Trong gió có một loại mùi vị đặc biệt, tựa như có một loại lực lượng vô hình nào đó tới, tạo thành một bức tường chắn khổng lồ.
“Sao thế?” Đàm Mặc mặc dù đau đớn nhưng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lạc Khinh Vân rũ mắt xuống, Đàm Mặc có chút quen thuộc với dáng vẻ này, cậu hoài nghi Lạc Khinh Vân đã đoán được hạt giống của Khu sinh thái này, thậm chí còn biết thực lực của nó mạnh cỡ nào.
“Hạt giống trong khu sinh thái này sẽ không để chúng ta đi. Hãy nghe kỹ, phía trước ước chừng ba nghìn mét có một tảng đá cao, anh sẽ khống chế Ma Quỷ Đằng đưa em qua đó. Một khi em tới hãy phóng đạn tín hiệu. Ngô Vũ Thanh thấy được liền sẽ tới cứu em, hiểu chưa?” Lạc Khinh Vân hơi cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ lên đỉnh đầu Đàm Mặc.
Giống như một lời chia tay thầm lặng, anh bình tĩnh cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mùi vị của cậu lần cuối.
“Vậy anh thì sao? Sao anh không tự mình dẫn em đi? Anh muốn ở lại sao?” Đàm Mặc gắt gao túm chặt Lạc Khinh Vân.
Sự bất an của cậu giống như đột phá phòng tuyến, cậu biết Lạc Khinh Vân đang giấu cậu cái gì.
Lạc Khinh Vân lại cười, anh giao “Chu Tước” cho Đàm Mặc, nhẹ giọng nói: “Em là Inspector của anh mà, nơi này không phải chiến trường của em, mà phải là nhìn anh từ xa chứ, đúng không?”
Tuy rằng chỉ thoáng nhìn, Đàm Mặc lại thấy được điều anh thực sự muốn nói từ trong mắt Lạc Khinh Vân.
Cho tới bây giờ, anh đều muốn trở thành tồn tại độc nhất vô nhị trong ống ngắm của em, hy vọng em quan sát hết thảy của anh, miêu tả hết thảy của anh, hiểu anh hơn bất luận kẻ nào. Nhưng chỉ có lúc này đây, anh hy vọng em xoay người, đừng quay đầu lại.
Trái tim Đàm Mặc co rút đau đớn, tay cậu vừa mới nâng lên, Lạc Khinh Vân đã nhảy khỏi Ma Quỷ Đằng.
“Lạc Khinh Vân ——”
Đàm Mặc vừa định muốn xuống theo nhưng nhưng vô số dây leo từ Ma Quỷ Đằng vươn ra trói chặt Đàm Mặc trên đó.
“Mẹ nó —— làm tàu lượn siêu tốc còn phải thắt dây an toàn à!”
Đàm Mặc dùng sức giãy giụa, căn bản không thể tránh thoát.
Mà Ma Quỷ Đằng đã phóng đi, trong nháy mắt lao đi hàng trăm mét, suýt chút nữa quơ gãy cổ Đàm Mặc.
“Lạc Khinh Vân anh đáng chém ngàn đao! Anh coi tôi là gánh nặng đúng không hử?”
“Anh coi em như mạng sống, như vậy có thể là gánh nặng rồi.”
Giọng nói của Lạc Khinh Vân mang theo ý cười, mà cuối ý cười đó là bất đắc dĩ.
Lân Điểu lao xuống, mắt thấy sắp đụng phải Đàm Mặc nhưng tựa như bị một sức mạnh vô hình đánh văng ra, chúng nó sôi nổi đập vào những cây lớn hoặc tảng đá gần đó.
Như để uy hiếp những sinh vật dám đến gần Đàm Mặc, những Lân Điểu bị đánh cho bay lông nổ mắt.
Đàm Mặc biết đó là Lạc Khinh Vân đã chiếm giữ một phần khu sinh thái này và điều khiển những sinh vật đến tấn công mình.
Cậu cứ như vậy vượt qua sự tấn công của các sinh vật khác nhau, mà Ma Quỷ Đằng cũng đã chặn gần như tất cả các công kích mà Lạc Khinh Vân không kịp ngăn cản.
Đàm Mặc biết cậu cách Lạc Khinh Vân càng lúc càng xa, đã không còn sức mạnh đến từ lòng bàn tay Lạc Khinh Vân, hormone thần kinh của hoa Adela kiêu ngạo tuyên cáo độ hiện hữu, Đàm Mặc đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, rơi vào trong mắt.
“Lạc Khinh Vân…… mắt cá chân ông đây đau quá…… Lạc Khinh Vân sao anh còn chưa theo kịp…… đồ hèn nhát……”
Lại là một gốc cây Ma Quỷ Đằng bay trên không đánh úp lại, vô số con Indira trên người nó nhảy dựng lên, tạo thành đàn đánh úp về phía Đàm Mặc.
Như một hành trình ở địa ngục, Lạc Khinh Vân muốn đưa cậu lên trời, nhưng Đàm Mặc lại tình nguyện cùng người đàn ông này vĩnh đọa địa ngục.
Đàm Mặc đau đến mức không thể duỗi thẳng lưng, thậm chí còn nghĩ Indira cắn đứt chân mình đi cũng được!
Nhưng sau đó một nhóm Lân Điểu bay tới và ngậm những con Indira đó đi.
Giống như một cuộc thi xem sinh vật Kepler nào giết Đàm Mặc nhanh hơn hay Lạc Khinh Vân cướp lấy lĩnh vực nhanh hơn.
Cậu khó khăn quay lại bàng hoàng nhận ra thứ đối diện với Lạc Khinh Vân lại là một con Li Vẫn! Nó từ đâu ra?
Lạc Khinh Vân chính là cảm nhận được Li Vẫn đột kích cho nên mới ở lại ngăn nó!
Đó không phải là một phôi thai vừa hình thành bên trong quả trứng mà là một Li Vẫn có vảy đen, trên đầu có sáu mắt và đôi cánh có vảy cạnh mắt.
Trong lòng Đàm Mặc dâng lên một cảm giác ớn lạnh, lúc này thậm chí cậu còn không để ý đến vết thương ở mắt cá chân, chỉ còn lại bóng dáng Lạc Khinh Vân chạy dọc theo lưng Li Vẫn với tốc độ không thể tin được.
Trọng lực dường như không tồn tại đối với anh.
Những chiếc vảy trên lưng Li Vẫn trong nháy mắt kia dựng lên toàn bộ, rung động theo tần suất, có một mảnh lá cây đáp xuống chớp mắt bị những chiếc vảy rung động cắt thành từng mảnh.
Nhưng vảy chấn động có góc độ nhất định, mỗi bước đi của Lạc Khinh Vân đều nguy hiểm gần đến giới hạn rung động của vảy, mạnh mẽ dùng sức dẫm vảy xuống, nếu là người thường căn bản không thể làm được.
Mà đối với Lạc Khinh Vân mà nói, nếu anh bước sai hoặc góc độ không đúng, lòng bàn chân của anh sẽ bị vảy của Li Vẫn cắt nát.
Một trận chiến như vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng Kepler của anh, để luôn duy trì khả năng cạnh tranh với Li Vẫn anh nhất định phải không ngừng mượn năng lượng từ nguồn gốc năng lượng Kepler, nhưng bất kỳ việc thu thập năng lượng nào cũng phải trả giá, mọi tế bào của cơ thể không ngừng tràn đầy, bởi vì năng lượng mà sắp trướng nứt, sau đó năng lượng lại nhanh chóng phóng thích, lặp lại như thế, thân thể anh cũng kiệt sức.
Li Vẫn hất mạnh, tuy Lạc Khinh Vân có năng lực đến mấy cũng thất bại.
Mắt thấy cơ thể Li Vẫn cong lên sắp cắt Lạc Khinh Vân rơi xuống.
Toàn bộ thế giới trong mắt Đàm Mặc bỗng nhiên yên lặng, cậu không nghe thất tiếng gió, không nghe thấy sinh vật Kepler gào rống rít gào, thậm chí không nghe thấy nhịp tim lạnh lẽo của mình, trong mắt cậu chỉ có thân ảnh ngược sáng của Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc muốn tránh thoát hết thảy đi cứu anh, cho dù căn bản không có khả năng tới kịp cậu cũng muốn ôm anh.
Tròng mắt như bị vảy Li Vẫn cắt ra, tất cả lý trí cũng đi theo chia năm xẻ bảy.
Trong nháy mắt kia nỗi đau sâu trong đáy lòng vượt xa hoa Adela, ngay cả việc hít thở bằng phổi cũng đau đến mức rơi nước mắt.
——Anh không thể chết!
Ngay khi Lạc Khinh Vân sắp rơi lên người Li Vẫn thì một con Lân Điểu bay qua, quắp lấy bả vai Lạc Khinh Vân, mang anh theo.
Li Vẫn sôi trào lửa giận, vọt qua với tốc độ cực nhanh, Lân Điểu còn chưa kịp bay cao đã bị Li Vẫn cắn một ngụm. Khi răng nanh Li Vẫn sắp chạm vào lưng Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân đã mượn lực giẫm ngược ra sau, bắn một sợi dây về phía cây Ma Quỷ Đằng ở phía xa, rồi nhanh chóng rời đi.
Trái tim Đàm Mặc treo cao, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lạc Khinh Vân: “Tiến về phía trước, không được quay đầu lại.”
Nghiến răng nghiến lợi, Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân sẽ không cho cậu cơ hội quay đầu, hơn nữa người đàn ông này đã quen với việc lẻ loi một mình thân hãm luyện ngục.
Nhưng nếu Đàm Mặc có thể bình an đến điểm cao kia, trên người cậu lại mang theo “Chu Tước”, vậy còn có cơ hội.
“Lạc Khinh Vân, nếu anh muốn chết chỉ có thể chết trong tay em.” Đàm Mặc thấp giọng nói.
Lúc này, Lạc Khinh Vân đã nhảy lên với sự trợ giúp của Ma Quỷ Đằng, ở khi nhảy vào con mắt phía trên đầu Li Vẫn, anh trả lời: “Được.”
Sinh tử của ta, không nghĩ từ mệnh, chỉ nguyện từ em.
Đôi cánh vảy ở hai bên Li Vẫn rung lên chấn động, không khí xung quanh tạo thành một lưỡi dao, xẻ đôi tay, eo và chân của Lạc Khinh Vân nhưng anh dường như không cảm giác được đau đớn, nhắm ngay đôi mắt Li Vẫn bắn ba phát liền “Đùng đùng đùng ——”.
Li Vẫn đau đớn quay người lại, hất đuôi lên đỉnh đầu, Lạc Khinh Vân nhanh chóng nhảy xuống, một con Lân Điểu khác bay tới tóm lấy anh và nhanh chóng đưa anh ra khỏi phạm vi tấn công của Li Vẫn, nhưng đuôi Li Vẫn lại bỗng nhiên có thứ đó phun ra, đó là vảy đuôi của nó.
Toàn thân là một màu đen tuyền, đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh lẽo.
Mặc dù Lạc Khinh Vân đã cảm nhận được và điều khiển Ma Quỷ Đằng tới ngăn cản, ngoại trừ chiếc đầu tiên bị xuyên thủng và phát nổ, chiếc thứ hai và thứ ba không thể đuổi kịp, mà Lân Điểu bị Lạc Khinh Vân khống chế kia ngay thời điểm nguy cấp bị một cổ lực lượng khác kéo lại, Lạc Khinh Vân có lập tức né tránh nhưng vẫn là chậm một bước, vảy đuôi xuyên qua bụng anh.
Lạc Khinh Vân cắn chặt răng, lúc rơi xuống đất cũng không hề kêu một tiếng, bởi vì anh biết chỉ cần mình phát ra âm thanh, Đàm Mặc ở xa sẽ nghe được thông qua thiết bị liên lạc. Anh chưa thể vứt bỏ máy liên lạc vì vẫn chưa nhận được tin Đàm Mặc đã đến nơi an toàn.
Anh che bụng lại, máu cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ khe hở ngón tay, tích tích rơi trên mặt đất.
Đầu anh bắt đầu choáng váng, và anh nghe thấy tiếng thở của chính mình như ống thổi bị hỏng.
Không thể ngã xuống, không thể ngã xuống, Đàm Mặc còn chưa an toàn.
Mùi máu khiến Li Vẫn càng thêm hung ác, nó quay lại, mặc dù bị thương một mắt nhưng viên đạn không thể xuyên qua não do có lớp đệm của nhãn cầu.
Lúc này, tên này chỉ muốn nuốt trọn Lạc Khinh Vân làm chất dinh dưỡng để nó có thể nhanh chóng chữa lành vết thương.
Nó ép xuống đất, vận sức chờ phát động, vảy đều ngừng chấn động lại.
Thân hình của Lạc Khinh Vân có chút không ổn định, anh biết rất rõ rằng với năng lực của Li Vẫn, việc giết chết nó từ bên ngoài gần như là không thể.
Có lẽ cơ hội duy nhất là từ bên trong.
Cơ thể Li Vẫn hơi cong lên, chợt phát lực, mở miệng lao về phía Lạc Khinh Vân với tốc độ khủng khiếp.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lạc Khinh Vân có thể cảm nhận được mùi Li Vẫn trong không khí, thậm chí còn khiến cát sỏi trên mặt đất dâng lên hai bên, ngay khi răng nanh của nó sắp đâm vào cơ thể Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân đột nhiên rơi vào theo hướng Li Vẫn, bắn sợi dây thừng sâu vào cổ họng nó rồi kéo mình vào trong.
Những chiếc răng nanh của Li Vẫn va vào nhau, cổ họng nó kêu lên và tất cả đôi mắt của nó đều mở to như đang cảm nhận được điều gì đó.
Hạt giống Khu sinh thái này rất cường đại, cho dù Lạc Khinh Vân đã khống chế Ma Quỷ Đằng tới đưa Đàm Mặc rời đi, nhưng cách Lạc Khinh Vân càng xa, lực khống chế của anh càng yếu, tương ứng năng lực khống chế của hạt giống càng mạnh. Nếu không phải vì chống lại hạt giống, Lạc Khinh Vân đã có thể phái thêm nhiều sinh vật Kepler đi chống lại Li Vẫn và nhanh chóng thoát thân.
Đàm Mặc nhìn tảng đá núi, trong lòng lo lắng nôn nóng như lửa đốt.
Nhanh một chút! Nhanh hơn chút nữa!
Nhưng Ma Quỷ Đằng rõ ràng không còn di chuyển nhanh như trước nữa, thậm chí có vài con Lân Điểu gần như đập vào mặt Đàm Mặc mà Ma Quỷ Đằng lại không có phản ứng gì. Cậu hiểu đó không chỉ là khoảng cách mà còn là do Lạc Khinh Vân đã bị thương khi đối phó với Li Vẫn.
“Lạc Khinh Vân, anh tuyệt đối không thể chết. Chết ở chỗ này không đáng giá.” Đàm Mặc nghiến răng nghiến nói vào máy liên lạc.
Nhưng cậu không còn nhận được tín hiệu từ Lạc Khinh Vân nữa, chỉ có nhiễu điện từ “xào xạc”.
Ma Quỷ Đằng tiếp tục tiến về phía trước, điều đó có nghĩa là Lạc Khinh Vân vẫn chưa chết, nhưng tốc độ của nó ngày càng chậm hơn, thậm chí không thể trói được Đàm Mặc.
Một đàn Indira nhỏ hưng phấn nhảy đến chỗ Đàm Mặc, Đàm Mặc sờ lên eo, cậu cho rằng súng của mình đã sớm rớt, không nghĩ tới Lạc Khinh Vân đã nhặt về cho cậu.
Trong khu sinh thái, bất kỳ vũ khí nào cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, thật không hổ là Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc trút hết băng đạn “Đùng đùng đùng”.
Cậu không trật một phát, những Indira bị bắn trúng ngã xuống dưới, bị Ma Quỷ Đằng khác ăn.
Nhưng khi cậu rốt cuộc đi tới chân núi đá, Ma Quỷ Đằng tựa hồ bị thứ gì đó bóp nghẹt, khiến cho Đàm Mặc chậm rãi đi lên nửa độ cao rồi giãy giụa bất động.
Đàm Mặc sốt ruột đến mức đấm một quyền lên đá.
Bình tĩnh, Đàm Mặc, bình tĩnh. Cậu còn có sức chiến đấu, cậu không phải phế vật.
Đây là điểm cân bằng giữa khả năng của Lạc Khinh Vân và khả năng kiểm soát của hạt giống, ở khoảng cách này, Lạc Khinh Vân không thể vượt qua hạt giống, mà hạt giống cũng không thể vượt qua Lạc Khinh Vân.
Hiện tại muốn leo lên, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Đàm Mặc vác súng lên lưng, ngẩng đầu nhìn đỉnh tảng đá cao ít nhất mấy chục mét, bắn sợi dây về phía mình có thể đặt chân rồi rời khỏi Ma Quỷ Đằng.
Cuối cùng leo lên đến bãi đáp, Đàm Mặc thu hồi sợi dây và cố gắng tìm điểm thứ hai để bắn sợi dây, nhưng vị trí đó vẫn quá xa và tầm bắn của sợi dây không đủ.
Nói cách khác, cậu phải leo lên tảng đá bằng tay không đến độ cao ít nhất là bảy tám mét.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng cậu, cơn đau thấu xương ở mắt cá chân dường như thấm vào từng nhịp tim.
Ổn định đi, Đàm Mặc.
Cậu cẩn thận quan sát những tảng đá, đánh giá từng chỗ nhô lên và vết lõm trên chúng, xem chúng có chịu được trọng lượng không, rời rạc hay là kiên cố.
Và mắt cá chân của cậu đang run lên, cơn đau khiến cậu ngày càng tỉnh táo hơn trong tình huống sinh tử như vậy.
Quyết định xong, cậu không còn thời gian chần chừ nữa, cậu leo lên từng bước một cho đến điểm cuối cùng, cậu biết cát ở điểm đó lỏng lẻo, nhưng cậu không thể tìm được nơi nào khác.
“Lạc Khinh Vân, nếu em ngã… anh mẹ nó có thể bắt được em không?”
Dù biết rằng liên lạc với tên kia đó đã bị cắt đứt nhưng Đàm Mặc vẫn không nhịn được mà nói chuyện với anh.
Đại khái là đã quen Lạc Khinh Vân lần nào cũng như thần binh trời giáng.
Đàm Mặc mỉm cười khó coi, 5 năm rồi nhỉ. Cậu cho rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ nhưng cậu vẫn không thể không khao khát anh.
Đàm Mặc bước đi bước đó, giống như đi trên gió, tựa như băng qua cả một Khu sinh thái, vừa bay lên không trung vừa bắn sợi dây về phía vị trí mục tiêu, khi chân cậu giẫm vào điểm đó, quả nhiên đúng như cậu dự đoán, cát lỏng lẻo khiến sỏi đá rào rạt chảy xuống, Đàm Mặc cũng rơi xuống theo.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, đinh tán của sợi dây xuyên qua tảng đá, Đàm Mặc bị tóm lấy treo lên vách đá, lủng lẳng.
Cậu không kịp vui mừng, vội vàng kéo sợi dây leo lên, cuối cùng cũng leo tới đỉnh tảng đá, gian nan bò đi.
Một chân dẫm lên tảng đá, vì mắt cá chân quá đau nên cậu bị treo lơ lửng trên không, không thể cử động, nước mắt và mồ hôi tuôn ra.
Cậu phải leo lên càng sớm càng tốt, cậu có linh cảm rằng thời gian của Lạc Khinh Vân không còn nhiều nữa.
“Ư —— a ——” Đàm Mặc dùng hết sức lực chật vật leo lên đỉnh tảng đá.
Nắng chói chang, gió nóng phả vào mặt, từ đây có thể quan sát một phần ba Khu sinh thái.
Đàm Mặc lấy súng ra khỏi lưng, bò xuống, đặt lên vai, mở ống ngắm, bắt đầu quan sát hoàn cảnh, tìm kiếm vị trí của Lạc Khinh Vân.
Anh ở đâu…… có phải hướng này không? Anh hiện tại ở đâu rồi?
“Lạc Khinh Vân, em đã đến núi đá. Lạc Khinh Vân, nghe được xin hãy trả lời.”
Đàm Mặc hơi nghiêng mặt, mồ hôi từ trán dọc theo mắt chảy xuống chỗ lõm dưới mũi, sau đó rơi xuống khóe miệng.
Qua kính ngắm, cậu nhìn thấy toàn bộ sinh vật Kepler đang tích cực tập trung về một điểm nhất định.
Mà điểm đó hẳn là vị trí của Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, để cho dây thần kinh khống chế cơn đau của mình dần dần tập trung vào ống kính.
Cậu tìm được Li Vẫn nhưng không thấy Lạc Khinh Vân.
Con Li Vẫn dường như bị kích thích bởi thứ gì đó, vảy khắp người dựng lên nhưng không hề rung chuyển, đôi cánh vảy của nó căng ra như sắp bị chuột rút, và đôi mắt trên đỉnh đầu mở rất lớn.
Thân thể nó xoay tròn, tựa như đang muốn bóp nghẹt thứ gì đó, nhưng theo quan sát của Đàm Mặc thì chỉ có bản thân nó là bị bóp mà thôi.
Sao lại thế này?
Không có dấu vết của Lạc Khinh Vân ở bất cứ đâu.
Chẳng lẽ tên này đã bị Li Vẫn đè chết?
Đầu ngón tay của Đàm Mặc căng cứng, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, cậu không tìm thấy Lạc Khinh Vân ở đâu cả.
Nếu Lạc Khinh Vân đã chết, sao con Li Vẫn còn tại chỗ?
Nếu Lạc Khinh Vân đã chết, thì hạt giống đã giành lại quyền kiểm soát tất cả sinh vật trong lĩnh vực, như vậy Ma Quỷ Đằng vốn hộ tống Đàm Mặc hẳn là đã tới công kích cậu.
Cho nên Lạc Khinh Vân tuyệt đối còn chưa chết.
Như vậy, anh rốt cuộc ở đâu?
Lúc này, bụng Li Vẫn củng lên, cả người nó cuộn lại.
Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được —— Lạc Khinh Vân ở trong bụng Li Vẫn!
Cậu phải giúp anh, giúp anh mở bụng Li Vẫn ra.
Nhưng giáp vảy của Li Vẫn quá cứng rắn, đạn ngắm bắn bắn lên vảy nó rất có khả năng bị văng ra.
Quan trọng nhất chính là nếu muốn giúp Lạc Khinh Vân rời đi, cậu phải làm cho sức nổ của viên đạn lớn hơn nữa, cậu phải dùng đạn nổ.
Đàm Mặc nhanh chóng quyết định, đổi mới băng đạn.
Cậu tin tưởng nếu bản thân thật sự có thể bắn trúng da thịt Li Vẫn, Lạc Khinh Vân nhất định có thể cảm giác được đó là điểm đột phá cậu tạo cho anh.
Điều chỉnh hơi thở, Đàm Mặc bắt đầu quan sát hành động cùng với cơ bắp, hướng vảy của Li Vẫn.
Cậu phát hiện mỗi khi Li Vẫn cố gắng đè bẹp Lạc Khinh Vân trong bụng nó, vảy của nó sẽ đứng lên do lực, do đó lộ ra thịt dưới vảy, nhưng điều này chỉ có trong nháy mắt, nếu cậu bắn trượt khiến Li Vẫn sinh ra phòng bị thì vảy sẽ hoàn toàn bao trùm thân thể không để lại một khe hở, như vậy là hoàn toàn mất đi cơ hội, Lạc Khinh Vân cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để chạy trốn.
Nhưng Đàm Mặc biết, Lạc Khinh Vân bị thương. Dưới tình huống không có dịch dinh dưỡng bổ sung hoặc là hấp thu năng lượng phôi thai Kepler, cơ hội Lạc Khinh Vân phá bụng mà ra thật xa vời.
Con Li Vẫn lại bắt đầu dùng sức, Đàm Mặc rùng mình, cậu dự đoán góc độ thân thể Li Vẫn cuộn thành trong đầu, dự đoán bộ phận nào trên vảy cơ thể của nó sẽ mở ra góc thích hợp nhất để bắn, sau đó cậu xác định một mảnh vảy.
Chính là nó.
Ngay khi nó mở ra, Đàm Mặc bóp cò súng.
Trong nháy mắt kia, sức giật của đạn nổ làm Đàm Mặc cố nén thống khổ giữ ổn định, viên đạn bay đi xa, Đàm Mặc vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Khu sinh thái, nó là sự mở rộng sức mạnh của Đàm Mặc, là tổng hòa sức phán đoán cùng quyết đoán.
Viên đạn khảm vào bên trong vảy, rõ ràng cách xa hàng nghìn mét nhưng Đàm Mặc lại mơ hồ nghe được tiếng nổ.
Máu phun ra từ vết thủng nhỏ đó.
Những chiếc vảy ở khu vực nhỏ đó đã bị nổ bay!
Li Vẫn rít gào vặn vẹo thân thể, cái đuôi đung đưa xung quanh, như thể đang nhắm vào một kẻ tấn công lén lút ẩn nấp trong bóng tối.
Đàm Mặc bất động chờ đợi, đánh giá, nếu một phát súng không đủ sát thương, cậu có thể sẵn sàng bắn phát thứ hai bất cứ lúc nào.
Cậu bắn tới khi thứ này nhổ Lạc Khinh Vân ra mới thôi.
Mà Li Vẫn cũng tìm được Đàm Mặc, chạy về phía cậu bất chấp vết thương đang chảy máu.
Khí thế như là muốn đánh sập cả tòa núi đá, cùng Đàm Mặc đồng quy vu tận.
Đàm Mặc không sợ hãi, đối với cậu mà nói cậu vốn đã chết trong chai Klein, là Lạc Khinh Vân cứu cậu.
Nếu cậu thất bại, Lạc Khinh Vân hơn phân nửa sẽ chết ở trong bụng Li Vẫn, mà cậu cũng sẽ bị Li Vẫn xử lý.
Cậu tin tưởng lời Tạ Lan Băng nói với mình —— vật chất mất đi, tinh thần vĩnh tồn.
Cùng lắm thì ở thế giới Kepler cao duy gặp lại Lạc Khinh Vân, đội trưởng, phó đội trưởng chỉnh chỉnh tề tề, cũng coi như trọn vẹn.
Con Li Vẫn này đang tích lũy sức mạnh, cái đuôi của nó cuộn lên cao, vừa chặn vết thương Đàm Mặc mở ra, nó sẵn sàng tung ra vảy đuôi khi Đàm Mặc tiến vào phạm vi của nó!
Nhưng Đàm Mặc bất động nhắm vào nó, cậu cũng đang chờ vết thương lộ ra thì Li Vẫn phát động đòn tấn công vảy đuôi, lúc này Đàm Mặc lại bắn ra một phát đạn có sức nổ mạnh, cậu không tin mình không thể nổ chết nó!
Chưa đầy ba giây trôi qua, nhưng trong tầm mắt Đàm Mặc, nó được chia thành vô số khoảnh khắc.
Thế giới cực kỳ yên tĩnh, mạng lưới thần kinh của Đàm Mặc dường như bị một lực nào đó kéo lại, dâng trào về phía điểm nhỏ nhất kia.
Ngay khi cái đuôi của Li Vẫn lùi lại để phát lực, Đàm Mặc cũng bóp cò, sau đó nhanh chóng ngã sang một bên.
Có thứ gì đó với tốc độ cực nhanh bay tới, xuyên thủng vị trí mà Đàm Mặc vừa phục kích, một luồng khí nổ xẹt qua chóp mũi của Đàm Mặc khiến nó đỏ lên – đó là vảy đuôi của Li Vẫn!
Cậu ôm chặt cây súng, cắn răng lăn sang bên kia tảng đá, cậu tin mình đã bắn trúng Li Vẫn, nhưng không ai có thể xác định nó có tạo thành đả kích đủ trí mạng không.
Ngay khi Đàm Mặc đang tìm kiếm điểm bắn tỉa thích hợp tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng gầm đau đớn của Li Vẫn, không khí chấn động, các sinh vật Kepler xung quanh, bao gồm cả Lân Điểu cùng Ma Quỷ Đằng sôi nổi rút lui bốn phương tám hướng.
Đàm Mặc vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn qua khe hở giữa hai tảng đá, thấy Li Vẫn đã hoàn toàn duỗi ra, một đôi tay từ vết thương bị nổ tung đưa ra đỡ lấy mép miệng vết thương —— là Lạc Khinh Vân sắp ra!
Li Vẫn căn bản không cam lòng, nó quay đầu muốn cắn Lạc Khinh Vân vừa bước ra, Đàm Mặc nhìn thấy cơ hội, lại bắn thẳng vào mắt nó.
Lần này thật là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!
Li Vẫn hoàn toàn không ngờ tới, cùng với tiếng nổ, một con mắt khác bị bắn ra.
Nó nổi cơn thịnh nộ, vung đuôi về phía Đàm Mặc. Vô số vảy đuôi ập đến như mưa bão.
Khung cảnh giống như những mưa tên lông vũ khi thành trì cổ đại bị công hãm, khí thế kinh người, hủy thiên diệt địa.
“Mẹ nó ——”
Đàm Mặc căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể nằm tại chỗ, nắm chặt tay, tim thắt lại —— lần này là thật sự xong rồi.
Cậu sẽ chết như cái sàng.
Nhưng cơn đau như dự kiến đã không đến, Đàm Mặc nghe thấy một tiếng nức nở, là Ma Quỷ Đằng dưới núi đá bỗng nhiên thẳng lên, chặn trước mặt Đàm Mặc.
Những chiếc vảy đuôi đó là đòn trả thù cuối cùng của Li Vẫn, chúng có sức sát thương cực lớn, xuyên qua cơ thể Ma Quỷ Đằng, góc độ và tốc độ cũng bị thay đổi, đâm vào tảng đá.
Đàm Mặc nằm tại chỗ cảm giác được núi đá rung chuyển.
Ma Quỷ Đằng đổ sang một bên, tạo ra một tiếng động lớn ngay khi chạm đất.
Đàm Mặc bò tới bên cạnh, nhìn về hướng Li Vẫn—— lúc này tay Lạc Khinh Vân dùng hai tay đẩy mạnh, máu đột nhiên phun ra từ vết thương của Li Vẫn!
Li Vẫn đã dầu hết đèn tắt, nó cuốn cái đuôi lên, cho dù như vậy sẽ thương tổn chính mình nhưng nó vẫn phóng ra chiếc vảy đuôi cuối cùng tới Lạc Khinh Vân.
“Lạc Khinh Vân ——” Đàm Mặc hét lên tên người kia.
Tốc độ của vảy đuôi nhanh đến mức biến thành một đường nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, cơ thể của Lạc Khinh Vân bị một lực tác động cực lớn đẩy ra, văng ra khỏi cơ thể của Li Vẫn, cho đến khi lưng anh đâm vào một gốc Ma Quỷ Đằng, búng mạnh ra, ngã xuống.
Mà con Li Vẫn vẫn duy trì tư thế phóng vảy đuôi, sau đó lắc lư trong hai hoặc ba giây rồi đổ sụp xuống như một cao ốc.
Mọi thứ trở nên im lặng, như thể thời gian đã đứng yên.
Đàm Mặc nằm đó, nhìn chằm chằm Lạc Khinh Vân ngã xuống qua ống ngắm.
Sao anh không có phản ứng?
Sao anh không di chuyển?
Tại sao…… không hề nhìn thấy nhịp tim hay hơi thở của anh?
Toàn thân Đàm Mặc trở nên lạnh lẽo, các dây thần kinh ở đầu ngón tay cứng đờ như bị đông cứng lúc chết.
Chưa bao giờ cậu sợ hãi như lúc này.
Cổ họng cậu muốn cuộn lên vô số lần nhưng lại không thể gọi tên người đó.
Thời gian từng chút một trôi qua, Đàm Mặc vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó.
Em sẽ nhìn anh.
Người có thể giết chết anh chỉ có em.
Sinh vật Kepler chung quanh đang ngo ngoe rục rịch, chúng nó bỗng nhiên chen chúc đi đến, Ma Quỷ Đằng, Lân Điểu, Indira thậm chí Typhon, chúng nó rít gào điên cuồng mà nhào vào đồ ăn.
Đôi mắt Đàm Mặc lập tức đỏ lên, cậu biết mình không thể giết hết nhưng cậu vẫn đang thay băng đạn.
Cậu không cho phép bất kỳ sinh vật nào thèm muốn Lạc Khinh Vân, nếu có ai dám chạm vào anh, cậu sẽ giết tất cả.
Đàm Mặc đã nhắm ngay con Typhon nhưng không ngờ Typhon lại lướt qua Lạc Khinh Vân, trực tiếp vọt vào vết thương nổ tung trên bụng Li Vẫn.
Miệng vết thương bị Ma Quỷ Đằng moi ra hết đợt này đến đợt khác, chỉ nghe thấy tiếng vang “Sột soạt”, Li Vẫn đã từng xưng bá một phương cứ như vậy bị chia năm xẻ bảy, các loại sinh vật Kepler nghe tin mà đến, ăn uống thỏa thích.
Li Vẫn nghiêng đầu sang một bên, hai mắt mở to, như là chết không nhắm mắt.
Đàm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Lạc…… Lạc Khinh Vân……” cậu cố gắng phát ra âm thanh.
Thật lâu sau, đầu bên kia của máy liên lạc phát ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.
“Đừng sợ…… anh ở đây.”
Khàn khàn, đứt quãng, nghe vào tai Đàm Mặc, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Tên khốn này vẫn còn sống!
“Lạc Khinh Vân…” Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc nghe thấy giọng nói của người đó lại cảm giác như đã qua mấy đời.
“Em…… em ở đâu……”
“Anh ở đâu? Anh bị gãy chân hay gãy xương sống à? Nếu bị liệt thì cứ rên một tiếng coi…” Đây là lần đầu tiên trong giọng nói của Đàm Mặc có chút nức nở, rõ ràng là tìm được đường sống trong chỗ chết lại muốn bần thúi hai câu.
“Anh còn chưa ngủ em, cho nên không được gãy chỗ nào đâu.”
Âm thanh kia đứt quãng, nghe khiến Đàm Mặc đau lòng, lại làm cậu an tâm.
Cho dù là tìm được đường sống trong chỗ chết từ căn cứ Linh Hào, Lạc Khinh Vân vẫn rơi xuống vùng đất hoang và để mọi thứ trôi đi, thở dốc, tận tình cảm nhận được sự yếu đuối của chính mình.
Nhưng lúc này đây thì khác, anh vì để Đàm Mặc yên tâm, hết sức khó khăn xoay người, cầm trên tay một vật giống như mỏ neo màu đen – đó chính là vảy đuôi của Li Vẫn!
Lạc Khinh Vân thực sự đã bắt được vảy đuôi của Li Vẫn bằng tay không ở khoảng cách gần như vậy?
Không… không, bụng anh vẫn còn rỉ máu.
“Lạc Khinh Vân, anh bị thương! Bây giờ…… giờ em đến tìm anh ……”
Khi thần kinh thả lỏng lại, đau đớn do hoa Adela mang đến lại bắt đầu bộc lộ sự tồn tại, toàn bộ sức lực trong cơ thể Đàm Mặc bị rút đi và cậu ngã xuống.
Đau quá…đau đến mức cậu gần như không thể thở được.
Nếu lần này cậu có thể sống sót trở về, cái chân này…… không thì từ bỏ đi. Đàm Mặc cắn răng nắm chặt nắm tay, cậu phát hiện mình suy sụp đến mức cho dù có nhìn thấy anh trong ống kính cũng không có biện pháp đụng vào anh.
Mắt cá chân của Đàm Mặc cần đến bàn tay của anh, hiện tại chỉ có bàn tay của anh mới có thể xoa dịu cơn đau.
Cơn đau khiến tầm nhìn của Đàm Mặc mờ đi, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Lạc Khinh Vân đang điều khiển một Ma Quỷ Đằng, anh muốn trèo lên nhưng lại bị ngã xuống do mất máu quá nhiều.
Đây có lẽ là khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời của Lạc Khinh Vân.
Anh lại thử hai ba lần, ngay cả Ma Quỷ Đằng cũng toàn vết máu từ anh, anh thật sự bị thương rất nặng.
“Lạc Khinh Vân…… Đừng có gấp…… em có thể chờ anh……”
Đàm Mặc đau đến trời đất quay cuồng, thậm chí còn không tìm thấy lý trí, chỉ nghĩ muốn cơn đau lập tức dừng lại.
Cậu nắm lấy đao chiến thuật, cậu thật sự không muốn nhịn, thậm chí nghĩ lúc Cao Chích lui về tuyến hai thì cậu đã nên quyết đoán từ bỏ cái chân này. Bây giờ nó quả nhiên đã thành gánh nặng.
Đàm Mặc chỉ muốn tách nỗi đau này ra khỏi mình.
“Đàm Mặc, xin em……” Lạc Khinh Vân tựa như biết Đàm Mặc muốn làm gì vậy.
Hai chữ “Xin em”, nức nở rên rỉ khiến Đàm Mặc cảm thấy mềm lòng hơn tất cả những từ “xin lỗi” cộng lại.
“Lại chờ anh…… Chờ anh trong chốc lát được không?” Lạc Khinh Vân đau đến khó thở, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn dỗ dành Đàm Mặc.
“Em đau quá…… em thật sự đau quá…… em không muốn nó……”
Những giọt nước mắt lớn trào ra từ đôi mắt của Đàm Mặc, thậm chí nhịp tim của cậu dường như khiến cơn đau trở nên tồi tệ hơn.
“Sẽ bị nhiễm trùng…… vết thương lớn và mất máu sẽ dẫn đến nhiễm trùng…em sẽ chết. Ngoan…… Nghe lời……”
Việc điều khiển số lượng lớn sinh vật Kepler, tranh giành quyền kiểm soát với hạt giống, đối chiến cùng Li Vẫn đều đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh, anh sắp không thể trụ được nữa nhưng phải đến cạnh Tân Mạch càng sớm càng tốt.
Ngay lúc này, có người ngồi trên tảng đá cạnh Đàm Mặc, vỗ tay chậm rãi nhịp nhàng.
Là Lạc Khinh Vân tới?
Đàm Mặc nghiêng mặt, nâng mắt lên.
Dưới ánh sáng, cậu nhìn thấy một người mặc áo ngụy trang, không…… Anh ta không phải Lạc Khinh Vân!
Phản ứng đầu tiên của Đàm Mặc là bộ đội tiền tuyến đâu ra đây?
Nhưng áo ngụy trang trên người đối phương quá mức cũ kỹ, chỗ nào cũng có vết đốm và hư hỏng, hình như không giống trang bị trong những năm gần đây.
Đàm Mặc mở to mắt, cố gắng nhận dạng người kia, nhưng sau khi tìm kiếm hết ký ức, cậu lại không tìm được danh tính của người này.
Anh ta xuất hiện thế nào? Sao cậu ở trên ngọn núi này mai phục lâu như thế mà không phát hiện ra?
Đối phương lấy con dao chiến thuật của Đàm Mặc ra khỏi tay cậu, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay vào đầu con dao, anh ta không quan tâm đầu ngón tay đang chảy máu, như thể đang chiêm ngưỡng trang bị hiện đại nhất của đội hiện trường, “Đao chiến thuật tốt đấy. Lúc cắt cổ con mồi chắc sướng lắm.”
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười.
“Anh…… Là ai?” Đàm Mặc hỏi.
“Nhìn thấy Lạc Khinh Vân vì cậu mà không cần mạng sống—— tôi thật sự nằm mơ cũng không tưởng tượng được. Quả nhiên sống lâu rồi thì gì cũng sẽ thấy.” Anh ta nói với giọng điệu vui sướng khi người gặp họa.
Đàm Mặc lập tức lấy súng ra, nhưng đối phương không thương tiếc giơ chân giẫm lên vai Đàm Mặc, anh ta cúi người xuống, Đàm Mặc cuối cùng cũng nhìn rõ mặt anh ta.
Người đàn ông này khoảng hai mươi bảy tám tuổi, dung mạo tuấn tú, đôi mắt hẹp dài, vừa chính vừa tà.
“Còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Bạch Hĩnh, xem như là tiền bối của cậu…… Tuy rằng Hôi Tháp hẳn là đã xóa tên tôi.”
Bạch Hĩnh?
Cái tên này khiến Đàm Mặc chấn động.
Bởi vì Bạch Hĩnh chính là Inspector đầu tiên yêu đương với mục tiêu giám sát của mình, hơn nữa bị đối phương cảm nhiễm trở thành dung hợp giả.
Đội trưởng của anh ta đã đưa anh ta rời khỏi Hôi Tháp, chẳng những khiến cho sóng to gió,ư lớn, điên đảo cân bằng giữa Inspector cùng mục tiêu mà thậm chí khiến Hôi Tháp phải phái ra lực lượng tinh nhuệ nhất đuổi theo bắt họ, nghe nói trong đó có cả mẹ nuôi của Lạc Khinh Vân, Lương Ấu Khiết.
Tại sao lại gặp phải ông ta ở chỗ này? Nhưng có một điều Đàm Mặc khẳng định, Bạch Hĩnh trước mắt tuyệt đối không phải nhân loại.
Bạch Hĩnh lấy máy đàm thoại từ trong tai Đàm Mặc ra, đeo vào tai mình.
“Đã lâu không gặp, tiểu Lạc…… A, không đúng, cậu trưởng thành rồi, hẳn là kêu Đội trưởng Lạc.”