Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 73: Năng lực của Ngô Vũ Thanh



“Căn cứ thủ tục Hôi Tháp, cấm dung hợp giả kết hợp, là bởi vì có vết xe đổ của Tạ Lan Băng và Lăng Dụ sao?” Đàm Mặc hỏi.

Hà Ánh Chi lắc đầu, “Thực ra, cấp bậc năng lượng Kepler của Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ vượt qua khả năng đo lường của liên minh, bọn họ chưa bao giờ được coi là dung hợp giả. Có một đoạn thời gian, Lăng Dụ cùng ta đều bị đưa đến căn cứ Linh Hào tiến hành nghiên cứu, năng lực nghiên cứu của Lăng Dụ trong thời gian đó tiến bộ vượt bậc, đưa ra rất nhiều quan điểm phá vỡ rào cản tư duy.”

“Như là lý luận Lăng Kính Tượng Kiều?”

“Ừm, đó chỉ là một bộ phận được công khai mà thôi.” Hà Ánh Chi trả lời.

“Còn có…… có cái gì không được công khai?”

“Năng lượng Kepler, là hướng tiến hóa tối thượng của nhân loại. Cuối cùng chúng ta sẽ tiến hóa từ thế giới vật chất sang thế giới tinh thần thông qua năng lượng Kepler. Gen Kepler càng cao cấp thì tinh thần thể sẽ càng tiến hóa, mà tinh thần thể tồn tại với thời gian, không gian và trọng lực, thuộc về một chiều không gian khác.”

Đàm Mặc cười khổ, “Còn khó hiểu hơn cả lý luận Einstein.”

“Đúng vậy, điều này lúc bấy giờ đã gây ra một cuộc náo động trong giới học thuật. Họ cảm thấy đầu óc của Lăng Dụ có vấn đề, còn có người nói chị ấy đang đi an dưỡng chứ không phải đang ở viện nghiên cứu cao cấp nhất toàn cầu.” trên mặt Hà Ánh Chi lộ ra ý giễu cợt.

“Nhưng bây giờ vẫn không ai có thể lay động địa vị của Lăng Dụ trong giới sinh học Kepler. Bà ấy vẫn là học giả đứng đầu.”

“Bởi vì phía sau liên minh thăm dò là tập đoàn có ảnh hưởng tài chính ——tập đoàn Thâm Trụ không nghi ngờ với lý luận của chị ấy, chiến đấu đảm bảo địa vị của Lăng Dụ ở căn cứ Linh Hào. Ngay lúc đó người cầm lái tập đoàn Thâm Trụ Khương Quảng Vũ còn đã từng theo đuổi Lăng Dụ, nhưng tình yêu vĩnh viễn của Lăng Dụ chỉ có Tạ Lan Băng.”

Đàm Mặc hỏi vấn đề quan trọng tiếp theo: “Lăng Dụ mang thai ở căn cứ Linh Hào, đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.” Hà Ánh Chi Đàm Mặc, “Hơn nữa…… Lăng Dụ mang thai song sinh.”

Đây là một tin tức bùng nổ khiến tâm trí Đàm Mặc choáng váng.

“Sinh…sinh đôi? Đây là thụ tinh nhân tạo… hay mang thai tự nhiên?”

Hai tay Hà Ánh Chi nắm chặt thành nắm đấm, hiển nhiên câu hỏi này khiến ông lo lắng: “Cặp song sinh này được hình thành một cách tự nhiên. Chúng mang lại sự phấn khích phi thường cho toàn bộ căn cứ Linh Hào cô lập buồn tẻ, tất cả nghiên cứu viên và nhân viên đóng giữ nơi đó đều chờ mong hai đứa trẻ này. Nhưng sinh mệnh mới, có đôi khi không nhất định đại biểu cho hy vọng……”

“Cũng có khả năng là hủy diệt.” Đàm Mặc nhớ tới hình ảnh Trùng Rêu truyền lại, thiếu niên đuổi giết Tạ Lan Băng kia.

“Con chị ấy, trong đó một đứa vượt rào, trở thành hạt giống sinh vật Kepler cường đại nhất bấy giờ.”

“Khác…… đứa khác thì sao?”

Từ một góc bí ẩn sâu trong nội tâm Đàm Mặc, tựa như một giọt nước từ độ cao vạn mét rơi xuống tầng mây xanh, rơi vào trong lòng cậu, nhấc lên vạn trượng gợn sóng.

“Một đứa khác, con chỉ vật chất hay là tinh thần?”

Hà Ánh Chi nhìn vào đôi mắt Đàm Mặc, tất cả bụi bặm đều trôi xuống theo một sức mạnh nào đó, mà chân tướng giấu ở chỗ sâu nhất …… Đàm Mặc tựa hồ như đã hiểu.

Ngay lúc này, phi hành khí bỗng nhiên chấn động kịch liệt, Đàm Mặc lắc đầu, suýt nữa đập vào bức tường bên cạnh.

“Sao lại thế này? Gặp phải dòng khí sao?”

Đàm Mặc nghĩ thầm, tính ổn định của phi hành khí Hà Ánh Chi hẳn phải ổn định nhất Hôi Tháp chứ, cho dù xuyên qua bão táp cũng không thành vấn đề, sao lại còn lắc lư ghê gớm thế này.

Hà Ánh Chi gian nan duy trì thăng bằng, mở máy liên lạc ra, mở miệng hỏi: “Hạ Lang, Hạ Lang, phát sinh chuyện gì vậy?”

Đàm Mặc sửng sốt, “Hạ Lang” chính là tên kỹ thuật viên vẫn luôn đi theo Tạ Lan Băng, ông còn sống, hơn nữa vẫn luôn ở cạnh Hà Ánh Chi.

Giọng Hạ Lang truyền đến: “Hệ thống tự động điều khiển của chúng ta bị tấn công, cơ trưởng đã cố gắng lái bằng tay nhưng vẫn không thể lấy lại quyền lái xe.”

“Điều khiển tự động bị tấn công?” Đàm Mặc vừa nghe đã cảm thấy khó có thể tin, “Có người nào dám can đảm tấn công phi hành khí của ông sao? Đây là ăn gan hùm mật gấu à?”

Vẻ mặt Hà Ánh Chi nháy mắt đen lại: “Con cảm thấy ai có thực lực ngang với Hôi Tháp?”

“Chẳng lẽ là…… tập đoàn Thâm Trụ? Khương Hoài Oanh?”

“Đúng vậy. Trước đây, tập đoàn Thâm Trụ đã tìm ta nói chuyện, muốn ta chia sẻ cơ mật nghiên cứu năm đó của Lăng Dụ. Ta từ chối, bọn họ đây là mềm không được thì phải cứng.” Hà Ánh Chi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Đàm Mặc nghiến răng nghiến lợi, “Bọn họ quá càn rỡ đi!”

“Bọn họ có vốn liếng để càn rỡ. Nói thế này, năm đó ngoài trung tâm kỹ thuật thăm dò Kepler 22b còn có lực lượng tư bản đều đến từ chính tập đoàn Thâm Trụ, cho dù tới hiện tại, tập đoàn Thâm Trụ đều có căn cứ nghiên cứu riêng, thậm chí có đội thăm dò riêng, mấy năm nay bọn họ đã thăm dò căn cứ Linh Hào sụp đổ, số lần còn nhiều hơn cả Hôi Tháp.” Hà Ánh Chi dần bình tĩnh lại.

“Người tập đoàn Thâm Trụ đều không sợ chết sao?”

“Ai mà không sợ chết? Nhưng tập đoàn Thâm Trụ không chỉ có tài lực, còn có thể thực hiện hứa hẹn những người khác không làm được. Như một đứa nhỏ bị ung thư, tập đoàn Thâm Trụ có thể hứa hẹn đưa ra phương pháp điều trị tinh vi nhất. Khi đó, cha mẹ của đứa trẻ sẽ tận hết sức lực bán mạng.” Hà Ánh Chi rất không tán đồng tác phong làm việc của tập đoàn Thâm Trụ.

“Lạc Khinh Vân cũng từng đi qua căn cứ Linh Hào. Anh ấy hao hết năng lượng Kepler của mình ở đó, thậm chí phải yêu cần đội trưởng tiền nhiệm của tôi Cao Chích hộ tống về thành phố Ngân Loan. Nhiệm vụ lần đó của Lạc Khinh Vân có phải là Hôi Tháp cùng tập đoàn Thâm Trụ tiến hành hợp tác gì đó không?” Đàm Mặc hỏi.

Chỉ là lần hợp tác này thất bại.

“Ừm. Nếu ta không đoán sai, lúc này đây Giang Hoài Oanh là muốn bắt cóc ta đến căn cứ cậu ta, ép hỏi ta, đứa bé còn lại từ cặp song sinh của Lăng Dụ rốt cuộc có phải đã chết thật cùng Lăng Dụ ở Khu sinh thái không.” Hà Ánh Chi nói.

“Đứa bé kia của Lăng Dụ thật sự đã chết sao?” Đàm Mặc cố gắng nhìn vào đáy mắt Hà Ánh Chi.

Hà Ánh Chi vươn tay, nâng gương mặt Đàm Mặc, vệt nước nơi đáy mắt nhẹ nhàng rung động.

Lòng bàn tay ông ấm áp, Đàm Mặc vô cùng quen thuộc cũng vô cùng an tâm, trong đầu hiện lên một hình ảnh, Hà Ánh Chi trẻ tuổi mặc sơ mi trắng, rũ mắt khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói gì đó.

“Đứa bé kia đương nhiên không chết. Nó bình an lớn lên, có đôi mắt tương tự Lăng Dụ, hàng mày và mũi giống Tạ Lan Băng, nó là Inspector xuất sắc nhất, không trật một phát giống cha nó, có thể cộng cảm với hạt giống Kepler giống mẹ nó.”

Đáp án của Hà Ánh Chi đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Đàm Mặc dường như có thể nhìn thấy nghiên cứu viên yếu ớt đang dùng hết sức lực chạy trốn với đứa bé trong tay, run rẩy từng phút từng giây, cố gắng đưa nó đến nơi an toàn nhất cho đến giây phút kiệt sức cuối cùng.

Không cách nào hình dung cảm giác nảy lên trong lòng Đàm Mặc, đáp án có được cũng không thể khiến cậu cảm thấy trần ai lạc định, ngược lại, đằng sau câu trả lời còn có nhiều ẩn số hơn.

Đúng lúc này, máy bay đột nhiên chìm xuống, trong cabin vang lên thông báo của cơ trưởng.

“Máy bay đang chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp—chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp—“

Hà Ánh Chi mở to hai mắt, ông vạn lần không ngờ phi hành khí “Vân Hà” có hệ số an toàn tối cao mà cũng có ngày bị rơi.

Máy bay thông thường được trang bị động cơ hai sườn và hai động cơ dự trữ, nhưng chiếc “Vân Hà” chở Hà Ánh Chi lại có bốn động cơ dự phòng.

Do cơ trưởng cố gắng vô hiệu hóa chế độ lái tự động dẫn đến hệ thống bị lỗi, động cơ hai bên bị quá tải và ngừng chạy, ban đầu anh ta cố gắng sử dụng số động cơ dự phòng còn lại để lướt hết tốc lực qua Khu sinh thái nguy cơ cao này, nhưng trời không chiều lòng người trong các động cơ có ba cái bị hỏng do quá nóng, động cơ cuối cùng còn lại đã đưa máy bay đến rìa Khu sinh thái có nguy cơ cao.

Cơn chấn động lớn khiến toàn bộ cabin rung chuyển, cộng hưởng âm thanh kim loại khiến não gần như nổ tung.

Bên ngoài khoang cơ mật, sắc mặt cảnh vệ phụ trách Hà Ánh Chi an toàn Hạ Lang ủ dột, Hàn Chuẩn cúi đầu bắt lấy túi nôn Ngô Vũ Thanh đưa qua nhổ hết vị chua ra, cơ trưởng liều mạng phát tín hiệu cầu cứu, nhưng thành phố cách nơi này gần nhất chính là Ngân Loan, Ở phía bên kia, trải dài hai khu sinh thái có nguy cơ trung bình và ba khu sinh thái thông thường, là căn cứ của Tập đoàn Thâm Trụ trên sa mạc.

Đánh giá từ hình ảnh đám mây vệ tinh, chiếc máy bay này giống như một viên ngọc nhỏ hơn hạt gạo giữa đại dương xanh rộng lớn, phát ra tia sáng chờ bị tiêu diệt.

“Ngô Vũ Thanh ——tình huống bên ngoài thế nào……”

Đàm Mặc đang muốn đứng dậy đã bị Hà Ánh Chi nắm lấy.

“Con phải ở cạnh ta, không được đi đâu.” Hà Ánh Chi chịu đựng đầu váng mắt hoa, chấp nhất nói, “Bất kể là Hôi Tháp hay là tập đoàn Thâm Trụ đều nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta.”

Cả hệ thống sản xuất oxy và dự trữ lương thực đều đủ để họ ở lại đây trong một tuần.

Nhưng khu sinh thái có nguy cơ cao a0028 này chậm rãi giống như hung thú thượng cổ đang ngủ say, mặt đất nhô lên và hạ xuống, đó là hơi thở của nó.

Akanagar Ma Quỷ Đằng bên trong rừng rậm di chuyển như mãng xà hướng tới rìa Khu sinh thái mà đi.

Lân điểu đậu trên vách đá với đôi mắt cụp xuống lặng lẽ từ từ mở mắt ra, đồng tử trong đôi mắt đỏ rực của nó đột nhiên co lại, tất cả đều quay đầu về hướng máy bay rơi xuống.

Ở trung tâm khu sinh thái này, có thứ gì đó đang từ từ bò ra từ lòng đất, cát sỏi đang dần rơi xuống bốn phương tám hướng.

“Đông —— đông ——”

Đàm Mặc nhắm mắt lại, nghiêng mặt.

“Làm sao vậy?” Hà Ánh Chi hỏi.

“Hình như con nghe được gì đó…… Như là nhịp tim.” Đàm Mặc trả lời, “Nhưng lại không giống nhịp tim…… như chấn động trước khi núi lửa phun trào……”

Yết hầu Hà Ánh Chi giật giật, “Là sinh vật Kepler hung ác nhất Khu sinh thái này, nó có một cái tên thần thoại—— Đào Ngột.”

Đàm Mặc nhíu mày, “Lại lấy tên một trong ‘bốn hung thú thượng cổ’ à, xem ra thứ này thật sự rất mạnh. So với Hồng Vực thì sao?”

“Có thứ gì để so chứ? Lần đầu tiên con đối phó Hồng Vực có Cao Chích giữ nó lại cho con. Lần thứ hai con đối phó Hồng Vực, có Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch còn có Lạc Khinh Vân. Nhưng lúc này đây, chỉ có Hạ Lang và Ngô Vũ Thanh. Con chịu đựng đừng lộ diện, ta thấy không tới mười phút người của tập đoàn Thâm Trụ sẽ tới.”

Hà Ánh Chi nhắm mắt lại, cố gắng để mình không có vẻ khẩn trương như vậy, nhưng mồ hôi lạnh trên thái dương lại khiên tâm tình của ông bại lộ không sót gì.

Đàm Mặc thở dài, “Con cho rằng chú không sợ chết.”

“Ta vốn dĩ không sợ chết.”

“Nhưng chú rất sợ con sẽ chết ở chỗ này, đúng không?” Đàm Mặc nắm tay Hà Ánh Chi, nhẹ giọng hỏi.

Giọng nói của Hà Ánh Chi rốt cuộc run rẩy theo, “Đúng vậy, ta sợ hãi. 25 năm trước ta đánh mất con, sau đó ta tìm con trong biển người mênh mang. Sinh mệnh của con là cha mẹ con và vô số căn cứ người của Linh Hào đổi lấy. Con phải hiểu được…… Vô luận như thế nào con đều phải sống tốt.”

“Chú Hà, vừa rồi chú đã nói, đứa bé còn lại của Lăng Dụ có thân thể thuộc về nhân loại, đây là thuộc tính vật chất. Như vậy tinh thần thì sao?” Đàm Mặc hỏi.

Hà Ánh Chi ngơ ngẩn nhìn Đàm Mặc, bởi vì Đàm Mặc dùng từ “Đứa bé kia” mà chỉ cậu, cậu còn chưa thể thích ứng được với việc mình là nhân vật chính thực sự của căn cứ Linh Hào nhiều năm trước.

Đàm Mặc tiếp tục truy hỏi, “Lăng Dụ định nghĩa linh hồn đứa bé kia như thế nào? Nó rốt cuộc có quan hệ gì với thể giới Kepler?”

Hà Ánh Chi vẫn không nói gì, mà lúc này phi hành khí của họ như bị sức mạnh gì đó kéo đi, rung động, đi về trung tâm Khu sinh thái.

Là Ma Quỷ Đằng quấn lên.

Có quá nhiều câu hỏi cần đáp án, câu hỏi này còn chưa có đáp án, Đàm Mặc gấp không thể chờ đã hỏi ra câu tiếp theo: “Lý luận của Lăng Dụ có nói rõ ràng, nếu vật chất mất đi, tinh thần……”

“Đừng nói nữa!” Hà Ánh Chi bỗng nhiên rống lên, lần đầu tiên ông tức giận, đôi mắt hồng như nhỏ máu, “Đừng dùng giọng điệu của Lăng Dụ nói chuyện với ta! Cái gì vật chất tiêu vong tinh thần bất diệt! Chính là vì dùng tinh thần thể vây khốn nó, Lăng Dụ cùng Tạ Lan Băng mới có thể…… Mới có thể……”

“Mới có thể cái gì? Vây khốn ai? Lăng Dụ cùng Tạ Lan Băng làm cái gì?”

Đáp án kia đã gần ngay trước mắt.

Cậu rốt cuộc là ai?

Cậu tồn tại có ý nghĩa gì?

Vì sao cậu luôn có thể tìm được hạt giống Khu sinh thái Kepler?

Đàm Mặc có cảm giác bị thời gian đè ép mà không chờ được thời gian.

Dưới vô số câu hỏi từ Đàm Mặc, Hà Ánh Chi bỗng nhiên rống lên: “Nếu tinh thần thể Kepler thật sự tồn tại, nói cho ta…… con có gặp thế giới chiều cao đó chưa? Con có thấy bọn họ chưa? Tinh thần thể…… Tinh thần thể…… Là tư duy của ta không đủ sâu hay là không đủ rộng? Ta không xứng được thế giới Kepler lựa chọn sao? Chỉ có ta được bọn họ bảo vệ, mà yêu cầu duy nhất của họ đối với ta chính là bảo vệ con lớn lên ta cũng không thể làm được! Bọn họ chưa từng…… chưa từng tới gặp ta! Cho nên ta chưa bao giờ tin tưởng tinh thần thể Kepler tồn tại! Ta không tin!”

Nước mắt của Hà Ánh Chi rơi xuống.

Mấy năm nay ông gặp qua vô số hy sinh, tất cả mọi người đều bảo vệ ông, bởi vì ông là người hiểu sinh thái Kepler nhất trừ Lăng Dụ.

Nhưng người sống sót, thường là người thống khổ nhất.

“Nhưng con tin.” Đàm Mặc bẻ ngón tay Hà Ánh Chi ra, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn đối phương, “Con đi qua tầng cạn thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân, anh ấy lấy quá khứ lớn lên ở căn cứ Thành trung tâm mở ra như một quyển sách cho con xem. Anh vẫn luôn đang đợi có một người nhìn hiểu sự cô độc, nhìn hiểu anh ấy không muốn bị coi là con người hay sinh vật Kepler, và rằng anh ấy muốn được bảo vệ.”

Ngón tay Hà Ánh Chi run lên, bởi vì vẻ mặt Đàm Mặc cực kỳ giống Tạ Lan Băng nói tới Lăng Dụ năm đó.

[ tôi có thể hiểu em ấy, hiểu sự tập trung của em ấy, hiểu sự cô độc người khác không thể hiểu. Em ấy cô độc cũng không phải bởi vì em ấy thiên tài, mà là tri thức em ấy theo đuổi không giống những người khác. Cho dù em ấy muốn đi thăm dò biên giới vũ trụ, tôi cũng nguyện ý đồng hành cùng em ấy, tôi nguyện ý làm thanh đao và áo giáp của em ấy, trở thành tòa tháp Babel để em ấy có thể nhìn qua những bí mật của vũ trụ. ]

Đàm Mặc dùng giọng điệu nhẹ nhàng trấn an từ từ kể ra, như thể giờ khắc này cậu trở thành trưởng giả, mà Hà Ánh Chi là một đứa trẻ lo âu.

“Nói tiếp thì chắc chú không tin, con có nhìn thấy Tạ Lan Băng, lúc con so đấu cùng Lạc Khinh Vân thiếu chút nữa tắt thở, con gặp được một sa mạc rộng lớn, ở đó con gặp được Tạ Lan Băng, ông ấy nói Lạc Khinh Vân chính là cây cầu của con.”

Ánh mắt Hà Ánh Chi từ thống khổ trở nên dần dần nhiệt liệt, tựa như một mình trong bóng đêm hành tẩu lâu rồi cuối cùng cũng gặp được một tia ánh sáng.

“Chú Hà, từ nhỏ hình như con không có nỗi sợ với ‘ tử vong ’, con nghĩ chắc là bởi vì sâu trong nội tâm con biết,” Đàm Mặc nâng tay lên, đè lên ngực mình nói, “Vật chất cho dù tiêu vong,  tinh thần con cũng sẽ lấy hình thức nào đó để tồn tại.”

Bên ngoài Ma Quỷ Đằng đã càng lúc càng nhiều, sắp hủy hết động cơ phi hành khí.

Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh phải ngăn cản Ma Quỷ Đằng kéo họ tới trung tâm Khu sinh thái trước khi cứu viện đến.

Hạ Lang mở máy liên lạc lạnh lùng nói: “Giáo sư Hà, cậu với Đàm Mặc ở bên trong, bất kể phát sinh chuyện gì cũng đừng ra.”

“Đã hiểu.” Hà Ánh Chi trả lời.

Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh phải mở cửa khoang đi ra ngoài, nhóm trợ lý nghiên cứu khác thì sợ hãi.

“Đừng mở cửa khoang mà!”

“Mở cửa khoang Ma Quỷ Đằng sẽ vào được đó! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Chỉ có Hàn Chuẩn ôm túi nôn, cúi đầu rống lên: “Không cho bọn họ đi ra ngoài thì sao ngăn cản được Ma Quỷ Đằng? Các người cho rằng cái lớp thiết mỏng này kiên cố lắm với Đào Ngột sao? Rõ ràng chính quả óc chó bọc giấy đính kim cương! Mở cửa khoang —— đi ra ngoài nghênh chiến!”

“Cảm ơn, thầy Hàn.” Ngô Vũ Thanh cúi đầu ấn nhẹ đầu Hàn Chuẩn.

“Cút!” Hàn Chuẩn đưa túi giấy cho anh, “Làm phiền vứt rác giúp tôi!”

“Tuân mệnh.”

Ngô Vũ Thanh tháo hết đao chiến thuật, băng đạn, túi y tế xuống, đặt  ở cửa khoang cơ mật, nhân tiện nối vào đường dây liên lạc của  Đàm Mặc.

“Đàm Mặc, tôi phải ra ngoài.” Ngô Vũ Thanh nói.

Đàm Mặc sửng sốt, cậu biết năng lực của Ngô Vũ Thanh là gì, trước mắt tình huống như vậy, muốn ngăn cản Ma Quỷ Đằng mang bọn họ đi thì Ngô Vũ Thanh phải ra tay.

Đàm Mặc đứng dậy, đi tới trước cửa khoang cơ mật, tựa trán lên cửa khoang, “Vậy anh nhất định phải trở về, đừng quên anh là lính canh của tôi.”

“Ừm.”

“Là lính canh duy nhất.” Đàm Mặc cường điệu.

“Ừm.” Ngô Vũ Thanh cúi đầu, cười cười.

“Trước khi đi chụp cho tôi một bức cho tôi ngắm dáng đẹp của anh.” Đàm Mặc nói, “Tôi làm màn hình khóa.”

“Cút đi, cậu muốn làm di ảnh cho tôi chớ gì.”

“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ gió to thổi đi!”

Nói xong, Ngô Vũ Thanh tắt máy liên lạc đứng cùng Hạ Lang ở cửa khoang, những người khác đều trốn đến đuôi phi hành khí.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Hạ Lang đột nhiên mở cửa khoang ra, gió lẫn mùi dây leo ùa vào, máu của mọi người từ trong tim dồn lên đỉnh trán.

Trong đó một Ma Quỷ Đằng đang muốn vọt vào thì Hạ Lang bỗng nhiên đánh qua một quyền, cực kì chấn động, Ma Quỷ Đằng nháy mắt tan vỡ, quả thực đúng là khai sơn phá thạch, Hàn Chuẩn lần đầu tiên nhìn thấy có dung hợp giả ra một quyền uy lực lớn như vậy, miệng kinh ngạc há to như nhét trứng gà.

Hai người vừa ra, Hạ Lang liền đột nhiên đóng cửa khoang, những nghiên cứu viên khác vội xông lên khóa chết cửa khoang.

Đàm Mặc trong khoang cơ mật cũng kinh ngạc vì một quyền này, không nhịn được hỏi: “năng lực Kepler của Hạ Lang là gì?”

“Anh ấy có một biệt danh, ‘ dung hợp giả chuyên phá bỏ di dời’.” Hà Ánh Chi lấy ra hai bình nước khoáng đặt trên mặt bàn, một chai loạng choạng, nước trong chai lắc lư, thả lại trên mặt bàn dựa vào cái chai khác, chai nước còn lại cũng hơi gợn sóng, “Đây là năng lực của Hạ Lang. Anh ấy có thể đánh năng lượng Kepler vào trong cơ thể đối thủ, lấy chấn động mãnh liệt khiến cho đối phương tổn hại phạm vi lớn và rất sâu.”

Cũng chính là sự dẫn truyền động năng Kepler.

Đàm Mặc phản ứng hai ba giây mới nói: “Con cũng phải ở trình độ này mới có thể làm cảnh vệ cho chú.”

“Lấy năng lực của Hạ Lang vốn dĩ có thể làm đội trưởng như Lạc Khinh Vân. Chỉ là cha con Tạ Lan Băng…… trước khi qua đời ủy thác anh ấy phải bảo vệ ta, Hạ Lang liền coi nhiệm vụ này trở thành hết thảy. Là ta trói buộc tự do của anh ấy.”

Đàm Mặc mở miệng nói: “Có lẽ, chú chính là tự do Hạ Lang theo đuổi thì sao? Bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ, theo con nghĩ chính là tự do.”

Nhắc tới Hạ Lang, cảm xúc của Hà Ánh Chi cũng yên ổn hơn rất nhiều, “Anh ấy là cấp dưới của cha con, con hẳn nên gọi là chú Hạ. Là người duy nhất sống sót trong đội tiền tuyến của cha con.”

Đàm Mặc ngây ngẩn, những người khác đều táng thân ở căn cứ Linh Hào.

Lúc này Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh đi ra ngoài cabin mới phát hiện toàn bộ Khu sinh thái đều đang di chuyển đến chỗ bọn họ, ngay cả Lân Điểu cũng bay tới thành đàn, vô số Ma Quỷ Đằng sắp quấn quanh phi hành khí thành một cuộn len thật lớn màu xanh lục.

Ngô Vũ Thanh vọt qua một gốc cây Ma Quỷ Đằng lớn nhất, dây leo của nó vung lên, mắt thấy sắp chụp được Ngô Vũ Thanh thì Ngô Vũ Thanh lại thả người nhảy, dung nhập vào trong cơ thể Ma Quỷ Đằng!

Ma Quỷ Đằng kịch liệt giãy giụa, ngay từ đầu còn có thể nhìn thấy Ngô Vũ Thanh bơi lội trong thân thể Ma Quỷ Đằng nhưng rất nhanh đã lan rộng ra mọi bộ phận trong thân thể nó, hoàn toàn khống chế được.

Ma Quỷ Đằng xoay người lại, vớt Hạ Lang lên, giúp ông tránh khỏi đàn Lân Điểu đánh tới.

“Chậc, cũng thú vị.” Hạ Lang ngồi trên Ma Quỷ Đằng, theo gió vượt sóng nhằm đến Ma Quỷ Đằng khác, mỗi lần đi ngang qua, ông lại đấm một quyền khiến những Ma Quỷ Đằng này nổ tung.

Lân Điểu xà xuống, điên cuồng mổ đánh Ma Quỷ Đằng bị Ngô Vũ Thanh khống chế, tiếng kêu bén nhọn hết đợt này đến đợt khác, chúng nó mổ Ma Quỷ Đằng đến vỡ nát.

Ma Quỷ Đằng khác cũng vây quanh xé toạc nó.

Ngô Vũ Thanh trốn thoát trước khi nó chết, vọt vào một Ma Quỷ Đằng khác, mở ra lần chém giết tiếp thao. Hạ Lang chạy như điên dọc theo Ngô Vũ Thanh Ma Quỷ Đằng, gặp phải Lân Điểu liền một quyền một con, đánh cho chúng nó nát nhừ. Một khi đánh không tới thì Ngô Vũ Thanh trực tiếp cho Ma Quỷ Đằng nghiền đến cuốn chúng nó toàn bộ thành bánh.

Một phen chém giết, trên người Ngô Vũ Thanh đã chồng chất vết thương, Hạ Lang cũng thở dốc, sức lực gần như cạn kiệt.

Ngô Vũ Thanh lau mồ hôi, không khỏi nói: “Thật muốn biết Lạc Khinh Vân làm sao có thể đơn thương độc mã xử lý toàn bộ Khu sinh thái!”

Hạ Lang lắc lắc đôi tay, lại một quyền đánh xuyên một Ma Quỷ Đằng, “Cậu thật muốn biết? Tôi có thể nói cho cậu!”

“Trời **! Không nghe không nghe! Vương bát niệm kinh! Lỡ như biết năng lực của Lạc Khinh Vân lại bị cậu ta diệt khẩu thì sao!”

Không đợi Ngô Vũ Thanh nhảy vào Ma Quỷ Đằng tiếp theo, Hạ Lang đã nói ra.

“Cậu ta hấp thu năng lượng chai Klein, sau đó đoạt lấy quyền khống chế toàn bộ Khu sinh thái—— khiến sinh vật trong khu sinh thái tàn sát lẫn nhau!”

Ngô Vũ Thanh thao túng một Ma Quỷ Đằng đẩy phi hành khí về phía rìa khu sinh thái.

Ngay lúc này, mấy chiếc móc nhọn thật lớn xé gió đánh úp lại, đột nhiên đục lỗ Ma Quỷ Đằng Ngô Vũ Thanh khống chế, gắt gao đóng đinh nó trên đất.

Ngô Vũ Thanh trốn thoát từ Ma Quỷ Đằng, té trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Những cái móc thật lớn rầm một tiếng thu lại, mà Ma Quỷ Đằng kia nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Hạ Lang chạy tới khiêng Ngô Vũ Thanh lên, “Cậu có khỏe không?”

“Đó là…… Cái gì……”

Trong bóng tối, có vô số chiếc móc nhọn khổng lồ lóe trên đầu họ.

Mồ hôi lạnh ướt sũng sau lưng Hạ Lang, ông trả lời Ngô Vũ Thanh: “Đó là Đào Ngột.”

【 căn cứ tuyến đầu Hôi Tháp thành phố Ngân Loan】

Lạc Khinh Vân ngồi trong xe Hummer lao về phía chiếc máy bay sắp cất cánh.

Cảnh khu phố rách nát xẹt qua, lốp xe ngiền qua, bụi bay khắp nơi.

Bầu trời không có ánh sáng ban ngày, mây mù dày đặc tựa như sắp rơi xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh sập những tòa nhà sắp sập.

Lục Dĩnh ngồi đối diện Lạc Khinh Vân, đôi tay nắm chặt, chống cằm, cố gắng áp xuống nội tâm nôn nóng bất an.

“Khu sinh thái nơi họ rơi xuống là nơi sinh sống của một trong những sinh vật Kepler hung dữ nhất —— Đào Ngột. Nếu chúng ta tiến hành một cuộc tấn công tầm xa, rất có thể ……”

“Rất có thể Hà Ánh Chi sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.” Lạc Khinh Vân đáp.

“Đúng vậy. Nếu may mắn, đội cứu viện của  tập đoàn Thâm Trụ đã tới rồi, chỉ là phạm vi công kích của Đào Ngột rất lớn, việc giải cứu cũng thành khó thực hiện.”

Vẻ mặt Lạc Khinh Vân âm lãnh đạm mạc, mảnh kính vỡ chiết xạ ánh sáng lần lượt lướt qua khuôn mặt anh, ngũ quan lại lộ ra hàn ý làm người run sợ.

“Tập đoàn Thâm Trụ chơi lớn đến cả nghiên cứu viên cốt lõi của Hôi Tháp cũng dám bắt cóc. Đây là muốn ‘ nghịch thiên ’ hả?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.

Lục Dĩnh cắn răng trả lời: “Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thâm Trụ Khương Hoài Oanh chắc trong óc cũng có u, hơn nữa thời gian không còn nhiều mới có thể dứt khoát như vậy …… Đây là bệnh di truyền của gia tộc họ Khương.”

Cũng là lời nguyền mà gia tộc giàu có và quyền lực này không thể thoát khỏi.

“Khối u trong óc thì liên quan gì? Hay là muốn tôi lấy ra cho cậu ta?” Lạc Khinh Vân lại lần nữa hỏi lại.

Trong tia cười lạnh đó khiến người khác không chút nghi ngờ nếu Khương Hoài Oanh ở ngay trước mặt, Lạc Khinh Vân sẽ nghiền xương cậu ta thành tro.

Lục Dĩnh hít một hơi thật sâu, nghiêm chỉnh nói: “Cậu sẽ được phi hành khí có mã lực lớn nhất chỉ kém ‘ Vân Hà ’ chở, tất cả lực lượng có thể điều động đến thành phố Ngân Loan đều do cậu điều khiển. Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cũng sẽ chạy tới từ địa điểm nhiệm vụ của từng người. Nhưng nhìn thời gian thì cậu sẽ tới trước. Cậu phải nhớ rõ ràng nhiệm vụ của cậu……”

“Cứu Hà Ánh Chi trở về đúng không? Thực xin lỗi, đối với tôi thì chỉ có……”

“Đó là nhiệm vụ của người khác, nhiệm vụ của cậu chỉ có một —— nhất định phải đưa Đàm Mặc về.” Lục Dĩnh mở miệng nói.

Lạc Khinh Vân dừng một chút, nheo mắt lại: “Trong lòng bà, Đàm Mặc còn quan trọng hơn Hà Ánh Chi sao?”

“Ta chỉ biết vì đứa bé kia, Hà Ánh Chi sẽ không keo kiệt tánh mạng của mình.” Lục Dĩnh nghiêng người ra trước, dùng ánh mắt sâu đậm mạnh mẽ nhìn Lạc Khinh Vân, “Đây không phải nhiệm vụ Hôi Tháp cho cậu, là nhiệm vụ ta cho cậu. Đàm Mặc cho dù chết cũng tuyệt đối không thể chết ở Khu sinh thái.”

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, hiểu rõ “Ừm” một tiếng.

Giờ phút này, bọn họ đều có một loại ăn ý.

Đàm Mặc là khác biệt, thân thế cậu có quan hệ với căn cứ Linh Hào đã hủy diệt nhiều năm trước.

Lạc Khinh Vân nắm chặt tay, trong lòng anh rất rõ ràng trên người Đàm Mặc có một lực hấp dẫn đặc biệt, một lực hấp dẫn khiến sinh vật Kepler muốn đoạt lấy nhưng lại không đành lòng hủy diệt.

“Em ấy không nên chết ở Khu sinh thái.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói.

Nhưng anh sợ hãi nhất chính là Đàm Mặc không nhớ rõ cậu đã từng nói với anh, ước định mà họ cùng làm.

Đội ngũ tiền tuyến có một quy tắc mặc định: một khi họ gặp phải một sinh vật Kepler đang  dựng dục, như là chai Klein, kén Minos, thì phải kết thúc sinh mệnh bản thân. Đây cũng là một trong các quy tắc Inspector Hôi Tháp, Đàm Mặc vẫn luôn được giáo dục như vậy.

Nhưng Đàm Mặc đã đáp ứng với Lạc Khinh Vân, sẽ chờ anh.

Lạc Khinh Vân không nghĩ lần chia lìa vốn dĩ ngắn ngủi khả năng sẽ biến thành vĩnh biệt, anh thậm chí có ảo giác giây tiếp theo Đàm Mặc đã trở lại nơi này.

Giống như từ sau khi gặp lại cậu ở thành phố Ngân Loan, mỗi một lần cậu không ở bên người liền sẽ xảy ra chuyện.

Anh quả nhiên nên một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên người cậu.

Đàm Mặc, cho dù em thật sự trở thành dung hợp giả thậm chí vượt rào, anh cũng sẽ vì em điên đảo toàn bộ Khu sinh thái, đoạt lại hết thảy thuộc về em.

…… Cho nên nhất định phải sống.

Lúc này, liên lạc từ Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đã tham gia vào.

Họ bắt đầu trao đổi thông tin và chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

“Tôi chỉ sợ Đào Ngột đã ……” Lục Dĩnh lo lắng nói.

Chu Tự Bạch mở miệng nói: “Cho dù gặp phải Đào Ngột hẳn là Đàm Mặc còn có thể giằng co một chút.”

“Giằng co thế nào? Cả một thanh ‘ Chu Tước ’ cũng không có.” Lục Dĩnh tự trách không thôi.

Phi hành khí vốn hướng đến Thành trung tâm lại bị tấn công phải hướng đến khu Kepler, chắc bản thân Khương Hoài Oanh cũng không dự đoán được phi hành khí sẽ rơi xuống.

Hoặc là Khương Hoài Oanh đã biết chuyện Đàm Mặc, cố ý kéo bọn họ vào Khu sinh thái, chính là muốn nhìn xem Đàm Mặc rốt cuộc có cái gì đặc biệt.

Gia tộc bị căn bệnh di truyền bức đến tuyệt cảnh lại nắm giữ lượng lớn tiền tài cùng kỹ thuật, đã điên rồi.

“Tôi để lại cho anh ấy một ấn ký.” Chu Tự Bạch nói, “Thời khắc nguy cơ nhất có thể cản một lần.”

Lý Triết Phong trầm mặc trong chốc lát, cũng mở miệng nói: “Tôi cũng cho cậu ấy một ấn ký, hy vọng lúc này cậu ấy không dùng tới.”

Lục Dĩnh sửng sốt, nhìn Lạc Khinh Vân đối diện, như là muốn nói “Cậu thì sao? Không lưu lại cái gì sao?”

Lạc Khinh Vân ấn xuống hộp dài màu đen đặt ở đầu gối, nhìn không trung bên ngoài, nói: “Tôi…… Cũng hy vọng em ấy không cần.”

Ngay lúc Hạ Lang và Ngô Vũ Thanh cảm thấy tuyệt vọng thì trên bầu trời vang lên tiếng động cơ phi hành khí—— là đội cứu viện tập đoàn Thâm Trụ tới.

Những phi hành khí đó đều được trang bị hỏa lực mạnh, chẳng bao lâu sau chúng đã bay lượn trên đầu Đào Ngột, bao vây Đào Ngột, pháo và tên lửa mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng oanh tạc xuống dưới.

Đào Ngột phát ra tiếng gầm gừ dữ dội, trên người nó có chín gai ngược thật lớn, mỗi một cái đều được nối với nhau bằng những khớp rắn chắc, cuối gai ngược là mũi câu sắc nhọn, lúc vung lên sẽ tạo ra âm thanh “Cách cách” thật lớn, mang theo cả gió.

Mỗi gai ngược có một con mắt khổng lồ, giống như một lăng kính, khúc xạ hình ảnh từ mọi hướng.

Ở trung tâm của chín gai ngược này là một sinh vật giống sao biển với một vòng răng của loài gặm nhấm, mỗi khi nó mở miệng là có thể nghe thấy tiếng kêu gào hí vang của các loại dã thú.

Bởi vì nó thật sự quá mức hung ác, đến nay vẫn không thể tiến hành lấy mẫu từ nó, nhưng căn cứ học giả phân tích sinh vật Kepler, nó hẳn là hai loại dã thú trong quá trình tranh đấu lẫn nhau bị gien Kepler cảm nhiễm, dung hợp lẫn nhau, kỳ thật là sản phẩm cơ hóa, xem như là sinh vật Kepler có lực sát thương cường đại nhưng không có khả năng sinh sản.

Một phi hành khí hạ độ cao, tấn công dữ dội vào phần giữa Đào Ngột, Đào Ngột rít gào huy động móc câu, chuyển hướng muốn đâm xuyên phi hành khí, nhưng phi hành khí cực kì linh hoạt, bay qua những gai ngược điên cuồng ném vung, phi hành khí khác cũng tấn công các khớp xương gai ngược của Đào Ngột từ bên ngoài.

Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh rốt cuộc có thể thở ra được một hơi, bọn họ nhân cơ hội chạy như bay trở về.

Vẫn có vài Ma Quỷ Đằng quấn quanh “Vân Hà” của Hà Ánh Chi, Ngô Vũ Thanh lần nữa lẻn vào một cây trong đó, mang theo Hạ Lang xử lý hết Ma Quỷ Đằng khác.

Lúc này bốn phi hành khí phụ trách kéo thả dây thừng xuống, nối bốn động cơ “Vân Hà”, kéo nó lên.

Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh nhảy lên lưng “Vân Hà”, chú ý chặt chẽ hướng đi của Đào Ngột.

Đàm Mặc cảm giác được một trận chấn động, bọn họ dần dần rời khỏi mặt đất.

Hà Ánh Chi dựa vào lưng ghế, hít một hơi thật sâu, “Thật tốt quá…… Không chết ở chỗ này.”

Đào Ngột thật lớn bị oanh tạc đến đầu óc choáng váng, chín gai ngược cũng bị hỏa lực mạnh nổ nứt, theo sao là mấy phát pháo, thân thể nó phát ra một tiếng vang lớn, vỡ ra bốn phương tám hướng, nội tạng và máu trong cơ thể nó ùng ục ùng ục sôi trào.

Tất cả phi hành khí đều chuẩn bị tăng độ cao, nhưng một sinh vật nữa trong suốt đã nhảy ra khỏi dòng máu sôi sùng sục!

Sức bật của nó kinh người, toàn thân lưu động ánh sáng năng lượng Kepler, mắt thường có thể nhìn thấy máu và dây thần kinh lưu động trong da thịt nó, nó cứ như vậy bất ngờ nhảy lên một phi hành khí trong đó, từ trong miệng nó bỗng nhiên phun ra vô số gai ngược, đâm xuyên phi hành khí.