Nếu quyết định phải đối phó Hồng Vực thì phải chuẩn bị thỏa đáng, nghĩ ra chiến lược khả thi nhất để thực hiện trong thời gian ngắn nhất, thay vì xông lên chỉ biết tặng đầu người cho Hồng Vực.
Khi Cảnh Kính Nhu đã biết Thành trung tâm phát chỉ thị toàn lực đối kháng Hồng Vực lại khẩn trương xưa nay chưa từng có.
Toàn thể nhân viên tác chiến khẩn cấp mở họp, thời gian hội nghị chỉ có mười phút, mười phút sau là phải tiến vào trạng thái tác chiến.
Trong khi Hạ Ánh Chi cùng mọi người đang giải thích trận chiến, đám người Đàm Mặc đã đi đến kho thiết bị.
Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong vạn phần khẩn trương kiểm tra trang bị lần cuối cho họ.
Đàm Mặc lĩnh “Chu Tước” từ kỹ sư Hàn Chuẩn, lúc bàn giao thì Hàn Chuẩn kéo cậu lại.
“Làm sao vậy, Hàn đại kỹ sư có gì chỉ giáo?” Đàm Mặc cười hỏi.
“Anh…… anh phải sống. Chúng tôi đều thủ tại chỗ này, nếu các anh thua con quái vật đó thì chúng tôi sẽ bị nó ăn luôn đấy.” Hàn Chuẩn nói.
Cho dù chỉ số thông minh cao hay đầu óc thông minh hơn nữa thì Hàn Chuẩn cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi.
Đàm Mặc đáp lại, “Tôi sẽ để cậu bình an lớn lên, biến thành ông già xấu xa người gặp người ngại.”
“Cút đi.” Hàn Chuẩn không chút khách khí đạp Đàm Mặc một cái.
Lúc sắp chia tay, Hoàng Lệ Lệ cho Đàm Mặc một cái ôm, vỗ vỗ phía sau lưng cậu nói, “Em trai, vốn muốn mở cược nhưng mà mọi người đều nói em sẽ diệt con kia.”
Đàm Mặc mìm cười vỗ lưng Hoàng Lệ Lệ, “Thế thì thật xui xẻo, không thắng được tiền.”
“Chờ cậu về tôi giặt đồ tác chiến cho cậu thêm nước xả thật.”
“Mẹ nó! Tôi còn tưởng cô thêm giúp tôi rồi chứ! Tôi còn nói gần đây đồ tác chiến không cứng nữa!”
“Đó là nước rửa tay.” Hoàng Lệ Lệ đẩy cậu ra.
Đàm Mặc vừa muốn rời đi đã bị người gọi lại.
“Đội phó Đàm, Giáo sư Hà muốn tặng đồ cho cậu.”
Là cảnh vệ của Hà Ánh Chi, Hạ Lang.
Đàm Mặc nhận tới thì phát hiện là đồ phòng hộ của Hà Ánh Chi, lập tức sốt ruột, “Ông ấy đưa cái này cho tôi làm gì? Ông ấy làm sao bây giờ?”
Tuy mọi người ai cũng hào ngôn chí khí, nhưng đối mặt Hồng Vực không có ai dám nói mình nắm chắc phần thắng. Nếu Hồng Vực đột phá vòng vây của bọn họ, Hà Ánh Chi không mặc nó thì không phải rất nguy hiểm sao?
Cảnh vệ trả lời: “Đội phó Đàm, cha mẹ yêu con tất vì này kế sâu xa*. Giáo sư Hà không phải loại người sẽ để cậu sống yên bình với hiện tại, em ấy không muốn cậu đi tiền tuyến như vậy tất nhiên có nguyên nhân. Mong cậu hiểu, cũng đừng để em ấy khó an.”
*父母之爱子,必为之计深远: cha mẹ yêu các con thì thực phải tính kế lâu dài cho chúng. Trích Xúc Long khuyên Triệu thái hậu
Đàm Mặc nhận bộ phòng hộ kia, cậu hiểu ý mà cảnh vệ nói. Hà Ánh Chi coi cậu như con mình, cho nên vô luận đã xảy ra chuyện gì Đàm Mặc đều phải sống sót, không thể phụ lòng Giáo sư Hà.
“Tôi hiểu được.”
Lý Triết Phong nhìn Đàm Mặc một cái, anh đang chà lau đao chiến thuật của mình, máy liên lạc bên tai bỗng nhiên nhắc có kênh muốn liên hệ. Anh nâng ngón tay điểm nhẹ, đầu bên kia truyền đến âm thanh Hà Ánh Chi.
“Đội trưởng Lý, giờ phút này chỉ có cậu biết tôi nói những gì, tôi sẽ không nói cho người thứ hai nghe.”
Lý Triết Phong nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
“Đầu tiên, Đàm Mặc tuyệt đối không thể bị Sinh thái Kepler đồng hóa. Xác suất rất lớn nó sẽ không trở thành dung hợp giả giống cậu hay Đội trưởng Chu, nó sẽ trực tiếp vượt rào.”
Vẻ mặt Lý Triết Phong cứng lại một chút, sau đó lại kiểm tra băng đạn như không có việc gì.
“Thứ hai, nó nhất định phải sống. Chỉ cần nó còn sống, chỉ cần nó vẫn là nhân loại, Sinh vật Kepler sẽ không thể đạt đến đỉnh.”
Lý Triết Phong lại “Ừm” một tiếng.
“Tôi không muốn để nó tự gặp nguy hiểm, nhưng thất phu vô tội, hoài bích có tội*. Nếu như vậy thì làm cho Hồng Vực trở thành đá mài dao cho nó đi. Thứ khác tôi không thể nói với cậu, nhưng có rất nhiều người đã trả giá sinh mệnh để nó sống sót.”
Kỳ thật sâu trong nội tâm Lý Triết Phong đã sớm biết Đàm Mặc là đặc biệt.
Một nhân loại bình thường, phải làm như thế nào mà hết lần này đến lần khác chuẩn xác bắn trúng hạt giống Khu sinh thái cao cấp? Đó không phải vận mệnh cũng không phải trùng hợp, có lẽ thật đúng là một loại thiên phú, một thiên phú xuất phát từ trong gen.
Có gan đối mặt thiên phú, gánh vác gánh nặng của thiên phú, mới là lý do khiến nhiều người cam nguyện bảo vệ Đàm Mặc.
Đàm Mặc đã thay đồ phòng hộ, vác súng bước lên phi hành khí.
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Triết Phong, Lý Triết Phong hiếm khi nở một nụ cười với cậu.
Lúc này đây, Thành trung tâm toàn diện phối hợp với hành động của bọn họ, theo vệ tinh rà quét, ba tên lửa được phóng cùng lúc, những tên lửa này khác với tên lửa do Cảnh Kính Nhu phóng ba năm trước.
Chúng di chuyển trên không với tốc độ cao, khi bộ đội trên mặt đất ngước mắt lên thì chỉ có thể nhìn thấy dấu vết thoáng qua.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích mạnh lan ra tứ phía, nhà cửa sụp đổ, gạch xây bị phá hủy, xung điện từ đi sâu hàng trăm mét dưới lòng đất, mục đích là đẩy Hồng Vực ẩn náu dưới lòng đất ra ngoài, dọn sạch chiến trường.
Đàm Mặc trên “Hoàng hậu đen” nhìn hình ảnh vệ tinh truyền tới, cái động lớn kia không cần phóng đại lên.
“Đây là để thu thập Hồng Vực, sau này chi phí tái thiết cũng rất cao nhỉ?” Ngô Vũ Thanh nói.
Đàm Mặc trả lời: “Đối với Thành trung tâm thì sinh vật Kepler cấp bậc Hồng Vực mà xâm nhập lãnh địa nhân loại thì cảm giác nguy cơ khẳng định bùng nổ.”
Sức mạnh còn sót lại của tên lửa vẫn chưa hề suy giảm, xung quanh vẫn có những tòa nhà cao tầng sụp đổ như quân domino, phạm vi sụp đổ là phạm vi ảnh hưởng của xung điện từ.
“Mới có ba năm mà thôi, kỹ thuật tiến bộ rất nhiều nhể.” Thường Hằng nói.
“Tin hay không thì tùy, đây chắc chắn là sức mạnh tiềm ẩn của Thành trung tâm không được công bố ra ngoài. Đây là quyết tâm đào Hồng Vực ra khỏi lòng đất.”
Bên cạnh cái hố lớn đó có thứ gì củng lên.
Giang Xuân Lôi thò lại gần, khẩn trương vô cùng, “Cái này…… Là Hồng Vực muốn ra hả?”
Đàm Mặc nheo mắt lại, lắc đầu: “Hẳn là không phải Hồng Vực. Bá chủ Khu sinh thái một phương sao có thể không có cả một tiền đồn kỵ binh cứ?”
Quả nhiên ba sinh vật khổng lồ giống như con bướm từ mặt đất nổi lên, chúng bay cực nhanh, đôi cánh như bốc cháy, lao thẳng về phía trung tâm chỉ huy Hôi Tháp.
Đó là một sinh vật thuộc loại côn trùng Minos với sức tấn công cực kỳ mạnh mẽ – Huyết Phách Điệp.
Một con khác lao về phía Hoàng hậu đen trên bầu trời.
Giang Xuân Lôi lập tức né tránh: “Chúng nó muốn làm gì?”
Đàm Mặc ngồi lại chỗ của mình, thắt đai an toàn, “Chúng nó ra kiếm ăn cung cấp chất dinh dưỡng cho Hồng Vực. Chất dinh dưỡng cho Hồng Vực càng nhiều thì càng có thể mau chóng tiêu hóa và hấp thu Lạc Khinh Vân. Đã có lính gác, xem ra năng lực con Hồng Vực này mạnh hơn con ba năm trước không chỉ một chút.”
“Da da da da da” Sau một trận pháo kích mãnh liệt, đôi cánh của Huyết Phách Điệp bị xuyên thủng, chất lỏng màu đỏ tươi lần lượt lan ra trong không khí, nhưng máu đó dường như có tính chủ động độc lập, chúng xuyên qua lỗ trống đạn rồi lại trở về vị trí ban đầu như gel.
“Cái thứ này đánh không chết a!” Giang Xuân Lôi tỏ vẻ rất khó chịu.
Radio Hoàng hậu đen truyền đến giọng Hà Ánh Chi: “Đừng đánh cánh Huyết Phách Điệp, đánh khe lõm dưới bụng chúng, đó là đại não chân chính của chúng nó.”
“Vẫn là tri thức của Giáo sư Hà phong phú.” Giang Xuân Lôi muốn nhắm chuẩn bụng Huyết Phách Điệp nhưng Huyết Phách Điệp bay quá nhanh, liên tục bắn trượt.
Đàm Mặc mở miệng nói: “Muốn tôi tới không?”
Giang Xuân Lôi cảm thấy như bị nhục nhã, lúc trước cậu điều khiển súng ngắm từ xa độ chính xác quá kém đã bị Cao Chích nói qua, cậu luyện lâu rồi nên không cam lòng từ bỏ như vậy.
“Luận ngắm bắn, tôi đương nhiên không bằng Đội phó Đàm. Nhưng là luận thao túng máy bay không người lái, Giang Xuân Lôi tôi nói thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.”
“Ồ quao, sự tự tin bành trường rồi à.” Đàm Mặc vui vẻ.
Giang Xuân Lôi vội bổ sung: “Tôi chỉ Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan thôi.”
Bộ đội tiền tuyến đô thị cấp 1, tiền bối lợi hại chỗ nào cũng có, Giang Xuân Lôi cũng chỉ dám khoe khoang ở Thành phố Ngân Loan.
Cậu ấn một nút, hai máy bay không người lái bay ra ngoài.
Tốc độ của chúng nhanh hơn Hoàng hậu đen, Giang Xuân Lôi đã nâng cấp hệ thống khóa mục tiêu cho chúng nó, một khi xác định bụng Huyết Phách Điệp thì sẽ luôn nhắm mục tiêu đi theo, một trong những máy bay không người lái buộc Huyết Phách Điệp bay hai bên sườn của nó, một máy bay không người lái khác quyết đoán xạ kích, bắn trúng mục tiêu.
Huyết Phách Điệp như bốc cháy ở giữa không trung, những đốm máu rải rác khắp nơi, chẳng bao lâu chỉ còn lại một bộ xương, rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Đàm Mặc hướng Giang Xuân Lôi duỗi ngón tay cái: “Trên mặt đất vang lên sấm sét, cậu cuối cùng cũng lóe sáng trên sân khấu!”
“Đúng vậy.” Giang Xuân Lôi đắc ý sờ sờ chóp mũi.
Nhưng Cảnh Kính Nhu trong văn phòng không đắc ý như vậy nữa, anh đang cầm tách trà nhìn một con bướm màu đỏ như máu điên cuồng đập vào cửa sổ kiểu Pháp của anh, cả người choáng váng.
Đôi cánh bướm rực lửa khổng lồ ở gần trước mặt anh đến mức anh đã bắt đầu tưởng tượng ra nỗi đau khi kính vỡ rồi bản thân bị bao bọc và ăn mòn bởi Huyết Phách Điệp.
Đột nhiên một bóng người nhảy ra khỏi máy bay, tay anh ta vừa đặt trên cánh của Huyết Phách Điệp, nó đột nhiên rơi xuống trước khi đập vào cửa sổ sát đất.
Cảnh Kính Nhu run một chút, anh vọt tới trước cửa sổ sát đất, thấy Lý Triết Phong ngồi xổm trên người Huyết Phách Điệp, con bướm đêm khổng lồ chết tiệt giờ bị ngọn lửa đen bao quanh, thiêu đốt giãy giụa.
Phi hành khí thoảng qua, kéo Lý Triết Phong trở lại.
Mà con Huyết Phách Điệp kia bị đốt không còn lại gì.
“Chậc…… Lợi hại.” Cảnh Kính Nhu tự đáy lòng vươn ngón tay cái cho Lý Triết Phong.
Đáng tiếc Đội trưởng Lý trưởng đã nhẹ nhàng xoay người.
Một con Huyết Phách Điệp khác bay đến căn cứ thử nghiệm tên lửa Thành phố Ngân Loan, nó xẹt qua tầng trời thấp, rải ra vô số bột màu đỏ sậm khi rung cánh, một số cổng phóng đã bị bột phấn phá hỏng. Tất cả nhân viên đều đang chuẩn bị chiến tranh bên trong căn cứ, cho dù muốn rửa sạch miệng pháo cũng không ai có thể thoát ra ngoài vì con bướm ăn thịt người to lớn này.
Toàn bộ căn cứ bên ngoài vắng tanh, ngoại trừ một bóng người mặc đồ tác chiến đứng ở trung tâm.
Huyết Phách Điệp không tìm thấy bất kỳ chất dinh dưỡng nào, nhưng bản năng của nó khiến nó sợ hãi mục tiêu duy nhất này, nó quanh quẩn trên đầu anh suốt ba vòng, cảm nhận được tất cả đồng bạn của nó đã chết, nó phải tìm kiếm chất dinh dưỡng cho hạt giống nên chỉ có thể không màng tất cả mà vọt qua
Người đàn ông đứng giữa giơ tay trái lên, ngón trỏ hơi cong.
Đôi cánh Huyết Phách Điệp dang rộng muốn bao vây anh ta lại ăn mòn, nhưng không ngờ nó lại va phải một tấm lưới khổng lồ.
Nó vùng vẫy dữ dội, tấm lưới nối liền các pháo đài ở bốn phía của căn cứ tên lửa, bất khả xâm phạm, ngón trỏ của người đàn ông móc xuống phía dưới, toàn bộ tấm lưới tỏa ra ánh sáng màu xanh bạc mạnh mẽ. Con Huyết Phách Điệp vùng vẫy điên cuồng, nhưng những đường dây thần kinh này điên cuồng hấp thụ năng lượng Kepler, Huyết Phách Điệp dần dần teo lại, mất đi vẻ bóng bẩy như một chiếc lá khô.
Chu Tự Bạch ngửa đầu, cảm thụ năng lượng trong cơ thể mình trở nên dư thừa, cậu buông ngón trỏ ra, lưới thần kinh bắn lên trên, Huyết Phách Điệp giống như tờ giấy để quá lâu, rơi rụng thành từng mảnh.
Đội kỹ thuật lập tức lao ra để thông nòng pháo bị tắc.
Một chiếc máy bay lao tới, Chu Tự Bạch phi thân ngồi lên.
Ba con Huyết Phách Điệp cứ như vậy bị tiêu diệt.
Nhưng không ai cảm thấy nhẹ nhàng.
Đàm Mặc ngồi trên Hoàng hậu đen rất rõ ràng, Hồng Vực nhất định phải tiêu hóa được Lạc Khinh Vân, nó cần đạt đủ năng lượng để làm tan rã sức chống cực của Lạc Khinh Vân, như vậy tất nhiên sẽ phát động một đòn tấn công lớn hơn.
Quét vệ tinh cho thấy có dấu vết của một số lượng lớn sinh vật Kepler trong miệng núi hố bị nổ tung.
Đàm Mặc nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: “Tới rồi.”
Vô số trùng Minos từ mặt đất chui ra, mênh mông ngợp đất giống như quân kiến, chẳng bao lâu sau đã vỗ cánh bay lên, sắp phân tán ra mọi hướng.
Cảnh Kính Nhu cười lạnh, anh chính là đang chờ giờ khắc này.
Lãnh địa nhân loại nào dễ xâm lấn như vậy, nếu tới thì phải trả giá đại giới.
Một chùm ánh sáng xanh lam chói lóa từ trên đỉnh Hôi Tháp bắn thẳng lên bầu trời, Hoàng hậu đen lập tức bay lên cao, ngay cả phi hành khí hai người của Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cũng bay lên mây, chùm tia sáng sau khi đạt đến điểm cao nhất đột nhiên tỏa ra mọi hướng, giống như một chiếc ô khổng lồ.
Vô số viên đạn định hướng nhỏ xíu rơi xuống như mưa xối xả.
Bộ đội tiền tuyến trên Hoàng hậu đen đều xem ngây người.
“Trời ơi—— đây là thành quả nghiên cứu phát minh mới nhất sao?” Giang Xuân Lôi, kỹ thuật khống, đã sắp dán mắt lên màn hình mà nhìn.
Đàm Mặc mỉm cười, “Xem ra Hôi Tháp lúc này tiêu đến vốn gốc rồi.”
“Không sai loại bom định hướng này là cấp cao nhất. Sau đợt này mà thành phố gặp phải sóng triều Trùng Minos thì không còn năng lực phòng ngự nữa đâu.” Ngô Vũ Thanh nói.
Đàm Mặc gật đầu, “May là trừ nhân viên đóng giữ Hôi Tháp thì Thành phố Ngân Loan đã là thành phố rỗng.”
Những quả bom định hướng đó nổ chính xác trên cơ thể Trùng Minos, hình thành một khối năng lượng dày đặc lớn, cảnh tượng này đúng là mấy chục năm khó gặp.
Vụ nổ phải hơn mười phút mới dừng lại, toàn bộ sinh vật trong khu vực đều bị tiêu diệt, đây cũng là một đả kích cực lớn đối với Hồng Vực.
“Thứ quỷ kia cũng chưa chịu ra à?” Giang Xuân Lôi gãi gãi đầu.
“Không sao, đương nhiên có người sẽ ép nó ra.” Đàm Mặc lạnh lùng nói.
Một phi hành khí xẹt qua trên miệng hố, Chu Tự Bạch nhảy xuống, dừng ở đáy hố.
Cậu nửa ngồi xổm xuống, đặt một tay xuống đất, vô số sợi dây thần kinh từ cơ thể cậu kéo dài ra, cắm vào lòng đất, truyền xuống phía dưới, đuổi theo Hồng Vực.
Trên mặt đất, từng đợt sóng nhấp nhô khổng lồ lần lượt xuất hiện, đó là Hồng Vực đang chạy trốn.
Sau một tiếng “Ầm vang” thật lớn, một con quái vật khổng lồ chui từ lòng đất ra.
Vô số mắt kép run rẩy, cực kỳ hung hãn trừng mắt nhìn Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch quay đầu lại, khi sợi dây thần kinh trong tay cậu rung lên, phản chiếu vô số ánh sáng xanh huỳnh quang tinh tế, quấn quanh đầu Hồng Vực.
“Má ơi, nhìn như kiến rung cây vậy có sao không?” Thường Hằng lo lắng nói.
Rốt cuộc Hồng Vực còn có hơn phân nửa thân hình dưới lòng đất.
Nhưng Chu Tự Bạch lại không hề sợ hãi, từng bước lui về sau, dùng sức lực toàn thân muốn kéo thứ này ra.
Mà Hồng Vực cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức phun ra những sợi dây thần kinh dày đặc như lũ lụt về phía Chu Tự Bạch.
Trận chiến giữa hai bên giống như hai đợt sóng vỗ vào nhau, thần kinh căng thẳng, nhìn mà thấy hãi hùng.
Đúng lúc này, Lý Triết Phong nhảy xuống máy bay, hạ cánh ngay trên đầu Hồng Vực.
Anh hạ thấp trọng tâm, ấn một tay lên người Hồng Vực, trượt trên đầu Hồng Vực như trượt tuyết xuống dưới, tay anh tới đâu Hắc Hỏa hừng hực tới đó. Hồng Vực phóng ra lượng lớn sợi dây thần kinh muốn giết Lý Triết Phong, nhưng Chu Tự Bạch không nhượng bộ, còn phóng ra sợi dây thần kinh để chống cự.
Đàm Mặc nhìn mà ngây người: “Chu Tự Bạch…… trở nên lợi hại như vậy lúc nào?”
Thường Hằng cũng kinh ngạc gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, đã không còn là kẹo sữa thỏ lớn của cậu nữa rồi.”
Đàm Mặc nghĩ thầm, đã đến trình độ có thể so đấu dây thần kinh với Hồng Vực, nếu cậu còn coi Chu Tự Bạch là thỏ trắng lớn thì chắc tiếng vang trong óc cậu rất lớn—— trống không.
【 trong khoang bụng Hồng Vực】
Lạc Khinh Vân ở trong bụng Hồng Vực đã gần hai tiếng, Hồng Vực bao vây lấy anh thật chặt, vô số dây thần kinh rất nhỏ xuyên qua da anh, lọt vào tế bào của anh, từng chút từng chút thu lấy năng lượng. Chúng nó đã sắp hợp nhất với anh.
Lạc Khinh Vân có thể cảm giác được có cái gì đang trôi đi cho dù anh có dùng hết toàn lực chống cự lại. Anh biết bản thân đang tìm kiếm đáp án, một cái về Sinh vật Kepler, hay là nói đáp án về nguồn gốc sức mạnh và giới hạn của anh.
Anh đã đi qua đủ loại nguy hiểm chết người, anh không kỳ vọng bản thân “sống”.
Không có người nhớ thương anh, không có gì chân chính giữ anh lại, không có gì khiến anh yêu.
Cho nên anh mới làm càn không màng tất cả đi đuổi theo đáp án tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Nhưng giờ phút này, anh lại không cam lòng.
Anh còn chưa cảm nhận sự ướt át cùng ấm áp của người kia, chưa bị cậu khóa chết ngoài ống ngắm, chưa thấy bộ dáng vốn có của cậu ở cuối điểm sinh tử, thậm chí anh không biết nếu mình biến mất trên thế giới này liệu cậu có nhớ đến anh thật lâu dài không.
Hay nên nói rằng anh chẳng khác gì những đồng đội đã hy sinh ở tiền tuyến.
Cậu sẽ rót một ly rượu lên bia mộ lạnh lẽo của anh hoặc châm một điếu thuốc.
Sự hối hận và tiếc nuối ngưng tụ thành một sức mạnh không thể cưỡng lại được, khiến anh phải cố gắng hết sức để trèo ra khỏi thể xác kín không kẽ hở này.
Anh không muốn người đó nghĩ rằng anh thực sự thờ ơ với sự sống và cái chết, thực sự có thể đứng ở góc độ bàng quan mãi mãi, anh không chỉ muốn để lại sự ấm áp trên bảng tên của người đó, anh còn muốn người đó cảm nhận được niềm nhiệt liệt và điên cuồng khi đọc tên cậu.
Ý niệm của Lạc Khinh Vân liều mạng bay lên, anh không thể chết ở chỗ này.
Anh tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.
Chớp mắt đó, anh nghĩ đến toàn là hình bóng của người kia.
—— lúc cậu cúi đầu xin một điếu thuốc vân đạm phong khinh lại lưu lại trong đáy lòng Lạc Khinh Vân một nụ cười phong hỏa liên thiên*.
Cậu nâng súng hết sức tập trung nhắm chuẩn, kiên định đến mức sinh tử không dao động.
Cậu ôn nhu quấn bông hoa dại nhỏ bé giữa những ngón tay của mình.
Lạc Khinh Vân mở choàng mắt, phát hiện anh đang ở trong một khu hoang mạc.
Biển cát phập phồng, ánh nắng sáng chói, chạy dài đến phía chân trời không có cuối.
Hoang vắng đến mức làm người tuyệt vọng.
Anh tựa như một lữ khách cô độc, mỗi một bước đều đang tiến về tử vong nhưng lại không cách nào rời khỏi.
Anh không được, anh thật sự không được.
Đàm Mặc.
Đàm Mặc.
Đàm Mặc.
Em có còn trăm phương ngìn kế muốn cứu tôi như trước sao?
Anh cảm thấy anh không thể biết được đáp án.
Nháy mắt rơi xuống, có người nâng anh lên.
“Đàm…… Mặc……” anh nói cái tên đó với giọng nói khô khốc.
Âm thanh vang lên bình thản như gió cuộn mây tan, “Nếu lòng cậu còn có chấp nhất, tại sao không quay đầu lại?”
Lạc Khinh Vân gian nan nâng mắt lên, thấy một người đàn ông mặc đồ ngụy trang.
Ông ta là ai? Sao ông ta lại ở chỗ này?
Ngược sáng, Lạc Khinh Vân không nhìn thấy bộ dáng đối phương nhưng lại có cảm giác quen thuộc không gì sánh kịp, đối phương quay mặt sang một bên, Lạc Khinh Vân kinh ngạc phát hiện, đường nét khuôn mặt của người đàn ông này rất giống Đàm Mặc.
“Còn đi xa hơn nữa sẽ vượt rào.” Đối phương nói.
Lạc Khinh Vân cố gắng nhìn rõ đối phương: “Đàm Mặc? Tại sao em… lại ở đây?”
“Tôi không phải Đàm Mặc, nhưng tôi biết nó đang đợi cậu. Cho nên tôi đi vào nơi này, ngăn cản cậu tiếp tục về phía trước —— nơi này là thế giới Kepler cao cấp, cũng là thế giới thoát ly phụ thuộc vật chất. Cậu còn chưa tới thời điểm vượt rào, cho nên cậu cần phải trở về.” Người đàn ông mở miệng nói.
“Trở về? Tôi phải trở về thế nào?”
Người đàn ông cúi đầu, Lạc Khinh Vân lúc này mới thấy rõ khuôn mặt ông, hình dáng mắt ông rất giống Đàm Mặc, nhưng lại thành thục hơn Đàm Mặc, đó là một loại siêu nhiên và kiên nghị sau khi trải qua tang thương cùng sinh tử.
“Ở trong thế giới vật chất Kepler, năng lượng là lưu động. Đôi tay cậu là nhịp cầu liên tiếp hai thế giới. Hãy để năng lượng đi từ bên này sang bên kia cầu đi.”
“Cái gì?”
Lạc Khinh Vân vẫn đang suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó, nhưng bàn tay của người đàn ông đẩy lên vai anh, Lạc Khinh Vân rơi xuống.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn bị thần kinh của Hồng Vực chiếm lĩnh.
Loại dây thần kinh này không dùng để tấn công, chúng càng mảnh mai và linh hoạt, chúng nó là con đường Hồng Vực dùng để hấp thu cùng thống nhất năng lượng.
Lạc Khinh Vân muốn phản kháng nhưng anh đang dần dần suy nhược, anh thử giật giật, phát hiện anh đã mất khả năng khống chế thân thể.
Năng lượng Kepler là lưu động.
Lạc Khinh Vân không biết làm thế nào để năng lượng của mình chảy ngược trở lại, thay vào đó, càng nhiều sợi thần kinh thoát ra khỏi cơ thể, từ mạch máu, từ mọi dây thần kinh vận động cơ bắp, thấm qua da anh chảy ra ngoài, đan xen với nhau, mơ hồ tạo thành hình người.
Nó chậm rãi cúi đầu đến gần Lạc Khinh Vân, như là đang quan sát vẻ mặt và bộ dáng anh, nó càng dựa càng gần, thậm chí còn nhẹ nhàng dán lên khóe mắt Lạc Khinh Vân, như đang cảm thụ tất cả chi tiết không ai chú ý tới của anh.
Giống như là đang bắt chước và phục chế.
【 Hồng Vực vs Hôi Tháp thành phố Ngân Loan 】
Chu Tự Bạch muốn trói buộc Hồng Vực nhưng không có điểm tựa.
Hoàng hậu đen xoay quanh bay qua, Chu Tự Bạch lập tức hiểu ý Đàm Mặc, phóng thích lượng lớn dây thần kinh vòng lên động cơ Hoàng hậu đen, cậu nhảy dựng lên, vòng quanh phần đầu Hồng Vực hai vòng, nhưng thế này còn lâu mới đủ.
Hồng Vực rung đùi đắc ý, đâm cho Chu Tự Bạch một thân chật vật, xương sườn đều nứt ra.
Lý Triết Phong đạp lên dây thần kinh của Chu Tự Bạch mượn lực bắn ra, đao chiến thuật chui vào khe hở giữa đầu Hồng Vực, Hắc Hỏa dọc theo lưỡi dao xuyên qua xác ngoài của Hồng Vực, cuối cùng cũng bỏng cháy tới da thịt của nó.
“Ô ô ô…… cách cách cách……” xác giáp quanh thân Hồng Vực đều dựng lên, đau nhức khó nhịn.
Lý Triết Phong dùng cán dao xoay người, trong gang tấc tránh được đòn tấn công của Hồng Vực.
Hoàng hậu đen kéo thẳng dây thần kinh, lực kéo có thể so sánh với hàng chục xe công trình, động cơ toàn bộ khai hỏa, lật cả người Hồng Vực qua, lộ ra phần bụng ánh huỳnh quang.
Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh đã lái phi hành khí hai người rời khỏi Hoàng hậu đen, Ngô Vũ Thanh duy trì tốc độ trong khi Đàm Mặc nhắm súng.
Lần này cậu sử dụng một quả bom nổ đặc biệt có đủ năng lượng để thổi bay một tòa nhà mười tầng.
Đàm Mặc không chút cảm tình trả lời: “Đừng xem thường Hồng Vực…… Lạc Khinh Vân nếu bị nổ chết thật thì do mệnh anh ta không tốt.”
Nói xong, Đàm Mặc bóp cò, lực bắn va chạm mạnh đến mức phi hành khí hai người run lên, nhưng đòn bắn của Đàm Mặc không hề mất đi độ chính xác, trúng quầng xanh sáng trên bụng Hồng Vực mà không hề có chút sai sót nào.
“Đùng——” Một tiếng động lớn vang lên, bụng Hồng Vực thực sự nổ tung!
Những sợi protein thuộc đặc tính của trùng Minos đã cố gắng hết sức để khép lại cái bụng hở của Hồng Vực, nhưng khoang bụng của Hồng Vực quá nặng, Lý Triết Phong nhảy lên, mũi chân nhảy qua những sợi protein, Hắc Hỏa mãnh liệt thiêu đốt đi vào, vô số tế bào đồng thời nổ tung, một tiếng “Đùng——” cực lớn
Bụng Hồng Vực hoàn toàn nứt ra rồi, nhưng bên trong lại tràn ngập dây thần kinh lưu động thiên ti vạn lũ.
Ngô Vũ Thanh lập tức kéo nâng độ cao bay, Đàm Mặc mở to hai mắt, tìm kiếm Lạc Khinh Vân trong đống dây thần kinh dày đặc này.
“Đây là một tô bún phát sáng lớn sao?” Đàm Mặc nói.
Chu Tự Bạch đã sắp sức cùng lực kiệt trả lời trong máy liên lạc: “…… Tôi không ăn vô đâu……”
“Bây giờ là muốn nghĩ biện pháp đào bún hả?” Lý Triết Phong hỏi.
Đầu Đàm Mặc thật sự rất đau.
Ở trung tâm chỉ huy, Hà Ánh Chi thông qua hình ảnh vệ tinh truyền đến nhìn thấy hết thảy, chân mày ông cau lại.
“Giáo sư Hà, làm sao vậy?” Hoàng Lệ Lệ đặt tách cà phê xuống trước mặt ông, mặc dù Hồng Vực đã bị mổ bụng nhưng vẻ mặt của vị giáo sư vĩ đại này trông có vẻ càng nghiêm túc hơn.
“Này không thích hợp.”
Nói xong, Hà Ánh Chi kết nối kên liên lạc của mấy người Đàm Mặc.
“Đàm Mặc, khoang bụng con Hồng Vực ba năm trước con thấy có nhiều dây thần kinh như vậy không?”
Đàm Mặc trả lời: “Không có.”
“Ta hoài nghi, cái này chính là một lý luận khác Lăng Dụ đã từng đưa ra—— hình ảnh năng lượng Kepler.”
Đàm Mặc bình tĩnh nói: “Trình độ văn hóa của tôi không cao, kiến thức ba năm giáo dục bắt buộc ở Hôi Tháp đã thành cá lọt lưới.”
“Ý chính là……”
Hà Ánh Chi còn không có nói xong một bàn tay đã duỗi ra từ đống bún dày đặc màu xanh bạc.
Ánh mắt Đàm Mặc sáng lên, Ngô Vũ Thanh lập tức bay thấp xuống.
Đàm Mặc nhận ra đó là tay Lạc Khinh Vân, tuy không có mang bao tay nhưng ngón tay thon dài, đốt ngón tay tỉ lệ cân xứng, móng tay cũng dài hơn người bình thường, toát ra một vẻ ngoài không có tính công kích độc đáo, không giống ai nhưng có khí chất mạnh mẽ.
“Kéo anh ấy ra.”
Đàm Mặc đã không rảnh lo có bị sức mạnh đôi tay kia ảnh hưởng, nửa người thò ra khỏi phi hành khí hai người, sắp đi túm Lạc Khinh Vân.
“Đừng —— nó không phải ——”
Tiếng gọi ầm ĩ của Hà Ánh Chi vang lên bên tai Đàm Mặc, rung động điện từ cực kì chói tai.
Nháy mắt đó, trong lòng Đàm Mặc dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Đàm Mặc giơ đầu ngón tay lên, khi thấy mình sắp trượt khỏi ngón tay của Lạc Khinh Vân, bàn tay đó không hề báo trước mà đưa ra, tóm lấy cổ tay của Đàm Mặc, lực mạnh đến mức không thể chống cự được, Đàm Mặc bị kéo ra ngoài phi hành khí hai người.
“Đàm Mặc!” Ngô Vũ Thanh muốn bắt lấy cậu, nhưng chỉ kéo được “Chu Tước” Đàm Mặc vô thức ném lại.
Chu Tự Bạch phóng ra vô số dây thần kinh, nhanh như tia chớp, nhưng cơ hội chạm vào Đàm Mặc còn không có, Đàm Mặc đã bị dây thần kinh trong cơ thể Hồng Vực bao phủ.
“Trời ơi……” Ngô Vũ Thanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, anh thật sự không thể tin được.
Vẻ mặt Chu Tự Bạch khó coi đến cực điểm, cậu đang muốn vọt vào lại bị Lý Triết Phong kéo lại.
“Bình tĩnh, trên người Đàm Mặc mặc đồ phòng hộ Giáo sư Hà cho, cậu ấy không dễ bị Hồng Vực hấp thu.”
Lý Triết Phong nói làm Chu Tự Bạch nháy mắt bình tĩnh lại.
Bọn họ không thể hoảng hốt, một khi luống cuống thì sẽ quyết định sai lầm.
Lý Triết Phong kết nối Hà Ánh Chi, mở miệng nói: “Giáo sư Hà, chúng ta không thể vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Bây giờ phải làm sao?”
Hà Ánh Chi dùng tay trái nắm lấy tay phải đang run rẩy, tận lực để âm thanh nói ra bình tĩnh, “Đội trưởng Chu, cậu xuất thân quân y đúng không?”
Chu Tự Bạch trả lời: “Đúng vậy.”
“Cắt bỏ toàn bộ dây thần kinh khoang bụng nó. Hồng Vực có năng lực tái sinh siêu mạnh, để ngăn cản dây thần kinh của nó tái sinh, xin Đội trưởng Lý đốt tất cả các vết mổ của sợi dây thần kinh và phá hủy các tế bào bề mặt bị cắt của nó.” Hà Ánh Chi nói.
Lý Triết Phong lại hỏi: “Lúc trước ông muốn nói với Đàm Mặc nói cái gì?”
“Tôi muốn nói —— cái tay vươn ra kia chưa chắc là Lạc Khinh Vân, rất có thể là ‘ tâm nhãn ’ trong cơ thể Hồng Vực.”
Lý Triết Phong cười lạnh, “Tâm nhãn cũng đã lớn thành bộ dáng Lạc Khinh Vân rồi sao? Thực sự thú vị —— chờ giải quyết nó, Giáo sư Hà phải giải thích cho chúng tôi đấy!”
Dây thần kinh của Chu Tự Bạch trút xuống, phun châu tuyết bay, phá gió trút xuống, đâm vào bụng Hồng Vực.
Sau đó tia lửa đen bùng lên, nghe như sấm sét.
Mọi người xem trước màn hình đều choáng váng trước cảnh tượng khí thế như vũ bão này.
【bụng Hồng Vực】
Ý thức của Đàm Mặc hơi mơ hồ, xuyên qua mặt nạ dưỡng khí, cậu nhìn thấy vô số dải ruy băng do dải ngân hà quay trên bầu trời đêm để lại, sau đó Lạc Khinh Vân cụp mắt nhìn cậu chăm chú
“Tôi ở đây, Đàm Mặc. Đừng sợ.”
Ôn nhu mà thân mật.
Đầu ngón tay điểm lên mặt nạ dưỡng khí của Đàm Mặc, như đang tìm kiếm cái gì.
Đàm Mặc thở ra, mặt nạ dưỡng khí cậu đang đeo chính là của Hà Ánh Chí, nghe nói khả năng chịu áp lực có thể sánh ngang với tàu ngầm dưới biển sâu.
Bàn tay đó muốn mở mặt nạ dưỡng khí ra?
Cổ họng Đàm Mặc giật giật, cậu cảm giác được có thứ gì đó đang bơi quanh cơ thể mình, tìm kiếm khe hở, muốn xuyên qua quần áo bảo hộ của mình.
Mỉm cười khó coi, giờ phút này Đàm Mặc thật sự siêu cảm kích Hà Ánh Chi, nếu không phải ông cho cậu đồ phòng hộ này thì cậu đã thành lương thực của Hồng Vực.
“Ai a —— mơ ước lột quần áo ông đây sao?” Đàm Mặc mở miệng nói.
Một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt Đàm Mặc, trên người anh ta còn có rất nhiều dây thần kinh màu lam nhạt, một phần sợi dây thần kinh này nối với cơ thể của Hồng Vực, phần còn lại quấn quanh cơ thể của Đàm Mặc.
“Là tôi.”
Giọng Lạc Khinh Vân vang lên.
Đàm Mặc nhắm hai mắt lại, âm thanh này thật con mẹ nó ôn nhu, không chỉ làm người mềm lòng còn làm chân mềm luôn rồi.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là “Ôn nhu hương”?
“Mở nó ra.” đốt ngón tay Lạc Khinh Vân cong lại gõ lên mặt nạ bảo hộ.
Đàm Mặc nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc Lạc Khinh Vân mãi cho đến ngọn tóc, lại sờ sờ gương mặt, cổ anh.
“Anh thật xinh đẹp.” Đàm Mặc nói.
Không còn sự thờ ơ kéo dài sự sống, cũng đã không còn sự thờ ơ với bản chất con người, ngay cả sự quyết tâm bộc lộ qua xương trán và quai hàm cũng trở nên mềm mại hơn.
Và trong đôi mắt đó có một sự khao khát mang theo vẻ cầu xin, khác với dục vọng khống chế đáng sợ mà Lạc Khinh Vân vô tình bộc lộ vào những ngày thường.
“Nhưng tôi không thể chạm vào em.” Lạc Khinh Vân dựa vào Đàm Mặc nói.
Thứ hạng trước đây của Đàm Mặc luôn kém hơn Lạc Khinh Vân, nhưng lần này cuối cùng cậu cũng có thể hòa nhau một lần.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, đường môi cong lên một tia tà tính, “Cho nên em rất rõ ràng tôi muốn em mà còn ác liệt treo tôi như vậy sao? Em đúng là hiểu lợi dụng ưu thế của mình mà.”
Đàm Mặc chậm rãi mím môi trên, “Anh cũng hiểu lợi dụng ưu thế đó còn gì. Kỳ thật, đôi mắt lông mày ngay cả móng tay của Lạc Khinh Vân đều đúng thẩm mỹ của tôi. Nhưng đáng tiếc, tính tình không được tốt, gió thổi bên gối không say mà còn luôn làm tôi sợ.”
“Tôi hù dọa em điều gì?”
Đôi tay kia không an phận tới lui tuần tra cách đồ phòng hộ, đầu tiên là cởi súng của Đàm Mặc, tiếp theo là bao chiến thuật, cùng với đao chiến thuật.
“Luôn làm bộ như muốn ăn tôi.” Đàm Mặc trả lời.
Lạc Khinh Vân cười như không cười, đôi tay nắm cổ Đàm Mặc.
“Mở ra mặt nạ bảo hộ của em ra.”
Đàm Mặc trả lời: “Không.”
“Mở ra.”
Ngữ khí ôn như trở nên âm lãnh, đôi tay kia bóp chặt hơn, yết hầu Đàm Mặc cảm giác được áp lực.
“Suy nghĩ của anh không hài hòa…… Tôi không mở ra……”
Trên thực tế, Đàm Mặc cũng không thể mở ra. Mặt nạ dưỡng khí là do Hà Ánh Chi giả thiết, ông đã sớm nghĩ kỹ chỉ tính bảo vệ một mình Đàm Mặc, để ngăn cản cậu đưa mặt nạ dưỡng khí cho người khác trong lúc nguy cấp, chỉ có Hà Ánh Chi mới có thể mở nó ra.