“Cảnh tiên sinh, chúng ta vẫn nên dọn dẹp và điều tra càng sớm càng tốt. Thời gian là mạng sống. Đối với những kết quả không thể quyết định thì chúng ta hãy nghiên cứu chúng khi có thời gian.” Vẻ mặt của Hà Ánh Chi chân thành đến mức làm Cảnh Kính Nhu không nói được câu tiếp theo.
Đàm Mặc nhịn không được vỗ tay, “Được đó, Giáo sư Hà thật chăm chỉ!”
Thật sự là trắng trợn táo bạo không cho Cảnh Kính Nhu mặt mũi. Vì yểm hộ phó đội trưởng nhà mình, Ngô Vũ Thanh cùng Thường Hằng cực kì ăn ý vỗ tay theo, thuận lợi kéo bầu không khí xung quanh, rất nhanh toàn bộ hội trường đều vỗ tay.
Cảnh Kính Nhu mặt sắt có muốn tìm người vỗ tay đầu tiên cũng khó.
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc được gọi đến văn phòng để gặp Hà Ánh Chi.
Đàm Mặc vẫn luôn giữ khoảng cách với Lạc Khinh Vân, dù sao Lạc Khinh Vân bề ngoài có vẻ lịch sự nhưng trong xương cốt thì vô pháp vô thiên, nếu anh hành động quá thân mật với Inspector của mình ở trước mặt Thành trung tâm, Đàm Mặc có thể đoán trước được thẩm tra phòng tối sắp đến rồi đó.
Lạc Khinh Vân hiển nhiên quen biết Hà Ánh Chi, hai người họ đã nói chuyện với nhau suốt.
Đàm Mặc chỉ cần chen lẫn vào kỹ năng xã hội tuyệt vời của Lạc Khinh Vân là được.
Tất nhiên Lạc Khinh Vân cũng biết tâm tư nhỏ của Đàm Mặc, cố tình giảm tốc độ, khi đi vòng quanh chỗ rẽ thì ra hiệu “chờ một lát” với Hà Ánh Chi rồi bấm vào máy liên lạc như gửi tin nhắn cho ai đó.
Bỗng nhiên im lặng khiến Đàm Mặc tưởng mình đã lạc đường, mới vừa tăng tốc, rẽ vào một góc cua thì đụng phải Hà Ánh Chi.
“Ui da!”
Bình giữ ấm của Hà Ánh Chi rớt xuống, Đàm Mặc nhanh tay lẹ mắt, ngồi xổm xuống dễ dàng bắt lấy cái bình.
Lạc Khinh Vân cười, “Đội phó Đàm, cậu ở phía sau cọ tới cọ lui làm gì vậy?”
Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân cố ý, đưa cái ly cho Hà Ánh Chi, “Giáo sư Hà, xin lỗi đã đụng phải ngài.”
“Không sao không sao, là tôi không cầm chắc thôi.” Hà Ánh Chi tốt tính mỉm cười, giương mắt đối diện Đàm Mặc.
Lúc này rõ ràng ông sửng sốt, thay vì bắt lấy cái ly ông lại đưa tay hướng về phía mặt Đàm Mặc.
Đầu ngón tay ông vừa chạm vào má Đàm Mặc, tay ông đã bị Lạc Khinh Vân chặn lại.
“Giáo sư Hà, ngài làm sao vậy?” Lạc Khinh Vân mỉm cười hỏi, nhưng hành vi lại rõ ràng muốn che Đàm Mặc ra sau.
Hà Ánh Chi nháy mắt hồi thần lại, lộ ra nụ cười thẹn thùng, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi… Tôi nhìn thấy người này…”
“Đây là phó đội trưởng của tôi Đàm Mặc.” Lạc Khinh Vân nói.
“Ồ ồ, tôi thấy mắt Đội phó Đàm có cái…… cái sẹo nhỏ này…… Hẳn là bị Trùng Minos làm bị thương phải không?” Hà Ánh Chi vừa nói vừa nhận bình giữ ấm lại.
“Giáo sư Hà có thị lực thật tốt. Rất nhiều người còn tưởng rằng là nốt ruồi son đó.” trong lòng Đàm Mặc rất rõ ràng, vẻ mặt Hà Ánh Chi vừa rồi không phải tò mò với vết sẹo trên khóe mắt cậu, mà là cửu biệt gặp lại khó có thể tin.
Bởi vì khi ông chạm vào mình, Đàm Mặc chẳng những không có phản cảm, ngược lại có cảm giác quen thuộc thậm chí muốn ỷ lại.
Đàm Mặc vô thức nghiêng người về phía đối phương, trên người Hà Ánh Chi rõ ràng mùi nước giặc thống nhất của Hôi Tháp giống mình, nhưng ngoại trừ thứ này Đàm Mặc tựa hồ có thể phân biệt được một loại mùi nào đó phát ra từ chính cơ thể ông.
Cảm giác như được ai đó ôm và đắm mình dưới ánh nắng ấm áp.
Ôn nhu mà cưng chiều.
“Vậy Đội trưởng Lạc, Đội phó Đàm, chốc nữa làm công tác khảo sát làm phiền hai cậu.” Hà Ánh Chi mỉm cười lên.
“Đó là đương nhiên.” Lạc Khinh Vân gật đầu, “Chúng tôi đến bộ phận thiết bị, một giờ sau sẽ đón ngài.”
“Được.” Hà Ánh Chi gật đầu rời đi.
Đàm Mặc vẫn cứ nhìn bóng dáng Hà Ánh Chi, tự hỏi cậu có khi nào gặp ông ở đâu chưa.
Hà Ánh Chi nhiều năm như vậy được Hôi Tháp bảo vệ rất tốt, cơ bản chưa từng lộ mặt, hơn nữa phòng nghiên cứu của ông ở Thành trung tâm, Đàm Mặc căn bản không đến Thành trung tâm.
Nhưng sao lúc này ông lại đến Thành phố Ngân Loan?
“Hình như em rất để ý Giáo sư Hà?”
Giọng Lạc Khinh Vân vang lên.
“Hả? Ai lại không để ý đến nghiên cứu viên sinh học của Kepler hiện đang ở đỉnh cao chứ?”
Đàm Mặc nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi nhận được thiết bị, các thành viên của đội một bắt đầu xác nhận lần cuối cùng.
Đàm Mặc một mình tìm một góc để kiểm tra súng, băng đạn và phụ kiện súng bắn tỉa của mình.
Ngô Vũ Thanh ngồi xuống cạnh Đàm Mặc, dùng khuỷu tay đâm đâm cậu, hạ giọng nói: “Sao thế này, cậu với Đội trưởng Lạc lại náo loạn không vui à?”
“Hả? Cái kết luận này của anh đâu ra vậy?” Đàm Mặc hỏi lại.
“Có phải vì cậu nhìn chằm chằm Giáo sư Hà cả buổi sáng không?” Ngô Vũ Thanh lại hỏi.
Vẻ mặt Đàm Mặc hiện dấu chấm hỏi: “Lúc anh đi học không nhìn giáo viên mà nhìn trần nhà sao?”
“Tôi đi học có nhìn giáo viên không thì không biết, nhưng tôi biết cậu đi học nhất định là chỉ có chơi. Cậu ngiêm túc nhìn Giáo sư Hà suốt ba tiếng như thế…… khiến tôi không thể không hoài nghi Giáo sư Hà có đúng thẩm mỹ của cậu không?”
“Lý Triết Phong mới là gu của tôi được chưa? Nếu không phải cậu ta quá dữ tôi đã dán mắt mình lên người cậu ta.” Đàm Mặc tức giận trả lời.
Cách đó không xa Lạc Khinh Vân nở một nụ cười thật nhẹ.
Vì đầu của Lý Triết Phong, Đàm Mặc lập tức câm miệng.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng thiết bị và lên chiếc SUV.
Đàm Mặc ngồi ở tận trong cùng để tránh né Lạc Khinh Vân, cậu vẫn luôn muốn đợi Lạc Khinh Vân đi ra ngoài, nhưng tên này cố tình ngồi ở gần cửa, cúi đầu lau súng.
Vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt của anh, ngược lại, đường nét xương trán và sống mũi của anh thật rắn chắc rõ ràng, các đường cong ở vai lưng mang lại cảm giác mạnh mẽ lưu loát.
Đàm Mặc có một dự cảm, chỉ cần cậu đi ngang qua Lạc Khinh Vân thì tên này sẽ kéo cậu lại ngay, làm trò trước mặt nhiều người như vậy ấn cậu lên đùi anh…… Ừm, tuy là dự cảm này có hơi tự mình đa tình.
Đàm Mặc có tinh thần lạc quan lợn chết không sợ nước sôi, tâm tư của Lạc Khinh Vân cũng đã thẳng thắn tỏ rõ, hai người ở trong đội ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tránh cũng không thể tránh. Tới tình trạng này rồi, chỉ có thể so xem da mặt ai dày hơn.
Chỉ cần tôi không xấu hổ, mặc cho Lạc Khinh Vân anh dăm tận trời thì chắc làm gì được tôi?
Đàm Mặc đứng dậy đi tới cạnh Lạc Khinh Vân, thuận miệng nói câu: “Đội trưởng Lạc lau súng lâu thật đó.”
Lạc Khinh Vân lại không nhúc nhích, nói với giọng điệu bình thường: “Mới tra dầu cho nó.”
Đàm Mặc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Súng của tôi cũng lâu rồi không dùng, anh tra dầu giúp tôi đi.”
Nhìn đi, bọn họ vẫn có thể đối thoại bình thường này!
Lạc Khinh Vân nâng mắt lên, lông mi như nâng lên cho ánh sáng từ ngoài chiếu vào: “Không phải ngày hôm qua em mới dùng sao? Em không tra dầu sao?”
Đàm Mặc ấn súng bên hông, đáp: “Không phải súng bắn tỉa, là súng này.”
Khóe môi Lạc Khinh Vân nhếch lên thật vi diệu: “Chờ một lát, súng của em quá trân quý, chờ tôi tôi tháo bao tay ra lau thật kỹ cho em.”
Rõ ràng là ngữ khí nghiêm trang, Đàm Mặc bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Mắt thấy đối phương sắp kéo bao tay xuống, cổ họng Đàm Mặc nghẹn lại, hai ba bước vọt ra ngoài.
“Đừng…… Đừng tháo bao tay! Sắp đi làm nhiệm vụ rồi!”
Round One
First kill
Sau khi lên xe, các thành viên khác trong đội tự động dành hai ghế liền kề cho đội trưởng và đội phó của mình.
Chỉ cần Lạc Khinh Vân còn ngồi ngay ngắn đó coi như không có chuyện gì xảy ra thì Đàm Mặc cậu cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hà Ánh Chi vẫn luôn được một tiểu đội từ Thành trung tâm bảo vệ, không có ở Hôi Tháp mà ở trên một phi hành khí. Có bất luận nguy hiểm gì phát sinh thì phi hành khí này sẽ mang theo Hà Ánh Chi trực tiếp cất cánh.
Khi mấy người Đàm Mặc đến đã thấy Hà Ánh Chi mặc đồ phòng hộ đi ra.
Kỹ thuật khống Giang Xuân Lôi tiến đến bên tai Đàm Mặc nói: “Đội phó Đàm! Đội phó Đàm! Nhìn thấy không, đó là đồ phòng hộ cấp bậc cao nhất Hôi Tháp, chế tạo từ kim loại hiếm, toàn bộ Hôi Tháp không có quá ba bộ.”
“Nghe rồi.” Đàm Mặc gật đầu, “Nghe nói mặc bộ đồ phòng hộ này cho dù bị Chai Klein nuốt mất cũng có thể kiên trì ít nhất ba tiếng…… Đương nhiên là dưới tình huống đủ oxi.”
“Đội phó Đàm, anh có muốn sờ một chút không, cảm nhận xem bộ đồ bảo hộ tượng trưng cho sự kết tinh công nghệ cao nhất sẽ như thế nào không?” biểu cảm trên mặt Giang Xuân Lôi không giống như là muốn nghiên cứu chất liệu đồ phòng hộ, mà là…… Khụ khụ……
“Lau nước miếng đi, cẩn thận bị cảnh vệ của Giáo sư Hà đánh nát đầu.” Đàm Mặc nâng cằm.
Giang Xuân Lôi lúc này mới chú ý một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt nghiêm túc đi theo sau Hà Ánh Chi, từ trang bị thì chắc là xuất thân từ bộ đội tiền tuyến, hơn nữa chắc cũng là dung hợp giả, tên của ông ta hình như là Hạ Lang.
Hà Ánh Chi lên một chiếc khác, trước khi lên xe ông đối mắt với Lạc Khinh Vân, Hà Ánh Chi hơi gật đầu, xem ra còn rất coi trọng Lạc Khinh Vân.
Mà Lạc Khinh Vân cũng hiếm khi thu hồi nụ cười chiếu lệ, gật đầu với đối phương.
“Đội trưởng Lạc, anh quen Giáo sư Hà hả?” Giang Xuân Lôi hỏi.
“Tất nhiên, đội trưởng Lạc chúng tôi được Thành trung tâm Hôi Tháp trực tiếp bồi dưỡng.” An Hiếu Hòa vẻ mặt tự hào mà nói.
Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc hỏi: “Đội phó Đàm có hứng thú với đồ phòng hộ của Giáo sư Hà sao?”
Đàm Mặc trả lời: “Ai cũng sẽ cảm thấy hứng thú mà. Dù sao, nếu công nghệ này có thể được sử dụng trong trang phục chiến đấu của quân dã chiến, tỷ lệ thành công và tỷ lệ sống sót của các nhiệm vụ dã chiến sau này sẽ cao hơn rất nhiều.”
Lạc Khinh Vân vươn tay anh cho Đàm Mặc, Đàm Mặc lập tức dựa ra sau kề sát lưng ghế.
“Làm gì?”
“Cho em nghiên cứu đó.” ngón tay Lạc Khinh Vân hơi cong lại mở ra, trên găng tay lưu động một ánh sáng đặc thù.
Lạc Khinh Vân lại cười: “Đội phó Đàm, em suy nghĩ cái gì vậy? Tôi là nói, bao tay của tôi cùng chất liệu với đồ phòng hộ của Giáo sư Hà.”
“A…… ồ.” Đàm Mặc xấu hổ trong lòng, trên mặt lại không có biểu cảm nào, nghiêm túc đáng tin cậy.
Nhưng đồ ngốc Giang Xuân Lôi lại duỗi đầu qua: “Là thật vậy hả? Cho tôi sờ tí được không?”
Tay cậu ta còn chưa vói qua, Ngô Vũ Thanh đã kéo lại ngay tức khắc.
“Tỉnh tỉnh đi! Tay Đội trưởng Lạc không phải thứ cậu có thể sờ.”
“Vậy ai có thể sờ?” Giang Xuân Lôi lại hỏi.
Thùng xe chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Đàm Mặc có thể cảm thấy tầm mắt mọi người như có như không liếc nhìn cậu, cậu cười lạnh trong lòng.
Đám nhãi ranh, cho mấy người cơ hội nhìn tôi nhiều hơn đấy, chốc nữa tôi mời mấy người ăn đạn.
Lúc xuống xe Trang Kính còn có Sở Dư ngồi ở bên ngoài lục tục nhẹ nhàng xuống xe, Lạc Khinh Vân xuống trước Đàm Mặc, chờ đến khi Đàm Mặc xuống thì Lạc Khinh Vân đang đợi bên ngoài nắm khuỷu tay Đàm Mặc.
Mẹ nó! Sờ tay anh có chút thì hồn chẳng biết bay về đâu rồi đó hiểu không?
Đàm Mặc tránh khỏi tay Lạc Khinh Vân, ngẩng cao đầu đi về phía trước như người bình thường.
“Đội phó Đàm, em cùng tay cùng chân.” Lạc Khinh Vân đứng ở cửa xe, nhìn bóng dáng Đàm Mặc nói.
Round Two
Double kill
Đàm Mặc mắt điếc tai ngơ, đứng tại chỗ điều chỉnh bước đi rồi đi về phía lối vào ga tàu điện ngầm đã đóng cửa.
Tiểu đội của Lý Triết Phong đã canh giữ ở bên ngoài, anh thấy Đàm Mặc thì mở miệng nói: “Chúng tôi nghiên cứu một chút, phát hiện mở khu cách ly từ vị trí này gần như có thể tiến thẳng vào khu sinh thái cách ly. Đội của tôi sẽ ở bên ngoài để ứng phó, có chuyện thì kêu chúng tôi.”
“Đã biết.”
Xe Hà Ánh Chi cũng tới rồi, cửa xe mở ra, ông từ trong xe đi ra.
Sau khi Đàm Mặc thấy Hà Ánh Chi xuống xe từ gương phản chiếu, rất nhiều lần nhìn về phía cậu, mỗi khi có người nhìn về phía cậu hoặc là có người nói chuyện cùng cậu thì ông liền dời tầm mắt đu.
Ngắn ngủn năm, sáu phút, Hà Ánh Chi ít nhất nhìn cậu năm lần, mỗi khi Đàm Mặc quay đầu nhìn ông ông liền lập tức làm bộ vô tình nói chuyện phiếm với cảnh vệ hoặc là xem tư liệu, như vậy tới tới lui lui có chuyện lại không nói, chân mày của Đàm Mặc cau lại.
“Đội phó Đàm, em cùng Giáo sư Hà biểu diễn ‘ tầm mắt bỏ lỡ ’ ít nhất năm lần qua lại rồi.” Giọng Lạc Khinh Vân vang lên bên tai Đàm Mặc.
Đàm Mặc vô thức muốn lui về phía sau, nhưng cậu nói cho bản thân nhất định phải thích ứng “Xuất quỷ nhập thần” của Lạc Khinh Vân, cậu bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, tôi phải hoài nghi Giáo sư Hà này có yêu thầm tôi không.”
“Giáo sư Hà lớn hơn em hai mươi tuổi.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc sờ sờ cằm, bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, cho nên ông ấy không phải yêu thầm tôi —— lỡ là con trai lưu lạc bên ngoài của ông ấy thì sao!”
Đúng lúc Giang Xuân Lôi cho nổ tung khu cách ly, phát ra một tiếng “ầm” lớn.
Giáo sư Hà cả kinh lui về phía sau, được cảnh vệ Hạ Lang đỡ lấy.
Mà Đàm Mặc lại không bị dọa đến, bởi vì tay Lạc Khinh Vân đã che trên lỗ tai cậu.
Thường Hằng gân cổ lên lớn tiếng mắng: “Giang Xuân Lôi đồ con rùa! Trước khi cho nổ không biết nói một tiếng với mọi người sao!”
“Ông đây mém nữa rơi súng rồi!” An Hiếu Hòa cũng hô lên theo.
“Ha ha ha, gì cũng có thể rớt, súng đàn ông cũng không thể rớt!”
Mặc dù mọi người đều phàn nàn nhưng tất cả đều hành động, thiết lập thiết bị hoặc điều khiển máy bay không người lái để khám phá tình hình trong khu vực cách ly.
Chỉ có Đàm Mặc đứng bất động.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân truyền đến vành tai Đàm Mặc xuyên qua găng tay kim loại.
Toàn bộ thế giới xoay tròn, có một nháy mắt Đàm Mặc không tìm thấy trọng tâm, mà đầu ngón tay Lạc Khinh Vân đã nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, như thể chỉ cần cậu vừa cử động là sẽ có lực lượng vô hình xuyên thấu qua đầu ngón tay đối phương, tiến vào đại não cậu.
Lạc Khinh Vân thả tay xuống, nắm vai Đàm Mặc lắc lắc, “Đội phó Đàm, em làm sao vậy?”
“Không có gì. Đội trưởng Lạc, chốc nữa chúng ta sẽ phải vào Khu sinh thái. Tôi biết năng lực anh lớn không sợ gì, nhưng tôi không giống, nếu tôi không tập trung thì tôi không thể hoàn thành chức trách của mình.”
“Thân phận Giáo sư Hà đặc thù. Lúc mở họp tôi vẫn đang suy nghĩ tại sao ông ấy, một học giả hàng đầu, lại đến một thành phố biên giới như chúng ta, sau đó ông ấy nói muốn khảo sát trạm tàu điện ngầm Khu sinh thái, tôi hiểu được. Ông tới nghiên cứu Kính Tượng Kiều. Ông ấy không phải dung hợp giả, chỉ là nhân loại bình thường, Lẽ ra ông ấy có thể ở trên phi hành khí xem những hình ảnh do máy bay không người lái truyền đến, nhưng ông ấy lựa chọn tự mình khảo sát. Tôi rất tôn trọng ông ấy, cho nên phải bảo vệ thật tốt.” Đàm Mặc hít một hơi, nói ra những gì trong lòng.
“Đàm Mặc, tôi hỏi em một vấn đề, em trả lời thật với tôi.”
Đàm Mặc thở dài một hơi, tên này lại tới nữa.
“Em sẽ không thể tập trung vì tôi phải không?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc sửng sốt một chút, cậu vốn dĩ định trả lời “Sẽ”, để tên này sau khi xuống kia an phận chút, nhưng giọng Giang Xuân Lôi lại vang lên.
“Đội trưởng Lạc! Đội phó Đàm! Chúng ta vào thôi!”
Giọng nói khàn khàn của Thường Hằng cũng vang lên: “Hai người đang làm gì vậy –yêu đương cũng chẳng có dấu vết ——”
“Tới nữa——” Đàm Mặc nghĩ thầm, chờ về cậu dỡ hết xương của Thường Hằng xuống mới được.
Cậu quay đầu lại nhìn Lạc Khinh Vân một cái, trả lời: “Tôi có tập trung hay không, Đội trưởng Lạc chẳng lẽ không biết?”
Ánh mắt Lạc Khinh Vân hơi sửng sốt một chút, trên môi cong lên độ cung thật nhạt.
Anh là dung hợp giả, là người đầu tiên vào khu cách ly.
Bàn chân dẫm lên hạt thuốc đông đặc phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Mạch điện trong ga tàu điện ngầm đã bị gián đoạn, Lạc Khinh Vân dựa vào khả năng nhìn ban đêm của mình để nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Máy bay không người lái bay đến trước mặt anh, quét tình hình trong ga tàu điện ngầm tạo thành hình ảnh 3D truyền về.
Lạc Khinh Vân không thể cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ sinh vật Kepler cao cấp nào, và ngay cả những sinh vật Kepler đã hợp vào tường cũng đang chết dần.
Bọn chúng đã mất đi hạt giống Khương Hoài Dương, giống như mất đi bộ não, không có sự điều khiển của đại não, bọn chúng bị nhốt ở đây không thể lấy được chất dinh dưỡng, sắp đi đến cuối sinh mệnh.
Lạc Khinh Vân hạ giọng nói: “Trước mắt an toàn, xuống dưới đi.”
Hà Ánh Chi đáp lại “Đã biết”, dẫn cảnh vệ Hạ Lang đi tới lối vào.
Thường Hằng, An Hiếu Hòa đi ở phía trước, Sở Dư ghìm súng đi ở mặt sau, Trang Kính đi cạnh cô.
Hà Ánh Chi cùng Hạ Lang cùng nhau đi xuống, Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh lót sau.
“Cái kia, cậu không phải Inspector sao? Hẳn nên ở ngoài đề phòng ngừa vạn nhất chứ?” Hà Ánh Chi quay đầu lại hỏi.
Đàm Mặc nâng cằm: “Đối tượng giám sát của tôi đã đi xuống. Tôi ở bên ngoài đợi là không thể ngừa vạn nhất.”
“Ồ. Tôi rất ít khi thấy Inspector đi đến tiền tuyến thật. Khoảng cách giữa Inspector với mục tiêu quá gần cũng dễ là người đầu tiên bị xử lý.”
Hà Ánh Chi nói là ám chỉ Đàm Mặc không nên thân cận Lạc Khinh Vân quá.
“Bị đối tượng giám sát giết chết là số mệnh mà Inspector chúng tôi không thể trốn thoát, không phải là người này thì là người sau.”
Đàm Mặc nâng nâng cằm, ý bảo Hà Ánh Chi cẩn thận dưới chân.
Đi trên cầu thang của ga tàu điện ngầm vẫn có những cánh tay vẫy của những hành khách bị nuốt chửng khi họ kêu cứu trên bức tường hai bên, nhưng chúng đã hoàn toàn mất nước. Sự rung chuyển của bước chân khiến chúng hóa thành bột mịn rơi xuống.
Hà Ánh Chi võ trang đầy đủ, trên đầu mang mặt nạ bảo hộ đặc biệt, mặt nạ dưỡng khí cũng từ bộ đồ bảo hộ. Đàm Mặc chỉ có nhìn một phần mặt ông qua lớp kính.
“Đội phó Đàm, cậu ở tiền tuyến bao lâu rồi?” Hà Ánh Chi vừa phân tích rà quét số liệu vừa hỏi.
“5 năm.” Đàm Mặc tuy rằng đang trả lời câu hỏi của Hà Ánh Chi nhưng lại rất nghiêm túc quan sát bốn phía.
“Vậy cũng không lâu lắm, nhưng có thể trở thành Inspector của Lạc Khinh Vân thì nhất định ngàn dặm mới tìm được một.” Hà Ánh Chi trả lời.
“Giáo sư Hà, 5 năm đã rất lâu. Rất nhiều đồng đội đồng niên của tôi đã không còn. Trở thành Inspector của Lạc Khinh Vân có phải ngàn dặm mới tìm được một hay không tôi không biết, dù sao Inspector của anh ta chưa tới vạn người. Nhưng có thể sống sót thì không chỉ ngàn dặm mới tìm được một.” Đàm Mặc nói.
Hà Ánh Chi trầm mặc.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, tới trạm tàu kia.
Dấu vết của sinh vật Kepler vẫn còn có thể nhìn thấy trên trần nhà bị sập, những xác chết trước đó không còn được tìm thấy và đã hoàn toàn trở thành thức ăn cho khu sinh thái.
Bởi vì Lạc Khinh Vân là dung hợp giả cấp cao nên toàn bộ khu sinh thái chỉ có thể im lặng dù đói đến điên cuồng.
Đàm Mặc cầm súng, vai lưng luôn căng thẳng, họng súng di chuyển dọc theo bức tường, luôn có cảm giác như sinh vật Kepler sắp lao ra khỏi tường.
“Đội phó Đàm, nhìn cậu rất khẩn trương.” Giọng Hà Ánh Chi bỗng nhiên vang lên bên tai Đàm Mặc.
Đầu vai Đàm Mặc khẽ run, tay Hà Ánh Chi nắm họng súng của Đàm Mặc, ép nó xuống.
“Nơi này nếu có nguy hiểm, Lạc Khinh Vân nhất định có thể cảm giác được.” Hà Ánh Chi nói.
“Tôi biết.” Đàm Mặc cũng không thả lỏng lại.
Hà Ánh Chi lại hỏi: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cậu lo lắng thế không?”
“Toàn bộ ga tàu điện ngầm này là trong bụng của một khu sinh thái Kepler nào đó. Những sinh vật trong tường là cơ bắp và mạch máu của nó. Chỉ cần lắng nghe cẩn thận là tôi có thể nghe thấy tiếng máu chảy và tiếng tim đập chậm rãi.” Đàm Mặc biết những gì cậu nói cứ như PTSD, Hà Ánh Chi chắc sẽ khuyên cậu đi tìm bác sĩ tâm lý.
“Đội phó Đàm, cậu biết sinh vật Kepler cao cấp có một năng lực đặc biệt, gọi là ‘ bóng câu bên cửa ’ không?” Hà Ánh Chi hỏi.
Đàm Mặc đột nhiên nhớ tới lời Lý Triết Phong cảnh cáo cậu —— ngàn vạn không thể để người ngoài biết cậu đã từng cảm ứng được “Bóng câu bên cửa” của Khương Hoài Dương
“Lúc trước ở Hôi Tháp cũng học qua, nhưng lúc ấy thầy nói chỉ có Sinh vật Kepler hoặc là dung hợp giả mới có thể cảm nhận được. Hơn nữa Sinh vật Kepler có thể sử dụng ‘ bóng câu bên cửa ’ cũng rất ít, cho nên loại năng lực này…… Tôi cũng không hiểu rõ lắm.” Đàm Mặc trả lời.
Hà Ánh Chi trả lời: “Hôi Tháp dạy cậu một phần nhưng không dạy cậu toàn bộ.”
“Có ý gì?”
Hà Ánh Chi không trả lời cậu mà ngồi xổm xuống thu thập tro tàn màu đen trên mặt đất.
Đó là Kính Tượng Kiều còn sót lại.
Hà Ánh Chi không hề sợ hãi nơi này, ông thậm chí đặt tay mình vào vật thể sống của Kepler trên tường và nhắm mắt lại như thể cảm nhận sự sống của nó.
Đàm Mặc gặp qua rất nhiều nghiên cứu viên, bọn họ có bản năng sợ hãi sinh vật Kepler, họ giống như những người ngoài cuộc tự nguyện ở trong một chiếc lồng gọi là “an toàn” và mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài của sinh vật ngoài hành tinh này, mà Hà Ánh Chi thân là nhân loại, lại như là một người đối thoại, đang giao tiếp với khác Sinh vật Kepler.
“Giáo sư Hà.” cảnh vệ Hạ Lang của Hà Ánh Chi đã đi tới, nắm tay ông dứt ra khỏi bứt tường.
“Thực đáng tiếc, Kính Tượng Kiều bị hủy diệt hoàn toàn. Những tro tàn này chắc không thể tái hiện kết cấu sinh học của Kính Tượng Kiều.” Hà Ánh Chi thở dài một hơi.
Lạc Khinh Vân đứng ở cách đó không xa lại bỗng nhiên mở miệng: “Giáo sư Hà, ngài vừa rồi nói về Kính Tượng Kiều, Hôi Tháp chỉ dạy chúng tôi một phần, phần khác thì sao?”
Hà Ánh Chi vẫn không trả lời Lạc Khinh Vân, trái lại hỏi anh: “Vậy còn Đội trưởng Lạc, cậu rốt cuộc nhìn thấy gì trong Kính Tượng Kiều?”
“Thế giới Kepler hứa cho tôi một nguyện vọng.” Lạc Khinh Vân nói.
“Ồ? Nguyện vọng gì?” Hà Ánh Chi lại hỏi.
“Vĩnh sinh.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Nghe đến đó Đàm Mặc khịt mũi coi thường. Cho dù không vượt rào, năng lượng Kepler trong cơ thể Lạc Khinh Vân cũng có thể để anh sống lâu hơn người bình thường, cũng đủ sống đến chán ngấy.
Hà Ánh Chi hơi mỉm cười: “Đội trưởng Lạc, vĩnh sinh chỉ là phần cậu thấy trong Kính Tượng Kiều, còn có một phần đáp án quan trọng hơn cậu không muốn nói. Cho nên, công bằng mà nói thì ‘ bóng câu bên cửa ’, Hôi Tháp không dạy cậu phần nào thì tôi cũng không nói cho cậu.”
Đàm Mặc chớp chớp mắt, này xem như lần đầu tiên Lạc Khinh Vân ăn mệt nhỉ? Thật muốn vỗ tay cho Giáo sư Hà.
“Như vậy nếu tôi nói cho ngài đáp án hoàn chỉnh, ngài cũng sẽ nói cho chúng tôi biết phần Hôi Tháp không dạy chúng tôi sao?” Lạc Khinh Vân đi tới chỗ Hà Ánh Chi, ánh mắt lại nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc có dự cảm, đáp án của Lạc Khinh Vân chỉ sợ không phải thứ cậu thích nghe, hơn nữa thái độ của Lạc Khinh Vân với cậu lúc này chính là từ sau khi anh thoát khỏi Kính Tượng Kiều bắt đầu.
“Vấn đề này chúng ta…… Vẫn là rời khỏi nơi này lại bàn luận tiếp đi.” Đàm Mặc nghiêm túc nói.
“Hôi Tháp có thủ tục Hôi Tháp. Để điều tra Kính Tượng Kiều hình thành thì tôi nói ra một ít tri thức tương quan là vì nghiên cứu. Rời khỏi đây thì tôi không có lý do chính đáng để trái với thủ tục.” Hà Ánh Chi nói.
Đàm Mặc ngây ngẩn cả người, lời như vậy có thể nói thẳng được sao? Điều này không phải ngụ ý rằng Hà Ánh Chi sẵn sàng trao đổi thông tin bí mật với Lạc Khinh Vân ở nơi này sao?
Cho dù thành viên của đội một giữ im lặng, cũng không có nghĩa là cảnh vệ của Hà Ánh Chi sẽ không báo cáo về Thành trung.
Ai ngờ cảnh vệ Hạ Lang không nói câu nào, thay vào đó cầm lấy kẹp mẫu vật từ trong tay Hà Ánh Chi, đi lấy mẫu sinh vật trên tường.
Này còn không phải là rõ ràng thái độ “Mấy người nói đi, tôi mặc kệ hết” sao?
“Tôi nhìn thấy những ham muốn trần tục mà tôi nghĩ đến ngày đêm—sự hoang tưởng về việc độc chiếm, kiểm soát, chiếm hữu thậm chí không tiếc vượt rào cũng cố chấp muốn vãn hồi và bảo vệ.”
Giọng Lạc Khinh Vân rất thấp.
Mấy người An Hiếu Hòa thích nghe góc tường lúc này lại rất ăn ý cách khá xa, bọn họ là xuất phát từ tôn trọng đối với Lạc Khinh Vân, cũng là kính sợ với giới hạn kia.
“Tôi muốn giấu em ấy đi, giấu vào khe hở được giấu kín nhất. Mỗi ngày tôi nghe âm thanh của em ấy đi vào giấc ngủ, bởi vì âm thanh của em ấy mà tỉnh lại. Nhưng khi tôi đi đến đầu khác của Kính Tượng Kiều, thứ tôi thấy chính là kết cục của tôi và em ấy ở thế giới nhân loại. Thế giới Kepler hứa cho tôi vĩnh sinh, là về em ấy.” Lạc Khinh Vân nói.
Hà Ánh Chi có vẻ không kinh ngạc với đáp án này, “Khát vọng tuyệt đối chiếm hữu sẽ không bởi vì nhân loại yếu ớt mà bị phá hủy.”
“Ừm.” Lạc Khinh Vân rũ mắt.
Đàm Mặc bỗng nhiên hiểu sao thái độ của Lạc Khinh Vân với cậu từ ngày hôm qua bắt đầu chuyển biến —— ở Kính Tượng Kiều, cậu chết trước mặt Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân chưa từng biểu hiện đau thương hay bi thương trước mặt cậu, nhưng trái tim Đàm Mặc lại như bị đào đi một phần, đau đớn.
“Được rồi, tôi cũng nói thứ Hôi Tháp không dạy các cậu.” Hà Ánh Chi nhìn không phải Lạc Khinh Vân, mà là Đàm Mặc, “Nhân loại cũng có thể cảm ứng được ‘ bóng câu bên cửa ’, tiền đề là nhân loại này đã từng đi qua Kính Tượng Kiều.”
ngón tay Đàm Mặc vô thức run nhẹ, trong trí nhớ của cậu, cậu tuyệt đối không có đi qua Kính Tượng Kiều. Duy nhất một lần kia thì Lạc Khinh Vân cũng đẩy cậu ra.
“Thế giới Kepler chia làm thế giới vật chất cùng thế giới tinh thần. Thế giới vật chất chính là các cậu nhìn đến, chạm đến, mỗi một loại sinh vật đều có thực thể của nó. Nhưng ở trong thế giới tinh thần Kepler, linh hồn vĩnh sinh. Mà Kính Tượng Kiều là sợi dây liên kết giữa bộ não con người và thế giới tinh thần. Khi một nhân loại bình thường đi qua Kính Tượng Kiều có nghĩa tư tưởng người đó đã liên hệ với Thế giới tinh thần Kepler. Bởi vì liên hệ này nên người đó có thể cảm ứng được tin tức Sinh vật Kepler lưu lại.” Hà Ánh Chi nói.
“Nhưng vấn đề ở chỗ, một nhân loại bình thường nếu bị Kính Tượng Kiều bắt được thì sao toàn thân mà lui —— trở lại thế giới vật chất, kể lại cho Giáo sư Hà hết thảy được?” Lạc Khinh Vân vuốt cằm, ánh mắt anh đang đánh giá Hà Ánh Chi nói thật hay giả.
“Lạc Khinh Vân, nếu có một ngày cậu thật sự đi qua đầu khác của cây cầu, có lẽ sẽ có người ngăn cản cậu vượt rào.” Hà Ánh Chi nói.
“Ai?” Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại.
“Tỷ như Lạc Minh Quân, tỷ như Lương Ấu Khiết, tỷ như mọi người mà cậu cho rằng cậu đã mất đi, bọn họ đều sẽ che ở đầu kia, bảo vệ cậu, nhắc nhở cậu —— ở thế giới nhân loại còn có người chờ cậu trở về. Có đôi khi thứ tận đáy lòng cậu làm cậu hồn khiên mộng nhiễu không thể thoát khỏi ** cũng không nhất định sẽ phá hủy cậu, mà là sức mạnh mạnh mẽ nhất níu giữ cậu.” Hà Ánh Chi nói.
Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên
Nghe đến đó, Đàm Mặc mơ hồ hiểu ra, Hà Ánh Chi khẳng định cũng đi qua Kính Tượng Kiều, hoặc là có người ông cực kì tín nhiệm đã từng đi qua, nếu không ông sẽ không biết tất cả điều này.
“Giáo sư Hà, ai canh giữ đầu bên kia Kính Tượng Kiều bảo vệ ngài?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Hà Ánh Chi không trả lời anh mà nói: “Nơi này không để lại gì cả. Mang tôi đến nơi phát hiện Chai Klein đi.”
Đàm Mặc nhìn bóng dáng Hà Ánh Chi, dùng khuỷu tay đụng nhẹ Lạc Khinh Vân, “Vô luận là ai bảo vệ Giáo sư Hà, người kia khẳng định đã không tồn tại ở thế giới hiện thực rồi.”
Lạc Khinh Vân lại cúi đầu, dựa vào bên tai Đàm Mặc nói: “Người kia là Lăng Dụ.”
đồng tử Đàm Mặc run lên, Lăng Dụ…… người đặt móng cho Sinh học Kepler, rất có thể là dung hợp giả sớm nhất của nhân loại, là học giả thiên tài mà Khương Hoài Oanh nói bị con của mình giết chết.
“Em đoán Hà Ánh Chi tại sao muốn tới nơi này?”
Lạc Khinh Vân tuy đến gần nhưng không dán lên tai Đàm Mặc, mà là giữ khoảng cách bốn năm cm, đây là sự tôn trọng của anh đối với Đàm Mặc.
“Bởi vì nơi này xuất hiện Kính Tượng Kiều?”
Lạc Khinh Vân lắc đầu, “Kính Tượng Kiều mang đến một khả năng khác —— nơi này khả năng sẽ có sinh vật Kepler cao cấp ‘ bóng câu bên cửa ’.”
Từ Bóng câu qua khe cửa trong từ điển nhân loại, xuất từ 《 Trang Tử · Trí bắc du 》, con ngựa trắng chợt lóe qua khe hẹp nhỏ, so sánh thời gian cực nhanh.
Sinh vật Kepler “Bóng câu bên cửa”, ám chỉ việc để một khoảnh khắc đứng yên tại chỗ của nó, là một cuộc đối thoại vượt thời gian, là sự trao đổi giữa quá khứ và hiện tại cách nhau mười năm, thậm chí cả trăm năm.
Editor: Này tui đã nói ở chương trước nào đó rùi ấy, đoán đúng ghê ehehe, cảm thấy mình thật siu.
“Cho nên, Hà Ánh Chi đi vào nơi này là để đối thoại với Lăng Dụ sao?” Đàm Mặc hỏi.
Lạc Khinh Vân cười mỉm, “Nếu có thể, tôi cũng muốn có được năng lực này.”
“Anh muốn có được năng lực này? Anh đối thoại với ai ở tương lai?” Đàm Mặc buồn cười hỏi lại.
Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Thật lâu sau, anh mở miệng nói: “Vẫn là em có được loại năng lực này thích hợp hơn.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì tôi chú định sống lâu hơn em. Như vậy chờ có một ngày em sống thọ và chết tại nhà, tôi có thể học Giáo sư Hà đến chỗ em đã đi qua tâm sự với em ở quá khứ.”
Lạc Khinh Vân nói thực nhẹ nhàng, sinh lão bệnh tử trong thế giới của anh như không có ranh giới rõ ràng.
Đàm Mặc nhìn bóng dáng anh, trái tim bỗng nhiên trầm xuống, tất cả mọi người thấy anh lạnh lùng mạnh mẽ, lại xem nhẹ sự cô độc trong anh.
“Lỡ mà tôi thành dung hợp giả, tôi sẽ chăm chỉ học.” Đàm Mặc nói.
Lạc Khinh Vân cười, “Em học? Đội phó Đàm, sự cần mẫn của em chắc đã dùng hết ở Hôi Tháp rồi.”
“Cảm ơn anh hiểu biết tôi thế.”
“Nhưng Thế giới Kepler xác thật rất xuất sắc —— có vùng biển vô biên, dãy núi bao la hùng vĩ mà em không tưởng tượng được.”
“Vẫn là thế gian tốt hơn.” Đàm Mặc nhún vai.
Lạc Khinh Vân xoay người lại, buồn cười hỏi: “Tốt thế nào?”
Đàm Mặc mở quảng cáo trà sữa nhận được trên máy liên lạc, nghiêm túc đọc theo khẩu hiệu: “Một chút ngọt ngào đó khiến anh quên đi nỗi thống khổ của trần gian —— hải lan cuồn cuộn có thuyền nhưng độ, cao lãnh thông thiên có đường được không*.”
*Đại dương bao la có thể vượt qua bằng thuyền, núi cao có thể vượt qua bằng đường bộ.
Toàn bộ trạm tàu điện ngầm đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh sáng Đàm Mặc mở quảng cáo đang lưu chuyển, như là từng con ngựa trắng nối đuôi nhau lướt qua Đàm Mặc như mây bay.
“Đàm Mặc…… em lại câu dẫn tôi.” Lạc Khinh Vân nói.
Anh không cười, anh thực nghiêm túc.
Đàm Mặc nghẹn ngay, lập tức đóng quảng cáo.
Trong bóng tối Lạc Khinh Vân vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt liếc ngang và đôi môi ngập ngừng không nói của cậu.
Mặc dù không có ánh sáng, máu trong tim vẫn sôi trào vì nháy mắt lơ đãng nào đó.
“Tôi không có.” Đàm Mặc đi ngang qua Lạc Khinh Vân.
“Em không có gì?”
“Tôi không có…… câu dẫn…… anh.”
Hai chữ cuối cùng, Đàm Mặc nói thực nghiêm túc.
“Ồ. Em nói không có thì không có vậy. Đến lúc nghỉ có thể mời em uống trà sữa không?” Lạc Khinh Vân đi bên cạnh Đàm Mặc hỏi.