Trên mặt Cao Chích không có biểu cảm gì, như đang đi họp phụ huynh sau khi Đàm Mặc điểm 0 trong bài kiểm tra: “Phó đội trưởng Đàm, cậu lơ đãng quá nha. Tôi ù.”
“Chậc.” Chu Tự Bạch răng rắc một tiếng cắn nát kẹo que, “Mặc ca, anh cố ý hả?”
Lý Triết Phong liếc lại đây, “Cậu đây là nghĩ thiên, nghĩ địa, hay nghĩ tên đàn ông nào hử?”
“Phụt ——”Đàm Mặc uống một ngụm nước Phì Trạch Khoái Lạc* không chút khách khí phun ra ngoài.
Lý Triết Phong phản ứng thật nhanh, nghiêng người ngửa ra sau, hoàn mỹ tránh đi.
“Các cậu rốt cuộc sao lại thế này? Hôi Tháp nhàn như vậy sao? Sao lại còn rảnh ở chỗ này chơi mạt chược thế hả!”
Đàm Mặc khoanh tay nhìn từng người một, ý nói nếu hôm nay mấy người không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, ông đây không chơi với mấy người nữa.
Với tư cách là tiền bối Cao Chích mở miệng.
“Cậu không nghe nói Lạc Khinh Vân bị Hồng Vực chỉnh ra chút tật xấu tâm lý sao?”
Đàm Mặc thở dài, “Cao ba ba, cho dù không có Hồng Vực, tâm lý tên kia cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam.”
“Ò. Lục Dĩnh cùng Giáo sư Hà đều lo lắng Lạc Khinh Vân sẽ bỗng nhiên luẩn quẩn trong lòng chui khỏi phòng cách ly, sau đó cướp cậu đi, sau đó trốn vào Thế giới Kepler. Đến lúc đó, chúng tôi có muốn tìm được cậu cũng khó khăn.”
“Nếu anh ấy vượt rào thì chắc cũng Kepler hóa tôi rồi.” Đàm Mặc không sao cả mà tiếp tục tẩy bài.
“Anh ta sẽ không.” Lý Triết Phong ngoắc ngón tay với Đàm Mặc, Đàm Mặc liền rất hiểu ý lấy một hộp thuốc trong túi ra ném cho anh.
“Tại sao anh ấy sẽ không?”
“Bởi vì anh ta muốn chinh phục linh hồn bình đẳng với mình. Nếu cậu trở thành một bộ phận trong lĩnh vực của anh ta thì còn ý nghĩa gì chứ?” Lý Triết Phong vừa đốt thuốc vừa hỏi lại.
Đàm Mặc càng nghe càng cảm thấy buồn cười, “Thế anh ấy muốn chinh phục linh hồn tôi thế nào? Cùng tôi triển khai biện luận chủ nghĩa duy tâm sao?”
Chu Tự Bạch không nể mặt cười lạnh, “Mặc ca, anh không xem phim đen à?”
Đàm Mặc há miệng thở dốc, còn chưa kịp trả lời, Lý Triết Phong đã mở miệng: “Bộ phim đen đầu tiên trong đời đã khiến cậu ta tổn thương.”
Nghe đến đó, Đàm Mặc nếu còn không rõ bọn họ nói chính là cái gì thì đó chính là giả ngu, vẫn là thảo luận thực tế chút mới có thể giữ được tánh mạng.
“Không lảng vảng nữa, không đánh mạt chược nữa!” Đàm Mặc đột nhiên đứng lên.
Ba người khác đều ngửa đầu nhìn cậu.
“Không chơi mạt chược? Chơi game?”
“Hay là đấu địa chủ?”
“Hay là…… cậu muốn gọi điện thoại cho người nào đó?”
Đàm Mặc xoa eo nói: “Từ giờ phút này khởi tôi muốn quyết chí tự cường! Đi! Chúng ta đi luyện tập cận chiến!”
Vừa xong câu này, ba người còn lại cúi đầu bắt đầu phân loại bài.
“Ba người các cậu là có ý gì? Lạc Khinh Vân sẽ sớm được ra tù, a không đúng, sẽ được xuất viện… cũng không phải! Anh ta sắp ra khỏi phòng cách ly! Không thể dạy cho tôi chút kỹ thuật tự vệ à?”
Cao Chích nhàn nhạt trả lời: “Quá khứ không nỗ lực, hiện tại chỉ có thể lừa mình dối người.”
“Cậu cho rằng mình làm bộ nằm gai nếm mật một chút là có thể 3000 thiết giáp tiêu diệu Ngô sao?” Lý Triết Phong lạnh lùng nói.
Chu Tự Bạch nói tiếp: “Mặc ca là bao cỏ vô văn hóa có tiếng, chắc anh không hiểu cái gì là nằm gai nếm mật.”
Cao Chích vẫy vẫy tay, “Được rồi, con trai, đừng đua đòi. So giá trị vũ lực thì cậu chính là tên đội sổ thành tích lót đế, Lạc Khinh Vân chính là học sinh lấy quán quân Olympic Toán. Cậu cảm thấy cậu đầu treo mật lưng nằm gai mấy tối là thắng được cậu ta?”
“Không thể.” Đàm Mặc ngồi xuống.
“Đúng vậy. Có gặp lúc so giá trị vũ lực thật thì anh kêu tôi cùng Đội trưởng Lý tới cứu anh.” Chu Tự Bạch chỉ chỉ đối diện, “Chúng tôi ở bên cạnh.”
Cao Chích cũng nói: “Cha con, còn có Đội trưởng Lý cùng Đội trưởng Chu đều sẽ coi chừng con. Nhưng nếu chúng tôi đều không cứu được thì cậu cũng không có bản lĩnh tự cứu đúng không?”
Nghe anh nói xong, Đàm Mặc lập tức sáng tỏ, hết mưa rồi, cậu lại cảm thấy cậu được rồi, tiếp tục sung sướng đánh mạt chược.
Mặc dù có rất nhiều chuyện chưa nói ra, ví dụ như Cao Chích không hỏi tại sao cậu không nộp đơn xin giải nghệ, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch cũng không nói cậu chuyển đến đội của bọn họ, đó là bởi vì đến bây giờ họ cũng hiểu rằng không ai có quyền kiểm soát quyết định của Hôi Tháp.
Lạc Khinh Vân cường đại khiến người khác cảm thấy Đàm Mặc đi theo anh có lẽ là an toàn nhất.
Nhưng sự không chắc chắn mạnh mẽ ẩn chứa trong khả năng của anh khiến mọi người cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Nếu cậu thật sự muốn…… Chúng tôi có thể mang cậu đi.” Lý Triết Phong vừa nói vừa đặt bài ra giữa bàn.
Cao Chích cùng Chu Tự Bạch đồng thời dừng động tác sờ bài, chờ đợi đáp án của Đàm Mặc.
Một cổ nhiệt huyết nảy lên trong lòng Đàm Mặc, cậu thật sự may mắn dữ dội có được những người bạn nguyện ý vào sinh ra tử với cậu.
“Mang tôi đi đến nơi nào? Đào vong đến Khu sinh thái Kepler? Các cậu sẽ gặp nhiều sinh vật tương tự như Hồng Vực, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà chết, hay là vượt rào. Rời khỏi Thành phố Ngân Loan đến khu vực xa xôi khác? Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, Hôi Tháp muốn tìm được chúng ta thì rất nhanh. Hơn nữa vô luận là Khu sinh thái Kepler hay là thế giới nhân loại, Lạc Khinh Vân đều có thể tìm được tôi.”
Kỳ thật mấy ngày này, Đàm Mặc đã suy nghĩ cẩn thận.
Trong cuộc sống mà Thế giới Kepler không ngừng ăn mòn bọn họ hiện tại, vô luận là thế giới vật chất hay là tinh thần, đều không có khe hở nào để giấu cậu đi.
Khi một người nhìn về một mặt của thế giới thì sẽ quay lưng với mặt khác. Lạc Khinh Vân không phải bóng đen, anh chỉ là một mặt khác của thế giới mà thôi.
“Romain Rolland đã nói, “Thế gian chỉ có một chủ nghĩa anh hùng, đó chính là vẫn luôn yêu đời dù đã tận mắt chứng kiến chân tướng cuộc sống.”.” Đàm Mặc rung đùi đắc ý xoa xoa mạt chược.
Chu Tự Bạch mỉm cười, “Tôi rút lại quan điểm vừa rồi nói anh là bao cỏ vô văn hóa.”
Lý Triết Phong chạm vào bài, “Cậu nên hỏi cậu ta có biết Romain Rolland là ai hay không.”
“Ừm……” Đàm Mặc moi moi cằm, “Bán trà sữa hả?”
“Tôi chưa nói gì cả.”
Chu Tự Bạch lại mở một thanh kẹo khác, Lý Triết Phong ngậm điếu thuốc trong miệng tiếp tục chơi mạt chược.
Trong ván bài hôm nay Đàm Mặc hoài nghi cậu có bị trúng tà hay không.
“Tại sao tôi vẫn chưa thắng một ván nào thế này? Đánh với mấy người tiếp chắc sáng mai tôi thậm chí còn không đủ tiền mua sữa đậu nành ở căng tin!” Đàm Mặc kéo tay áo lên.
“Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết……” Lý Triết Phong nói một nửa.
Đàm Mặc cười xấu xa, “Đen bạc đỏ tình trong truyền thuyết! A Triết, đêm nay cậu ngủ với tôi nhá.”
Lý Triết Phong hừ một tiếng, “Cậu tưởng bở. Lúc huấn luyện ở Hôi Tháp tôi là bạn cùng phòng với cậu, nhịn cái tiếng nghiến răng lại thêm nói mớ nhiều năm thế rồi mà giờ cậu cảm thấy tôi sẽ còn ngủ một phòng với cậu sao?”
Chu Tự Bạch cười cười, híp mắt tiến đến trước mặt Đàm Mặc nói: “Nếu không…… Đội phó Đàm, tôi ngủ với anh nha?”
Đàm Mặc trực tiếp ấn đầu Chu Tự Bạch ra, “Thôi đi, cậu còn tưởng rằng cậu còn là thỏ trắng lớn lúc trước phúc hậu vô hại, hoa gặp hoa nở đấy hả? Cậu cho là tôi không biết cậu mộng du à? Cậu mộng du là lại treo tôi lên, tôi còn mạng chắc?”
Chu Tự Bạch híp mắt cười bổ đao: “Thế cũng tốt hơn bị người nào đó thật sự treo lên mà!”
Đàm Mặc bỗng nhiên cảm thấy trên cổ một trận lạnh cả người.
Lôi kéo lôi kéo, lại đánh một ván nữa, bốn người cùng nhau xuống căng tin ăn cơm.
Vừa đi, Chu Tự Bạch vừa nói: “Hôm nay đánh mạt chược thật thống khoái. Mặc ca, đây chính là cuồng hoan cuối cùng trước khai giảng đó, anh phải cảm kích chúng tôi.”
Đàm Mặc chậc một tiếng, nghĩ thầm các cậu đương nhiên đánh đến thống khoái, bởi vì thua tiền chỉ có một nhà tôi.
Cuồng hoan trước khai giảng, mệt cho Chu Tự Bạch có thể so sánh thế này. Không còn cách nào, ngày mai Lạc Khinh Vân đã ra khỏi phòng cách ly.
Từ nay về sau, họa phúc khó liệu.
Mấu chốt là…… cậu không biết ở chung với Lạc Khinh Vân như thế nào a.
Suy nghĩ của Lạc Khinh Vân đã công khai, không chỉ những người ở Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan đã biết, ngay cả Lục Dĩnh Thành trung tâm cũng biết, lần này cậu dựa vào Lạc Khinh Vân trực tiếp nổi danh.
Biệt danh của cậu đã đổi từ “Phò mã gia” của trùng Minos biến thành phò mã gia của Lạc Khinh Vân …… Nếu cậu còn có thể lên làm phò mã.
Đàm Mặc tùy ý gắp thức ăn trên đĩa, cả người héo bẹp, thịt thăn chua ngọt đều bị gắp ra khỏi đĩa.
Lý Triết Phong nhịn không được nói: “Ngày mai chúng tôi cùng cậu đi đón Lạc Khinh Vân, sau đó tìm một chỗ ước pháp tam chương với anh ta.”
Đàm Mặc nghe vậy hai mắt sáng lên, ôm lấy Lý Triết Phong: “A Triết! Cảm ơn cậu! Tôi nói cậu hay, nếu người như Lạc Khinh Vân được thả ra, dù thế nào cũng phải cho anh ta đủ mặt mũi!”
Không có người cấp bậc đội trưởng tới đón tiếp quả thực chính là Hôi Tháp không coi trọng Lạc Khinh Vân.
Mọi người trong căng tin đều nhìn sang, bao gồm cả Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong ở bàn bên cạnh.
Hoàng Lệ Lệ cười dùng khẩu hình tặng Đàm Mặc một chữ: Hèn.
Hạ Thừa Phong tò mò hỏi: “Xin hỏi ước pháp tam chương là tam chương nào?”
Hoàng Lệ Lệ thay Đàm Mặc trả lời: “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là không thể hôn môi, không thể ôm, không thể có bất luận tiếp xúc dưới cổ nào!”
“Cô chờ đó, Hoàng Lệ Lệ —— một ngày kia chờ cô tìm bạn trai, tôi sẽ cho người đàn ông đó kéo búa bao với gương, khi nào thắng thì mới được ngủ với cô!” Đàm Mặc cắn răng nói.
Hoàng Lệ Lệ tươi cười rạng rỡ nói: “Ồ, tôi chờ!”
Ăn xong cơm chiều trở về phòng ngủ, Đàm Mặc nằm trên giường phát ngốc.
Cậu cố gắng hết sức để không nghĩ đến Lạc Khinh Vân sự, mà là nghĩ Tạ Lan Băng, Lăng Dụ còn có Hạ Ánh Chi. Thực rõ ràng ba người này đã từng ở bên nhau làm việc. Cậu sẽ không vô duyên vô cớ mà thấy họ lúc đối phó Hồng Vực, gương mặt này cũng sẽ không vô duyên vô cớ tương tự Tạ Lan Băng.
Chẳng lẽ cậu mới là con trai của Tạ Lan Băng?
Không không không, chuyện này không có khả năng, theo tư liệu thì con của Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ sinh ra đã vượt rào, còn giết chết mẹ ruột. Hơn nữa đứa nhỏ này tốc độ trưởng thành kinh người, sinh ra mới 72 tiếng đồng hồ đã lớn thành 13, 14 tuổi, đuổi giết cha già một đường tới Khu cách ly.
Mà Đàm Mặc từ sau khi tiến vào hệ thống Hôi Tháp, mỗi tháng đều sẽ định kỳ xét nghiệm Sinh vật Kepler, tuy trong cơ thể có độc thần kinh hoa Adela nhưng cậu vẫn là nhân loại.
Hơn nữa, Lục Dĩnh cũng nói cha mẹ cậu lái máy bay…… Nói không chừng là thân thích của Tạ Lan Băng gì đó? Tỷ như cháu trai, cháu ngoại gì đó?
Nghĩ nghĩ, Đàm Mặc liền mệt nhọc, trở mình, tùy tay kéo chăn lập tức ngủ thiếp đi.
Sau mười một giờ tối, toàn bộ ký túc xá căn cứ trở nên yên tĩnh.
Không có ai tắm rửa, không có người nói chuyện, ngoài hành lang cũng không có tiếng bước chân.
Đang mơ màng, Đàm Mặc ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng thật nhạt nhưng thấu nhuận.
Nó không ngọt ngào hay béo ngậy, trái lại có sức xuyên thấu vào tận trái tim, tựa như rượu thế kỷ chôn giấu bao năm, một khe hở như tơ nhện mở ra, hương vị cô lãnh tràn lan… Nó không cần mê đảo chúng sinh, cũng không cần quá nhiều người phụ họa, nó tồn tại chỉ vì hấp dẫn người nào đó.
Đàm Mặc nằm nghiêng mặt, yết hầu giật giật. Sợi tóc bên tai xõa xuống lẽ ra phải cọ vào gối, lại rơi vào đầu ngón tay trắng nõn của ai đó.
Ngọn tóc nhẹ nhàng quét qua khe hở giữa dấu vân tay của đối phương, ngón tay của đối phương cong lại, đốt ngón tay gần như chạm vào má Đàm Mặc.
Mùi gì thế?
Đàm Mặc tìm tòi trong trí nhớ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dáng cô gái Trùng Minos hóa thành ở KTV tới dụ bắt cậu, cũng từng phát ra mùi ngọt thế này!
Chỉ là bây giờ hương vị này xen lẫn với ham muốn mơ hồ, giống như sự nhiệt tình liều lĩnh và khả năng tự chủ bình tĩnh bùng phát sau khi trải qua xung đột lâu dài, khiến người ta cảm thấy run rẩy không thể giải thích được.
Cảm giác này khiến Đàm Mặc nhớ tới một người…
Đầu ngón tay cậu run lên, phát giác mép giường mình có một người đang ngồi!
Áo sơmi trắng tinh, quần âu bằng vải lanh và những đường nét trên khuôn mặt mà ngay cả bóng tối cũng không thể loại bỏ được dù chỉ một chút cảm giác hiện diện – Lạc Khinh Vân!
Đàm Mặc theo bản năng ôm súng vào hông, nhưng lúc không làm việc thì cậu lại không có súng.
Sao lại thế này? Tại sao anh ấy lại ở chỗ này?
Trời còn chưa sáng, thời gian cũng chưa đến, anh ấy không phải còn ở trong phòng cách ly sao?
Toàn thân Đàm Mặc cơ bắp căng thẳng, từng tế bào đều run rẩy, mọi dây thần kinh trong não đều rung lên!
Tên này lại tự tiện chạy ra? Trạng thái anh ấy bây giờ rốt cuộc là thế nào?
Cảm giác nguy cơ khiến trái tim Đàm Mặc như bị vặn xoắn, máu trong nháy mắt dồn lên đỉnh đầu, bản năng mà cậu học được nhiều năm khiến cậu đè lên vai đối phương, nhưng Lạc Khinh Vân lại nhanh hơn cậu.
Trên môi truyền đến một loại áp lực mềm mại nhưng quyết tuyệt, Lạc Khinh Vân không hề nhúc nhích, đè đầu Đàm Mặc lên gối, tốc độ quá nhanh, lực lượng quá lớn, khiến đầu Đàm Mặc choáng váng đến phát ngốc.
“Ưm……”
Đây là đang nằm mơ sao?
Đàm Mặc nhớ tới Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch đang ở cách vách, nhưng cậu không có cả một khe hở để phát ra âm thanh, hai tay của cậu có từ chối thế nào, thậm chí còn đè cằm Lạc Khinh Vân đẩy đi đều không có chút tác dụng nào.
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cũng có thính giác cao siêu, chỉ cần phát ra âm thanh là được!
Đàm Mặc quay sang gõ mạnh vào mép giường, miễn là đủ lớn…
Nắm đấm của cậu còn chưa rơi xuống đã bị tay Lạc Khinh Vân bao bọc lại.
Trên mu bàn tay là độ ấm cùng xúc cảm của lòng bàn tay Lạc Khinh Vân, lông tơ toàn thân Đàm Mặc đều dựng lên lên —— mẹ nó! Tên này không mang đôi bao tay kim loại kia!
Nhưng loại ảo giác khiến lòng người sôi sục đó lại không hề xuất hiện, tất cả những gì cậu cảm nhận được đều đến từ chính Lạc Khinh Vân.
Sức mạnh của cánh tay Lạc Khinh Vân, sức lực khai, thừa, chuyển, hợp của anh, khí tràng vỡ bờ dâng trào đến, mỗi khi Đàm Mặc cố gắng rời khỏi cánh tay của anh, anh sẽ ôm vai Đàm Mặc siết chặt vào cánh tay của anh, xương cốt đều bị ép vào nhau.
Đàm Mặc hiển nhiên là sợ chết khiếp, tên này muốn phá hủy hết phòng ngự cùng lớp vỏ cứng rắn của cậu, giống như thác nước từ trên đỉnh vách đá cao chót vót ập xuống, châu ngọc bắn tung tóe, thẳng đến đáy hồ.
Đầu óc choáng váng, thiếu oxi khiến Đàm Mặc hoàn toàn không thể suy nghĩ được.
Lạc Khinh Vân ôm lấy lưng cậu, cho Đàm Mặc khoảng cách để hô hấp, nhưng anh không rời đi mà là uy hiếp vận sức chờ phát động, lại như là quyến luyến không tha, sợ chạm vào cậu sẽ hỏng, sợ làm cậu đau.
Tay còn lại Lạc Khinh Vân nắm chặt tay Đàm Mặc, đốt ngón tay khảm vào khe hở ngón tay của Đàm Mặc, nghiền như có như không, đặc biệt là ngón trỏ Đàm Mặc bóp cò súng.
Cổ họng Đàm Mặc luôn căng thẳng, như bị một lực nào đó siết chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Môi của Lạc Khinh Vân lại chạm nhẹ vào cậu, Đàm Mặc cả kinh chống khuỷu tay ngả ra sau, lần này Lạc Khinh Vân không đến gần hơn mà thậm chí còn thả lỏng tay trên lưng Đàm Mặc, như thể nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi là chỉ là một phép thử, vẫn giữ phong thái lịch lãm thường ngày, đang xin phép Đàm Mặc.
Nếu Đàm Mặc còn đang phát ngốc không tỏ thái độ, Lạc Khinh Vân sẽ mỉm cười, như muốn đại phát từ bi thả cho cậu một con ngựa.
Nhưng đáng tiếc, khoảng cách không xa, lưng Đàm Mặc đã tựa vào góc tường.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Đàm Mặc giơ ngón tay lên, cậu rất muốn chạm vào mình, lúc này Lạc Khinh Vân vẫn kiên nhẫn chờ đợi, điều này khiến Đàm Mặc xác định Lạc Khinh Vân đang thanh tỉnh.
Điều này làm cho thần kinh căng thẳng của cậu hơi thả lỏng, thậm chí cậu còn có chút vui mừng vì Lạc Khinh Vân không phải đợi đến tám giờ sáng mới rời khỏi nơi quỷ quái đó.
Tuy rằng khoảng cách vẫn còn gần, nhưng ít nhất Đàm Mặc có thể nhìn rõ Lạc Khinh Vân.
Vẻ đẹp của người đàn ông này dưới ánh nắng hoàn toàn khác với vẻ đẹp trong bóng tối. Lạc Khinh Vân ngày thường là một hình mẫu phù hợp với thẩm mỹ của công chúng, không ai có thể tìm ra khuyết điểm trên khuôn mặt và phong thái của anh.
Mà lúc này, dưới sự đan xen của bóng tối và ánh sáng mờ ảo, đường viền của đôi mắt và đường viền quai hàm của anh đều thấm đẫm một loại sức mạnh bí ẩn khiến tim người khác đập nhanh lên, hấp dẫn tâm trí Đàm Mặc, ngọn lửa nhỏ từng chút một bốc lên, hình thành hơi nước, bị Lạc Khinh Vân thu lại.
Ngay khi Đàm Mặc chuẩn bị nói, Lạc Khinh Vân đặt ngón tay lên môi Đàm Mặc, lắc đầu.
Trong mắt anh có chút đùa giỡn, anh biết Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đang ở trong phòng bên cạnh, một khi Đàm Mặc lên tiếng, bọn họ sẽ cảnh giác.
Tim Đàm Mặc đập rất nhanh, cố gắng bình tĩnh hơi thở, dùng khẩu hình hỏi đối phương: Sao anh lại đi ra?
Tên này đừng có mà lật đổ phòng cách ly chạy ra đó! Có mà là thật Thành trung tâm sẽ không bỏ qua cho cậu.
Chẳng sợ không có vượt rào anh cũng sẽ bị dán lên cái nhãn là dị loại, kẻ phá luật, kẻ nổi loạn chống lại quyền uy, mà Hôi Tháp sẽ đối đãi anh như dung hợp giả vượt rào, rút cái gai này ra.
Đây là quy tắc thế giới nhân loại, tưởng chừng như vô lý nhưng lại duy trì sự vận hành và sinh tồn của loài người.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, nâng cổ tay Đàm Mặc lên, bật máy liên lạc và bấm vào thời gian hiển thị trên đó: [01:23:36]
Cho nên không cần đến giờ phòng cách ly đi làm, chỉ cần qua 0 giờ là Lạc Khinh Vân có thể ra.
Hơn nữa anh còn đổi bộ đồ cách ly thay quần áo của mình, hẳn là đã xử lý thủ tục, thoải mái đi ra.
Lạc Khinh Vân vén tóc của Đàm Mặc ra khỏi trán, để lộ trán và lông mày cậu ra, miệng nói: “Đừng sợ.”
Đàm Mặc vô cùng tức giận – bà mẹ anh, đổi thành anh nửa đêm có người ngồi bên giường như ma thế sao có thể không sợ?
Không phải, phải nói anh hơn nửa đêm lẻn vào phòng ngủ ông đây, không nói hai lời liền làm chuyện vượt quá quyền hạn và trách nhiệm của đội trưởng và đội phó mà không nói một lời, còn nói với tôi “đừng sợ.”?
Tôi vặt đầu anh xuống anh cũng đừng sợ!
Trong không gian nhỏ hẹp này cũng chỉ có hai người bọn họ, ngẫm lại đều cảm thấy nguy hiểm.
Khi cảm giác nguy cơ bị bóc tách, tất cả những gì còn lại chỉ là những chờ mong nhỏ nhoi mà Đàm Mặc đã cố tình phớt lờ.
Bóng ma tinh thần do phim đen mang lại nặng nề, cộng với những lời bỏ đá xuống giếng của mấy tên kia khi chơi mạt chược ban ngày, Đàm Mặc nghĩ rằng mình vẫn phải kiên trì cho đến khi mặt trời mọc.
Cậu chỉ vào chiếc giường đối diện thậm chí còn không có đệm, hất cằm ra hiệu cho đối phương qua kia.
Lạc Khinh Vân cúi đầu mỉm cười không nhúc nhích, thay vào đó nâng tay Đàm Mặc lên, cúi đầu xuống, ngay trước khi chóp mũi của anh sắp chạm vào mu bàn tay của Đàm Mặc, Đàm Mặc đã rút tay lại—— mém tí nữa.
Đáng tiếc sức lực của cậu không cùng đẳng cấp với Lạc Khinh Vân, tay bị Lạc Khinh Vân nắm chặt, Lạc Khinh Vân chẳng hề run rẩy.
Lạc Khinh Vân cúi đầu, đốt ngón tay của Đàm Mặc hơi chạm vào giữa môi anh, mí mắt sụp xuống, lông mi dày khiến anh trông có vẻ đơn thuần vô hại, thành kính đến cực điểm.
Anh đang nói cho Đàm Mặc, dù cho cái chết có ập đến mỗi lần Đàm Mặc bóp cò, anh cũng chưa bao giờ nghiện khoảnh khắc sinh tử, mà là……
[ thứ tôi hôn không phải tử vong, mà là em làm tôi đoạn tuyệt đường lui rồi lại xông ra. ]
Trong lòng Đàm Mặc run lên kịch liệt, trong nháy mắt đó cậu lại đang suy nghĩ nếu một giây tiếp theo Lạc Khinh Vân cõng cậu rời khỏi nơi này thì cậu sẽ làm thế nào.
Cậu không có vũ khí, ngay cả một viên đạn cũng không có, đánh không lại anh, có thể danh chính ngôn thuận đi cùng anh sao?
Lạc Khinh Vân nâng mắt lên nhìn Đàm Mặc, ý nghĩ nào đó trong ánh mắt quá mức rõ ràng.
Hai tay anh chống bên người Đàm Mặc, cố ý thong thả tới gần cậu, để cậu thấy rõ anh, cũng để anh thấy rõ ràng từng thay đổi cảm xúc của Đàm Mặc.
Đây là không thể, Đàm Mặc biết.
Thứ cậu lướt qua không phải giới hạn giữa nhân loại cùng Sinh vật Kepler, mà là lý tính cùng chức trách.
Ngay khi Lạc Khinh Vân sắp nhắm mắt lại, khuỷu tay Đàm Mặc đập mạnh vào góc tường —— Lý Triết Phong heo cậu nuôi sắp bị sói cắn rồi này! Cậu còn không mau tới!
Cho dù khuỷu tay có đâm nứt ra, Đàm Mặc cũng không quan tâm.
Đau nhức trong dự đoán không phát sinh, khuỷu tay Đàm Mặc bị lòng bàn tay Lạc Khinh Vân vững vàng chặn lại. Cả căn phòng vẫn không có một âm thanh nào.
Đôi mắt của Lạc Khinh Vân đột nhiên mở ra, chúng rất gần, gần đến mức Đàm Mặc có thể phân biệt rõ ràng bóng tối dày đặc trong mắt Lạc Khinh Vân, với hàn ý se lạnh cô tuyệt và cảm xúc không thể che giấu được nữa.
Sự dịu dàng vừa rồi là câu hỏi toi mạng của Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc trước sau như một cho anh một đáp án thật nát.
Sự điên cuồng vốn đã bị che giấu và im lặng đã lâu trong xương cốt Lạc Khinh Vân trút ra, chống cự của Đàm Mặc không khác gì kiến rung cây, tựa như bị một tảng băng nổ tung áp chế từng tầng từng lớp, mồ hôi lạnh phủ đầy lưng.
Lạc Khinh Vân nhếch lên khóe miệng mỉm cười, trình độ không biết xấu hổ của tên này… Chỉ có Đàm Mặc không thể tưởng tượng được chứ không có gì Lạc Khinh Vân không làm được.
Đàm Mặc bị ném vào nước sôi, Lạc Khinh Vân rộng lượng thả cậu ra, biến thành Đàm Mặc liều mạng im lặng, sợ kinh động Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch – bởi vì cậu hiện tại quá xấu hổ.
Đàm Mặc chỉ đơn giản là kéo cổ áo Lạc Khinh Vân, một cử chỉ yếu đuối hiếm thấy, cậu tiến lại gần anh một chút. Dù sao chỉ cần Lạc Khinh Vân không gây chuyện lớn, Đàm Mặc cảm thấy muốn thỏa hiệp thì thỏa hiệp, hơn nữa cậu đã… có chút nhớ anh rồi.
Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống, nhìn xoáy tóc trên đầu Đàm Mặc, khẽ mỉm cười.
7 giờ, chuông báo của Đàm Mặc vang lên.
Lạc Khinh Vân nửa ngồi dậy, anh quá hiểu biết Đàm Mặc, hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ của cậu, nếu không phải đi đón Lạc Khinh Vân cách ly thì Đàm Mặc có thể một giấc ngủ đến buổi chiều 3 giờ. Nếu không cần thiết nữa thì Lạc Khinh Vân tắt chuông báo của Đàm Mặc đi.
Nhưng cửa lại bị gõ vang lên, giọng Lý Triết Phong truyền đến: “Đàm Mặc, mau cút ra đây! Đừng chờ Lạc Khinh Vân tìm tới cửa, chúng tôi cũng mặc kệ cậu đó.”
Đàm Mặc vừa nghe đến ba chữ “Lạc Khinh Vân” là tỉnh thần ngay, đang muốn dậy thì người bên cạnh ấn về.
“Hôm nay em không nghỉ ngơi sao? Tiếp tục ngủ đi.”
Lạc Khinh Vân ngồi dậy, áo sơ mi trên người đã nhàu nát, mất đi mấy cái cúc áo, cứ như vậy giống như người không có việc gì đi ra mở cửa, da mặt thật sự dày không giống ai.
Đàm Mặc túm chặt anh, “Em đi mở! Em đi……”
Lạc Khinh Vân đã lấy tay Đàm Mặc ra, mở cửa.
“Đã lâu không gặp, Đội trưởng Lý…… A, Đội trưởng Chu cũng ở đây à.”
Nghe giọng Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc đã có thể tưởng tượng người này đã khôi phục sự dối trá hằng ngày, nụ cười tất nhiên nho nhã lễ độ.
Lý Triết Phong dừng một chút, toàn thân căng chặt, chân mày cau lại.
“Anh về lúc nào?” Giọng nói của Lý Triết Phong trầm xuống một quãng tám.
Lạc Khinh Vân giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ rồi nói: “Khoảng năm tiếng rưỡi trước.”
Tầm mắt Lý Triết Phong xẹt qua bả vai Lạc Khinh Vân, thấy được vẻ mặt xấu hổ của Đàm Mặc.
Đây là phòng ngủ hai người, giường đối diện không có chăn bông, không có khả năng Lạc Khinh Vân ngủ ở ván giường đối diện. Mà dáng vẻ uể oải của Đàm Mặc, hiển nhiên là buổi tối cậu ngủ không ngon giấc.
Hai người bọn họ khẳng định không phải đắp chăn nói chuyện phiếm, bởi vì Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch suốt một buổi tối chẳng nghe được âm thanh gì, mà Lạc Khinh Vân lại lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng ngủ của Đàm Mặc ……
“Mặc ca, anh không sao chứ?” Chu Tự Bạch mở miệng hỏi.
Da mặt Đàm Mặc vẫn rất dày.
“Không sao, tôi có thể bị gì chứ?”
“Thật à?” Chu Tự Bạch lại hỏi.
Ba người họ cứ như vậy đứng trước cửa phòng ngủ, như là đang nói chuyện câu được câu không, nhưng Đàm Mặc lại cảm thấy giằng co giương cung bạt kiếm.
“Thật mà.”
Đàm Mặc vội đứng lên, cầm kem đánh răng bàn chải đánh răng, đi tới cạnh Lạc Khinh Vân, đè cánh tay đang chống trên cửa xuống: “Tôi đi rửa mặt, sau đó cùng các cậu đi ăn sáng.”
“Được.” Lý Triết Phong gật đầu.
Sau khi Đàm Mặc đi xa, Lý Triết Phong nói với Lạc Khinh Vân: “Đội trưởng Lạc, tôi nghĩ chúng ta có một số việc cần thương lượng.”
Lạc Khinh Vân bình tĩnh gật đầu nói: “Được.”
“10 giờ, gặp ở phòng huấn luyện.”
“Được.”
Đàm Mặc đang cúi đầu đánh răng bên bồn rửa mặt, đột nhiên có người từ phía sau tiến tới chụp cậu một cái, cậu một tay ôm thành bể, suýt chút nữa đập đầu vào vòi nước.
Giọng nói của Giang Xuân Lôi nhảy nhót vang lên, “Đội phó Đàm! Anh nghe nói gì chưa? Đội trưởng Lạc đã trở lại! Anh ấy không có vượt rào, còn thông qua đánh giá của đoàn chuyên gia Thành trung tâm! Giá trị Kepler còn thấp hơn trước, mà còn luôn giữ mức tiêu chuẩn đó!”
“Đã biết.” trên trán Đàm Mặc gân xanh đập thình thịch, Giang Xuân Lôi nếu lại lặp tên người kia lần nữa Đàm Mặc không chút nghi ngờ cậu sẽ cắm bàn chải đánh răng lên trán cậu ta.
Đột nhiên, sau gáy Đàm Mặc có chút ấm áp, chính là hơi thở của ai đó, Đàm Mặc đột nhiên xoay người bóp lấy người kia, sau đó mới nhận ra đó chính là Giang Xuân Lôi.
“Đàm…… Đội phó Đàm…… Khụ khụ khụ……” Giang Xuân Lôi vỗ mu bàn tay Đàm Mặc, vẻ mặt hoảng sợ.
Đàm Mặc lúc này mới ý thức được mình bị Lạc Khinh Vân hù dọa suốt một buổi tối, có phản ứng căng thẳng trước sự tiếp cận đột ngột của bất kỳ ai.
Trái tim kinh hoàng của cậu chậm rãi khôi phục bình thường, buông lỏng Giang Xuân Lôi ra, nhân tiện vỗ vỗ trên mặt cậu ta, “Cậu có tật xấu hả, ông đây đánh răng mà cậu đứng gần thế là muốn mưu hại tôi à?”
Giang Xuân Lôi bình tĩnh lại trái tim nhỏ bé, nói, “Đội phó Đàm! Tôi thấy trên cổ anh đều là……”
“Đều là cái gì?”
“Như là bị người khác tóm cổ hành hung.” Giang Xuân Lôi nói.
Đàm Mặc nghiến răng nghiến lợi, cậu mới là người bị hành hung!
“Không sao.” Đàm Mặc cúi đầu, tiếp tục đánh răng, “Tôi hơi bị dị ứng.”
Cách đó không xa Lạc Khinh Vân khoanh tay nhìn cậu.
Đã quá giờ các thành viên trong đội trực ban tắm rửa nên không có nhiều người, khi nói chuyện sẽ có chút tiếng vang.
Đàm Mặc mặc chiếc quần ống túm rộng rãi và áo ba lỗ trắng, dáng người cường tráng toát ra một chút vẻ thiếu niên không hề phai nhạt. Đàm Mặc súc miệng, rửa mặt bằng nước lạnh xong, quay người lại đụng phải người nào đó.
Mùi vị và nhiệt độ quen thuộc khiến cậu như chim sợ càng cong lập tức muốn lách ra ngoài, nhưng Lạc Khinh Vân đã đưa tay ra ngăn cậu lại, nhân tiện cầm đi cái ly của cậu.
“Làm…… Làm gì?”
“Chờ tôi cùng đi ăn sáng.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc vội rời đi, không cẩn thận đụng tới cánh tay Lạc Khinh Vân đang mơ hồ nóng lên.
Còn chờ anh làm gì? Đây là muốn cho tôi ăn không vô hả?
Trong thời gian nghỉ ngơi có thể mặc quần áo của chính mình, Đàm Mặc thay một chiếc áo nỉ khô ráo và quần thể thao, che đi hết dấu vết mà không thể để người khác nhìn thấy, cùng Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đi ăn sáng.
Vừa bưng đĩa cơm ngồi xuống, Lý Triết Phong liền hỏi: “Khi nào thì anh ta về?”
“Hơn một giờ tối …” Đàm Mặc cúi đầu nói.
“Tại sao không có chút âm thanh nào?” Lý Triết Phong lại hỏi.
“Chẳng phải anh ta như ma quỷ chẳng phát ra chút âm thanh à?” Đàm Mặc có chút chột dạ.
Chu Tự Bạch cho Đàm Mặc quả trứng lòng đào, bỏ vào đĩa cậu, “Anh ta nửa đêm trở về, ngủ chỗ nào?”
“Giường tôi.”
Các anh em, đừng hỏi lại nữa! Giảng nghĩa khí thì trực tiếp đánh gãy răng anh ta đi! Các cậu thẩm tra tôi ở chỗ này thì chỉ có thương tổn tình anh em chúng ta thôi!
“Ồ, vậy anh ngủ chỗ nào? Sàn nhà sao?” Chu Tự Bạch lại hỏi.
Đàm Mặc chọc trứng gà, nhét vào trong miệng, mơ hồ nói: “Tôi đương nhiên cũng ngủ trên giường mình.”
“Hẹp như thế, hai người không thấy nóng sao?” Lý Triết Phong lạnh lùng hỏi lại.
“Là rất nóng.” Đàm Mặc tỏ vẻ không có khẩu vị.
“Anh ta trở lại, hai người không nói một câu đã trực tiếp ngủ?” Lý Triết Phong lại hỏi.
“Ông đây không cơ hội nói chuyện! Các cậu mà hỏi tiếp…… Chúng ta không làm anh em nữa!” Đàm Mặc trừng đối phương.
Có lộn không hả, hai ngươi ngủ bên cạnh phòng tôi, Lạc Khinh Vân tiến vào hai người chẳng có chút phản ứng, hai người có ích lợi gì hả!
“Tôi thấy anh còn có thể đi đường…… nãy còn tưởng anh cần xe lăn đó……” Chu Tự Bạch nhẹ giọng nói, trong giọng nói có thêm một chút áy náy.
Cánh tay Đàm Mặc đáp lên vai Chu Tự Bạch, thở dài, “Tiểu Bạch, không phải có thể đi đường có nghĩa là không sao. Tên kia nếu là thật sự không kiêng nể gì thì tôi đã mất mạng. Tâm hồn tôi đã chịu thương tổn.”
Lý Triết Phong ho khan một cái, Đàm Mặc không có phản ứng.
“Biết tôi thủ hạ lưu tình với em mà em không đợi tôi?” Giọng Lạc Khinh Vân vang lên từ đỉnh đầu Đàm Mặc.
Toàn thân Đàm Mặc căng ra, cánh tay cậu bị Lạc Khinh Vân tách khỏi vai Chu Tự Bạch.
Lạc Khinh Vân bưng đĩa đồ ăn, ngồi xuống đối diện Đàm, cởi nút áo sơmi, gấp đến tận khuỷu tay, đường nét trên cẳng tay mịn màng, lưu loát, đồng thời có một cảm giác mạnh mẽ khiến trái tim Đàm Mặc phải rung động.
“Thủ tục phục chức đã xong chưa?” Lý Triết Phong nhàn nhạt hỏi.
Lạc Khinh Vân mỉm cười trả lời: “Đã xong. Rất nhanh đội một chúng tôi có thể tham dự nhiệm vụ, áp lực đội hai các cậu có thể giảm bớt rất nhiều.”
Lý Triết Phong lại hỏi: “Lục trưởng phòng chừng nào trở về Thành trung tâm?”
Chỉ có Lục Dĩnh đi về rồi Lạc Khinh Vân sự mới tính thật sự đi qua.
“Chắc không nhanh như vậy, bởi vì tôi còn rất nhiều giá trị nghiên cứu.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Không nhanh về là được, Lục Dĩnh mà về nhất định dẫn theo Hà Ánh Chi, mà Hà Ánh Chi còn chưa nói chuyện cha mẹ cậu cho Đàm Mặc.
Bữa sáng này có vẻ rất yên bình, mọi người trong căng tin sau khi xem xong đều nói rằng giữa đội một, đội hai và đội ba có tình bạn hài hòa lắm, nhưng Đàm Mặc ngồi ở đó lại rất ý thức được sóng ngầm mãnh liệt giữa họ.
Đàm Mặc thở ra một hơi, cậu cũng hiểu rằng nếu tiếp tục làm Inspector cho Lạc Khinh Vân thì phải tuân theo một số nguyên tắc nhất định, nhất định phải nói rõ với Lạc Khinh Vân.
Ăn xong bữa sáng, Lạc Khinh Vân hất cằm về phía Đàm Mặc, “Đi thôi, Đội phó Đàm, dẫn tôi đi nhận đồ dùng sinh hoạt.”
Bọn họ đi tới chỗ quân nhu, nữ quan quân trực ban ngay khi nhìn thấy Lạc Khinh Vân là ngây ngẩn cả người.
“Lạc…… Đội trưởng Lạc?”
“Ừm, là tôi. Tôi tới nhận chăn màn gối đệm.”
Nữ quan quân vẫn nhìn chằm chằm Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc đứng ở bên cạnh gõ gõ mặt bàn, “Chị đẹp này, hoàn hồn. Cho Đội trưởng Lạc lãnh chăn màn gối đệm đi, cốc ly, đồ tẩy rửa này nọ. Có xà phòng không?”
*Phì trạch khoái lạc: ‘Fat Happy Water’
Thật ra, ‘fat happy water’ cũng không hẳn là nước, đó là tên khác của Coca-Cola (trong tiếng Trung là Khả khẩu-Khả lạc, vừa ngon vừa vui).
Editor có lời muốn tám: cái ước pháp tam chương gì đó còn chưa kịp nêu thì heo đã bị mổ xẻ, hên là chưa kho luôn thôi (mai này sẽ kho, có kho nha, có cho nguyên liệu dô r xong bày ra dĩa, ko miêu tả quá trình kho)