“Tôi sẽ xử lý nó, chỉ là cậu đừng sợ.” Lạc Khinh Vân mở miệng nói.
“Tôi sợ hãi cái con khỉ! Anh có bản lĩnh thì thu phục Chai Klein……”
Nói đến một nửa Đàm Mặc liền dừng lại. Khu sinh thái lúc trước bị Lạc Khinh Vân xử lý kia, hình như có một gốc Chai Klein khô héo.
“Không thu phục nó thì nó sẽ vẫn luôn mơ ước cậu.” Lạc Khinh Vân cau mày thật chặt, Đàm Mặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh chuẩn bị nghênh địch như vậy.
Đương nhiên, đó là Chai Klein, cùng cái gì Phệ Cốt Tán, Typhon linh tinh hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
“Đàm Mặc, lấy trang bị của cậu đi.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân rất trầm.
Trước đó anh vẫn luôn ngẩng đầu chú ý tới Đàm Mặc đang trèo lên người mình, bây giờ mới cúi đầu nhìn Chai Klein sắp nở hoa ở đáy hố.
Lạc Khinh Vân đang xem xét đánh giá.
Rốt cuộc sao nó vào được nơi này? Rốt cuộc là cái gì đã tẩm bổ nó? Rốt cuộc phạm vi năng lượng của nó lớn đến mức nào?
Điều này làm cho Đàm Mặc cũng tràn ngập tò mò, Lạc Khinh Vân rốt cuộc sẽ dùng phương pháp nào để giải quyết cái phiền toái siêu to đủ để quét sạch cả một thành phố này đây?
Đàm Mặc nhanh chóng cởi balo của Lạc Khinh Vân đeo lên người mình, ngay lúc cậu nắm chặt dây thừng Lạc Khinh Vân liền buông ra không hề báo trước.
“Lạc Khinh Vân ——”
Đàm Mặc mở to hai mắt, nhìn Lạc Khinh Vân rơi xuống.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cậu là Lạc Khinh Vân lo vách đá cùng dây thừng không chịu được sức nặng của hai người nên từ bỏ bản thân.
Đàm Mặc vừa bám chặt vào sợi dây vừa trượt xuống, biết là không thể nhưng vẫn muốn bắt được Lạc Khinh Vân.
Nhưng Lạc Khinh Vân lại cong khóe miệng cười nhẹ, khẩu hình nói chính là “Đừng sợ”.
Đàm Mặc sắp điên rồi, đôi mắt đỏ lên như sắp chảy cả máu, Lạc Khinh Vân anh có cái ý quỷ gì vậy hả? Ông đây không sợ chết!
Cậu đi xuống theo cũng vô dụng, nhưng câu nói “Đừng sợ” của Lạc Khinh Vân khiến lý trí của Đàm Mặc trở lại, ngừng trượt xuống.
Lạc Khinh Vân rớt vào Chai Klein, các cánh hoa liên kết với nhau rồi nhanh chóng khép lại, phát ra một tiếng rên thỏa mãn, toàn bộ không gian phảng phất như đang cộng hưởng với trái tim, tựa như có một con quái vật khổng lồ đang ăn mồi thỏa thích.
Sừng Ma Quỷ từ bốn phương tám hướng đổ về phía Chai Klein như hiến tế mà bò xuống, đem chính mình hóa thành dinh dưỡng cho nó.
Sừng Ma Quỷ bám vào chai vừa khô héo đã hóa thành bột phấn, lại có vô số Sừng Ma Quỷ dán lên, thật đúng là “Tre già măng mọc”.
Đàm Mặc cắn răng, lòng nóng như lửa đốt, nghĩ như thế nào mới có thể làm đóa hoa này há mồn nhổ Lạc Khinh Vân ra.
Máy bay không người lái của Giang Xuân Lôi thông đường Trùng Rêu vây lại, bay vào. Đàm Mặc cắn chặt khớp hàm, vung mạnh, đáp xuống mép cái hố mà lúc trước cậu đã rơi xuống.
Máy bay không người lái truyền đến giọng của Giang Xuân Lôi: “Đội phó Đàm! Anh mau rút khỏi nơi này! Lực lượng an ninh sẽ tiến hành cách ly sinh thái ở đây! Nếu không sơ tán anh sẽ bị đông cứng bên trong!”
Đàm Mặc mắt điếc tai ngơ, cậu mở túi ra nhanh chóng thay đồ tác chiến, đeo kính quang lọc.
Bên trong có linh kiện súng ngắm, cậu nhanh chóng lắp ráp, lưu loát gác lên bả vai, khi cậu nhìn thấy nhóm sinh vật Kepler điên cuồng qua ống ngắm, hận ý khó tả dâng lên trong lòng bao trùm cậu, thậm chí hơi thở vô cùng nặng nề.
Lạc Khinh Vân vì cứu cậu mới nhảy xuống.
Lạc Khinh Vân bị Chai Klein hấp thu rất có thể anh sẽ vượt rào.
Nếu anh vượt rào, như vậy……
“Mẹ nó ——”
Bình tĩnh, Đàm Mặc.
Nếu mày không thể bàng quan hết thảy những điều này, nếu mày không thể kiềm chế cảm xúc, như vậy Lạc Khinh Vân thật sự vô vọng.
Đàm Mặc ngiến răng đến mức kêu khanh khách.
Cậu còn chưa đủ hiểu biết Lạc Khinh Vân, không theo kịp tư duy của anh, không hiểu biết thói quen cùng phán đoán của anh.
Cậu chưa thể bắn trúng anh.
Cậu…… vẫn chưa học được cách cứu anh.
Trong đầu bỗng nhiên ý thức được điều gì, Đàm Mặc gỡ băng đạn ra và phát hiện trong đó chứa những viên đạn silic thông thường, thậm chí còn không có viên đạn thuốc anti-kepler nào.
Tên khốn nạn Lạc Khinh Vân kia còn không nghĩ muốn được cứu, nếu vượt rào, anh một lòng muốn chết sao?
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đàm Mặc cảm thấy nhục nhã vì bản thân không được Lạc Khinh Vân mong đợi.
Không…… Đàm Mặc, đầu óc mày bị Sừng Ma Quỷ hét đến hỏng rồi sao?
Đây là sự tự tin của Lạc Khinh Vân, anh tự tin là mình sẽ không vượt rào vì Chai Klein.
Cùng lúc đó, anh tin tưởng Đàm Mặc tay cầm súng lục có thể cùng anh giải quyết thứ xui xẻo đáng chết này!
Đàm Mặc mím chặt môi, được thôi Lạc Khinh Vân, để tôi xem giữa chúng ta có bao nhiêu ăn ý.
Ngay lúc này, Chai Klein tựa hồ bị nội lực nào đó va vào, rung chuyển dữ dội, mấy Sừng Ma Quỷ bò về phía chai Klein thét chói tai bỏ chạy tứ tán, chúng nó bỗng nhiên bắt đầu quấn lấy nhau, chúng xé nát cắn nhau, những cánh hoa bạc trong suốt biến thành những lưỡi dao sắc bén, cắt, đâm, treo cổ.
Tiếng Sừng Ma Quỷ than khóc tràn ngập toàn bộ không gian.
Màng tai Đàm Mặc sắp nứt ra rồi, đầu đau đến mức không cầm được súng.
Chiếc máy bay không người lái đang bay lơ lửng không thể chịu được đòn sóng âm công kích như vậy nên đã mất định hướng đâm vào bức tường đá.
Sừng Ma Quỷ kề sát vách đá như là đang trốn tránh cái gì, hoảng loạn không màng tất cả muốn chui vào trong vách đá.
Đàm Mặc lắc đầu, ép mình tỉnh lại, cái chai Klein khổng lồ bành trướng ra như một trái tim chứa đầy máu chảy quá tốc độ, những cánh hoa vốn quấn vào nhau dường như đã bị bỏng, xoay tròn mở ra.
Một bàn tay xuyên qua giữa các cánh hoa, ngón tay thon dài trắng nõn, chất lỏng màu xanh bạc thấm vào giữa các ngón tay, đó là máu của sinh vật Kepler – chính là Lạc Khinh Vân! Anh sắp ra ngoài rồi sao?
Đàm Mặc lại giơ súng lên, qua ống ngắm thấy chai Klein đang cố gắng hấp thụ Lạc Khinh Vân.
Phát súng thứ nhất, viên đạn bắn trúng khe hở giữa các cánh hoa, lợi dụng tác động của viên đạn, toàn bộ cánh tay của Lạc Khinh Vân đều xuyên ra, nhưng lực cánh hoa đè ép lại cực lớn, Đàm Mặc lo cánh tay Lạc Khinh Vân sẽ bị đứt đoạn, cậu hít sâu một hơi, lại lần nữa tìm kiếm một khe hở khác, bắn phát súng thứ hai, viên đạn vọt vào, những cánh hoa vặn vẹo run rẩy.
Mà toàn bộ bả vai Lạc Khinh Vân đều chen ra hết, anh đặt tay lên phần ngoài Chai Klein dùng sức ấn một phát, những cánh hoa vốn đầy đặn vốn dĩ đã chuyển sang màu vàng lại mất đi độ bóng như thiếu nước, một nửa cơ thể của Lạc Khinh Vân đã chen ra.
“Lạc Khinh Vân ——”
Trên kính của Lạc Khinh Vân đều là vết rạn, vẻ mặt lạnh lẽo mang theo một tia âm lãnh hung ác trong ống ngắm, Đàm Mặc chưa bao giờ thấy anh như vậy nên vô thức lui về sau.
Nhưng giây tiếp theo trong đầu cậu chợt lóe lên thứ gì đó, Đàm Mặc rút đao chiến thuật ném qua bị Lạc Khinh Vân giơ một tay tiếp được, hung hăng cắm vào cánh hoa, dùng sức cạy, cánh hoa hé ra, anh bước một chân ra ngoài.
Đàm Mặc nhân cơ hội bắn liên tiếp ba phát, trúng vào khe hở giữa các cánh hoa.
Mà những Sừng Ma Quỷ còn đang giãy giụa bị Chai Klein hấp thụ sinh mệnh từ xa, không chỗ đường trốn chỉ có thể khô héo diệt vong.
Chai Klein ảm đạm lại lần nữa sáng ngời lên, luồng sáng màu bạc trở nên dày đặc, Lạc Khinh Vân càng cố hết sức lại sắp bị hút trở về.
Ngón tay Đàm Mặc lại đặt lên cò súng, cậu cẩn thận nhìn toàn bộ khu vực, rốt cuộc hạt giống Khu sinh thái này ở nơi nào?
Ở trong Chai Klein sao?
Không, không có khả năng. Nếu ở bên trong, Lạc Khinh Vân khẳng định có thể gặp phải, Lạc Khinh Vân nếu không xử lý hạt giống kia thì sao đi ra được? Nhưng nếu Lạc Khinh Vân đã xử lý hạt giống trong chai, Chai Klein cũng sẽ bị tiêu hủy, đâu ra sức mạnh như thế để chống lại Lạc Khinh Vân?
Không có thời gian, còn tiếp tục như vậy Lạc Khinh Vân sẽ bị ăn luôn.
Đàm Mặc hơi nâng nòng súng lên liền nghe thấy giọng nói của Lạc Khinh Vân quanh quẩn trong không gian này.
“Đừng nổ súng!”
Đàm Mặc dừng một chút.
Lạc Khinh Vân ngẩng đầu lên nhìn Đàm Mặc, kính trên mặt rơi xuống, không còn gì che đậy, Đàm Mặc thấy đáy mắt anh như ẩn như hiện ánh huỳnh quang màu xanh, đó là dấu hiệu tế bào trong cơ thể anh đang đẩy mạnh Kepler hóa.
“Đội phó Đàm, đạn của cậu không còn nhiều đâu —— phải dùng đúng chỗ chứ.” Lạc Khinh Vân nói.
Đôi vai Đàm Mặc vô thức run lên, cậu hiểu ý trong lời nói của Lạc Khinh Vân.
Nếu Lạc Khinh Vân vượt rào, Đàm Mặc làm sao có thể không để lại đạn cho anh.
“Tôi còn chưa giết đồng đội nào đâu, Đội trưởng Lạc muốn tôi phá lệ vậy sao?” Đàm Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Khinh Vân cười nhẹ, “Cậu tin tôi không?”
“Cái gì?”
“Tôi kêu đạn của cậu phải dùng đúng chỗ, là kêu cậu để nó lại cho hạt giống Khu sinh thái này.”
Trong lòng Đàm Mặc hơi chấn động, máu toàn thân cũng bình tĩnh lại.
Đúng vậy, viên đạn cuối cùng, tất nhiên là để lại cho hạt giống Khu sinh thái này.
Cậu điều chỉnh nhịp thở, tập trung tất cả lực chú ý, sẵn sàng cho thời cơ lướt qua trong giây lát đó.
Lạc Khinh Vân dùng sức siết chặt khe hở giữa các cánh hoa, các cơ bắp toàn thân căng lên, dưới lòng bàn tay phát ra tiếng răng rắc, giống như có thứ gì đó đang bốc cháy.
Chai Klein đột nhiên nở rộ, giống như một con thú chật vật vì bị bóp cổ, giãy giụa trước cái chết.
Đàm Mặc chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, đôi tay Lạc Khinh Vân khảm vào Chai Klein, tất cả ánh sáng màu xanh bạc đều lao về phía tay Lạc Khinh Vân, chúng nó đoạt lấy sức sống của Chai Klein, trong hai mắt Lạc Khinh Vân không ngừng có ánh huỳnh quang màu xanh phân tán, mà Chai Klein dần dần héo rút, cánh hoa khổng lồ xòe ra như bùn.
Một luồng khí tức mạnh mẽ bao quanh Lạc Khinh Vân, sát khí sôi sục không chút dè chừng, cho đến khi toàn bộ chai Klein sụp đổ, anh loạng choạng bước ra ngoài.
“Lạc Khinh Vân!”
Đàm Mặc treo súng sau lưng, theo sợi dây trượt xuống, đỡ Lạc Khinh Vân đang run rẩy.
Lạc Khinh Vân ngước mắt lên, trong mắt không có vui mừng sống sót sau tại nạn mà là phẫn nộ.
“Đàm Mặc……những thứ Hôi Tháp dạy cậu đều bị cậu ném chạy đi đâu hết rồi?”
“Cái gì?” Đàm Mặc sửng sốt.
“Cậu đã quên chức trách của cậu là cái gì rồi à? Cậu phải ở một khoảng cách tương đối an toàn, một khi phát hiện tôi vượt rào……”
Đàm Mặc ném bao tay lên mặt Lạc Khinh Vân, “Inspector giàu kinh nghiệm như tôi mà anh vượt rào không vượt rào tôi không nhìn ra được à?”
“Đừng quá tự phụ.” Lạc Khinh Vân chỉ cầm găng tay chứ không đeo vào.
Chỉ cần thằng nhóc Lạc Khinh Vân này còn sống thì lực hấp dẫn của anh đối với Đàm Mặc kém xa Chai Klein trên mặt đất nhiều.
Đàm Mặc mở máy quét lên, trong hang động không có sinh vật nào khác ngoại trừ chính mình và Lạc Khinh Vân.
Nói cách khác, Sừng Ma Quỷ cùng Chai Klein đều bị Lạc Khinh Vân giết chết.
Ngoài việc điều khiển những sinh vật Kepler cấp thấp hơn mình, Đàm Mặc đoán rằng bàn tay của Lạc Khinh Vân còn có khả năng hấp thụ năng lượng của sinh vật Kepler.
Nhưng lúc trước đối phó với Trùng Rêu, Lạc Khinh Vân không có cách nào cướp lấy lãnh địa của đối phương nguyên nhân là do có hạt giống Kepler cấp bậc cực kì cao đang điều khiển Trùng Rêu từ xa, mà cái cấp bậc của hạt giống này khả năng là trên Lạc Khinh Vân, nhưng sao Lạc Khinh Vân không hấp thu năng lượng Kepler của Trùng Rêu giống như bây giờ?
“Này, lần trước thiếu chút nữa là bị Trùng Rêu uống no nước đè chết mà sao anh không trực tiếp hút năng lượng Kepler của chúng nó đi?” Đàm Mặc hỏi.
Ngàn vạn ngàn vạn lần đừng để cậu biết Lạc Khinh Vân là cố ý để cho bọn họ bị nhốt trong Trùng Rêu, nói vậy, Đàm Mặc sẽ phải mời anh ăn đạn thôi.
Ai ngờ Lạc Khinh Vân cười nhẹ, khóe mắt nổi lên nếp nhăn nhàn nhạt, “Bạn nhỏ này, nếu năng lượng của sinh vật Kepler nào tôi cũng hấp thu được thì tôi đã vô địch khắp thiên hạ rồi.”
“Cho nên…… Trùng Rêu không ở trong phạm vi thực đơn của anh?” Đàm Mặc có hơi tiếc nuối.
“Không phải.” Lạc Khinh Vân lắc đầu.
“Vậy anh có thể hấp thụ năng lượng Sinh vật Kepler nào?” Đàm Mặc lại hỏi.
“Bí mật.” Lạc Khinh Vân cười nói, “Đội phó Đàm muốn biết đáp án thì tự mình đi đổi.”
“Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Tôi không có hứng thú với chuyện của anh.”
Cho dù thành tích của Đàm Mặc trong lớp lý thuyết sinh học ở Hôi Tháp chẳng ra sao thì cậu cũng biết Sinh vật Kepler cũng tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, Lạc Khinh Vân hấp thu nhiều Năng lượng Kepler như vậy, chẳng lẽ nó cứ vậy tồn tại trong cơ thể sao? Điều này tuyệt đối sẽ tăng giá trị Kepler của anh, cũng sẽ càng tiếp cận ranh giới.
Đàm Mặc xoay người nhìn Lạc Khinh Vân một cái, phát hiện đối phương đang công khai ngồi giữa Chai Klein, chậm rãi lau tay.
“Lên.” Đàm Mặc dùng mũi chân đá Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân lại không nhúc nhích, hỏi ngược lại: “Sao cậu biết tôi chưa vượt rào?”
“Giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn.” Đàm Mặc nhíu mày, có hơi không kiên nhẫn, “Anh rốt cuộc có đứng dậy không? Rà quét xong rồi, xác định Sinh vật Kepler chỗ này đều đã bị anh chơi chết, chúng ta có thể giao việc này cho đội điều tra!”
Càng quan trọng hơn là còn có thể đuổi kịp cơm trưa căng tin. Về phần trị số Kepler của Lạc Khinh Vân thì giao cho Hôi Tháp đi nhọc lòng đi.
“Vậy cậu có mong đợi điều này không?” Lạc Khinh Vân lật tay trái lại, máy liên lạc trên cổ tay anh lóe lên điểm đỏ, thiết bị liên lạc chứa con chip của máy thử Kepler.
Điểm đỏ lập loè, chứng tỏ trị số Kepler tới mức cảnh báo.
Đầu Đàm Mặc nổ tung, cậu chỉ nghe thấy tiếng vù vù, đầu óc nhất thời tái nhợt, quả nhiên anh hấp thu quá nhiều năng lượng!
Kia chính là một gốc Chai Klein! Nếu năng lượng của nó mà không đủ để làm Giá trị Kepler của Lạc Khinh Vân bùng nổ thì nó là búa chớ chẳng phải Chai Klein!
Dung hợp giả như Lạc Khinh Vân một khi vượt rào chỉ sợ không có bất luận Inspector nào có thể giết anh.
Lạc Khinh Vân nhìn phản ứng của Đàm Mặc, mỉm cười nhẹ nhàng, “Hiện tại biết sợ sao?”
“Không phải anh kêu tôi ‘ đừng sợ ’ sao? Kẻ lừa đảo.” Đàm Mặc lạnh lùng cười nhẹ, dù sao cho dù có đứng ở rìa hang động cậu cũng không kịp chạy.
Lý trí quay trở lại, con người rồi sẽ phải chết, chết trong tay Lạc Khinh Vân còn vinh quang hơn nhiều so với chết trong tay một con chuột lớn.
Đàm Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Khinh Vân, cởi găng tay mình ra, đưa tay về phía mặt Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân theo bản năng ngả người ra sau: “Đây là sự quan tâm lúc lâm chung sao?”
“Lâm chung cái rắm! Cho tôi xem đôi mắt của anh!” Đàm Mặc để sát vào, mở mí mắt Lạc Khinh Vân ra.
Nhìn không ra lông mi tên này còn khá dài, nhẹ nhàng dán lên đầu ngón tay Đàm Mặc, cảm giác vi diệu như thế khiến người ta mềm lòng không thể giải thích được.
Quả nhiên a, người đã đẹp, vô cớ gây rối cũng đẹp, tùy hứng kiêu ngạo cũng đẹp, thậm chí không tuân thủ quy củ cũng có thể khiến người khác bao dung hơn nhiều.
Tưởng tượng như thế, Đàm Mặc xác định cậu quả nhiên là tên nhan khống thô tục.
Tục thì tục, mình sướng là được. Ngoại trừ cậu còn có ai có thể nghênh ngang mà chạm vào đôi mắt Lạc Khinh Vân chứ?
Đàm Mặc cẩn thận nhìn, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Đàm Mặc có thể nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt nhấp nhô trong con ngươi của Lạc Khinh Vân, giống như nhịp đập của Chai Klein, chứng tỏ sức mạnh của Sinh vật Kepler trong cơ thể Lạc Khinh Vân vẫn còn tích cực.
Nhưng nếu tới ngưỡng, hoặc là Lạc Khinh Vân thật sự áp chế rất vất vả, triệu chứng trong lúc đó sẽ rất rõ ràng, Đàm Mặc xác định lấy kinh nghiệm cùng sức quan sát của mình nhìn qua ống ngắm là có thể phát hiện, không có khả năng tới trước mặt Lạc Khinh Vân mới phát hiện không thích hợp.
Chẳng lẽ là Sinh vật Kepler đang che giấu thuộc tính?
Tay Đàm Mặc rời khỏi đôi mắt đối phương, ngược lại dán vào cổ Lạc Khinh Vân, mạch đập của Sinh vật Kepler không giống nhân loại, đó là sự dẫn truyền toàn thân dựa trên tế bào, nhưng điều mà Đàm Mặc cảm nhận được chính là nhịp tim của con người, cộng hưởng với nhịp tim.
Chỉ là mạch đập của Lạc Khinh Vân …… hình như nhanh hơn cậu nghĩ một ít?
Tên này cứ giữ cái bộ dáng không sao cả, chẳng lẽ giờ phút này cũng sợ hãi bản thân vượt rào à?
“Đội phó Đàm, cậu còn cơ hội.” Lạc Khinh Vân nói không lớn nhưng rất rõ ràng.
Anh nhắm mắt lại ngưỡng cằm, như thể Đàm Mặc có bóp chết anh anh cũng sẽ nghển cổ nhận.
Lạc Khinh Vân thong thả mở mắt ra, dừng trên mặt Đàm Mặc từng tấc một, anh biết Đàm Mặc có khuôn mặt tinh xảo đẹp trai, ngày thường cùng đồng đội nói giỡn luôn có vẻ trương dương xuất sắc, nhưng lúc vẻ mặt cậu chăm chú khắc chế cảm xúc khiến Lạc Khinh Vân nhớ đến trận tuyết đầu tiên trong đời mà anh nhìn thấy qua cửa sổ cách ly ở cơ sở nghiên cứu ở Thành trung tâm.
Thoát ly khỏi xiềng xích của bầu trời, tưởng như được tự do, vô tư nhưng không gì có thể thay đổi được hướng chúng rơi xuống đất.
Lướt nhẹ đến mức gần như không trọng lượng, nhưng dường như nó có sức mạnh xuyên thấu trái tim anh.
Giống như hơi thở đều đặn của Đàm Mặc lúc này.
—— cậu không sợ anh.
“Cậu còn có đạn silic nhỉ, tôi hiện tại còn có thể miễn cưỡng giữ lại lý trí. Cậu lui đến khoảng cách an toàn ……”
Lạc Khinh Vân còn không nói xong, Đàm Mặc bỗng nhiên đứng dậy, mũi chân đá nhẹ lên thiết bị liên lạc của Lạc Khinh Vân, chấm đỏ ngừng sáng lên.
Lạc Khinh Vân dừng lại.
“Ha hả.” trong mắt Đàm Mặc đều là khinh bỉ cùng khinh thường, “Lui đến khoảng cách an toàn sau đó cho anh một phát súng hả? Rồi bị anh tránh đi dễ như trở bàn tay sao? Sau khi trở lại Hôi Tháp anh sẽ đem ra làm trò đùa, nói Đàm Mặc tôi phán đoán sai, nổ súng với đội trưởng chưa vượt rào hả? Sau đó tôi liền thành kẻ hèn sợ chết à?”
Đàm Mặc thiệt tình cảm thấy, tâm tư của tên Lạc Khinh Vân này thật sự quá xấu rồi!
Lạc Khinh Vân xoay cổ tay, không chỉ chấm đỏ trên máy liên lạc ngừng sáng mà còn có thông báo cho biết chip bên trong đã bị hỏng.
“Tôi cũng không nghĩ tới là chip kiểm tra hỏng rồi.” Lạc Khinh Vân nói.
Nhưng Đàm Mặc không dễ lừa vậy, rút súng trên thắt lưng ra mở chốt bảo hiểm, để lên trán Lạc Khinh Vân rồi bóp cò không thương tiếc.
“Răng rắc” một tiếng, Lạc Khinh Vân ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Không có viên đạn nào xả ra.
Đàm Mặc rất rõ ràng lấy thân thủ của Lạc Khinh Vân thì muốn tránh đi cũng chỉ cần quay mặt mà thôi, “Sao không né?”
“Sao phải trốn?”
“Ồ, xem ra anh biết băng đạn không có đạn rồi. Thật nhàm chán.”
Ý định ban đầu của Đàm Mặc chỉ là thử Lạc Khinh Vân một chút thôi. Vừa rồi Lạc Khinh Vân bảo cậu rút lui đến khoảng cách an toàn, nếu thật sự bắn tên này thì sao mà né được?
Nhưng không ngờ, Lạc Khinh Vân thực sự không trốn tránh.
“Có đạn tôi cũng sẽ không trốn.” Lạc Khinh Vân nói.
“Tại sao?” Đàm Mặc nhảy lên cao, nắm lấy sợi dây vừa mới bắn ra.
“Bởi vì… có lẽ đó là nơi ánh sáng chiếu vào.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên bên tai Đàm Mặc.
Tên này thế mà cũng đã nhảy lên, một tay nắm sợi dây, tay kia ôm eo Đàm Mặc.
Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được cái gì, rống lên: “Anh không mang bao tay!”
Lạc Khinh Vân rũ mắt, không biết là thật hay là đang trêu chọc cậu, “Đội phó Đàm nếu không sợ tôi thì cho tôi mượn thân thể của cậu dùng đi.”
Dùng cái gì mà dùng?
Thân thể là có thể tùy tiện dùng loạn sao?
Mũi chân Lạc Khinh Vân vừa rơi xuống đất là Đàm Mặc gấp không chờ nổi muốn kéo tay đối phương ra, cũng không biết Lạc Khinh Vân có phải cố ý hay không mà anh đưa tay về trước, Đàm Mặc thiếu chút nữa nằm liệt giữa đường, lảo đảo hai bước mới vừa đứng vững liền lao thẳng.
Lạc Khinh Vân một tay thu dây thừng, một tay nắm súng trên lưng Đàm Mặc, Đàm Mặc xoay người đẩy tay Lạc Khinh Vân ra, thậm chí không tiếc đá vào đầu gối đối phương, ai ngờ Lạc Khinh Vân lại đột nhiên buông tay, Đàm Mặc rơi xuống đất cái rầm.
Mẹ nó! Anh muốn mượn súng của tôi thì có thể! Anh muốn mượn kính của tôi cũng có thể! Anh muốn mượn hết thảy trang bị của tôi, ông đây nhìn anh không tồi cũng có thể hào phóng!
Nhưng thân thể của ông đây, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân sẽ không hại cậu, nhưng luôn cảm thấy mượn thân thể gì đó tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Đội phó Đàm chạy nhanh như vậy làm gì?” giọng Lạc Khinh Vân vang lên từ phía sau, mang theo ý cười lại làm Đàm Mặc có cảm giác sởn tóc gáy.
Tên này “Bình thường” lâu rồi cứ muốn làm chút chuyện kiểu “phong cách Kepler”!
“Lực lượng an ninh sắp tiến hành cách ly sinh học ở đây!”
Đàm Mặc vừa lăn vừa bò về phía trước, còn chưa kịp chạy ra ngoài hai mét một bóng đen đã bao phủ cậu.
“Lạc Khinh Vân anh làm gì! Tôi sẽ không cho mượn thân thể……”
Lạc Khinh Vân một tay ôm vai Đàm Mặc, đặt ngón trỏ tay khác không đeo găng lên môi Đàm Mặc.
Một khắc đó, Đàm Mặc không nói được cả một chữ, cậu dùng khuỷu tay chống lên nhanh chóng lùi lại.
Đầu gối của Lạc Khinh Vân ở hai bên sườn cậu, dễ dàng đi theo cậu, hơn nữa đầu anh ngày càng cúi thấp hơn.
Đàm Mặc đẩy Lạc Khinh Vân ra, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn.
“Năng lượng của tôi đã vượt quá giới hạn rồi… Tôi chỉ mượn cậu để tiêu hao một chút thôi.”
Khi cả hai tay Đàm Mặc đều chống lên ngực Lạc Khinh Vân, nhịp tim đập của anh, ngực anh phập phồng làm Đàm Mặc có thể cảm nhận rõ ràng từ khoảng cách gần nhất.…… Lạc Khinh Vân là nhân loại.
“Tôi bảo đảm, không đau cũng không ngứa.”
Đàm Mặc thậm chí sinh ra một cảm giác kỳ quái, cậu muốn dán tai lên lắng nghe tiếng tim đập…… và tất cả những cảm xúc của người này mà anh khinh thường buồn diễn tả bằng lời.
Nụ cười của Lạc Khinh Vân dần dần biến mất, anh ngược sáng, trên khuôn mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, “Tôi sẽ cho cậu thấy thế giới của tôi. Cậu quyết định đi vào hay rời đi.”
Lạc Khinh Vân ghé vào tai cậu nói.
Giống như lần trước Lạc Khinh Vân lao lên máy bay vận tải cứu Đàm Mặc, anh duỗi bàn tay không đeo găng về phía Đàm Mặc.
“Tần thứ hai của thế giới Kepler——‘ khách ngã ’……chúng ta sẽ như thế nào nếu tôi gặp cậu từ điểm xuất phát ban đầu?”
“Điểm xuất phát ban đầu” đối với Đàm Mặc mà nói có lực hấp dẫn cực đại, đại não cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì tay đã đặt vào lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân, bản năng thôi thúc cậu chấp nhận lời mời.
Lạc Khinh Vân nâng tay còn lại lên, đầu ngón tay như chạm vào dây thần kinh mỏng manh nhất trong não Đàm Mặc, sức mạnh khổng lồ tràn vào, áp đảo chiếm giữ tất cả lĩnh vực thuộc về cậu.
“A ——” Đàm Mặc dùng sức giãy giụa, cát sỏi trên mặt đất phát ra tiếng “rạt rạt”.
Đàm Mặc đột nhiên ngã xuống, cậu muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng xung quanh lại chẳng có gì cho đến khi tay Lạc Khinh Vân siết chặt lấy cậu.
“Đừng sợ.” Vẫn là hai từ đó vang vọng bên tai cậu.
Cậu đột nhiên bừng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, khuôn mặt phản chiếu trên nền đá cẩm thạch quá nhẵn, xung quanh chỉ có hơi ấm đến từ bên trái là một đứa trẻ năm sáu tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh cậu, nhìn cậu.
Cặp mắt kia rất lớn, thâm thúy thấu triệt như kết nối đến một thế giới lạnh lẽo vô dục khác.
Đàm Mặc đột nhiên ngồi dậy, đứa nhỏ không ngồi xổm vững lùi ra sau, mắt thấy sắp ngã ra đất, Đàm Mặc một tay kéo nó lại.
“Đây là đâu?” Đàm Mặc nhìn xung quanh, chỉ thấy những bức tường kim loại màu xám và một cửa sổ nho nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài vẫn không có thứ gì, quảng trường trống trải, vuông vắn như một cái sân, ánh nắng xiên xiên chiếu xuống bức tường đối diện tưởng chừng như cao ngất ngưởng không có điểm cuối.
“Nơi này là Thành trung tâm, căn cứ Hôi Tháp.” Đứa trẻ bình tĩnh nói.
Thành trung tâm? Căn cứ Hôi Tháp?
Đàm Mặc ngây ngẩn cả người, này không phải là nơi Lạc Khinh Vân lớn lên sao? Cậu đến đây bằng cách nào?
Thành phố Ngân Loan cách Thành trung tâm xa vạn dặm…… Cho nên nơi này…… Nơi này không phải Thành trung tâm, nơi này là ký ức của Lạc Khinh Vân!
Tựa như Chai Klein vì hấp dẫn cậu mà sáng tạo ảo giác, Đàm Mặc nhớ rõ lúc cuối mình thanh tỉnh đã nhìn thấy đôi mắt của Lạc Khinh Vân.
Ký ức mà anh bày ra cho cậu lúc trước là “Bản ngã” thế giới, cái này là “Khách ngã”.
Hai cái này có gì bất đồng? Tên Lạc Khinh Vân này sao chưa giải thích map mà đã kéo cậu tới đây?
Đánh giá kém!
Đàm Mặc tức vô cùng, cậu nhất định phải đi tìm Cảnh Kính Nhu khiếu nại, sau này phải khắc bao tay lên người Lạc Khinh Vân để anh không bao giờ tháo ra được nữa.
Nhắm mắt lại, Đàm Mặc buộc mình phải tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy đứa trẻ đang nhìn mình bằng đôi mắt trống rỗng.
“Chậc…” Đàm Mặc nghiến răng hít một hơi thật sâu để tập trung suy nghĩ, nhưng khi mở mắt ra cậu vẫn nhìn thấy căn phòng trống rỗng đến mức không có hơi thở của sự sống này, cậu không thể thanh tỉnh.
“Làm cái gì vậy hả —— Lạc Khinh Vân, anh cũng tốt xấu nói một chút tôi đến đây nhìn cái gì chứ? Làm sao đi về đây!”
Đứa trẻ đối diện không thèm để ý tới Đàm Mặc đang ghét bỏ lầm bầm lầu bầu, ghé vào trước cửa sổ nhỏ, nhón chân, không biết mình đang nhìn cái gì.
Nhóc mặc một cái áo thuần trắng, làn da rất trắng, đôi mắt rất lớn, lông mi cũng thật xinh đẹp, chỉ có điều đáy mắt nhóc trống rỗng không có chút cảm xúc nào.
“Nhóc, đang nhìn cái gì vậy? Làm sao để ra khỏi đây?” Đàm Mặc hỏi.
“Anh không phải nhân viên công tác sao? Muốn đi đâu thì đi.” Đứa trẻ bình tĩnh nói.
Lông mi nhóc rất dài, rất ít khi chớp mắt, ánh nắng chói lọi bên ngoài Đàm Mặc nhìn mà chói mắt, nhưng đôi mắt đứa nhỏ vẫn luôn nhìn ra cửa sổ.
Ngay từ đầu Đàm Mặc cho rằng nhóc đang hướng tới tự do, như mấy đứa nhỏ khác muốn ra ngoài chơi.
Qua vài phút Đàm Mặc mới phát hiện đứa bé kia đóa hoa nhỏ trên vách tường phía xa.
Ánh nắng có lẽ rất đẹp nhưng nó gần như đang giết chết bông hoa nhỏ trong kẽ nứt của bức tường.
“Tôi không phải nhân viên ở đây.” Đàm Mặc nói.
“Nếu không phải là nhân viên thì anh sẽ không có mặt ở đây.” Trong giọng nói của đứa trẻ không hề có chút ngạc nhiên hay tò mò, bình tĩnh như một vũng nước đọng, “ Vậy anh hẳn là tôi ảo tưởng ra.”
Đàm Mặc cười: “Cậu chắc chắn chứ? Có lẽ cậu mới là tôi ảo tưởng ra thì sao?”
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, cậu với anh rốt cuộc ai là Trang Sinh, ai là con bướm?
*庄生晓梦迷蝴蝶, 莊生曉夢迷蝴蝶
Ngay lúc này của phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo trắng đeo kính bước vào.
“Lạc Khinh Vân, hôm nay là tiết toán, chúng ta ôn lại định luật L’hôpital đã học tuần trước.”
* Trong giải tích, Quy tắc l’Hôpital (cách viết khác l’Hospital, tiếng Pháp: [lopital], phát âm như Lô-pi-tan), cũng được gọi là quy tắc Bernoulli, là quy tắc sử dụng đạo hàm để tính toán các giới hạn có dạng vô định. Ứng dụng của quy tắc này là đưa dạng vô định trở thành dạng hữu hạn, cho phép tính toán giới hạn một cách dễ dàng. Quy tắc này được đặt theo tên của nhà toán học người Pháp Guillaume de l’Hôpital. Ông đã phát biểu quy tắc này trong cuốn sách Analyse des Infiniment Petits pour l’Intelligence des Lignes Courbes (1696) của mình – cuốn sách đầu tiên về vi phân. Tuy nhiên, công thức này được cho là do nhà toán học người Thụy Sĩ Johann Bernoulli phát hiện.
Cả người Đàm Mặc ngơ ngẩn, đứa nhỏ này thế mà là Lạc Khinh Vân?
Nó mới bao lớn? Sao đã bắt đầu học quy tắc L’hôpital rồi?
Lạc Khinh Vân rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, người vào dạy hoàn toàn không nhìn thấy Đàm Mặc, điều này khiến Đàm Mặc chắc chắn rằng cậu thực sự chỉ là một nhân vật do Lạc Khinh Vân “ảo tưởng” ra.
Lạc Khinh Vân vẫn còn là một đứa trẻ đang thẳng lưng, chăm chú nhìn giáo viên đối diện, sau đó bình tĩnh hoàn thành toàn bộ bài thi cho đến khi giáo viên rời khỏi phòng.
“Ông ta thật sự không nhìn thấy tôi.” Đàm Mặc nói.
“Tôi đã nói anh là tôi ảo tưởng ra.” Lạc Khinh Vân lần nữa quay lại cửa sổ nhỏ, chóp mũi thẳng tắp để lại trên cửa kính một đốm sương mù nho nhỏ.
“Vậy tại sao cậu muốn tưởng tượng ra tôi?” Đàm Mặc lại hỏi.
Nếu đứa nhỏ này là bản thân Lạc Khinh Vân mà cậu muốn rời khỏi đây chỉ sợ phải ra tay với nó.
“Chắc để giết thời gian.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Đàm Mặc công khai nằm xuống giường của Lạc Khinh Vân, ôm đầu nhìn bóng dáng nho nhỏ của đối phương, tưởng tượng cảnh sau này đứa nhỏ này lớn lên tay không diệt một Khu Sinh thái Kepler cao cấp.
“Chúng ta không phải người chung đường, cậu lấy tôi giết thời gian thì chỉ có càng ngày càng nhàm chán. Không bằng cậu hủy trí tưởng tượng thả tôi về thế giới hiện thực.” Đàm Mặc mở miệng nói. “Anh trong thế giới hiện thực, hẳn là sẽ không hy vọng có tôi.” Lạc Khinh Vân nói.
Đó là một giọng điệu bình tĩnh, không có chút mong đợi nào, như thể trái tim đã bị xuyên thủng vô số lần, lần sau có đâm xuyên cũng không sao cả.
“Vô luận tôi có hy vọng hay là không thì cậu cũng là tồn tại khách quan không phụ thuộc ý nghĩ của tôi.” Đàm Mặc trả lời.
“Vậy trong thế giới của anh, anh muốn tôi chết như thế nào?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc dừng một chút, thằng nhóc này mới mấy tuổi chứ? Sao lại cứ treo chết với chả không bên miệng thế này?
“Tôi muốn lúc cậu uống trà sữa bị trân châu sặc chết, nằm trên giường chơi game bị máy game thực tế ảo đập chết, ăn quá nhiều sườn heo chua ngọt tăng đường huyết chết……”
Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng quay mặt cho ban cho Đàm Mặc một ánh mắt.
“Trà sữa trân châu là cái gì?”
“Sữa tươi, hồng trà còn có bột sắn dây xoa thành viên nhỏ cùng với đường.”
“Máy game thực tế ảo thì sao?”
“Một loại máy nhỏ nào đó tạo ra cảnh thực tế ảo. Cậu có thể chiến đấu với quái vật và thăng cấp hoặc giải các câu đố.”
“Sườn non chua ngọt hẳn là rất khó ăn.”
“Không, cậu thích ăn, cậu rất thích ăn. Không thì cậu học nấu làm gì chứ?”
Lạc Khinh Vân dừng một chút, “Vậy có lẽ là tôi trong thế giới của anh rất thích anh.”
Đàm Mặc há miệng thở dốc, cậu vốn dĩ muốn nói “Cậu chính là rất thích tôi, cực kỳ dính người, cực kì phiền”, nhưng nói vậy, cho dù là nói giỡn thì cậu cũng không mở miệng với Lạc Khinh Vân ở hiện tại được.
“Nhưng bọn họ nhất định không hy vọng tôi sống. Tôi nguy hiểm như vậy, sớm hủy diệt tôi hơn chút lại càng tốt.” Lạc Khinh Vân nói.
Bọn họ? Bọn họ chỉ ai?
“Bạn nhỏ này, cậu chán đời như vậy là không thể được.” Đàm Mặc nheo mắt, Lạc Khinh Vân nói như vậy có nghĩa căn cứ Thành trung tâm đã phát sinh chuyện gì đó.
“Thế giới không đáng bị tôi phiền chán sao?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.
“Cậu có tìm được thứ gì mình thích chưa?”
“Không có. Cái gì cũng rất đơn giản.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Đàm Mặc đoán được, gien Kepler cấp cao cho anh chỉ số thông minh quá cao siêu, khiến anh có thể dễ như trở bàn tay học tập cùng nắm giữ bất luận tri thức nào của nhân loại.
Không nhớ rõ ai đã từng nói với Đàm Mặc, người có chỉ số thông minh càng cao cũng có thể đi đến một cực đoan khác —— không có cảm tình, chỉ có logic.
Đàm Mặc nói chậm lại, “Toán học, vật lý, hóa học đều là có logic, quy tắc chúng nó tuần hoàn nhất thành bất biến. Nhưng có những thứ không có logic, không có bất luận kẻ nào có thể dạy cậu, cũng có thể cậu học cả đời cũng không học được.”
“Như là gì?”
Đầu óc Đàm Mặc nhất thời bế tắc, nghĩ đến việc nghĩ ra điều gì đó mà Lạc Khinh Vân trước đây chưa từng biết, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu mới nghĩ ra một câu trả lời rất tục.
“Ví dụ như tình yêu. Chắc hẳn cậu bị nhốt ở đây chưa bao giờ xem “Romeo và Juliet” gì đó…”
“Đó chỉ là cảm giác sung sướng do não tiết ra dopamin, sau đó con người có thể nhân danh tình yêu để hoàn thành sinh sản.” Lạc Khinh Vân không hề gợn sóng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đàm Mặc ha hả cười nhẹ, Lạc Khinh Vân lúc này thật đúng là không dễ giao lưu, tựa như một vũng nước đọng, quạt gió thêm củi thế nào cũng vẫn không nhúc nhích.
Mặt trời lặn, bóng tối buông xuống. Khi đồng hồ trên tường điểm mười giờ, đèn trong phòng mờ đi.
Đàm Mặc chiếm lĩnh gường nhỏ của Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân cũng không để ý, tiếp tục đứng trước cửa sổ nhỏ nhìn ngôi sao cùng ánh trăng.
“Lạc Khinh Vân, cậu không ngủ được sao?” Đàm Mặc vỗ vỗ mép giường, “Bạn nhỏ này, sao trăng thích hợp ngắm cùng người nhóc thích.”
“Nghe nói sau khi con người chết có thể ngủ vĩnh viễn, cho nên hiện tại tại sao phải ngủ?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.
Đàm Mặc không còn lời gì để nói, đáp lại câu: “Đúng vậy, tôi là ảo giác cậu sáng tạo ra, ngủ rồi cũng không phải thật sự nghỉ ngơi.”
“Anh khi còn nhỏ có được ai dỗ ngủ không?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Không có a.” Đàm Mặc chán chết.
“Nghe nói lúc con cái nhân loại ngủ thì cha mẹ bọn chúng đều sẽ kể chuyện hoặc là ca hát cho chúng.”
“Tôi không có cha mẹ, cho nên không ai ca hát dỗ tôi.” Đàm Mặc luôn cảm thấy lời đối phương nói có cái gì không thích hợp.
Cái gì gọi là “Con cái nhân loại”?
“Cậu không phải con cái nhân loại sao?” Đàm Mặc híp mắt hỏi lại.
“Tôi là dung hợp giả, từ khi sinh ra đã có gien Kepler.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Vậy cậu cũng là nhân loại, độ tuổi này thì cũng là con cái nhân loại.” Đàm Mặc vỗ vỗ mép giường, “Lại đây ngủ đi.”
Nói thực ra, cậu có chút lo lắng Lạc Khinh Vân cảm thấy “thờ ơ với ý thức con người”, nếu tiếp tục lớn lên như thế này sẽ ngày càng trở nên … không vui.
Người ta sống cả đời chẳng phải chỉ muốn vui thôi sao?
Nếu anh không coi mình là nhân loại, liệu cậu, với tư cách là một con người, có thể thoát ra khỏi ảo tưởng do anh tạo ra không?
Lạc Khinh Vân không có quá khứ ở cạnh Đàm Mặc, cậu tựa như hoàn toàn biết Đàm Mặc suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: “Người vào trong thế giới của tôi hơn phân nửa là bởi vì Giá trị Kepler của tôi hơi cao, cần tiêu hao mà thôi. Chờ tiêu hao đủ rồi anh có thể trở về.”
Đàm Mặc vừa nghe là ánh mắt sáng lên, lập tức ngồi dậy.
“Vậy cậu cần tiêu hao bao lâu?”
“Có lẽ ngay sau đó, có lẽ thiên trường địa cửu.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Đáp án này làm Đàm Mặc thiếu chút nữa nhổ ra ngụm máu già, “Ai nó mẹ nó muốn cùng cậu thiên trường địa cửu chứ!”
Đúng lúc này, trên đầu vang lên tiếng còi báo động, đèn đỏ quét qua mọi ngóc ngách trong phòng.
Đàm Mặc ngồi dậy chăm chú lắng nghe, một vật thể khổng lồ nào đó đang đến gần, mặt đất rung chuyển, nền móng bị lật ngược.
“Đó là cái gì?”
“Chắc là các sinh vật Kepler trong phòng thí nghiệm đã mất khống chế.”
Mất khống chế? Làm sao có thể dễ dàng mất khống chế vậy được?
Đàm Mặc dán tường, nghe thấy tiếng điều động bộ đội, tiếng khóc la hỗn loạn.
Khắp nơi trên quảng trường bên ngoài, cát nhấp nhô thành những đợt sóng thật lớn, Akanagar Ma Quỷ Đằng rít gào uống cong cơ thể chui ra!
Đồng hồ trên tường rơi xuống suýt đập trúng Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc kéo nhóc lại, đồng hồ rơi xuống đất kêu vang.
Những khẩu súng nhắm vào Akanagar Ma Quỷ Đằng đang rít gào, ánh lửa xốc bóng tối lên.
Ngay sau đó lại có nhiều Ma Quỷ Đằng hơn chui ra, điên cuồng trả thù nhân loại vây trói chúng nó.
Đàm Mặc nhìn mà choáng váng, cậu chẳng thể nghĩ tới căn cứ Thành trung tâm đã từng bị Sinh vật Kepler tập kích.
錦瑟
錦瑟無端五十弦,
一弦一柱思華年。
莊生曉夢迷蝴蝶,
望帝春心託杜鵑。
滄海月明珠有淚,
藍田日暖玉生煙。
此情可待成追憶,
只是當時已惘然。
Cẩm sắt
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức,
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.
Dịch nghĩa
Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm
Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên
Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng