát xung vi tinh thể nào đó lên cửa khoang, tiếng "tích tích tích" vang lên ngày càng dồn dập, sau đó "ầm ──" một tiếng, thanh âm trầm đục như không khí nổ tung, cửa máy bay vận tải từ từ mở ra.
Chẳng qua cửa khoang của máy bay vận tải không người lái rất nhỏ, người không thể đi vào mà phải chui.
"Anh lấy thứ đó ở đâu ra? Thế mà lại cạy được cửa máy bay vận tải của Tập đoàn Thâm Trụ?" Đàm Mặc cảm thấy mình đã phát hiện ra một lục địa mới.
"Tác phẩm của Tiểu Xuân Lôi nhà cậu."
Lạc Khinh Vân tóm chặt đỉnh của cửa khoang, cơ thể gần như song song với mặt đất, y nhẹ nhàng đung đưa rồi chui vọt vào cabin.
Nhưng đám Indira kia chỉ còn cách bọn họ vài trăm mét.
"Lạc Khinh Vân, anh làm nhanh lên, nếu không anh có thể sẽ phải đối mặt với một quân đoàn Indira ngay khi vừa bước ra. Còn tôi thì chỉ có ba phát đạn." Đàm Mặc dựa về phía sau, nghĩ thầm, nếu Indira muốn đánh hội đồng Lạc Khinh Vân thì khoảng thời gian này chắc là đủ để hắn đấu địa chủ hai ba ván?
"Tôi đang tìm thuốc dinh dưỡng. Indira không đáng lo, chú ý đến hạt giống của chúng là được."
Lạc Khinh Vân vừa nói xong, Đàm Mặc vốn đã mở giao diện đấu địa chủ trên máy lập tức ngồi thẳng, tầm mắt của hắn xuyên qua kính ngắm, quét qua từng tấc đất ở khu vực này.
Số lượng Indira hơi nhiều, hạt giống của chúng e rằng cũng ở gần đó.
Ở đâu, rốt cuộc hạt giống ở nơi nào?
Lông mày Đàm Mặc dần dần nhíu lại, lũ Indira ngày càng gần nhưng dù với thị lực của Đàm Mặc vẫn không phát hiện được chút manh mối nào về hạt giống.
Từng có một bài kiểm tra rất thú vị về phản ứng và thị lực của Inspector trên mạng, đó là xác định và tính toán xem có bao nhiêu người mặc quần áo đỏ băng qua đường trong một đoạn video dài ba giây, Đàm Mặc là người duy nhất trả lời đúng, bởi vì chỉ có hắn nhìn thấy một bà lão khoác áo choàng, chống gậy và còng lưng ── nơi cổ áo của bà lộ ra một góc áo màu đỏ.
Thị lực của hắn vốn rất tốt nhưng hiện tại Indira đã vọt vào trong phạm vi năm mươi mét mà hắn vẫn không phân biệt được hạt giống ở nơi nào, chứ đừng nói ba giây.
"Lạc Khinh Vân ── anh mài kim thêu ở bên trong hả? Indira sắp tới cửa rồi kìa!" Đàm Mặc lạnh giọng cảnh cáo.
"Hạt giống đâu?"
Từ một đầu khác của thiết bị liên lạc, có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh đối phương đang lục lọi thứ gì.
"Mắt tôi mù, không tìm được." Đàm Mặc cực kỳ tập trung tinh thần nhưng vẫn không phát hiện được gì.
"Nếu cậu vẫn không tìm được hạt giống, vậy thì nó chắc chắn không xuất hiện trong tầm mắt của cậu." Giọng Lạc Khinh Vân vẫn thong dong như trước, hình như y đã mở thứ gì đó ra.
Một tiếng chuông báo động vang lên trong cabin.
"Nói cách khác, hạt giống không đến, chỉ phái lâu la..." Đàm Mặc nheo mắt lại, đặt hết sự chú ý lên máy bay vận tải dược phẩm.
"Sao vậy, Đội phó Đàm?" Lạc Khinh Vân hỏi.
"Lạc Khinh Vân, anh đã từng nghe "Khoảnh tối dưới ánh đèn" chưa?" Đàm Mặc mở máy quét Kepler trên kính ngắm, quét từng tầng một của chiếc máy bay vận tải.
Do máy bay vận tải dược phẩm có cấu trúc đặc biệt để đảm bảo hiệu quả của hàng hóa nên dữ liệu quang phổ được quét không thể xuyên qua vách ngăn của máy bay vận tải.
Đàm Mặc thay đổi độ cao của máy bay và bay gần mặt đất, để máy quét quang phổ quét nghiêng phần đáy máy bay vận tải dược phẩm.
Khối năng lượng Kepler đập vào mắt khiến Đàm Mặc chấn động.
"Lạc Khinh Vân, bây giờ anh đang nhảy disco trên phần mộ đấy, mau cút ra đây."
Bởi vì độ cao bay của Đàm Mặc chỉ cách mặt đất bốn năm mét nên những Indira kia lập tức thay đổi mục tiêu và nhào về phía hắn.
Thế cũng tốt, lúc Lạc Khinh Vân ra khỏi cabin sẽ không có nhiều Indira chặn cửa như vậy.
Hắn bay vòng, càng vòng càng lớn, duy trì độ cao mà Indira muốn với tới nhưng không chạm đến được.
"Chướng mắt thật đấy." Đàm Mặc thầm nghĩ, nếu có đủ đạn, hắn cứ một phát một con, thế là giải quyết tất cả bọn chúng.
Mặt khác còn có thể thi đấu với Lạc Khinh Vân, để xem đạn của hắn hay dao chiến thuật của Lạc Khinh Vân nhanh hơn.
Cửa khoang cuối cùng cũng mở ra, một chân Lạc Khinh Vân bước ra ngoài.
Đàm Mặc cười lạnh, lập tức nâng cao độ cao của máy bay: "Đội trưởng Lạc, cuối cùng cô hai cũng chịu xuất giá rồi hả?"
Nhưng khi Lạc Khinh Vân bước ra, Đàm Mặc liền ngây ngẩn cả người.
"Cái quái gì vậy?"
Bởi vì trên cổ Lạc Khinh Vân quấn một xúc tu rất mảnh và phát ra ánh huỳnh quang màu lam.
Đàm Mặc nhắm vào xúc tu kia ngay tức khắc, nhưng Lạc Khinh Vân lại nói: "Đừng lãng phí đạn."
Y giơ một tay lên rồi nhét một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại vào túi chiến thuật ở bên chân.
Đàm Mặc nhướng mày, sao hắn lại quên đây chính là người có thể dùng tay không kéo xúc tu tiêu hóa của Đề Phong ra.
"Lạc Khinh Vân, mặt mũi anh đẹp trai như vậy thì đừng có mà làm quỷ treo cổ đó." Đàm Mặc nói xong, lại hạ thấp độ cao để hấp dẫn đám sinh vật kia.
Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy xúc tu kia, bỗng có thứ gì đó chui ra từ dưới đáy của máy bay vận chuyển dược phẩm, tốc độ nhanh vô cùng, như xương sườn của con người đột nhiên bọc lấy chiếc máy bay vận tải, ngay sau đó là tiếng kim loại bị xoắn chặt và biến dạng.
Một chiếc máy bay vận tải cứ thế mà bị nghiền nát.
Cảnh tượng này trước đây hẳn sẽ khiến Đàm Mặc hít vào một ngụm khí lạnh, song hiện tại hắn đi theo Lạc Khinh Vân, tên này từng giết chết ấu chủng của Cấm Hồ, trứng Bá Vương và cả ấu chủng của Li Vẫn, tuy thứ này bày thế trận lớn như vậy nhưng không có nghĩa là nó mạnh hơn cả Li Vẫn và Cấm Hồ.
Nếu không thì cấp bậc của khu sinh thái này đã nâng lên từ lâu.
Tuy nhiên, chuyện phát sinh kế tiếp khiến Đàm Mặc phải giật mình, bởi vì những xương sườn này đóng chặt như cây nắp ấm, máy bay vận tải bị bắt ở bên trong nhanh chóng co lại ── thứ này đã hấp thụ hết kim loại!
Lạc Khinh Vân bỗng túm lấy xúc tu trên cổ, lùi lại rồi kéo mạnh một cái, tiếng "ken két" vang lên, thứ to lớn giấu trong lòng đất bị nó kéo ra ngoài.
"Cái quái gì vậy?" Đàm Mặc nhìn mà sửng sốt.
Có hàng ngàn hàng vạn sinh vật Kepler, dù chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng cứ cách một đoạn thời gian thì Tháp Xám sẽ đổi mới tư liệu, Đàm Mặc chắc chắn mình chưa từng thấy hoặc nghe kể về sinh vật trước mắt này.
Phần dưới lòng đất là một sinh vật bậc trung thuộc họ sâu Minos, biệt danh là "Goá Phụ Trắng", nó trông giống như một con nhện, thân hình trắng tuyết, bụng trong mờ, thường xuyên hoạt động ở độ sâu chừng 5 đến 10 mét dưới lòng đất. Mỗi khi đến thời kỳ ấp trứng, nó sẽ ăn thịt bạn đời của mình để lấy chất dinh dưỡng, vì thế được đặt tên là Goá Phụ Trắng.
Tuy nhìn giống nhện nhưng nó chỉ có bốn chân, sau khi chui khỏi lòng đất có thể đứng thẳng đi lại, quan trọng nhất là mặt nó trông rất giống con người, nó có đôi chân dài và vòng eo "thắt đáy lưng ong", đôi mắt như tinh thể hình nho đen, chẳng qua khi đến gần, đôi mắt kép bên trong trông rất... đáng sợ.
"Sau khi Goá Phụ Trắng ăn bạn đời sẽ yên tâm chờ đẻ trứng dưới lòng đất, rất ít khi chui từ dưới đất ra! Đã thế mấy cây nắp ấm bằng xương trên lưng nó là gì?" Thần kinh Đàm Mặc trở nên căng thẳng.
Tâm trạng ngồi xem Lạc Khinh Vân biểu diễn đã không còn nữa.
Đàm Mặc vừa dứt lời, từng tầng khớp xương đóng chặt trên lưng Goá Phụ Trắng bỗng mở ra, trông như những chiếc ô bằng xương bị gió thổi lật.
"Vèo vèo vèo ──"
Vô số mũi kim thép thô ráp phóng về phía Lạc Khinh Vân.
Mà Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng chịu kéo đứt xúc tu trên cổ, tung người nhảy lên, mọi thứ dường như đã được tính toán sẵn, kim thép cọ qua má, cổ, thắt lưng và cánh tay của y, có đâm vào trong đất, một số đâm trúng Indira, một cây sượt qua chóp mũi của Đàm Mặc, Đàm Mặc ngửa người ra sau, lập tức tăng độ cao bay.
"Đội trưởng Lạc, mời phổ cập khoa học."
"Đội phó Đàm," Lạc Khinh Vân sải bước, đầu gối đập vào mặt Goá Phụ Trắng, lực mạnh đến nỗi Goá Phụ Trắng đang đứng chuẩn bị phun xúc tu liền ngã nhào xuống, "Cậu đã từng ăn đông trùng hạ thảo chưa?"
Chiếc ô xương trên lưng Goá Phụ Trắng cứ thế cắm vào đất, bụi bặm bốc lên.
"Anh làm tôi buồn nôn đấy."
Đàm Mặc mới uống canh sườn đông trùng hạ thảo hồi tháng trước.
"Trên lưng Goá Phụ Trắng là một loại nấm khổng lồ, tên là Ô Thực Cốt. Nó có thể tiêu hóa mọi thứ sau đó ngưng tụ các nguyên tố trong thức ăn thành hình dạng nó muốn."
Nói cách khác, kim thép mà Ô Thực Cốt phun ra vừa rồi chính là nó ngưng tụ và biến thành sau khi tiêu hóa máy bay vận tải dược phẩm.
"Vậy nó chắc chắn đã học thuật luyện kim." Đàm Mặc chú ý chặt chẽ tình huống, Goá Phụ Trắng này coi như đã xong đời, nhưng những Indira nóng lòng muốn thử vẫn chưa đi, "Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh(2)."
(2) Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh: Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi mầm non lại trồi.
Ý là, Lạc Khinh Vân, anh nhanh chóng giải quyết ấu chủng trong bụng Goá Phụ Trắng luôn đi.
"Chẳng phải Đội phó Đàm rất có văn hóa sao?"
Lạc Khinh Vân bỗng nhiên nhảy lên, vừa rồi đầu Goá Phụ Trắng bị đầu gối Lạc Khinh Vân đá văng ra, vô số xúc tu sắp từ trong miệng nó phun ra lại trào khỏi cổ, rải rác khắp nơi.
Trơn trượt, giẫm lên chắc chắn sẽ bị ngã rất thảm.
Thế nhưng Lạc Khinh Vân lại khéo léo mà tránh được tất cả xúc tu, tung người nhảy vọt lên, dao chiến thuật đâm vào cái bụng trong mờ của Goá Phụ Trắng, khi những trứng trùng kia sắp ào ào chảy ra thì "pằng ──" một tiếng, Lạc Khinh Vân bắn một phát đạn ngưng tụ và đông cứng toàn bộ chúng ở bên trong.
"Hô..." Đàm Mặc nghĩ thầm, may mà không chảy ra ngoài, nếu không đã hỗn loạn còn phải giải quyết từng cái một.
Song vòng vây của Indira vẫn không hề suy giảm, chúng gấp đến đỏ mắt, tranh nhau lao về phía lưng Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc chợt hiểu ra: "Ô Thực Cốt ── Ô Thực Cốt mới là hạt giống của khu sinh thái này!"
Goá Phụ Trắng chết đã không có bất kỳ giá trị gì với Ô Thực Cốt, nó nhanh chóng bò ra từ dưới xác của Goá Phụ Trắng.
Ngay khi Lạc Khinh Vân muốn đuổi theo, Ô Thực Cốt bỗng nhiên mở tất cả khớp xương, phun mạnh về phía Lạc Khinh Vân!
Lạc Khinh Vân quay người, lập tức lùi ra xa, ban đầu y tưởng đó là kim loại nó tiêu hóa khi nãy nhưng không ngờ nó lại là vô số thứ nhỏ bé như bồ công anh, bay lả tả khắp nơi.
── Là bào tử của nó!
Khi Lạc Khinh Vân quay người đã bắn liên tiếp vài phát đạn ngưng tụ về hướng nó phun ra, đạn dược mở bung như vô số chiếc ô nhỏ, ngăn cản và đông cứng những bào tử kia, tuy nhiên vẫn có một số bồng bềnh trôi nổi khắp xung quanh.
"Đàm Mặc ── càng cao càng tốt!"
"Tôi đã bay lên cao từ lâu rồi!"
Lạc Khinh Vân vừa ngẩng đầu liền phát hiện Đàm Mặc thật sự bay rất cao, như thể sắp lao vào ánh trăng.
"Đánh không lại thì chạy, cái này gọi là bảo toàn lực lượng ── huống chi chỉ là ba bốn trăm mét, dù có xa ba bốn ngàn mét tôi cũng bắn trúng mục tiêu." Đàm Mặc nói.
Những bào tử đó xâm nhập vào cơ thể của Indira, đám Indira co giật như bị động kinh.
Xương của chúng bị nghiền nát rồi lại tái tạo, vô số Ô Thực Cốt cỡ nhỏ bỗng mọc ra trên lưng, sau khi những Ô Thực Cốt cỡ nhỏ này ăn một ít xương cốt của Indira, chúng phun về phía Lạc Khinh Vân.
Đây quả thực là Bạo Vũ Lê Hoa Châm(3), tránh cũng không thể tránh!
(3) Là chiêu thức ám khí của Đường Môn.
"Đệt ──" Đàm Mặc điều khiển máy bay lao xuống, gió thổi bay cây kẹo que hắn cài trên tai, hắn bắn dây trượt về phía Lạc Khinh Vân, tuy biết là đã muộn nhưng dù sao cũng phải thử một lần!
Ai ngờ Lạc Khinh Vân lại quay mặt về phía Đàm Mặc, nằm xuống, trên môi còn nở nụ cười.
Đúng vậy, không cần nghi ngờ gì nữa, cái tên này nằm xuống!
Ngay khoảnh khắc ấy y còn bắn được vài phát đạn ngưng tụ.
Đạn dược mở bung như chiếc ô, ngưng tụ trong không khí, vừa đủ để đông cứng đám gai xương kia lại, dù không bị đông cứng thì khi chúng xuyên qua không khí bán ngưng tụ cũng sẽ chậm lại, lực sát thương sẽ giảm đi rất nhiều.
Đàm Mặc bay qua Lạc Khinh Vân, động cơ máy bay chấn vỡ chiếc ô, Lạc Khinh Vân ngồi dậy.
"Đừng sợ." Y dịu giọng nói.
"Ai sợ?"
"Nếu cậu không sợ ── thì dáng vẻ lao xuống vừa rồi không phải là đồng quy vu tận, chẳng lẽ là tuẫn tình(4)?"
(4) "Tuẫn tình" thường chỉ người phụ nữ tình nguyện chết theo chồng để giữ trọn tấm lòng trung trinh cua nghĩa tao khang.
Lạc Khinh Vân túm lấy dây thừng mà Đàm Mặc chưa kịp thu hồi, lập tức bị kéo lên cao bảy tám mét.
Đàm Mặc cười lạnh, "Tôi không ra oai, anh lại tưởng là mèo Poko?"
"Mèo Poko là gì?"
Câu hỏi của Lạc Khinh Vân còn chưa có đáp án, Đàm Mặc đã đưa y bay đến phía trên Ô Thực Cốt.
"Mèo Poko rất tốt bụng nhưng tôi thì có thù tất báo!"
Nói xong, dây trượt của Lạc Khinh Vân nhanh chóng hạ xuống, Lạc Khinh Vân mở to hai mắt nhìn Đàm Mặc điều chỉnh máy bay thành trạng thái lao xuống.
Dưới ánh trăng tròn sáng ngời, hai chân Đàm Mặc vững vàng đạp lên máy bay, dùng lực eo bụng duy trì tư thế ngồi thẳng, hắn hơi nghiêng mặt, súng tựa vào vai, Lạc Khinh Vân chợt nhận ra rằng mình bị khóa chặt trong tầm ngắm của Đàm Mặc.
Ngay khi Lạc Khinh Vân chỉ còn cách Ô Thực Cốt chưa đầy ba mét, Ô Thực Cốt đột nhiên tách khỏi khớp xương, từ lúc nó gặp Lạc Khinh Vân, mục đích chính của nó là ký sinh lên người y.
Chấn động rất nhẹ, Lạc Khinh Vân nhờ vào thị giác không gì sánh kịp của mình mà thấy được sợi tóc của Đàm Mặc giương lên, nòng súng như một cái kén không có kẽ hở, viên đạn phá kén bay ra, xuyên qua tầm mắt của Lạc Khinh Vân.
Nó bay lướt qua gương mặt của Lạc Khinh Vân ở khoảng cách cực kỳ gần, không khí biến thành một lưỡi dao nóng bỏng, gần như song song với cơ thể Lạc Khinh Vân, chỉ cần y nhúc nhích một cái là sẽ trúng đạn.
Nhưng y cứ như bị ma nhập, dù Đàm Mặc thật sự muốn ném y vào Ô Thực Cốt, y vẫn sẽ đứng bất động mà nhìn hắn.
"Pằng ──" Viên đạn bắn trúng ngay tâm bào tử sắp chui ra của Ô Thực Cốt.
Viên đạn không thể phá vỡ Ô Thực Cốt mà mắc kẹt trong khe xương, cũng đồng thời chọc giận nó.
Đàm Mặc kéo Lạc Khinh Vân bay vòng lên, những con Indira bị ký sinh điên cuồng phun gai xương về phía bọn họ nhưng gai còn chưa bay đến độ cao của Đàm Mặc đã rơi xuống, Lạc Khinh Vân cũng vì tốc độ bay của Đàm Mặc mà bị cố ý hất lên.
"Sao anh không nói gì, sợ đến choáng váng rồi ư, Đội trưởng Lạc?"
Giọng nói của Đàm Mặc vang lên bên tai Lạc Khinh Vân, lúc này y mới hoàn hồn lại từ một phát súng kia.
"Tôi chỉ đang nghĩ xem cậu có thù tất báo rốt cuộc là muốn trả thù tôi chuyện gì?" Lạc Khinh Vân hỏi ngược lại.
Sau khi những Indira kia phun đợt gai xương thứ hai, xương của chính chúng không đủ để chống đỡ cơ thể, rất nhiều con đã tê liệt mà ngã xuống đất.
Ô Thực Cốt giãy dụa đi qua, dường như muốn ăn ngấu nghiến bọn chúng.
"Cái thứ này đúng là cái gì cũng ăn!"
Nói xong, Đàm Mặc mang theo Lạc Khinh Vân bay một vòng lớn, lao xuống rồi lại quăng Lạc Khinh Vân về phía Ô Thực Cốt.
"Làm gì thế?" Lạc Khinh Vân trơ mắt nhìn khớp xương của Ô Thực Cốt lại mở ra, chuẩn bị khép lại lồng giam.
"Một, hai, ba, bốn! Một lần nữa!" Đàm Mặc nói với giọng điệu của đài phát thanh thể dục ở trường trung học.
Lạc Khinh Vân đã chuẩn bị sẵn tư thế đá, ngay khi y tiến vào lồng giam, Đàm Mặc nổ phát súng thứ hai.
Viên đạn xuyên qua giữa hai đầu gối của Lạc Khinh Vân, trúng vị trí của viên đạn đầu tiên, thậm chí còn đẩy viên đạn đầu tiên vào khe xương của Ô Thực Cốt một cách chính xác.
Lạc Khinh Vân mạnh mẽ đạp một cái, Ô Thực Cốt phát ra âm thanh khó thở như bị hen suyễn, như thể sắp ho vang trời.
Ánh mắt của Đàm Mặc càng thêm sắc bén, hắn biết có lẽ Ô Thực Cốt đang chuẩn bị phun hết số bào tử còn lại, hắn tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội này.
Máy bay hai người lại hoạt động hết công suất lần nữa, kéo Lạc Khinh Vân ra xa rồi lại vòng một vòng lớn, quăng y về phía sau.
"Đội phó Đàm ── thao tác này của cậu hung như hổ, nếu không phải do lực cánh tay của tôi lớn thì e rằng đã bị cậu quăng tan xương nát thịt từ lâu rồi."
Giọng nói của Lạc Khinh Vân mang theo cả tiếng gió.
"Anh tìm được dịch dinh dưỡng nồng độ cao bên trong không?" Đàm Mặc lạnh giọng hỏi.
"Không. Vì hạ nhiệt độ nên hầu hết dược phẩm bên trong đều hỏng rồi." Lạc Khinh Vân trả lời.
Đàm Mặc thở dài, có nghĩa là thuốc giảm đau R-3 mà hắn tâm tâm niệm niệm cũng hết cứu.
"Nếu năng lượng Kepler của anh không đủ thì để dành dùng trên lưỡi dao!"
Đàm Mặc đột nhiên lao hết tốc lực về phía Ô Thực Cốt, dáng vẻ kia cứ như sắp va chạm, cánh tay Lạc Khinh Vân bị kéo đến rã rời, Đàm Mặc bay lướt qua cách Ô Thực Cốt không đến ba mét, mang theo một cơn gió.
"Pằng ──"
Âm thanh xuyên qua gió rồi truyền đến tai Lạc Khinh Vân, khiến lòng y chấn động.
Xương Ô Thực Cốt như bị lực lượng khổng lồ ấn trở lại mặt đất, sau đó mọi thứ trở về tĩnh lặng.
Lạc Khinh Vân bị kéo lướt qua trên xác nó, lúc này mới phát hiện vừa rồi Đàm Mặc nổ phát súng thứ ba, bắn xuyên Ô Thực Cốt ở cự ly gần.
Sự quyết đoán và khả năng phản ứng như vậy không đến từ sự mạo hiểm, mà vì hắn thật sự chắc chắn.
Chưa kể ba phát súng này đều bắn vào cùng một vị trí từ các góc độ và độ cao khác nhau.
"Cậu đúng là một vị thần thực thụ." Lạc Khinh Vân nói.
Cuối cùng, dây trượt nhanh chóng rút lại, Lạc Khinh Vân bay đến dưới máy bay, Đàm Mặc đưa tay ra rồi kéo Lạc Khinh Vân lên.
"Đừng sùng bái anh, anh đây không muốn trở thành truyền thuyết." Đàm Mặc đưa súng cho Lạc Khinh Vân, ý là tôi cầm súng cũng vô dụng, đã không có đạn.
"Tôi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra cái gọi là có thù tất báo của cậu là muốn trả thù tôi chuyện gì."
"Suy nghĩ hồi lâu?" Đàm Mặc vui vẻ, "Từ lúc tôi nói câu "có thù tất báo" đến lúc kéo anh lên còn chưa tới hai phút? Anh có hiểu sai khái niệm "hồi lâu" không vậy?"
Lạc Khinh Vân cười đáp: "Nhiều lần cậu đã nghĩ rằng tôi sẽ chết, nhưng sau đó tôi vẫn còn sống. Tôi dọa cậu, nên cậu muốn quăng tôi vào trong Ô Thực Cốt."
Đàm Mặc lại dựa ra sau như không xương, hai chân lười giẫm lên bệ gác, trực tiếp buông thõng xuống, "Lạc Khinh Vân, tôi biết anh rất trâu bò. Dựa vào trận chiến của anh ở mỏ quặng, tôi phát hiện anh có năng lực làm chậm tốc độ hành động của những sinh vật Kepler có cấp bậc như Đề Phong. Tôi không biết đây là năng lực cốt lõi hay chỉ là hình thức biểu hiện bên ngoài của anh, nhưng loại năng lực này cần tiêu hao rất nhiều năng lượng."
Lạc Khinh Vân yên lặng lắng nghe, cũng không bình luận là đúng hay sai.
"Nhưng không phải lúc nào anh cũng may mắn như vậy, luôn có thể tìm được "thức ăn" hợp khẩu vị của anh. Ví dụ như Indira, Goá Phụ Trắng và Ô Thực Cốt, tôi cá là mấy thứ này anh đều ăn không vô."
Lạc Khinh Vân trầm mặc điều khiển máy bay, không quay đầu lại, Đàm Mặc không nhìn thấy biểu cảm của y.
"Vì vậy, hoa đẹp cũng có lúc tàn, kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai, anh sẽ cần những người khác." Đàm Mặc nói.
Tốc độ bọn họ trở về thành phố không nhanh, gió vẫn còn dễ chịu, bụng Đàm Mặc càng đói dữ dội, tiếng "ùng ục" kia vang rất to.
"Cảm ơn." Lạc Khinh Vân đột nhiên thốt ra.
Đàm Mặc nhắm mắt lại, cau mày, "Thật lòng à?"
"Ánh trăng nói hộ lòng tôi."
"Cút xa một chút, trời sắp sáng rồi, trăng ở đâu ra?"
Lạc Khinh Vân lấy một cái hộp kim loại từ trong túi chiến thuật ra, đưa cho Đàm Mặc.
"Cậu có thể chọn sử dụng hoặc không. Nghe nói loại thuốc giảm đau mới nhất này sẽ gây mất ngủ, mơ màng, đêm đổ mồ hôi, rối loạn nhịp tim và khó chịu."
Đàm Mặc mở mắt, nhận lấy thuốc giảm đau.
Thế nên, dù thuốc bên trong đều đã mất tác dụng, Lạc Khinh Vân vẫn lục lọi lâu như vậy chỉ là vì tìm loại thuốc giảm đau này?
Cầm trong tay, Đàm Mặc vẫn cảm giác được sự lạnh lẽo, nhiệt độ chắc là không đến 5 độ C. E rằng đây là dược phẩm duy nhất còn lại chưa mất đi tác dụng.
Không cần hỏi Lạc Khinh Vân đưa hắn tới khu sinh thái này để làm gì nữa.
"Mất ngủ, nhiều mộng, mơ màng, đêm đổ mồ hôi, rối loạn nhịp tim và khó chịu? Anh có chắc là mấy tác dụng phụ này không phải triệu chứng của thời mãn kinh và dượng cả(5) không?"
(5) tương tự như dì cả, ý chỉ kỳ kinh nguyệt của nữ giới thì dượng cả là kỳ kinh nguyệt của nam giới.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Đàm Mặc đã mở hộp ra, lấy thuốc tiêm bên trong ra, tiêm vào bắp chân của mình.
Lạc Khinh Vân cười cười, "Thế cậu có "kinh nguyệt" cho tôi xem, tôi sẽ lập tức chọn cậu để gây giống, sau đó chúng ta có thể cùng nhau sáng lập một khu sinh thái vô cùng lớn mạnh."
"Xin anh đổi một mộng tưởng khác không liên quan đến tôi."
Lúc này, Đàm Mặc chỉ muốn ăn khuya. Hắn đói đến mức ngực dán vào lưng.
Khi họ trở lại Tháp Xám ở thành phố Ngân Loan thì đã là bảy giờ rưỡi sáng.
Máy bay vừa hạ cánh, người của trung tâm điều hành đã chạy tới.
"Đội trưởng Lạc, Đội phó Đàm ── Ngài Cảnh đã biết chuyện các cậu đi đánh cướp Tập đoàn Thâm Trụ rồi! Máy quay giám sát trên chiếc máy bay vận tải kia còn đang vận hành, toàn bộ cảnh quay Đội trưởng Lạc đi vào càn quét đã bị gửi đến trụ sở của Tập đoàn Thâm Trụ!"
Đàm Mặc hơi sửng sốt, mở thiết bị liên lạc ra mới phát hiện bên trong có hơn mười cuộc gọi nhỡ, phỏng chừng Lạc Khinh Vân cũng không khá mình là bao.
"Cướp? Rõ là bọn tôi đang đi hóng gió thì tình cờ nhìn thấy một chiếc máy bay vận tải bị rơi. Có trời mới biết nó là của Tập đoàn Thâm Trụ? Mặt khác, Tập đoàn Thâm Trụ đã phát thông cáo nói rằng họ đã từ bỏ nó. Thế nào? Còn muốn chiếm nhà vệ sinh mà không đi ị à?" Đàm Mặc buồn cười nói.
Hắn thiếu ngủ, đã thế tối qua đến giờ còn chưa ăn cái gì nên tâm trạng rất tệ.
"Chuyện này...... Các cậu vẫn nên đi giải thích trực tiếp với ngài Cảnh đi."
"Không đi." Lạc Khinh Vân trả lời đơn giản và rõ ràng.
"Không đi?" Nhân viên điều hành cảm thấy hình như mình nghe lầm, Đội trưởng Lạc luôn ôn hòa lễ độ mà lại từ chối ngài Cảnh?
"Ừ, không đi. Tôi và Đội phó Đàm phải ăn sáng, ăn sáng xong thì đi ngủ."
Nói xong, Lạc Khinh Vân liền búng ngón tay với Đàm Mặc, ra hiệu đi ăn, lúc đi ngang qua nhân viên điều hành, Lạc Khinh Vân nhét khẩu súng bắn tỉa kia vào lòng đối phương, nói: "Phiền anh nó trả lại hộ tôi."
Nhân viên điều hành cầm súng, bối rối suốt toàn bộ quá trình.
"Ăn ở đâu?" Vào thang máy, Đàm Mặc hỏi Lạc Khinh Vân.
Dứt lời, Đàm Mặc leo lên xe máy của mình, độimũ bảo hiểm rồi phóng đi nhanh như chớp.
Lạc Khinh Vân khựng lại, thở dài, gửi tin nhắn cho Ngô Vũ Thanh: [Lão Lưu Ký là cái gì?]
Vũ Thanh trả lời rất nhanh: [Một quầy ăn sáng, nơi có món yêu thích của đội phó Đàm là bánh hẹ và mì trộn thịt kho.]
Còn tặng kèm một cái định vị.
Lạc Khinh Vân mở cửa xe, ngồi vào.
Đợi đến khi y đến địa chỉ trong định vị mới phát hiện con phố này hơi nhỏ, người cũng khá đông, lái xe vào không được nên phải đậu xe gần đó.
Mà Đàm Mặc đã ngồi vểnh chân chống cằm, chờ ở bàn gấp của quán ăn sáng hồi lâu.
Ông chủ bưng một cái sọt nhỏ, trong sọt lót một tờ giấy thấm dầu, bánh hẹ được chiên vàng óng và thơm phức bị ném "bộp" lên cái bàn nhỏ trước mặt Đàm Mặc.
"Chào buổi sáng, đội phó Đàm." Lạc Khinh Vân ngồi xuống đối diện Đàm Mặc.
Đàm Mặc vừa gắp bánh hẹ lên đang muốn cho vào miệng, Lạc Khinh Vân đối diện liền dùng ngón tay che lên môi trên của Đàm Mặc.
"Gì đấy?"
"Nóng lắm. Đội phó Đàm không cần môi trên của mình nữa à?" Lạc Khinh Vân liếc mắt, ra hiệu cho Đàm Mặc nhìn bánh hẹ vẫn còn nổi bong bóng nhỏ.
Đàm Mặc bỏ nó vào sọt nhỏ, chợt nghĩ đến điều gì đó: "Lạc Khinh Vân, chắc là anh không có hứng thú với những món ăn này, chúng hoàn toàn không thỏa mãn được nhu cầu năng lượng Kepler của anh."
"Nhưng phần con người trong tôi cần thức ăn để lấp đầy dạ dày."
Đàm Mặc nhớ tối qua Lạc Khinh Vân ra ngoài một chuyến nhưng chẳng vớt được cái gì, trái lại tìm được cho hắn một ống thuốc giảm đau cuối cùng, hắn vẫn nên đối xử tốt với y một chút.
"Ông chủ, thêm một phần mì trộn thịt kho, nhiều thịt kho một chút!"
"Đội phó Đàm, đây có tính là cậu đang cảm ơn tôi không?"Lạc Khinh Vân cười hỏi.
"Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui."
Khi ông chủ đặt hai bát mì trộn xuống trước mặt bọn họ, Đàm Mặc rất tự giác đổi bát nhiều thịt kho đến trước mặt mình.
Hắn bắt đầu trộn, Lạc Khinh Vân ngồi đối diện lại nhấc đũa lên như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Đội trưởng Lạc, không lẽ ngay cả mì trộn anh cũng chưa từng ăn ư?" Đàm Mặc cau mày hỏi.
"Chưa."
"Thế bình thường anh đều ăn ở nhà?"
"Căn tin ở thành Trung Tâm."
Đàm Mặc chợt nhớ ra Lạc Khinh Vân là được đội trưởng Lương Ấu Khiết nuôi lớn, mà đội trưởng Lương thì thường xuyên làm nhiệm vụ nên một ngày ba bữa chắc chắn đều giải quyết trong căn tin của căn cứ.
"À. Anh dùng đũa gắp mì lên, trộn mì với mì như thế này này, đảo nước sốt phía dưới lên trên, khi màu sắc gần giống như nhau là có thể ăn." Đàm Mặc giảng giải vô cùng kiên nhẫn.
"Đội phó Đàm, cậu nói nhiều như vậy không thấy phiền phức à? Cậu đưa bát kia cho tôi không được sao?" Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc thản nhiên đáp: "Tất nhiên không được. Bát này của tôi nhiều thịt."
Lạc Khinh Vân nở nụ cười, cúi đầu ăn bát mì trộn đỏ nhưng vẫn còn sợi trắng.
Đàm Mặc rắc rắc nuốt xuống bụng ba bốn cái bánh hẹ, sau đó đại phát từ bi, gắp cái cuối cùng cho Lạc Khinh Vân.
"Tôi không cần cái này."
"Không, anh cần. Ăn nó đi, lát nữa Cảnh Kính Nhu có thể thả chúng ta sớm hơn một chút."
Chờ bọn họ bước khỏi con phố nhỏ này, Lạc Khinh Vân nhìn thấy một tấm vé phạt điện tử ba chiều xuất hiện trên xe của mình, nhắc nhở đỗ xe trái quy định.
Đàm Mặc cười ra tiếng, cưỡi xe máy rời đi, "Đội trưởng Lạc, mọi người bình đẳng trước luật lệ giao thông!"
Nửa giờ sau, bọn họ cùng đến văn phòng của Cảnh Kính Nhu.
Hôm nay, sắc mặt người này không tốt lắm, trên bàn một cái chén sứ, đĩa sứ cũng không có để.