Vết nứt kia càng lúc càng lớn, có động vật chân đốt nào đang bò ra.
Xúc tu rung động giữa kẽ nứt, như đang tìm kiếm cái gì.
“Đó là cái gì? Trời ơi!”
“Đừng để chúng nó bò ra!”
Một đám người điên cuồng bắn vào kẽ nứt.
Những xúc tu sau khi bị viên đạn bắn trúng lại có xúc tu khác duỗi ra, chính xác xuyên qua những người nổ súng, sau đó túm bọn họ vào lòng đất.
Những âm thanh đau đớn và la hét không dứt bên tai.
Những người khác quay đầu bỏ chạy.
“Chúng ta đi.” Lạc Khinh Vân kéo Đàm Mặc, “Chúng ta phải đến nơi có thể được phi hành khí đón.”
“Em biết! Quảng trường nhỏ giữa căn cứ!”
Căn cứ sắp bị lực lượng ngầm lật đổ, mặt đất dưới chân họ uốn cong củng lên cao dọc đường, thậm chí phương hướng cũng hoàn toàn thay đổi, với một chấn động dữ dội, mặt đất bị chia thành hai phần, một khe rãnh nằm trước mặt họ.
“Nhảy ——” Lạc Khinh Vân hét lớn.
Đàm Mặc không chút do dự, nhảy qua vực sâu.
Lúc cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy vô số côn trùng Minos to như nhân loại đang bò ra từ vết nứt.
Vừa tiếp đất, cậu đang định quay đầu nhìn Lạc Khinh Vân nhưng cổ tay đã bị kéo lại.
“Đừng nhìn lại!”
Thì ra Lạc Khinh Vân cũng nhảy qua cùng lúc đó.
Những người khác do dự không nhảy đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất và đã quá muộn để nhảy qua. Những con sâu đó đã nhổ ra những xúc tu tiêu hóa và quấn họ lại.
Máu thịt đều bị tiêu hóa, ngay cả tiếng kêu cũng bị phong ấn vào trong kén.
Mặt đất không ngừng chuyển động, Đàm Mặc cũng không biết phương hướng có chính xác hay không, nhưng còn may mắn có Lạc Khinh Vân ở đó.
Giọng nói của Lý Triết Phong phát ra từ bộ đàm bên tai.
“Đàm Mặc —— cậu còn sống không?”
Đàm Mặc suýt chút nữa trượt khỏi mặt đất cong, được Lạc Khinh Vân kéo lên.
“Còn sống! Chúng tôi định đến quảng trường nhỏ! Cậu xem có cách đến đó đón chúng tôi không!”
“Đã biết!”
May mắn thay có Lạc Khinh Vân ở đó, nếu không với khả năng định hướng của Đàm Mặc, cậu có lẽ đã không tìm được đường đến quảng trường nhỏ trong căn cứ đang long trời lở đất.
Cuối cùng họ cũng đến được cửa kính sát đất khổng lồ.
Do tòa nhà đã biến dạng hoàn toàn, toàn bộ một bên cửa sổ sát đất cũng bị phá hủy, cái nắng như thiêu đốt chiếu vào, không khí không còn trong lành mà xen lẫn mùi đất khô và mùi một chút nấm mốc.
Mà mùi hương này lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Đàm Mặc – đây chính là mùi của Hồng Vực!
Quảng trường nhỏ trước mặt rung chuyển, mũi chân Đàm Mặc nâng lên lại dẫm lên mặt đất, cậu còn chưa kịp nhìn vẻ mặt Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân kéo cậu ra sau mình trước.
“Đội trưởng Lý —— phi hành khí đừng đáp xuống! Càng cao càng tốt!” Lạc Khinh Vân nhanh chóng lui về phía sau, Đàm Mặc cũng lui theo anh.
Cho đến khi phía sau lưng Đàm Mặc chạm lên mặt tường, mặt đất trước mắt tựa như mặt biển sôi trào, cát trộn với đất tạo thành sóng, trong nháy mắt dâng lên cao năm sáu mét!
Cát bụi ùa vào, lấp đầy cả không gian.
Đàm Mặc không thể mở mắt và bắt đầu ho.
Nhưng người đứng trước mặt cậu vẫn bất động.
“Em hãy nghe cho kỹ, anh sẽ đem hết toàn lực khống chế được nó, sau khi Lý Triết Phong thả dây thừng lúc em liền mau đi lên.” Lạc Khinh Vân lạnh lùng nói.
Khi bụi mù tan đi, Đàm Mặc nhìn thấy vô số cặp mắt to như quả bóng rổ lờ mờ di chuyển, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đó chính là con mắt kép của Hồng Vực.
Mặt đất còn đang liên tục rung chuyển, hai chiếc móc vuốt động vật chân đốt lăn ra, phát ra âm thanh ầm ầm, ném về phía Lạc Khinh Vân.
Da đầu Đàm Mặc tê dại, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lạc Khinh Vân nghiến chặt răng cau mày, Đàm Mặc có thể nhìn thấy năng lượng Kepler tràn ngập xung quanh anh, mịn như lụa, cho dù xuyên qua cơ thể Hồng Vực cũng căn bản không đủ để đối phó con quái vật này.
Hồng Vực phun các xúc tu thần kinh về phía Lạc Khinh Vân, càng nhiều năng lượng Kepler trong cơ thể Lạc Khinh Vân lập tức tràn ra.
Đây là một trận đấu ngọc nát đá tan, mà Lạc Khinh Vân rõ ràng thuộc về bên sẽ bị hủy diệt.
Đàm Mặc lúc đó có thể thấy rõ ràng, theo năng lượng phóng thích, thân thể Lạc Khinh Vân tràn ra như cát lún, nếu tiếp tục, anh sẽ sụp đổ và biến mất.
“Dừng lại!” Đàm Mặc ôm chặt Lạc Khinh Vân.
Mà những xúc tu thần kinh to lớn của Hồng Vực đã ở ngay trước mặt anh, sức mạnh của chúng giống như một dòng thác, có thể trực tiếp xuyên qua cả hai.
Bỗng nhiên có thứ gì đứng trên đỉnh đầu Hồng Vực, Hồng Vực đột nhiên chấn động, hóa ra là Chu Tự Bạch!
Các xúc tu của Chu Tự Bạch theo sát, cuốn xúc tu của Hồng Vực lên, hướng về phía Lạc Khinh Vân, xuyên thủng toàn bộ bức tường.
Đàm Mặc đổ mồ hôi lạnh, nhịp tim vốn đã ngừng đập cuối cùng cũng bắt đầu đập.
Đây là lần đầu tiên cậu rõ ràng cảm nhận được, cậu thiếu chút nữa đã mất đi Lạc Khinh Vân. Cậu không thể, cũng sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Theo tiếng vang “Ầm ầm ầm”, phần lớn cơ thể Hồng Vực chui ra khỏi mặt đất, bức tường bị nó nghiền nát, đôi mắt càng ngày càng gần Lạc Khinh Vân.
Từ vô số đôi mắt kép của nó, có thể nhìn thấy bóng dáng của Lạc Khinh Vân, như thể nó đang khóa chặt con mồi, muốn kéo anh xuống vực sâu và đập nát anh tan xương nát thịt.
Mục đích của nó là Lạc Khinh Vân, nó sẽ giết anh!
Mà phi hành khí của Lý Triết Phong cũng không thể tới phạm vi hiệu quả, mặc dù đã thả dây thừng, mấy người Đàm Mặc cũng phải nhảy qua đỉnh đầu Hồng Vực mới có thể bắt lấy.
Gân trên cánh tay Chu Tự Bạch đều nổi hẳn lên, Hồng Vực đong đưa muốn ném Chu Tự Bạch xuống.
Thấy tình thế căng thẳng, Lý Triết Phong cũng nhảy xuống, đáp xuống lưới thần kinh của Chu Tự Bạch, Hắc Hỏa bốc lên lập tức bùng nổ, thiêu rụi dây thần kinh mà Hồng Vực phun ra.
Bọn họ vốn tưởng rằng có thể thở dốc một lát, ngay khi Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc chuẩn bị rời khỏi vị trí đó, họ phát hiện ra bốn phía đều có côn trùng Minos với giáp xác màu đen.
Đàm Mặc sờ vào thắt lưng của mình, tất cả chuyện này xảy ra rất vội vàng, súng của cậu chỉ có đạn thông thường, thứ cậu cần để đối phó với đàn côn trùng là đạn định hướng nhắm chuẩn.
Này thật là bốn bề thụ địch, không có cách nào có thể rút lui.
“Thực xin lỗi.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc sửng sốt, mới hiểu được Lạc Khinh Vân đang áy náy, bởi vì anh mới đưa Đàm Mặc lâm vào hiểm cảnh, mà thân thể Lạc Khinh Vân chưa phục hồi thậm chí không có biện pháp bảo vệ Đàm Mặc.
“Em nhất định phải sống đi ra ngoài.”
Những lời này, ở căn cứ Linh Hào, có rất nhiều đồng đội đã nói với anh “Cậu nhất định phải sống đi ra ngoài”, lúc ấy anh không rõ bọn họ rốt cuộc ôm lấy tâm tình thế nào, mà giờ này khắc này, có vẻ anh đã hiểu.
Lạc Khinh Vân hít sâu một hơi, tinh thần thể của anh lập tức lặn xuống, xuyên thấu qua thế giới “Bản ngã” cùng “Khách ngã”, tiến vào rìa Kepler, không ngừng tiếp cận Nguồn gốc năng lượng Kepler ở chiều không gian cao.
Anh quyết định buông tay một lần, cho dù thân thể sụp đổ, anh cũng muốn dẫn đường năng lượng truyền cho Đàm Mặc, để Đàm Mặc lấy phản ứng cùng năng lực chiến đấu của dung hợp giả rời khỏi đây.
Nhưng vào lúc đó, anh cảm giác như mình bị ôm thật chặt, cú rơi vô tận của anh đột nhiên dừng lại.
Anh quay mặt lại thì nhận ra người nắm tay mình là Đàm Mặc.
“Em biết anh muốn làm gì. Còn chưa tới thời điểm ngọc nát đá tan.” Giọng nói của Đàm Mặc thực trầm, trong ánh mắt lộ ra một uy lực.
Bên kia Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong chiến đấu rất kịch liệt, Hồng Vực nghiêng người, đập nửa người vào căn cứ, Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong suýt nữa bị nó giết chết.
Chấn động không dứt, trong đầu Đàm Mặc là tiếng “Ooong ——” ù tai.
Nhìn thấy xà ngang sắp rơi xuống, phản ứng đầu tiên của Lạc Khinh Vân chính là bảo vệ Đàm Mặc.
Đàm Mặc ngã trên mặt đất, nhưng gánh nặng của xà ngang không truyền đến.
Cậu mở to mắt, liền thấy đôi tay Lạc Khinh Vân chống hai bên cậu, toàn thân run rẩy, máu chảy dọc theo xà ngang, rơi tí tách.
“Lạc Khinh Vân ——” Đàm Mặc đau lòng rơi nước mắt.
Lạc Khinh Vân khống chế không được Hồng Vực, nhưng đã lợi dụng năng lực của anh khống chế những Trùng Minos đang vây đến.
“Đừng lộ ra vẻ mặt thế, anh còn chưa chết được. Em…… mau bò ra ngoài cho anh!”
Không gian hiện tại của Đàm Mặc hoàn toàn được chống đỡ bởi Lạc Khinh Vân nâng xà ngang, cậu do dự càng lâu, áp lực cùng thương thế của Lạc Khinh Vân càng nặng.
Đàm Mặc bò ra, cậu muốn giúp Lạc Khinh Vân nâng xà ngang, nhưng sức cậu không đủ.
“Đi thôi……”
Mồ hôi của Lạc Khinh Vân rơi dọc theo trán cùng gương mặt anh, lưng Lạc Khinh Vân run rẩy dữ dội.
Lúc này, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch căn bản không phân thân ra giúp được họ.
Đàm Mặc không rời đi, mà đến trước mặt Lạc Khinh Vân, nâng gương mặt anh, để anh nhìn cậu.
“Dạy em, Lạc Khinh Vân. Dạy em làm sao đoạt lấy lĩnh vực.” Đàm Mặc cực kỳ nghiêm túc nói.
Cậu biết bọn họ đã không còn đường lui.
“Anh chắc thật sự kiên trì không nổi nữa…… em đi nhanh đi. Em là hy vọng của nhân loại ……”
“Em không phải hy vọng của nhân loại, anh mới là! Nếu anh chết ở chỗ này thì cái gọi là hy vọng cũng tắt đi.” Giọng nói của Đàm Mặc thật mạnh mẽ.
Lạc Khinh Vân ngẩn ra, “Em là nói……”
“Anh là cây cầu của em, không chỉ là cây cầu năng lượng mà cũng là làm cây cầu kết nốt tinh thần thể của em với sinh vật Kepler khác. Em có thể không có súng, nhưng em không thể không có anh.”
Lạc Khinh Vân cong môi.
“Được, chúng ta tử chiến đến cùng.”
Đàm Mặc buông tay xuống, quay người nắm lấy bàn tay đang chống đỡ mặt đất của Lạc Khinh Vân, đầu ngón tay của cậu siết chặt giữa mặt đất và lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân, năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân bắt đầu lưu chuyển, theo đầu ngón tay Đàm Mặc chảy vào cơ thể cậu, bao bọc từng tế bào trong cơ thể và thâm nhập vào các tế bào thần kinh.
“Đi theo anh, cùng nhau chìm xuống.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc cảm giác cậu bị một cổ lực lượng lôi kéo đến nơi sâu hơn.
Lần đầu tiên cậu ý thức được mình đang xuyên qua thế giới “Bản ngã” của mình, vô số ký ức, như cuộc sống ở viện phúc lợi, như quá trình huấn luyện ở Hôi Tháp, nhiệm vụ lớn lớn bé bé cậu đã từng trải qua, từng cái một chúng lướt qua tâm trí cậu.
Khi chìm vào thế giới “Khách ngã”, cậu thấy được mọi thứ cậu đã từng hy vọng có thể thay đổi, như nhiệm vụ mà không cẩn thận ngã vào biển hoa Adela.
“Tập trung vào Đàm Mặc. Mọi chuyện xảy ra trong quá khứ và những quyết định mà em đưa ra đã tạo nên nhân loại là em hiện tại. Em rất hoàn hảo và em không cần phải thay đổi bất cứ điều gì cả.”
Giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên trong đầu cậu.
Tâm hồn Đàm Mặc ngưng tụ, cậu lại chìm xuống, băng qua sa mạc cằn cỗi, rồi đến một không gian rộng lớn hơn giống như vũ trụ.
Và ở sâu trong không gian đó, cậu nhìn thấy một cơ thể năng lượng khổng lồ giống như một lỗ đen, với các nhóm năng lượng đủ kích cỡ xung quanh kết nối với nó, giống như một chủng bệnh tật khổng lồ, lan rộng vô tận.
Đàm Mặc vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng mình nhìn thấy.
Nguồn gốc cơ hóa thế mà đã mạnh mẽ như vậy rồi, nó đập như thể có nhịp tim, cố gắng nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Mà cậu cũng bị hấp dẫn không thể giải thích được, thậm chí còn tiến lại gần hơn từng chút một, giống như một lực hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Lúc này, Đàm Mặc cảm giác được một cỗ lực lượng khác xa hơn phía sau mình.
Cậu quay lại và nhìn thấy Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân đang nắm tay Đàm Mặc, những dòng năng lượng mỏng manh từ Lạc Khinh Vân kéo dài đến vực sâu xa xôi, ở đó dường như có một ngôi sao, phát ra ánh sáng dịu dàng cũng không chói lóa, nhưng nó khiến mọi người cảm thấy muốn đến gần hơn, tạo ra một cảm giác thân thuộc không thể giải thích được.
Đó chính là Nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính.
“Tách con Hồng Vực khỏi nguồn gốc cơ hóa, để nó ở bên em.” Lạc Khinh Vân nói.
“Làm thế nào?” Đàm Mặc có một cảm giác, khối năng lượng gần mình nhất chính là thuộc về con Hồng Vực kia.
“Hãy để năng lượng của em tiến vào khối năng lượng của nó, đồng hóa nó và lấy đi. Giống như khi chai Klein muốn đồng hóa em vậy.” Lạc Khinh Vân nói.
Mái tóc của anh xõa ra trong không gian cao duy trống rỗng này, nhẹ nhàng như những sợi tơ nhẹ.
Gương mặt anh phản chiếu ánh sáng lung linh của nguồn gốc Kepler, toàn thân anh tỏa ra ánh sáng Đàm Mặc chưa từng thấy.
Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, giải phóng năng lượng Kepler của mình về phía khối năng lượng và xuyên qua nó từng chút một.
Nhóm năng lượng bóng tối ban đầu dần dần lung linh, Đàm Mặc kéo nó ra từng chút một, nhưng nguồn gốc cơ hóa vẫn không chịu buông nó ra.
Đàm Mặc nhớ lại cảm giác khi ở trong chai Klein, thấm đẫm nó bằng vô số năng lượng, khi nhóm năng lượng hoàn toàn bừng sáng, mối quan hệ của nó với nguồn gốc cơ hóa hoàn toàn bị cắt đứt, lơ lửng nhẹ nhàng, dường như bị Đàm Mặc hấp dẫn, lơ lửng đến trước mặt Đàm Mặc.
“Em có nguyện ý tiếp nhận nó không?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Nguyện ý.” Đàm Mặc nâng nó trong lòng bàn tay.
Nhìn nó thẩm thấu vào trong cơ thể cậu từng chút một.
“Nó đi đâu vậy?”
“Nó bây giờ đã kề bên tinh thần thể của em. Lĩnh vực của nó, chính là lĩnh vực của em. Cảm nhận những sự tồn tại của những sinh vật Kepler đó đi.”
Lạc Khinh Vân nâng thân thể Đàm Mặc, đưa cậu ra khỏi không gian chiều cao này.
Bọn họ nhanh chóng nổi lên trên mặt đất, về tới rìa thế giới Kepler, đi ngang qua thế giới “Khách ngã”, tiếp theo là thế giới “Bản ngã”.
Tiếng nổ mạnh làm Đàm Mặc bừng tỉnh.
Khói và trận chiến trong hiện thực theo nhau mà đến. Bụi bay mù mịt và những bức tường sụp đổ.
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch đã sức cùng lực kiệt, phi hành khí chi viện trên không trung cũng không thể ngăn cản Hồng Vực lấp kín đường cho Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc chạy trốn.
Ngô Vũ Thanh điều khiển phi hành khí giữa không trung hận không thể cứ như vậy đâm vào nó.
Thường Hằng tuyệt vọng che kín mắt.
Bọn họ không có cách nào, đối mặt với một sinh vật Kepler cường đại như vậy, không có vũ khí mạnh hơn, không có năng lực đoạt lấy của Lạc Khinh Vân, bọn họ không thể sáng tạo ra kỳ tích thành phố Ngân Loan thứ hai.
Ngay lúc này, tứ chi khớp nối của Hồng Vực duỗi ra.
Chu Tự Bạch kinh hãi, vừa thả xúc tu tóm lấy nó vừa hét: “Đi mau——”
Mặc dù các xúc tu bóp nghẹt tứ chi của Hồng Vực, nhưng Chu Tự Bạch do quán tính kéo qua, tứ chi vẫn hướng về phía Lạc Khinh Vân.
Chỉ là nó không phải muốn giết Lạc Khinh Vân, mà là nhấc cây xà nặng lên!
Tiếng “Bịch bịch ——”vang lên, cát bụi lác đác rơi xuống, Đàm Mặc vội duỗi tay che trên đỉnh đầu Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân thở ra một hơi, ngã xuống, Đàm Mặc tiếp được anh.
Lý Triết Phong lao tới đứng ở trước mặt bọn họ, nhưng con Hồng Vực dù bị bắn trúng cũng không phản kháng, ngược lại từng chút một co rúm lại trên mặt đất, chỉ lộ ra hai mắt.
Đàm Mặc đỡ Lạc Khinh Vân đứng dậy, giao anh cho Lý Triết Phong, còn cậu đi về phía Hồng Vực nói: “Giúp tôi chăm sóc anh ấy thật tốt.”
“Đàm Mặc! Đừng tới đó——”
Lạc Khinh Vân lại vỗ vỗ Lý Triết Phong, cười cười nói, “Đội trưởng Lý…… Việc chúng ta có thể vượt qua sự phong tỏa của khu sinh thái cấp cao hay không có thể phải phụ thuộc vào con quái vật khổng lồ này…”
“Cái gì?” Lý Triết Phong đầy mặt khẩn trương lại khó hiểu.
Đàm Mặc từng bước một đi về phía Hồng Vực, Chu Tự Bạch còn đang siết chặt tứ chi của nó. Đàm Mặc vỗ vỗ vai cậu nói, “Buông ra đi, để tôi thử xem.”
“Thử xem? Anh muốn thử cái gì?” Chu Tự Bạch quát, “Anh con mẹ nó đừng tìm đường chết!”
Ai ngờ Đàm Mặc đạp lên tứ chi Hồng Vực, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên khớp thứ hai, nhưng Hồng Vực như không cảm nhận được gì yên lặng phủ phục, Chu Tự Bạch bên cạnh ngây người.
Mà Hồng Vực lại nâng móng vuốt lên, Đàm Mặc nhẹ nhàng trượt một cái liền rơi xuống trên đỉnh đầu Hồng Vực.
Hồng Vực lúc này mới thong thả cử động, mặt đất lại lần nữa bắt đầu chấn động, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch run sợ trong lòng, luôn cảm giác Hồng Vực sẽ hé miệng nuốt trọn Đàm Mặc bất cứ lúc nào, hoặc là sẽ có vô số xúc tu thần kinh tung ra như bão táp bao phủ cậu.
Ngay khi Hồng Vực đứng lên hoàn toàn, tầng tầng đất cát rơi xuống, khí thế kinh người.
Đàm Mặc ngồi trên đầu Hồng Vực lay động hai cái, nhìn như muốn rơi xuống.
“Đây là…… Đây là có chuyện gì?”
Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch không hẹn mà cùng mà ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu xuống, Hồng Vực chuyển động thân thể của nó, xoay người bước đi bước đầu tiên ra khỏi lòng đất.
Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Đàm Mặc, mà con quái vật khổng lồ này như trở thành thú cưỡi của cậu.
Ngô Vũ Thanh trong phi hành khí sợ ngây người, anh dùng sức quơ quơ Thường Hằng, “Lão Thường! Anh mau nhìn! Đàm Mặc cậu ấy…… cậu ấy ngồi lên đỉnh đầu Hồng Vực!”
“Hả? Cái gì?” Thường Hằng dịch tay ra, mở to hai mắt.
Những người khác cũng ngây người, đầu Giang Xuân Lôi cùng An Hiếu Hòa như muốn đâm xuyên ảnh thực tế ảo.
“Sao Hồng Vực lại không công kích anh ấy?”
“Này rốt cuộc sao lại thế này?”
Quả thực tựa như ảo giác, nhưng bất kể bọn họ xoa mắt bao nhiêu lần thì Đàm Mặc vẫn cứ ngồi trên người Hồng Vực.
Lạc Khinh Vân lộ ra một nụ cười, “Em ấy hiện tại…… Là hạt giống của Khu sinh thái này.”
Lời vừa dứt, Đàm Mặc ngồi ngay ngắn trên cao cúi đầu, vươn tay về phía Lạc Khinh Vân, “Tới hay không?”
Lạc Khinh Vân cao giọng nói: “Tới a —— đương nhiên tới!”
Vừa dứt lời, Hồng Vực tựa như hoàn toàn biết được Đàm Mặc cần nó làm gì, nhổ một sợi xúc tu thần kinh về phía Lạc Khinh Vân.
Chu Tự Bạch khẩn trương muốn cản lại nhưng Lạc Khinh Vân đã túm chặt xúc tu, cứ như vậy bị kéo lên.
“Cho nên, cậu ấy thật sự thành hạt giống của Hồng Vực?” Chu Tự Bạch đã gặp qua rất nhiều trường hợp không thể tưởng tượng được, nhưng đều so ra kém giờ khắc này.
“Tôi biết cậu ấy là đặc biệt…… biết cậu ấy luôn có thể kiên trì làm những việc mà tôi không thể làm được…… Nhưng tôi không ngờ cậu ấy có thể trở thành hạt giống Hồng Vực ……”
Lý Triết Phong mở to hai mắt, cả đời anh chỉ mới thấy hai kì tích.
Lần đầu tiên, là Đàm Mặc cứu anh khỏi Hestia, khiến anh trở thành dung hợp giả.
Lần thứ hai, chính là hiện tại —— sinh vật Kepler cấp cao đủ để hủy diệt cả một thành phố Hồng Vực bị Đàm Mặc chinh phục.
Lý Triết Phong không nhịn được cười, “Tên này cứ như một kì tích vậy.”
Chu Tự Bạch cũng ngây ngẩn, lẩm bẩm: “Đúng vậy……”
Lúc này, Lục Dĩnh cùng Hà Ánh Chi đang vội vã quay lại cứu viện cũng sợ ngây người.
“Xả ra chuyện gì rồi? Tôi còn đã chuẩn bị không làm được thì lấy phi hành khí đâm vào nó đồng quy vu tận rồi mà! Sao lại…… Sao hai đứa kia lại ngồi lên lưng nó?” Lục Dĩnh nói.
Mà Hà Ánh Chi vẫn luôn nắm chặt tay rốt cuộc buông ra, đáy mắt dần hiện ra một tia ánh sáng, tựa như tia lửa thắp sáng màn đêm sâu thẳm vô tận, “Đây là sức mạnh mà chúng ta có liều mạng cũng phải bảo vệ! Đây là sức mạnh mà chúng ta phải bảo vệ bằng cả mạng sống! nó…chính là nó…chỉ có nó mới có thể thay đổi thế giới Kepler! Thay đổi nhân loại!”
Giang Xuân Lôi trực tiếp thả máy bay không người lái của mình bay về phía con Hồng Vực.
Nó không chỉ quay được Hồng Vực mà còn vô số Trùng Minos đi theo Hồng Vực, chúng nó không hề công kích nhân loại khác mà như Hồng Vực kéo theo một cái đuôi thật lớn.
Đàm Mặc quay đầu, hét lên với Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch còn đang đứng nhìn họ: “Hai cậu thất thần làm gì? Còn chưa lên à? Lạc Khinh Vân chẳng đáng tin cậy chút nào cả này!”
Lạc Khinh Vân vốn đang cằm, nheo mắt nghỉ ngơi một lát, nhướng mày nói: “Em nói cái gì? Anh không đáng tin cậy?”
Hồng Vực vung đuôi đáp xuống ngay trước mặt Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch.
Hai người mỉm cười, nhảy lên đuôi Hồng Vực, cái đuôi giơ lên cao, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch trượt xuống, đáp lên người Hồng Vực.
Bầu trời phía trên trong xanh, mây bị kéo thành những tấm sa mỏng, không còn áp lực bị hệ sinh thái Kepler ăn mòn, toàn bộ thế giới trở nên vô cùng rộng lớn.
Lý Triết Phong nằm ngửa ra, chống nửa người trên, nhắm mắt lại thổi gió, “Tôi còn cảm thấy mình đang nằm mơ…… Chúng ta thế mà lại đang ngồi trên người Hồng Vực.”
Chu Tự Bạch cúi đầu, dùng lòng bàn tay phủ lên giáp xác rắn chắc của Hồng Vực, cảm nhận được chuyển động của nó, “Tôi chính là bị sinh vật như vậy đồng hóa thành dung hợp giả, tôi chỉ nghĩ tới cảm giác bị nó ăn vào trong bụng, chưa từng nghĩ được nó cõng đi.”
“Cho nên Đàm Mặc, cậu rốt cuộc đã làm cái gì?” Lý Triết Phong nhìn Đàm Mặc.
“Tôi để Lạc Khinh Vân dẫn tôi tiến vào thế giới Kepler, làm năng lượng Kepler của Hồng Vực kết nối với tinh thần thể của tôi, tách nó ra khỏi nguồn gốc cơ hóa.” Đàm Mặc cười nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt giống như đang nói “Mau khen tôi đi chứ”.
Ai ngờ Lý Triết Phong lại vươn tay với Lạc Khinh Vân, cực kì thành khẩn nói: “Vất vả cho anh rồi.”
“Cảm ơn.” Lạc Khinh Vân gật đầu.
“Cái gì? Vất vả Lạc Khinh Vân? Anh ấy vất vả cái gì? Thứ liên hệ với Hồng Vực lúc này chính là tôi.” Đàm Mặc vỗ vỗ ngực.
“Đây là năng lực của tinh thần thể hoàn chỉnh sao?” Chu Tự Bạch nói, “Có phải nếu thân thể Đội trưởng Lạc đủ sức chịu đựng là có thể mượn được càng nhiều năng lượng Kepler cho anh, tinh thần thể hoàn chỉnh của anh sẽ càng có lực hấp dẫn, thậm chí chinh phục hết mấy Khu sinh thái khác đang vây khốn chúng ta không?”
Đàm Mặc ngây ngẩn, thật lâu sau mới nói: “Chu Tự Bạch! Cậu con mẹ nó quá tham lam! Tôi khống chế một Khu sinh thái, cậu nghĩ tới cái thứ hai thì còn được, giờ cậu trực tiếp tăng giá tới cả bốn cái! Sau này cậu muốn tôi chinh phục toàn bộ thế giới Kepler hả!”
Lúc này, giọng nói của Hà Ánh Chi truyền đến từ máy đàm thoại của Đàm Mặc, mang theo một chút hưng phấn bị đè nén.
“Đàm Mặc, con cuối cùng đã chạm tới giới hạn năng lực của mình.”
Đàm Mặc sửng sốt, cậu chợt hiểu ra, đây chính là nguyên nhân khiến toàn bộ căn cứ Linh Hào vượt lửa qua sông liều mạng đưa cậu ra ngoài.
“Cho nên…… Giáo sư Hà, con thật sự có thể chinh phục toàn bộ thế giới Kepler sao?” đôi mắt Đàm Mặc bất tri bất giác đỏ lên, nổi lên nước mắt.
Hà Ánh Chi dừng một chút, ông là một học giả, bất kỳ vấn đề gì đều thận trọng, ông để cho hưng phấn của mình bình tĩnh lại, hồi lâu mới trả lời: “Khi một loài chinh phục một loài khác, một trong số chúng sẽ luôn đi đến diệt vong. Ta không biết khả năng của con là chinh phục sinh vật Kepler, tiêu diệt nguồn gốc cơ hóa… hay có hướng đi nào đó sâu xa hơn, đây là điều con phải tự mình trải qua và trả lời, không ai có thể trả lời thay con cả.”
Đàm Mặc cúi đầu sờ lên Hồng Vực. Nó lựa chọn đi theo cậu, như vậy cậu phải cho nó một hướng đi sáng sủa hơn nguồn gốc cơ hóa.
Cậu không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, như thể sau khi trải qua rất nhiều bóng tối, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một tia sáng.
Cậu cho rằng sự đối lập giữa nhân loại và thế giới của Kepler sẽ tiếp tục mãi mãi dưới hình thức ăn mòn và chống cự ăn mòn cho đến thời điểm hủy diệt.
Nhưng hiện tại, dù là nhân loại hay sinh vật Kepler, dường như đã có một khả năng khác.
Mà cậu là phần mấu chốt nhất trong đó .
“Con còn tưởng rằng mình chỉ là một người bình thường trong số muôn nghìn chúng sinh mà thôi.” Đàm Mặc đè nén sự run rẩy trong giọng nói, nói với Hà Ánh Chi trong máy liên lạc.
Lạc Khinh Vân ngồi bên cạnh nhìn sang, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch cũng nhìn sang.
“Ta là một học giả, ta chỉ biết bất kể là so với các chiều—— thời gian, không gian, trọng lực đã biết, hoặc là chưa biết, như là thế giới Kepler …… Bất kỳ nhân loại nào cũng rất bình thường, đều rất nhỏ bé. Tất cả thay đổi mà chúng ta tạo ra, vô luận sáng tạo hay là hủy diệt, đều chỉ là một giọt nước trong đại dương. Con à, con vẫn là một người thường trong muôn nghìn chúng sinh, chỉ là con có thể làm được những điều phi thường hơn chúng ta.”
Nước mắt Đàm Mặc rơi xuống, cậu thật sự không muốn trở thành cái gì Nguồn gốc năng lượng Kepler, cũng không muốn trở thành nhân vật gì vĩ đại, cậu càng không muốn cha mẹ mình và nhiều người trong căn cứ Linh Hào hy sinh vì cậu, cứ như vậy biến mất, thậm chí còn không có người nhớ rõ bọn họ là ai, tên bọn họ là gì.
Cậu muốn lớn lên cùng cha mẹ như một người bình thường, bị mắng vì ham chơi và bị gọi cha mẹ vì đi học muộn.
Cậu không bình thường, cũng là điều mà nhiều người thường dùng tánh mạng đổi lấy.
Ngay khi nước mắt của Đàm Mặc sắp rớt xuống, Lạc Khinh Vân liền đưa tay ôm cậu vào trong ngực.
Rõ ràng Lạc Khinh Vân không nói một chữ nào nhưng Đàm Mặc lại biết Lạc Khinh Vân có thể cảm nhận được tất cả cảm giác của cậu.
Bởi vì bọn họ đều là người hướng tới bình thường.
Gió thổi qua, trước mặt bọn họ là cả một khu sinh thái Kepler cấp thấp —— Diệp Khinh Vũ.
Lần cuối cùng thấy chúng là vào ban đêm, Lạc Khinh Vân dẫn cậu ra khỏi Hôi Tháp, chúng nó nhảy múa như tinh linh trong gió đêm, nhưng vừa bước vào là họ sẽ bị những lưỡi dao lá sắc bén cắt đứt.
Mà bây giờ tuy không rộng như sao lạc đồng hoang, Đàm Mặc lại có cảm giác bao la khi ánh nắng trùm lên sông hồ biển.
Toàn bộ thế giới trở nên vô biên vô hạn.
Đúng vậy, đã không còn ranh giới giữa nhân loại cùng thế giới Kepler.
Đàm Mặc nghe nhịp tim của Lạc Khinh Vân, cảm nhận được lồng ngực rung động, hít một hơi thật sâu nói: “Em nghĩ tới một chuyện.”
“Hửm? Em nghĩ tới cái gì?” Lạc Khinh Vân cười hỏi.
“Chúng ta đã có Hồng Vực sao còn phải kẹp đuôi bỏ chạy như chó bại chứ?” Đàm Mặc chống cằm, híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Vậy em muốn như thế nào?”
“Ven đường hoa dại nhiều như vậy, hái hết tất cả tặng cho anh.” Đàm Mặc nói.
Lạc Khinh Vân quay mặt qua chỗ khác, cười.
Chu Tự Bạch bên cạnh không nhịn được hỏi: “Hoa dại gì?”
Lý Triết Phong trả lời: “Cậu ta nói chai Klein.”
Đàm Mặc gõ gõ thiết bị liên lạc bên tai, “Chú Hà, chú cảm thấy sao?”
Hà Ánh Chi trên phi hành khí lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: “Đương nhiên có thể. Phi hành khí của Tập đoàn Thâm Trụ đều là cấp độ nghiên cứu khoa học. Ví dụ như chiếc ta đang đi đều được trang bị máy lấy mẫu, máy ly tâm, v.v. Nếu có Chai Klein tươi mới là chúng ta có thể tạo ra chất dinh dưỡng trong vòng một giờ.”
Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, “Thế nào?”
Lạc Khinh Vân bất đắc dĩ cười, “Em đây là không cho anh nghỉ ngơi mà.”
Mà trên một phi hành khí khác, Khương Hoài Oanh ở cạnh Lục Dĩnh đang lâm vào trạng thái điên cuồng.
“Tại sao bọn họ có thể ngồi trên người Hồng Vực! Bọn họ rốt cuộc đã dùng cách nào để thao túng Hồng Vực!”
Lục Dĩnh cũng không trả lời mà đang suy nghĩ nếu bình an trở về, bà phải trợ giúp Đàm Mặc đàm phán cùng Thành Trung Tâm thế nào.
Khương Hoài Oanh thấy nửa ngày không được đáp lại, càng thêm điên cuồng vọt lại, người bảo vệ Lục Dĩnh cũng không túm được.
“Có phải là Lạc Khinh Vân! Lúc trước bà muốn tôi lấy ra mẫu vật chai Klein kia có phải vì tăng cường năng lực của anh ta không! Các người rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?”