Bốn phía binh hoang mã loạn, Lạc Khinh Vân lại bình tĩnh như là không quan hệ với hết thảy, anh càng dựa càng gần, Đàm Mặc khẩn trương muốn chết, thẳng đến khi Lạc Khinh Vân thở một hơi.
Ngọn tóc bên tai Đàm Mặc run rẩy, một con Trùng Rêu rơi xuống.
“Tôi đã tìm được nó cho cậu rồi.” Tầm mắt Lạc Khinh Vân xẹt qua bên tai Đàm Mặc.
Nó? Nó nào?
Là Trùng Rêu giấu trong tóc, hay là Hạt giống Trùng rêu?
“A —— a ——” tiếng hét vang lên từ hành khách.
“Đó là cái gì!”
“Cậu ta bị cảm nhiễm! Bị cảm nhiễm!”
Đàm Mặc quay đầu liền thấy có một người toàn thân đều bao trùm Trùng Rêu, hơn nữa càng ngày càng dày.
Cậu ta hô lớn “Cứu tôi cứu tôi ”, múa may ngã trái ngã phải, những người khác liều mạng cách xa cậu ta.
Ông chú lúc trước giả bệnh té xỉu bỗng nhiên vọt qua, “Con trai! Đó là con trai tôi! Mau cứu nó! Cứu nó đi!”
Đội an ninh vội ấn ông chú xuống, “Nguy hiểm! Không thể qua!”
Đàm Mặc nhướng mày, giơ súng nhắm chuẩn, “Hạt giống thế mà ở trên người cậu ta hả? Thật đúng là không tưởng được.”
“Bằng không cậu cho rằng ở trên người ai?” Lạc Khinh Vân đứng sau Đàm Mặc, không có nửa ý muốn ra tay.
Đương nhiên, anh có thể sử dụng Trùng Rêu trói buộc hạt giống kia cũng đã đủ ra sức.
Đàm Mặc đang định bóp cò, không ngờ người đàn ông dưới rêu lại lên tiếng: “Tại sao cậu lại chọn ở bên con người? Tại sao lại muốn giúp đỡ con người? Thế giới của Kepler rộng lớn và thú vị hơn nhiều so với cậu tưởng tượng. “
Đàm Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Lạc Khinh Vân, dựa theo lẽ thường nó hẳn là đang nói với Lạc Khinh Vân. Cũng không biết tại sao mà Đàm Mặc cảm thấy nó đang nói chuyện với cậu.
Lắc đầu, Đàm Mặc nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì khi Đàm Mặc nghiêng mặt nó quả thực đang nhìn Lạc Khinh Vân.
Nó từng bước một tiếp cận bọn họ, Ngô Vũ Thanh cùng Thường Hằng đồng thời nổ súng, tuy Trùng rêu bị Lạc Khinh Vân điều khiển hạn chế chuyển động của nó nhưng nó cũng chặn được viên đạn silic giống như một tấm áo giáp.
Đàm Mặc đột nhiên nghĩ đến những gì cậu đã thấy trong thế giới của Lạc Khinh Vân, kể từ khi Lạc Khinh Vân còn nhỏ, các sinh vật Kepler đã tìm kiếm anh và muốn mang anh đi. Anh hẳn phải có tầm ý nghĩa không tầm thường đối với thế giới Kepler.
Nó rõ ràng biết Lạc Khinh Vân có năng lực cướp đoạt lãnh địa của nó, nhưng nó vẫn kiên trì đi trước mặt anh, cho dù Lạc Khinh Vân là kịch độc thì nó dù chết vẫn muốn nuối chửng anh.
Đây là loại sức hấp dẫn chết người gì vậy?
“Lạc Khinh Vân.” Đàm Mặc ấn tay ra phía sau, xác định cậu đã chặn Lạc Khinh Vân ở phía sau mình.
“Ừm?” Lạc Khinh Vân khẽ hừ một tiếng thế mà cảm thấy có chút tin tưởng, hoặc là hưởng thụ cảm giác được người khác bảo vệ.
“Vô luận nó nói cái gì cũng đừng tin.” Đàm Mặc nắm súng lui về phía sau từng bước một, Lạc Khinh Vân cũng theo cậu lui về phía sau, “Gì mà mênh mông cuồn cuộn, cái gì vạn thọ vô cương, chúng nó đều là Sinh vật Kepler, sao mà hiểu vui sướng của nhân loại. Nếu không hiểu vui sướng của nhân loại thì sao có thể so sánh Thế giới Kepler cùng thế giới nhân loại chứ?”
Cho dù tất cả đạo lý Lạc Khinh Vân đều hiểu nhưng Đàm Mặc vẫn muốn lặp lại lần nữa cho Lạc Khinh Vân nghe.
“Thế giới Kepler tôi đều có thể trãi nghiệm mỗi thời mỗi khắc.” Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc che trước mặt mình, lộ ra ý cười nhẹ, “Vẫn là cậu càng đáng yêu hơn.”
Bỗng nhiên Trùng Rêu tản ra, Đàm Mặc thấy được một người ở bên trong, mà người kia thế mà lại giống cậu như đúc!
“Cậu nghĩ muốn cái gì, chúng tôi đều có thể cho cậu.” Nó nói.
Cả giọng nói cũng giống Đàm Mặc.
Đàm Mặc choáng váng, đây là tình huống như thế nào?
Ngược lại là Lạc Khinh Vân thật sự bình tĩnh, “Học rất giống. Đáng tiếc…… cái tôi muốn, các ngươi không cho được.”
Phản ứng lại hóa ra Sinh vật Kepler trước mặt đang bắt chước chính mình, lửa giận Đàm Mặc xông lên đỉnh đầu: “Mày chọn mặt tao mà muốn cho Lạc Khinh Vân cái gì? Mày mẹ nó xâm phạm quyền chân dung của tao!”
Người Trùng Rêu cong khóe miệng, lộ ra nửa khuôn mặt khác, rõ ràng là ngũ quan giống Đàm Mặc nhưng lại làm biểu cảm mà Đàm Mặc vĩnh viễn không làm ra.
Đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, vết sẹo nhỏ màu đỏ tựa như nở thành bông hoa đẹp nhất trên đời, lay động sinh tư, leo lên tầm mắt, thu hút não bộ.
Vui vẻ chịu đựng dâng cả trái tim cùng máu thịt.
“Là bởi vì chúng tôi không thể đưa cho cậu, hay là cậu không dám muốn?” Nó cười hỏi.
Ánh mắt lưu chuyển làm trái tim rộn ràng không ngừng.
Đàm Mặc giận đến nổ tung, rít gào trong lòng, “Mày mẹ nó đừng có dùng mặt ông đây làm vẻ mặt đó! Cho ai xem hả!”
Lạc Khinh Vân lại vòng tới trước mặt Đàm Mặc, như muốn tách cậu ra khỏi Đàm Mặc giả, “Đừng tức giận, khi sự thật là giả thì giả cũng là sự thật.”
“Có ý gì? Cái gì gọi là ‘khi sự thật là giả thì giả cũng là sự thật’?”
Anh còn muốn cho cái hàng giả kia tới thay thế hàng thật tôi đây?
“Ý của tôi là…… Hiện thực Đội phó Đàm sẽ không nhìn tôi một cách thèm khát như vậy nên tôi muốn tận hưởng nó nhiều hơn.”
Trong giọng nói của Lạc Khinh Vân không chút để ý làm hỏa khí Đàm Mặc lại lớn hơn nữa, trực tiếp chọc súng lên eo Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, mau giải quyết nó ngay đi!”
Đối phương lại cười, “Tôi cũng không dễ giải quyết vậy đâu.”
Lạc Khinh Vân đi về phía trước, chủ động tới gần nó. Anh vốn đã cao hơn nó nửa cái đầu, đút túi rũ mắt, vẻ mặt cười như không cười giống như là chờ nó huyễn hóa ra tư thái càng mê người hơn.
Toàn bộ không gian dường như đột ngột giãn ra rồi lại mạnh mẽ co lại, giống như một trò chơi thót tim.
Trong lúc nhất thời, Đàm Mặc không rõ là nó đang quyến rũ Lạc Khinh Vân hay Lạc Khinh Vân đang quyến rũ nó.
“Đội phó Đàm không vui, tôi phải nhanh nhẹn hơn rồi.”
Giây tiếp theo, Lạc Khinh Vân duỗi tay ra tóm lấy cổ nó.
Đầu tiên là lớp Trùng rêu ngoài cùng mất đi độ bóng và trượt khỏi cơ thể như cát lún, rơi lác đác xuống đầy đất.
Lạc Khinh Vân tay kia cầm súng, nòng súng bị Trùng rêu hút vào từng chút một.
“Dục vọng của anh, không phải tiền tài, danh lợi, địa vị thậm chí tình yêu có thể bổ khuyết. Tất cả khát vọng của anh, ở thế giới nhân loại vĩnh viễn không thể đạt được thỏa mãn —— chỉ có Thế giới Kepler cao hơn có thể thỏa mãn anh……”
Lạc Khinh Vân ngiêng mặt rất lễ phép nói: “Những lời lẽ ngoại giao này ta đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, còn có gì mới mẻ hơn không?”
Bởi vì gánh nặng quá lớn, gương mặt vốn cực giống Đàm Mặc của nó dần dần khôi phục nguyên dạng, ngũ quan dần dần vặn vẹo, màu xanh lục đáy mắt như thể trào ra thành thủy triều.
Lạc Khinh Vân bóp cò ba lần liên tiếp, viên đạn silic bắn trúng tim nó, cơ xương của nó dần mất đi sự hỗ trợ, cơ thể tan chảy xuất hiện các vết nứt, nội tạng bên trong cũng tan chảy.
Tử vong gần ngay trước mắt nhưng thứ nó nhìn không phải Lạc Khinh Vân đã lấy mạng nó mà nhìn Đàm Mặc đứng ở sau.
Cậu thuộc về chúng tôi.
Khẩu hình của nó dường như đang nói điều này.
Chỉ là những lời này rốt cuộc là nói với cậu hay là nói với Lạc Khinh Vân nói? Đàm Mặc lại hoài nghi.
Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, đổi một góc độ khác nhìn vẻ mặt của nó, phát hiện đó không phải giãy giụa mà đang tươi cười quỷ dị.
Nó rũ cánh tay, Lạc Khinh Vân buông tay ra, nó rơi xuống như một miếng giẻ rách.
“Hạt giống này…… chết quá dễ dàng.”
Lạc Khinh Vân nheo mắt, ngón tay nắm lại lại mở ra.
Trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng hét.
“Mau nhìn đi! Đó là cái gì —— là muốn nứt ra rồi sao?”
“Sân ga đang sụp! Chạy mau đi!”
Những hạt cát từ trên đầu rơi xuống kêu răng rắc, những vết nứt trên nóc sân ga ngày càng rõ ràng, Đàm Mặc vừa lao xuống dưới những cây cột của sân ga một mảng trần nhà đã sụp xuống.
“Đó là cái gì…… nó đục rỗng cả trạm tàu điện ngầm rồi!” Ngô Vũ Thanh ngẩng đầu liền nhìn thấy rễ cây đan xen giữa xi măng và đá, tựa như toàn bộ tàu điện ngầm đều có sự sống, mà những rễ cây này chính là mạch máu và kinh mạch của nó.
Những chiếc rễ này cử động, phát ra tiếng nhai, xương động vật thỉnh thoảng rơi xuống.
“Đây… đây là gì vậy?”
Giang Tâm Nguyên cúi đầu dùng cái nhíp kẹp lấy một khối xương nhỏ, còn chưa cầm lấy xương cốt liền thành bột mịn, có người chạy vội qua gió thổi bay bột phấn.
“Khụ khụ…… Khụ khụ……” Một bà già giữa đám người hoảng sợ té ngã.
Mắt thấy bà sắp bị giẫm phải, Giang Tâm Nguyên vội đi đỡ.
“Đừng chạm vào bà ta ——”
Đàm Mặc vọt qua bắn một phát vào tay bà già đang duỗi ra với Giang Tâm Nguyên.
Giang Tâm Nguyên rụt tay lại ngã ngồi xuống đất, “Cậu…… Cậu làm gì vậy!”
Đàm Mặc đi tới cạnh bà già, dùng ngón chân lật bà già đang nằm trên mặt đất, chỉ thấy những nếp nhăn trên mặt bà dần giãn ra, làn da bà trở nên trắng trẻo, thanh tú như cây cỏ thả xuống nước lại hồi sinh, khôi phục sinh cơ bừng bừng.
“Cải lão hoàn đồng, thời gian nghịch chuyển à.” Đàm Mặc mỉa mai.
Cũng may ánh mắt cậu nhanh nhẹn, không là Giang Tâm Nguyên bị chơi chết thật rồi.
“Này…… sao lại thế này?” Giang Tâm Nguyên muốn ghé sát vào nhìn rõ ràng, lại bị Đàm Mặc chắn phía sau, “Tôi xác định là một bà già mà!”
Bà già đột nhiên mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, ngửa đầu hướng tới Đàm Mặc mỉm cười: “Cậu mới là thích hợp nhất.”
“Thích hợp cái gì?” Đàm Mặc nhíu mày thật chặt.
Lại tới nữa, mấy thứ Sinh vật Kepler này mặt ngoài thì nói chuyện với Lạc Khinh Vân, nhưng thực ra đang truyền thông tin cho cậu!
Giây tiếp theo, Thường Hằng dứt khoát ra tay bắn bà lão, sắc mặt bà đột nhiên khô héo, ngoại trừ một đôi mắt mở to nhìn Đàm Mặc.
“Cậu còn thất thần làm gì! Đi thôi!” Lạc Khinh Vân vội vàng chạy tới, tùy tay lấy băng đạn thay thế của mình ra ném cho Đàm Mặc.
“Này rốt cuộc sao lại thế này?” Đàm Mặc vừa kéo Giang Tâm Nguyên đi vừa nhìn đỉnh đầu.
Rễ cây dày đặc bỗng nhiên trút xuống như thủy triều dâng trào, thẳng vào mặt Đàm Mặc.
Khí thế đó giống như cây cầu khổng lồ nối liền một thế giới khác từ trên trời rơi xuống đâm vào Đàm Mặc.
Hết thảy đều quá nhanh, Đàm Mặc vô thức muốn né tránh, nhưng cậu nhìn thấy một người giữa đống rễ cây đó, mà người kia thế mà giống cậu như đúc!
Nó dùng ánh mắt quan sát nhìn Đàm Mặc, tựa như xuyên thấu qua gương nhìn chính mình.
Những rễ cây đó chưa kịp khép lại, một lực lượng đã tóm lấy vai Đàm Mặc, lôi cậu ra ngoài, khi cậu ngã xuống đất toàn bộ xương cốt trong cơ thể như sắp vỡ vụn từng mảnh.
” Tôi kêu cậu đi cậu thất thần làm gì!” Giọng Lạc Khinh Vân gầm nhẹ truyền đến.
Anh một tay chống bên tai Đàm Mặc, tay còn lại giơ cao, rễ cây kiêng kị tay anh, giằng co ở bốn phía không dám tiến lên.
Lạc Khinh Vân dựa vào sức mạnh của bản thân chống được con đường bị rễ cây xoắn lại.
Đàm Mặc sững sờ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lạc Khinh Vân phát hỏa.
Anh dùng hết mười phần sức lực.
Rõ ràng lúc trước anh vừa mới hấp thu dinh dưỡng của Chai Klein, theo lý thì giờ phút này năng lượng dư thừa nhưng thứ này rõ ràng khiến anh phải chịu áp lực cực lớn.
Phản ứng của Lạc Khinh Vân làm Đàm Mặc hiểu bọn họ đang gặp phải mối nguy hiểm rất lớn, không ngờ tới, hơn nữa mức độ nguy hiểm còn cao hơn Chai Klein!
“Tôi…… Tôi mới thấy giữa đám rễ cây đó…… Thấy một người giống y chang tôi.” Đàm Mặc nuốt nước miếng, giờ cậu đang chịu áp lực từ hai phía Lạc Khinh Vân cùng rễ cây.
Nhưng cảm giác áp bức mà Lạc Khinh Vân mang đến cho cậu lại càng trực tiếp hơn.
“Là ‘ Kính Tượng Kiều ’.” Lạc Khinh Vân vừa nói, khớp hàm nhẹ rung lên, mồ hôi chảy từ trên trán anh xuống dưới, nhỏ giọt bên tai Đàm Mặc.
“Kính Tượng Kiều?” Thần kinh Đàm Mặc lập tức run lên, “Đó rõ ràng chỉ là giả thuyết mà thôi!”
Đó là một cây cầu sinh học gần như không có khả năng tồn tại có thể bắc qua Kepler và thế giới loài người.
“Cậu mà không đi nữa là thật sự muốn đi qua Kính Tượng Kiều sao?” Lạc Khinh Vân lạnh giọng nói.
Đàm Mặc dùng khuỷu tay chống người, từng chút từng chút gian nan bò ra từ dưới che chở của Lạc Khinh Vân, xấu hổ chính là bởi vì là tư thế ngưỡng mặt nên chỉ có thể dùng hai đùi phát lực, lúc ra được đầu gối thiếu chút đánh lên má Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân nâng cằm, nghiêng mặt.
Hình như lúc đó Đàm Mặc phát hiện lỗ tai Lạc Khinh Vân đỏ lên, giống như lúc ở hang động cậu bò lên người anh.
“Nhanh lên.” Lạc Khinh Vân trầm giọng nói.
Phần vai và cánh tay Đàm Mặc phát lực, bất chấp tất cả, sau đó lưu loát chui ra.
“Lạc Khinh Vân sao anh ra……”
Đàm Mặc không nghĩ tới chính là, cả tòa “Kính Tượng Kiều” cứ như vậy ầm ầm đổ xuống, từ trần nhà rơi xuống đất, toàn bộ nhà ga dường như đã trải qua một trận động đất cấp 4 hoặc 5 độ richer, khiến Lạc Khinh Vân hoàn toàn bị nuốt vào.
“Lạc Khinh Vân ——”
Đàm Mặc phi qua, cậu nhìn thấy Lạc Khinh Vân bị một cỗ lực lượng cực lớn đè nát giữa những khe hở trong dây leo, ánh mắt lạnh lùng dường như đang mong chờ cái chết, nỗi sợ hãi to lớn đè nặng lên lòng Đàm Mặc khiến adrenaline trong cơ thể cậu dâng trào đến cực hạn, khi cậu sắp bắt được Lạc Khinh Vân thì có thứ gì đó túm lấy cổ áo sau lưng Đàm Mặc và kéo Đàm Mặc lên.
“Anh ta vất vả đẩy cậu ra ngoài, sao cậu còn chủ động đi tặng đầu người làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Đàm Mặc quay đầu lại thì thấy một người đàn ông với mái tóc dài ngang lưng buộc gọn lại, mặc đồng phục chiến đấu.
Một sợi tóc bay lên theo gió, qua kính mắt Đàm Mặc nhìn thấy một đôi mắt hơi nhếch lên, giống như ngọn gió mềm mại, thoạt nhìn thì đẹp đến kinh tâm, nhưng nhìn kỹ lại lại sắc bén làm người chùn bước.
Anh đứng cao sừng sững phía sau Đàm Mặc, giống như chiếc mỏ neo vững chắc nhất cắm xuống biển sâu, dù sóng có cuồn cuộn thế nào anh vẫn trấn định điềm tĩnh.
“Lý Triết Phong ——” ánh mắt Đàm Mặc sáng lên, không chút nghĩ ngợi dang hai tay muốn ôm, “Cậu trở về quá là đúng lúc!”
Lý Triết Phong cau mày, ngoài miệng nói “Dơ muốn chết”, nhưng khi Đàm Mặc ôm vai anh anh vẫn rất nể tình vỗ sau lưng Đàm Mặc.
Dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than ngày tuyết lại khó. Lý Triết Phong tuyệt đối là tới đưa than ngày tuyết.
Bọn họ căn bản không có thời gian ôn chuyện, Sinh vật Kepler trên đỉnh đầu nổi cơn điên hình thành lốc xoáy thật lớn, không khí cũng trở nên nặng nề, thế giới vặn vẹo theo.
Đội hiện trường đã bắn hàng loạt đạn nhưng vô ích.
Nhìn thấy tảng lớn sinh vật Kepler cách đầu bọn họ chưa đầy nửa mét, Lý Triết Phong nắm đầu Đàm Mặc ấn xuống.
“Đừng nhìn, hại mắt.”
Đàm Mặc nghe thấy bên tai có tiếng gió gào thét đi qua, Lý Triết Phong nâng tay, đầu ngón tay cọ qua dây leo, tựa như que diêm cọ qua trong bóng đêm, ngọn lửa đen bùn cháy, trong ngọn lửa có hạt nào đó vỡ toang, phóng xuất ra năng lượng, phong hỏa liên thiên, khí thế mạnh mẽ.
Khói thuốc súng xông vào cơ thể sinh vật của Kepler, như thể nó sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được lối ra, bốc lên dữ dội.
“Là Hắc Hỏa! Trời ơi thế mà là Hắc Hỏa!”
“Đội trưởng Lý!” Thường Hằng hét lên.
“Thật tốt quá! Đội trưởng Lý đã trở lại!” trong ánh mắt Ngô Vũ Thanh viết đầy hai chữ “Được cứu rồi”.
Giang Xuân Lôi đang điều khiển máy bay không người lái quét qua dây leo trên đầu cũng rùng mình ngẩng đầu lên: “Cái gì! Đội trưởng đội hai Lý Triết Phong hả!”
Vừa ngẩng đầu mất tập trung, máy bay không người lái đã bị dây leo quay cuồng đánh trúng, bị ép vào giữa những dây leo hoàn toàn bị nghiền nát thành rác kim loại với hai tiếng rắc rắc.
Ngọn lửa đen nhanh chóng dung nhập vào cơ thể của sinh vật Kepler, có thể thấy vô số đường đen mảnh nhỏ nhanh chóng lan rộng giữa các dây leo, cấu trúc của chúng bị phá hủy, vặn vẹo giãy dụa, tro đen tung bay xuống như hoa tang từ lụa mỏng, ngay lập tức biến thành bột phấn khi chạm vào ngọn tóc của các thành viên trong đội hoặc họng súng của họ.
Sinh vật Kepler bị ngọn lửa đen xâm chiếm phải cắt đuôi để sống sót, những mảng dây leo lớn rơi xuống, những bộ phận không bị đốt cháy lại bắt đầu bơi lội nhanh chóng.
Nhưng Hắc Hỏa của Lý Triết Phong lại khí thế như hồng lan tràn về phía bốn phương tám hướng, Sinh vật Kepler nhanh chóng suy bại, vết đen giống như mực dày, thậm chí kéo dài vào Kính Tượng Kiều.
Kính Tượng Kiều bị đốt tới phá thành mảnh nhỏ, không ngừng có bụi đen rơi xuống.
Đàm Mặc cho rằng như vậy Lạc Khinh Vân là có thể ra được nhưng cậu không ngờ những bộ phận bị thiêu hủy đó sau khi rơi xuống như màn sân khấu, Kính Tượng Kiều vẫn cứ như thành lũy kiên cố không thể phá cắm rễ với trần nhà cùng mặt đất, không có bất kỳ chỗ hổng nào để nhìn vào trong.
“Cậu không đốt được tới bên trong à?” Trái tim Đàm Mặc càng trầm xuống.
“Không phải tôi không đốt đến, mà là năng lực tái sinh của nó quá mạnh.” Lý Triết Phong phủ tay lên, dùng sức nhấn một cái.
Như một ngọn đuốc rực cháy được thắp lên trong bầu trời đen tối, ngọn lửa đen biến thành thủy triều sâu trong biển, cuồn cuộn sôi trào, Kính Tượng Kiều chìm trong đó, phát ra tiếng răng rắc từ trong ra ngoài, Đàm Mặc tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh các tế bào của nó vỡ ra, rồi như quay ngược thời gian, chúng lành lại nhanh chóng.
Đàm lo lắng cho sự an toàn của Lạc Khinh Vân, cậu càng hoảng sợ hơn bình thường, nhưng lý trí sâu trong lòng lại nói cho cậu biết, ngay cả ” Kính Tượng Kiều ” trong truyền thuyết cũng không thể giết chết Lạc Khinh Vân dễ dàng như vậy.
“Còn tưởng cậu là khắc tinh của nó chứ. Hóa ra cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ.”
Lý Triết Phong lạnh lùng nói: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?”
“Cậu đến bây giờ còn chưa đốt tôi thành tro cốt, tôi cả gan suy đoán cậu thích tôi nói nhảm.” Đàm Mặc ngoài miệng nói vui đùa nhưng trong lòng nhất thời không thể thả lỏng.
Đội viên của Lý Triết Phong cũng chạy đến, phối hợp đội an ninh canh giữ ở cửa vào tàu điện ngầm, đưa hành khách chạy ra vào xe cách ly chuyên dụng.
Lý Triết Phong nói vào máy liên lạc: “Các cậu canh giữ ở bên ngoài không cần tiến vào, thông tri Cảnh Kính Nhu…… cảnh báo cấp 1.”
“Cảnh báo cấp 1? Đội trưởng Lý! Bên trong có cái gì?” Đội viên bên ngoài nôn nóng hỏi.
Lý Triết Phong trực tiếp tàn nhẫn kéo đầu Đàm Mặc, đè thấp thanh âm hỏi cậu: “Mới vừa rồi Lạc Khinh Vân nói thứ đồ kia là cái gì?”
“Kính Tượng Kiều.” Đàm Mặc muốn tới gần cái nhà giam dây leo kín không kẽ hở kia lại bị Lý Triết Phong dùng sức túm trở về, hơn nữa nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Lý Triết Phong.
Lời ngầm là: Cậu thành thật cho tôi, không thì ông đây đánh gãy chân của cậu.
Lý Triết Phong đáp lại máy liên lạc: “Có nghe hay không, Kính Tượng Kiều! Này chứng tỏ……khu sinh thái Kepler tàu điện ngầm Thành phố Ngân Loan bị hạt giống siêu cấp khống chế. Còn hạt giống này rốt cuộc ở trong Khu sinh thái hay là điều khiển từ xa, tôi sẽ cùng Đàm Mặc tiến hành điều tra. Để Hôi Tháp chuẩn bị từ bỏ Thành phố Ngân Loan đi.”
Không cho đối phương cơ hội nói nhảm, Lý Triết Phong trực tiếp cúp máy.
Đàm Mặc đẩy tay Lý Triết Phong ra, trong lòng gấp vô cùng, Lạc Khinh Vân bị nhốt vào đó, nếu anh có thể thu phục “Kính Tượng Kiều” này như hấp thu năng lượng của Chai Klein thì tất nhiên cậu không còn lời gì để nói.
Nhưng nếu Lạc Khinh Vân không thể thì sao?
Lúc trước bản thân nên hỏi rõ ràng Lạc Khinh Vân rốt cuộc có thể hấp thu Năng lượng sinh vật Kepler nào.
Lý Triết Phong dùng ngón chân gõ nhẹ băng đạn dưới đất, băng đạn nghiêng lên, anh gọn gàng nhấc lên, băng đạn bay lên trời.
“Tiếp lấy.”
Đàm Mặc một phen tiếp được, đây là băng đạn cuối cùng Lạc Khinh Vân ném cho cậu, nếu Lạc Khinh Vân chết liền biến thành di vật.
Phi phi phi, giữ băng đạn làm di vật cái khỉ, tiện nghi chó già Lạc Khinh Vân kia!
“Bộ dáng của cậu như thể sắp làm quả phụ.” Lý Triết Phong cho Đàm Mặc một ánh mắt “Thật không có tiền đồ”.
“Quả phụ? Lý Triết Phong cậu đừng tưởng rằng tôi đã từng là nhan cẩu của cậu là cậu có thể tùy tiện chế nhạo tôi! Lạc Khinh Vân tốt xấu gì cũng đã cứu mạng tôi!” Đàm Mặc nói.
Lý Triết Phong nheo mắt lại, trong giọng điệu giễu cợt có chút mỉa mai: “Nhan cẩu? Có con chó nào hoa tâm như cậu sao? Từ Đội trưởng Cao, đến tôi, lại đến Chu Tự Bạch, phàm là lớn lên xinh đẹp chút ai mà cậu chưa liếm hả?”
“Ha hả, cậu kia không phải liếm, cậu trực tiếp quỳ! Lúc trước là ai bị Lạc Khinh Vân dạy bắn có chút liền hưng phấn đến mức mấy ngày liền đi cùng tay cùng chân?” Lý Triết Phong vừa nói vừa bẻ ngón tay, phát ra tiếng vang “Rắc rắc rắc rắc”, chứng tỏ anh rất nghiêm túc, anh sắp triển đại chiêu.
Đàm Mặc lời lẽ chính đáng mà nói: “Vậy cũng là cậu đẹp nhất.”
“Vua nịnh nọt.” Lý Triết Phong hừ lạnh một tiếng, “Còn không phải là muốn tôi giúp cậu cứu Lạc Khinh Vân sao?”
“Đúng vậy, anh em cậu nhanh lên! Không thì tôi phải làm nguyên lão tam triều đó! Cái chức phó đội trưởng này chẳng may mắn gì!” Đàm Mặc cầu xin.
“Rầm ——”
Một tiếng thật lớn truyền đến từ sâu trong đường hầm, lan tràn qua đỉnh đầu cùng dưới chân họ, bọn họ ý thức được bản thân đã bị một cổ lực lượng vô hình vây quanh, sâu trong đường hầm có gì đó đang ẩn nấp.
Tất cả các đội viên đồng thời giơ súng nhắm chuẩn, những dây leo trên đầu họ vẫn đang chuyển động, lao về phía đầu bên kia của đường hầm.
“Đây là âm thanh gì vậy?” Giang Xuân Lôi trở nên căng thẳng, không có máy bay không người lái cậu cảm thấy mình như phế vật.
Ngô Vũ Thanh biết cậu lo lắng liền kéo cậu lên, “Bạn nhỏ này, giá trị vũ lực thấp thì đi sau tôi với Thường Hằng đi.”
Hai người một trước một sau, đề phòng bên cạnh Giang Xuân Lôi.
“Giống không?” Lý Triết Phong còn đang tiếp tục quan sát Kính Tượng Kiều, mặt ngoài của nó từ dây leo quấn quanh mà thành, lại từ đỉnh chạy xuống, xuyên qua mặt đất, nhốt Lạc Khinh Vân ở bên trong, mấu chốt đống dây leo này vẫn đang bơi lội, làm người không khỏi phỏng đoán những dây leo này rốt cuộc từ đâu tới đây, lại sẽ đi đến nơi nào.
Là cái gì cung cấp năng lượng cho Kính Tượng Kiều khiến nó không ngừng khép lại dưới Hắc Hỏa của Lý Triết Phong.
“Giống cái gì?” Đàm Mặc lấy đao chiến thuật ra, khoét một lỗ nhỏ trên thân dây leo, vô số sợi tơ nhỏ đang cuồn cuộn bên trong, như thể chúng đều có sinh mệnh độc lập.
“Cả đường hầm giống như là một thể sinh mệnh Kepler, chúng ta đang ở trong bụng nó, chờ đợi bị nó tiêu hóa đúng không?” Lý Triết Phong nói.
So sánh này không hề hài hước, thậm chí sởn tóc gáy.
Lại “Rầm” một tiếng truyền đến, mọi người giữ yên lặng, cẩn thận lắng nghe.
“Giống tiếng nuốt, lại như là tiếng tim đập.” Đàm Mặc cắn chặt răng, theo suy nghĩ của Lý Triết Phong thì không nói toàn bộ tàu điện ngầm, ít nhất nhà ga trung tâm này trông giống như khoang bụng của sinh vật Kepler.
“Lạc Khinh Vân sẽ không chết trong Kính Tượng Kiều. Nếu tôi không đoán sai, anh ta đang là ‘ không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con ’.” Lý Triết Phong dùng đao chiến thuật gõ gõ mặt ngoài Kính Tượng Kiều, cảm giác như gõ thử dưa hấu chín chưa.
Anh vừa nói thế Đàm Mặc đã hiểu.
Nếu nói Chai Klein có thể chuyển hóa một người từ nhân loại thành sinh vật Kepler cao cấp, như vậy Kính Tượng Kiều là lồng giam cùng pháp trường tư tưởng.
Nó có thể kéo tâm trí con người vào thế giới của Kepler mà không làm thay đổi con người, và có thể phong ấn nó mãi mãi hoặc tiêu diệt luôn.
Đàm Mặc cẩn thận nhớ lúc trước ở Hôi Tháp học, cậu nhớ rõ có nhà khoa học tên là Lăng Dụ, là người đặt móng cho Sinh vật học Kepler, cô ấy có rất nhiều lý thuyết giống như khoa học viễn tưởng về sinh học Kepler, nhưng những lý thuyết này đã dần trở thành sự thật theo thời gian Khu sinh thái Kepler tiếp tục phát triển.
Nhưng lý thuyết về Kính Tượng Kiều chưa được chứng thực ở hiện thực, bởi vì điều kiện hình thành nó rất hà khắc: Giả sử một con người bị biến đổi thành một Sinh vật Kepler siêu cấp thì được gọi là Cain. Mà trong nhân loại có một mục tiêu có quan hệ gần với Cain —— Abel.
Khi Cain muốn củng cố lĩnh vực hay phát triển lĩnh vực thì nó cần một lực lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều —— bồi dưỡng con non.
Lúc này Abel sẽ trở thành ứng cử viên hoàn hảo nhất cho vai trò con non của Cain vì có gien cực kỳ tương tự.
Nhưng vấn đề lại tới nữa, khi gien của Abel càng gần với Cain thì các Sinh vật Kepler bên trong lĩnh vực càng dễ dàng bị Abel khống chế. Một khi con non trưởng thành tới cực hạn, nó nhất định phải thay thế hạt giống nguyên bản trở thành vị vua mới trong lĩnh vực Kepler. Uy hiếp như thế, Cain không cho phép nó tồn tại.
Cain vì hủy diệt tư tưởng của Abel mà sáng tạo ra Kính Tượng Kiều, khi tư tưởng của Abel thông qua Kính Tượng Kiều bị giam cầm trong thế giới Kepler đa chiều hoặc là bị “giết chết” ở bên trong, thân thể của Abel liền trở thành con non hoàn mỹ nhất—— có được lực lượng cường đại lại không có khả năng suy nghĩ.
Nó không thể phản kháng, cũng không có khả năng vượt qua Cain, hắn sẽ trở thành con rối để Cain điều khiển.
Hiện thực, nguyên nhân Kính Tượng Kiều gần như không có khả năng tồn tại có hai cái:
Thứ nhất, nhân loại có thể trở thành sinh vật Kepler cao cấp đừng nói một trong mười ngàn, chỉ sợ là một trong mười triệu, càng đừng nói Sinh vật Kepler siêu cấp.
Nguyên nhân thứ hai, Đàm Mặc nghĩ không ra, hình như là liên quan tới quan hệ huyết thống.
Lạc Khinh Vân cam nguyện tiến vào Kính Tượng Kiều, chính là muốn tiến thế giới đa chiều của Sinh vật Kepler siêu cấp này, tra tìm dấu vết để lại. Như là Sinh vật Kepler siêu cấp này rốt cuộc có ở Thành phố Ngân Loan không, nó rốt cuộc xâm nhập thế nào, quan trọng nhất chính là nó rốt cuộc lựa chọn ai?
“Tôi nhìn thấy mình trong gương. Chắc mục tiêu lúc ban đầu của Kính Tượng Kiều có lẽ là tôi.” Đàm Mặc cúi đầu nói.
Lý Triết Phong lại dí ngón tay giữa mày Đàm Mặc, hơi lắc đầu, bác bỏ suy đoán của cậu: “Lúc thầy dạy ‘ nguyên lý Kính tượng kiều’ cậu ngủ gật đúng không hả?”
“Cậu biết tôi không thích nghe những cái lý luận đó mà. Hơn nữa lúc ấy đã nói tỷ lệ tồn tại của ‘ Kính Tượng Kiều ’ gần như không có, tôi học nghiêm túc như vậy làm gì?”
“Tiến vào ‘ Kính Tượng Kiều ’ đều sẽ thấy bản thân. Không thì sao lại gọi là ‘ cảnh trong gương ’ chứ?” Lý Triết Phong tức giận nói, “Rõ ràng có cái đầu óc không tồi mà cố tình biến mình thành học tra.”
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Không thể để Lạc Khinh Vân đợi trong đó thật chứ? Lỡ anh ta vượt rào thì sao?”
Cho dù người này rất cường đại cũng không phải lý do bị từ bỏ cứu viện.
“Lỡ anh ta vượt rào, trình tự tiêu chuẩn của Inspector cậu không biết sao?” Lý Triết Phong liếc Đàm Mặc một cái.
Trên mặt Đàm Mặc không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại như bị đâm thủng, khi cơn đau lộ ra, mọi tế bào đều đau đớn.
Cậu chợt hiểu ý của Lạc Khinh Vân khi ném băng đạn cho cậu.
Một Inspector, đặc biệt là Inspector của Lạc Khinh Vân, luôn phải dự trữ đủ đạn.
Lý Triết Phong bước đến cây cột, cắm con dao chiến thuật vào đó, ấn tay trái vào tay phải dùng lực cắt xuyên cọc xi măng.
“Quả nhiên, trạm này đã bị Kepler hóa.”
Đàm Mặc đi tới nhìn xem, phát hiện trong các cây cột đều là sinh vật Kepler đang bơi lội. Dù đã thực hiện nhiều nhiệm vụ thực địa và số lần tìm đường sống trong chỗ chết không đếm xuể nhưng lần này cậu vẫn bị kinh hãi.
Không hề do dự, Đàm Mặc liền ra quyết định. Cậu đi tới chỗ Giang Xuân Lôi ngoắc tay.
“Làm…… Làm gì?” Giang Xuân Lôi ngơ ngốc hỏi.
“Băng đạn, lựu đạn thuốc, dược phẩm tiếp viện, giao hết thảy ra đây.”
“Tôi đây làm sao bây giờ?” Giang Xuân Lôi hỏi.
“Lão Thường sẽ bảo vệ cậu.” Đàm Mặc nghiêm túc nói, “Làm công chúa không tốt à?”
“Anh mới là công chúa! Cả nhà anh đều là công chúa!” Giang Xuân Lôi ngoài miệng khó chịu nhưng vẫn thành thật nộp lên hết tất cả số đạn.
“Chậc, cả nhà tôi chỉ có tôi, không có vương vị có thể kế thừa, không đảm đương nổi công chúa.” Đàm Mặc nhếch khóe miệng cười xấu xa.
“Nếu toàn bộ trạm tàu điện ngầm đều đã bị nuốt vào lĩnh vực Kepler này, chúng ta phải tìm được trái tim chân chính của lĩnh vực.”
Hủy diệt trái tim này mới có thể ngăn cản cảnh trong gương sống lại, Lạc Khinh Vân bị nhốt ở bên trong mới có thể được cứu.
“Vừa rồi Đội trưởng Lạc không phải đã giết hạt giống lĩnh vực Kepler này rồi sao? Hạt giống đã chết, tại sao cái Kính tượng kiều kia không chết?” Giang Xuân Lôi khó hiểu hỏi.
“Còn có Sinh vật Kepler cấp bậc cao hơn đang khống chế nơi này. Cái bị Lạc Khinh Vân xử lý chỉ là pháo hôi bị ném ra mà thôi.”
Nói xong, Đàm Mặc đi tới trước mặt Lý Triết Phong, hất cằm ý nói “Anh em, chúng ta đi”.
Lý Triết Phong lại lạnh lùng liếc cái Kính tượng kiều đang vây khốn Lạc Khinh Vân ở trong, lạnh lùng nói: “Cậu thật đúng là ‘ có việc Chung Vô Diệm, không có việc thì Hạ Nghênh Xuân* ’. Tôi bảo cậu làm phó đội trưởng cho tôi cậu liền khóc sướt mướt giống như tôi bức lương vì xướng**, bây giờ thì sao, vì Lạc Khinh Vân mà con cá mặn như cậu cũng sốt ruột muốn nhảy Long Môn rồi à?”
“A Triết, cậu nói như vậy là không đúng rồi. Cậu xinh đẹp thế này, sao có thể là Chung Vô Diệm chứ? Hơn nữa tôi hiện tại cũng không phải là nhảy Long Môn, mà là muốn nhảy chảo dầu. Lỡ mà chiên chín thật thì miếng thứ nhất nóng hổi giòn rụm tươi ngon cho cậu ăn chứ!” Đàm Mặc vẻ mặt chân thành nói.
“Quên giùm***.” Lý Triết Phong một phen túm sau cổ áo Đàm Mặc khiêng lên vai, thoải mái nhảy vào đường hầm, Đàm Mặc còn kịp phản đối đã bị bả vai Lý Triết Phong đâm cho thiếu chút nữa phun cả dạ dày ra.
“Tôi cũng đi!” Ngô Vũ Thanh nói xong cũng đuổi theo.
“Chúng tôi thì sao? Có cần ở đây canh giữ cái…… cái bình gì?” Thường Hằng hỏi.
Sâu trong đường hầm truyền đến tiếng Lý Triết Phong trả lời, tự mang hiệu ứng vang vọng, “rút lui ——”
Có nghĩa là lũ cặn bã các cậu còn chẳng đủ sức lấp đầy kẽ răng Kính tượng kiều.
Thường Hằng tay trái kéo Giang Xuân Lôi, tay phải túm Giang Tâm Nguyên đang nghiêm túc lấy mẫu, nhanh chóng chạy tới lối ra của ga tàu điện ngầm.
Sinh vật Kepler ngo ngoe rục rịch, từ mặt tường xi măng vươn ra từng cánh tay người.
“Cứu chúng tôi ——”
“Cầu xin cậu cứu chúng tôi……”
Đây đều là những hành khách vừa tụ tập để trốn thoát nhưng đã bị sinh vật Kepler chặn lại và bắt giữ, trở thành chất dinh dưỡng cho sinh vật Kepler, giờ lại trở thành mồi nhử để các thành viên của đội hiện trường vấp ngã.
Giang Xuân Lôi còn đang do dự cứu bọn họ không, Thường Hằng lại cao giọng: “Thất thần làm gì —— nổ súng lao ra đi!”
* Thành ngữ: hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân.
Câu thành ngữ: Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân là một câu thành ngữ rất hay của Trung Quốc. Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân đều là hai nữ nhân của Tề Tuyên Vương. Tuyên Vương vốn là một vị vua ham chơi, ít quan tâm triều chính nên dẫn đến tình cảnh quan lại kết bè kết đảng, làm rối loạn triều cương. Dân chúng nước Tề khi ấy phải lâm vào cảnh lầm than cơ cực. Lúc bấy giờ nàng Chung Vô Diệm lại vang danh là một kỳ nữ văn võ song toàn, học thức uyên thâm mà lại còn tinh thông binh pháp. Thấy vậy, Tuyên Vương mới mời nàng về giúp đỡ cai quản triều chính. Song vì ham mê nhan sắc của nàng, ông bèn lập nàng làm Vương hậu.
Chung hậu thay Tuyên Vương cai quản việc triều chính rất tốt. Những việc quốc gia đại sự Tuyên Vương đều ỷ lại vào nàng, còn ông thì chỉ ham chơi. Sau này vì trên mặt nàng xuất hiện cái bớt đỏ khiến nhan sắc của nàng xấu đi mà Tề Tuyên Vương đối xử lạnh nhạt với nàng và say đắm một người con gái khác là Hạ Nghênh Xuân. Vì Tuyên Vương Bất tài vô dụng nên việc trị quốc đều nhờ cậy vào Chung hậu, ông không dám phế bỏ ngôi Vương hậu của nàng. Mỗi khi quốc gia có việc nguy cấp ông lại chạy đến tìm Chung Vô Diệm, còn khi bình thường vô sự thì lại vui vẻ ái ân với nàng Hạ Nghênh Xuân. Cũng từ tích này mới có câu: “Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân”.
Hán văn: “有事钟无艳,无事夏迎春”, phiên âm: “Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn”. Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi. Hoặc cũng tùy từng ngữ cảnh mà có thể có hàm ý khác, những cũng không ngoài tích truyện.
** Bức lương vi xướng. Nguyên văn là quan bức dân phản, bức lương vi xướng: 简直官逼民反,逼良为娼. Quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài. Ép gái nhà lành làm đỹ
***拉倒吧 là một phương ngữ vùng Đông Bắc, có nghĩa tương tự như “Quên đi”, nhưng nó muốn diễn đạt điều gì đó sâu sắc hơn “Quên đi” và có nghĩa khinh thường hơn “Quên đi” một chút.