Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 55: Đêm khuya mở kinh Phật



Lý Triết Phong hừ một tiếng, “Tôi công tác bên ngoài trong khoảng thời gian này cậu có phải ngày nào cũng lái xe tôi không? Cọ tróc sơn cậu cũng không đi sơn lại à?”

“Tôi muốn tích dần rồi sơn lại một lần mà?”

Lý Triết Phong trợn mắt, “Tôi thấy cậu đang tích độ dày da mặt nhỉ?”

Bọn họ trở về chung cư, Lý Triết Phong cùng Đàm Mặc sống ở hai căn hộ khác nhau, trước khi chia tay Đàm Mặc nói với Lý Triết Phong: “Này A Triết! Lúc nghỉ phép cùng nhau chơi mạt chược đi!”

“Cậu, tôi còn Đội trưởng Cao mới ba người, chơi mạt chược thế nào? Kêu Lạc Khinh Vân sao?” Lý Triết Phong hỏi lại.

“A, vậy thôi. Chờ Chu Tự Bạch trở lại chúng ta lại chơi mạt chược. Ba người có thể đấu địa chủ chứ.” Đàm Mặc nói.

Lý Triết Phong cởi mũ bảo hiểm, vuốt lại phần tóc xõa xuống trên trán, ngũ quan tên này đúng là được trời ưu ái: “Tôi sợ cậu thua nhiều đến mức mất lương hưu.”

Anh đang muốn xoay người thì Đàm Mặc gọi anh lại.

“Chờ một chút đã.”

“Làm gì?” Lý Triết Phong không kiên nhẫn nói.

“Cho tôi nhìn thêm chút, rửa mắt.” Đàm Mặc bật chế độ nịnh nọt.

Lý Triết Phong hừ một tiếng, “Thôi đi, tôi không để cậu trả tiền sơn đâu.”

“Vậy được, rửa mắt xong rồi, tôi trở về ngủ.”

Đàm Mặc đang muốn xoay người, Lý Triết Phong nghĩ tới cái gì bỗng nhiên gọi cậu lại.

“Đàm Mặc, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”

“Yêu cậu, cứu cậu, chọn cậu!” Đàm Mặc chân thành nói.

Lý Triết Phong trực tiếp ném mũ bảo hiểm đánh cậu, “Tôi muốn hỏi ở đại học Công Nghệ cậu nói cậu nghe được tiếng bước chân lên sân thượng …… Là chuyện như thế nào?”

“Ồ, cái kia à…… Khương Hoài Dương nói đó là gọi là gì ‘ bóng câu bên cửa ’ hay là ‘ nguyên cảnh lưu thanh ’ linh tinh…… chắc vốn là dùng để hấp dẫn Lạc Khinh Vân, nhưng không nghĩ tới bị tôi nghe được.”

Ánh mắt Lý Triết Phong trầm xuống, anh đã đi tới.

“Làm sao vậy?”

Lý Triết Phong ấn lên đỉnh đầu Đàm Mặc, anh nhắm hai mắt lại, Đàm Mặc ngay từ đầu còn không rõ đã xảy ra cái gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu chợt hiểu ra.

“Bóng câu bên cửa” là Năng lực của Sinh vật Kepler, theo lý chỉ có Sinh vật Kepler hoặc là dung hợp giả có thể cảm ứng được tin tức Khương Hoài Dương lưu lại, nhưng tại sao Đàm Mặc cảm giác được.

Tim cậu đập càng lúc càng nặng, lồng ngực cũng rung lên, Đàm Mặc không ngừng nhớ lại mình bị sinh vật Kepler cảm nhiễm khi nào?

Là bởi vì rơi vào trong chai Klein sao?

Không, trước khi cậu ngã xuống đã được Lạc Khinh Vân bắt được.

Hay đây là di chứng của việc Lạc Khinh Vân mời cậu vào thế giới Kepler của anh?

Trán Đàm Mặc tê rần, “Ai da, cậu làm gì!”

Là Lý Triết Phong gõ lên trán cậu.

“Tôi không cảm giác được.”

“Không cảm giác được cái gì?”

“Không cảm giác được trong cơ thể cậu có năng lượng Kepler.” Lý Triết Phong nói.

“Vậy sao…… Tại sao có thể nghe thấy ‘ bóng câu bên cửa ’ của Khương Hoài Dương?” Đàm Mặc hỏi.

“Cái này…… Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể cùng nhau tìm đáp án. Nhưng có vài thứ cậu phải nhớ kỹ.” ánh mắt Lý Triết Phong đen lại.

“Cậu nói đi.”

“Ngày mai ở trước mặt người của Thành trung tâm, có chết cũng đừng nói cậu cảm ứng được ‘bóng câu bên cửa’ của Khương Hoài Dương.”

Đàm Mặc khó hiểu hỏi: “Tại sao? Tôi không nên báo cáo cho người của Thành trung tâm sao?”

“Lúc ấy Ngô Vũ Thanh sẽ đi cạnh cậu, anh ta cũng là dung hợp giả. Nếu năng lực kia thật là ‘ bóng câu bên cửa ’, tại sao Ngô Vũ Thanh không cảm ứng được? Khương Hoài Dương thân là chủ tịch Tập đoàn Thâm Trụ có thể sở hữu một số công nghệ cao mà  Hôi Tháp cũng không có. Tôi lúc ấy không ở hiện trường, không thể phân rõ rốt cuộc là kỹ thuật ghi âm nào đó hay là Năng lực Kepler chân chính. Nếu cậu tùy tiện thẳng thắn với người của Thành trung tâm, cậu có tin cậu lập tức bị nhốt lại thành chuột bạch không?” Lý Triết Phong nói.

“Tôi biết.”

“Hơn nữa, cho dù tôi cảm ứng sai thì không đến mức Lạc Khinh Vân cũng không cảm ứng được trong cơ thể cậu có Kepler năng lượng chứ?”

Lý Triết Phong phân tích đúng là logic rõ ràng, rất có tính thuyết phục.

“Ngày mai sẽ tiến hành xét nghiệm máu và quét tế bào cho tất cả nhân viên Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan. Cho dù có thể tránh khỏi cảm ứng của tôi với Lạc Khinh Vân cũng không đến mức đến cả cách kiểm tra đo lường cũng vô dụng với cậu.”

Đàm Mặc gật gật đầu: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, về ngủ đây.”

“Ừm, đi ngủ sớm một chút. Mai gặp chuyên gia Thành trung tâm đừng tỏ ra như bị rỗng tuếch.”

“Cậu mới rỗng tuếch.”

Đàm Mặc vào thang máy về nhà mình, vừa bước vào nhà liền cảm thấy có chút lo lắng.

Không biết Lạc Khinh Vân đã trở lại hay chưa.

Ai, nghĩ nhiều làm gì, đóng cửa ban công, khóa cửa sổ lại, bịt kín chăn ngã đầu liền ngủ, cậu cũng không tin Lạc Khinh Vân còn có thể nhảy ban công lại đây tìm cậu.

Hơn nữa có thể nói được điều gì thì đã nói hết trong xe rồi.

Còn chuyện không thể nói, mọi người đều là người trưởng thành rồi, hiểu ngầm là được.

Khi đội chuyên gia đến vào ngày mai, Lạc Khinh Vân chắc chắn sẽ ở bên họ 24 giờ một ngày, đội phó cậu có thể thoải mái rồi.

Ở căn hộ bên cạnh, Lạc Khinh Vân đã về nhà từ lâu.

Bởi vì Thành phố Ngân Loan tiến vào mức đề phòng cấp 1, cả thành phố yên lặng như chết, khu chung cư Hôi Tháp lại càng yên tĩnh.

Lạc Khinh Vân dựa vào sô pha ngồi xuống, anh nghe thấy tiếng Đàm Mặc trở về, thậm chí có thể phân biệt khi cậu tạm dừng ra khỏi thang máy.

Che mắt cười, Lạc Khinh Vân bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn làm gì em thì em còn nhảy nhót lung tung được sao?”

Câu nói của Khương Hoài Oanh kia “Anh có đôi mắt rất giống anh trai tôi”, tựa như kim châm chui vào trong lòng Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân cũng từng tò mò cha mẹ của mình.

Anh đã xem ảnh chụp mẹ mình, tự tin hào phóng, mặt mày xinh đẹp, là một mỹ nhân. Ngũ quan của anh có thể tìm được bóng dáng của Lạc Minh Quân. Lạc Khinh Vân vẫn luôn cho rằng anh lớn lên giống Lạc Minh Quân.

Sau đó anh được Lương Ấu Khiết nhận nuôi, rời khỏi Căn cứ Thành trung tâm, bắt đầu một cuộc sống bình thường trong xã hội loài người, thậm chí còn được nhận vào một trường trung học trọng điểm ở thành phố Bắc Thần, năm cấp ba ấy, đại học Công Nghệ Thành phố Ngân Loan đến trường bọn họ tuyển sinh trước, lúc ấy ngôi sao sáng trong giới học thuật Hứa Lệnh Phi đi tới trường học bọn họ diễn thuyết.

Ông ta mặc một thân tây trang thẳng thớm, rõ ràng dẫ gần 50 nhưng khí chất cơ trí văn nhã đã thu hút gần như toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường.

Nhìn ông Lạc Khinh Vân bỗng nhiên ý thức được anh giống người đàn ông này đến mức nào, đặc biệt là cặp mắt kia, hốc mắt thâm thúy, hình dáng ưu nhã tinh xảo. Ngay cả khí chất hào hoa phong nhã dối trá …… cũng giống nhau như đúc.

Chính đôi mắt này đã khiến Lạc Minh Quân non nớt lâm vào bể tình, cũng đôi mắt này làm Lạc Minh Quân rơi vào tuyệt vọng khi rơi từ trên dây xuống.

Không có ai biết, ký ức sâu nhất mẹ để lại cho anh, bà yêu đôi mắt của Hứa Lệnh Phi, và điều cuối cùng bà nhìn thấy chính là sự méo mó và xấu xí của con người trong đôi mắt đó.

Cố tình hôm nay Khương Hoài Oanh lại muốn nhắc tới đôi mắt tương tự Hứa Lệnh Phi, chắc cảm thấy vậy là có thể khơi dậy chút ham muốn huyết thống của anh.

Đáng tiếc, Lạc Khinh Vân chưa bao giờ được hưởng chút hơi ấm từ huyết thống.

Nếu nói có, cũng là Đàm Mặc nói —— bởi vì Lạc Minh Quân yêu anh sâu đậm, bản năng tình mẫu tử mạnh mẽ đã ảnh hưởng đến gen Kepler có tư duy cao, khiến anh không bị xói mòn hoàn toàn và giữ được tính độc lập như một con người

Vẫn là hôm nay, nếu không phải Đàm Mặc nói “Anh xinh đẹp từ đầu đến chân, gien khiến người khác có hảo cảm hẳn là đều là Lạc Minh Quân cho”, Lạc Khinh Vân đã hoài nghi đêm nay anh đã bóp chết thằng nhóc Khương Hoài Oanh kia.

Lạc Khinh Vân đi tới ban công, châm một điếu thuốc.

Xa xa là khung cảnh thành phố tối tăm và hoang vắng, cửa ban công nhà hàng xóm của anh đóng chặt, cửa sổ cũng khóa, với tư thế “phòng cháy, phòng trộm, phòng Lạc Khinh Vân”.

Vừa buồn cười, lại đáng yêu.

“Cho dù em có dựng lên xà thép cũng không ngăn được tôi đâu.”

Lạc Khinh Vân thổi một làn khói về phía đối diện.

Đàm Mặc đi vào phòng bếp, vốn là muốn lấy một lon Coke, lại phát hiện trong tủ lạnh chẳng có gì.

Lúc này đã hơn hai giờ sáng, Đàm Mặc cầm cổ áo lên ngửi, ngày hôm qua đúng là quá mạo hiểm.

Đầu tiên là gặp một con chuột lớn trên tàu điện ngầm, con chuột lớn dẫn cậu đến chai Klein, cậu suýt rơi vào trong chai nhưng được Lạc Khinh Vân cứu.

Lạc Khinh Vân vất vả hấp thu năng lượng Chai Klein, vì không vượt rào lại phóng thích năng lượng trên người cậu, kéo cậu vào Thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân.

Nhưng cũng không tính là không có thu hoạch gì, trong thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc cuối cùng cũng hiểu tại sao tên này lại loạn thần kinh như vậy.

Kết quả Chai Klein còn không phải kết thúc, bọn họ lại phát hiện một hệ sinh thái Kepler mạnh hơn đã xâm nhập vào ga tàu điện ngầm.

Lạc Khinh Vân vì cứu Đàm Mặc mà bị nhốt trong Kính Tượng Kiều, Đàm Mặc cùng Lý Triết Phong theo Sinh vật Kepler trong trạm tàu điện ngầm truy tung tới đại học Công Nghệ Thành phố Ngân Loan, phát hiện di thể Hứa Lệnh Phi lại biến thành Titan, do đó xác định thứ sáng tạo Kính Tượng Kiều chính là em trai cùng cha khác mẹ với Lạc Khinh Vân, Khương Hoài Dương. Người khởi xướng Khương Hoài Dương lên phi cơ trực thăng rời khỏi Thành phố Ngân Loan bị Đàm Mặc xử lý. Khương Hoài Dương sau khi chết, Kính Tượng Kiều hủy diệt, cũng để Lạc Khinh Vân có thể thoát thân.

Nói ngắn lại ngày hôm nay, thứ duy nhất Đàm Mặc ăn là bánh quy trong phòng hội nghị, lại cẩn thận ngửi ngửi, cả ngày đều bôn ba, trên người chỗ nào cũng có mùi vị, Đàm Mặc cũng phải tự ghét bỏ bản thân.

Cậu vào phòng tắm bật vòi sen.

Mệt mỏi một ngày có thể tắm nước ấm, Đàm Mặc cảm thấy đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Vuốt tóc hắn xong, Đàm Mặc thản nhiên ngâm nga một bài hát.

“Bảo bối bảo bối, cho con chút ngọt ngào để tối nay con có thể ngủ ngon …”

Lạc Khinh Vân cách vách vốn định quay về phòng ngủ đánh một giấc, mặc dù trời sắp sáng, nhưng tiếng hát vô tâm hoàn toàn lạc điệu từ phòng tắm truyền đến khiến cơn buồn ngủ của anh biến mất.

Lạc Khinh Vân mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng, đi vào phòng tắm nhà mình, áp lưng vào tường phòng tắm.

Từ đây, anh có thể phân biệt rõ ràng nhất âm thanh của dòng nước, dòng chảy của chúng tạo thành đường nét của Đàm Mặc, sự gợn sóng và lõm xuống của các đường cơ, chuyển động của những ngón tay đan vào tóc và tiếng hát của cậu tạo thành một sự rung động nhẹ của nước… …Tất cả đều rất rõ ràng.

Tất cả những chi tiết khiến Lạc Khinh Vân không vui đều bị lột bỏ từng tầng một, khi trong đầu chỉ còn lại Đàm Mặc, mọi thứ trở nên đơn giản và thuần khiết.

Mọi thứ trên đời khiến anh bận tâm, cho dù đó là Hệ sinh thái Kepler hay Hứa Lệnh Phi, đều là dư thừa.

Đàm Mặc tắm xong, sấy tóc, theo kế hoạch thì giờ cậu trùm chăn lên đầu rồi nhắm mắt lại.

Không biết có phải hôm nay quá mức mỏi mệt lại không ăn gì hay không mà chân Đàm Mặc giật giật, mơ mơ màng màng ngã xuống.

Tim cậu thắt lại, cố gắng nắm bắt một thứ gì đó, khi mở mắt ra, cậu cảm thấy cơ thể mình lật lên không trung và tiếp đất “rầm”một tiếng, đầu óc ong ong, ánh sáng phía trên đầu khiến cậu không thể mở mắt..

Giọng nói của đồng đội vang lên bên tai cậu.

“Mẹ tôi ơi! Lần này là ngã thật hay ngã giả nữa đây?” Đây là giọng Thường Hằng.

“Đương nhiên là ngã thật —— anh không nghe thấy vang lớn tiếng như vậy sao!” giọng Ngô Vũ Thanh vang lên.

“Mọi người không được tới gần! Kiểm tra còn chưa kết thúc!”

“Đàm Mặc cậu có thể đứng lên không? Từ bỏ hay tiếp tục?”

Đàm Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người mặc áo phông trắng quần rằn ri đang quỳ bên cạnh mình, đưa tay về phía mình:  “Đội phó Đàm, cậu hơi yếu đuối đó nhỉ? Giống như vừa quăng ngã đã vỡ ấy?”

Đây là giọng nói trêu chọc của Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc hất tay đối phương ra, đứng dậy. Cậu nhìn dưới chân mình, không hề có một mảnh đất đá chứa đầy Sừng Ma quỷ khô héo, những người xung quanh không phải sinh vật Kepler mà là đồng đội, giám khảo và đối thủ của cậu trong bài kiểm tra cận chiến – Lạc Khinh Vân.

Đây là có chuyện gì? Sao cậu lại ở chỗ này?

Khảo hạch đã kết thúc rồi mà.

Chẳng lẽ nơi này là…… Thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân?

Không không không, không có khả năng, cậu đã về chung cư, giờ này đã ngủ rồi.

Lạc Khinh Vân lại không có tháo bao tay chạm vào cậu, sao cậu đến Thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân được?

Chẳng lẽ ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó?

“Sao tôi lại ở chỗ này?” Đàm Mặc từng bước một lui về phía sau, cẩn thận quan sát vẽ mặt cùng phản ứng của mỗi người, muốn tìm ra chứng minh nơi này không phù hợp với thực tế.

“Đội phó Đàm?” Lạc Khinh Vân tiến lên một bước, duỗi tay muốn đụng vào bả vai Đàm Mặc.

Đàm Mặc xua tay sau lưng, “Tôi không sao, đừng chạm vào tôi nữa, để tôi nghỉ ngơi một chút…”

Vẻ mặt của Lạc Khinh Vân trở nên nghiêm túc, anh lại tiếp cận Đàm Mặc, ngày lúc càng gần hơn, xương mày của anh đón ánh mắt của Đàm Mặc, Đàm Mặc có chút thất thần.

Đôi mắt Lạc Khinh Vân quả nhiên giống Lạc Minh Quân hơn…… Rất đẹp.

Không phải, hiện tại là lúc cảm thấy đôi mắt anh ta đẹp sao?

Ngón tay Lạc Khinh Vân tách mí mắt của Đàm Mặc ra.

“Làm…… Làm gì?”

“Kiểm tra Đội phó Đàm có chấn động não hay không. Nếu là ăn vạ thì tôi không đội nồi.” Lạc Khinh Vân nở nụ cười, như đang xác định Đàm Mặc không bị quăng ngã hỏng mất.

Nhưng nụ cười này quá gần, gần đến mức Đàm Mặc dường như có thể nhìn thấy một chút cô đơn qua nụ cười không chút để ý đó, Đàm Mặc vô thức muốn tóm lấy anh, nhưng tay Lạc Khinh Vân đã từ trong mắt Đàm Mặc chuyển đến cổ cậu, lòng bàn tay áp vào cổ cậu.

Lạc Khinh Vân đang kiểm tra mạch đập của cậu.

Cách bao tay, Đàm Mặc vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Lạc Khinh Vân, như thể nó đang rỉ ra từ kim loại lạnh lẽo.

Đàm Mặc vô thức lui nửa bước, nhưng bàn tay giơ lên ​​đã nắm chặt đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân.

“Đàm Mặc, cậu sợ tôi sao?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Không sợ.” Đàm Mặc đáp.

Tôi không sợ anh, tôi trước nay đều chưa bao giờ sợ anh.

Ý cười nơi đáy mắt của Lạc Khinh Vân càng rõ ràng, “Vậy có muốn tiếp tục đấu không? Chúng ta thắng bại còn chưa rõ ràng.”

Đàm Mặc vui vẻ, cậu rốt cuộc là đang nằm mơ, hay là…… Đây là Thế giới Kepler “Khách ngã” của Lạc Khinh Vân?

Nếu bị cậu phát hiện là hơn nửa đêm Lạc Khinh Vân trèo ban công vào phòng ngủ cậu cởi bao tay làm ra thì Đàm Mặc nhất định sẽ viết thư khiếu nại lên Hôi Tháp!

“Tới đi.” Đàm Mặc quyết định nghênh chiến.

Thi đấu giữa hai người lại lần nữa bắt đầu, hết thảy tựa như tái tạo bài kiểm tra vừa rồi, đầu gối Lạc Khinh Vân giáng thẳng vào, Đàm Mặc một lần nữa giẫm lên mượn lực, nhưng lần này cậu không bước lên vai Lạc Khinh Vân mà dùng độ cao bay của mình thúc cùi chỏ vào vai Lạc Khinh Vân.

Một cú này khí thế phi phàm. Người bên cạnh theo dõi đều ngây người.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại nghiêng người muốn đánh ngã Đàm Mặc.

Đàm Mặc nghiến răng, mơ tưởng hả!

Cậu ôm lấy cánh tay Lạc Khinh Vân, xoay cả người sang một bên, móc chân phải và dùng gót chân đập mạnh vào lưng Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân mất thăng bằng lung lay một chút, phát ra một tiếng kêu rên, Đàm Mặc thừa dịp anh khôi phục cân bằng dùng hết sức nhảy lên lưng anh, nhưng không giống lần trước, Đàm Mặc thừa dịp anh phát lực chuẩn bị ném mình đi thì câu lấy đầu gối anh, dùng sức, vật ngã Lạc Khinh Vân.

“Ác —— đây là hình ảnh chúng ta có thể xem miễn phí sao?” An Hiếu Hòa mở to hai mắt.

“Đội phó Đàm lên đi —— không hấp màn thầu thì tranh khẩu khí*!” Thường Hằng mạnh mẽ vỗ tay.

*làm người phải có khí phách tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém, Đây là một câu nói dân gian, và cả câu là “Bán lúa mua nồi hấp, không hấp bánh bao để lấy danh”. Chỉ có lúa mì chế biến thành bột mới có thể hấp bánh bao, bây giờ lúa mì bán đi, không có bột làm sao có thể hấp bánh bao? Không có bánh hấp để hấp nên mua nồi hấp không chỉ để hấp bánh bao, vậy nên hấp cái gì?

“Cố lên Đội phó Đàm, tôi tin cậu mãi là nhất!” Ngô Vũ Thanh cũng đang phất cờ hò reo.

Đàm Mặc thầm nghĩ những người này thật lắm lời, chân vừa chạm đất đã nhanh chóng cưỡi lên người Lạc Khinh Vân, sức mạnh ở eo và bụng của đối phương mạnh đến mức suýt chút nữa lật ngửa cậu, nhưng Đàm Mặc đã oằn mình nắm lấy cổ tay của Lạc Khinh Vân, cố tình sao chép chiêu thức cuối cùng của Lạc Khinh Vân, ấn mạnh vào tai anh.

Đàm Mặc nhướng mày nói: “Lần này tôi ghi được điểm.”

Thực ra Lạc Khinh Vân có thể thoát khỏi Đàm Mặc rất đơn giản. Dù sao sức mạnh của họ không cùng đẳng cấp. Nhưng người này lại mỉm cười, để cho Đàm Mặc nắm cổ tay mình, anh hơi mở miệng nói một câu như là “Đàm Mặc”.

“Hả?” Đàm Mặc cong lưng lại gần đối phương, cố gắng nghe rõ ràng anh nói gì.

Bảng tên trên cổ rơi ra, lay động giữa cậu cùng Lạc Khinh Vân, xoay nửa vòng, lại muốn xoay lại.

Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, ngẩng đầu lên, Đàm Mặc nhìn thấy góc bảng tên của mình sắp chạm vào môi đối phương, cậu đang định quay đầu lại nhưng Lạc Khinh Vân lại cắn vào bảng tên, nằm ngửa ra.

Sợi dây siết chặt cổ Đàm Mặc ép cậu xuống, Đàm Mặc mở to mắt nhìn Lạc Khinh Vân, nhưng đối phương chỉ công khai nhìn mình.

Đôi mắt kia không phải ý cười trêu chọc, cũng không phải thăm dò không chút để ý, mà là sự lạnh lùng phản ánh những suy nghĩ chân thật nhất của Lạc Khinh Vân sâu trong tâm trí anh, Đàm Mặc cảm thấy ngón tay mình nóng bừng, cậu muốn buông tay Lạc Khinh Vân ra nhưng đối phương lại cắn chặt bảng tên của mình hơn.

Đó không phải là giữ lại mà là một lời tuyên bố thẳng thắn.

Tựa như thứ anh cắn không phải một khối kim loại mà toàn bộ là sự phản kháng và phòng thủ của Đàm Mặc.

Đó là một cuộc thi đấu thầm lặng, Đàm Mặc đã thử nhiều cách để rút lại bảng tên của mình nhưng Lạc Khinh Vân không chịu buông ra, dường như anh muốn để lại dấu ấn của riêng mình trên bảng tên của Đàm Mặc.

Đàm Mặc rõ ràng cũng đã làm điều tương tự nhưng khi Lạc Khinh Vân đáp lễ cậu như vậy, Đàm Mặc cảm thấy toàn thân khó chịu, máu vỡ ra khỏi dòng chảy ban đầu, dồn lên trán, mặt, cổ của cậu đều đỏ lên.

Sâu thẳm trong trái tim, cái hợp âm đánh trống reo hò không quan tâm đến bất cứ điều gì đang run rẩy ầm ĩ.

Đàm Mặc bóp mặt Lạc Khinh Vân, lạnh lùng nói: “Nhả ra.”

Nhưng Lạc Khinh Vân vẫn không nhúc nhích, dùng đôi mắt quá hấp dẫn nhìn cậu, lấy đi sự tự chủ của cậu, lôi kéo trái tim huyết mạch cậu, Đàm Mặc càng sốt ruột thì càng dùng sức bóp mặt Lạc Khinh Vân, kinh hoảng thất thố, luống cuống tay chân.

Cậu cũng không tin Lạc Khinh Vân không đau, nhưng tên này tại sao không chịu buông ra!

“Anh muốn thế thì tôi đưa cho anh!”

Đàm Mặc một phát tàn nhẫn, cúi đầu định tháo bảng tên trên cổ ra, nhưng không ngờ Lạc Khinh Vân đột nhiên buông ra.

Khoảnh khắc nhẹ nhõm đó khiến Đàm Mặc có cảm giác như được cứu rỗi.

Nhưng giây tiếp theo, tay của Lạc Khinh Vân đã ôm lấy sau đầu của Đàm Mặc và ấn nó xuống một cách thô bạo.

Đàm Mặc thậm chí không có cơ hội trụ vững, Lạc Khinh Vân đã nắm quyền kiểm soát mọi thứ của cậu.

Anh mang đến cho Đàm Mặc một cảm giác sức mạnh mãnh liệt, nỗi cô đơn bao trùm lập tức xói mòn mọi thứ về Đàm Mặc, khiến cậu vô cớ đuổi theo Lạc Khinh Vân, muốn bám lấy anh để trao sự ấm áp và an toàn. muốn là người duy nhất còn lại trên thế giới này.

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, Đàm Mặc như bị nhập hồn, ngón tay cậu di chuyển lên cổ tay Lạc Khinh Vân, cắm vào trong ngón tay của Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc siết chặt ngón tay, như muốn khóa chặt tay Lạc Khinh Vân.

Cơn đau dữ dội ở bắp chân làm Đàm Mặc nháy mắt bừng tỉnh.

Cậu đột nhiên ngồi dậy, há miệng thở dốc, nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, mọi thứ trong giấc ngủ đều biến mất, chỉ còn lại ánh trăng rải rác qua cửa sổ.

Lạc Khinh Vân không ở trong phòng, nói cách khác cậu vừa rồi thật sự đang nằm mơ, không phải Lạc Khinh Vân đang làm trò quỷ.

“Mẹ nó ——”

Đàm Mặc ôm chặt chân trái, nếu không phải chất độc thần kinh của hoa Adela phát tác, Đàm Mặc đã hoài nghi trình độ giấc mơ của cậu.

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mở tủ đầu giường lấy thuốc giảm đau ra.

Sau hai mũi tiêm, cơn đau đã giảm đi đôi chút nhưng cơn đau vẫn dữ dội.

Đàm Mặc gạt đi mái tóc đẫm mồ hôi trên trán, nghĩ thầm chắc cái chân này không giữ nổi nữa rồi.

Ngày mai thương lượng với Lý Triết Phong và Cao Chích xem có nên đổi chân máy không thôi. Không đau nhưng mà chịu được.

Đàm Mặc liếc nhìn giờ, lúc này mới sáng sớm 4 giờ rưỡi, không ngủ bao lâu…… Nhưng hiện tại đau thành như vậy, chắc không ngủ được nữa.

Cậu bật máy liên lạc, cắm tai nghe Bluetooth, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi trái tim Đàm Mặc vẫn đập loạn xạ, cậu nhìn ngón tay của mình, như thể cảm giác ngón tay của Lạc Khinh Vân vẫn còn đó, cùng với nụ hôn cuối cùng kia…… Đàm Mặc mơ hồ cảm thấy cậu thật ra đang chờ mong.

Cậu chờ mong hiện thực Lạc Khinh Vân đừng khắc chế, hôn cậu theo bản năng.

Đàm Mặc thở ra một hơi, giấc mộng này quá chân thật, tựa như cái gọi là thế giới “Khách ngã”, mà ở thế giới kia cậu có thể bỏ qua thủ tục Inspector, làm lơ ranh giới đó, kéo Lạc Khinh Vân hoàn toàn vào trong thế giới của cậu.

Mẹ nó…… chỉ cần cái tên đội trưởng Lạc Khinh Vân này trông khó coi một chút, dáng người lùn hơn chút, cười rộ lên đừng có quyến rũ như vậy, chưa từng cứu cậu, không để cậu thấy ký ức kia, lúc hôn cậu đừng mềm mại như thế, không có …… cần cậu đến vậy, Đàm Mặc cảm thấy mình căn bản sẽ không coi trọng Lạc Khinh Vân, trong mộng cũng tuyệt đối sẽ không có tên này.

Đàm Mặc download một đoạn kinh Phật, phát ra.

Nếu nửa đêm có ác mộng, nhất định phải tĩnh tâm, giảm ham muốn.

“Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc……”

Mặc dù Đàm Mặc không hiểu một chữ nhưng tâm trí của cậu dường như đã được thanh lọc rất nhiều, cuối cùng cậu có thể giả vờ như chưa từng mơ thấy Lạc Khinh Vân.

Nhưng Lạc Khinh Vân đang ngủ cách vách lại cau mày.

Anh mở mắt, liếc nhìn thời gian trên đầu giường, ngồi dậy vuốt tóc trên trán.

Hình như vừa rồi anh vừa nằm mơ, trong đó anh quay lại thi đấu với Đàm Mặc.

Chỉ là lần này Đàm Mặc biểu hiện tốt hơn, linh hoạt hơn, dự đoán chính xác mọi đòn tấn công của anh.

Lạc Khinh Vân can tâm tình nguyện bị cậu đè xuống, cho đến khi bảng tên trên cổ áo của Đàm Mặc rơi ra, tất cả điều này dường như tạo cơ hội cho anh trả thù Đàm Mặc vì khiến trái tim anh rung động, vì vậy anh cũng cắn bảng tên của Đàm Mặc, và thậm chí... hôn cậu còn mãnh liệt hơn lần đó ở gara.

Lạc Khinh Vân hít một hơi dài, cúi đầu, cười tự giễu.

Bởi vì giấc mộng này thật sự giống như…… anh và Đàm Mặc đều rớt vào thế giới “Khách ngã” nào đó.

Chỉ là bao tay của Lạc Khinh Vân còn ở đây, anh biết rõ anh không mời Đàm Mặc.

Mà Đàm Mặc…… cậu cũng không có Thế giới Kepler.

“Tiếng gì vậy?”

Thính lực nhạy bén khiến Lạc Khinh Vân xác định có kinh Phật phát ra từ phòng ngủ của Đàm Mặc.

Tên này hoặc là nghe rock and roll hoặc là xem hài kịch không nhạt nhẽo, sao nửa đêm đột nhiên mở kinh Phật?

“Lại đang làm cái gì rồi?”

Lạc Khinh Vân mở máy liên lạc, trực tiếp nhắn qua: [ Đội phó Đàm, nhân sinh khổ đoản, mở kinh Phật làm gì? ]

Đàm Mặc mở tin nhắn trên máy liên lạc ra nhìn, trong lòng run lên trước bốn chữ “nhân sinh khổ đoản”.

[ anh ** liên quan quái gì tới tôi? ] (bản raw là **, tui nghĩ nó là khổ đoản đó, chê anh Lạc ngắn chăng:))

Lạc Khinh Vân nhìn tin nhắn này, nhắm mắt lại tập trung phân biệt âm thanh bên cạnh rồi cau mày.

Một phút sau, cửa sổ phòng ngủ của Đàm Mặc vang lên tiếng gõ cửa, lúc cậu trợn mắt ra đã phát hiện Lạc Khinh Vân đang mặc đồ ngủ ở ban công.

Ngược sáng nên đôi mắt của Lạc Khinh Vân bị bóng đen bao phủ, nhưng xương mũi được trời ưu ái khiến anh dù che phủ trong bóng tối cũng thật dễ nhìn ra.

Đàm Mặc tưởng tượng giấc mộng mình mơ thì chột dạ, cậu căn bản không muốn đi mở cửa mà ăn vạ trong chăn giả vờ chưa nhìn thấy gì cả.

Máy liên lạc rung lên, là tin nhắn của Lạc Khinh Vân: [Tôi có thể đá tung cửa ban công, để xem em có muốn trả tiền cho người sửa chữa không. ]

Trán Đàm Mặc nổi gân xanh, anh nhảy xuống ban công nhà tôi, muốn vào phòng ngủ của tôi, còn muốn tôi tốn tiền sửa cửa ban công? Anh là thổ phỉ sao?

Đáng tiếc Lạc Khinh Vân luôn nói được thì làm được, cả phi cơ cũng nhảy rồi thì huống chi một cánh cửa ban công nhỏ?

Đàm Mặc xốc chăn lên, vừa đứng dậy, chân trái đau nhức suýt chút nữa ngã ngửa.

Năm năm trước cậu có thể giả vờ ổn trước mặt Lạc Khinh Vân, đương nhiên bây giờ cậu cũng có thể làm như vậy.

Đàm Mặc từng bước một đi ra ban công, mở rộng cửa với vẻ mặt không vui.

Lạc Khinh Vân rũ mắt nhìn cậu.

Đàm Mặc biết người đàn ông này có đôi mắt rất đẹp.

Lúc nhàm chán Đàm Mặc sẽ lục soát ông cha ruột của Lạc Khinh Vân Hứa Lệnh Phi. Không thể không nói Giáo sư Hứa có một đôi mắt nhìn như văn nhã câu hồn, đa tình lại khiến người khác động tâm, khiến biết bao phụ nữ phải mê mẩn.

Nhưng đôi mắt đó, nếu nhìn một lúc thì Đàm Mặc lại thấy ghét.

Bởi vì bên trong có quá nhiều tính toán lõi đời khéo đưa đẩy bị che giấu tỉ mỉ.

Nhưng mắt Lạc Khinh Vân thì khác, anh kế thừa đường cong của cha nhưng lại có ánh mắt thuần túy và quyết tâm của mẹ.

Đó là một loại cương nghị, tựa như vách đá lạnh lẽo, thác nước bắn tung tóe… nó bộc lộ một sức mạnh khiến người ta khao khát.

Đôi mắt của Hứa Lệnh Phi anh tuấn lại đầy tục niệm trần thế.

Đôi mắt Lạc Khinh Vân thật đẹp vì chúng chuyên chú.

“Đội trưởng Lạc, có chuyện gì?”

Lạc Khinh Vân nâng tay lên, tim Đàm Mặc cũng không biết cố gắng mà nhấc lên cao theo, cho đến khi tay đối phương xoa nhẹ lên đầu cậu.

“Nửa đêm mở kinh Phật, xem ra Đội phó Đàm chẳng những ngủ không được mà còn rất nhàm chán.”

Lạc Khinh Vân đi thẳng vào phòng ngủ của Đàm Mặc, ngồi xuống cạnh giường cậu, dùng lòng bàn tay chạm vào nơi Đàm Mặc nằm.

Đàm Mặc đứng xa xa không dám lại gần, cậu thậm chí không hiểu tại sao mình lại hèn nhát như vậy.

Nhưng Lạc Khinh Vân rõ ràng là đang chạm vào ga trải giường của mình nhưng Đàm Mặc lại có ảo giác, lòng bàn tay đó áp sát lưng cậu.

“Em đổ rất nhiều mồ hôi, gặp ác mộng à?” Lạc Khinh Vân lại nhìn cậu.

“Đúng vậy, anh trong ác mộng.” Đàm Mặc lạnh lùng nói.

Lạc Khinh Vân nheo mắt, nhìn Đàm Mặc, khiến Đàm Mặc khẩn trương lên.

Mắt cá chân cậu vô cùng đau đớn, cậu không chắc mình còn nghị lực quay lại phòng ngủ không. 5 năm trước cậu có thể chịu đựng cảm giác đau này, cũng không biết tại sao 5 năm sau bây giờ đối mặt Lạc Khinh Vân gần trong gang tấc, Đàm Mặc hình như không thể nhịn như vậy được nữa.

“Đội trưởng Lạc, đã khuya rồi, anh không quay về ngủ sao?” Đàm Mặc cắn răng hỏi.

Lạc Khinh Vân nhấc chân lên, một tay ôm đầu gối, tay kia chống cằm nhìn Đàm Mặc.

Trong bóng tối như vậy, đôi mắt của anh rất sáng, anh quay mặt lại nhìn Đàm Mặc, cổ anh hiện lên những đường nét tao nhã, xương quai xanh lấp ló giữa cổ áo ngủ, một tiếng thở dài như tơ lụa trải dài trong đêm, Cổ họng Đàm Mặc nghẹn lại.

“Tôi có vấn đề bối rối đã lâu, muốn tìm em đòi đáp án.” Lạc Khinh Vân nói.

“Đừng, vấn đề anh hỏi tôi chưa bao giờ trả lời tốt được.”

Đại khái là vì phải vất vả đối phó Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc cuối cùng mới có thể hơi lờ đi cơn đau dữ dội truyền từ mắt cá chân đến đầu gối.

Lạc Khinh Vân hỏi: “Chai Klein ở trạm tàu điện ngầm lúc ban đầu lựa chọn chính là em, tôi rất tò mò nó nó dùng thứ gì hấp dẫn em? Dù sao lúc tôi đến tôi thấy rõ em ngã vào trong cám dỗ của nó.”

Tim Đàm Mặc thắt lại, ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại trong cổ họng, sợ rằng thính giác nhạy bén của Lạc Khinh Vân sẽ phát hiện ra điều gì đó.

——Bởi vì lúc đó cậu nhìn thấy chính là Lạc Khinh Vân.

Trong đường hầm u ám, Lạc Khinh Vân tìm được cậu, bọn họ cùng nhau nhìn thấy chai Klein đang nở rộ.

Lạc Khinh Vân tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng, anh ôm Đàm Mặc lên, nhảy hướng vào vực sâu.

“Anh quản làm gì.” Đàm Mặc không xác định giọng mình có hoảng loạn hay không, thậm chí không dám đối diện với Lạc Khinh Vân.

Sợ đối phương phát hiện cậu giấu đầu lòi đuôi.

Cả đời này cậu chưa bao giờ cẩn thận như vậy.

Cho dù là lúc học ở Hôi Tháp, bị bắt quả tang đang sao chép bài thi của Lý Triết Phong cũng không đến nỗi xấu hổ đến thế.

Lạc Khinh Vân cười thật nhẹ, âm thanh của anh thực mềm ấm, tựa như hoa quỳnh nở trong ban đêm yên tĩnh: “Bởi vì thứ nó dùng để hấp dẫn em, nhất định là dục vọng chân thật nhất tận đáy lòng em.”

Dục…… vọng chân thật nhất?

Lòng Đàm Mặc như bị que hàn đốt, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.

Không có khả năng, Lạc Khinh Vân không thể là bạn đời của cậu.

Điều Đàm Mặc tâm tâm niệm niệm chính là tích cóp tiền để mua chân giả mẫu mới nhất, chức năng hoàn thiện nhất và khả năng thích ứng thần kinh cao nhất, sau đó nghỉ hưu cùng Cao Chích.

“Tôi nhìn thấy… Lão Cao.” Đàm Mặc nói.

Vừa nói dối xong, không khí bỗng ngột ngạt.

Ánh mắt của Lạc Khinh Vân vẫn ôn hòa, nở ra một nụ cười ôn nhu bất đắc dĩ, tựa như đang vạch trần Đàm Mặc nói dối.

“Tại sao là Đội trưởng Cao?”

“Đại khái…… Bởi vì…… Cao Chích thích hợp dưỡng lão.” Đàm Mặc lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện mà lao lực như vậy.

Cậu thậm chí không nhớ đến cơn đau ở mắt cá chân, ánh mắt của Lạc Khinh Vân chiếm hết sự tồn tại.

“Cho nên em thích Đội trưởng Cao?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.

Đàm Mặc càng ngày càng hoảng hốt, rõ ràng trong giọng nói của Lạc Khinh Vân không có chút tra hỏi nào nhưng Đàm Mặc lại cảm thấy vô cùng áy náy.

“Ha ha…… Lão Cao làm cha nữa đời người rồi, câu này của anh sẽ khiến anh ấy sợ không ngủ nổi mất. Không có chuyện khác thì Đội trưởng Lạc về……”

Lạc Khinh Vân thả chân xuống đứng lên. Dáng người thon dài cao gầy, thật sự là dáng người mà ai cũng hướng tới đi từng bước một về phía cậu, Đàm Mặc cảm thấy cậu sắp không đứng nổi nữa.

“Em có thể lặp lại lần nữa, lúc Chai Klein dụ hoặc em để em nhìn thấy cái gì?”

Mỗi một bước Lạc Khinh Vân tiến lên, rõ ràng không có bất kỳ cảm giác áp bách nhưng Đàm Mặc lại vô thức lui về phía sau, thẳng đến khi cậu rời khỏi phòng ngủ, thối lui đến ban công.

“Lão…… Lão Cao đó. Anh có thể về không? Đội trưởng Lạc.”

Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương Đàm Mặc, cậu chưa bao giờ biết Lạc Khinh Vân khó chơi đến thế này.

“Em cảm thấy tôi sẽ trở về sao?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.

Đàm Mặc lại lui về phía sau một bước, eo đã chạm vào mép ban công.

Anh sẽ không quay lại, anh muốn làm không chỉ là hỏi cậu, rốt cuộc anh định làm gì… Đàm Mặc cũng không biết.

Khi tay Lạc Khinh Vân đè lên vai Đàm Mặc, tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Đàm Mặc ngã phịch xuống. Lạc Khinh Vân khom lưng ôm Đàm Mặc lên.

Cảm giác bay lên không trung khiến Đàm Mặc sợ hãi, vô thức nắm lấy vạt áo ngủ của Lạc Khinh Vân.

“Em có muốn ở trong ống ngắm của Cao Chích không?” Lạc Khinh Vân cụp mắt hỏi.

“…Không.” Đàm Mặc giãy dụa một chút nhưng Lạc Khinh Vân lại siết chặt tay hơn, “Đội trưởng Cao không thiện ngắm bắn.”